Thiên Vu

Chương 839: Hư vọng chi linh (2).

Cửu Hanh

26/08/2016

Tiểu muội muội khinh bỉ liếc mắt nhìn Trần Lạc, trong con ngươi rất là xem thường, lại vênh khuôn mặt nhỏ, nói:

- Nghe cho kỹ đây, bổn tiểu thư chính là người thủ hộ Hư Vọng chi thư, cuốn sách được coi là bản gốc tội lỗi số một trong thiên địa.

Bản gốc tội lỗi số một? Chẳng lẽ là nói Hư Vọng chi thư? Nghe qua có vẻ rất lợi hại đi. Là thật hay giả thì Trần Lạc không biết, bất quá người thủ hộ Hư Vọng chi thư thì hắn nghe rất rõ, hỏi:

- Xem ra ngươi là linh thể do Hư Vọng chi thư dựng hóa ra đi?

Hắn không phải rất thông hiểu Hư Vọng chi thư, bất quá cuốn sách này lợi hại đến mức nào thì hắn lại có lĩnh hội sâu sắc, dựng hóa ra một vài sinh mệnh chẳng phải chuyện gì kỳ quái.

- Không tệ lắm, thiếu niên, coi như có chút kiến thức.

Tiểu muội muội quá tinh linh, dáng dấp cũng rất khả ái, hết lần này tới lần khác đều bày ra bộ kiêu ngạo, còn giả bộ lên giọng đại nhân vật, thực khiến Trần Lạc không nhịn được muốn cười, hỏi:

- Ngươi vừa đi ra sao? Thế nào trước đây ta chưa từng gặp ngươi ỡ chỗ này.

- Đùa! Ngươi còn mặt mũi hỏi vậy sao, bổn tiểu thư đã sớm thức tỉnh, chỉ trách gia hỏa nhà ngươi quá mức ngu ngốc, linh hồn mãi không nhảy ra khỏi pháp tắc thiên địa, cô nãi nãi đây cũng không dám nói chuyện với ngươi, vạn nhất bị ông trời phát hiện ra, khi đó thì bổn tiểu thư đây xui xẻo rồi.

- Tại sao?

- Gia hỏa nhà ngươi sao lại đần như vậy, không phải cô nãi nãi vừa nói với ngươi sao, cô nãi nãi là quyển sách thân mang bản gốc tội lỗi số một trong thiên địa, ông trời vẫn xem co nãi nãi đây như kẻ trọng phạm truy nã số một, nếu như bị lão nhân gia hắn phát hiện, bản gốc tội lỗi chi thư số một lặng lẽ nói chuyện với kẻ không rõ số một, lão nhân gia người ta không phát rồ lên mới là lạ.

- Kẻ không rõ số một? Có ý gì?

- Thiếu niên, sao ngươi đần như vậy chứ, kẻ không biết số một đương nhiên chính là kẻ không biết rõ nhất trong thiên địa rồi.

- Vì sao ngươi biết ta là kẻ không biết rõ nhất?

Trần Lạc đi một chuyến vào núi Táng Cổ, rất nhiều chuyện không thể làm rõ, trái lại đối với ba thứ đồ chơi là vận mệnh, không rõ, biến số dần dần sinh ra bóng ma.

- Còn hỏi vì sao bổn tiểu thư biết? Ngươi căn bản là vậy chứ gì nữa, có biết không? Đây chính là vận mệnh của ngươi.

- Vận mệnh… Lại là vận mệnh! Mẹ nhà nó!

Trần Lạc nhức đầu, hắn cảm giác rất không thiện cảm với thứ đồ chơi vận mệnh hư vô mờ mịt này.

- Thiếu niên, tại sao không nói chuyện chứ?

- Ta đang suy nghĩ đến vận mệnh của mình.



- Có gì phải suy nghĩ chứ, vận mệnh cô nãi nãi đây cũng giống như ngươi thôi.

- Ngươi cũng thế?

Trần Lạc có chút phát mộng.

- Đùa, bằng không thì ngươi cho rằng tại sao cô nãi nãi đây có thể trở thành bản gốc tội lỗi chi thư số một trong thiên địa, cũng chỉ có kẻ không biết rõ nhất trong thiên địa như ngươi mới xứng được với Hư Vọng chi thư cô nãi nãi đây, chúng ta cường cường hai tay, nhưng chính là tổ hai người diệt thế xưng bá vũ trụ, ngay cả ông trời lão nhân gia nhìn thấy chúng ta cũng phải nghe tiếng bỏ chạy.

“…” Lời tiểu muội muội nói khiến Trần Lạc dở khóc dở cười.

- Này, thiếu niên, hiện tại ngươi cũng nhảy ra khỏi pháp tắc thiên địa rồi, thế nào, tỷ tỷ trước tiên dẫn ngươi đi diệt thế thử một cái cho vui?

Trần Lạc cảm thấy không biết nói làm sao, không biết tiểu muội muội này có phải cô độc tới mắc bệnh thần kinh hay không, lắc đầu một cái, nói:

- Muốn diệt thế thì ngươi tự đi làm đi, ta không có bản lĩnh này.

- Ngu ngốc, tỷ tỷ dạy cho ngươi!

- Đây không phải là vấn đề dạy hay không dạy, đang yên đang lành, ta việc gì phải đi diệt thế chứ?

- Trong mệnh ngươi đã được chú định là diệt thế tai tinh, không diệt thế thì ngươi làm gì? Đây là chức trách của ngươi, ngươi phải làm tốt bản chức công tác của mình.

Bị nàng nói như thế, Trần Lạc lập tức trở thành kẻ diệt thế chuyên nghiệp, hắn nhìn thoáng qua tiểu muội muội, thở dài.

- Thiếu niên, có phải ngươi cho rằng bổn tiểu thư bị vận mệnh cưỡng bức? Cho rằng bổn tiểu thư nhận mệnh?

Trần Lạc yên lặng, trong nháy mắt vừa rồi đúng là hắn đã nghĩ như vậy, vẫn không mở miệng. Tiểu muội muội quay người đi, tựa như hồi ức lại, nói:

- Thiếu niên, nói cho ngươi biết, hiện tại bổn tiểu thư đã chai lỳ rồi, cũng nhận mệnh.

- Ngươi không tiếp thu mệnh, nó có thể làm gì được ngươi chứ?

- Nó? Nó không thể làm gì được ta.

- Vậy vì sao ngươi phải diệt thế?

- Diệt thế không phải là ta, chính là ngươi!



- Ta?

Trần Lạc không rõ, lại khẳng định:

- Ta sẽ không đi diệt thế.

- Đùa, ở kiếp trước ngươi cũng nói một câu như vậy, kết quả thì sao? Cuối cùng còn không phải tự ngươi đi làm?

- Đúng rồi, vì sao kiếp trước ta lại muốn diệt thế?

- Loại chuyện này, ngay cả chính ngươi còn không rõ, sao bổn tiểu thư biết được!

Tiểu muội muội lắc đầu suy nghĩ một hồi, nói:

- Sở dĩ kiếp trước ngươi mai táng cổ, có thể chỉ vì cầu được giải thoát, kiếp trước ngươi mai táng tất cả trong thiên địa, cuối cùng Thiên, Địa, Nhân thư, thậm chí Vận Mệnh chi thư cũng không thể không trọng tổ, ngươi cho rằng có thể giải thoát được khỏi vận mệnh sao? Nhưng sự thực đã chứng minh ngươi sai rồi, dù cho Vận Mệnh chi thư còn đang xây dựng lại, ngươi vẫn không giải thoát được như trước, bằng không thì ngươi cũng sẽ không tồn tại… Vẫn rơi vào trong một vòng xoáy nguyền rủa, đời đời kiếp kiếp đều không thoát ra được, vĩnh viễn vẫn bị nguyền rủa.

- Vì sao vận mệnh của ta lại bị nguyền rủa?

- Làm sao bổn tiểu thư biết được?

- Vậy vì sao vận mệnh của ngươi lại có thể bị nguyền rủa?

- Khi Hư Vọng chi thư dựng hóa ra bổn tiểu tư, nó cũng đã bị nguyền rủa,ngươi cảm thấy bổn tiểu thư có thể biết được không?

- Lẽ nào không có cách mở ra được thứ vận mệnh nguyền rủa này?

- Mở ra bằng cách nào? Kiếp trước ngươi mai táng hết thảy trong thiên địa, khiến Vận Mệnh chi thư cũng không thể mở ra thứ nguyền rủa này, ngươi nghĩ có thể làm gì được đây?

Trần Lạc không khỏi thở dài, cẩn thận nghĩ lại đúng đúng, kiếp trước chính mình mai táng đi tất cả, vận mệnh chi thư gây dựng lại cũng không thể mở ra nguyền rủa, chính mình còn có thể làm được sao?

- Thiếu niên, nhận mệnh đi, từ hỗn độn sơ khai, bổn tiểu thư đã gặp qua vô số người nghịch thiên, nhưng còn chưa từng thấy qua một kẻ nghịch vận mệnh, vận mệnh thứ thứ không ai có thể nghịch được.

- Ngươi bảo ta nhận mệnh cái gì? Diệt thế? Tại sao phải diệt thế? Cũng bởi vì trong mệnh chú định? Nếu ta không diệt, vận mệnh có thể làm gì được ta?

- Đùa!

Tiểu muội muội lại khinh bỉ nhìn hắn bằng một mắt, nói:

- Ngươi không diệt? Không phụ thuộc vào ngươi, là kẻ không biết rõ nhất trong thiên địa, ngươi vẫn luôn là cái đinh trong mắt ông trời và chư thần, ngươi nói ngươi không diệt, ai tin? Ngươi ta cũng biết sợ chứ, chỉ sợ sự tồn tại của ngươi khiến ngay cả ông trời cũng phải sống trong lo lắng hãi hùng, ai bảo ngươi là kẻ không biết rõ nhất trong thiên địa chứ?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Vu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook