Chương 231: Cơn giận bừng lên.
Cửu Hanh
01/10/2015
Đã qua một tháng từ lúc khai giảng, ban ngày Trần Lạc đọc sách, buổi tối tu luyện. Trước kia mỗi ngày Trần Lạc đọc khoảng năm trăm quyển sách thủy tinh, sau này lượng đọc sách dần tăng lên ngày càng nhiều hơn. Một tháng sau Trần Lạc đọc gần bốn vạn quyển sách thủy tinh, dù là sách gì, loại hình gì, lĩnh vực gì, chỉ cần là sách thì Trần Lạc sẽ gặm. Từ sau khi ký kết khế ước vô danh, trí tuệ mở rộng, trí nhớ của Trần Lạc rất siêu, sách nào hắn đọc lướt qua là sẽ in vào đầu.
Mục đích Trần Lạc vào Trung Ương học phủ chỉ vì hoàn thành nguyện vọng của sư phụ, tìm ra bí mật ẩn thế giới giấu trong này.
Trần Lạc không biết bí mật đó là gì, ẩn giấu ở đâu.
Tìm lung tung không phải cách, con đường duy nhất trước mắt Trần Lạc là đọc sách, phong phú tri thức của mình. Chỉ khi hiểu biết nhiều hơn về Trung Ương học phủ thì Trần Lạc mới hiểu biết nhiều, phong đoán ở đâu thích hợp giấu bí mật. Chỉ khi Trần Lạc hiểu biết nhiều về thế giới mới phỏng đoán ra bí mật lớn nhất thế giới này là linh hồn.
Đọc sách giúp người yên tĩnh, cũng tăng sự tu dưỡng.
Câu này đúng thật, ít nhất Trần Lạc đọc sách một tháng, hắn vốn khá đẹp trai nhưng trước kia cho người cảm giác âm u, giờ thì dịu dàng hơn, như thư sinh nho nhã.
Trần Lạc đọc sách nhưng làm mấy chỉ đạo viên trong Tàng Thư tháp buồn bực chết. Đặc biệt là Vân Phàm, thật tình nàng không nghĩ ra Trần Lạc đang làm cái gì, muốn làm gì. Có ai đọc sách chỉ xem tên và giới thiệu không? Đọc một quyển lại đổi một quyển sách thủy tinh, mỗi ngày đều vậy. Nhưng người ta giao tiền, cũng không phá hỏng quyển sách thủy tinh, đọc xong trả lại chỗ y như cũ, những người khác cũng không thể nói cái gì.
- Các ngươi nói xem hôm nay tên kia sẽ đọc bao nhiêu quyển sách? Ta cá là một ngàn hai trăm quyển.
- Ta cá một ngàn ba trăm quyển.
- Ta cá một ngàn bốn trăm quyển.
Mấy chỉ đạo viên trong Tàng Thư tháp từ vài ngày trước đã bày trò cá cược mỗi ngày lượng đọc sách của Trần Lạc là bao nhiêu.
- Vân Phàm thì sao?
Vân Phàm đang sửa sang lại báo cáo bút ký, nghe mấy chỉ đạo viên hỏi mình thì lắc đầu.
Vân Phàm nói:
- Ta không cá cược.
Vân Phàm nói xong nhìn thiếu niên áo lam ngồi bên cạnh giá sách, rối rắm tới bây giờ bản thân nàng đã chết lặng. Vân Phàm mệt mỏi phải suy nghĩ xem thiếu niên áo lam đang làm gì. Vốn Vân Phàm có ý tốt hỏi thiếu niên áo lam cần giúp gì không, kết quả bị người ta từ chối ba, bốn lần, còn tỏ vẻ mất kiên nhẫn. Thật là, loại người gì vậy?
- Ha ha ha ha ha ha! Mọi người trò chuyện về gì mà vui vậy?
Sáng sớm các chỉ đạo viên Tàng Thư tháp đều đến, hôm nay tới lượt Lý Đoan trực nên gã cũng có mặt.
- Chúng ta đang cá cược xem hôm nay tên kia đọc bao nhiêu quyển sách. Lý Đoan, ngươi chơi không?
- Là ai?
- Thì là cái tên chỉ đọc giới thiệu và tên sách, mỗi ngày xem rất nhiều sách.
- Là hắn sao?
Sáng sớm chưa có bao nhiêu đệ tử đến tầng một Tàng Thư tháp, Lý Đoan liếc qua liền thấy thiếu niên áo lam bên giá sách đang đọc sách.
Lý Đoan nói:
- Đang muốn thảo luận chuyện này với các ngươi. Ta suy nghĩ hai ngày nay, vì không ảnh hưởng trật tự bình thường của Tàng Thư tháp chúng ta, quyết định đuổi hắn ra ngoài.
- Đuổi đi? Tại sao?
Vân Phàm ngẩn ra, nghi hoặc hỏi:
- Hắn chỉ đọc sách, đọc xong sẽ trả sách về chỗ cũ, không ảnh hưởng bạn học khác đọc sách, hắn làm gì ảnh hưởng trật tự bình thường của Tàng Thư tháp?
Các chỉ đạo viên gật gù đồng ý. Dù sao người ta bỏ tiền ra, không làm gì ảnh hưởng đến người khác, người ta đọc sách xem tên hay giới thiệu thì kệ hắn.
- Các ngươi suy nghĩ quá đơn giản.
Lý Đoan chỉ huy chương trước ngực mình, chậm rãi nói:
- Hắn chỉ đọc tên và giới thiệu sách, cầm một quyển bắt rồi buông, nếu bị đệ tử khác nhìn thấy, biết là thói quen quái đản của hắn thì thôi, lỡ không biết còn tưởng là chỉ đạo viên chúng ta không tròn trách nhiệm. Chẳng lẽ hai ngày nay các ngươi không bị bạn học khác hỏi lý do sao?
Chỉ đạo viên khác nhìn nhau, lên tiếng:
- Ngươi không nói ta không nhận ra điều này. Từ khi tên kia đến cứ ba, năm ngày sẽ có bạn học qua đây kêu chúng ta chạy tới xem có giúp gì được hắn không. Ta giải thích nguyên nhân, hình như các bạn học không tin.
- Nhưng không thể vì lý do này đuổi hắn đi.
Tuy Vân Phàm không thích thiếu niên áo lam quái dị nhưng cũng không ghét. Nói câu công bằng, nếu chỉ vì lý do này mà đuổi người ta thì không hợp.
- Vân Phàm, nàng nên biết mỗi cách một đoạn thời gian quản lsy viên Tàng Thư tháp sẽ đến tuần tra, nếu bị quản lý viên nhìn thấy hắn sẽ cho rằng chỉ đạo viên chúng ta làm biếng, sẽ bị trừ điểm.
Nghe Lý Đoan nói xong mấy chỉ đạo viên khác nhận ra sự nghiêm trọng, bọn họ bàn bạc với nhau xong đều đồng ý đuổi thiếu niên áo lam đi. Tuy Vân Phàm phản đối nhưng một mình cô độc, thiểu số chỉ có thể phục tùng đa số. Bàn bạc xong năm chỉ đạo viên đi qua.
- Chúng ta là chỉ đạo viên của Tàng Thư tháp, làm phiền ngươi đi cùng chúng ta một chút.
Trần Lạc đang chìm trong biển sách, nghe thanh âm nhưng không ngẩng đầu lên, vẫn dùng linh thức đọc.
Trần Lạc thuận miệng hỏi:
- Có chuyện gì?
- Bạn học, làm phiền ngươi ngẩng đầu lên nói chuyện.
Thái độ của thiếu niên áo lam luôn khiến Lý Đoan khó chịu. Lý Đoan là một trung cấp luyện bảo sư, gã luôn cao hơn người một bậc. Lý Đoan là chỉ đạo viên càng nhận ánh mắt tôn sùng từ bạn học khác, vì chỉ đạo viên Tàng Thư tháp nghĩa là tri thức rất phong phú.
Trần Lạc mặc kệ Lý Đoan, tiếp tục đọc sách.
- Bạn học, chúng ta đang nói chuyện với ngươi.
Trần Lạc đọc xong quyển sách thủy tinh, nhân thời gian đổi sách chịu bỏ công giương mi mắt nhìn đám người Lý Đoan, Vân Phàm.
Trần Lạc hỏi:
- Có chuyện gì?
Trần Lạc vừa nói chuyện cầm lấy một quyển sách tiếp tục đọc.
Lý Đoan gằn giọng:
- Bạn học, thái độ của ngươi hình như không lễ phép?
Trần Lạc thu về linh thức, ngẩng đầu lên, đôi mắt sâu thẳm như trời đêm không sao, cô tịch.
- Là vầy, ngươi đã ảnh hưởng đến trật tự bình thường của Tàng Thư tháp chúng ta, theo quy định quản lý ngươi không thể tiếp tục ở lại đây đọc sách, làm phiền ngươi đi đi.
Trần Lạc nhướng mày hỏi:
- Ta ảnh hưởng trật tự bình thường của Tàng Thư tháp như thế nào?
- Quy định quản lý thứ bốn mươi sáu của Tàng Thư tháp, bất cứ đệ tử nào không được tùy ý thay đổi sách.
Nghe Lý Đoan nói câu này biểu tình các chỉ đạo viên khác hơi kỳ kỳ. Bọn họ biết trong quy định quản lý không có quy định này, nhưng nếu nói sợ ảnh hưởng hình tượng chỉ đạo viên nên đuổi người ta đi thì không thích hợp, nên Vân Phàm mới nói xạo. Bình thường những quy định quản lý trừ chỉ đạo viên đọc thuộc lòng ra đệ tử khác sẽ không xem. Sự thật đúng là vậy, nhưng Trần Lạc không còn là Trần Lạc của một tháng trước. Nếu ngươi nghĩ đem mấy quy định đó ra có thể hù sợ hắn thì ngươi sai mười phần mười.
Mục đích Trần Lạc vào Trung Ương học phủ chỉ vì hoàn thành nguyện vọng của sư phụ, tìm ra bí mật ẩn thế giới giấu trong này.
Trần Lạc không biết bí mật đó là gì, ẩn giấu ở đâu.
Tìm lung tung không phải cách, con đường duy nhất trước mắt Trần Lạc là đọc sách, phong phú tri thức của mình. Chỉ khi hiểu biết nhiều hơn về Trung Ương học phủ thì Trần Lạc mới hiểu biết nhiều, phong đoán ở đâu thích hợp giấu bí mật. Chỉ khi Trần Lạc hiểu biết nhiều về thế giới mới phỏng đoán ra bí mật lớn nhất thế giới này là linh hồn.
Đọc sách giúp người yên tĩnh, cũng tăng sự tu dưỡng.
Câu này đúng thật, ít nhất Trần Lạc đọc sách một tháng, hắn vốn khá đẹp trai nhưng trước kia cho người cảm giác âm u, giờ thì dịu dàng hơn, như thư sinh nho nhã.
Trần Lạc đọc sách nhưng làm mấy chỉ đạo viên trong Tàng Thư tháp buồn bực chết. Đặc biệt là Vân Phàm, thật tình nàng không nghĩ ra Trần Lạc đang làm cái gì, muốn làm gì. Có ai đọc sách chỉ xem tên và giới thiệu không? Đọc một quyển lại đổi một quyển sách thủy tinh, mỗi ngày đều vậy. Nhưng người ta giao tiền, cũng không phá hỏng quyển sách thủy tinh, đọc xong trả lại chỗ y như cũ, những người khác cũng không thể nói cái gì.
- Các ngươi nói xem hôm nay tên kia sẽ đọc bao nhiêu quyển sách? Ta cá là một ngàn hai trăm quyển.
- Ta cá một ngàn ba trăm quyển.
- Ta cá một ngàn bốn trăm quyển.
Mấy chỉ đạo viên trong Tàng Thư tháp từ vài ngày trước đã bày trò cá cược mỗi ngày lượng đọc sách của Trần Lạc là bao nhiêu.
- Vân Phàm thì sao?
Vân Phàm đang sửa sang lại báo cáo bút ký, nghe mấy chỉ đạo viên hỏi mình thì lắc đầu.
Vân Phàm nói:
- Ta không cá cược.
Vân Phàm nói xong nhìn thiếu niên áo lam ngồi bên cạnh giá sách, rối rắm tới bây giờ bản thân nàng đã chết lặng. Vân Phàm mệt mỏi phải suy nghĩ xem thiếu niên áo lam đang làm gì. Vốn Vân Phàm có ý tốt hỏi thiếu niên áo lam cần giúp gì không, kết quả bị người ta từ chối ba, bốn lần, còn tỏ vẻ mất kiên nhẫn. Thật là, loại người gì vậy?
- Ha ha ha ha ha ha! Mọi người trò chuyện về gì mà vui vậy?
Sáng sớm các chỉ đạo viên Tàng Thư tháp đều đến, hôm nay tới lượt Lý Đoan trực nên gã cũng có mặt.
- Chúng ta đang cá cược xem hôm nay tên kia đọc bao nhiêu quyển sách. Lý Đoan, ngươi chơi không?
- Là ai?
- Thì là cái tên chỉ đọc giới thiệu và tên sách, mỗi ngày xem rất nhiều sách.
- Là hắn sao?
Sáng sớm chưa có bao nhiêu đệ tử đến tầng một Tàng Thư tháp, Lý Đoan liếc qua liền thấy thiếu niên áo lam bên giá sách đang đọc sách.
Lý Đoan nói:
- Đang muốn thảo luận chuyện này với các ngươi. Ta suy nghĩ hai ngày nay, vì không ảnh hưởng trật tự bình thường của Tàng Thư tháp chúng ta, quyết định đuổi hắn ra ngoài.
- Đuổi đi? Tại sao?
Vân Phàm ngẩn ra, nghi hoặc hỏi:
- Hắn chỉ đọc sách, đọc xong sẽ trả sách về chỗ cũ, không ảnh hưởng bạn học khác đọc sách, hắn làm gì ảnh hưởng trật tự bình thường của Tàng Thư tháp?
Các chỉ đạo viên gật gù đồng ý. Dù sao người ta bỏ tiền ra, không làm gì ảnh hưởng đến người khác, người ta đọc sách xem tên hay giới thiệu thì kệ hắn.
- Các ngươi suy nghĩ quá đơn giản.
Lý Đoan chỉ huy chương trước ngực mình, chậm rãi nói:
- Hắn chỉ đọc tên và giới thiệu sách, cầm một quyển bắt rồi buông, nếu bị đệ tử khác nhìn thấy, biết là thói quen quái đản của hắn thì thôi, lỡ không biết còn tưởng là chỉ đạo viên chúng ta không tròn trách nhiệm. Chẳng lẽ hai ngày nay các ngươi không bị bạn học khác hỏi lý do sao?
Chỉ đạo viên khác nhìn nhau, lên tiếng:
- Ngươi không nói ta không nhận ra điều này. Từ khi tên kia đến cứ ba, năm ngày sẽ có bạn học qua đây kêu chúng ta chạy tới xem có giúp gì được hắn không. Ta giải thích nguyên nhân, hình như các bạn học không tin.
- Nhưng không thể vì lý do này đuổi hắn đi.
Tuy Vân Phàm không thích thiếu niên áo lam quái dị nhưng cũng không ghét. Nói câu công bằng, nếu chỉ vì lý do này mà đuổi người ta thì không hợp.
- Vân Phàm, nàng nên biết mỗi cách một đoạn thời gian quản lsy viên Tàng Thư tháp sẽ đến tuần tra, nếu bị quản lý viên nhìn thấy hắn sẽ cho rằng chỉ đạo viên chúng ta làm biếng, sẽ bị trừ điểm.
Nghe Lý Đoan nói xong mấy chỉ đạo viên khác nhận ra sự nghiêm trọng, bọn họ bàn bạc với nhau xong đều đồng ý đuổi thiếu niên áo lam đi. Tuy Vân Phàm phản đối nhưng một mình cô độc, thiểu số chỉ có thể phục tùng đa số. Bàn bạc xong năm chỉ đạo viên đi qua.
- Chúng ta là chỉ đạo viên của Tàng Thư tháp, làm phiền ngươi đi cùng chúng ta một chút.
Trần Lạc đang chìm trong biển sách, nghe thanh âm nhưng không ngẩng đầu lên, vẫn dùng linh thức đọc.
Trần Lạc thuận miệng hỏi:
- Có chuyện gì?
- Bạn học, làm phiền ngươi ngẩng đầu lên nói chuyện.
Thái độ của thiếu niên áo lam luôn khiến Lý Đoan khó chịu. Lý Đoan là một trung cấp luyện bảo sư, gã luôn cao hơn người một bậc. Lý Đoan là chỉ đạo viên càng nhận ánh mắt tôn sùng từ bạn học khác, vì chỉ đạo viên Tàng Thư tháp nghĩa là tri thức rất phong phú.
Trần Lạc mặc kệ Lý Đoan, tiếp tục đọc sách.
- Bạn học, chúng ta đang nói chuyện với ngươi.
Trần Lạc đọc xong quyển sách thủy tinh, nhân thời gian đổi sách chịu bỏ công giương mi mắt nhìn đám người Lý Đoan, Vân Phàm.
Trần Lạc hỏi:
- Có chuyện gì?
Trần Lạc vừa nói chuyện cầm lấy một quyển sách tiếp tục đọc.
Lý Đoan gằn giọng:
- Bạn học, thái độ của ngươi hình như không lễ phép?
Trần Lạc thu về linh thức, ngẩng đầu lên, đôi mắt sâu thẳm như trời đêm không sao, cô tịch.
- Là vầy, ngươi đã ảnh hưởng đến trật tự bình thường của Tàng Thư tháp chúng ta, theo quy định quản lý ngươi không thể tiếp tục ở lại đây đọc sách, làm phiền ngươi đi đi.
Trần Lạc nhướng mày hỏi:
- Ta ảnh hưởng trật tự bình thường của Tàng Thư tháp như thế nào?
- Quy định quản lý thứ bốn mươi sáu của Tàng Thư tháp, bất cứ đệ tử nào không được tùy ý thay đổi sách.
Nghe Lý Đoan nói câu này biểu tình các chỉ đạo viên khác hơi kỳ kỳ. Bọn họ biết trong quy định quản lý không có quy định này, nhưng nếu nói sợ ảnh hưởng hình tượng chỉ đạo viên nên đuổi người ta đi thì không thích hợp, nên Vân Phàm mới nói xạo. Bình thường những quy định quản lý trừ chỉ đạo viên đọc thuộc lòng ra đệ tử khác sẽ không xem. Sự thật đúng là vậy, nhưng Trần Lạc không còn là Trần Lạc của một tháng trước. Nếu ngươi nghĩ đem mấy quy định đó ra có thể hù sợ hắn thì ngươi sai mười phần mười.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.