Chương 907: Ngươi đi đi (2).
Cửu Hanh
27/09/2016
Nàng đưa tay vuốt mũi, thần sắc đều là ý cười mãn nguyện. Xưa nay nàng vẫn không đòi hỏi mình có thể gả cho Trần Lạc, lại không dám đòi hỏi được yêu đương đôi lứa, thậm chí ngay cả chuyện được làm bạn bên người, nàng cũng không dám đòi hỏi gì, chỉ một cái ôm ấp bất ngờ, một cái mỉm cười chúc ngủ ngon, như thế đã khiến nàng rất thỏa mãn rồi.
Trời lờ mờ sáng, Trần Lạc một thân một mình đi trong trang viên, trong lòng nghĩ đến những lời Niên Tiểu Linh vừa nói, hiện tại thứ duy nhất khiến Trần Lạc phiền muộn chính là vận mệnh diệt thế gì đó trên người, hắn biệt rõ mình tuyệt đối sẽ không làm ra sự tình kiểu này, nhưng là có mấy người không chịu nổi vẫn coi mình là tai tinh, thời điểm khi núi Táng Cổ hiện thế chính là ví dụ tốt nhất, lúc đó hắn có thể cảm giác được rõ rệt là ông trời không ngừng muốn đánh chết mình, cũng có rất nhiều đại năng là tồn tại khủng bố luôn âm thầm quan sát hắn.
Theo Trần Lạc nghĩ, chính mình có phải là tai tinh, có phải là kẻ nắm giữ vận mệnh diệt thế hay không đã không quan trọng nữa, trọng yếu là ông trời đã cho rằng hắn là tai tinh, cũng như là một kẻ hiềm nghi phạm tội, quan tòa nhận định ngươi có tội là có tội, mặc kệ ngươi nói mình thuần khiết thế nào, sẽ không ai tin tưởng ngươi nữa.
Hư vọng chi linh nói vận mệnh của mình bị trớ chú, thế nên mới phải một lần lại một lần trở thành tai tinh. Quan trọng là phải giải quyết thứ đồ chơi này như thế nào đây? Hư vọng chi linh nói chuyện liên quan đến vận mệnh, trong trời đất này chỉ có Nữ Vu là rõ nhất, nhưng Đường Phi thì năm lần bảy lượt nói với mình rằng không nên tin Nữ Vu, chuyện này là sao, nghĩ tới nghĩ lui, Trần Lạc chỉ cảm thấy đau đầu, loại chuyện hư hỏng này thực khiến hắn thấy rất khó chịu.
Lúc này, một thanh âm đột nhiên truyền đến.
- Ngươi vẫn là như thế, trong lúc lơ đãng cho người ta hi vọng, sau đó trong lúc lơ đãng lại khiến người ta thất vọng vô cùng, đúng không?
Trần Lạc cau mày, tuy rằng không nhìn thấy bất luận người nào, nhưng hắn biết đây là thanh âm của tiểu Mạn Đà La.
- Ngươi vẫn luôn là như vậy phải không? Không chủ động, không hứa hẹn, cũng không từ chối…
- Những lời này là ai nói với ngươi…
- Có thể đến chỗ ta một chút không? Ta có lời muốn nói với ngươi.
Trần Lạc suy nghĩ một chút rồi gật đầu, đúng như tiểu Mạn Đà La nói, hắn là một người không biết từ chối người khác, đặc biệt là với nữ nhân.
…
Phiêu Hương lâu, tại hậu viện một tòa trang viên.
Ngự nương Mạn Đà La mặc thường phục, ngồi ngay ngắn trên ghế đá trong chòi nghỉ mát, một đôi tay ngọc nhỏ dài đang tao nhã đùa bỡn âm dương hỏa độc nhất vô nhị trên đất trời, nhìn động tác nàng nấu trà thơm có vẻ cực kỳ phong nhã, lại có điểm cao cao tại thượng của một nữ vương, biểu hiện lại phi thường lạnh lùng, nói:
- Tỳ bà, ngươi rời đi trước đi.
- Tại sao? Ta còn không muốn đây.
Tỳ Bà ở bên cạnh thở phì phò, đi qua đi lại, nhắc đến khi nàng biết được tiểu bạch kiểm kia chính là Lạc gia, kinh ngạc đến nỗi suýt rơi mất hàm, lúc đó liền vọt tới Niên gia bày tỏ vài câu, nhưng Trần Lạc lấy lý do muốn uống rượu rồi đẩy nàng đi, vốn có bao nhiêu điều muốn nói, nhưng Trần Lạc không cho nàng cơ hội, cũng chỉ đành chờ đợi, mãi cho tới lúc tên kia hết bận, Tỳ Bà sao rời đi được.
Đang mải suy tư, Tỳ Bà chợt thấy là lạ, xoay người nhìn lại, lúc này mới phát hiện không biết Trần Lạc đã xuất hiện tại trong trang viên từ bao giờ, hơn nữa trên mặt còn hiện lên ý cười nhìn về phía hai người, chào hỏi:
- Yêu, đại bang chủ cũng ở đây à.
- Ngươi… Ngươi… Rõ ràng ngươi biết tất cả mọi chuyện, tại sao còn… Còn gạt chúng ta, uổng công ta từ nhỏ đã sùng bái ngươi như vậy, còn sáng lập lên Lạc Gia bang vì ngươi… Ngươi quả thực quá… Quá…
Nghĩ đến bản thân từng dùng thân phân kỹ nữ bồi tiếp Trần Lạc uống rượu tại Phiêu Hương lâu, Tỳ Bà liền cảm thấy vô cùng gay go, rất là tức giận.
- Ta nói này đại bang chủ, ta lừa các ngươi lúc nào, ngay từ đầu ta đã nói mình chính là Trần Lạc, là tự các ngươi không tin, ta có biện pháp gì được.
- Ngươi!
Vừa nhắc tới điều này, Tỳ Bà các tức giận hơn. Xác thực, cẩn thận nghĩ lại, khi người này xuất hiện ở Phiêu Hương lâu đúng là công khai tuyên bốn mình là Trần Lạc, nhưng khi đó từ lời ăn tiếng nói của tên kia lại quá tùy tiện, cách biệt một trời một vực với thần tượng trong mắt nàng, huống chi, Tỳ Bà càng không thể tin được một người ngay cả linh hồn bị thẩm phán câu diệt còn có thể sống sót, chuyện này đúng là mơ giữa ban ngày, căn bản không thể xảy ra, thế nhưng hết lần này tới lần khác lại là thực.
- Ngươi cái gì mà ngươi, chẳng lẽ còn không đúng sao?
Ngược lại, Trần Lạc càng không khách khí, trực tiếp ngồi xuống, nâng chung trà lên phẩm một cái, mùi trà lẫn theo hai tầng băng hỏa, trong vị chát lẫn theo vị ngọt, đúng là phù hợp với đạo âm dương.
- Có lẽ ngươi biến hóa nhiều quá rồi, mười năm trước ngươi cao ngạo cùng bá đạo, nhưng khi ở Phiêu Hương lâu, thấy một bộ dáng bất cần đời của ngươi, quả thực khác một trời một đất với ngươi mười năm trước.
- Mọi người đều sẽ thay đổi, ngươi không xem chính mình mười năm trước vẫn chỉ là một tiểu nha đầu, hiện tại mười năm sau, muốn má có má, muốn sắc đẹp có sắc đẹp, ngay chính ngươi còn biết hóa lớn như vậy, ta cũng không ngoại lệ.
Hương vị loại trà này rất được, hợp với khẩu vị Trần Lạc, lại nhìn thủ pháp Ngự nương Mạn Đà La điều chế, khá là thú vị.
- Nói xem, mười năm trước linh hồn ngươi rõ ràng bị thẩm phán, tại sao ngươi còn chưa chết?
- Này đại bang chủ, không phải đã nói với ngươi rồi sao, chỉ cần ta không muốn chết, ai cũng không làm gì được ta, ông trời cũng không ngoại lệ.
Nếu là người khác nói ra những lời này, Tỳ Bà chắc chắn sẽ cười nhạo một phen, nhưng lời này nói ra từ miệng Lạc gia, vậy thì lại là chuyện khác, một người từng hai lần nghịch thiên, bị ông trời hạ xuống bảy bảy bốn mươi chín lần thẩm phán câu diệt cũng không chết, có ai dám nói hắn khoác lác.
- Nhưng là… Nhưng linh hồn đã câu diệt, không cách nào tái sinh, đây chính là pháp tắc đó! Vì sao ngươi có thể vi phạm pháp tắc! Đây căn bản là chuyện không thể!
- Không thể cái gì, trong thiên địa này không có chuyện gì là tuyệt đối, chỉ cần ngươi muốn làm, ngươi dám làm, sẽ không có gì là không thể, pháp tắc thiên địa thì đã sao, với hạng cao thủ duy ngã độc tôn trong thiên địa như ta đây, căn bản không có đặt thứ pháp tắc gì đó trong mắt, chẳng làm gì được ta cả.
- Ngươi…
Tỳ Bà thực không biết nên nói gì cho phải, nếu không có tận mắt chứng kiến bá thế tĩnh lặng độc nhất vô nhị của hắn, đúng là nàng vẫn không tin được tên gia hỏa bất cần đời, nói năng ngả ngớn kia chính là Lạc gia, lắc đầu một cái, tạm thời không muốn nói những thứ này, lại nói:
- Ngươi, đang yên đang lành đi sống lại làm gì chứ.
Trời lờ mờ sáng, Trần Lạc một thân một mình đi trong trang viên, trong lòng nghĩ đến những lời Niên Tiểu Linh vừa nói, hiện tại thứ duy nhất khiến Trần Lạc phiền muộn chính là vận mệnh diệt thế gì đó trên người, hắn biệt rõ mình tuyệt đối sẽ không làm ra sự tình kiểu này, nhưng là có mấy người không chịu nổi vẫn coi mình là tai tinh, thời điểm khi núi Táng Cổ hiện thế chính là ví dụ tốt nhất, lúc đó hắn có thể cảm giác được rõ rệt là ông trời không ngừng muốn đánh chết mình, cũng có rất nhiều đại năng là tồn tại khủng bố luôn âm thầm quan sát hắn.
Theo Trần Lạc nghĩ, chính mình có phải là tai tinh, có phải là kẻ nắm giữ vận mệnh diệt thế hay không đã không quan trọng nữa, trọng yếu là ông trời đã cho rằng hắn là tai tinh, cũng như là một kẻ hiềm nghi phạm tội, quan tòa nhận định ngươi có tội là có tội, mặc kệ ngươi nói mình thuần khiết thế nào, sẽ không ai tin tưởng ngươi nữa.
Hư vọng chi linh nói vận mệnh của mình bị trớ chú, thế nên mới phải một lần lại một lần trở thành tai tinh. Quan trọng là phải giải quyết thứ đồ chơi này như thế nào đây? Hư vọng chi linh nói chuyện liên quan đến vận mệnh, trong trời đất này chỉ có Nữ Vu là rõ nhất, nhưng Đường Phi thì năm lần bảy lượt nói với mình rằng không nên tin Nữ Vu, chuyện này là sao, nghĩ tới nghĩ lui, Trần Lạc chỉ cảm thấy đau đầu, loại chuyện hư hỏng này thực khiến hắn thấy rất khó chịu.
Lúc này, một thanh âm đột nhiên truyền đến.
- Ngươi vẫn là như thế, trong lúc lơ đãng cho người ta hi vọng, sau đó trong lúc lơ đãng lại khiến người ta thất vọng vô cùng, đúng không?
Trần Lạc cau mày, tuy rằng không nhìn thấy bất luận người nào, nhưng hắn biết đây là thanh âm của tiểu Mạn Đà La.
- Ngươi vẫn luôn là như vậy phải không? Không chủ động, không hứa hẹn, cũng không từ chối…
- Những lời này là ai nói với ngươi…
- Có thể đến chỗ ta một chút không? Ta có lời muốn nói với ngươi.
Trần Lạc suy nghĩ một chút rồi gật đầu, đúng như tiểu Mạn Đà La nói, hắn là một người không biết từ chối người khác, đặc biệt là với nữ nhân.
…
Phiêu Hương lâu, tại hậu viện một tòa trang viên.
Ngự nương Mạn Đà La mặc thường phục, ngồi ngay ngắn trên ghế đá trong chòi nghỉ mát, một đôi tay ngọc nhỏ dài đang tao nhã đùa bỡn âm dương hỏa độc nhất vô nhị trên đất trời, nhìn động tác nàng nấu trà thơm có vẻ cực kỳ phong nhã, lại có điểm cao cao tại thượng của một nữ vương, biểu hiện lại phi thường lạnh lùng, nói:
- Tỳ bà, ngươi rời đi trước đi.
- Tại sao? Ta còn không muốn đây.
Tỳ Bà ở bên cạnh thở phì phò, đi qua đi lại, nhắc đến khi nàng biết được tiểu bạch kiểm kia chính là Lạc gia, kinh ngạc đến nỗi suýt rơi mất hàm, lúc đó liền vọt tới Niên gia bày tỏ vài câu, nhưng Trần Lạc lấy lý do muốn uống rượu rồi đẩy nàng đi, vốn có bao nhiêu điều muốn nói, nhưng Trần Lạc không cho nàng cơ hội, cũng chỉ đành chờ đợi, mãi cho tới lúc tên kia hết bận, Tỳ Bà sao rời đi được.
Đang mải suy tư, Tỳ Bà chợt thấy là lạ, xoay người nhìn lại, lúc này mới phát hiện không biết Trần Lạc đã xuất hiện tại trong trang viên từ bao giờ, hơn nữa trên mặt còn hiện lên ý cười nhìn về phía hai người, chào hỏi:
- Yêu, đại bang chủ cũng ở đây à.
- Ngươi… Ngươi… Rõ ràng ngươi biết tất cả mọi chuyện, tại sao còn… Còn gạt chúng ta, uổng công ta từ nhỏ đã sùng bái ngươi như vậy, còn sáng lập lên Lạc Gia bang vì ngươi… Ngươi quả thực quá… Quá…
Nghĩ đến bản thân từng dùng thân phân kỹ nữ bồi tiếp Trần Lạc uống rượu tại Phiêu Hương lâu, Tỳ Bà liền cảm thấy vô cùng gay go, rất là tức giận.
- Ta nói này đại bang chủ, ta lừa các ngươi lúc nào, ngay từ đầu ta đã nói mình chính là Trần Lạc, là tự các ngươi không tin, ta có biện pháp gì được.
- Ngươi!
Vừa nhắc tới điều này, Tỳ Bà các tức giận hơn. Xác thực, cẩn thận nghĩ lại, khi người này xuất hiện ở Phiêu Hương lâu đúng là công khai tuyên bốn mình là Trần Lạc, nhưng khi đó từ lời ăn tiếng nói của tên kia lại quá tùy tiện, cách biệt một trời một vực với thần tượng trong mắt nàng, huống chi, Tỳ Bà càng không thể tin được một người ngay cả linh hồn bị thẩm phán câu diệt còn có thể sống sót, chuyện này đúng là mơ giữa ban ngày, căn bản không thể xảy ra, thế nhưng hết lần này tới lần khác lại là thực.
- Ngươi cái gì mà ngươi, chẳng lẽ còn không đúng sao?
Ngược lại, Trần Lạc càng không khách khí, trực tiếp ngồi xuống, nâng chung trà lên phẩm một cái, mùi trà lẫn theo hai tầng băng hỏa, trong vị chát lẫn theo vị ngọt, đúng là phù hợp với đạo âm dương.
- Có lẽ ngươi biến hóa nhiều quá rồi, mười năm trước ngươi cao ngạo cùng bá đạo, nhưng khi ở Phiêu Hương lâu, thấy một bộ dáng bất cần đời của ngươi, quả thực khác một trời một đất với ngươi mười năm trước.
- Mọi người đều sẽ thay đổi, ngươi không xem chính mình mười năm trước vẫn chỉ là một tiểu nha đầu, hiện tại mười năm sau, muốn má có má, muốn sắc đẹp có sắc đẹp, ngay chính ngươi còn biết hóa lớn như vậy, ta cũng không ngoại lệ.
Hương vị loại trà này rất được, hợp với khẩu vị Trần Lạc, lại nhìn thủ pháp Ngự nương Mạn Đà La điều chế, khá là thú vị.
- Nói xem, mười năm trước linh hồn ngươi rõ ràng bị thẩm phán, tại sao ngươi còn chưa chết?
- Này đại bang chủ, không phải đã nói với ngươi rồi sao, chỉ cần ta không muốn chết, ai cũng không làm gì được ta, ông trời cũng không ngoại lệ.
Nếu là người khác nói ra những lời này, Tỳ Bà chắc chắn sẽ cười nhạo một phen, nhưng lời này nói ra từ miệng Lạc gia, vậy thì lại là chuyện khác, một người từng hai lần nghịch thiên, bị ông trời hạ xuống bảy bảy bốn mươi chín lần thẩm phán câu diệt cũng không chết, có ai dám nói hắn khoác lác.
- Nhưng là… Nhưng linh hồn đã câu diệt, không cách nào tái sinh, đây chính là pháp tắc đó! Vì sao ngươi có thể vi phạm pháp tắc! Đây căn bản là chuyện không thể!
- Không thể cái gì, trong thiên địa này không có chuyện gì là tuyệt đối, chỉ cần ngươi muốn làm, ngươi dám làm, sẽ không có gì là không thể, pháp tắc thiên địa thì đã sao, với hạng cao thủ duy ngã độc tôn trong thiên địa như ta đây, căn bản không có đặt thứ pháp tắc gì đó trong mắt, chẳng làm gì được ta cả.
- Ngươi…
Tỳ Bà thực không biết nên nói gì cho phải, nếu không có tận mắt chứng kiến bá thế tĩnh lặng độc nhất vô nhị của hắn, đúng là nàng vẫn không tin được tên gia hỏa bất cần đời, nói năng ngả ngớn kia chính là Lạc gia, lắc đầu một cái, tạm thời không muốn nói những thứ này, lại nói:
- Ngươi, đang yên đang lành đi sống lại làm gì chứ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.