Chương 259: Khu nhà giàu.
Cửu Hanh
04/10/2015
Mấy hôm trước có một phần ba thời gian Trần Lạc ở trong Tàng Thư tháp đọc sách, một phần ba thời gian ở trong Luyện Bảo tháp đọc bút ký luyện chế, một phần ba thời gian đi du nhạc viên nuốt tinh hoa vạn vật, tu luyện linh quyết. Lần này nếu không phải cần đổi quần áo thì Trần Lạc đã không trở về Long Xà viện.
- Lúc trước ta bạn bế quan, sao vậy?
- Có một mỹ nữ kiếm ngươi, kêu ta phải dẫn ngươi qua.
- Ai tìm ta?
- Vị Tiểu Yêu, Vị đại mỹ nữ. Này, ta nói ngươi này tiểu Lạc, sao ngươi mới nhập học đã quen biết Vị đại mỹ nữ?
Vị Tiểu Yêu.
Cái tên rất quen tai với Trần Lạc, hắn ngẫm nghĩ chợt nhớ là mỹ nữ ăn kẹo que quản lý Linh Quyết tháp.
- Ta có quen nàng, nàng tìm ta làm cái gì?
- Sao ta biết, bây giờ ngươi có bận không? Nếu không bận thì theo ta đi.
- Đi đâu?
- Đi chỗ ở của Vị Tiểu Yêu.
- Không tốt lắm, ta và nàng chỉ biết nhau.
- Trần Lạc, Trần đại ca, xem như ngươi giúp ta đi. Nếu ta không mang ngươi đến thì sẽ chết rất thảm, xem như ngươi tội nghiệp ta đi. Hãy đi cùng ta, thật sự, ta không nói đùa, nếu ngươi không đi thì ta thật sự chết thảm.
La Phù đã nói đến mức này thì Trần Lạc đành đi theo gã. Trên đường đi Trần Lạc suy nghĩ Vị Tiểu Yêu tìm hắn làm cái gì gì? Ngó bộ dáng La Phù rất hưng phấn, đầu tiên là rửa mặt súc miệng, thay bộ áo mới xa hoa hơn, chải tóc thẳng thớm.
Trong Trung Ương học phủ đệ tử không cần thiết ở trong học viện, chỉ cần học vị của ngươi đến đẳng cấp nhất định, có đủ linh thạch, có đủ điểm thì có thể ở bên ngoài, trên núi hay trong nước đều được. Đương nhiên đệ tử ba vô không học vị, không linh thạch, không điểm thì chỉ có thể ngoan ngoãn ở nơi Trung Ương học phủ đã sắp xếp cho.
Khu thứ mười một Trung Ương học phủ bởi vì phong cảnh đẹp, long hi sơn nổi tiếng, tịch dương hồ, thảo nguên xanh ngắt nên đệ tử dọn ra ngoài đều chọn ở tại đây.
Khi Trần Lạc truyền tống đến khu vực này liền cảm giác có điều khác lạ, không chỉ linh khí đậm đặc mà không khí cũng mát mẻ hơn. Trần Lạc giương mắt nhìn, trời trong xanh không mây, mặt trời treo cao, các loại phi cầm linh thú bay lượn trên bầu trời phát ra tiếng kêu ríu rít. Núi cao hùng vĩ, thác nước đồ sộ, mặt hồ xanh biếc, cỏ dập dềnh, đẹp như tiên cảnh trần gian.
- Như thế nào? Có phải đến đây rồi cảm giác chỗ ở của chúng ta như chuồng heo?
La Phù mặc bộ đồ sặc sỡ, chất liệu, hoa văn đều là thượng đẳng nhưng mặc trên người gã cảm giác như nhà giàu mới nổi.
Trần Lạc gật đầu. So sánh với nơi này thì chỗ hắn ở thật là chuồng heo. Long Xà viện quá cũ nát, không có không khí đông người, hoang văng. Chỗ này ngược lại tràn ngập sức sống.
- Bấy nhiêu đây nhằm nhò gì, chút nữa vào Nguyệt Hồ Loan mới là đẹp ngất ngây.
- Nguyệt Hồ Loan là đâu?
- Nguyệt Hồ Loan là một khu dân cư, chỗ đó là khu nhà giàu nổi tiếng điếc tai. Học vị phải đến tứ giai mới có tư cách vào . Nghe nói vậy chứ đó mởi chỉ là có tư cách, mua một cái sân trong khu đó phải tốn mấy chục vạn linh thạch, mới tính linh thạch thôi, còn cần điểm cao khủng bố. Ta nghĩ suốt đời này cũng không mua nổi cái sân trong chỗ đó.
Trần Lạc cảm thán rằng:
- Nhiều người có tiền thật.
La Phù gật gù đồng tình, ánh mắt kỳ lạ nhìn Trần Lạc.
- Như thế nào?
- Nói câu khó nghe, huynh đệ đừng tức giận. Ngươi mặc bộ y phục này hơi . . .
Trần Lạc mặc áo ngắn màu lam, quần dài, trang phục được gọi là đoản đả, y phục luyện công, bình thường chỉ mặc khi tu luyện, đi ra đường gặp khách người ta mặc trường sam. Nhưng Trần Lạc ít khi chú trọng cách ăn mặc, cứ thấy thoải mái là mặc. Sinh hoạt trong thế giới xa lạ bốn năm, Trần Lạc đã quen kiểu áo ngắn quần dài.
Nguyệt Hồ Loan đúng như La Phù đã khen, nơi này xứng là khu nhà giàu. Từng tòa trang viên sặc sỡ nhiều màu, mỗi trang viên được các loại trận pháp thoải mái bao phủ. Đi dọc theo đường ven hồ cảm giác khá thoải mái.
Có tiếng kêu vang lên:
- Tiểu mập!
La Phù, Trần Lạc đưa mắt nhìn, thấy đường mòn bờ bên kia có năm nữ nhân đi tới. Trong đó một nữ nhân mặc áo xanh la quần ngoắc hướng hai người.
La Phù lộ vẻ vui mừng vẫy tay cười nói:
- Vị học tỷ, ta đã tìm được người cho học tỷ!
Nữ nhân đứng đối diện vẫy tay với La Phù chính là Vị Tiểu Yêu, nàng chào mấy tỷ muội đi chung rồi nhảy người lên nhẹ nhàng như bươm bướm, mũi chân đạp mặt hồ gợn sóng. Giây lát Vị Tiểu Yêu đã xuấdt hiện trước mặt La Phù, Trần Lạc.
Đây là một thiếu nữ đáng yêu, hoạt bát, khuôn mặt tươi cười rất là tinh xảo, mặt mày như tranh. Đặc biệt là đôi mắt to tròn tinh nghịch kia, rất là truyền thần. Vị Tiểu Yêu đến nơi cứ nhìn Trần Lạc đăm đăm, đánh giá từ trên xuống dưới.
Vị Tiểu Yêu bình luận:
- Hôm bữa không xem kỹ, hôm nay nhìn lại thì ngươi cũng khá đẹp trai, sạch sẽ, mềm mềm như nữ nhân, nhưng y phục này không hợp với ngươi.
La Phù rất đồng ý bình luận của Vị Tiểu Yêu. Từ ánh mắt đầu tiên thấy Trần Lạc thì La Phù đã cảm giác hắn sạch sẽ, yếu đuối, như thư sinh bước ra từ trong tranh. La Phù nghĩ nếu Trần Lạc mặc ẩm y ngọc bào thì sẽ là quý công tử, cố tình hắn mặc y phục luyện công đoản đà, không ra cái gì.
- Nàng tìm ta có chuyện gì?
Trần Lạc không biết cô nương Vị Tiểu Yêu tìm hắn có việc gì.
- Không phải ta mà là Lạc Anh tìm ngươi.
Trần Lạc nhướng mày nói:
- Lạc Anh?
Nói thật là từ khi Trần Lạc biết Lạc Anh chính là nữ nhân hẹn hò với hắn bốn năm trong thế giới xa lạ thì không biết do lo lắng hay sao mà hắn không dám đối diện nàng.
Nghe cái tên Lạc Anh, La Phù hơi đổi sắc mặt nói:
- Lạc Anh chính là Lạc Anh có huyết mạch hoàng tôn, quyến rũ động lòng thiên hạ sao?
Vị Tiểu Yêu trừng La Phù:
- Đúng thì sao?
- Trần Lạc, ngươi quen cả Lạc Anh?
- Xem như quen.
Trần Lạc nhớ khuôn mặt Lạc Anh, nàng cũng xứng với câu quyến rũ động lòng thiên hạ.
- Được rồi tiểu mập, chỗ này không còn chuyện của ngươi, đi làm chuyện của mình đi.
La Phù kêu lên:
- A?
La Phù không ngờ Vị Tiểu Yêu qua cầu rút ván gọn gàng như vậy. Hôm nay La Phù khó khăn lắm mới đến khu nhà giàu một chuyến, có cơ hội gặp đại mỹ nữ trong truyền thuyết Trung Ương học phủ, làm sao gã chịu tay trắng rời đi?
La Phù cầu xin:
- Vị học tỷ cũng thấy là ta vất vả đến đây, cứ đi thế này thì quá . . . Học tỷ cho ta ở lại lâu một chút đi?
La Phù thấy Vị Tiểu Yêu không chịu thì nháy mắt với Trần Lạc.
Trần Lạc trầm ngâm nói:
- Ta không biết đường về, chút nữa cần đi cùng La Phù.
- Đúng đúng đúng, Trần Lạc không biết đường, nếu ta đưa hắn đến đây thì nói sao cũng nên dẫn hắn trở về, học tỷ thấy có đúng không?
- Được, xem như cho ngươi chiếm lợi một lần.
Vị Tiểu Yêu mang Trần Lạc, La Phù đi tới trang viên Lạc Anh ở. Vị Tiểu Yêu rất có hứng thú tìm hiểu quan hệ giữa Trần Lạc và Lạc Anh, Tiết Thường Uyển, cứ hỏi suốt. Trần Lạc qua loa đáp.
- Lúc trước ta bạn bế quan, sao vậy?
- Có một mỹ nữ kiếm ngươi, kêu ta phải dẫn ngươi qua.
- Ai tìm ta?
- Vị Tiểu Yêu, Vị đại mỹ nữ. Này, ta nói ngươi này tiểu Lạc, sao ngươi mới nhập học đã quen biết Vị đại mỹ nữ?
Vị Tiểu Yêu.
Cái tên rất quen tai với Trần Lạc, hắn ngẫm nghĩ chợt nhớ là mỹ nữ ăn kẹo que quản lý Linh Quyết tháp.
- Ta có quen nàng, nàng tìm ta làm cái gì?
- Sao ta biết, bây giờ ngươi có bận không? Nếu không bận thì theo ta đi.
- Đi đâu?
- Đi chỗ ở của Vị Tiểu Yêu.
- Không tốt lắm, ta và nàng chỉ biết nhau.
- Trần Lạc, Trần đại ca, xem như ngươi giúp ta đi. Nếu ta không mang ngươi đến thì sẽ chết rất thảm, xem như ngươi tội nghiệp ta đi. Hãy đi cùng ta, thật sự, ta không nói đùa, nếu ngươi không đi thì ta thật sự chết thảm.
La Phù đã nói đến mức này thì Trần Lạc đành đi theo gã. Trên đường đi Trần Lạc suy nghĩ Vị Tiểu Yêu tìm hắn làm cái gì gì? Ngó bộ dáng La Phù rất hưng phấn, đầu tiên là rửa mặt súc miệng, thay bộ áo mới xa hoa hơn, chải tóc thẳng thớm.
Trong Trung Ương học phủ đệ tử không cần thiết ở trong học viện, chỉ cần học vị của ngươi đến đẳng cấp nhất định, có đủ linh thạch, có đủ điểm thì có thể ở bên ngoài, trên núi hay trong nước đều được. Đương nhiên đệ tử ba vô không học vị, không linh thạch, không điểm thì chỉ có thể ngoan ngoãn ở nơi Trung Ương học phủ đã sắp xếp cho.
Khu thứ mười một Trung Ương học phủ bởi vì phong cảnh đẹp, long hi sơn nổi tiếng, tịch dương hồ, thảo nguên xanh ngắt nên đệ tử dọn ra ngoài đều chọn ở tại đây.
Khi Trần Lạc truyền tống đến khu vực này liền cảm giác có điều khác lạ, không chỉ linh khí đậm đặc mà không khí cũng mát mẻ hơn. Trần Lạc giương mắt nhìn, trời trong xanh không mây, mặt trời treo cao, các loại phi cầm linh thú bay lượn trên bầu trời phát ra tiếng kêu ríu rít. Núi cao hùng vĩ, thác nước đồ sộ, mặt hồ xanh biếc, cỏ dập dềnh, đẹp như tiên cảnh trần gian.
- Như thế nào? Có phải đến đây rồi cảm giác chỗ ở của chúng ta như chuồng heo?
La Phù mặc bộ đồ sặc sỡ, chất liệu, hoa văn đều là thượng đẳng nhưng mặc trên người gã cảm giác như nhà giàu mới nổi.
Trần Lạc gật đầu. So sánh với nơi này thì chỗ hắn ở thật là chuồng heo. Long Xà viện quá cũ nát, không có không khí đông người, hoang văng. Chỗ này ngược lại tràn ngập sức sống.
- Bấy nhiêu đây nhằm nhò gì, chút nữa vào Nguyệt Hồ Loan mới là đẹp ngất ngây.
- Nguyệt Hồ Loan là đâu?
- Nguyệt Hồ Loan là một khu dân cư, chỗ đó là khu nhà giàu nổi tiếng điếc tai. Học vị phải đến tứ giai mới có tư cách vào . Nghe nói vậy chứ đó mởi chỉ là có tư cách, mua một cái sân trong khu đó phải tốn mấy chục vạn linh thạch, mới tính linh thạch thôi, còn cần điểm cao khủng bố. Ta nghĩ suốt đời này cũng không mua nổi cái sân trong chỗ đó.
Trần Lạc cảm thán rằng:
- Nhiều người có tiền thật.
La Phù gật gù đồng tình, ánh mắt kỳ lạ nhìn Trần Lạc.
- Như thế nào?
- Nói câu khó nghe, huynh đệ đừng tức giận. Ngươi mặc bộ y phục này hơi . . .
Trần Lạc mặc áo ngắn màu lam, quần dài, trang phục được gọi là đoản đả, y phục luyện công, bình thường chỉ mặc khi tu luyện, đi ra đường gặp khách người ta mặc trường sam. Nhưng Trần Lạc ít khi chú trọng cách ăn mặc, cứ thấy thoải mái là mặc. Sinh hoạt trong thế giới xa lạ bốn năm, Trần Lạc đã quen kiểu áo ngắn quần dài.
Nguyệt Hồ Loan đúng như La Phù đã khen, nơi này xứng là khu nhà giàu. Từng tòa trang viên sặc sỡ nhiều màu, mỗi trang viên được các loại trận pháp thoải mái bao phủ. Đi dọc theo đường ven hồ cảm giác khá thoải mái.
Có tiếng kêu vang lên:
- Tiểu mập!
La Phù, Trần Lạc đưa mắt nhìn, thấy đường mòn bờ bên kia có năm nữ nhân đi tới. Trong đó một nữ nhân mặc áo xanh la quần ngoắc hướng hai người.
La Phù lộ vẻ vui mừng vẫy tay cười nói:
- Vị học tỷ, ta đã tìm được người cho học tỷ!
Nữ nhân đứng đối diện vẫy tay với La Phù chính là Vị Tiểu Yêu, nàng chào mấy tỷ muội đi chung rồi nhảy người lên nhẹ nhàng như bươm bướm, mũi chân đạp mặt hồ gợn sóng. Giây lát Vị Tiểu Yêu đã xuấdt hiện trước mặt La Phù, Trần Lạc.
Đây là một thiếu nữ đáng yêu, hoạt bát, khuôn mặt tươi cười rất là tinh xảo, mặt mày như tranh. Đặc biệt là đôi mắt to tròn tinh nghịch kia, rất là truyền thần. Vị Tiểu Yêu đến nơi cứ nhìn Trần Lạc đăm đăm, đánh giá từ trên xuống dưới.
Vị Tiểu Yêu bình luận:
- Hôm bữa không xem kỹ, hôm nay nhìn lại thì ngươi cũng khá đẹp trai, sạch sẽ, mềm mềm như nữ nhân, nhưng y phục này không hợp với ngươi.
La Phù rất đồng ý bình luận của Vị Tiểu Yêu. Từ ánh mắt đầu tiên thấy Trần Lạc thì La Phù đã cảm giác hắn sạch sẽ, yếu đuối, như thư sinh bước ra từ trong tranh. La Phù nghĩ nếu Trần Lạc mặc ẩm y ngọc bào thì sẽ là quý công tử, cố tình hắn mặc y phục luyện công đoản đà, không ra cái gì.
- Nàng tìm ta có chuyện gì?
Trần Lạc không biết cô nương Vị Tiểu Yêu tìm hắn có việc gì.
- Không phải ta mà là Lạc Anh tìm ngươi.
Trần Lạc nhướng mày nói:
- Lạc Anh?
Nói thật là từ khi Trần Lạc biết Lạc Anh chính là nữ nhân hẹn hò với hắn bốn năm trong thế giới xa lạ thì không biết do lo lắng hay sao mà hắn không dám đối diện nàng.
Nghe cái tên Lạc Anh, La Phù hơi đổi sắc mặt nói:
- Lạc Anh chính là Lạc Anh có huyết mạch hoàng tôn, quyến rũ động lòng thiên hạ sao?
Vị Tiểu Yêu trừng La Phù:
- Đúng thì sao?
- Trần Lạc, ngươi quen cả Lạc Anh?
- Xem như quen.
Trần Lạc nhớ khuôn mặt Lạc Anh, nàng cũng xứng với câu quyến rũ động lòng thiên hạ.
- Được rồi tiểu mập, chỗ này không còn chuyện của ngươi, đi làm chuyện của mình đi.
La Phù kêu lên:
- A?
La Phù không ngờ Vị Tiểu Yêu qua cầu rút ván gọn gàng như vậy. Hôm nay La Phù khó khăn lắm mới đến khu nhà giàu một chuyến, có cơ hội gặp đại mỹ nữ trong truyền thuyết Trung Ương học phủ, làm sao gã chịu tay trắng rời đi?
La Phù cầu xin:
- Vị học tỷ cũng thấy là ta vất vả đến đây, cứ đi thế này thì quá . . . Học tỷ cho ta ở lại lâu một chút đi?
La Phù thấy Vị Tiểu Yêu không chịu thì nháy mắt với Trần Lạc.
Trần Lạc trầm ngâm nói:
- Ta không biết đường về, chút nữa cần đi cùng La Phù.
- Đúng đúng đúng, Trần Lạc không biết đường, nếu ta đưa hắn đến đây thì nói sao cũng nên dẫn hắn trở về, học tỷ thấy có đúng không?
- Được, xem như cho ngươi chiếm lợi một lần.
Vị Tiểu Yêu mang Trần Lạc, La Phù đi tới trang viên Lạc Anh ở. Vị Tiểu Yêu rất có hứng thú tìm hiểu quan hệ giữa Trần Lạc và Lạc Anh, Tiết Thường Uyển, cứ hỏi suốt. Trần Lạc qua loa đáp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.