Chương 1217: Bà Sa.
Cửu Hanh
14/12/2016
Tiểu cô nương nói với Trần Lạc:
- Trần công tử, Trần ca ca, chỉ cần ngươi chịu bán tinh hoa sinh mệnh cho ta, muốn ra giá bao nhiêu ta cũng đồng ý.
Trần Lạc lười quan tâm bọn họ, hắn định đi tiếp thì sau lưng vang lên thanh âm:
- Trần... Trần công tử.
Trần Lạc quay lại nhìn đại chưởng quầy. Nhướng mày hỏi:
- Không đủ sao?
Đại chưởng quầy lắc đầu nguầy nguậy:
- Không!!!
Đại chưởng quầy vội vàng nói:
- Ta không có ý đó, tinh hoa sinh mệnh của Trần công tử quá quý trọng, là báu vật vô giá, nó...
Nhìn biểu tình của đại chưởng quầy thì hiểu ý nàng là tinh hoa sinh mệnh của Trần Lạc vô giá, đừng nói ba mươi ức, nếu đấu giá công khai thì ba trăm ức cũng có người giành nhau mua.
- Còn dư lại ta không lấy.
Hành động của Trần Lạc làm mọi người trợn mắt há hốc mồm. Bọn họ biết tinh hoa sinh mệnh hoàn mỹ vô khuyết là báu vật vô giá, giá trị của nó cao ngất ngưỡng hơn xa một đầu phật. Nếu không tại sao Vân công tử, tiểu cô nương bí ẩn không tiếc trả giá, bảo tiểu tử mặt trắng cứ việc ra giá? Tiểu tử mặt trắng nói gì? Hắn bảo còn dư không lấy? Tiểu cô nương, Vân công tử khó xử, người ta không thèm tinh hoa sinh mệnh hoàn mỹ vô khuyết, làm sao kêu người ta ra giá bán? Người ta không hiếm lạ.
Đám người uy danh lừng lẫy từng thấy nhà giàu mới nổi trong vô tận hải, nhưng tựa như tiểu tử mặt trắng áo lam này phung phí đến tận đây thì lần đầu tiên mới thấy. Một khối tinh hoa sinh mệnh hoàn mỹ vô khuyết vô giá nói không thèm liền bỏ.
Trời!
Thật sự... Là...
Chợt một thanh âm vang lên:
- Là ngươi đúng không?
Thanh âm truyền vào trong tai, cơ mặt Trần Lạc cứng lại, hắn không xaoy người. Trần Lạc biết thanh âm này thuộc về Bà Sa tiểu thư, thầm chột dạ không biết nàng có nhận ra hắn không.
Mọi người trải qau Trần Lạc kêu giá ba mươi ức, búng tay đánh gục Phong Ngọc La, tùy tay ném khối tinh hoa sinh mệnh hoàn mỹ vô khuyết tẩy lễ tâm linh, khả năng chịu đựng đã đến bờ vực tan vỡ. Đám người Lý Trường Phong, Hứa Phi thì đã hoàn toàn bị đả kích.
Giờ Bà Sa tiểu thư chợt nói một câu, cái gì bảo 'là ngươi sao'?
Bà Sa tiểu thư đang nói chuyện với ai? Với tiểu tử mặt trắng sao?
Không ai biết, ý thức và tư duy của mọi người bị sự kiện rùng rợn làm hỗn loạn.
Bà Sa tiểu thư u buồn nhìn bóng lưng vừa quen lại vừa xa lạ, nhỏ giọng nói:
- Ta biết là ngươi, ta cảm giác được chắc chắn là ngươi.
Trần Lạc nghe đến đây liền biết đã bị Bà Sa tiểu thư nhận ra, hắn ôm đầu phật định chạy nhưng Bà Sa nhanh hơn hắn, chớp mắt đứng trước mặt hắn.
- Tại sao né tránh ta?
- Ngươi có biết ta là ngươi lâu thật lâu?
Về Bà Sa tiểu thư luôn có tin đồn, nghe nói nàng đến vô tận hải chỉ có một mục đích là tìm người, truy tìm duyên kiếp trước của nàng. Mặc dù Bà Sa tiểu thư chưa từng công khai thừa nhận nhưng ai nghe nàng đàn khúc hồn đoạn luân hồi thì khẳng định Bà Sa tiểu thư đang tìm duyên kiếp trước. Vì duyên kiếp trước mà Bà Sa tiểu thư từ chối bao nhiêu đại nhân vật mến mộ.
Giờ Bà Sa tiểu thư ngăn lại tiểu tử mặt trắng thân phận bí ẩn, lực lượng kỳ dị chí cường, giàu nứt đố đổ vách, nói là đợi hắn lâu thật.
Chẳng lẽ...
Chẳng lẽ Bà Sa tiểu thư luôn tìm kiếm duyên kiếp trước trong vô tận hải chính là tiểu tử mặt trắng áo lam này sao?
Không thể nào!
Xạo đúng không?
Bà Sa tiểu thư là ngôi sao nổi tiếng trong vô tận hải, là nữ thần trong lòng nhiều Hành Giả. Ở trong lòng bọn họ cho rằng trong vô tận hải không ai xứng với Bà Sa tiểu thư, dù là thần ma, càng đừng nói tiểu tử mặt trắng này. Cho dù ngươi có thân phận bí ẩn, lực lượng kỳ lạ, nhiều tiền thì sao? Trong đám người theo đuổi Bà Sa tiểu thư có ai thân phận bình thường? Có ai lực lượng không cường đại? Có ai không nhiều tiền?
Trong lòng mọi người thầm rít gào thì tiểu tử mặt trắng áo lam mở miệng nói:
- Lâu không gặp.
Trần Lạc bị nhận ra, hắn lúng túng đáp lại, đã bị nhận ra thì hắn không trốn nữa, nhưng khá là lúng túng.
Bà Sa tiểu thư không nói, nàng làm hành động khiến mọi người bất ngờ. Bà Sa tiểu thư lao vào ngực Trần Lạc.
Cảnh này khiến người giật mình không thua gì lúc Trần Lạc kêu giá ba mươi ức, đánh gục Phong Ngọc La trong một nốt ngạc, tùy tay ném ra tinh hoa sinh mệnh hoàn mỹ. Khiến đám người lòng ôm chút hy vọng cuối cùng chìm vào tuyệt vọng là khi nghe Trần Lạc trả lời câu lâu không gặp, một chút hy vọng cuối cùng tan nát theo Bà Sa tiểu thư lao vào ngực Trần Lạc.
Là thật rồi.
Cái tên này thật sự là duyên kiếp trước của Bà Sa tiểu thư.
Trời!
Thật là...
Thật đúng là...
Mọi người ngây ngốc, kinh ngạc không biết nên nói cái gì, ngừng suy nghĩ. Khiến người trố mắt líu lưỡi là khi Bà Sa tiểu thư lao vào ngực tiểu tử mặt trắng áo lam, hắn... Đẩy nàng ra.
Mọi người biết những người hâm mộ Bà Sa tiểu thư nhiều đến nỗi đầy ắp vô tận hải, Phong Ngọc La nằm trong số đó. Phong Ngọc La từng vung tiền như rác vì Bà Sa tiểu thư, đi theo dấu chân nàng tìm kiếm, dù cuối cùng gặp được người nhưng chỉ có thể nói vài câu. Hành động của Phong Ngọc La không xem là gì trong đám người mến mộ Bà Sa tiểu thư. Đám quý công tử Vĩnh Hằng Quốc Độ vì gặp mặt Bà Sa tiểu thư một lần càng điên lên, nhưng bọn họ chỉ có thể nói vài câu với nàng.
Hiện tại Bà Sa tiểu thư chủ động lao vào ngực nhưng tiểu tử này từ chối?
Còn thiên lý không?
Đúng là không có thiên lý!
Nhưng bọn họ không phải Trần Lạc, không biết cảm nhận của hắn. Giống như mọi người, Trần Lạc không ngờ Bà Sa tiểu thư đột nhiên lao vào ngực hắn, khiến hắn rất bất ngờ, đặc biệt là trước mặt nhiều người càng xấu hổ hơn. Trần Lạc định đẩy Bà Sa tiểu thư ra nhưng không thành công, hắn lắc đầu thở dài, ôm nàng bay đi.
Hai người đi một lát sau, đám người trong thọ yến lấy lại tinh thần, nhưng vẫn còn đứng đực mặt ra, há mồm không biết nên nói cái gì.
Tiểu cô nương bí ẩn biểu tình phức tạp, không biết nàng kích động hay hưng phấn hay kinh ngạc, tự lẩm bẩm một mình:
- Duyên kiếp trước Bà Sa tỷ tỷ ngày nhớ đêm mong đau khổ truy tìm thì ra là tiểu tử mặt trắng này. Chết tiệt, đây là tin bom tấn đủ nổ nát vô tận hải!
- Khoan, tiểu tử mặt trắng rốt cuộc là ai? Lực lượng thật kỳ lạ, tùy tay ném ra tinh hoa sinh mệnh hoàn mỹ vô khuyết. Tiểu tử mặt trắng là ai? Hai người đã đi đâu?
- Không được, ta phải theo xem! Kích động quá!
Tiểu cô nương bí ẩn lắc người biến mất.
Tiểu cô nương đi không lâu sau Vân công tử đeo lệnh bài Vĩnh Hằng Quốc Độ hoảng hốt nhíu mày suy tư, cũng biến mất.
Rất nhanh đám người Phong Ngọc Thiềm, Hứa Phi nâng Phong Ngọc La rời đi. Lúc bọn họ đến thì phong cảnh vênh váo, oai phong lẫm liệt, khi đí thì phập phồng lo sợ, chật vật không chịu nổi.
Lúc trước trong yến hội, đầu tiên là Hứa Phi đề nghị, rồi Phong Ngọc Thiềm, cuối cùng Phong Ngọc La ra mặt. Nhưng vậy thì sao?
- Trần công tử, Trần ca ca, chỉ cần ngươi chịu bán tinh hoa sinh mệnh cho ta, muốn ra giá bao nhiêu ta cũng đồng ý.
Trần Lạc lười quan tâm bọn họ, hắn định đi tiếp thì sau lưng vang lên thanh âm:
- Trần... Trần công tử.
Trần Lạc quay lại nhìn đại chưởng quầy. Nhướng mày hỏi:
- Không đủ sao?
Đại chưởng quầy lắc đầu nguầy nguậy:
- Không!!!
Đại chưởng quầy vội vàng nói:
- Ta không có ý đó, tinh hoa sinh mệnh của Trần công tử quá quý trọng, là báu vật vô giá, nó...
Nhìn biểu tình của đại chưởng quầy thì hiểu ý nàng là tinh hoa sinh mệnh của Trần Lạc vô giá, đừng nói ba mươi ức, nếu đấu giá công khai thì ba trăm ức cũng có người giành nhau mua.
- Còn dư lại ta không lấy.
Hành động của Trần Lạc làm mọi người trợn mắt há hốc mồm. Bọn họ biết tinh hoa sinh mệnh hoàn mỹ vô khuyết là báu vật vô giá, giá trị của nó cao ngất ngưỡng hơn xa một đầu phật. Nếu không tại sao Vân công tử, tiểu cô nương bí ẩn không tiếc trả giá, bảo tiểu tử mặt trắng cứ việc ra giá? Tiểu tử mặt trắng nói gì? Hắn bảo còn dư không lấy? Tiểu cô nương, Vân công tử khó xử, người ta không thèm tinh hoa sinh mệnh hoàn mỹ vô khuyết, làm sao kêu người ta ra giá bán? Người ta không hiếm lạ.
Đám người uy danh lừng lẫy từng thấy nhà giàu mới nổi trong vô tận hải, nhưng tựa như tiểu tử mặt trắng áo lam này phung phí đến tận đây thì lần đầu tiên mới thấy. Một khối tinh hoa sinh mệnh hoàn mỹ vô khuyết vô giá nói không thèm liền bỏ.
Trời!
Thật sự... Là...
Chợt một thanh âm vang lên:
- Là ngươi đúng không?
Thanh âm truyền vào trong tai, cơ mặt Trần Lạc cứng lại, hắn không xaoy người. Trần Lạc biết thanh âm này thuộc về Bà Sa tiểu thư, thầm chột dạ không biết nàng có nhận ra hắn không.
Mọi người trải qau Trần Lạc kêu giá ba mươi ức, búng tay đánh gục Phong Ngọc La, tùy tay ném khối tinh hoa sinh mệnh hoàn mỹ vô khuyết tẩy lễ tâm linh, khả năng chịu đựng đã đến bờ vực tan vỡ. Đám người Lý Trường Phong, Hứa Phi thì đã hoàn toàn bị đả kích.
Giờ Bà Sa tiểu thư chợt nói một câu, cái gì bảo 'là ngươi sao'?
Bà Sa tiểu thư đang nói chuyện với ai? Với tiểu tử mặt trắng sao?
Không ai biết, ý thức và tư duy của mọi người bị sự kiện rùng rợn làm hỗn loạn.
Bà Sa tiểu thư u buồn nhìn bóng lưng vừa quen lại vừa xa lạ, nhỏ giọng nói:
- Ta biết là ngươi, ta cảm giác được chắc chắn là ngươi.
Trần Lạc nghe đến đây liền biết đã bị Bà Sa tiểu thư nhận ra, hắn ôm đầu phật định chạy nhưng Bà Sa nhanh hơn hắn, chớp mắt đứng trước mặt hắn.
- Tại sao né tránh ta?
- Ngươi có biết ta là ngươi lâu thật lâu?
Về Bà Sa tiểu thư luôn có tin đồn, nghe nói nàng đến vô tận hải chỉ có một mục đích là tìm người, truy tìm duyên kiếp trước của nàng. Mặc dù Bà Sa tiểu thư chưa từng công khai thừa nhận nhưng ai nghe nàng đàn khúc hồn đoạn luân hồi thì khẳng định Bà Sa tiểu thư đang tìm duyên kiếp trước. Vì duyên kiếp trước mà Bà Sa tiểu thư từ chối bao nhiêu đại nhân vật mến mộ.
Giờ Bà Sa tiểu thư ngăn lại tiểu tử mặt trắng thân phận bí ẩn, lực lượng kỳ dị chí cường, giàu nứt đố đổ vách, nói là đợi hắn lâu thật.
Chẳng lẽ...
Chẳng lẽ Bà Sa tiểu thư luôn tìm kiếm duyên kiếp trước trong vô tận hải chính là tiểu tử mặt trắng áo lam này sao?
Không thể nào!
Xạo đúng không?
Bà Sa tiểu thư là ngôi sao nổi tiếng trong vô tận hải, là nữ thần trong lòng nhiều Hành Giả. Ở trong lòng bọn họ cho rằng trong vô tận hải không ai xứng với Bà Sa tiểu thư, dù là thần ma, càng đừng nói tiểu tử mặt trắng này. Cho dù ngươi có thân phận bí ẩn, lực lượng kỳ lạ, nhiều tiền thì sao? Trong đám người theo đuổi Bà Sa tiểu thư có ai thân phận bình thường? Có ai lực lượng không cường đại? Có ai không nhiều tiền?
Trong lòng mọi người thầm rít gào thì tiểu tử mặt trắng áo lam mở miệng nói:
- Lâu không gặp.
Trần Lạc bị nhận ra, hắn lúng túng đáp lại, đã bị nhận ra thì hắn không trốn nữa, nhưng khá là lúng túng.
Bà Sa tiểu thư không nói, nàng làm hành động khiến mọi người bất ngờ. Bà Sa tiểu thư lao vào ngực Trần Lạc.
Cảnh này khiến người giật mình không thua gì lúc Trần Lạc kêu giá ba mươi ức, đánh gục Phong Ngọc La trong một nốt ngạc, tùy tay ném ra tinh hoa sinh mệnh hoàn mỹ. Khiến đám người lòng ôm chút hy vọng cuối cùng chìm vào tuyệt vọng là khi nghe Trần Lạc trả lời câu lâu không gặp, một chút hy vọng cuối cùng tan nát theo Bà Sa tiểu thư lao vào ngực Trần Lạc.
Là thật rồi.
Cái tên này thật sự là duyên kiếp trước của Bà Sa tiểu thư.
Trời!
Thật là...
Thật đúng là...
Mọi người ngây ngốc, kinh ngạc không biết nên nói cái gì, ngừng suy nghĩ. Khiến người trố mắt líu lưỡi là khi Bà Sa tiểu thư lao vào ngực tiểu tử mặt trắng áo lam, hắn... Đẩy nàng ra.
Mọi người biết những người hâm mộ Bà Sa tiểu thư nhiều đến nỗi đầy ắp vô tận hải, Phong Ngọc La nằm trong số đó. Phong Ngọc La từng vung tiền như rác vì Bà Sa tiểu thư, đi theo dấu chân nàng tìm kiếm, dù cuối cùng gặp được người nhưng chỉ có thể nói vài câu. Hành động của Phong Ngọc La không xem là gì trong đám người mến mộ Bà Sa tiểu thư. Đám quý công tử Vĩnh Hằng Quốc Độ vì gặp mặt Bà Sa tiểu thư một lần càng điên lên, nhưng bọn họ chỉ có thể nói vài câu với nàng.
Hiện tại Bà Sa tiểu thư chủ động lao vào ngực nhưng tiểu tử này từ chối?
Còn thiên lý không?
Đúng là không có thiên lý!
Nhưng bọn họ không phải Trần Lạc, không biết cảm nhận của hắn. Giống như mọi người, Trần Lạc không ngờ Bà Sa tiểu thư đột nhiên lao vào ngực hắn, khiến hắn rất bất ngờ, đặc biệt là trước mặt nhiều người càng xấu hổ hơn. Trần Lạc định đẩy Bà Sa tiểu thư ra nhưng không thành công, hắn lắc đầu thở dài, ôm nàng bay đi.
Hai người đi một lát sau, đám người trong thọ yến lấy lại tinh thần, nhưng vẫn còn đứng đực mặt ra, há mồm không biết nên nói cái gì.
Tiểu cô nương bí ẩn biểu tình phức tạp, không biết nàng kích động hay hưng phấn hay kinh ngạc, tự lẩm bẩm một mình:
- Duyên kiếp trước Bà Sa tỷ tỷ ngày nhớ đêm mong đau khổ truy tìm thì ra là tiểu tử mặt trắng này. Chết tiệt, đây là tin bom tấn đủ nổ nát vô tận hải!
- Khoan, tiểu tử mặt trắng rốt cuộc là ai? Lực lượng thật kỳ lạ, tùy tay ném ra tinh hoa sinh mệnh hoàn mỹ vô khuyết. Tiểu tử mặt trắng là ai? Hai người đã đi đâu?
- Không được, ta phải theo xem! Kích động quá!
Tiểu cô nương bí ẩn lắc người biến mất.
Tiểu cô nương đi không lâu sau Vân công tử đeo lệnh bài Vĩnh Hằng Quốc Độ hoảng hốt nhíu mày suy tư, cũng biến mất.
Rất nhanh đám người Phong Ngọc Thiềm, Hứa Phi nâng Phong Ngọc La rời đi. Lúc bọn họ đến thì phong cảnh vênh váo, oai phong lẫm liệt, khi đí thì phập phồng lo sợ, chật vật không chịu nổi.
Lúc trước trong yến hội, đầu tiên là Hứa Phi đề nghị, rồi Phong Ngọc Thiềm, cuối cùng Phong Ngọc La ra mặt. Nhưng vậy thì sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.