Chương 156: Đại danh tên là Thiên vương Lão Tử (2).
Cửu Hanh
26/09/2015
Lùi một bước nói lực lượng vận mệnh bàn thạch không làm gì được thiếu niên áo lam thì Mạc Khinh Sầu còn có trận pháp. Tạo nghệ lĩnh vực trận pháp của Mạc Khinh Sầu đủ giết ngay trận sư trung cấp, không nói khoa trương là nàng không cần dùng tu vi, chỉ nương trận pháp thì tất cả học tử tham gia thí luyện Trung Ương học phủ lần này đều không phải đối thủ. Chẳng lẽ như vậy vẫn không làm gì được thiếu niên áo lam?
Lại lùi một bước, cộng vào trận pháp vẫn không ăn thua thì Mạc Khinh Sầu còn lực lượng huyết mạch. Mạc Khinh Sầu đã thức tỉnh huyết mạch, khi nàng lộ ra chân thân thì Tịch Nhược Trần còn phải e ngại, chẳng lẽ vẫn không làm gì được thiếu niên áo lam?
Sao có thể?
Tuyệt đối không thể nào.
Tịch Nhược Trần không tin, gã nhíu chặt mày, khó tin nhìn thiếu niên áo lam bên dưới.
Mạc Khinh Sầu lên tiếng:
- Tịch Nhược Trần, ngươi có giúp hay không?
Tịch Nhược Trần nghi ngờ hỏi:
- Nàng thật sự không đánh lại hắn?
Tuy Tịch Nhược Trần cảm thấy Mạc Khinh Sầu nói thật nhưng rất khó tin, gã không chấp nhận được.
Mạc Khinh Sầu lên tiếng:
- Đừng nói nhảm, chỉ cần ngươi giúp ta giết hắn, trong vòng ba năm ta sẽ vô điều kiện làm mọi điều ngươi muốn.
Tịch Nhược Trần liên tục biến sắc mặt, gã vắt óc suy nghĩ thiếu niên áo lam làm chuyện gì mà khiến nữ nhân lạnh lùng, vô tình như Mạc Khinh Sầu tức giận đến thế. Nàng giận tới nỗi nêu điều kiện đó, thù giết phụ thân cũng chỉ đến thế là cùng. Nhưng Mạc Khinh Sầu là cô nhi.
Bên dưới, Trần Lạc đứng trong phế tích, khuôn mặt điển trai giống con gái không chút sợ hãi. Biểu tình Trần Lạc cuồng ngạo không ai bì nổi, khóe môi treo nụ cười kiệt ngạo, đôi mắt sâu thẳm tràn ngập hờ hững như thể có đánh nhau hay không thì hắn chẳng quan tâm. Ngươi không đánh, gia bớt việc, nếu ngươi đánh thì gia cũng theo. Là Mạc Khinh Sầu đánh hay Tịch Nhược Trần đánh hay hai người cùng nhau lên thì Trần Lạc không quan tâm, chẳng sao, các ngươi thích thì chiều.
- Được, ta đồng ý.
Thấy Tịch Nhược Trần đồng ý, Mạc Khinh Sầu quát:
- Ngươi bám giữ hắn trước.
Mạc Khinh Sầu nói xong chạy lên cao bày trận pháp, vì đối phó Trần Lạc nàng chuẩn bị làm ra trận pháp cường đại.
Bám?
Tịch Nhược Trần lắc đầu, bật cười tự giễu.
Tịch Nhược Trần nhỏ giọng nói:
- Ha, từ khi nào Tịch Nhược Trần ta lưu lạc đến vai bám chân kẻ địch?
Tịch Nhược Trần ở trên cao nhìn xuống Trần Lạc, lạnh nhạt nói:
- Bằng hữu, hy vọng ngươi đừng làm ta thất vọng.
Thật sự cần bám giữ sao?
Không cần.
Tịch Nhược Trần cho rằng không cần, Trần Lạc cũng vậy, vì hắn không nhúc nhích.
Trần Lạc mỉm cười nói:
- Ngươi không cần canh giữ ta làm gì, bớt sức đi. Ta đứng đây chờ, đợi Mạc Khinh Sầu bày trận pháp xong rồi hai ngươi cùng lên.
Tịch Nhược Trần lạnh nhạt nói:
- Không người nào dám nói kiểu đó với ta.
Giọng Tịch Nhược Trần cực kỳ bình tĩnh như đang nói chuyện bình thường, không có tình cảm.
Trần Lạc xì cười nói:
- Đó là vì ngươi chưa gặp địa gia ta.
Trong giọng nói của Trần Lạc chứa ý cười, là tiêu sái, kiệt ngạo, không kiêng dè, hờ hững.
Tịch Nhược Trần thản nhiên nói:
- Ngươi . . . Có vẻ rất cuồng.
Trong giọng nói bình tĩnh xen lẫn tức giận, vì Trần Lạc tự xưng đại gia làm Tịch Nhược Trần khó chịu.
Trần Lạc cười to bảo:
- Ha ha ha ha ha ha!
Tiếng cười sang sảng, cuồng ngạo, không kiêng nể gì. Trần Lạc ngừng cười, nhìn Tịch Nhược Trần.
Trần Lạc quát to:
- Từ nhỏ gia đã rất cuồng, Trần Lạc là tên nhỏ của gia, đại danh là thiên! Vương! Lão! Tử!"
- Bằng hữu, ta sẽ cho ngươi thấy hối hận lời mình vừa nói.
Trần Lạc cuồng cười:
- Ha ha ha ha ha ha!
Trần Lạc giơ tay chỉ, kiệt ngạo quát:
- Đừng nói nhảm nhí nữa, lăn xuống chịu chết.
Nét mặt Tịch Nhược Trần sa sầm, gã không lăn xuống mà lao xuống. Khi Trần Lạc nói xong hai chữ chịu chết thì Tịch Nhược Trần đã đến trước mặt hắn.
Chiến đấu, hai bóng người đan xen vào nhau.
Tịch Nhược Trần chưa từng thấy vu sư sơ cấp nào có linh lực hùng hồn, dồi dào như vậy. Chẳng lẽ bởi vì thiếu niên áo lam có linh lực thập chuyển? Không, tuyệt đối không phải. Tuy Tịch Nhược Trần từ cửu chuyển ngưng tụ linh nguyên nhưng xem sách cổ có thấy nhắc đến lực lượng linh lực thập chuyển khoảng năm ngàn quân nhưng linh lực của Trần Lạc ẩn chứa lực lượng không chỉ năm ngàn quân mà là năm vạn quân, hầu như ngang ngửa linh nguyên tứ lâun của Tịch Nhược Trần.
Tịch Nhược Trần càng đánh càng kinh sợ, gã hầu như dùng hết lực lượng linh nguyên thuộc tính, tứ luân, tâm pháp, công pháp của mình. Bốn loại lực lượng gộp lại có giá trị chiến đấu mười vạn quân nhưng chỉ đánh ngang tay với Trần Lạc.
Sao có thể như vậy?
Khiến Tịch Nhược Trần thấy lạ là thiếu niên áo lam tên Trần Lạc chớp mắt đánh ra mười mấy, mấy chục hồn linh quyết. Tịch Nhược Trần là một trong các thiên kiêu nổi tiếng như cồn, gã biết rõ đánh ra một hồn linh quyết không khó, hai cái cũng dễ, ba cái hơi khó, bốn, năm cái là càng khó khăn hơn. Bởi vì linh hồn không thể chịu nổi, yêu cầu biên độ sóng rất cao. Thế nhưng Trần Lạc chớp mắt đánh ra mấy chục cái, linh hồn của hắn làm sao chịu được? Chẳng lẽ biên độ sóng linh hồn Trần Lạc đã đến mức độ khủng bố?
Tịch Nhược Trần không biết, với kinh nghiệm tỉ thức của gã vẫn không nghĩ ra.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Trần Lạc, Tịch Nhược Trần đánh nhau một chiêu, phát ra dao động lực lượng cường đại khuếch tán. Trần Lạc, Tịch Nhược Trần cùng thụt lùi. Giữa hư không, quanh thân Tịch Nhược Trần tỏa ánh sáng ba màu, chân mày nhíu chặt trên khuôn mặt đẹp trai. Tịch Nhược Trần khó tin nhìn Trần Lạc.
Bên dưới, Trần Lạc đứng yên tại chỗ, ánh sáng lửa chớp lóe quanh thân, biểu tình quái dị. Từ sau khi bước vào cảnh giới thứ hai thì linh lực của Trần Lạc tăng vọt nên mãi nên hắn không quá rõ ràng mình sở hữu sức mạnh bao nhiêu. Trần Lạc nghĩ Tịch Nhược Trần là đối tượng luyệntập tốt, sự thật đúng là vậy. Trong cuộc chiến vừa rồi giúp Trần Lạc hiểu rõ hơn thập chuyển linh lực của mình. Thập chuyển linh lực thêm vào Hỏa Giao Kình tâm pháp đánh ra hồn linh quyết khoảng mười vạn quân, lực lượng này đủ tư cách đấu với một vu sư trung cấp.
Lúc trước Trần Lạc suy đoán linh lực của mình không giống bình thường, nhưng hắn không ngờ sẽ cường đại đến vậy. Trần Lạc nhếch môi cười nhìn Mạc Khinh Sầu bày trận pháp trong không trung, khóe môi cong lên nghiền ngẫm.
Trần Lạc nói:
- Có vẻ Mạc Khinh Sầu còn cần một lúc nữa mới bày trận xong, hay hai ta chơi thêm một chút?
Trần Lạc không muốn bỏ qua đối tượng tuyệt vời như Tịch Nhược Trần.
- Ngươi lấy ta làm bia luyện tập?
Tịch Nhược Trần đoán được điều gì, khuôn mặt đẹp trai lạnh băng.
Tịch Nhược Trần hét lên:
- Ta muốn xem ngươi làm sao ngăn cản ta, lực lượng biến dị lôi đình!
Tịch Nhược Trần dứt lời, ánh sáng quanh thân tăng vọt, từ ba màu biến thành bốn. Ánh sáng bốn màu như sấm sét liên tục nổ trong phạm vi trăm thước khiến người sợ hãi.
Trần Lạc thụt lùi hai bước, biểu tình kinh sợ. Trần Lạc cảm ứng lực lượng biến dị của Tịch Nhược Trần cường đại, không dám lơ là. Khi Trần Lạc ngừng bước thì ánh sáng đỏ trên người chợt yên lặng rồi bùm một tiếng, ánh lửa cháy hừng hực. Mặt đất quanh Trần Lạc đỏ rực như bị nung.
Lại lùi một bước, cộng vào trận pháp vẫn không ăn thua thì Mạc Khinh Sầu còn lực lượng huyết mạch. Mạc Khinh Sầu đã thức tỉnh huyết mạch, khi nàng lộ ra chân thân thì Tịch Nhược Trần còn phải e ngại, chẳng lẽ vẫn không làm gì được thiếu niên áo lam?
Sao có thể?
Tuyệt đối không thể nào.
Tịch Nhược Trần không tin, gã nhíu chặt mày, khó tin nhìn thiếu niên áo lam bên dưới.
Mạc Khinh Sầu lên tiếng:
- Tịch Nhược Trần, ngươi có giúp hay không?
Tịch Nhược Trần nghi ngờ hỏi:
- Nàng thật sự không đánh lại hắn?
Tuy Tịch Nhược Trần cảm thấy Mạc Khinh Sầu nói thật nhưng rất khó tin, gã không chấp nhận được.
Mạc Khinh Sầu lên tiếng:
- Đừng nói nhảm, chỉ cần ngươi giúp ta giết hắn, trong vòng ba năm ta sẽ vô điều kiện làm mọi điều ngươi muốn.
Tịch Nhược Trần liên tục biến sắc mặt, gã vắt óc suy nghĩ thiếu niên áo lam làm chuyện gì mà khiến nữ nhân lạnh lùng, vô tình như Mạc Khinh Sầu tức giận đến thế. Nàng giận tới nỗi nêu điều kiện đó, thù giết phụ thân cũng chỉ đến thế là cùng. Nhưng Mạc Khinh Sầu là cô nhi.
Bên dưới, Trần Lạc đứng trong phế tích, khuôn mặt điển trai giống con gái không chút sợ hãi. Biểu tình Trần Lạc cuồng ngạo không ai bì nổi, khóe môi treo nụ cười kiệt ngạo, đôi mắt sâu thẳm tràn ngập hờ hững như thể có đánh nhau hay không thì hắn chẳng quan tâm. Ngươi không đánh, gia bớt việc, nếu ngươi đánh thì gia cũng theo. Là Mạc Khinh Sầu đánh hay Tịch Nhược Trần đánh hay hai người cùng nhau lên thì Trần Lạc không quan tâm, chẳng sao, các ngươi thích thì chiều.
- Được, ta đồng ý.
Thấy Tịch Nhược Trần đồng ý, Mạc Khinh Sầu quát:
- Ngươi bám giữ hắn trước.
Mạc Khinh Sầu nói xong chạy lên cao bày trận pháp, vì đối phó Trần Lạc nàng chuẩn bị làm ra trận pháp cường đại.
Bám?
Tịch Nhược Trần lắc đầu, bật cười tự giễu.
Tịch Nhược Trần nhỏ giọng nói:
- Ha, từ khi nào Tịch Nhược Trần ta lưu lạc đến vai bám chân kẻ địch?
Tịch Nhược Trần ở trên cao nhìn xuống Trần Lạc, lạnh nhạt nói:
- Bằng hữu, hy vọng ngươi đừng làm ta thất vọng.
Thật sự cần bám giữ sao?
Không cần.
Tịch Nhược Trần cho rằng không cần, Trần Lạc cũng vậy, vì hắn không nhúc nhích.
Trần Lạc mỉm cười nói:
- Ngươi không cần canh giữ ta làm gì, bớt sức đi. Ta đứng đây chờ, đợi Mạc Khinh Sầu bày trận pháp xong rồi hai ngươi cùng lên.
Tịch Nhược Trần lạnh nhạt nói:
- Không người nào dám nói kiểu đó với ta.
Giọng Tịch Nhược Trần cực kỳ bình tĩnh như đang nói chuyện bình thường, không có tình cảm.
Trần Lạc xì cười nói:
- Đó là vì ngươi chưa gặp địa gia ta.
Trong giọng nói của Trần Lạc chứa ý cười, là tiêu sái, kiệt ngạo, không kiêng dè, hờ hững.
Tịch Nhược Trần thản nhiên nói:
- Ngươi . . . Có vẻ rất cuồng.
Trong giọng nói bình tĩnh xen lẫn tức giận, vì Trần Lạc tự xưng đại gia làm Tịch Nhược Trần khó chịu.
Trần Lạc cười to bảo:
- Ha ha ha ha ha ha!
Tiếng cười sang sảng, cuồng ngạo, không kiêng nể gì. Trần Lạc ngừng cười, nhìn Tịch Nhược Trần.
Trần Lạc quát to:
- Từ nhỏ gia đã rất cuồng, Trần Lạc là tên nhỏ của gia, đại danh là thiên! Vương! Lão! Tử!"
- Bằng hữu, ta sẽ cho ngươi thấy hối hận lời mình vừa nói.
Trần Lạc cuồng cười:
- Ha ha ha ha ha ha!
Trần Lạc giơ tay chỉ, kiệt ngạo quát:
- Đừng nói nhảm nhí nữa, lăn xuống chịu chết.
Nét mặt Tịch Nhược Trần sa sầm, gã không lăn xuống mà lao xuống. Khi Trần Lạc nói xong hai chữ chịu chết thì Tịch Nhược Trần đã đến trước mặt hắn.
Chiến đấu, hai bóng người đan xen vào nhau.
Tịch Nhược Trần chưa từng thấy vu sư sơ cấp nào có linh lực hùng hồn, dồi dào như vậy. Chẳng lẽ bởi vì thiếu niên áo lam có linh lực thập chuyển? Không, tuyệt đối không phải. Tuy Tịch Nhược Trần từ cửu chuyển ngưng tụ linh nguyên nhưng xem sách cổ có thấy nhắc đến lực lượng linh lực thập chuyển khoảng năm ngàn quân nhưng linh lực của Trần Lạc ẩn chứa lực lượng không chỉ năm ngàn quân mà là năm vạn quân, hầu như ngang ngửa linh nguyên tứ lâun của Tịch Nhược Trần.
Tịch Nhược Trần càng đánh càng kinh sợ, gã hầu như dùng hết lực lượng linh nguyên thuộc tính, tứ luân, tâm pháp, công pháp của mình. Bốn loại lực lượng gộp lại có giá trị chiến đấu mười vạn quân nhưng chỉ đánh ngang tay với Trần Lạc.
Sao có thể như vậy?
Khiến Tịch Nhược Trần thấy lạ là thiếu niên áo lam tên Trần Lạc chớp mắt đánh ra mười mấy, mấy chục hồn linh quyết. Tịch Nhược Trần là một trong các thiên kiêu nổi tiếng như cồn, gã biết rõ đánh ra một hồn linh quyết không khó, hai cái cũng dễ, ba cái hơi khó, bốn, năm cái là càng khó khăn hơn. Bởi vì linh hồn không thể chịu nổi, yêu cầu biên độ sóng rất cao. Thế nhưng Trần Lạc chớp mắt đánh ra mấy chục cái, linh hồn của hắn làm sao chịu được? Chẳng lẽ biên độ sóng linh hồn Trần Lạc đã đến mức độ khủng bố?
Tịch Nhược Trần không biết, với kinh nghiệm tỉ thức của gã vẫn không nghĩ ra.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Trần Lạc, Tịch Nhược Trần đánh nhau một chiêu, phát ra dao động lực lượng cường đại khuếch tán. Trần Lạc, Tịch Nhược Trần cùng thụt lùi. Giữa hư không, quanh thân Tịch Nhược Trần tỏa ánh sáng ba màu, chân mày nhíu chặt trên khuôn mặt đẹp trai. Tịch Nhược Trần khó tin nhìn Trần Lạc.
Bên dưới, Trần Lạc đứng yên tại chỗ, ánh sáng lửa chớp lóe quanh thân, biểu tình quái dị. Từ sau khi bước vào cảnh giới thứ hai thì linh lực của Trần Lạc tăng vọt nên mãi nên hắn không quá rõ ràng mình sở hữu sức mạnh bao nhiêu. Trần Lạc nghĩ Tịch Nhược Trần là đối tượng luyệntập tốt, sự thật đúng là vậy. Trong cuộc chiến vừa rồi giúp Trần Lạc hiểu rõ hơn thập chuyển linh lực của mình. Thập chuyển linh lực thêm vào Hỏa Giao Kình tâm pháp đánh ra hồn linh quyết khoảng mười vạn quân, lực lượng này đủ tư cách đấu với một vu sư trung cấp.
Lúc trước Trần Lạc suy đoán linh lực của mình không giống bình thường, nhưng hắn không ngờ sẽ cường đại đến vậy. Trần Lạc nhếch môi cười nhìn Mạc Khinh Sầu bày trận pháp trong không trung, khóe môi cong lên nghiền ngẫm.
Trần Lạc nói:
- Có vẻ Mạc Khinh Sầu còn cần một lúc nữa mới bày trận xong, hay hai ta chơi thêm một chút?
Trần Lạc không muốn bỏ qua đối tượng tuyệt vời như Tịch Nhược Trần.
- Ngươi lấy ta làm bia luyện tập?
Tịch Nhược Trần đoán được điều gì, khuôn mặt đẹp trai lạnh băng.
Tịch Nhược Trần hét lên:
- Ta muốn xem ngươi làm sao ngăn cản ta, lực lượng biến dị lôi đình!
Tịch Nhược Trần dứt lời, ánh sáng quanh thân tăng vọt, từ ba màu biến thành bốn. Ánh sáng bốn màu như sấm sét liên tục nổ trong phạm vi trăm thước khiến người sợ hãi.
Trần Lạc thụt lùi hai bước, biểu tình kinh sợ. Trần Lạc cảm ứng lực lượng biến dị của Tịch Nhược Trần cường đại, không dám lơ là. Khi Trần Lạc ngừng bước thì ánh sáng đỏ trên người chợt yên lặng rồi bùm một tiếng, ánh lửa cháy hừng hực. Mặt đất quanh Trần Lạc đỏ rực như bị nung.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.