Chương 1265: Khoác lác thổi phồng đại hỗn độn
Cửu Hanh
16/12/2016
– Sao… A?
Trần Lạc cười nhạt:
– Theo ta được biết phổ độ người vận mệnh là nghĩa vụ, trách nhiệm của nàng, vì sao tới lượt ta hỏi cứ bảo là không biết, không phải công báo tư thù thì là gì?
Nữ Vu nạt:
– Càn rỡ!
Nữ Vu uy nghiêm nói:
– Trần Lạc, ngươi dám chất vấn bản cung?
– Vớ vẩn, nếu nàng không lấy việc công báo thù riêng thì ta chất vấn làm gì?
Trần Lạc lười dây dưa với Nữ Vu, hắn phẩy tay nói:
– Được rồi, nàng đừng la om sòm nữa. Nàng không trả lời cũng được, ta thông cảm, coi như ta chưa từng tới.
– Đứng lại, ngươi nói rõ ràng cho bản cung!
Nữ Vu vọt tới trước mặt Trần Lạc, tức giận trừng hắn:
– Đúng là bản cung không thích ngươi, rất ghét ngươi, nhưng bản cung tuyệt đối không vì ân oán cá nhân làm trái chuẩn tắc cơ bản của pháp tắc vận mệnh! Bản cung thật sự không biết câu hỏi của ngươi, làm sao trả lời?
Thấy bộ dạng Nữ Vu nghiêm túc, Trần Lạc nghi hoặc hỏi:
– Chẳng phải nàng được gọi là không gì không biết sao?
– Đó là trước kia! Bản cung bây giờ không phải Nữ Vu ngày xưa.
– Là sao?
Trần Lạc không hỏi còn đỡ, Nữ Vu như bị đạp đuôi chớp mắt bùng nổ.
Nữ Vu túm cổ áo Trần Lạc, gằn từng chữ:
– Tên khốn này, còn mặt mũi hỏi ta sao trăng nữa?
Trần Lạc muốn gỡ ngón tay Nữ Vu ra nhưng không được, bộ dáng tức giận của nàng làm hắn hơi khớp.
Trần Lạc xuôi theo chiều:
– Có gì từ từ nói, đừng động tay động chân.
– Mới đầu bản cung muốn nói chuyện đàng hoàng với ngươi, nhưng tên khốn này thái độ đó là sao? Nói bản cung lấy việc công báo thù riêng? Đáng hận nhất là tên khốn này trơ mặt ra hỏi bản cung tại sao?
– Ngươi nói xem tại sao? Nếu không tại ngươi cướp Nhân Quả chi tâm sẽ làm pháp tắc vận mệnh hỗn loạn sao? Nếu pháp tắc vận mệnh không hỗn loạn thì bản cung đâu đến nỗi cái gì cũng không biết?
– Nếu không tại ngươi thì bản cung đã sớm thức tỉnh, nếu không tại ngươi bản cung thích gì làm nấy.
– Vì tên khốn nhà ngươi cướp nhân quả dẫn đến vận mệnh hỗn loạn, hiện tại bản cung hoàn toàn bị ngươi nắm mũi dẫn đi, thậm chí không biết có thức tỉnh bình thường được không!
– Tên khốn kiếp này còn dám hỏi tại sao? Sao ngươi không chết đi!
– Ngươi hại bản cung ra thế này còn dám nghênh ngang xuất hiện trong đảo Vận Mệnh, ngươi có thể vô sỉ hơn không?
– Hỏi bản cung cách cướp Thiên Thư từ tay lão thiên gia? Đừng nói bản cung không biết, dù biết cũng không nói cho nhà ngươi!
– Muốn cướp Thiên Thư? Cút xéo!
– Muốn biết Nữ Oa có ngăn cản ngươi nhảy ra nhân chi pháp tắc không? Bản cung cho ngươi biết, bởi vì ngươi khiến nhân quả hỗn loạn, không chỉ pháp tắc vận mệnh của bản cung bị ảnh hưởng, nhân chi pháp tắc cũng bị ảnh hưởng rất lớn. Ngươi nghĩ Nữ Oa sẽ tha cho ngươi sao?
– Hơn nữa ngươi cướp Nhân Thư chi tâm của Nữ Oa, thù mới hận cũ chồng lên nhau, kỹ nữ Nữ Oa đó không đánh chết ngươi mới lạ!
– Muốn biết tung tích của Ngạo Phong và Tần Phấn? Bản cung biết tin tức của bọn họ nhưng không nói cho ngươi, tức chết tên khốn nhà ngươi!
Nữ Vu tức giận như sư tử cái nổi điên, mặt đỏ rực, mắt trợn to gầm rống. Trần Lạc không dám ở lại nghe chửi, co giò chạy thẳng.
– Khốn kiếp, ngươi có giỏi thì đừng đi!
– Khốn nạn, quay về đây!
Trần Lạc đi thật lâu sau Nữ Vu ngừng rít gào, thở hồng hộc, ngực phập phồng. Mỹ U U đứng ngơ ngác tại chỗ không biết làm sao, lần đầu tiên nàng thấy Nữ Vu nương nương chúa tể pháp tắc vận mệnh chửi đổng như bà tám thế này, nàng thậm chí không dám tưởng tượng.
Thật lâu sau Nữ Vu mệt mỏi nhắm mắt lại.
Mỹ U U ngập ngừng hỏi:
– Nữ Vu tỷ tỷ… Có sao không?
Nữ Vu mệt mỏi lắc đầu
– Nữ Vu tỷ tỷ, tại sao… Sao tỷ… Như vậy?
– Ta cũng không muốn, nhưng…
Nữ Vu khẽ thở dài:
– Mỗi lần gặp tên khốn này là ta không kiềm nén được cảm xúc.
Mỹ U U tội nghiệp hỏi:
– Nữ Vu tỷ tỷ thật sự… Ghét Trần… Trần Lạc học trưởng đến vậy sao?
Nữ Vu vịn trán, kiệt sức nói:
– Ghét? Nếu hắn chỉ làm ta ghét thì không sao, ta không thù hận gì hắn nhưng… Ta chịu bó tay với hắn.
– Biết không? Nên nói về cảm giác này sao đây, như ban đầu trên người có một chỗ ngứa, tới lúc ngươi gãi thì bị truyền nhiễm càng gãi càng ngứa, cuối cùng toàn thân ngứa ngáy, không biết nên gãi chỗ nào, làm ngươi không cách nào đụng vào được. Ngươi chỉ có thể nhịn, hết cách rồi.
– Loại cảm giác này rất bất đắc dĩ, rất bực bội, rất thống khổ, biết không?
– A!
Mỹ U U kinh ngạc hỏi:
– Nữ Vu tỷ tỷ tức giận nên cố ý không trả lời câu hỏi của Trần… Trần Lạc học trưởng sao?
– Nha đầu ngốc, tỷ tỷ của ngươi thật sự không biết. Đến bây giờ ngươi vẫn không hiểu tình huống nghiêm trọng sao? Tại tiểu tử này làm rối nhân quả dẫn đến tỷ tỷ ra nông nỗi này. Cái tên đó còn làm bộ dáng cà lơ phất phơ chạy tới hỏi tỷ tỷ.
– Hỏi thì cứ hỏi, tỷ tỷ nói không biết. Hắn còn cằn nhằn tỷ tỷ không biết gì, thế có tức không?
– Trên đời tại sao lại có kẻ vô sỉ như vậy?
***
Vô tận hải, đảo Vận Mệnh.
Trần Lạc đi ra đảo Vận Mệnh, biểu tình bất đắc dĩ. Nhớ đến mới rồi Nữ Vu suýt khạc ra lửa là da dầu hắn tê dại. Trước khi lên đảo Trần Lạc có suy đoán hậu quả Nữ Vu tức giận, hắn còn chuẩn bị tinh thần đánh nhau. Nhưng nghĩ tới nghĩ lui không ngờ Nữ Vu sẽ tức giận như vậy, thanh âm đó làm người ta không chịu nổi.
– Hư Vọng chi linh, chẳng phải ngươi nói Nữ Vu vì chuẩn tắc cơ bản của pháp tắc vận mệnh dù không muốn cũng phải phổ độ người mệnh duyên ta đây sao?
– Cái kia… Thiếu niên, ta cũng không ngờ sau khi nhân quả hỗn loạn vận mệnh sẽ bị ảnh hưởng lớn đến vậy. Có lẽ Nữ Vu thật sự không biết.
– Chết tiệt, đồ mã hậu pháo!
– Thiếu niên, nói chuyện dễ nghe chút, huống chi Nữ Vu chưa làm gì ngươi.
– Còn chưa làm gì? Bị Nữ Vu chỉ vào mũi chưa vẫn chưa đủ sao? Hay ngươi muốn nàng giết ta?
– Chửi thì chửi, không thiếu miếng thịt.
– Ngươi đứng nói chuyện không đau lưng, hiện tại Nữ Vu chưa thức tỉnh hoàn toàn, chờ khi nàng ta thức tỉnh sẽ tìm ta tính sổ đầu tiên.
– Ngươi không nghe Nữ Vu vừa rồi đã nói gì sao? Nàng ta có thức tỉnh được không còn chưa biết, sợ gì?
– Dẹp đi, sau này nếu không nắm chắc thì đừng nói vớ vẩn với ta, đừng để khi đó chuốc một đống rắc rối. Người biết thì hiểu ta đắc tội Nữ Vu, người không biết còn tưởng ta hãm Nữ Vu!
Hư Vọng chi linh còn muốn cãi lại, Trần Lạc lười nghe. Không lâu sau Kim lão, Úy Y Nhi chạy tới. Úy Y Nhi gặp Trần Lạc liền hỏi hắn có thấy Nữ Vu không? Hỏi vấn đề gì? Nữ Vu trả lời thế nào?
Trần Lạc nói gì được? Hắn đành bảo không gặp Nữ Vu. Tiểu nha đầu không tin, còn tuưởng Trần Lạc giấu diếm nàng. Kim lão khuyên nhủ bảo đó là việc riêng của người ta tiểu cô nương mới chịu bỏ qua.
Trần Lạc thầm nghĩ gặp Nữ Vu sẽ hỏi chuyện về Thiên Thư, tệ hơn nữa thì hỏi tung tích của Ngạo Phong, Tần Phấn nơi đâu, không ngờ chọc vào ổ kiến.
Trần Lạc cười nhạt:
– Theo ta được biết phổ độ người vận mệnh là nghĩa vụ, trách nhiệm của nàng, vì sao tới lượt ta hỏi cứ bảo là không biết, không phải công báo tư thù thì là gì?
Nữ Vu nạt:
– Càn rỡ!
Nữ Vu uy nghiêm nói:
– Trần Lạc, ngươi dám chất vấn bản cung?
– Vớ vẩn, nếu nàng không lấy việc công báo thù riêng thì ta chất vấn làm gì?
Trần Lạc lười dây dưa với Nữ Vu, hắn phẩy tay nói:
– Được rồi, nàng đừng la om sòm nữa. Nàng không trả lời cũng được, ta thông cảm, coi như ta chưa từng tới.
– Đứng lại, ngươi nói rõ ràng cho bản cung!
Nữ Vu vọt tới trước mặt Trần Lạc, tức giận trừng hắn:
– Đúng là bản cung không thích ngươi, rất ghét ngươi, nhưng bản cung tuyệt đối không vì ân oán cá nhân làm trái chuẩn tắc cơ bản của pháp tắc vận mệnh! Bản cung thật sự không biết câu hỏi của ngươi, làm sao trả lời?
Thấy bộ dạng Nữ Vu nghiêm túc, Trần Lạc nghi hoặc hỏi:
– Chẳng phải nàng được gọi là không gì không biết sao?
– Đó là trước kia! Bản cung bây giờ không phải Nữ Vu ngày xưa.
– Là sao?
Trần Lạc không hỏi còn đỡ, Nữ Vu như bị đạp đuôi chớp mắt bùng nổ.
Nữ Vu túm cổ áo Trần Lạc, gằn từng chữ:
– Tên khốn này, còn mặt mũi hỏi ta sao trăng nữa?
Trần Lạc muốn gỡ ngón tay Nữ Vu ra nhưng không được, bộ dáng tức giận của nàng làm hắn hơi khớp.
Trần Lạc xuôi theo chiều:
– Có gì từ từ nói, đừng động tay động chân.
– Mới đầu bản cung muốn nói chuyện đàng hoàng với ngươi, nhưng tên khốn này thái độ đó là sao? Nói bản cung lấy việc công báo thù riêng? Đáng hận nhất là tên khốn này trơ mặt ra hỏi bản cung tại sao?
– Ngươi nói xem tại sao? Nếu không tại ngươi cướp Nhân Quả chi tâm sẽ làm pháp tắc vận mệnh hỗn loạn sao? Nếu pháp tắc vận mệnh không hỗn loạn thì bản cung đâu đến nỗi cái gì cũng không biết?
– Nếu không tại ngươi thì bản cung đã sớm thức tỉnh, nếu không tại ngươi bản cung thích gì làm nấy.
– Vì tên khốn nhà ngươi cướp nhân quả dẫn đến vận mệnh hỗn loạn, hiện tại bản cung hoàn toàn bị ngươi nắm mũi dẫn đi, thậm chí không biết có thức tỉnh bình thường được không!
– Tên khốn kiếp này còn dám hỏi tại sao? Sao ngươi không chết đi!
– Ngươi hại bản cung ra thế này còn dám nghênh ngang xuất hiện trong đảo Vận Mệnh, ngươi có thể vô sỉ hơn không?
– Hỏi bản cung cách cướp Thiên Thư từ tay lão thiên gia? Đừng nói bản cung không biết, dù biết cũng không nói cho nhà ngươi!
– Muốn cướp Thiên Thư? Cút xéo!
– Muốn biết Nữ Oa có ngăn cản ngươi nhảy ra nhân chi pháp tắc không? Bản cung cho ngươi biết, bởi vì ngươi khiến nhân quả hỗn loạn, không chỉ pháp tắc vận mệnh của bản cung bị ảnh hưởng, nhân chi pháp tắc cũng bị ảnh hưởng rất lớn. Ngươi nghĩ Nữ Oa sẽ tha cho ngươi sao?
– Hơn nữa ngươi cướp Nhân Thư chi tâm của Nữ Oa, thù mới hận cũ chồng lên nhau, kỹ nữ Nữ Oa đó không đánh chết ngươi mới lạ!
– Muốn biết tung tích của Ngạo Phong và Tần Phấn? Bản cung biết tin tức của bọn họ nhưng không nói cho ngươi, tức chết tên khốn nhà ngươi!
Nữ Vu tức giận như sư tử cái nổi điên, mặt đỏ rực, mắt trợn to gầm rống. Trần Lạc không dám ở lại nghe chửi, co giò chạy thẳng.
– Khốn kiếp, ngươi có giỏi thì đừng đi!
– Khốn nạn, quay về đây!
Trần Lạc đi thật lâu sau Nữ Vu ngừng rít gào, thở hồng hộc, ngực phập phồng. Mỹ U U đứng ngơ ngác tại chỗ không biết làm sao, lần đầu tiên nàng thấy Nữ Vu nương nương chúa tể pháp tắc vận mệnh chửi đổng như bà tám thế này, nàng thậm chí không dám tưởng tượng.
Thật lâu sau Nữ Vu mệt mỏi nhắm mắt lại.
Mỹ U U ngập ngừng hỏi:
– Nữ Vu tỷ tỷ… Có sao không?
Nữ Vu mệt mỏi lắc đầu
– Nữ Vu tỷ tỷ, tại sao… Sao tỷ… Như vậy?
– Ta cũng không muốn, nhưng…
Nữ Vu khẽ thở dài:
– Mỗi lần gặp tên khốn này là ta không kiềm nén được cảm xúc.
Mỹ U U tội nghiệp hỏi:
– Nữ Vu tỷ tỷ thật sự… Ghét Trần… Trần Lạc học trưởng đến vậy sao?
Nữ Vu vịn trán, kiệt sức nói:
– Ghét? Nếu hắn chỉ làm ta ghét thì không sao, ta không thù hận gì hắn nhưng… Ta chịu bó tay với hắn.
– Biết không? Nên nói về cảm giác này sao đây, như ban đầu trên người có một chỗ ngứa, tới lúc ngươi gãi thì bị truyền nhiễm càng gãi càng ngứa, cuối cùng toàn thân ngứa ngáy, không biết nên gãi chỗ nào, làm ngươi không cách nào đụng vào được. Ngươi chỉ có thể nhịn, hết cách rồi.
– Loại cảm giác này rất bất đắc dĩ, rất bực bội, rất thống khổ, biết không?
– A!
Mỹ U U kinh ngạc hỏi:
– Nữ Vu tỷ tỷ tức giận nên cố ý không trả lời câu hỏi của Trần… Trần Lạc học trưởng sao?
– Nha đầu ngốc, tỷ tỷ của ngươi thật sự không biết. Đến bây giờ ngươi vẫn không hiểu tình huống nghiêm trọng sao? Tại tiểu tử này làm rối nhân quả dẫn đến tỷ tỷ ra nông nỗi này. Cái tên đó còn làm bộ dáng cà lơ phất phơ chạy tới hỏi tỷ tỷ.
– Hỏi thì cứ hỏi, tỷ tỷ nói không biết. Hắn còn cằn nhằn tỷ tỷ không biết gì, thế có tức không?
– Trên đời tại sao lại có kẻ vô sỉ như vậy?
***
Vô tận hải, đảo Vận Mệnh.
Trần Lạc đi ra đảo Vận Mệnh, biểu tình bất đắc dĩ. Nhớ đến mới rồi Nữ Vu suýt khạc ra lửa là da dầu hắn tê dại. Trước khi lên đảo Trần Lạc có suy đoán hậu quả Nữ Vu tức giận, hắn còn chuẩn bị tinh thần đánh nhau. Nhưng nghĩ tới nghĩ lui không ngờ Nữ Vu sẽ tức giận như vậy, thanh âm đó làm người ta không chịu nổi.
– Hư Vọng chi linh, chẳng phải ngươi nói Nữ Vu vì chuẩn tắc cơ bản của pháp tắc vận mệnh dù không muốn cũng phải phổ độ người mệnh duyên ta đây sao?
– Cái kia… Thiếu niên, ta cũng không ngờ sau khi nhân quả hỗn loạn vận mệnh sẽ bị ảnh hưởng lớn đến vậy. Có lẽ Nữ Vu thật sự không biết.
– Chết tiệt, đồ mã hậu pháo!
– Thiếu niên, nói chuyện dễ nghe chút, huống chi Nữ Vu chưa làm gì ngươi.
– Còn chưa làm gì? Bị Nữ Vu chỉ vào mũi chưa vẫn chưa đủ sao? Hay ngươi muốn nàng giết ta?
– Chửi thì chửi, không thiếu miếng thịt.
– Ngươi đứng nói chuyện không đau lưng, hiện tại Nữ Vu chưa thức tỉnh hoàn toàn, chờ khi nàng ta thức tỉnh sẽ tìm ta tính sổ đầu tiên.
– Ngươi không nghe Nữ Vu vừa rồi đã nói gì sao? Nàng ta có thức tỉnh được không còn chưa biết, sợ gì?
– Dẹp đi, sau này nếu không nắm chắc thì đừng nói vớ vẩn với ta, đừng để khi đó chuốc một đống rắc rối. Người biết thì hiểu ta đắc tội Nữ Vu, người không biết còn tưởng ta hãm Nữ Vu!
Hư Vọng chi linh còn muốn cãi lại, Trần Lạc lười nghe. Không lâu sau Kim lão, Úy Y Nhi chạy tới. Úy Y Nhi gặp Trần Lạc liền hỏi hắn có thấy Nữ Vu không? Hỏi vấn đề gì? Nữ Vu trả lời thế nào?
Trần Lạc nói gì được? Hắn đành bảo không gặp Nữ Vu. Tiểu nha đầu không tin, còn tuưởng Trần Lạc giấu diếm nàng. Kim lão khuyên nhủ bảo đó là việc riêng của người ta tiểu cô nương mới chịu bỏ qua.
Trần Lạc thầm nghĩ gặp Nữ Vu sẽ hỏi chuyện về Thiên Thư, tệ hơn nữa thì hỏi tung tích của Ngạo Phong, Tần Phấn nơi đâu, không ngờ chọc vào ổ kiến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.