Chương 1105: Đáng buồn đáng tiếc (2).
Cửu Hanh
17/11/2016
Lưu Sa sung sướng nói:
- Ha ha ha ha ha ha! Ngươi cũng thấy đấy, không phải ta không muốn ra tay thật mà chỉ vì Đồ trưởng lão quá yếu, làm ta không có hứng nhúc nhích ngón tay. Huống chi ngươi cảm thấy lão già này có tư cách nếm đại thần thông tuyệt kỷ của chúng ta sao? Không, lão không có tư cách đó, quá kém cỏi!
Lưu Sa vẫn đứng yên trên cao, chỉ dùng một tay ứng đối Đồ Lão Tà liều mạng công kích. Đồ Lão Tà tấn công dồn dập. Cảnh tượng nhìn rất buồn cười, Đồ Lão Tà tóc muối tiêu nổi điên giống như một vãn bối không phục gồng mình công kích. Lưu Sa mới hai mươi tuổi tựa như tiền bối đức cao vọng trọng nhường nhịn, nhìn thật là đáng buồn đáng tiếc.
Hơn hai mươi năm trước Đồ Lão Tà dù gì là cao thủ nổi tiếng lừng lẫy trong phương thế giới này, cộng thêm lão nóng tính. Trước giờ toàn là Đồ Lão Tà ăn hiếp người khác, chưa từng chịu nhục nhã thế này.
Đồ Lão Tà đã mất lý trí, điên cuồng gào thét:
- Nhãi ranh, tổ cha ngươi, lão tử liều mạng!
Đồ Lão Tà bất chấp tất cả vận chuyển linh hải, định liều mạng với Lưu Sa. Lúc này một người từ trên trời giáng xuống, phất tay bắn ra ánh sáng trắng bao phủ Đồ Lão Tà nổi giận.
Mọi người giương mắt nhìn, thì ra là Bạch Kiếm một trong Trung Ương học phủ Thập Nhị Nhân Kiệt, được gọi là chính nhân quân tử. Đi cùng Bạch Kiếm còn có Bạch Phiêu Phiêu bị ánh sáng trắng bao phủ. Mọi người không biết tại sao Bạch Kiếm giam cầm đường tỷ của mình như tội phạm, không ai quan tâm điều đó. Mọi người chỉ chú ý là vở kịch này sẽ kết thúc theo Bạch Kiếm xuất hiện hay tiếp tục diễn.
Lưu Sa không ngờ Bạch Kiếm sẽ đến, bất ngờ hỏi:
- A? Bạch Kiếm?
Bạch Kiếm nghiêm nghị nói:
- Đồ trưởng lão dù gì là trưởng lão của học phủ, sao ngươi có thể nhục nhã trưởng lão trước mặt công chúng?
- Đây là chuyện của ta, ngươi không cần xen vào, tránh ra!
Lưu Sa đang chơi vu ibị Bạch Kiếm phá rối làm gã khó chịu hét lên:
- Bạch Kiếm, ta khuyên ngươi biết khôn đừng nhúng tay vào việc của ta!
- Ta thấy ngươi dã uống say, Phi Dương sớm khuyên chúng ta đừng xung đột với trưởng lão học phủ, tại sao ngươi không chịu nghe?
Bạch Kiếm nâng Vân Phi Dương ra làm Lưu Sa hơi tỉnh rượu, chợt nhớ đúng là Vân Phi Dương nhiều lần khuyên bọn họ đừng xích mích với trưởng lão học phủ. Nhưng nếu Bạch Kiếm nói một câu gã liền dừng tay thì rất mất mặt.
Lưu Sa nói:
- Không phải ta nhất quyết muốn mâu thuẫn với Đồ trưởng lão, mà tại vì Đồ trưởng lão luôn tấn công ta, muốn đẩy ta vào chỗ chết. Từ đầu đến cuối ta không đánh trả, mọi người có mặt ở đây đều chính mắt thấy.
Đường Kỳ bước tới gần:
- Lưu Sa nói đúng, sự thật đúng là vậy.
Bạch Kiếm thích lo chuyện bao đồng nên Lưu Sa, Đường Kỳ đều gai mắt gã. Khiến người ghét nhất là Bạch Kiếm luôn đặt mình ở vị trí cao răn dạy người khác, lần này cũng không ngoại lệ.
Bạch Kiếm thấy Đường Kỳ đi tới thì trách móc:
- Đường Kỳ, nếu ngươi có mặt ở đây tại sao không ra tay ngăn cản?
Nếu không phải Vân Phi Dương xem trọng Bạch Kiếm thì Đường Kỳ rất muôán dạy gã một bài học. Nhưng Đường Kỳ hiểu rằng nếu Vân Phi Dương biết chuyện này thì người bị trách tội sẽ là gã.
Đường Kỳ kiềm nén tức giận, lạnh nhạt nói:
- Lưu Sa đã nói là do Đồ Lão Tà dây dưa không chịu ngừng, liên quan gì ta?
Trong khi ba người tranh cãi, Đồ Lão Tà gào thét:
- Đám nhóc con các ngươi! Hôm nay lão tử liều mạng quyết giết chết đám nghiệt chướng các ngươi!
Đồ Lão Tà ngửa đầu tức giận gầm rống, ánh sáng quanh thân điên cuồng nhấp nháy. Đồ Lão Tà dốc hết sức mạnh phá cấm chế của Bạch Kiếm. Một chuỗi tiếng nổ đì đùng vang lên, Đồ Lão Tà chẳng những không phá được cấm chế ngược lại bị chấn miệng mũi chảy máu.
Ngụy đại tổng quản rống to:
- Lão Tà, bình tĩnh đi, phải bình tĩnh!
Bạch Phiêu Phiêu sốt ruột hét to:
- Chết tiệt! Bạch Kiếm, tên khốn này, đứng đực mặt ra đó làm gì? Mau giải cấm chế trên người Đồ trưởng lão, nếu không trưởng lão sẽ chết!
Bạch Kiếm cũng nhận thấy Đồ Lão Tà còn tiếp tục sử dụng lực lượng phá câm chế của gã sẽ nổ banh xác, thế là gã phất tay giải trừ cấm chế.
- A! Đám nhãi ranh các ngươi, chết hết đi!
Câm chế vừa được giải Đồ Lão Tà mắt đỏ ngầu vọt tới, nhưng lão vừa nhúc nhích đã bị Bạch Kiếm tung ra cấm chế khác giam cầm.
Lưu Sa cười khẩy nói:
- Bạch Kiếm, ngươi thấy chưa? Không phải ta cố ý khó xử lão mà tự bản thân lão là đồ điên không biết trời cao đất rộng.
Bạch Kiếm phớt lờ Lưu Sa, gã nhìn Đồ Lão Tà, nói:
- Đồ trưởng lão, ta hy vọng ngươi bình tĩnh lại.
Mái tóc dài muối tiêu của Đồ Lão Tà bay rối, lão như người điên, miệng mũi chảy máu, bộ dáng cực kỳ đáng sợ. Đồ Lão Tà không nghe khuyên nhủ, gầm rống, lại bất chấp tất cả dốc hết sức phá cấm chế.
Bạch Kiếm vẫn cố khuyên can:
- Đồ trưởng lão hãy nghe ta nói, đợi về sau ta sẽ cho trưởng lão một lẽ công bằng, xin trưởng lão hãy bình tĩnh lại...
Bạch Phiêu Phiêu mắng át tiếng Bạch Kiếm:
- Đồ trưởng lão tức giận đánh mất lý trí, ngươi kêu trưởng lão làm sao bình tĩnh đây?
Bạch Phiêu Phiêu trừng Lưu Sa, Đường Kỳ, tức giận chửi:
- Các ngươi là thứ mặt dày vô sỉ, ỷ vào thực lực của mình cao, lực lượng cường đại đi ăn hiếp một lão nhân, khiến người buồn nôn!
Lưu Sa cảnh cáo:
- Bạch Phiêu Phiêu, ta khuyên ngươi nên chú ý lời nói của mình.
- Khỉ mốc, nhận Nhân Thư ôn dưỡng có gì ghê gớm? Các ngươi không ngẫm lại ngày xưa là ai chọn các ngươi? Giờ có bản lĩnh, dám xuống tay với Đồ trưởng lão, đồ khốn kiếp vong ơn phụ nghĩa!
Lưu Sa tức giận gằn từng chữ:
- Bạch - Phiêu - Phiêu!!!
Bạch Kiếm mặc kệ Bạch Phiêu Phiêu chửi rủa, gã chỉ muốn nhanh chóng giải quyét xong việc này, để tránh ảnh hưởng đến trung danh tiếng Trung Ương học phủ Thập Nhị Nhân Kiệt.
Bạch Kiếm giải cấm chế trên người Ngụy đại tổng quản, nói:
- Ngụy tổng quản, Đồ trưởng lão hiện tại mất đi lý trí, xin hãy mang trưởng lão về đi.
Ngụy đại tổng quản lo lắng an toàn của Đồ Lão Tà, cấm chế vừa giải liền vọt ra:
- Lão Tà, lão Tà!
- Ngụy tổng quản hãy mau đưa Đồ trưởng lão về đi, các người không đánh lại Lưu Sa. Nếu Đồ trưởng lão còn chấp mê bất ngộ, tiếp tục chửi rủa Trung Ương nhân kiệt chúng ta sẽ chỉ tự chuốc nhục, thậm chí mất mạng. Ngụy tổng quản nên hiểu rõ hơn ai hết chúng ta có tư cách, có quyền lợi này.
Rõ ràng Bạch Kiếm ra mặt điều giải không phải vì lo cho an toàn của Đồ Lão Tà, điều gã lo là chuyện này ảnh hưởng danh tiếng Trung Ương học phủ Thập Nhị Nhân Kiệt. Bạch Kiếm lo khuyên Ngụy đại tổng quản, bên kia Bạch Phiêu Phiêu tiếp tục chửi um sùm, ngôn từn hục nhã danh tiếng Trung Ương học phủ Thập Nhị Nhân Kiệt.
Bạch Kiếm nạt:
- Đường tỷ, im miệng, không được càn rỡ!
- Ta không im rồi sao?
Người quen Bạch Phiêu Phiêu đều biết tính cách của nàng không dễ chọc. Hai mươi năm trước Bạch Phiêu Phiêu là đại tỷ lừng lẫy, giờ tuy trưởng thành hơn nhiều nhưng vẫn là xác phụ nữ tính nam nhân.
- Ha ha ha ha ha ha! Ngươi cũng thấy đấy, không phải ta không muốn ra tay thật mà chỉ vì Đồ trưởng lão quá yếu, làm ta không có hứng nhúc nhích ngón tay. Huống chi ngươi cảm thấy lão già này có tư cách nếm đại thần thông tuyệt kỷ của chúng ta sao? Không, lão không có tư cách đó, quá kém cỏi!
Lưu Sa vẫn đứng yên trên cao, chỉ dùng một tay ứng đối Đồ Lão Tà liều mạng công kích. Đồ Lão Tà tấn công dồn dập. Cảnh tượng nhìn rất buồn cười, Đồ Lão Tà tóc muối tiêu nổi điên giống như một vãn bối không phục gồng mình công kích. Lưu Sa mới hai mươi tuổi tựa như tiền bối đức cao vọng trọng nhường nhịn, nhìn thật là đáng buồn đáng tiếc.
Hơn hai mươi năm trước Đồ Lão Tà dù gì là cao thủ nổi tiếng lừng lẫy trong phương thế giới này, cộng thêm lão nóng tính. Trước giờ toàn là Đồ Lão Tà ăn hiếp người khác, chưa từng chịu nhục nhã thế này.
Đồ Lão Tà đã mất lý trí, điên cuồng gào thét:
- Nhãi ranh, tổ cha ngươi, lão tử liều mạng!
Đồ Lão Tà bất chấp tất cả vận chuyển linh hải, định liều mạng với Lưu Sa. Lúc này một người từ trên trời giáng xuống, phất tay bắn ra ánh sáng trắng bao phủ Đồ Lão Tà nổi giận.
Mọi người giương mắt nhìn, thì ra là Bạch Kiếm một trong Trung Ương học phủ Thập Nhị Nhân Kiệt, được gọi là chính nhân quân tử. Đi cùng Bạch Kiếm còn có Bạch Phiêu Phiêu bị ánh sáng trắng bao phủ. Mọi người không biết tại sao Bạch Kiếm giam cầm đường tỷ của mình như tội phạm, không ai quan tâm điều đó. Mọi người chỉ chú ý là vở kịch này sẽ kết thúc theo Bạch Kiếm xuất hiện hay tiếp tục diễn.
Lưu Sa không ngờ Bạch Kiếm sẽ đến, bất ngờ hỏi:
- A? Bạch Kiếm?
Bạch Kiếm nghiêm nghị nói:
- Đồ trưởng lão dù gì là trưởng lão của học phủ, sao ngươi có thể nhục nhã trưởng lão trước mặt công chúng?
- Đây là chuyện của ta, ngươi không cần xen vào, tránh ra!
Lưu Sa đang chơi vu ibị Bạch Kiếm phá rối làm gã khó chịu hét lên:
- Bạch Kiếm, ta khuyên ngươi biết khôn đừng nhúng tay vào việc của ta!
- Ta thấy ngươi dã uống say, Phi Dương sớm khuyên chúng ta đừng xung đột với trưởng lão học phủ, tại sao ngươi không chịu nghe?
Bạch Kiếm nâng Vân Phi Dương ra làm Lưu Sa hơi tỉnh rượu, chợt nhớ đúng là Vân Phi Dương nhiều lần khuyên bọn họ đừng xích mích với trưởng lão học phủ. Nhưng nếu Bạch Kiếm nói một câu gã liền dừng tay thì rất mất mặt.
Lưu Sa nói:
- Không phải ta nhất quyết muốn mâu thuẫn với Đồ trưởng lão, mà tại vì Đồ trưởng lão luôn tấn công ta, muốn đẩy ta vào chỗ chết. Từ đầu đến cuối ta không đánh trả, mọi người có mặt ở đây đều chính mắt thấy.
Đường Kỳ bước tới gần:
- Lưu Sa nói đúng, sự thật đúng là vậy.
Bạch Kiếm thích lo chuyện bao đồng nên Lưu Sa, Đường Kỳ đều gai mắt gã. Khiến người ghét nhất là Bạch Kiếm luôn đặt mình ở vị trí cao răn dạy người khác, lần này cũng không ngoại lệ.
Bạch Kiếm thấy Đường Kỳ đi tới thì trách móc:
- Đường Kỳ, nếu ngươi có mặt ở đây tại sao không ra tay ngăn cản?
Nếu không phải Vân Phi Dương xem trọng Bạch Kiếm thì Đường Kỳ rất muôán dạy gã một bài học. Nhưng Đường Kỳ hiểu rằng nếu Vân Phi Dương biết chuyện này thì người bị trách tội sẽ là gã.
Đường Kỳ kiềm nén tức giận, lạnh nhạt nói:
- Lưu Sa đã nói là do Đồ Lão Tà dây dưa không chịu ngừng, liên quan gì ta?
Trong khi ba người tranh cãi, Đồ Lão Tà gào thét:
- Đám nhóc con các ngươi! Hôm nay lão tử liều mạng quyết giết chết đám nghiệt chướng các ngươi!
Đồ Lão Tà ngửa đầu tức giận gầm rống, ánh sáng quanh thân điên cuồng nhấp nháy. Đồ Lão Tà dốc hết sức mạnh phá cấm chế của Bạch Kiếm. Một chuỗi tiếng nổ đì đùng vang lên, Đồ Lão Tà chẳng những không phá được cấm chế ngược lại bị chấn miệng mũi chảy máu.
Ngụy đại tổng quản rống to:
- Lão Tà, bình tĩnh đi, phải bình tĩnh!
Bạch Phiêu Phiêu sốt ruột hét to:
- Chết tiệt! Bạch Kiếm, tên khốn này, đứng đực mặt ra đó làm gì? Mau giải cấm chế trên người Đồ trưởng lão, nếu không trưởng lão sẽ chết!
Bạch Kiếm cũng nhận thấy Đồ Lão Tà còn tiếp tục sử dụng lực lượng phá câm chế của gã sẽ nổ banh xác, thế là gã phất tay giải trừ cấm chế.
- A! Đám nhãi ranh các ngươi, chết hết đi!
Câm chế vừa được giải Đồ Lão Tà mắt đỏ ngầu vọt tới, nhưng lão vừa nhúc nhích đã bị Bạch Kiếm tung ra cấm chế khác giam cầm.
Lưu Sa cười khẩy nói:
- Bạch Kiếm, ngươi thấy chưa? Không phải ta cố ý khó xử lão mà tự bản thân lão là đồ điên không biết trời cao đất rộng.
Bạch Kiếm phớt lờ Lưu Sa, gã nhìn Đồ Lão Tà, nói:
- Đồ trưởng lão, ta hy vọng ngươi bình tĩnh lại.
Mái tóc dài muối tiêu của Đồ Lão Tà bay rối, lão như người điên, miệng mũi chảy máu, bộ dáng cực kỳ đáng sợ. Đồ Lão Tà không nghe khuyên nhủ, gầm rống, lại bất chấp tất cả dốc hết sức phá cấm chế.
Bạch Kiếm vẫn cố khuyên can:
- Đồ trưởng lão hãy nghe ta nói, đợi về sau ta sẽ cho trưởng lão một lẽ công bằng, xin trưởng lão hãy bình tĩnh lại...
Bạch Phiêu Phiêu mắng át tiếng Bạch Kiếm:
- Đồ trưởng lão tức giận đánh mất lý trí, ngươi kêu trưởng lão làm sao bình tĩnh đây?
Bạch Phiêu Phiêu trừng Lưu Sa, Đường Kỳ, tức giận chửi:
- Các ngươi là thứ mặt dày vô sỉ, ỷ vào thực lực của mình cao, lực lượng cường đại đi ăn hiếp một lão nhân, khiến người buồn nôn!
Lưu Sa cảnh cáo:
- Bạch Phiêu Phiêu, ta khuyên ngươi nên chú ý lời nói của mình.
- Khỉ mốc, nhận Nhân Thư ôn dưỡng có gì ghê gớm? Các ngươi không ngẫm lại ngày xưa là ai chọn các ngươi? Giờ có bản lĩnh, dám xuống tay với Đồ trưởng lão, đồ khốn kiếp vong ơn phụ nghĩa!
Lưu Sa tức giận gằn từng chữ:
- Bạch - Phiêu - Phiêu!!!
Bạch Kiếm mặc kệ Bạch Phiêu Phiêu chửi rủa, gã chỉ muốn nhanh chóng giải quyét xong việc này, để tránh ảnh hưởng đến trung danh tiếng Trung Ương học phủ Thập Nhị Nhân Kiệt.
Bạch Kiếm giải cấm chế trên người Ngụy đại tổng quản, nói:
- Ngụy tổng quản, Đồ trưởng lão hiện tại mất đi lý trí, xin hãy mang trưởng lão về đi.
Ngụy đại tổng quản lo lắng an toàn của Đồ Lão Tà, cấm chế vừa giải liền vọt ra:
- Lão Tà, lão Tà!
- Ngụy tổng quản hãy mau đưa Đồ trưởng lão về đi, các người không đánh lại Lưu Sa. Nếu Đồ trưởng lão còn chấp mê bất ngộ, tiếp tục chửi rủa Trung Ương nhân kiệt chúng ta sẽ chỉ tự chuốc nhục, thậm chí mất mạng. Ngụy tổng quản nên hiểu rõ hơn ai hết chúng ta có tư cách, có quyền lợi này.
Rõ ràng Bạch Kiếm ra mặt điều giải không phải vì lo cho an toàn của Đồ Lão Tà, điều gã lo là chuyện này ảnh hưởng danh tiếng Trung Ương học phủ Thập Nhị Nhân Kiệt. Bạch Kiếm lo khuyên Ngụy đại tổng quản, bên kia Bạch Phiêu Phiêu tiếp tục chửi um sùm, ngôn từn hục nhã danh tiếng Trung Ương học phủ Thập Nhị Nhân Kiệt.
Bạch Kiếm nạt:
- Đường tỷ, im miệng, không được càn rỡ!
- Ta không im rồi sao?
Người quen Bạch Phiêu Phiêu đều biết tính cách của nàng không dễ chọc. Hai mươi năm trước Bạch Phiêu Phiêu là đại tỷ lừng lẫy, giờ tuy trưởng thành hơn nhiều nhưng vẫn là xác phụ nữ tính nam nhân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.