Chương 218: Đều đang tìm hắn.
Cửu Hanh
29/09/2015
- Bạn học này, xin hỏi ngươi muốn đọc loại sách gì? Ta có thể giúp ngươi . . .
Vân Phàm chưa nói xong Trần Lạc đã lắc đầu từ chối.
- Ta nói rồi, ta không cần giúp.
Trần Lạc nói xong đặt sách trở lại giá sách, cầm quyển sách thủy tinh tiếp theo, phát linh thức ra đọc.
Thấy Trần Lạc từ chối thì Vân Phàm mím môi, ngại không hỏi thêm. Vân Phàm cảm thấy rõ ràng là Trần Lạc đang tìm sách, nếu không thì sao xem một quyển liền đổi ngay? Vân Phàm quan sát một lúc thấy Trần Lạc cứ lặp lại hành động này, mười phút đổi ba quyển sách thủy tinh. Vì có ý tốt, muốn chỉ trích nên Vân Phàm lại hỏi lần nữa, ai ngờ bị Trần Lạc phớt lờ. Thiếu niên áo lam ngồi dưới đất, cầm Vân Phàm, nhắm mắt lại.
Vân Phàm lại hỏi:
- Bạn học này, xin hỏi cóp hải ngươi đang cần tìm loại tài nguyên tu hành nào không?
Thiếu niên áo lam như không nghe thấy, phớt lờ Vân Phàm. Hai lần hỏi bị lơ làm Vân Phàm ngại không hỏi nữa, đành rời đi. Khiến Vân Phàm rối rắm là liên tục ba ngày trời thiếu niên áo lam luôn như vậy, đọc một quyển nhìn chưa được một lúc đã thay đổi, ngày thứ tư, thứ năm vẫn thế, lù lù bất động. Mỗi ngày sáng sớm Trần Lạc sẽ đến Tàng Thư tháp, xem quyển sách thủy tinh một ngày. Trong một ngày có mấy trăm quyển sách thủy tinh qua tay Trần Lạc.
Bây giờ Vân Phàm đã không còn rối rắm thiếu niên áo lam tìm kiếm tri thức gì, vì có sự việc khác làm nàng thấy thắc mắc hơn. Mỗi ngày thiếu niên áo lam mỗi ngày tìm nhiều quyển sách thủy tinh như vậy linh hồn chịu nổi không? Dù không đọc, chỉ dùng linh thức quét mục lục quyển sách thủy tinh, liên tục năm mươi quyển thì linh hồn cũng đã thấy mệt đừ. Vân Phàm ngẫm nghĩ, suy tính độ mạnh linh hồn vu sư trung cấp mở hai linh luân của nàng nếu chỉ xem mục lục thì cùng lắm đọc khoảng chín mươi quyển sách thủy tinh sau đó linh hồn phải nghỉ ngơi, nếu không thì không chịu nổi. Còn thiếu niên áo lam thì sao?
Mỗi ngày thiếu niên áo lam đổi quyển sách thủy tinh, một quyển lại một quyển. Hôm nay hắn đã đổi ba, bốn mươi quyển sách thủy tinh.
Thiếu niên áo lam đều dùng linh thức đọc lướt mục lục mỗi quyển sách sao? Nếu thật sự như vậy chẳng lẽ linh hồn của hắn mạnh đếnn ỗi không thể tưởng tượng được?
Không có khả năng.
Nếu hắn không đọc mục lục thì tại sao đổi sách? Đây là làm điều thừa.
Không lẽ hắn chỉ đọc tên và giới thiệu sách?
Tên và giới thiệu sách không cần phát ra linh thức vì bề mặt quyển sách thủy tinh có khắc, dùng mắt đọc là thấy.
Có lẽ thiếu niên áo lam chỉ xem tên và giới thiệu sách.
Nếu cần tìm tri thức loại tài nguyên nào thì phải đọc mục lục mới được, nếu xem tên, giới thiệu sách thì không thể tìm ra. Đầu óc thiếu niên áo lam có bị khùng không? Không biết, Vân Phàm không nghĩ ra nổi.
Ngày hôm nay lại đến thời gian Vân Phàm thay ca. Sáng sớm Vân Phàm đến Tàng Thư tháp sửa sang lại ách vở phân loại rối loạn. Quả nhiên ở giá sách thứ tám mươi sáu Vân Phàm trông thấy thiếu niên áo lam kia, hắn vẫn như ngày thường cầm quyển sách thủy tinh ngồi im không nhúc nhích. Một lúc sau thiếu niên áo lem ném quyển sách thủy tinh xuống đất. Vân Phàm thấy hình ảnh đó sợ quyển sách thủy tinh bị ném bể vội lao tới, định hứng quyển sách thủy tinh thì quyển sách bị ném đi gọn gàng rơi vào giá sách, ngay ngắn như chưa từng bị lúc nhích.
Lần đầu tiên, Vân Phàm cảm thấy thật lúng túng. Càng làm Vân Phàm lúng túng là có lẽ vì quá gấp nên nàng chạy ngay tới, nhận ra váy trùm lên đầu thiếu niên áo lam.
- Xin . . . Xin lỗi.
Vân Phàm lập tức kéo váy về, khuôn mặt đủ rực tràn ngập xấu hổ, vội nói xin lỗi.
Trần Lạc ngồi dưới đất không phản ứng gì lớn, nhướng mày khó hiểu nhìn Vân Phàm.
Trần Lạc thầm nghĩ:
- Cô nương này bị thần kinh sao?
Vân Phàm lúng túng xin lỗi:
- Thật có lỗi, ta không phải cố ý.
Vân Phàm giải thích lý do, thiếu niên áo lam không để bụng, nên làm gì thì làm cái đó, lấy quyển sách thủy tinh mới từ kệ sách xuống, tiếp tục đọc. Vân Phàm ngạc nhiên đứng ngây người, nàng rất lúng túng. Cảm giác bị phớt lờ làm Vân Phàm rất khó chịu, đjăc biệt bị lơ mấy lần. Huống chi Vân Phàm chủ động xin lỗi mà bị ngó lơ làm nàng cảm giác lòng tự tôn bị xúc phạm.
Một nam đệ tử đến gần hỏi:
- Vân Phàm, sao vậy?
Thân hình nam nhân cao gầy, mặc y phục sáng rực, ngực treo huy chương đệ tử tam giai, trung cấp luyện bảo sư, chỉ đạo viên Tàng Thư tháp.
- Là Lý Đoan học trưởng sao?
Vân Phàm khẽ kêu, nàng nhìn hướng nam đệ tử:
- Ta không có gì.
- Đã nói bao nhiêu lần đừng gọi ta là học trưởng, tuy ta vào học phủ sớm hơn nàng một năm nhưng bây giờ nàng là đệ tử tam giai, học vị của chúng ta như nhau, không cần dùng kính ngữ.
- Sao học trưởng đén đây? Hình như hôm nay không phải ca trực của học trưởng?
- Ha ha ha ha ha ha!
Lý Đoan cười nói:
- Ta đến báo tin vui cho nàng. Năm nay có nhiều học viên mới, khá nhiều đệ tử phụ tu luyện bảo. Ta nghe các lão sư luyện bảo viện nói sẽ lên kế hoạch thi đệ tử vu sư trong luyện bảo tháp, định nhờ nàng làm giám khảo.
- A!
Vân Phàm giật mình kêu lên:
- Ta chỉ là một sơ cấp luyện bảo sư, hơn nữa lại là phụ tu luyện bảo, làm gì có tư cách làm giám khảo?
- Nàng quá khiêm tốn. Như nàng nói, ngươi chỉ là phụ tu luyện bảo, lại có thể trong một năm trở thành sơ cấp luyện bảo sư, không biết bao nhiêu người hâm mộ nàng. Nên biết ta chủ tu luyện bảo, mất bốn, năm năm mới thành sơ cấp luyện bảo sư.
Lý Đoan cười nói:
- Huống chi thuộc thi lần này chuyên môn cho đệ tử phụ tu luyện bảo, nội dung là tri thức luyện bảo cơ bản. Nàng là chỉ đạo viên ưu tú nhất Tàng Thư tháp chúng ta, hiểu tri thức luyện bảo còn nhiều hơn đệ tử chủ tu luyện bảo viện chúng ta. Có nàng làm giám khảo là thích hợp nhất.
Đệ tử thi đậu vào Trung Ương học phủ đều là người nổi bật mỗi vực, bảo bọn họ là thiên tài không đủ, cộng với tu vu đến cảnh giới thứ ba ngưng tụ ra linh nguyên, tu vi sẽ vào thời kỳ chậm chạp. Thời kỳ này chú ý tiến dần từ từ, cần một đoạn thời gian rất dài tích lũy. Mỗi ngày có nhiều thời gian chẳng lẽ toàn là thu nạp linh khí, tu luyện linh quyết? Sợ rằng chỉ người điên mới làm vậy. Không ai chịu được hấp thu linh khí khô khan, buồn tẻ. Cho nên nhiều đệ tử vu sư chọn một môn phụ tu như trận pháp, luyện bảo, luyện đan vân vân.
Vân Phàm là một trong số đó, bây giờ nàng là vu sư trung cấp mở hai linh luân, mỗi ngày trừ tu luyện cố định ra thời gian khác phụ tu luyện bảo.
Vân Phàm rất bất ngờ khi mình được ch oalmf giám khảo, cực kỳ giật mình, niềm vui tràn ngập cõi lòng. Bởi vì điều này đại biểu cho sự thừa nhận, Vân Phàm rất vui. Làm giám khảo giúp Vân Phàm kiếm được nhiều điểm, cớ sao không làm?
Trong khi nói chuyện Lý Đoan phát hiện thiếu niên áo lam kỳ lạ, cười hỏi:
- Ha ha ha ha ha ha! Vị học đệ này chắc là học viên mới năm nay?
Vân Phàm chưa nói xong Trần Lạc đã lắc đầu từ chối.
- Ta nói rồi, ta không cần giúp.
Trần Lạc nói xong đặt sách trở lại giá sách, cầm quyển sách thủy tinh tiếp theo, phát linh thức ra đọc.
Thấy Trần Lạc từ chối thì Vân Phàm mím môi, ngại không hỏi thêm. Vân Phàm cảm thấy rõ ràng là Trần Lạc đang tìm sách, nếu không thì sao xem một quyển liền đổi ngay? Vân Phàm quan sát một lúc thấy Trần Lạc cứ lặp lại hành động này, mười phút đổi ba quyển sách thủy tinh. Vì có ý tốt, muốn chỉ trích nên Vân Phàm lại hỏi lần nữa, ai ngờ bị Trần Lạc phớt lờ. Thiếu niên áo lam ngồi dưới đất, cầm Vân Phàm, nhắm mắt lại.
Vân Phàm lại hỏi:
- Bạn học này, xin hỏi cóp hải ngươi đang cần tìm loại tài nguyên tu hành nào không?
Thiếu niên áo lam như không nghe thấy, phớt lờ Vân Phàm. Hai lần hỏi bị lơ làm Vân Phàm ngại không hỏi nữa, đành rời đi. Khiến Vân Phàm rối rắm là liên tục ba ngày trời thiếu niên áo lam luôn như vậy, đọc một quyển nhìn chưa được một lúc đã thay đổi, ngày thứ tư, thứ năm vẫn thế, lù lù bất động. Mỗi ngày sáng sớm Trần Lạc sẽ đến Tàng Thư tháp, xem quyển sách thủy tinh một ngày. Trong một ngày có mấy trăm quyển sách thủy tinh qua tay Trần Lạc.
Bây giờ Vân Phàm đã không còn rối rắm thiếu niên áo lam tìm kiếm tri thức gì, vì có sự việc khác làm nàng thấy thắc mắc hơn. Mỗi ngày thiếu niên áo lam mỗi ngày tìm nhiều quyển sách thủy tinh như vậy linh hồn chịu nổi không? Dù không đọc, chỉ dùng linh thức quét mục lục quyển sách thủy tinh, liên tục năm mươi quyển thì linh hồn cũng đã thấy mệt đừ. Vân Phàm ngẫm nghĩ, suy tính độ mạnh linh hồn vu sư trung cấp mở hai linh luân của nàng nếu chỉ xem mục lục thì cùng lắm đọc khoảng chín mươi quyển sách thủy tinh sau đó linh hồn phải nghỉ ngơi, nếu không thì không chịu nổi. Còn thiếu niên áo lam thì sao?
Mỗi ngày thiếu niên áo lam đổi quyển sách thủy tinh, một quyển lại một quyển. Hôm nay hắn đã đổi ba, bốn mươi quyển sách thủy tinh.
Thiếu niên áo lam đều dùng linh thức đọc lướt mục lục mỗi quyển sách sao? Nếu thật sự như vậy chẳng lẽ linh hồn của hắn mạnh đếnn ỗi không thể tưởng tượng được?
Không có khả năng.
Nếu hắn không đọc mục lục thì tại sao đổi sách? Đây là làm điều thừa.
Không lẽ hắn chỉ đọc tên và giới thiệu sách?
Tên và giới thiệu sách không cần phát ra linh thức vì bề mặt quyển sách thủy tinh có khắc, dùng mắt đọc là thấy.
Có lẽ thiếu niên áo lam chỉ xem tên và giới thiệu sách.
Nếu cần tìm tri thức loại tài nguyên nào thì phải đọc mục lục mới được, nếu xem tên, giới thiệu sách thì không thể tìm ra. Đầu óc thiếu niên áo lam có bị khùng không? Không biết, Vân Phàm không nghĩ ra nổi.
Ngày hôm nay lại đến thời gian Vân Phàm thay ca. Sáng sớm Vân Phàm đến Tàng Thư tháp sửa sang lại ách vở phân loại rối loạn. Quả nhiên ở giá sách thứ tám mươi sáu Vân Phàm trông thấy thiếu niên áo lam kia, hắn vẫn như ngày thường cầm quyển sách thủy tinh ngồi im không nhúc nhích. Một lúc sau thiếu niên áo lem ném quyển sách thủy tinh xuống đất. Vân Phàm thấy hình ảnh đó sợ quyển sách thủy tinh bị ném bể vội lao tới, định hứng quyển sách thủy tinh thì quyển sách bị ném đi gọn gàng rơi vào giá sách, ngay ngắn như chưa từng bị lúc nhích.
Lần đầu tiên, Vân Phàm cảm thấy thật lúng túng. Càng làm Vân Phàm lúng túng là có lẽ vì quá gấp nên nàng chạy ngay tới, nhận ra váy trùm lên đầu thiếu niên áo lam.
- Xin . . . Xin lỗi.
Vân Phàm lập tức kéo váy về, khuôn mặt đủ rực tràn ngập xấu hổ, vội nói xin lỗi.
Trần Lạc ngồi dưới đất không phản ứng gì lớn, nhướng mày khó hiểu nhìn Vân Phàm.
Trần Lạc thầm nghĩ:
- Cô nương này bị thần kinh sao?
Vân Phàm lúng túng xin lỗi:
- Thật có lỗi, ta không phải cố ý.
Vân Phàm giải thích lý do, thiếu niên áo lam không để bụng, nên làm gì thì làm cái đó, lấy quyển sách thủy tinh mới từ kệ sách xuống, tiếp tục đọc. Vân Phàm ngạc nhiên đứng ngây người, nàng rất lúng túng. Cảm giác bị phớt lờ làm Vân Phàm rất khó chịu, đjăc biệt bị lơ mấy lần. Huống chi Vân Phàm chủ động xin lỗi mà bị ngó lơ làm nàng cảm giác lòng tự tôn bị xúc phạm.
Một nam đệ tử đến gần hỏi:
- Vân Phàm, sao vậy?
Thân hình nam nhân cao gầy, mặc y phục sáng rực, ngực treo huy chương đệ tử tam giai, trung cấp luyện bảo sư, chỉ đạo viên Tàng Thư tháp.
- Là Lý Đoan học trưởng sao?
Vân Phàm khẽ kêu, nàng nhìn hướng nam đệ tử:
- Ta không có gì.
- Đã nói bao nhiêu lần đừng gọi ta là học trưởng, tuy ta vào học phủ sớm hơn nàng một năm nhưng bây giờ nàng là đệ tử tam giai, học vị của chúng ta như nhau, không cần dùng kính ngữ.
- Sao học trưởng đén đây? Hình như hôm nay không phải ca trực của học trưởng?
- Ha ha ha ha ha ha!
Lý Đoan cười nói:
- Ta đến báo tin vui cho nàng. Năm nay có nhiều học viên mới, khá nhiều đệ tử phụ tu luyện bảo. Ta nghe các lão sư luyện bảo viện nói sẽ lên kế hoạch thi đệ tử vu sư trong luyện bảo tháp, định nhờ nàng làm giám khảo.
- A!
Vân Phàm giật mình kêu lên:
- Ta chỉ là một sơ cấp luyện bảo sư, hơn nữa lại là phụ tu luyện bảo, làm gì có tư cách làm giám khảo?
- Nàng quá khiêm tốn. Như nàng nói, ngươi chỉ là phụ tu luyện bảo, lại có thể trong một năm trở thành sơ cấp luyện bảo sư, không biết bao nhiêu người hâm mộ nàng. Nên biết ta chủ tu luyện bảo, mất bốn, năm năm mới thành sơ cấp luyện bảo sư.
Lý Đoan cười nói:
- Huống chi thuộc thi lần này chuyên môn cho đệ tử phụ tu luyện bảo, nội dung là tri thức luyện bảo cơ bản. Nàng là chỉ đạo viên ưu tú nhất Tàng Thư tháp chúng ta, hiểu tri thức luyện bảo còn nhiều hơn đệ tử chủ tu luyện bảo viện chúng ta. Có nàng làm giám khảo là thích hợp nhất.
Đệ tử thi đậu vào Trung Ương học phủ đều là người nổi bật mỗi vực, bảo bọn họ là thiên tài không đủ, cộng với tu vu đến cảnh giới thứ ba ngưng tụ ra linh nguyên, tu vi sẽ vào thời kỳ chậm chạp. Thời kỳ này chú ý tiến dần từ từ, cần một đoạn thời gian rất dài tích lũy. Mỗi ngày có nhiều thời gian chẳng lẽ toàn là thu nạp linh khí, tu luyện linh quyết? Sợ rằng chỉ người điên mới làm vậy. Không ai chịu được hấp thu linh khí khô khan, buồn tẻ. Cho nên nhiều đệ tử vu sư chọn một môn phụ tu như trận pháp, luyện bảo, luyện đan vân vân.
Vân Phàm là một trong số đó, bây giờ nàng là vu sư trung cấp mở hai linh luân, mỗi ngày trừ tu luyện cố định ra thời gian khác phụ tu luyện bảo.
Vân Phàm rất bất ngờ khi mình được ch oalmf giám khảo, cực kỳ giật mình, niềm vui tràn ngập cõi lòng. Bởi vì điều này đại biểu cho sự thừa nhận, Vân Phàm rất vui. Làm giám khảo giúp Vân Phàm kiếm được nhiều điểm, cớ sao không làm?
Trong khi nói chuyện Lý Đoan phát hiện thiếu niên áo lam kỳ lạ, cười hỏi:
- Ha ha ha ha ha ha! Vị học đệ này chắc là học viên mới năm nay?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.