Chương 711: Kiều cái mông (2).
Cửu Hanh
25/06/2016
Giờ khắc này, Tiểu Mạn Đà La ít đi mấy phần quyến rũ xinh đẹp, nhiều thêm mấy phần cơ trí, nói:
- Các lão đại trên thế giới này cũng biết, lần trước đám mây cử người đến, dù bị Thất Dạ giết đi, nhưng việc này đủ để chứng minh đám mây đã chú ý đến Trần Lạc, còn đám mây muốn xóa bỏ Trần Lạc hay muốn bồi dưỡng hắn thì không ai rõ ràng, thế nên ta mới nói, trước khi đám mây tỏ thái độ rõ ràng, bất kể là học phủ Trung Ương hay Lang gia cảnh địa cũng sẽ không động thủ với hắn.
- Không phải ngươi không biết thủ đoạn những lão đại này, chuyện mượn đao giết người là việc bọn họ thường làm nhất, gây ra hỗn loạn, cùng nhau động thủ, thần không biết quỷ không hay diệt đi Trần Lạc, đến lúc đó bất kể Ma quân muốn đi đòi nợ, có chất vấn đám mây cũng không tìm được ai để đòi.
- Đây thực là một vấn đề, bất quá…
Tiểu Mạn Đà La vừa cười vừa nói:
- Ngươi không chú ý tới một vấn đề.
- Vấn đề gì?
- Hiện tại ngươi lo lắng, lẽ nào ngươi cho rằng bản thân Trần Lạc chưa hề nghĩ tới sao? Gia hỏa này trước sau lấy Vu pháp, Trận pháp hai lần nghịch thiên, ngươi cảm thấy hắn là người ngu sao? Có thể hắn còn thông minh hơn bất luận người nào trong chúng ta, nếu tới trấn nhỏ biên hoang chắc chắn phải chết, hắn còn tới làm gì? Ngươi có thể nghĩ đến, hắn cũng có thể nghĩ đến, ngươi không thể nghĩ đến, chỉ sợ hắn đã nghĩ đến rồi, một người từng hai lần nghịch thiên, hơn nữa còn sống, người như vậy đáng sợ đến mức nào, ngươi vĩnh viễn không được dùng tư duy người bình thường để suy đoán loại nhân vật như hắn.
- Không khoa trương như vậy chứ?
- Không khoa trương như vậy sao? Ngươi không thấy hắn độ thẩm phán như trò đùa sao, tu nữa nửa năm lại sinh long hoạt hổ, ngươi đi độ thử một cái xem, đánh ngươi chí tử là chắc chắn. Đừng nói là ngươi, cũng đừng nói là ta, đại tỷ của ta ngươi hẳn biết? Nàng đã nói lấy bản lãnh của nàng đối mặt với thương thiên thẩm phán, trong nháy mắt sẽ hồn phi phách tán.
Hiên Viên Đồng âm thầm níu lưỡi, nàng đương nhiên biết đại tỷ của Tiểu Mạn Đà La chính là Mạn Đà La phu nhân, một trong ngũ y thiên hạ, thực lực tu vi từ lâu đã đến mức thông thiên, so với Trần Lạc cường hãn hơn vạn lần còn chưa đủ, nhưng Trần Lạc độ thương thiên thẩm phán xong còn có thể sống, vì sao Mạn Đà La phu nhân khi đối mặt với thẩm phán sẽ hồn phi phách tán trong nháy mắt?
Khi nàng hỏi ra nghi hoặc trong lòng, Tiểu Mạn Đà La cười nói:
- Năm đó ta cũng hỏi qua đại tỷ vấn đề này, ngươi biết đại tỷ trả lời ta thế nào không?
Hiên Viên Đồng lắc đầu một cái.
Tiểu Mạn Đà La nói:
- Lúc đó đại tỷ của ta không hề trả lời, nàng chỉ nói cho tab a cái vĩnh viễn.
- Có ý gì, ba cái vĩnh viễn gì?
- Cái thứ nhất, vĩnh viễn không được đối địch với hắn, cái thứ hai vĩnh viễn không nên đi trêu chọc hắn, cái thứ ba vĩnh viễn đừng nên nỗ lực tìm hiểu hắn.
- Chuyện này…
Hiên Viên Đồng ngạc nhiên hỏi:
- Cái vĩnh viễn thứ nhất và thứ hai thì nàng có thể hiểu được, cái vĩnh viễn thứ ba thì là chuyện gì, tại sao không thể nỗ lực đi tìm hiểu hắn?
- Năm đó ta cũng hỏi đại tỷ như thế, ngươi biết đại tỷ ta trả lời như thế nào không? Nàng nói ta thấy hắn bao xa thì cách bao xa.
- Tại sao?
- Đúng vậy, tại sao? Ta cũng muốn biết.
- Đại tỷ ngươi đã nói như vậy khẳng định là có nguyên nhân, tại sao ngươi vẫn đưa hắn vào trong nhà?
- Tỷ tỷ đây chẳng phải muốn biết nguyên nhân sao, bất quá vì thỏa mãn lòng hiếu kỳ, bị gia hỏa kia vừa ôm vừa thân, ăn phải không ít thiệt thòi, đáng hận nhất chính là lão nương chẳng thu hoạch được gì ở chỗ hắn, cái gì cũng không tra xét tới, ta còn thực hoài nghi hắn có phải quái vật Trần Lạc từng hai lần nghịch thiên không nữa. Bất quá, chà chà, cũng may ngươi dẫn tiểu tử kia đi ra ngoài khiến lão nương có cơ hội dụ ra vài lời từ trong miệng ba người Tiểu Tần vương tử… Ai nha, tuy nói hi sinh một bình Mạn Đà La cũng phi thường đáng giá.
- Ngươi moi được điều gì?
- Ngược lại ngươi tuyệt đối không thể nghĩ tới, chuyện này quả thực là quá khó tin, ta đến bây giờ vẫn còn hoài nghi có phải thực hay không.
- Ngươi đến cùng là moi ra được điều gì? Nói nhanh xem nào?
- Vậy ngươi nói trước cho tỷ tỷ biết ngươi hẹn Trần Lạc tới khách sạn Duyệt Lai gặp mặt đã nói những gì? Chuyện có liên quan đến đại tự nhiên hay không?
- Ngươi biết?
Hiên Viên Đồng kinh hãi.
- Đùa à, chúng ta nhận thức đã bao nhiêu năm, ngươi lắc cái mông, tỷ tỷ đây liền biết ngươi liếc cái bánh, chút biến hóa trên người của ngươi, có thể giấu được tỷ tỷ sao? Bất quá, Đồng Đồng, biến hóa trên người của ngươi có phải liên quan đến Trần Lạc hay không?
Ban đêm.
Tri Thu mặc bộ tố ý lẳng lặng đứng trong đình viện tại trang viên, nhìn ánh trăng mông lung trên bầu trời, đôi mắt trong suốt tựa như có chút thất thần, nàng không thích đêm trăng mông lung của biên hoang, cũng như nàng không thích một dạng mơ mơ hồ hồ của mình. Không biết đã bao nhiều lần, giấc mộng kia vẫn không trọn vẹn như vậy, là bi tình, là ưu thương, trong mộng chẳng có gì cả, chỉ có tiếng đàn vĩnh hằng, ly biệt vĩnh hằng, bi thương vĩnh hằng.
Giấc mộng kia đại diện cho cái gì, chính mình tại kiếp trước đến tột cùng đã trải qua những chuyện gì.
Đúng vậy, là kiếp trước.
Đây là điều duy nhất trong mười năm qua Tri Thu có thể khẳng định, giấc mộng kia, mộng là mình kiếp trước, có điều nàng không biết kiếp trước của mình đến tột cùng đã trải qua chuyện gì mới có thể khiến kiếp này nàng gặp được giấc mộng kia, hơn nữa một giấc mộng ròng rã mười năm trời. Sinh ly tử biệt sao? Chỉ là sinh ly tử biệt thế nào mới khiến ghi lòng tạc dạ, cho dù luân hồi chuyển thế cũng không cách nào quên.
Thề non hẹn biển, thiên trường địa cửu, sơn không lăng thiên địa không hợp mới dám tuyệt cùng quân.
Đây là u oán trong mộng kiếp trước.
Hắn mai táng Cổ… Là vì ai?
Hắn trong mộng kia là ai?
Nàng không biết mai táng cổ đại biểu cho cái gì, cũng không muốn biết, chỉ muốn biết hắn là ai, người đàn ông có lời thề non hẹn biển với nàng kiếp trước, lời hứa hẹn thiên trường địa cửu, người khiến nàng kiếp trước đau thương như đứt từng khúc ruột, tâm như gần chết, loại bi thống này thậm chí lan tràn cho đến kiếp này.
Mười năm qua, Tri Thu một mực tìm kiếm đáp án, nhưng vẫn không thể tìm ra, tuy nàng sớm đã biết đáp án có tại phong ấn Táng Cổ, nàng vẫn một mực chờ đợi, chờ đợi phong ấn Táng Cổ hiện thế, vì lẽ đó hôm nay nàng đã đến rồi.
Nàng nhất định phải biết nam nhân kia là ai, nhất định phải biết, đây là mộng kiếp trước của nàng, cũng là mộng của kiếp này.
Không phải nàng muốn tìm cừu, nàng chỉ muốn một lời giải thích, vì sao kiếp trước tuyệt tình như vậy, khiến cho mình chịu đủ ly biệt, nỗi khổ kéo dài cho đến kiếp này không thể xóa bỏ, chỉ thế mà thôi.
- Các lão đại trên thế giới này cũng biết, lần trước đám mây cử người đến, dù bị Thất Dạ giết đi, nhưng việc này đủ để chứng minh đám mây đã chú ý đến Trần Lạc, còn đám mây muốn xóa bỏ Trần Lạc hay muốn bồi dưỡng hắn thì không ai rõ ràng, thế nên ta mới nói, trước khi đám mây tỏ thái độ rõ ràng, bất kể là học phủ Trung Ương hay Lang gia cảnh địa cũng sẽ không động thủ với hắn.
- Không phải ngươi không biết thủ đoạn những lão đại này, chuyện mượn đao giết người là việc bọn họ thường làm nhất, gây ra hỗn loạn, cùng nhau động thủ, thần không biết quỷ không hay diệt đi Trần Lạc, đến lúc đó bất kể Ma quân muốn đi đòi nợ, có chất vấn đám mây cũng không tìm được ai để đòi.
- Đây thực là một vấn đề, bất quá…
Tiểu Mạn Đà La vừa cười vừa nói:
- Ngươi không chú ý tới một vấn đề.
- Vấn đề gì?
- Hiện tại ngươi lo lắng, lẽ nào ngươi cho rằng bản thân Trần Lạc chưa hề nghĩ tới sao? Gia hỏa này trước sau lấy Vu pháp, Trận pháp hai lần nghịch thiên, ngươi cảm thấy hắn là người ngu sao? Có thể hắn còn thông minh hơn bất luận người nào trong chúng ta, nếu tới trấn nhỏ biên hoang chắc chắn phải chết, hắn còn tới làm gì? Ngươi có thể nghĩ đến, hắn cũng có thể nghĩ đến, ngươi không thể nghĩ đến, chỉ sợ hắn đã nghĩ đến rồi, một người từng hai lần nghịch thiên, hơn nữa còn sống, người như vậy đáng sợ đến mức nào, ngươi vĩnh viễn không được dùng tư duy người bình thường để suy đoán loại nhân vật như hắn.
- Không khoa trương như vậy chứ?
- Không khoa trương như vậy sao? Ngươi không thấy hắn độ thẩm phán như trò đùa sao, tu nữa nửa năm lại sinh long hoạt hổ, ngươi đi độ thử một cái xem, đánh ngươi chí tử là chắc chắn. Đừng nói là ngươi, cũng đừng nói là ta, đại tỷ của ta ngươi hẳn biết? Nàng đã nói lấy bản lãnh của nàng đối mặt với thương thiên thẩm phán, trong nháy mắt sẽ hồn phi phách tán.
Hiên Viên Đồng âm thầm níu lưỡi, nàng đương nhiên biết đại tỷ của Tiểu Mạn Đà La chính là Mạn Đà La phu nhân, một trong ngũ y thiên hạ, thực lực tu vi từ lâu đã đến mức thông thiên, so với Trần Lạc cường hãn hơn vạn lần còn chưa đủ, nhưng Trần Lạc độ thương thiên thẩm phán xong còn có thể sống, vì sao Mạn Đà La phu nhân khi đối mặt với thẩm phán sẽ hồn phi phách tán trong nháy mắt?
Khi nàng hỏi ra nghi hoặc trong lòng, Tiểu Mạn Đà La cười nói:
- Năm đó ta cũng hỏi qua đại tỷ vấn đề này, ngươi biết đại tỷ trả lời ta thế nào không?
Hiên Viên Đồng lắc đầu một cái.
Tiểu Mạn Đà La nói:
- Lúc đó đại tỷ của ta không hề trả lời, nàng chỉ nói cho tab a cái vĩnh viễn.
- Có ý gì, ba cái vĩnh viễn gì?
- Cái thứ nhất, vĩnh viễn không được đối địch với hắn, cái thứ hai vĩnh viễn không nên đi trêu chọc hắn, cái thứ ba vĩnh viễn đừng nên nỗ lực tìm hiểu hắn.
- Chuyện này…
Hiên Viên Đồng ngạc nhiên hỏi:
- Cái vĩnh viễn thứ nhất và thứ hai thì nàng có thể hiểu được, cái vĩnh viễn thứ ba thì là chuyện gì, tại sao không thể nỗ lực đi tìm hiểu hắn?
- Năm đó ta cũng hỏi đại tỷ như thế, ngươi biết đại tỷ ta trả lời như thế nào không? Nàng nói ta thấy hắn bao xa thì cách bao xa.
- Tại sao?
- Đúng vậy, tại sao? Ta cũng muốn biết.
- Đại tỷ ngươi đã nói như vậy khẳng định là có nguyên nhân, tại sao ngươi vẫn đưa hắn vào trong nhà?
- Tỷ tỷ đây chẳng phải muốn biết nguyên nhân sao, bất quá vì thỏa mãn lòng hiếu kỳ, bị gia hỏa kia vừa ôm vừa thân, ăn phải không ít thiệt thòi, đáng hận nhất chính là lão nương chẳng thu hoạch được gì ở chỗ hắn, cái gì cũng không tra xét tới, ta còn thực hoài nghi hắn có phải quái vật Trần Lạc từng hai lần nghịch thiên không nữa. Bất quá, chà chà, cũng may ngươi dẫn tiểu tử kia đi ra ngoài khiến lão nương có cơ hội dụ ra vài lời từ trong miệng ba người Tiểu Tần vương tử… Ai nha, tuy nói hi sinh một bình Mạn Đà La cũng phi thường đáng giá.
- Ngươi moi được điều gì?
- Ngược lại ngươi tuyệt đối không thể nghĩ tới, chuyện này quả thực là quá khó tin, ta đến bây giờ vẫn còn hoài nghi có phải thực hay không.
- Ngươi đến cùng là moi ra được điều gì? Nói nhanh xem nào?
- Vậy ngươi nói trước cho tỷ tỷ biết ngươi hẹn Trần Lạc tới khách sạn Duyệt Lai gặp mặt đã nói những gì? Chuyện có liên quan đến đại tự nhiên hay không?
- Ngươi biết?
Hiên Viên Đồng kinh hãi.
- Đùa à, chúng ta nhận thức đã bao nhiêu năm, ngươi lắc cái mông, tỷ tỷ đây liền biết ngươi liếc cái bánh, chút biến hóa trên người của ngươi, có thể giấu được tỷ tỷ sao? Bất quá, Đồng Đồng, biến hóa trên người của ngươi có phải liên quan đến Trần Lạc hay không?
Ban đêm.
Tri Thu mặc bộ tố ý lẳng lặng đứng trong đình viện tại trang viên, nhìn ánh trăng mông lung trên bầu trời, đôi mắt trong suốt tựa như có chút thất thần, nàng không thích đêm trăng mông lung của biên hoang, cũng như nàng không thích một dạng mơ mơ hồ hồ của mình. Không biết đã bao nhiều lần, giấc mộng kia vẫn không trọn vẹn như vậy, là bi tình, là ưu thương, trong mộng chẳng có gì cả, chỉ có tiếng đàn vĩnh hằng, ly biệt vĩnh hằng, bi thương vĩnh hằng.
Giấc mộng kia đại diện cho cái gì, chính mình tại kiếp trước đến tột cùng đã trải qua những chuyện gì.
Đúng vậy, là kiếp trước.
Đây là điều duy nhất trong mười năm qua Tri Thu có thể khẳng định, giấc mộng kia, mộng là mình kiếp trước, có điều nàng không biết kiếp trước của mình đến tột cùng đã trải qua chuyện gì mới có thể khiến kiếp này nàng gặp được giấc mộng kia, hơn nữa một giấc mộng ròng rã mười năm trời. Sinh ly tử biệt sao? Chỉ là sinh ly tử biệt thế nào mới khiến ghi lòng tạc dạ, cho dù luân hồi chuyển thế cũng không cách nào quên.
Thề non hẹn biển, thiên trường địa cửu, sơn không lăng thiên địa không hợp mới dám tuyệt cùng quân.
Đây là u oán trong mộng kiếp trước.
Hắn mai táng Cổ… Là vì ai?
Hắn trong mộng kia là ai?
Nàng không biết mai táng cổ đại biểu cho cái gì, cũng không muốn biết, chỉ muốn biết hắn là ai, người đàn ông có lời thề non hẹn biển với nàng kiếp trước, lời hứa hẹn thiên trường địa cửu, người khiến nàng kiếp trước đau thương như đứt từng khúc ruột, tâm như gần chết, loại bi thống này thậm chí lan tràn cho đến kiếp này.
Mười năm qua, Tri Thu một mực tìm kiếm đáp án, nhưng vẫn không thể tìm ra, tuy nàng sớm đã biết đáp án có tại phong ấn Táng Cổ, nàng vẫn một mực chờ đợi, chờ đợi phong ấn Táng Cổ hiện thế, vì lẽ đó hôm nay nàng đã đến rồi.
Nàng nhất định phải biết nam nhân kia là ai, nhất định phải biết, đây là mộng kiếp trước của nàng, cũng là mộng của kiếp này.
Không phải nàng muốn tìm cừu, nàng chỉ muốn một lời giải thích, vì sao kiếp trước tuyệt tình như vậy, khiến cho mình chịu đủ ly biệt, nỗi khổ kéo dài cho đến kiếp này không thể xóa bỏ, chỉ thế mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.