Chương 1203: Lão gia tử bực tức
Cửu Hanh
13/12/2016
Lão Vương chợt nhớ nghe tin gần đây, lão cười gian.
– Ngươi cười gì?
– Nghe nói đoạn thời gian trước ở trong thành ngươi bị người đánh?
Tim Ngọc Hoành lão gia tử rớt cái bịch, chối ngay:
– Chuyện khi nào? Sao lão tử không biết?
– Xì, đừng giả bộ, trong Quảng Lăng thành có chuyện gì giấu diếm được ta?
– Vớ vẩn! Ngươi nghe ai nói, kêu đi ra ba mặt một lời!
– Được rồi Ngọc Hoành, bị đánh thì cứ công nhận bị đánh, chối làm gì? Trước mặt các huynh đệ đây có gì phải xấu hổ? Không giấu gì ngươi, tiểu tử ở tửu quán đã kể hết cho ta nghe.
– Bà nội nó, ngoài miệng không râu làm việc không kín kẽ, lão tử biết ngay tên đó không đáng tin!
Đại chưởng quầy Thiên Khải thương các, thành chủ ban đầu tưởng mấy vị lão gia tử đùa với nhau, nhưng xem phản ứng của Ngọc Hoành lão gia tử có vẻ chuyện là thật.
Thành chủ kinh ngạc hỏi:
– Phụ thân, vương húc nói có thật không? Phụ thân bị người đánh trong Quảng Lăng thành? Hèn gì mấy hôm nay cứ thấy sắc mặt của phụ thân kém, hay là…
Đại chưởng quầy Thiên Khải thương các nghe chuyện này xong phản ứng đầu tiên là nghi ngờ mình nghe lầm. Trong Quảng Lăng thành có ai dám đánh Ngọc Hoành lão gia tử? Huống chi lão gia tử tu hành vạn năm, sớm tu ra căn nguyên bản thủy, trong Quảng Lăng thành có ai đánh lại lão? Sao Ngọc Hoành lão gia tử bị người đánh được?
Ngọc Hoành lão gia tử định thề thốt phủ nhận, bởi vì đây là chuyện cực kỳ mất mặt, lão không muốn bi mấy bạn già cười chê. Nhưng nữ nhi nói mấy ngày trước sắc mặt lão kém, Ngọc Hoành lão gia tử biết không giấu được nữa, có chối cũng chẳng được. Ngọc Hoành lão gia tử bất đắc dĩ thở ra, lấp lửng công nhận.
Ngọc Hoành lão gia tử thầm nghĩ chuyện này không giấu được thôi thì nói thẳng, nếu không mấy lão huynh đệ này sẽ không buông tha. Đương nhiên lão gia tử rất sĩ diện, nếu nói thật mấy hôm trước lão rảnh quá sinh nông nổi tính lừa bữa rượu nhưng bị ăn đòn thì rất mất mặt. Hơn nữa lão bị một thanh niên mới vào thành đánh, lão gia tử không chịu nổi mất mặt.
Ngọc Hoành lão gia tử nói xọa là mấy ngày trước lúc đang tu luyện cảm giác trong Quảng Lăng thành đột nhiên xuất hiện hơi thở tà ác như có như không, mặc dù hơi thở che giấu rất kín nhưng vẫn bị lão phát hiện, thế là đi xem. Không ngờ đụng phải một vu yêu cực lợi hại, hai người đại chiến ba trăm hiệp. Cuối cùng Ngọc Hoành lão gia tử sơ sẩy bị vu yêu ám toán nên bị thương.
Đám lão gia tử lao nhao chất vấn:
– Thật không vậy? Sao ta không phát hiện có hơi thở tà ác nào trong Quảng Lăng thành? Tiểu tử, chắc không phải ngươi sợ chúng ta cười nên nói dối lừa chúng ta đi?
– Đúng rồi, tu vi mọi người sàn sàn như nhau, dựa vào cái gì ngươi có thể phát hiện ra nhưng tất cả chúng ta không biết?
Ngọc Hoành lão gia tử khinh thường lườm bọn họ:
– Các ngươi sao có thể so với lão tử? Nhớ năm xưa lão tử oai phong một cõi trong vô tận hải thì các ngươi còn chưa mọc đủ lông.
– Dẹp đi, ngươi mới miệng hôi sữa, suốt ngày chỉ biết nói khoác. Đã khi nào ngươi tung hoành vô tận hải?
Ngọc Hoành lão gia tử và mấy lão gia tử là bằng hữu quen nhau mấy ngàn năm, lần nào gặp mặt cũng khó tránh khỏi cãi cọ chọc ghẹo nhau.
– Sao phụ thân không sớm nói cho nữ nhi biết?
Thành chủ rất lo lắng tình huống thân thể của lão gia tử, nàng hỏi:
– Vết thương của phụ thân…
– Ta? Khỏe lâu rồi, huống chi không phải chuyện gì ghê gớm, nói cho ngươi biết làm chi?
– Hiện tại nữ nhi dù gì là thành chủ quảng Lăng thành, nếu có vu yêu vào thành thì nữ nhi phải phụ trách an toàn sinh mệnh cho mọi người.
– Nữ nhi, tuy phụ thân của ngươi bị vu yêu ám toán bị thương nhẹ nhưng vu yêu cũng bị phụ thân đánh mặt mũi bầm dập, sớm bỏ chạy.
– Nhưng…
Ngọc Hoành lão gia tử không muốn nói nhiều về việc này, càng nói càng nhây, lỡ lộ đuôi thì biết làm sao.
Thấy nữ nhi còn muốn hỏi, Ngọc Hoành lão gia tử đánh trống lãng:
– Tiểu Thanh nói chàng trai kia sao còn chưa đến? Lão tử rất muốn kiến thức người có tinh hoa sinh mệnh tinh thuần thế này là loại người gì.
– Nhâm Chu đã đi tìm, chắc là…
Đại chưởng quầy chưa nói xong thấy ba người đi vào đại sảnh. Một người là Nhâm Chu, một người là Từ lão quản gia, một người là thanh niên mặc áo lam. Đó là Trần Tiểu Nhị lúc trước bán tinh hoa sinh mệnh cho Thiên Khải thương các.
Đại chưởng quầy đang định giới thiệu ai ngờ tình huống biến dị. Ngọc Hoành lão gia tử hét to chỉ vào Trần Tiểu Nhị, nhe răng trợn mắt.
Ngọc Hoành lão gia tử tức giận quát:
– Hay thật, thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi xông vào, lão tử đang lo tìm không ra tiểu tử nhà ngươi, hôm nay tự ngươi đưa lên cửa!
Trần Lạc mới bước vào đại sảnh, chưa biết đầu cua tai nheo, trông thấy lão gia tử, ngẫm nghĩ kỹ liền nhận ra đó là lão Hành Giả mấy hôm trước tính trấn lột hắn.
Trần Lạc kinh ngạc hỏi:
– Là lão già lừa đảo.
– Nhãi ranh, hôm nay lão tử phải làm thịt ngươi!
Vù vù vù vù vù!
Ngọc Hoành lão gia tử biến mất sau đó xuất hiện trước mặt Trần Lạc, túm cổ áo hắn. Thành chủ, đại chưởng quầy, mấy lão gia tử bị tình huống đột nhiên làm hoang mang, bọn họ phản ứng lại vội ngăn cản.
– Phụ thân làm gì vậy?
– Lão gia tử, người làm gì?
– Ngọc Hoành! Tiểu tử nhà ngươi nổi điên làm gì!
– Nổi điên? Lão tử không điên!
Ngọc Hoành lão gia tử đỏ mặt tía tia giận thật, lão túm cổ áo Trần Lạc, tức giận quát:
– Là tên nhóc này mấy hôm trước đánh bị thương lão tử!
Cái gì?
Mọi người không kịp phản ứng.
– Chẳng phải phụ thân nói bị vu yêu đánh bị thương sao?
– Là lão tử nói dối các ngươi. Nữ nhi, người đánh bị thương phụ thân của ngươi là thằng nhóc này, mau buông ta ra, ta phải làm thịt tiểu tử này!
Đại chưởng quầy góp lời:
– Lão gia tử có hiểu lầm gì không? Hắn là Trần Tiểu Nhị, tinh hoa sinh mệnh trong tay lão gia tử là hắn bán cho Thiên Khải chúng ta.
Nghe nói tiểu tử này đánh bị thương Ngọc Hoành lão gia tử thì mấy lão gia tử đều khó tin, hoặc nên nói không tin chút nào. Tiểu tử này muốn khí chất không khí chất, muốn khí thế không khí thế, bề ngoài rất bình thường, trừ mặt đẹp ra chẳng có ưu điểm gì. Làm sao hắn đánh bị thương lão gia tử được? Nghe nói tiểu tử này là chủ nhân tinh hoa sinh mệnh thì mấy lão gia tử hiểu ra.
Bọn họ cười nói:
– Ngọc Hoành, chắc không phải tiểu tử nhà ngươi mắt đỏ tinh hoa sinh mệnh của người ta nên chụp mũ đi? Muốn nuốt tinh hoa sinh mệnh của người trẻ tuổi sao?
– Nhảm nhí, lão tử thề, là thằng nhãi này đánh bị thương lão tử! Nếu các ngươi không tin thì cứ hỏi hắn!
Giờ Ngọc Hoành lão gia tử bất chấp mặt mũi sĩ diện, lão chỉ muốn báo thù, dyạ cho tên nhóc này một bài học thật đau. Mọi người nhìn Trần Lạc chằm chằm.
Đại chưởng quầy nhíu mày hỏi:
– Trần… Trần Tiểu Nhị, thật sự là ngươi đánh bị thương lão gia tử?
– Ngươi cười gì?
– Nghe nói đoạn thời gian trước ở trong thành ngươi bị người đánh?
Tim Ngọc Hoành lão gia tử rớt cái bịch, chối ngay:
– Chuyện khi nào? Sao lão tử không biết?
– Xì, đừng giả bộ, trong Quảng Lăng thành có chuyện gì giấu diếm được ta?
– Vớ vẩn! Ngươi nghe ai nói, kêu đi ra ba mặt một lời!
– Được rồi Ngọc Hoành, bị đánh thì cứ công nhận bị đánh, chối làm gì? Trước mặt các huynh đệ đây có gì phải xấu hổ? Không giấu gì ngươi, tiểu tử ở tửu quán đã kể hết cho ta nghe.
– Bà nội nó, ngoài miệng không râu làm việc không kín kẽ, lão tử biết ngay tên đó không đáng tin!
Đại chưởng quầy Thiên Khải thương các, thành chủ ban đầu tưởng mấy vị lão gia tử đùa với nhau, nhưng xem phản ứng của Ngọc Hoành lão gia tử có vẻ chuyện là thật.
Thành chủ kinh ngạc hỏi:
– Phụ thân, vương húc nói có thật không? Phụ thân bị người đánh trong Quảng Lăng thành? Hèn gì mấy hôm nay cứ thấy sắc mặt của phụ thân kém, hay là…
Đại chưởng quầy Thiên Khải thương các nghe chuyện này xong phản ứng đầu tiên là nghi ngờ mình nghe lầm. Trong Quảng Lăng thành có ai dám đánh Ngọc Hoành lão gia tử? Huống chi lão gia tử tu hành vạn năm, sớm tu ra căn nguyên bản thủy, trong Quảng Lăng thành có ai đánh lại lão? Sao Ngọc Hoành lão gia tử bị người đánh được?
Ngọc Hoành lão gia tử định thề thốt phủ nhận, bởi vì đây là chuyện cực kỳ mất mặt, lão không muốn bi mấy bạn già cười chê. Nhưng nữ nhi nói mấy ngày trước sắc mặt lão kém, Ngọc Hoành lão gia tử biết không giấu được nữa, có chối cũng chẳng được. Ngọc Hoành lão gia tử bất đắc dĩ thở ra, lấp lửng công nhận.
Ngọc Hoành lão gia tử thầm nghĩ chuyện này không giấu được thôi thì nói thẳng, nếu không mấy lão huynh đệ này sẽ không buông tha. Đương nhiên lão gia tử rất sĩ diện, nếu nói thật mấy hôm trước lão rảnh quá sinh nông nổi tính lừa bữa rượu nhưng bị ăn đòn thì rất mất mặt. Hơn nữa lão bị một thanh niên mới vào thành đánh, lão gia tử không chịu nổi mất mặt.
Ngọc Hoành lão gia tử nói xọa là mấy ngày trước lúc đang tu luyện cảm giác trong Quảng Lăng thành đột nhiên xuất hiện hơi thở tà ác như có như không, mặc dù hơi thở che giấu rất kín nhưng vẫn bị lão phát hiện, thế là đi xem. Không ngờ đụng phải một vu yêu cực lợi hại, hai người đại chiến ba trăm hiệp. Cuối cùng Ngọc Hoành lão gia tử sơ sẩy bị vu yêu ám toán nên bị thương.
Đám lão gia tử lao nhao chất vấn:
– Thật không vậy? Sao ta không phát hiện có hơi thở tà ác nào trong Quảng Lăng thành? Tiểu tử, chắc không phải ngươi sợ chúng ta cười nên nói dối lừa chúng ta đi?
– Đúng rồi, tu vi mọi người sàn sàn như nhau, dựa vào cái gì ngươi có thể phát hiện ra nhưng tất cả chúng ta không biết?
Ngọc Hoành lão gia tử khinh thường lườm bọn họ:
– Các ngươi sao có thể so với lão tử? Nhớ năm xưa lão tử oai phong một cõi trong vô tận hải thì các ngươi còn chưa mọc đủ lông.
– Dẹp đi, ngươi mới miệng hôi sữa, suốt ngày chỉ biết nói khoác. Đã khi nào ngươi tung hoành vô tận hải?
Ngọc Hoành lão gia tử và mấy lão gia tử là bằng hữu quen nhau mấy ngàn năm, lần nào gặp mặt cũng khó tránh khỏi cãi cọ chọc ghẹo nhau.
– Sao phụ thân không sớm nói cho nữ nhi biết?
Thành chủ rất lo lắng tình huống thân thể của lão gia tử, nàng hỏi:
– Vết thương của phụ thân…
– Ta? Khỏe lâu rồi, huống chi không phải chuyện gì ghê gớm, nói cho ngươi biết làm chi?
– Hiện tại nữ nhi dù gì là thành chủ quảng Lăng thành, nếu có vu yêu vào thành thì nữ nhi phải phụ trách an toàn sinh mệnh cho mọi người.
– Nữ nhi, tuy phụ thân của ngươi bị vu yêu ám toán bị thương nhẹ nhưng vu yêu cũng bị phụ thân đánh mặt mũi bầm dập, sớm bỏ chạy.
– Nhưng…
Ngọc Hoành lão gia tử không muốn nói nhiều về việc này, càng nói càng nhây, lỡ lộ đuôi thì biết làm sao.
Thấy nữ nhi còn muốn hỏi, Ngọc Hoành lão gia tử đánh trống lãng:
– Tiểu Thanh nói chàng trai kia sao còn chưa đến? Lão tử rất muốn kiến thức người có tinh hoa sinh mệnh tinh thuần thế này là loại người gì.
– Nhâm Chu đã đi tìm, chắc là…
Đại chưởng quầy chưa nói xong thấy ba người đi vào đại sảnh. Một người là Nhâm Chu, một người là Từ lão quản gia, một người là thanh niên mặc áo lam. Đó là Trần Tiểu Nhị lúc trước bán tinh hoa sinh mệnh cho Thiên Khải thương các.
Đại chưởng quầy đang định giới thiệu ai ngờ tình huống biến dị. Ngọc Hoành lão gia tử hét to chỉ vào Trần Tiểu Nhị, nhe răng trợn mắt.
Ngọc Hoành lão gia tử tức giận quát:
– Hay thật, thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi xông vào, lão tử đang lo tìm không ra tiểu tử nhà ngươi, hôm nay tự ngươi đưa lên cửa!
Trần Lạc mới bước vào đại sảnh, chưa biết đầu cua tai nheo, trông thấy lão gia tử, ngẫm nghĩ kỹ liền nhận ra đó là lão Hành Giả mấy hôm trước tính trấn lột hắn.
Trần Lạc kinh ngạc hỏi:
– Là lão già lừa đảo.
– Nhãi ranh, hôm nay lão tử phải làm thịt ngươi!
Vù vù vù vù vù!
Ngọc Hoành lão gia tử biến mất sau đó xuất hiện trước mặt Trần Lạc, túm cổ áo hắn. Thành chủ, đại chưởng quầy, mấy lão gia tử bị tình huống đột nhiên làm hoang mang, bọn họ phản ứng lại vội ngăn cản.
– Phụ thân làm gì vậy?
– Lão gia tử, người làm gì?
– Ngọc Hoành! Tiểu tử nhà ngươi nổi điên làm gì!
– Nổi điên? Lão tử không điên!
Ngọc Hoành lão gia tử đỏ mặt tía tia giận thật, lão túm cổ áo Trần Lạc, tức giận quát:
– Là tên nhóc này mấy hôm trước đánh bị thương lão tử!
Cái gì?
Mọi người không kịp phản ứng.
– Chẳng phải phụ thân nói bị vu yêu đánh bị thương sao?
– Là lão tử nói dối các ngươi. Nữ nhi, người đánh bị thương phụ thân của ngươi là thằng nhóc này, mau buông ta ra, ta phải làm thịt tiểu tử này!
Đại chưởng quầy góp lời:
– Lão gia tử có hiểu lầm gì không? Hắn là Trần Tiểu Nhị, tinh hoa sinh mệnh trong tay lão gia tử là hắn bán cho Thiên Khải chúng ta.
Nghe nói tiểu tử này đánh bị thương Ngọc Hoành lão gia tử thì mấy lão gia tử đều khó tin, hoặc nên nói không tin chút nào. Tiểu tử này muốn khí chất không khí chất, muốn khí thế không khí thế, bề ngoài rất bình thường, trừ mặt đẹp ra chẳng có ưu điểm gì. Làm sao hắn đánh bị thương lão gia tử được? Nghe nói tiểu tử này là chủ nhân tinh hoa sinh mệnh thì mấy lão gia tử hiểu ra.
Bọn họ cười nói:
– Ngọc Hoành, chắc không phải tiểu tử nhà ngươi mắt đỏ tinh hoa sinh mệnh của người ta nên chụp mũ đi? Muốn nuốt tinh hoa sinh mệnh của người trẻ tuổi sao?
– Nhảm nhí, lão tử thề, là thằng nhãi này đánh bị thương lão tử! Nếu các ngươi không tin thì cứ hỏi hắn!
Giờ Ngọc Hoành lão gia tử bất chấp mặt mũi sĩ diện, lão chỉ muốn báo thù, dyạ cho tên nhóc này một bài học thật đau. Mọi người nhìn Trần Lạc chằm chằm.
Đại chưởng quầy nhíu mày hỏi:
– Trần… Trần Tiểu Nhị, thật sự là ngươi đánh bị thương lão gia tử?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.