Chương 1027: Hoàng thành nguy hiểm (2).
Cửu Hanh
06/11/2016
Chuyện đúng như Lãnh Cốc, Ngạo Phong thảo luận, hiện trong đại điện
Hoàng thành, Tần Phấn đang cố gắng khuyên nhu mọi người. Nhưng đám người trong đại điện không dao động. Nhất là chủ Hoàng thành cao cao tại
thượng ngồi trên ngai vàng, Hiên Viên Vũ lộ biểu tình không kiên nhẫn,
không hoan nghênh Tần Phấn đến chút nào.
Hiên Viên Vũ xua tay ngắt lời Tần Phấn:
- Tần vương tử, vương tử nói nhiều như vậy là muốn xúi ta đối kháng với Vân Đoan sao? Ta hỏi lại Tần vương tử, Vân Đoan có dấu hiệu gì chuẩn bị thống trị phương thế giới này chúng ta không?
Tần Phấn trả lời:
- Không có!
- Rất tốt, ta lại hỏi Tần vương tử, nếu Vân Đoan thật sự muốn thống trị phương thế giới này này, nếu Hoàng thành chúng ta và Trung Ương học phủ liên minh thì có thể chiến thắng Vân Đoan không?
- Không biết.
- Tốt, rất tốt. Nếu Vân Đoan không có dấu hiệu gì muốn thống trị phương thế giới này này, hơn nữa dù Hoàng thành chúng ta hợp tác với Trung Ương học phủ cũng không nắm chắc sẽ đánh lại Vân Đoan, vậy ta chờ thời hành động có gì sai không?
- Không có.
- A? Vậy hôm nay Tần vương tử đến đây làm gì?
Hiên Viên Vũ, chủ Hoàng thành khí thế hùng hổ nói:
- Tần vương tử, ta nhớ vương tử từng nói tuyệt đối không xen vào chuyện Hoàng thành?
Tần Phấn thí sâu, gã thật sự nói câu đó, cho đến nay gã luôn giữ lời. Nhưng lần này liên quan sống chết của Hoàng thành, Tần Phấn là người Hoàng thành, gã cảm thấy chính mình có nghĩa vụ và trách nhiệm khuyên nhủ, còn nghe lọt tai hay không là chuyện của Hoàng thành. Tần Phấn chỉ muốn làm tròn trách nhiệm của mình là đủ.
Tần Phấn nói:
- Hôm nay ta chỉ muốn nói ra cái nhìn của mình.
Hiên Viên Vũ cao cao tại thượng phun một chữ:
- Nói.
- Vân Đoan động can qua lớn như vậy chắc chắn có mưu đồ, là tuyên bố bá quyền thống trị phương thế giới này, hay ngăn cản Thiên Ngộ Nhân Quả Bi, hay quy mô lớn thăm dò thanh trừ thì không biết.
- Có một điều chắc chắn rằng mặc kệ Vân Đoan có mục đích gì trong ba giả thiết trên, mọi người trong thế giới này khó tránh khỏi kiếp nạn, Hoàng thành cũng vậy. Nên hôm nay Vân Đoan muốn làm gì tốt nhất đừng để bọn họ thực hiện được.
- Nếu Hoàng thành muốn chiến, vậy hãy liên hợp với Trung Ương học phủ đối kháng lại Vân Đoan. Bởi vì Trung Ương học phủ là hy vọng duy nhất đánh lại Vân Đoan.
- Nếu Hoàng thành không muốn chiến, cách duy nhất là tự hủy Hoàng Cực chi thư, bỏ Hoàng thành, từ nay quy ẩn.
Một hòn đá gây dao động lớn, Tần Phấn dứt lời, sóng thần nổi lên. Chủ Hoàng thành tức giận người run run, đám thần tử trong đại điện giận điên lên, la mắng chửi Tần Phấn. Hoàng thành có thể trở thành ba trung tâm quyền lực là dựa vào Hoàng Cực chi thư, bởi vì quyển sách này là từ Hoàng thành lão tổ tông truyền thừa xuống, chứa lực lượng không gì sánh bằng. Hoàng thành dám khoanh tay chờ thời trong tình huống này cũng vì dựa vào Hoàng Cực chi thư. Bọn họ ch oằng chỉ cần nắm chắc Hoàng Cực chi thư, tương lai ai thống trị phương thế giới này cũng có một chỗ đứng cho Hoàng thành.
- Càn rỡ! Hoàng Cực chi thư là báu vật lão tổ tông truyền thừa, là gốc của Hoàng thành chúng ta, ngươi dám kêu ta tự hủy Hoàng Cực chi thư? Tần vương tử, ngươi thật là đại nghịch bất đạo!
Đối diện chủ Hoàng thành chỉ trích, Tần Phấn bình tĩnh nói:
- Có lẽ Hoàng Cực chi thư rất mạnh nhưng trước căn nguyên thế giới Vân Đoan thì Hoàng Cực chi thư không là gì.
- Ta công nhận Hoàng Cực chi thư không thể đối kháng với căn nguyên thế giới Vân Đoan nhưng nhiều năm qua Vân Đoan không dám xem thường Hoàng thành chúng ta vì e ngại Hoàng Cực chi thư!
Tần Phấn tiếp tục bảo:
- Có lẽ Vân Đoan e ngại Hoàng Cực chi thư của Hoàng thành nhưng chỉ vẻn vẹn như thế, e ngại không có nghĩa là sợ. Khiến Vân Đoan sợ là quyển Trung Ương chi thư của Trung Ương học phủ!
Hiên Viên Vũ chủ Long Diệu không muốn chút nào, nhưng gã công nhận Tần Phấn nói đúng. Hiên Viên Vũ thở hổn hển, nghiến răng trừng Tần Phấn. Nếu không phải thân phận của Tần Phấn đặc biệt, Hiên Viên Vũ sẽ không chút do dự giết gã tại chỗ.
Hiên Viên Vũ nói:
- Vì bảo vệ Hoàng thành, lúc cần thiết ta sẽ thần phục Vân Đoan!
- Đây là con đường không sáng suốt nhất. Một khi thần phục Vân Đoan chờ đợi Hoàng thành sẽ là diệt vong.
- Không thể nào! Nếu ta thần phục vì sao Vân Đoan còn ra tay với chúng ta?
- Cái giá thần phục Vân Đoan là giao Hoàng Cực chi thư ra. Không còn Hoàng Cực chi thư, Hoàng thành chẳng có chút giá trị lợi dụng, Vân Đoan sẽ không để lại tồn tại tượng trưng cho hoàng quyền. Dù tồn tại tượng trưng hoàng quyền này là quá khứ, dù không có chút uy hiếp thì Vân Đoan tuyệt đối không để nó tồn tại tiếp.
Mặc dù Tần Phấn chỉ là một vương tử nho nhỏ của Hoàng thành, thuở nhỏ gã ít lo sự vụ Hoàng thành nhưng đám người có mặt trong đại điện hôm nay, bao gồm Hiên Viên Vũ chủ Hoàng thành đều không dám coi thường gã. Nếu Tần Phấn không mắt sáng nhìn thấu thì bây giờ chủ Hoàng thành không phải Hiên Viên Vũ mà là con rối của Vân Đoan. Hoàng Cực chi thư ngàn năm qua thiếu một phần cũng nhờ Tần Phấn bổ sung trọn vẹn. Bởi vậy khi Tần Phấn nói câu đại nghịch bất đạo hủy diệt Hoàng Cực chi thư thì Hiên Viên Vũ chủ Hoàng thành dù rất tức giận nhưng chỉ quát mắng chứ không dám làm gì gã.
- Nói vậy là hiện tại Hoàng thành chúng ta chỉ có một con đường đó là dựa vào liên hợp Trung Ương học phủ đối kháng lại Vân Đoan?
- Nếu các vị muốn chiến đấu vì vinh diệu Hoàng thành thì đây là con đường duy nhất, có lẽ sẽ thành công, có lẽ sẽ thất bại. Thành công sẽ phải trả gái đẵt, thất bại thì càng tệ hơn.
Từ đầu đến cuối Tần Phấn bình tĩnh đứng, gã thản nhiên, nhạt nhẽo, không vui không buồn, thanh âm lạnh lõe.
Tần Phấn nói:
- Đến lúc này thì không cần đứng vì cái gọi là vinh diệu nữa, chúng ta sống thì bản thân mình, không phải vì vinh diệu gì đó. Nên ta hy vọng nếu được hãy hủy diệt Hoàng Cực chi thư, giải tán Hoàng thành, từ nay quy ấn, vậy thì mọi người...
Tần Phấn chưa nói hết câu trên đại điện đã có người cựu thần không nín được.
- Nghịch tử!
- Đại nghịch bất đạo!
- Hoang đường! Hoang đường!
Hiên Viên Vũ chủ Hoàng thành thì tức giận đập ngai vàng, đứng bật dậy. Hiên Viên Vũ rút kiếm chém, chớp mắt Thanh Long kiếm đã gác trên cổ Tần Phấn.
Hiên Viên Vũ tức giận mặt đỏ rực, đôi mắt trợn trừng, nghiến răng nói:
- Hôm nay nếu không phải nghĩ tình ngươi có ơn với Hoàng thành thì ta sớm cho ngươi một nhát kiếm chết tươi!
Tần Phấn không sợ, dù gã cảm nhận sát khí từ Hiên Viên Vũ, cảm nhận sát ý từ Thanh Long kiếm thì gã vã nrất bình tĩnh.
Tần Phấn thản nhiên nói:
- Điều nên nói ta đã nói, điều nên làm ta đã làm, nên lựa chọn thế nào các người hãy tự quyét định.
Tần Phấn xoay người biến mất, thanh âm còn văng vẳng trong đại điện.
- Vật cực thì phản, thịnh cực sẽ suy, đây là đạo lý hằngd cổ không thay đổi. Có vài thứ nên buông thì hãy buông, đừng lưu luyến, nếu không hại người hại mình.
Tần Phấn biến mất cùng với tiếng gầm giận dữ của Hiên Viên Vũ chủ Hoàng thành.
Hiên Viên Vũ xua tay ngắt lời Tần Phấn:
- Tần vương tử, vương tử nói nhiều như vậy là muốn xúi ta đối kháng với Vân Đoan sao? Ta hỏi lại Tần vương tử, Vân Đoan có dấu hiệu gì chuẩn bị thống trị phương thế giới này chúng ta không?
Tần Phấn trả lời:
- Không có!
- Rất tốt, ta lại hỏi Tần vương tử, nếu Vân Đoan thật sự muốn thống trị phương thế giới này này, nếu Hoàng thành chúng ta và Trung Ương học phủ liên minh thì có thể chiến thắng Vân Đoan không?
- Không biết.
- Tốt, rất tốt. Nếu Vân Đoan không có dấu hiệu gì muốn thống trị phương thế giới này này, hơn nữa dù Hoàng thành chúng ta hợp tác với Trung Ương học phủ cũng không nắm chắc sẽ đánh lại Vân Đoan, vậy ta chờ thời hành động có gì sai không?
- Không có.
- A? Vậy hôm nay Tần vương tử đến đây làm gì?
Hiên Viên Vũ, chủ Hoàng thành khí thế hùng hổ nói:
- Tần vương tử, ta nhớ vương tử từng nói tuyệt đối không xen vào chuyện Hoàng thành?
Tần Phấn thí sâu, gã thật sự nói câu đó, cho đến nay gã luôn giữ lời. Nhưng lần này liên quan sống chết của Hoàng thành, Tần Phấn là người Hoàng thành, gã cảm thấy chính mình có nghĩa vụ và trách nhiệm khuyên nhủ, còn nghe lọt tai hay không là chuyện của Hoàng thành. Tần Phấn chỉ muốn làm tròn trách nhiệm của mình là đủ.
Tần Phấn nói:
- Hôm nay ta chỉ muốn nói ra cái nhìn của mình.
Hiên Viên Vũ cao cao tại thượng phun một chữ:
- Nói.
- Vân Đoan động can qua lớn như vậy chắc chắn có mưu đồ, là tuyên bố bá quyền thống trị phương thế giới này, hay ngăn cản Thiên Ngộ Nhân Quả Bi, hay quy mô lớn thăm dò thanh trừ thì không biết.
- Có một điều chắc chắn rằng mặc kệ Vân Đoan có mục đích gì trong ba giả thiết trên, mọi người trong thế giới này khó tránh khỏi kiếp nạn, Hoàng thành cũng vậy. Nên hôm nay Vân Đoan muốn làm gì tốt nhất đừng để bọn họ thực hiện được.
- Nếu Hoàng thành muốn chiến, vậy hãy liên hợp với Trung Ương học phủ đối kháng lại Vân Đoan. Bởi vì Trung Ương học phủ là hy vọng duy nhất đánh lại Vân Đoan.
- Nếu Hoàng thành không muốn chiến, cách duy nhất là tự hủy Hoàng Cực chi thư, bỏ Hoàng thành, từ nay quy ẩn.
Một hòn đá gây dao động lớn, Tần Phấn dứt lời, sóng thần nổi lên. Chủ Hoàng thành tức giận người run run, đám thần tử trong đại điện giận điên lên, la mắng chửi Tần Phấn. Hoàng thành có thể trở thành ba trung tâm quyền lực là dựa vào Hoàng Cực chi thư, bởi vì quyển sách này là từ Hoàng thành lão tổ tông truyền thừa xuống, chứa lực lượng không gì sánh bằng. Hoàng thành dám khoanh tay chờ thời trong tình huống này cũng vì dựa vào Hoàng Cực chi thư. Bọn họ ch oằng chỉ cần nắm chắc Hoàng Cực chi thư, tương lai ai thống trị phương thế giới này cũng có một chỗ đứng cho Hoàng thành.
- Càn rỡ! Hoàng Cực chi thư là báu vật lão tổ tông truyền thừa, là gốc của Hoàng thành chúng ta, ngươi dám kêu ta tự hủy Hoàng Cực chi thư? Tần vương tử, ngươi thật là đại nghịch bất đạo!
Đối diện chủ Hoàng thành chỉ trích, Tần Phấn bình tĩnh nói:
- Có lẽ Hoàng Cực chi thư rất mạnh nhưng trước căn nguyên thế giới Vân Đoan thì Hoàng Cực chi thư không là gì.
- Ta công nhận Hoàng Cực chi thư không thể đối kháng với căn nguyên thế giới Vân Đoan nhưng nhiều năm qua Vân Đoan không dám xem thường Hoàng thành chúng ta vì e ngại Hoàng Cực chi thư!
Tần Phấn tiếp tục bảo:
- Có lẽ Vân Đoan e ngại Hoàng Cực chi thư của Hoàng thành nhưng chỉ vẻn vẹn như thế, e ngại không có nghĩa là sợ. Khiến Vân Đoan sợ là quyển Trung Ương chi thư của Trung Ương học phủ!
Hiên Viên Vũ chủ Long Diệu không muốn chút nào, nhưng gã công nhận Tần Phấn nói đúng. Hiên Viên Vũ thở hổn hển, nghiến răng trừng Tần Phấn. Nếu không phải thân phận của Tần Phấn đặc biệt, Hiên Viên Vũ sẽ không chút do dự giết gã tại chỗ.
Hiên Viên Vũ nói:
- Vì bảo vệ Hoàng thành, lúc cần thiết ta sẽ thần phục Vân Đoan!
- Đây là con đường không sáng suốt nhất. Một khi thần phục Vân Đoan chờ đợi Hoàng thành sẽ là diệt vong.
- Không thể nào! Nếu ta thần phục vì sao Vân Đoan còn ra tay với chúng ta?
- Cái giá thần phục Vân Đoan là giao Hoàng Cực chi thư ra. Không còn Hoàng Cực chi thư, Hoàng thành chẳng có chút giá trị lợi dụng, Vân Đoan sẽ không để lại tồn tại tượng trưng cho hoàng quyền. Dù tồn tại tượng trưng hoàng quyền này là quá khứ, dù không có chút uy hiếp thì Vân Đoan tuyệt đối không để nó tồn tại tiếp.
Mặc dù Tần Phấn chỉ là một vương tử nho nhỏ của Hoàng thành, thuở nhỏ gã ít lo sự vụ Hoàng thành nhưng đám người có mặt trong đại điện hôm nay, bao gồm Hiên Viên Vũ chủ Hoàng thành đều không dám coi thường gã. Nếu Tần Phấn không mắt sáng nhìn thấu thì bây giờ chủ Hoàng thành không phải Hiên Viên Vũ mà là con rối của Vân Đoan. Hoàng Cực chi thư ngàn năm qua thiếu một phần cũng nhờ Tần Phấn bổ sung trọn vẹn. Bởi vậy khi Tần Phấn nói câu đại nghịch bất đạo hủy diệt Hoàng Cực chi thư thì Hiên Viên Vũ chủ Hoàng thành dù rất tức giận nhưng chỉ quát mắng chứ không dám làm gì gã.
- Nói vậy là hiện tại Hoàng thành chúng ta chỉ có một con đường đó là dựa vào liên hợp Trung Ương học phủ đối kháng lại Vân Đoan?
- Nếu các vị muốn chiến đấu vì vinh diệu Hoàng thành thì đây là con đường duy nhất, có lẽ sẽ thành công, có lẽ sẽ thất bại. Thành công sẽ phải trả gái đẵt, thất bại thì càng tệ hơn.
Từ đầu đến cuối Tần Phấn bình tĩnh đứng, gã thản nhiên, nhạt nhẽo, không vui không buồn, thanh âm lạnh lõe.
Tần Phấn nói:
- Đến lúc này thì không cần đứng vì cái gọi là vinh diệu nữa, chúng ta sống thì bản thân mình, không phải vì vinh diệu gì đó. Nên ta hy vọng nếu được hãy hủy diệt Hoàng Cực chi thư, giải tán Hoàng thành, từ nay quy ấn, vậy thì mọi người...
Tần Phấn chưa nói hết câu trên đại điện đã có người cựu thần không nín được.
- Nghịch tử!
- Đại nghịch bất đạo!
- Hoang đường! Hoang đường!
Hiên Viên Vũ chủ Hoàng thành thì tức giận đập ngai vàng, đứng bật dậy. Hiên Viên Vũ rút kiếm chém, chớp mắt Thanh Long kiếm đã gác trên cổ Tần Phấn.
Hiên Viên Vũ tức giận mặt đỏ rực, đôi mắt trợn trừng, nghiến răng nói:
- Hôm nay nếu không phải nghĩ tình ngươi có ơn với Hoàng thành thì ta sớm cho ngươi một nhát kiếm chết tươi!
Tần Phấn không sợ, dù gã cảm nhận sát khí từ Hiên Viên Vũ, cảm nhận sát ý từ Thanh Long kiếm thì gã vã nrất bình tĩnh.
Tần Phấn thản nhiên nói:
- Điều nên nói ta đã nói, điều nên làm ta đã làm, nên lựa chọn thế nào các người hãy tự quyét định.
Tần Phấn xoay người biến mất, thanh âm còn văng vẳng trong đại điện.
- Vật cực thì phản, thịnh cực sẽ suy, đây là đạo lý hằngd cổ không thay đổi. Có vài thứ nên buông thì hãy buông, đừng lưu luyến, nếu không hại người hại mình.
Tần Phấn biến mất cùng với tiếng gầm giận dữ của Hiên Viên Vũ chủ Hoàng thành.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.