Chương 32: Chiến vô song (2).
Cửu Hanh
13/08/2015
Trác Vệ Đông thua thê thảm
làm Tiểu La Thiên học viện bị nhục, nếu không lấy lại mặt mũi thì Tiểu
La Thiên học viện không phải là Tiểu La Thiên học viện. Vì giành mặt
mũi, dù có bị chê trách Tiểu La Thiên học viện cũng không tiếc.
Đúng vậy, Trác Vệ Đông có tu vi mở sáu linh mạch hạ chiến thư với học đồ ba linh mạch Trần Lạc đã làm người cười chê, dù sao không cùng đẳng cấp, ước đấu thế này là khi dễ người ta. Tuy nhiên kết quả vượt ngoài dự đoán của mọi người, Trác Vệ Đông thua thảm. Bây giờ Cao Phi, học đồ mở bảy linh mạch muốn đánh nhau với Trần Lạc.
Mở bảy linh mạch không đơn giản là thêm một mạch, mở bảy linh mạch ý nghĩa tu luyện cảnh giới thứ nhất đến viên mãn, bảy mạch nối kết, linh lực thông suốt, đánh ra linh lực hơn xa mở sáu linh mạch. Khi chưa mở linh hải, từng ngày qua ngày hấp thu linh khí thì linh lực sẽ càng lúc càng mạnh. Nhiều học đồ ngừng ở giai đoạn này một thời gian chuẩn bị cho mở linh hải, càng ở lại lâu thì linh lực càng cường đại. Một số học đồ bảy linh mạch có sức chiến đấu còn cao hơn vu sư sơ cấp đã mở linh hải.
Cao Phi ngừng ở giai đoạn bảy linh mạch lâu hơn một năm, có thể tưởng tượng sức chiến đấu của gã kinh người cỡ nào. Huống chi Cao Phi có ba loại linh quyết, Khai Sơn Chưởng hạ phẩm hoàng cấp giai đoạn viên mãn, Hỏa Diễm Chưởng trung phẩm hoàng cấp giai đoạn đại thành, Oai Vũ Vô Tướng Quyền giai đoạn đại thành. Người quen Cao Phi đều biết gã dựa vào tu vi mở bảy linh mạch, ba linh quyết phong cách cương mãnh có sức chiến đấu cực kỳ cường đại.
- Cao Phi, ngươi dù gì là học đồ mở bảy mạch đi mời Trần Lạc đánh nhau chẳng phải là ăn hiếp người sao?
Hai chân Ngưu Manh co lại nhảy vọt lên đài cao, nói:
- Ngưu Manh ta đánh với ngươi!
Cao Phi không để mắt đến Ngưu Manh:
- Ngưu Manh? Hừ, kẻ thua cuộc không đủ tư cách đấu với ta, biết điều thì xuống đi!
Ngưu Manh há mồm định cãi lại thì Trần Lạc từ sau lưng gã đi tới, vỗ vai gã.
Trần Lạc cười nói:
- Đi đi, quan tâm hắn làm gì?
- Đi?
Ngưu Manh ngẩn người:
- Không đánh sao?
- Đánh cái gì, có gì mà đánh.
Trần Lạc không có hứng thú vỗ vai Ngưu Manh, chuẩn bị đi xuống.
Phớt lờ, hoàn toàn lờ đi.
Cao Phi nhớ rõ ba năm trước khi gã yêu cầu so tài với Trần Lạc cũng bị hắn không thèm từ chối, hoàn toàn phớt lờ gã. Ba năm sau Cao Phi không ngờ Trần Lạc vẫn như vậy, hỏi sao gã không tức giận?
Cao Phi rống to:
- Trần Lạc, đứng lại cho ta!
Không ai đáp lại Cao Phi, Trần Lạc như không nghe thấy, không thèm nhìn gã, tiếp tục đi tới.
- Ba năm trước ngươi là thiên tài, ngươi có thể không nhìn ta. Ba năm sau, hôm nay ngươi không là gì vậy mà dám phớt lờ ta! A!!!
Ba năm trước Cao Phi bị Trần Lạc phớt lờ, điều đó ám ảnh gã mãi mãi, thành cái gai trong tim gã. Bây giờ Cao Phi lại bị Trần Lạc lờ đi, thù mới hận cũ hoàn toàn bùng nổ. Trần Lạc sải bước tới trước đuổi theo Trần Lạc, giơ tay lên. Linh lực cường đại quấn quay cánh tay Cao Phi thành hình dạng đao, khí thế như xẻ núi.
Chiêu này là Khai Sơn Chưởng giai đoạn viên mãn, uy lực mạnh mẽ có thể chặt đá xẻ núi, rất uy mạnh.
Các học đồ Tiểu Kim Câu học viện căng thẳng hét lên cảnh báo:
- Cẩn thận!
Trần Lạc xoay người lại, Cao Phi đã ập đến. Trần Lạc không kịp ra chiêu, hắn vận chuyển linh lực giơ hai tay giao nhau đỡ. Bùm một tiếng, Trần Lạc Khai Sơn Chưởng của Cao Phi đẩy lùi bốn, năm bước. Nếu không nhờ Ngưu Manh phản ứng nhanh nhẹn đỡ Trần Lạc thì hắn đã té xuống đài.
Ngưu Manh quát to:
- Cao Phi, ngươi có biết xấu hổ hay không? Dám đánh lén?
Ngưu Manh quan tâm hỏi Trần Lạc:
- Có sao không?
Trần Lạc cúi mặt, lắc đầu. Trần Lạc nhìn dấu đỏ trên cổ tay, sắc mặt âm trầm. Trần Lạc không nói không rằng quay người lại nhìn Cao Phi chằm chằm, xông tới trước.
- Hừ! Trần Lạc, ta không biết ngươi dùng cách gì trong vòng năm tháng ngắn ngủi đả thông bốn linh mạch, tất cả đều biến dị. Ngươi có thể đánh bại Trác Vệ Đông làm ta rất kinh ngạc, nhưng chỉ có thế, không hơn.
Thân hình Cao Phi không cao nhưng rất vạm vỡ, mặt không biểu tình đầy kiêu ngạo.
Cao Phi nói:
- Đừng nói ngươi chỉ đả thông bốn linh mạch, dù ngươi có đả thông năm linh mạch cái nào cũng biến dị trước bảy linh mạch ta đây không là cái thứ gì. Hôm nay ta nhường ngươi ba chiêu, ra tay đi!
Cao Phi nhìn Trần Lạc im lặng bước nhanh tới gần, sắc mặt thiếu niên âm trầm đáng sợ làm gã thấy run. Trần Lạc từng bước đến gần, Cao Phi càn lúc càng sợ hãi, hít thở dồn dập.
- Ba năm trước ngươi muốn đánh với ta, ta không chấp nhận là vì ngươi và ta cùng nhập học, ta không nỡ làm tổn thương tự tôn của ngươi. Hôm nay sau ba năm ngươi lại muốn đánh nhau với ta, nghĩ tình cùng là đồng học nên ta vẫn không nỡ làm tổn thương tự tôn của ngươi. Ta nhịn ngươi lần thứ nhất, thứ hai nhưng tuyệt đối không nhẫn nhịn đến lần thứ ba@ nếu ngươi đã không muốn tôn nghiêm thì hôm nay ta thành toàn ngươi!
Trần Lạc dừng bước, toàn thân hắn táo ánh sáng rực rỡ, linh lực sắc bén tràn ra ẩn chứa năm mạch tức.
Năm mạch tức!
Trần Lạc không đả thông bốn linh mạch mà là năm!
Xong rồi sao? Vẫn chưa!
Trần Lạc lắc người, linh khí bốn phía biến đổi để lại một tàn ảnh tại chỗ. Ngay khi mọi người kinh hoàng, Trần Lạc xuất hiện sau lưng Cao Phi, giơ tay lên. Linh lực quấn quanh nắm đấm ngưng tụ ý oai vũ, một ảo ảnh cũng làm tương tự như Trần Lạc.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Không khí trong vòng năm thước nổ tung, khí lưu tứ tán, tiếng đì đùng không dứt bên tai.
Bùm!
Trần Lạc đấm vào lưng Cao Phi, tàn ảnh Trần Lạc thì đấm ngực gã.
Bùm bùm!
Cao Phi không kịp phản ứng lại chợt cảm thấy ngực và lưng tê rần, cổ họng ngứa phun ra búng máu. Cao Phi hét to đánh ra Khai Sơn Chưởng tiếc rằng vo odụng, bởi vì tốc độ của Trần Lạc quá nhanh, gã không thấy bóng dáng hắn đâu.
Trần Lạc lắc người bước ra một bước để lại một tàn ảnh, lại một bước, một tàn ảnh nữa.
Trần Lạc và hai tàn ảnh thành hình tam giác bao vây Cao Phi.
Trần Lạc giơ tay, lại là Oai Vũ Vô Tướng Quyền. Ba quyền giáp công.
Bùm bùm bùm!
Cao Phi như rối gỗ lắc tới lắc lui.
Trần Lạc lùi lại, hai tàn ảnh trở về chồng lên người hắn. Trần Lạc vung hai tay cùng hai tàn ảnh, linh lực quấn quanh ngưng tụ ý oai vũ, ba đầu hổ chồng lên nhau, cú đấm ẩn chứa ba ý oai vũ.
- Cho mặt còn không biết một vừa hai phải!
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Cao Phi không kịp kêu tiếng nào đã bị đánh bay ra ngoài.
Khi Cao Phi như diều đứt dây văng ra ngoài té cái bịch xuống đất, mọi người trợn mắt há hốc mồm. Cao Phi mở bảy linh mạch, có ba loại linh quyết vậy mà chỉ mấy giây đã bị đánh rớt xuống đài? Hơn nữa Cao Phi không có cơ hội ra tay đã bị đánh xỉu.
Cao Phi là học đồ tu luyện cảnh giới thứ nhất đến viên mãn, dù đấu cùng vu sư mở linh hải cảnh giới thứ hai cũng không nên chật vật như vậy.
Đúng vậy, Trác Vệ Đông có tu vi mở sáu linh mạch hạ chiến thư với học đồ ba linh mạch Trần Lạc đã làm người cười chê, dù sao không cùng đẳng cấp, ước đấu thế này là khi dễ người ta. Tuy nhiên kết quả vượt ngoài dự đoán của mọi người, Trác Vệ Đông thua thảm. Bây giờ Cao Phi, học đồ mở bảy linh mạch muốn đánh nhau với Trần Lạc.
Mở bảy linh mạch không đơn giản là thêm một mạch, mở bảy linh mạch ý nghĩa tu luyện cảnh giới thứ nhất đến viên mãn, bảy mạch nối kết, linh lực thông suốt, đánh ra linh lực hơn xa mở sáu linh mạch. Khi chưa mở linh hải, từng ngày qua ngày hấp thu linh khí thì linh lực sẽ càng lúc càng mạnh. Nhiều học đồ ngừng ở giai đoạn này một thời gian chuẩn bị cho mở linh hải, càng ở lại lâu thì linh lực càng cường đại. Một số học đồ bảy linh mạch có sức chiến đấu còn cao hơn vu sư sơ cấp đã mở linh hải.
Cao Phi ngừng ở giai đoạn bảy linh mạch lâu hơn một năm, có thể tưởng tượng sức chiến đấu của gã kinh người cỡ nào. Huống chi Cao Phi có ba loại linh quyết, Khai Sơn Chưởng hạ phẩm hoàng cấp giai đoạn viên mãn, Hỏa Diễm Chưởng trung phẩm hoàng cấp giai đoạn đại thành, Oai Vũ Vô Tướng Quyền giai đoạn đại thành. Người quen Cao Phi đều biết gã dựa vào tu vi mở bảy linh mạch, ba linh quyết phong cách cương mãnh có sức chiến đấu cực kỳ cường đại.
- Cao Phi, ngươi dù gì là học đồ mở bảy mạch đi mời Trần Lạc đánh nhau chẳng phải là ăn hiếp người sao?
Hai chân Ngưu Manh co lại nhảy vọt lên đài cao, nói:
- Ngưu Manh ta đánh với ngươi!
Cao Phi không để mắt đến Ngưu Manh:
- Ngưu Manh? Hừ, kẻ thua cuộc không đủ tư cách đấu với ta, biết điều thì xuống đi!
Ngưu Manh há mồm định cãi lại thì Trần Lạc từ sau lưng gã đi tới, vỗ vai gã.
Trần Lạc cười nói:
- Đi đi, quan tâm hắn làm gì?
- Đi?
Ngưu Manh ngẩn người:
- Không đánh sao?
- Đánh cái gì, có gì mà đánh.
Trần Lạc không có hứng thú vỗ vai Ngưu Manh, chuẩn bị đi xuống.
Phớt lờ, hoàn toàn lờ đi.
Cao Phi nhớ rõ ba năm trước khi gã yêu cầu so tài với Trần Lạc cũng bị hắn không thèm từ chối, hoàn toàn phớt lờ gã. Ba năm sau Cao Phi không ngờ Trần Lạc vẫn như vậy, hỏi sao gã không tức giận?
Cao Phi rống to:
- Trần Lạc, đứng lại cho ta!
Không ai đáp lại Cao Phi, Trần Lạc như không nghe thấy, không thèm nhìn gã, tiếp tục đi tới.
- Ba năm trước ngươi là thiên tài, ngươi có thể không nhìn ta. Ba năm sau, hôm nay ngươi không là gì vậy mà dám phớt lờ ta! A!!!
Ba năm trước Cao Phi bị Trần Lạc phớt lờ, điều đó ám ảnh gã mãi mãi, thành cái gai trong tim gã. Bây giờ Cao Phi lại bị Trần Lạc lờ đi, thù mới hận cũ hoàn toàn bùng nổ. Trần Lạc sải bước tới trước đuổi theo Trần Lạc, giơ tay lên. Linh lực cường đại quấn quay cánh tay Cao Phi thành hình dạng đao, khí thế như xẻ núi.
Chiêu này là Khai Sơn Chưởng giai đoạn viên mãn, uy lực mạnh mẽ có thể chặt đá xẻ núi, rất uy mạnh.
Các học đồ Tiểu Kim Câu học viện căng thẳng hét lên cảnh báo:
- Cẩn thận!
Trần Lạc xoay người lại, Cao Phi đã ập đến. Trần Lạc không kịp ra chiêu, hắn vận chuyển linh lực giơ hai tay giao nhau đỡ. Bùm một tiếng, Trần Lạc Khai Sơn Chưởng của Cao Phi đẩy lùi bốn, năm bước. Nếu không nhờ Ngưu Manh phản ứng nhanh nhẹn đỡ Trần Lạc thì hắn đã té xuống đài.
Ngưu Manh quát to:
- Cao Phi, ngươi có biết xấu hổ hay không? Dám đánh lén?
Ngưu Manh quan tâm hỏi Trần Lạc:
- Có sao không?
Trần Lạc cúi mặt, lắc đầu. Trần Lạc nhìn dấu đỏ trên cổ tay, sắc mặt âm trầm. Trần Lạc không nói không rằng quay người lại nhìn Cao Phi chằm chằm, xông tới trước.
- Hừ! Trần Lạc, ta không biết ngươi dùng cách gì trong vòng năm tháng ngắn ngủi đả thông bốn linh mạch, tất cả đều biến dị. Ngươi có thể đánh bại Trác Vệ Đông làm ta rất kinh ngạc, nhưng chỉ có thế, không hơn.
Thân hình Cao Phi không cao nhưng rất vạm vỡ, mặt không biểu tình đầy kiêu ngạo.
Cao Phi nói:
- Đừng nói ngươi chỉ đả thông bốn linh mạch, dù ngươi có đả thông năm linh mạch cái nào cũng biến dị trước bảy linh mạch ta đây không là cái thứ gì. Hôm nay ta nhường ngươi ba chiêu, ra tay đi!
Cao Phi nhìn Trần Lạc im lặng bước nhanh tới gần, sắc mặt thiếu niên âm trầm đáng sợ làm gã thấy run. Trần Lạc từng bước đến gần, Cao Phi càn lúc càng sợ hãi, hít thở dồn dập.
- Ba năm trước ngươi muốn đánh với ta, ta không chấp nhận là vì ngươi và ta cùng nhập học, ta không nỡ làm tổn thương tự tôn của ngươi. Hôm nay sau ba năm ngươi lại muốn đánh nhau với ta, nghĩ tình cùng là đồng học nên ta vẫn không nỡ làm tổn thương tự tôn của ngươi. Ta nhịn ngươi lần thứ nhất, thứ hai nhưng tuyệt đối không nhẫn nhịn đến lần thứ ba@ nếu ngươi đã không muốn tôn nghiêm thì hôm nay ta thành toàn ngươi!
Trần Lạc dừng bước, toàn thân hắn táo ánh sáng rực rỡ, linh lực sắc bén tràn ra ẩn chứa năm mạch tức.
Năm mạch tức!
Trần Lạc không đả thông bốn linh mạch mà là năm!
Xong rồi sao? Vẫn chưa!
Trần Lạc lắc người, linh khí bốn phía biến đổi để lại một tàn ảnh tại chỗ. Ngay khi mọi người kinh hoàng, Trần Lạc xuất hiện sau lưng Cao Phi, giơ tay lên. Linh lực quấn quanh nắm đấm ngưng tụ ý oai vũ, một ảo ảnh cũng làm tương tự như Trần Lạc.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Không khí trong vòng năm thước nổ tung, khí lưu tứ tán, tiếng đì đùng không dứt bên tai.
Bùm!
Trần Lạc đấm vào lưng Cao Phi, tàn ảnh Trần Lạc thì đấm ngực gã.
Bùm bùm!
Cao Phi không kịp phản ứng lại chợt cảm thấy ngực và lưng tê rần, cổ họng ngứa phun ra búng máu. Cao Phi hét to đánh ra Khai Sơn Chưởng tiếc rằng vo odụng, bởi vì tốc độ của Trần Lạc quá nhanh, gã không thấy bóng dáng hắn đâu.
Trần Lạc lắc người bước ra một bước để lại một tàn ảnh, lại một bước, một tàn ảnh nữa.
Trần Lạc và hai tàn ảnh thành hình tam giác bao vây Cao Phi.
Trần Lạc giơ tay, lại là Oai Vũ Vô Tướng Quyền. Ba quyền giáp công.
Bùm bùm bùm!
Cao Phi như rối gỗ lắc tới lắc lui.
Trần Lạc lùi lại, hai tàn ảnh trở về chồng lên người hắn. Trần Lạc vung hai tay cùng hai tàn ảnh, linh lực quấn quanh ngưng tụ ý oai vũ, ba đầu hổ chồng lên nhau, cú đấm ẩn chứa ba ý oai vũ.
- Cho mặt còn không biết một vừa hai phải!
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Cao Phi không kịp kêu tiếng nào đã bị đánh bay ra ngoài.
Khi Cao Phi như diều đứt dây văng ra ngoài té cái bịch xuống đất, mọi người trợn mắt há hốc mồm. Cao Phi mở bảy linh mạch, có ba loại linh quyết vậy mà chỉ mấy giây đã bị đánh rớt xuống đài? Hơn nữa Cao Phi không có cơ hội ra tay đã bị đánh xỉu.
Cao Phi là học đồ tu luyện cảnh giới thứ nhất đến viên mãn, dù đấu cùng vu sư mở linh hải cảnh giới thứ hai cũng không nên chật vật như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.