Chương 266: Bàn tán điên cuồng (2).
Cửu Hanh
05/10/2015
Vân Cảnh Thiên thì chỉ cần một bảo khí đã đánh ra lực lượng mười vạn quân, thật khủng khiếp. Vân Cảnh Thiên thành công xâm nhập tầng hai mươi ba Trung Ương tháp rèn luyện, được xếp vào Nhân bảng, mọi người gọi là Thiên Nhật công tử.
Đáng nhắc nhất là Đỗ Phong. Lúc thí luyện Trung Ương học phủ bởi vì nửa đường Đỗ Phong đụng phải Trần Lạc, bị một chiêu hổ khiếu chấn thương nên rút lui, thành tích xếp hàng năm mươi mấy. Nhưng không biết lúc nghỉ ngơi Đỗ Phong ăn linh đan diệu dược gì mà ngưng tụ ra thuộc tính hỏa xếp thứ bốn, Xích Viêm linh nguyên. Sau khi Đỗ Phong vào Trung Ương học phủ điên cuồng học tập, được đạo sư chỉ dạy, bốn tháng ngắn ngủi đã mở ba linh luân. Chỉ có vậy sao? Không! Nghe nói ngộ tính của Đỗ Phong siêu cao, ngày thứ ba từ khi khai giảng đã khiêu chiến Vạn Diệu chi môn được gọi là công pháp địa cấp khó khăn lớn nhất lịch sử. Bốn tháng qua đi, Đỗ Phong tu luyện mười bốn bộ linh quyết huyền cấp đại viên mãn làm tất cả sửng sốt.
Không ai biết thực lực thật sự của Đỗ Phong, vì chưa ai thấy gã ra tay. Nhưng Tiết Thường Uyển xâm nhập tầng hai mươi sáu Trung Ương tháp rèn luyện, được xếp vào Nhân bảng, mọi người gọi là Vân Nhiếp công tử.
Bốn người này là ngôi sao chói lọi nhất trong học viên mới lần này, bốn tháng ngắn ngủi Vũ Hóa Phi, Hạ Hầu Kích, Vân Cảnh Thiên, Đỗ Phong đã có thành tích tuyệt vời đến thế, khiến đám đệ tử cũ xấu hổ. Bốn người đều có sức chiến đấu cao tới ba mươi vạn quân, mức độ khủng bố khiến người líu lưỡi. Nhưng bây giờ có tin đồn là bốn đệ tử cường đại đó lúc kiểm tra thí luyện bị Trần Lạc đánh ra ngoài.
Trần Lạc là ai?
Nếu không có tin đồn thì nhiều người thậm chí không biết trong Trung Ương học phủ có người tên Trần Lạc. Không ai biết tin đồn là thật hay giả, nhưng liên quan đến việc Trần Lạc có linh lực thập chuyển, lực lượng mười vạn quân, đánh ra bảy mươi hai hậu thổ chi hồn khiến người nghi ngờ sự thật. Hai ngày nay mọi người bàn tán xôn xao chuyện này.
Khu thứ mười một, Nguyệt Hồ Loan, trong một tòa trang viên tên là Thượng Thiện, Lãnh Cốc đang khoanh tay đi tới đi lui trong sân.
Lãnh Cốc vừa đi vừa nói:
- Tại sao tin Trần Lạc đánh rơi ba người Vũ Hóa Phi, Hạ Hầu Kích trong thí luyện đột nhiên lan nhanh như vậy? Còn kể rõ hắn có linh lực mười chuẻn, lực lượng mười vạn quân? Lúc thi kiểm tra thí luyện đều có huyền quang kính bao phủ, không lẽ trong quan giám khảo lộ tin? Không thể nào.
Trong sân có một thiếu niên ngồi. Thiếu niên mặc áo gấm, khuôn mặt bình thường nhưng toát ra khí chất rất đặc biệt, khí chất dịu dàng như nước, đó là vương tử điện hạ sau khi ngụy trang, Tần Phấn.
Giờ phút này, Tần Phấn ngồi trên ghế đá nhà nhã uống hớp trà thơm, nói:
- Quan giám khảo sẽ không rảnh rỗi như vậy.
- Nếu không phải là đám quan giám khảo thì ai? Theo ta được biết khi đó không nhiều người rình ngó quan thứ mười ba, cộng ta và ngươi thì chỉ có bảy người. Ta không biết năm người kia, chắc điện hạ biết? Ngươi cảm thấy là năm người đó lộ tin sao?
- Lãnh Cốc ơi là Lãnh Cốc, sao ngươi không sử dụng cái đầu mình đi?
Tần Phấn lắc đầu, mỉm cười nói:
- Loại tin đồn truyền ra trong một đêm rõ ràng có người cố ý làm.
- Ta biết có người cố ý nên mới hỏi ngươi!
- Nếu là cố ý thì tất nhiên có mục đích, rất mãnh liệt. Trong tin đồn chửi rủa Trần Lạc là kẻ cuồng vọng, tự kiêu, rất huênh hoang, muốn khiến hắn dẫn đến quần chúng chán ghét. Lại chửi ba người Vũ Hóa Phi, Hạ Hầu Kích, Vân Cảnh Thiên vô dụng. Ngươi cảm thấy sau khi tin đồn ra ngoài tâm tình của ai khó chịu nhất?
Lãnh Cốc không cần nghĩ, buột miệng nói:
- Chắc chắn là Vũ Hóa Phi, Vân Cảnh Thiên, Đỗ Phong, Hạ Hầu Kích. Ngươi ngẫm nghĩ đi, bốn người đó nhập học như mặt trời ban trưa, ngày càng nổi tiếng, giờ bị người bộc lộ ra lúc thí luyện bị cùng một người đánh rớt xuống thì đương nhiên sẽ vô cùng khó chịu. Ai muốn cõng loại sỉ nhục này?
- Ngươi cảm thấy bọn họ sẽ làm gì?
- Nếu là ta chắc chắn sẽ đi tìm Trần Lạc, đánh abị hắn trước mặt mọi người, tẩy rửa sỉ nục thí luyện, chứng minh chính mình cường đại.
Lãnh Cốc nói xong ngớ người, hỏi:
- Ý của điện hạ là có người rắc tin đồn, mục đích là muốn xúi bốn người Vũ Hóa Phi, Hạ Hầu Kích, Vân Cảnh Thiên, Đỗ Phong trả thù Trần Lạc?
- Đây không phải mục đích thực sự.
Tần Phấn loay hoay công cụ trà phức tạp, chậm rãi nói:
- Nếu ta đoán đúng thì người giấu trong bóng tối muốn mượn cơ hội này điều tra thực lực thật sự của Trần Lạc.
- Muốn thăm dò thực lực của Trần Lạc?
Lãnh Cốc là một người thông minh, vận động não một chút là phỏng đoán ra ngay một người.
- Không lẽ là Tịch Nhược Trần? Hắn và Trần Lạc ước hẹn nửa năm, bây giờ đã qua bốn tháng, chỉ còn hai tháng nữa là đến lúc. Có khi nào Tịch Nhược Trần vì thăm dò thực lực của Trần Lạc nên phát tán lời đồn không?
- Rất có thể là Tịch Nhược Trần, nhưng đó chỉ là có thể.
Tần Phấn khuấy công cụ trà, có khi nấu nước, súc ly.
Tần Phấn nói:
- Vì không chỉ Tịch Nhược Trần muốn thăm dò thực lực của Trần Lạc, chính ta cũng muốn thế, theo ta biết ít nhất có bảy, tám người giống như ta. Khó đoán ra ai phát tán tin đồn.
- Cố ý tung loại tin đồn này, định nhờ tay đám người Vũ Hóa Phi thăm dò thực lực của Trần Lạc, làm vậy có phải là phức tạp quá không?
Lãnh Cốc ngồi xuống, bưng ly bạch ngọc xanh lên nhấp ngụm trà thơm.
Lãnh Cốc gật đầu, nói:
- Có thể giải quyết đơn giản như gia cố huyễn tượng trận pháp, thần không biết quỷ không hay tập kích Trần Lạc là được, có cần rắc rối tung tin đồn không?
Tần Phấn cười cười lắc đầu, nói:
- Tập kích?
- A! Đúng rồi, Trần Lạc ở Long Xà viện, chỗ đó nếu không có huy chương Long Xà viện thì không vào được.
Lãnh Cốc cốc đầu, tiếp tục bảo:
- Theo ta được biết hình như mỗi ngày Trần Lạc đều đi ra ngoài? Có rất nhiều cơ hội để tạp kích!
- Đúng là mỗi ngày Trần Lạc đều đi ra ngoài.
Khóe môi Tần Phấn treo nụ cười phức tạp, nói:
- Ngươi biết lúc mới nhập học đám Hạ Hầu Kích, Đỗ Phong dẫn người đi tìm Trần Lạc khắp nơi đúng không? Sau này chuyện đó gác lại một bên, ngươi có biết tại sao không?
- Tại sao?
- Bởi vì từ khi Trần Lạc nhập học đến nay mỗi ngày chỉ đi tới đi lui chỗ Tàng Thư tháp và Long Xà viện, ra vào toàn dùng truyền tống trận. Sinh hoạt của Trần Lạc rất có quy luật, đến nỗi người ta không tìm thấy cơ hội nào để xuống tay.
Tần Phấn nói xong lại rót ly trà cho Lãnh Cốc, tiếp tục bảo:
- Bọn họ không thể vào Long Xà viện, trong Tàng Thư tháp thì không ai dám ra tay. Không biết Trần Lạc cố ý hay vô tình đây, ngẫm lại thấy thật buồn cười.
- Nói cũng đúng.
Lãnh Cốc uống trà như uống rượu, không nếm được vị gì. Lãnh Cốc coi trà như rượu uống cạn một hơi, nhịp chân bắt chéo.
Lãnh Cốc nói:
- Nhưng nhắc đến thì thực lực bốn người Vũ Hóa Phi, Hạ Hầu Kích, Vân Cảnh Thiên, Đỗ Phong tăng mau thật. Bà nội nó, cứ theo đà này thì khoảng một năm là đuổi kịp ta.
Đáng nhắc nhất là Đỗ Phong. Lúc thí luyện Trung Ương học phủ bởi vì nửa đường Đỗ Phong đụng phải Trần Lạc, bị một chiêu hổ khiếu chấn thương nên rút lui, thành tích xếp hàng năm mươi mấy. Nhưng không biết lúc nghỉ ngơi Đỗ Phong ăn linh đan diệu dược gì mà ngưng tụ ra thuộc tính hỏa xếp thứ bốn, Xích Viêm linh nguyên. Sau khi Đỗ Phong vào Trung Ương học phủ điên cuồng học tập, được đạo sư chỉ dạy, bốn tháng ngắn ngủi đã mở ba linh luân. Chỉ có vậy sao? Không! Nghe nói ngộ tính của Đỗ Phong siêu cao, ngày thứ ba từ khi khai giảng đã khiêu chiến Vạn Diệu chi môn được gọi là công pháp địa cấp khó khăn lớn nhất lịch sử. Bốn tháng qua đi, Đỗ Phong tu luyện mười bốn bộ linh quyết huyền cấp đại viên mãn làm tất cả sửng sốt.
Không ai biết thực lực thật sự của Đỗ Phong, vì chưa ai thấy gã ra tay. Nhưng Tiết Thường Uyển xâm nhập tầng hai mươi sáu Trung Ương tháp rèn luyện, được xếp vào Nhân bảng, mọi người gọi là Vân Nhiếp công tử.
Bốn người này là ngôi sao chói lọi nhất trong học viên mới lần này, bốn tháng ngắn ngủi Vũ Hóa Phi, Hạ Hầu Kích, Vân Cảnh Thiên, Đỗ Phong đã có thành tích tuyệt vời đến thế, khiến đám đệ tử cũ xấu hổ. Bốn người đều có sức chiến đấu cao tới ba mươi vạn quân, mức độ khủng bố khiến người líu lưỡi. Nhưng bây giờ có tin đồn là bốn đệ tử cường đại đó lúc kiểm tra thí luyện bị Trần Lạc đánh ra ngoài.
Trần Lạc là ai?
Nếu không có tin đồn thì nhiều người thậm chí không biết trong Trung Ương học phủ có người tên Trần Lạc. Không ai biết tin đồn là thật hay giả, nhưng liên quan đến việc Trần Lạc có linh lực thập chuyển, lực lượng mười vạn quân, đánh ra bảy mươi hai hậu thổ chi hồn khiến người nghi ngờ sự thật. Hai ngày nay mọi người bàn tán xôn xao chuyện này.
Khu thứ mười một, Nguyệt Hồ Loan, trong một tòa trang viên tên là Thượng Thiện, Lãnh Cốc đang khoanh tay đi tới đi lui trong sân.
Lãnh Cốc vừa đi vừa nói:
- Tại sao tin Trần Lạc đánh rơi ba người Vũ Hóa Phi, Hạ Hầu Kích trong thí luyện đột nhiên lan nhanh như vậy? Còn kể rõ hắn có linh lực mười chuẻn, lực lượng mười vạn quân? Lúc thi kiểm tra thí luyện đều có huyền quang kính bao phủ, không lẽ trong quan giám khảo lộ tin? Không thể nào.
Trong sân có một thiếu niên ngồi. Thiếu niên mặc áo gấm, khuôn mặt bình thường nhưng toát ra khí chất rất đặc biệt, khí chất dịu dàng như nước, đó là vương tử điện hạ sau khi ngụy trang, Tần Phấn.
Giờ phút này, Tần Phấn ngồi trên ghế đá nhà nhã uống hớp trà thơm, nói:
- Quan giám khảo sẽ không rảnh rỗi như vậy.
- Nếu không phải là đám quan giám khảo thì ai? Theo ta được biết khi đó không nhiều người rình ngó quan thứ mười ba, cộng ta và ngươi thì chỉ có bảy người. Ta không biết năm người kia, chắc điện hạ biết? Ngươi cảm thấy là năm người đó lộ tin sao?
- Lãnh Cốc ơi là Lãnh Cốc, sao ngươi không sử dụng cái đầu mình đi?
Tần Phấn lắc đầu, mỉm cười nói:
- Loại tin đồn truyền ra trong một đêm rõ ràng có người cố ý làm.
- Ta biết có người cố ý nên mới hỏi ngươi!
- Nếu là cố ý thì tất nhiên có mục đích, rất mãnh liệt. Trong tin đồn chửi rủa Trần Lạc là kẻ cuồng vọng, tự kiêu, rất huênh hoang, muốn khiến hắn dẫn đến quần chúng chán ghét. Lại chửi ba người Vũ Hóa Phi, Hạ Hầu Kích, Vân Cảnh Thiên vô dụng. Ngươi cảm thấy sau khi tin đồn ra ngoài tâm tình của ai khó chịu nhất?
Lãnh Cốc không cần nghĩ, buột miệng nói:
- Chắc chắn là Vũ Hóa Phi, Vân Cảnh Thiên, Đỗ Phong, Hạ Hầu Kích. Ngươi ngẫm nghĩ đi, bốn người đó nhập học như mặt trời ban trưa, ngày càng nổi tiếng, giờ bị người bộc lộ ra lúc thí luyện bị cùng một người đánh rớt xuống thì đương nhiên sẽ vô cùng khó chịu. Ai muốn cõng loại sỉ nhục này?
- Ngươi cảm thấy bọn họ sẽ làm gì?
- Nếu là ta chắc chắn sẽ đi tìm Trần Lạc, đánh abị hắn trước mặt mọi người, tẩy rửa sỉ nục thí luyện, chứng minh chính mình cường đại.
Lãnh Cốc nói xong ngớ người, hỏi:
- Ý của điện hạ là có người rắc tin đồn, mục đích là muốn xúi bốn người Vũ Hóa Phi, Hạ Hầu Kích, Vân Cảnh Thiên, Đỗ Phong trả thù Trần Lạc?
- Đây không phải mục đích thực sự.
Tần Phấn loay hoay công cụ trà phức tạp, chậm rãi nói:
- Nếu ta đoán đúng thì người giấu trong bóng tối muốn mượn cơ hội này điều tra thực lực thật sự của Trần Lạc.
- Muốn thăm dò thực lực của Trần Lạc?
Lãnh Cốc là một người thông minh, vận động não một chút là phỏng đoán ra ngay một người.
- Không lẽ là Tịch Nhược Trần? Hắn và Trần Lạc ước hẹn nửa năm, bây giờ đã qua bốn tháng, chỉ còn hai tháng nữa là đến lúc. Có khi nào Tịch Nhược Trần vì thăm dò thực lực của Trần Lạc nên phát tán lời đồn không?
- Rất có thể là Tịch Nhược Trần, nhưng đó chỉ là có thể.
Tần Phấn khuấy công cụ trà, có khi nấu nước, súc ly.
Tần Phấn nói:
- Vì không chỉ Tịch Nhược Trần muốn thăm dò thực lực của Trần Lạc, chính ta cũng muốn thế, theo ta biết ít nhất có bảy, tám người giống như ta. Khó đoán ra ai phát tán tin đồn.
- Cố ý tung loại tin đồn này, định nhờ tay đám người Vũ Hóa Phi thăm dò thực lực của Trần Lạc, làm vậy có phải là phức tạp quá không?
Lãnh Cốc ngồi xuống, bưng ly bạch ngọc xanh lên nhấp ngụm trà thơm.
Lãnh Cốc gật đầu, nói:
- Có thể giải quyết đơn giản như gia cố huyễn tượng trận pháp, thần không biết quỷ không hay tập kích Trần Lạc là được, có cần rắc rối tung tin đồn không?
Tần Phấn cười cười lắc đầu, nói:
- Tập kích?
- A! Đúng rồi, Trần Lạc ở Long Xà viện, chỗ đó nếu không có huy chương Long Xà viện thì không vào được.
Lãnh Cốc cốc đầu, tiếp tục bảo:
- Theo ta được biết hình như mỗi ngày Trần Lạc đều đi ra ngoài? Có rất nhiều cơ hội để tạp kích!
- Đúng là mỗi ngày Trần Lạc đều đi ra ngoài.
Khóe môi Tần Phấn treo nụ cười phức tạp, nói:
- Ngươi biết lúc mới nhập học đám Hạ Hầu Kích, Đỗ Phong dẫn người đi tìm Trần Lạc khắp nơi đúng không? Sau này chuyện đó gác lại một bên, ngươi có biết tại sao không?
- Tại sao?
- Bởi vì từ khi Trần Lạc nhập học đến nay mỗi ngày chỉ đi tới đi lui chỗ Tàng Thư tháp và Long Xà viện, ra vào toàn dùng truyền tống trận. Sinh hoạt của Trần Lạc rất có quy luật, đến nỗi người ta không tìm thấy cơ hội nào để xuống tay.
Tần Phấn nói xong lại rót ly trà cho Lãnh Cốc, tiếp tục bảo:
- Bọn họ không thể vào Long Xà viện, trong Tàng Thư tháp thì không ai dám ra tay. Không biết Trần Lạc cố ý hay vô tình đây, ngẫm lại thấy thật buồn cười.
- Nói cũng đúng.
Lãnh Cốc uống trà như uống rượu, không nếm được vị gì. Lãnh Cốc coi trà như rượu uống cạn một hơi, nhịp chân bắt chéo.
Lãnh Cốc nói:
- Nhưng nhắc đến thì thực lực bốn người Vũ Hóa Phi, Hạ Hầu Kích, Vân Cảnh Thiên, Đỗ Phong tăng mau thật. Bà nội nó, cứ theo đà này thì khoảng một năm là đuổi kịp ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.