Chương 134: Đây là chuyện của ta.
Cửu Hanh
22/09/2015
- Không biết Bạch Kiếm làm chuyện gì đắc tội hai vị?
Dù là Vũ Hóa Phi hay Tiết Thường Uyển một người có linh hải song thuộc tính, người kia có mệnh chi linh hải, nhân tuyển nặng ký tranh giành tốp mười. Khá nhiều người biết mặt Vũ Hóa Phi, Tiết Thường Uyển.
Đỗ Phong mỉm cười nói:
- A? Thì ra là Vũ thiếu gia, Tiết tiểu thư của Kim Thủy Vực, ngưỡng mộ đã lâu.
Đỗ Phong đang định giới thiệu mình thì Vũ Hóa Phi đứng đối diện lên tiếng:
- Đỗ Phong, đệ nhất nhân Bắc Đẩu Vực, linh hải biến dị, viên mãn thất chuyển, có ba bộ linh quyết, một bộ đại viên mãn, hai bộ giai đoạn đỉnh. Đoạn Hưng, đệ nhị nhân Bắc Đẩu Vực, linh hải biến dị, linh lực lục chuyển, ba bộ thượng phẩm huyền cấp giai đoạn đỉnh . . .
Vũ Hóa Phi không uông là Vũ Hóa Phi, không chỉ nói tên mười ba học tử Bắc Đẩu Vực mà còn liệt kê tu vi, linh quyết của bọn họ. Đám người xung quanh rất kinh ngạc.
Đỗ Phong vỗ tay khen:
- Giỏi, giỏi quá, không uổng là Vũ Hóa Phi tu vi cao thâm khó dò, lợi hại.
Vũ Hóa Phi lắc đầu, nói:
- Đỗ thiếu gia quá lời.
Vũ Hóa Phi mỉm cười nói:
- Không biết đồng hương của ta làm chuyện gì đắc tội các vị?
Đoạn Hưng đứng kế bên có vẻ là người nóng tính, hừ lạnh một tiếng:
- Hừ! Vũ Hóa Phi, người Kim Thủy Vực các ngươi cướp Kim Ô thảo của chúng ta!
Vũ Hóa Phi giật mình kêu lên:
- Kim Ô thảo?
Vũ Hóa Phi nhìn hướng Bạch Kiếm ý hỏi.
Diệp Thanh đứng ra quát to:
- Bạch Kiếm, ngươi có mất mặt không? Tham gia thí luyện Trung Ương học phủ mà còn cướp Kim Ô thảo của người ta, làm Kim Thủy Vực chúng ta quá mất mặt!
- Diệp Thanh, cút xéo, chuyện của Bạch Kiếm ta không đến lượt ngươi xen vào!
Mặt Bạch Kiếm bị đánh hơi sưng đỏ, khóe môi dính máu.
Diệp Thanh tức giận quát:
- Bạch Kiếm, ngươi dám tranh cãi với ta?
Đỗ Phong cười nói:
- Ha ha ha ha ha ha! Vũ thiếu gia, nếu hôm nay ngươi đã đến thì ta nể mặt ngươi. Người cướp Kim Ô thảo của chúng ta không phải Bạch Kiếm mà là Trần Lạc Kim Thủy Vực các ngươi.
Trần Lạc?
Vũ Hóa Phi khẽ kêu. Tiết Thường Uyển nghe hai chữ Trần Lạc thì biểu tình căng thẳng.
Tiết Thường Uyển phản xạ hỏi:
- Trần Lạc ở đâu?
- Tiết đại tiểu thư, sau khi ta biết được chuyện này đã đứng đây chờ ba canh giờ nhưng chưa thấy bóng dáng Trần Lạc đâu.
Vũ Hóa Phi hỏi:
- Nếu chuyện này là Trần Lạc tại sao các ngươi đánh Bạch Kiếm?
- Một tên phế vật không biết lượng sức mình.
Đoạn Hưng khinh thường cười khẩy nói:
- Có chút thực lực đã muốn ra mặt thay Trần Lạc, thật là không biết trời cao đất rộng.
Bạch Kiếm không hề sợ hãi, trừng Đoạn Hưng:
- Đoạn Hưng, ngươi nói ai là phế vật? Có bản lĩnh qua đây đánh với ta!
- Chậc chậc, chỉ dựa vào ngươi?
Đoạn Hưng khóe môi cong lên, biểu tình giận dữ, ánh sáng bao phủ người gã.
Đoạn Hưng hét to một tiếng:
- Quỳ xuống!
- Grao!
Một tiếng rống uy vũ bá đạo vang lên, ánh sáng quanh thân Đoạn Hưng hình thành cái đầu sư tử to một thước. Sư tử phát ra tiếng gầm nuốt Bạch Kiếm. Bù một tiếng, Bạch Kiếm kêu rên quỳ trên mặt đất.
Sư Hống Khiếu, linh quyết thượng phẩm huyền cấp, cũng là bộ linh quyết rất khó tu luyện, hiếm có ai tu thành công.
Luôn có tin đồn trong hội thi Bắc Đẩu Vực Đoạn Hưng từng thi triển Sư Hống Khiếu giai đoạn đỉnh, uy lực tiếng gầm chấn vu sư sơ cấp tam chuyển hộc máu tại chỗ. Mọi người vốn nghĩ là nói ngoa nhưng giờ tận mắt thấy hình ảnh này khiến bọn họ giật mình, uy lực đó ngay cả Bạch Kiếm có linh hải biến dị cũng không ngăn được.
Tiết Thường Uyển thấy vậy bước qua hỏi han vết thương của Bạch Kiếm, mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Đoạn Hưng.
Tiết Thường Uyển tức giận nói:
- Sao ngươi có thể làm vậy?
Đoạn Hưng kiêu ngọa nói:
- Hừ! Là tự hắn rước nhục, liên quan gì ta?
- Vô sỉ!
Tiết Thường Uyển vươn tay, ánh sáng nhấp nháy, ánh sáng trắng thánh khiết abứn vào ngực Đoạn Hưng. Mọi người chưa hiểu ra sao thì Đoạn Hưng rên rỉ, liên tục thụt lùi mấy bước mới đứng vững.
Đây là thủ đoạn gì?
Bọn họ không biết, chỉ cảm thấy Tiết Thường Uyển quá khủng khiếp, một chưởng đã đánh Đoạn Hưng lục chuyển biến dị liên tục thụt lùi.
Đoạn Hưng không phục nhưng bị Đỗ Phong ngăn lại, gã liếc Tiết Thường Uyển.
Đỗ Phong khó chịu nói:
- Tiết đại tiểu thư làm vậy là sao?
Đỗ Phong thấy Tiết Thường Uyển làm thinh thì nhìn hướng Vũ Hóa Phi, nói:
- Kim Thủy Vực thật ghê gớm, cướp hai Kim Ô thảo của chúng ta bây giờ còn đánh người, ha ha ha ha ha ha! Vũ Hóa Phi, ngươi cho rằng Bắc Đẩu Vực chúng ta dễ ăn hiếp sao?
Vù vù vù vù vù!
Mười ba học tử Bắc Đẩu Vực lập tức bước tới gần, chỉ cần Đỗ Phong ra lệnh một tiếng là bọn họ sẽ hành động.
Bắc Đẩu Vực người đông tế mạnh, Kim Thủy Vực chỉ có năm, sau người, phần thắng không lớn. Vũ Hóa Phi lắc đầu, bật cười.
Vũ Hóa Phi nói:
- Là Đoạn Hưng ra tay trước, Tiết Thường Uyển chỉ đánh trả.
- A? Ngươi có ý gì?
- Chờ Trần Lạc đến ta hỏi lý do sự việc, nếu hắn thật sự cướp hai gốc Kim Ô thảo của các ngươi thì ta sẽ cho một lời giải thích, có được không?
- Tốt, hôm nay ta nể mặt Vũ Hóa Phi ngươi.
Vũ Hóa Phi đi qua hỏi han Tiết Thường Uyển, nàng lắc đầu ý bảo không sao.
Diệp Thanh trừng Bạch Kiếm ngồi dưới đất, tức giận quát:
- Bạch Kiếm, ngươi thật sự rất không biết lượng sức, không nhìn xem người ta có bao nhiêu người. Ngươi ngốc sao? Không mau đa tạ Vũ công tử đi, nếu không phải Bắc Đẩu Vực nể mặt Vũ công tử thì bây giờ ngươi đã tiêu đời.
Bạch Kiếm cắn răng đứng dậy:
- Câm miệng lại, chuyện của ta không cần ngươi quan tâm!
- Ngươi! Ngươi thật là bất trị! Hừ! Vũ công tử, chúng ta mặc kệ hắn, để hắn tự sinh tự diệt đi. Còn Trần Lạc kia, linh hải đã chết mà vẫn không ngoan ngoãn, đi cướp Kim Ô thảo của người ta, chán sống sao?
Bạch Kiếm siết chặt hai tay, trừng Diệp Thanh:
- Trần Lạc tuyệt đối không cướp Kim Ô thảo của bọn họ!
- Sao ngươi biết hắn không làm?
- Trần Lạc vì từ chối ngươi còn tặng cả Vân linh Ngọc Hồn Trụy, hắn sẽ hiếm lạ Kim Ô thảo gì đó sao? Đồ ngốc!
Nghe Bạch Kiếm nhắc đến Vân linh Ngọc Hồn Trụy là Diệp Thanh xấu hổ không còn mặt mũi nào. Diệp Thanh chỉ vào Bạch Kiếm, nàng không nói nên lời. Đinh Tử Hiên, Mộ Hạo đứng bên cạnh đề nghị mặc kệ Trần Lạc, đừng chậm trễ thời gian của mình.
Nhưng Vũ Hóa Phi liếc hướng Tiết Thường Uyển, nói:
- Trần Lạc dù gì là người của Kim Thủy Vực chuhngs ta, tất cả nên hỗ trợ giúp đỡ lẫn nhau.
Nếu Vũ Hóa Phi đã nói như thế thì dù đám người Đinh Tử Hiên, Diệp Thanh, Mộ Hạo không muốn nhưng đành nghe theo, dù sao các ải sau này rất khó khăn, bọn họ còn cần gã giúp đỡ.
Tống Khải Ưng hét to:
- Hắn là Trần Lạc!
- Chính là hắn cướp hai Kim Ô thảo của ta!
Tống Khải Ưng biết Kim Ô thảo có giá trị rất lớn, đã bị Mạc Khinh Sầu giành mất một cái. Tống Khải Ưng dám đi đòi Mạc Khinh Sầu không? Tống Khải Ưng không dám, đừng nói là gã, dù là Đỗ Phong, Đoạn Hưng cũng không dám. Cho nên cả đám mới đứng đây chờ Trần Lạc.
Dù là Vũ Hóa Phi hay Tiết Thường Uyển một người có linh hải song thuộc tính, người kia có mệnh chi linh hải, nhân tuyển nặng ký tranh giành tốp mười. Khá nhiều người biết mặt Vũ Hóa Phi, Tiết Thường Uyển.
Đỗ Phong mỉm cười nói:
- A? Thì ra là Vũ thiếu gia, Tiết tiểu thư của Kim Thủy Vực, ngưỡng mộ đã lâu.
Đỗ Phong đang định giới thiệu mình thì Vũ Hóa Phi đứng đối diện lên tiếng:
- Đỗ Phong, đệ nhất nhân Bắc Đẩu Vực, linh hải biến dị, viên mãn thất chuyển, có ba bộ linh quyết, một bộ đại viên mãn, hai bộ giai đoạn đỉnh. Đoạn Hưng, đệ nhị nhân Bắc Đẩu Vực, linh hải biến dị, linh lực lục chuyển, ba bộ thượng phẩm huyền cấp giai đoạn đỉnh . . .
Vũ Hóa Phi không uông là Vũ Hóa Phi, không chỉ nói tên mười ba học tử Bắc Đẩu Vực mà còn liệt kê tu vi, linh quyết của bọn họ. Đám người xung quanh rất kinh ngạc.
Đỗ Phong vỗ tay khen:
- Giỏi, giỏi quá, không uổng là Vũ Hóa Phi tu vi cao thâm khó dò, lợi hại.
Vũ Hóa Phi lắc đầu, nói:
- Đỗ thiếu gia quá lời.
Vũ Hóa Phi mỉm cười nói:
- Không biết đồng hương của ta làm chuyện gì đắc tội các vị?
Đoạn Hưng đứng kế bên có vẻ là người nóng tính, hừ lạnh một tiếng:
- Hừ! Vũ Hóa Phi, người Kim Thủy Vực các ngươi cướp Kim Ô thảo của chúng ta!
Vũ Hóa Phi giật mình kêu lên:
- Kim Ô thảo?
Vũ Hóa Phi nhìn hướng Bạch Kiếm ý hỏi.
Diệp Thanh đứng ra quát to:
- Bạch Kiếm, ngươi có mất mặt không? Tham gia thí luyện Trung Ương học phủ mà còn cướp Kim Ô thảo của người ta, làm Kim Thủy Vực chúng ta quá mất mặt!
- Diệp Thanh, cút xéo, chuyện của Bạch Kiếm ta không đến lượt ngươi xen vào!
Mặt Bạch Kiếm bị đánh hơi sưng đỏ, khóe môi dính máu.
Diệp Thanh tức giận quát:
- Bạch Kiếm, ngươi dám tranh cãi với ta?
Đỗ Phong cười nói:
- Ha ha ha ha ha ha! Vũ thiếu gia, nếu hôm nay ngươi đã đến thì ta nể mặt ngươi. Người cướp Kim Ô thảo của chúng ta không phải Bạch Kiếm mà là Trần Lạc Kim Thủy Vực các ngươi.
Trần Lạc?
Vũ Hóa Phi khẽ kêu. Tiết Thường Uyển nghe hai chữ Trần Lạc thì biểu tình căng thẳng.
Tiết Thường Uyển phản xạ hỏi:
- Trần Lạc ở đâu?
- Tiết đại tiểu thư, sau khi ta biết được chuyện này đã đứng đây chờ ba canh giờ nhưng chưa thấy bóng dáng Trần Lạc đâu.
Vũ Hóa Phi hỏi:
- Nếu chuyện này là Trần Lạc tại sao các ngươi đánh Bạch Kiếm?
- Một tên phế vật không biết lượng sức mình.
Đoạn Hưng khinh thường cười khẩy nói:
- Có chút thực lực đã muốn ra mặt thay Trần Lạc, thật là không biết trời cao đất rộng.
Bạch Kiếm không hề sợ hãi, trừng Đoạn Hưng:
- Đoạn Hưng, ngươi nói ai là phế vật? Có bản lĩnh qua đây đánh với ta!
- Chậc chậc, chỉ dựa vào ngươi?
Đoạn Hưng khóe môi cong lên, biểu tình giận dữ, ánh sáng bao phủ người gã.
Đoạn Hưng hét to một tiếng:
- Quỳ xuống!
- Grao!
Một tiếng rống uy vũ bá đạo vang lên, ánh sáng quanh thân Đoạn Hưng hình thành cái đầu sư tử to một thước. Sư tử phát ra tiếng gầm nuốt Bạch Kiếm. Bù một tiếng, Bạch Kiếm kêu rên quỳ trên mặt đất.
Sư Hống Khiếu, linh quyết thượng phẩm huyền cấp, cũng là bộ linh quyết rất khó tu luyện, hiếm có ai tu thành công.
Luôn có tin đồn trong hội thi Bắc Đẩu Vực Đoạn Hưng từng thi triển Sư Hống Khiếu giai đoạn đỉnh, uy lực tiếng gầm chấn vu sư sơ cấp tam chuyển hộc máu tại chỗ. Mọi người vốn nghĩ là nói ngoa nhưng giờ tận mắt thấy hình ảnh này khiến bọn họ giật mình, uy lực đó ngay cả Bạch Kiếm có linh hải biến dị cũng không ngăn được.
Tiết Thường Uyển thấy vậy bước qua hỏi han vết thương của Bạch Kiếm, mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Đoạn Hưng.
Tiết Thường Uyển tức giận nói:
- Sao ngươi có thể làm vậy?
Đoạn Hưng kiêu ngọa nói:
- Hừ! Là tự hắn rước nhục, liên quan gì ta?
- Vô sỉ!
Tiết Thường Uyển vươn tay, ánh sáng nhấp nháy, ánh sáng trắng thánh khiết abứn vào ngực Đoạn Hưng. Mọi người chưa hiểu ra sao thì Đoạn Hưng rên rỉ, liên tục thụt lùi mấy bước mới đứng vững.
Đây là thủ đoạn gì?
Bọn họ không biết, chỉ cảm thấy Tiết Thường Uyển quá khủng khiếp, một chưởng đã đánh Đoạn Hưng lục chuyển biến dị liên tục thụt lùi.
Đoạn Hưng không phục nhưng bị Đỗ Phong ngăn lại, gã liếc Tiết Thường Uyển.
Đỗ Phong khó chịu nói:
- Tiết đại tiểu thư làm vậy là sao?
Đỗ Phong thấy Tiết Thường Uyển làm thinh thì nhìn hướng Vũ Hóa Phi, nói:
- Kim Thủy Vực thật ghê gớm, cướp hai Kim Ô thảo của chúng ta bây giờ còn đánh người, ha ha ha ha ha ha! Vũ Hóa Phi, ngươi cho rằng Bắc Đẩu Vực chúng ta dễ ăn hiếp sao?
Vù vù vù vù vù!
Mười ba học tử Bắc Đẩu Vực lập tức bước tới gần, chỉ cần Đỗ Phong ra lệnh một tiếng là bọn họ sẽ hành động.
Bắc Đẩu Vực người đông tế mạnh, Kim Thủy Vực chỉ có năm, sau người, phần thắng không lớn. Vũ Hóa Phi lắc đầu, bật cười.
Vũ Hóa Phi nói:
- Là Đoạn Hưng ra tay trước, Tiết Thường Uyển chỉ đánh trả.
- A? Ngươi có ý gì?
- Chờ Trần Lạc đến ta hỏi lý do sự việc, nếu hắn thật sự cướp hai gốc Kim Ô thảo của các ngươi thì ta sẽ cho một lời giải thích, có được không?
- Tốt, hôm nay ta nể mặt Vũ Hóa Phi ngươi.
Vũ Hóa Phi đi qua hỏi han Tiết Thường Uyển, nàng lắc đầu ý bảo không sao.
Diệp Thanh trừng Bạch Kiếm ngồi dưới đất, tức giận quát:
- Bạch Kiếm, ngươi thật sự rất không biết lượng sức, không nhìn xem người ta có bao nhiêu người. Ngươi ngốc sao? Không mau đa tạ Vũ công tử đi, nếu không phải Bắc Đẩu Vực nể mặt Vũ công tử thì bây giờ ngươi đã tiêu đời.
Bạch Kiếm cắn răng đứng dậy:
- Câm miệng lại, chuyện của ta không cần ngươi quan tâm!
- Ngươi! Ngươi thật là bất trị! Hừ! Vũ công tử, chúng ta mặc kệ hắn, để hắn tự sinh tự diệt đi. Còn Trần Lạc kia, linh hải đã chết mà vẫn không ngoan ngoãn, đi cướp Kim Ô thảo của người ta, chán sống sao?
Bạch Kiếm siết chặt hai tay, trừng Diệp Thanh:
- Trần Lạc tuyệt đối không cướp Kim Ô thảo của bọn họ!
- Sao ngươi biết hắn không làm?
- Trần Lạc vì từ chối ngươi còn tặng cả Vân linh Ngọc Hồn Trụy, hắn sẽ hiếm lạ Kim Ô thảo gì đó sao? Đồ ngốc!
Nghe Bạch Kiếm nhắc đến Vân linh Ngọc Hồn Trụy là Diệp Thanh xấu hổ không còn mặt mũi nào. Diệp Thanh chỉ vào Bạch Kiếm, nàng không nói nên lời. Đinh Tử Hiên, Mộ Hạo đứng bên cạnh đề nghị mặc kệ Trần Lạc, đừng chậm trễ thời gian của mình.
Nhưng Vũ Hóa Phi liếc hướng Tiết Thường Uyển, nói:
- Trần Lạc dù gì là người của Kim Thủy Vực chuhngs ta, tất cả nên hỗ trợ giúp đỡ lẫn nhau.
Nếu Vũ Hóa Phi đã nói như thế thì dù đám người Đinh Tử Hiên, Diệp Thanh, Mộ Hạo không muốn nhưng đành nghe theo, dù sao các ải sau này rất khó khăn, bọn họ còn cần gã giúp đỡ.
Tống Khải Ưng hét to:
- Hắn là Trần Lạc!
- Chính là hắn cướp hai Kim Ô thảo của ta!
Tống Khải Ưng biết Kim Ô thảo có giá trị rất lớn, đã bị Mạc Khinh Sầu giành mất một cái. Tống Khải Ưng dám đi đòi Mạc Khinh Sầu không? Tống Khải Ưng không dám, đừng nói là gã, dù là Đỗ Phong, Đoạn Hưng cũng không dám. Cho nên cả đám mới đứng đây chờ Trần Lạc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.