Chương 1121: Cạn chén
Cửu Hanh
22/11/2016
Ngự Nương tức điên, tức giận quát:
- Anh Tử chết tiệt, ngươi mới nên dập lửa!
- Nhìn xem, lên máu rồi thấy không? Nóng tính như vậy đúng là nên dập lửa. Ta sớm nói với ngươi rồi, nếu không được ôn nhuận sẽ làm thần kin chủa ngươi mất cân đối, dễ nóng nảy. Yân tâm, ta cho ngươi mượn lão công...
Ngự Nương tức giận mặt đỏ gay:
- Anh Tử chết tiệt, ta không hiếm lạ!
Ngự Nương bóp cổ Lạc Anh, rống to:
- Ta lặp lại một lần nữa, ta không hiếm lạ!
Lạc Anh bình tĩnh mặc kệ Ngự Nương bóp cổ mình, vẻ mặt bi thương nói:
- Thân mến, đừng giả bộ không quan tâm được không? Đừng nói không hiếm lạ.
- Ai chẳng biết mấy năm trước khi ngươi mở kỹ viện ở Tây Ách vực suốt ngày nhớ nhung ai kia, nhớ đến nỗi thao thức cả đêm.
- Cuối cùng ngươi bắt một người giả uống rượu độc giải khát, đương nhiên người đó là hàng thật, nhưng ngươi không biết,ngươi nghĩ là giả. Bắt người đó suốt ngày uống rượu mua vui, đó mới là tự do thoải mái.
- Ha ha ha, ngươi còn dám nói không hiếm lạ? Hàng giả mà ngươi còn thích chứ đừng nói có hàng thật ở đây, ha ha ha ha ha ha!
- Anh Tử chết tiệt, ta muốn giết ngươi!
Đám nữ nhân mà giỡn thì đúng là vui. Nhìn Lạc Anh và Ngự Nương cãi cọ, Tiết Thường Uyển u buồn cũng mắt đầy ý cười nhìn hai người. Nhưng lý do Ngự Nương và Lạc Anh cãi nhau là Trần Lạc, điều này khiến hắn hơi lúng túng.
May mà Táng Hoa ra mặt ngăn cản, Lạc Anh, Ngự Nương mới ngừng đùa giỡn.
Táng Hoa nâng ly mời mọi người cùng cạn:
- Được rồi, đừng đùa nữa. Trần Lạc đã đến, chúng ta hãy bắt đầu đi.
Trần Lạc cứ nghĩ các nàng tìm hắn là bàn về Nhân Thư, nhưng uống rượu mấy vòng không thấy ai gợi đề tài. Các nữ nhân uống liên tiếp mấy ly rất là thích thú.
Trần Lạc tràn đầy khó hiểu, cuối cùng không nhịn được hỏi:
- Không bàn việc sao?
Táng Hoa hoang mang:
- Bàn việc? Chuyện gì?
Các nữ nhân khác cũng ngơ ngác, tập thể cùng nhìn hướng Lạc Anh, dù sao là nàng mang Trần Lạc đến. Trần Lạc cũng nhìn Lạc Anh, hắn nhớ nàng nói buổi tiệc này là có chuyện cần bàn.
Lạc Anh uống rượu liền miệng:
- Nhìn ta làm chi? Uống rượu tán gẫu chẳng lẽ không tính là bàn chuyện sao?
Lạc Anh bỏ mặc các cặp mắt ngơ ngẩn, nàng bưng ly rượu đến bên cạnh Trần Lạc.
Lạc Anh thì thầm bên tai Trần Lạc:
- Thân mến, mấy ngày nữa Nhân Thư sẽ hiện thế, khi đó không ai dự đoán được sẽ xảy ra chuyện gì. Mọi người khó khăn lắm mới tụ tập lại với nhau, chẳng lẽ không nên chè chén ba ngày ba đêm sao?
- Chuyện này...
Trần Lạc không ngờ Lạc Anh nói bàn chuyện là sa đọa trước khi Nhân Thư hiện thế.
- Này gì mà này, làm ngươi khó xử lắm sao? Ngươi không nhìn xem ai đang ngồi trong bàn này? Người nào không có ám muội với ngươi? Nhân Thư sắp hiện thế, chẳng lẽ ngươi không nên uống một ly với mọi người sao? Nào, thân mến, chúng ta uống trước.
Lạc Anh rót rượu cho Trần Lạc, cụng ly, nàng ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
Táng Hoa lên tiếng:
- Trần Lạc, ngươi đừng nghĩ nhiều, kêu ngươi đến đây không có ý gì. Như Anh Tử nói, Nhân Thư hiện thế, không ai biết ngày sau sẽ ra sao. Mọi người đều quen biết nhau, bữa tiệc rượu này xem như tế điện quá khứ giữa chúng ta và ngươi.
- Có phải sau khi uống bữa rượu này rồi về sau mọi người không ai biết ai nữa?- Có thể hiểu như vậy.
Trần Lạc cười khẽ:
- Các người nghiêm trọng quá, chỉ là Nhân Thư hiện thế, không phải tận thế, có cần làm vậy không?
- Ngươi cảm thấy chúng ta quá nghiêm trọng sao?
Táng Hoa nghiêm túc nói:
- Nhân Thư hiện thế, chúng ta chiến đấu vì sứ mệnh của mình. Hy vọng mọi người quên đi quá khứ, quên đi hết thảy tình thân, tình bạn, tình yêu, lúc ra tay đừng nương tình.
Táng Hoa uống cạn ly trước, mấy nữ nhân khác cũng vậy, rất là dứt khoát.
Trần Lạc khó hiểu mở miệng hỏi:
- Ta luôn muốn hỏi các người nói psứ mệnh là chuyện gì?
- Ngươi nên biết, cần gì hỏi thêm? Chẳng phải Nữ Vu đã kể hết cho ngươi nghe sao?
- Đúng là ta nghe Nữ Vu nói các người có truyền thừa từ ngũ sắc thiên, có truyền thừa từ thần tộc cổ xưa. Ta biết ngũ sắc thiên bảo vệ Cửu Tước Tử, thần tộc cổ xưa muốn hủy diệt Nhân Thư. Ta biết mấy điều này, nhưng ta không biết cái gọi là sứ mệnh thật sự quan trọng với các người như vậy sao? Không thể từ bỏ sao?
- Sứ mệnh là thứ vô cùng phức tạp với chúng ta, nói một, hai câu khó giải thích rõ ràng. Ngươi chỉ cần biết ý nghĩa tồn tại của chúng ta vì sứ mệnh hôm nay.
- Nếu không hoàn thành sứ mệnh sẽ có hậu quả gì?
Táng Hoa lắc đầu, Ngự Nương lắc đầu, các nữ nhân lắc đầu tỏ ý không biết.
- Các người không biết hậu quả mà vẫn cố chấp như vậy, sao nghe như bị tẩy não?
Trần Lạc mới nói xong Lạc Anh dã vỗ vai hắn:
- Thân mến, trên người của ngươi không có truyền thừa, tự nhiên không hiểu được.
- Đơn giản thế này, ta là truyền thừa thần tộc phượng hoàng cổ xưa. Lúc trước Nữ Oa hại tộc phượng hoàng chúng ta rất thảm, chúng ta và Nữ Oa có thù không đội trời chung, xem như mối hận cũ.
- Cái này giống như thù giết phụ thân, nếu ngươi gặp kẻ đã giết phụ thân của mình thì có bỏ qua cho người đó không? Không được đúng không?
Nghe Lạc Anh giải thích xong Trần Lạc mới hiểu sứ mệnh của các nàng là gì.
Nhưng Trần Lạc vẫn khó hiểu hỏi:
- Nếu không hoàn thành sứ mệnh thì sẽ như thế nào?
Lạc Anh nói:
- Không phải, thân mến, ngươi chưa hiểu hết. Sứ mệnh đối với chúng ta dù có hoàn thành hay không chẳng quan trọng, điều quan trọng là chúng ta dùng thái độ gì hoàn thành nó.
- Ví dụ... thân mến, ta biết ngươi muốn cướp Nhân Thư, sứ mạng của ta là hủy diệt Nhân Thư. Ngươi nên biết ta yêu ngươi nhiều hơn tất cả, có thể trả giá, từ bỏ tất cả vì ngươi, nhưng về chuyện này thì ta tuyệt đối sẽ không từ bỏ vì ngươi.
- Chẳng những thế, ta sẽ dốc hết sức hủy diệt Nhân Thư. Dù ngươi đã cướp Nhân Thư thì ta sẽ không tiếc hết thảy hủy diệt nó, trừ phi ngươi giết ta.
- Thân mến, giờ đã hiểu chưa?
Đã hiểu chưa?
Đương nhiên là hiểu.
Lạc Anh nói quá rõ ràng, nếu Trần Lạc vẫn không hiểu thì hắn là đồ ngốc. Chuyện này không khó hiểu chút nào. Nhân Thư đối với Lạc Anh như kẻ thù giết cha, Trần Lạc cướp Nhân Thư tương đương cứu kẻ thù của nàng. Lạc Anh nói thẳng với Trần Lạc là giữa tình yêu và hận cũ thì nàng sẽ lựa chọn số mệnh. Nói đúng hơn là giữa Trần Lạc và Nhân Thư thì Lạc Anh chọn Nhân Thư.
Lạc Anh nhún vai nói:
- Thân mến, nghe tới đây chắc ngươi cũng hiểu tại sao chúng ta gặp gỡ và yêu nhau trong thế giới xa lạ rồi đi? Ngươi cũng biết cái gọi là trói buộc tình cảm là gì đi?
Lạc Anh thản nhiên nói:
- Dường như các lão tổ của chúng ta rất xem trọng ngươi, không tiếc mạo hiểm lớn lao khiến chúng ta chuyển thế để gặp ngươi, yêu ngươi. Có lẽ là vì Nhân Thư, vì đề phòng ngươi tranh cướp Nhân Thư.
- Anh Tử chết tiệt, ngươi mới nên dập lửa!
- Nhìn xem, lên máu rồi thấy không? Nóng tính như vậy đúng là nên dập lửa. Ta sớm nói với ngươi rồi, nếu không được ôn nhuận sẽ làm thần kin chủa ngươi mất cân đối, dễ nóng nảy. Yân tâm, ta cho ngươi mượn lão công...
Ngự Nương tức giận mặt đỏ gay:
- Anh Tử chết tiệt, ta không hiếm lạ!
Ngự Nương bóp cổ Lạc Anh, rống to:
- Ta lặp lại một lần nữa, ta không hiếm lạ!
Lạc Anh bình tĩnh mặc kệ Ngự Nương bóp cổ mình, vẻ mặt bi thương nói:
- Thân mến, đừng giả bộ không quan tâm được không? Đừng nói không hiếm lạ.
- Ai chẳng biết mấy năm trước khi ngươi mở kỹ viện ở Tây Ách vực suốt ngày nhớ nhung ai kia, nhớ đến nỗi thao thức cả đêm.
- Cuối cùng ngươi bắt một người giả uống rượu độc giải khát, đương nhiên người đó là hàng thật, nhưng ngươi không biết,ngươi nghĩ là giả. Bắt người đó suốt ngày uống rượu mua vui, đó mới là tự do thoải mái.
- Ha ha ha, ngươi còn dám nói không hiếm lạ? Hàng giả mà ngươi còn thích chứ đừng nói có hàng thật ở đây, ha ha ha ha ha ha!
- Anh Tử chết tiệt, ta muốn giết ngươi!
Đám nữ nhân mà giỡn thì đúng là vui. Nhìn Lạc Anh và Ngự Nương cãi cọ, Tiết Thường Uyển u buồn cũng mắt đầy ý cười nhìn hai người. Nhưng lý do Ngự Nương và Lạc Anh cãi nhau là Trần Lạc, điều này khiến hắn hơi lúng túng.
May mà Táng Hoa ra mặt ngăn cản, Lạc Anh, Ngự Nương mới ngừng đùa giỡn.
Táng Hoa nâng ly mời mọi người cùng cạn:
- Được rồi, đừng đùa nữa. Trần Lạc đã đến, chúng ta hãy bắt đầu đi.
Trần Lạc cứ nghĩ các nàng tìm hắn là bàn về Nhân Thư, nhưng uống rượu mấy vòng không thấy ai gợi đề tài. Các nữ nhân uống liên tiếp mấy ly rất là thích thú.
Trần Lạc tràn đầy khó hiểu, cuối cùng không nhịn được hỏi:
- Không bàn việc sao?
Táng Hoa hoang mang:
- Bàn việc? Chuyện gì?
Các nữ nhân khác cũng ngơ ngác, tập thể cùng nhìn hướng Lạc Anh, dù sao là nàng mang Trần Lạc đến. Trần Lạc cũng nhìn Lạc Anh, hắn nhớ nàng nói buổi tiệc này là có chuyện cần bàn.
Lạc Anh uống rượu liền miệng:
- Nhìn ta làm chi? Uống rượu tán gẫu chẳng lẽ không tính là bàn chuyện sao?
Lạc Anh bỏ mặc các cặp mắt ngơ ngẩn, nàng bưng ly rượu đến bên cạnh Trần Lạc.
Lạc Anh thì thầm bên tai Trần Lạc:
- Thân mến, mấy ngày nữa Nhân Thư sẽ hiện thế, khi đó không ai dự đoán được sẽ xảy ra chuyện gì. Mọi người khó khăn lắm mới tụ tập lại với nhau, chẳng lẽ không nên chè chén ba ngày ba đêm sao?
- Chuyện này...
Trần Lạc không ngờ Lạc Anh nói bàn chuyện là sa đọa trước khi Nhân Thư hiện thế.
- Này gì mà này, làm ngươi khó xử lắm sao? Ngươi không nhìn xem ai đang ngồi trong bàn này? Người nào không có ám muội với ngươi? Nhân Thư sắp hiện thế, chẳng lẽ ngươi không nên uống một ly với mọi người sao? Nào, thân mến, chúng ta uống trước.
Lạc Anh rót rượu cho Trần Lạc, cụng ly, nàng ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
Táng Hoa lên tiếng:
- Trần Lạc, ngươi đừng nghĩ nhiều, kêu ngươi đến đây không có ý gì. Như Anh Tử nói, Nhân Thư hiện thế, không ai biết ngày sau sẽ ra sao. Mọi người đều quen biết nhau, bữa tiệc rượu này xem như tế điện quá khứ giữa chúng ta và ngươi.
- Có phải sau khi uống bữa rượu này rồi về sau mọi người không ai biết ai nữa?- Có thể hiểu như vậy.
Trần Lạc cười khẽ:
- Các người nghiêm trọng quá, chỉ là Nhân Thư hiện thế, không phải tận thế, có cần làm vậy không?
- Ngươi cảm thấy chúng ta quá nghiêm trọng sao?
Táng Hoa nghiêm túc nói:
- Nhân Thư hiện thế, chúng ta chiến đấu vì sứ mệnh của mình. Hy vọng mọi người quên đi quá khứ, quên đi hết thảy tình thân, tình bạn, tình yêu, lúc ra tay đừng nương tình.
Táng Hoa uống cạn ly trước, mấy nữ nhân khác cũng vậy, rất là dứt khoát.
Trần Lạc khó hiểu mở miệng hỏi:
- Ta luôn muốn hỏi các người nói psứ mệnh là chuyện gì?
- Ngươi nên biết, cần gì hỏi thêm? Chẳng phải Nữ Vu đã kể hết cho ngươi nghe sao?
- Đúng là ta nghe Nữ Vu nói các người có truyền thừa từ ngũ sắc thiên, có truyền thừa từ thần tộc cổ xưa. Ta biết ngũ sắc thiên bảo vệ Cửu Tước Tử, thần tộc cổ xưa muốn hủy diệt Nhân Thư. Ta biết mấy điều này, nhưng ta không biết cái gọi là sứ mệnh thật sự quan trọng với các người như vậy sao? Không thể từ bỏ sao?
- Sứ mệnh là thứ vô cùng phức tạp với chúng ta, nói một, hai câu khó giải thích rõ ràng. Ngươi chỉ cần biết ý nghĩa tồn tại của chúng ta vì sứ mệnh hôm nay.
- Nếu không hoàn thành sứ mệnh sẽ có hậu quả gì?
Táng Hoa lắc đầu, Ngự Nương lắc đầu, các nữ nhân lắc đầu tỏ ý không biết.
- Các người không biết hậu quả mà vẫn cố chấp như vậy, sao nghe như bị tẩy não?
Trần Lạc mới nói xong Lạc Anh dã vỗ vai hắn:
- Thân mến, trên người của ngươi không có truyền thừa, tự nhiên không hiểu được.
- Đơn giản thế này, ta là truyền thừa thần tộc phượng hoàng cổ xưa. Lúc trước Nữ Oa hại tộc phượng hoàng chúng ta rất thảm, chúng ta và Nữ Oa có thù không đội trời chung, xem như mối hận cũ.
- Cái này giống như thù giết phụ thân, nếu ngươi gặp kẻ đã giết phụ thân của mình thì có bỏ qua cho người đó không? Không được đúng không?
Nghe Lạc Anh giải thích xong Trần Lạc mới hiểu sứ mệnh của các nàng là gì.
Nhưng Trần Lạc vẫn khó hiểu hỏi:
- Nếu không hoàn thành sứ mệnh thì sẽ như thế nào?
Lạc Anh nói:
- Không phải, thân mến, ngươi chưa hiểu hết. Sứ mệnh đối với chúng ta dù có hoàn thành hay không chẳng quan trọng, điều quan trọng là chúng ta dùng thái độ gì hoàn thành nó.
- Ví dụ... thân mến, ta biết ngươi muốn cướp Nhân Thư, sứ mạng của ta là hủy diệt Nhân Thư. Ngươi nên biết ta yêu ngươi nhiều hơn tất cả, có thể trả giá, từ bỏ tất cả vì ngươi, nhưng về chuyện này thì ta tuyệt đối sẽ không từ bỏ vì ngươi.
- Chẳng những thế, ta sẽ dốc hết sức hủy diệt Nhân Thư. Dù ngươi đã cướp Nhân Thư thì ta sẽ không tiếc hết thảy hủy diệt nó, trừ phi ngươi giết ta.
- Thân mến, giờ đã hiểu chưa?
Đã hiểu chưa?
Đương nhiên là hiểu.
Lạc Anh nói quá rõ ràng, nếu Trần Lạc vẫn không hiểu thì hắn là đồ ngốc. Chuyện này không khó hiểu chút nào. Nhân Thư đối với Lạc Anh như kẻ thù giết cha, Trần Lạc cướp Nhân Thư tương đương cứu kẻ thù của nàng. Lạc Anh nói thẳng với Trần Lạc là giữa tình yêu và hận cũ thì nàng sẽ lựa chọn số mệnh. Nói đúng hơn là giữa Trần Lạc và Nhân Thư thì Lạc Anh chọn Nhân Thư.
Lạc Anh nhún vai nói:
- Thân mến, nghe tới đây chắc ngươi cũng hiểu tại sao chúng ta gặp gỡ và yêu nhau trong thế giới xa lạ rồi đi? Ngươi cũng biết cái gọi là trói buộc tình cảm là gì đi?
Lạc Anh thản nhiên nói:
- Dường như các lão tổ của chúng ta rất xem trọng ngươi, không tiếc mạo hiểm lớn lao khiến chúng ta chuyển thế để gặp ngươi, yêu ngươi. Có lẽ là vì Nhân Thư, vì đề phòng ngươi tranh cướp Nhân Thư.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.