Thiên Vu

Chương 958: Nhân quả kiếp trước.

Cửu Hanh

17/10/2016

Khi hắn hỏi thăm, nữ tử thần bí đáp lại:

- Hỗn đản, ngươi nhìn kỹ một chút, lẽ nào một chút cũng không nghĩ ra sao?

Trần Lạc cẩn thận nhìn lại, cũng cẩn thận cảm ứng pho tượng đá to lớn bị tàn phá này, càng nhìn càng thấy không rõ, càng cảm ứng càng cảm thấy quen thuộc, có loại cảm giác như từng quen biết. Nhắm mắt lại, mở mắt ra, pho tượng Phật bằng đá càng không rõ, cảm giác từng quen biết càng thêm rõ rệt, thoáng chốc trong đầu hắn dần dần hiện ra một đoạn ký ức mơ hồ, chẳng qua ký ức quá mơ hồ, gì đó cũng không nhớ nổi, chỉ có thể mơ hồ nghe được một đoạn đối thoại.

- Cái gì là nhân quả?

- Thí chủ, vì duyên kiếp và quả báo cũng luân hồi, kiếp trước tạo nguyên nhân, kiếp này chịu hậu quả, thiện hữu thiện báo, ác hữu ác báo…

- Chó má! Đây là cái gọi Nhân Quả đó sao? Ta chính là ta, dựa vào cái gì bắt ta phải chịu nguyên nhân kiếp trước? Kiếp trước là kiếp trước, kiếp này là kiếp này, ta chẳng có khỉ khô gì liên qua tới kiếp trước cả.

- Thí chủ, thiện ác chi báo, như bóng với hình, nhân quả ba đời, tuần hoàn không mất.

- Ha ha ha! Uổng cho ngươi được khen là Đại Phật Nhân Quả, ngươi gọi thứ này là Nhân Quả sao? Ngươi mượn tiếng lừa gạt trẻ lên ba còn được, muốn dùng cái thư hư hỏng này giáo hóa ta?

- Thí chủ, muốn biết nguyên nhân kiếp trước thì kiếp này phải chịu hậu quả, muốn biết hậu quả kiếp sau, thì kiếp này phải gây ra nguyên nhân…

- Hỏi một đằng trả lời một nẻo, cố lộng huyền hư, Đại Phật không lớn, Nhân Quả không nguyên nhân, lưu ngươi có ích lợi gì, ngươi đã nói Nhân Quả luân hồi, ta đây liền lấy từ trên người ngươi thử một chút, hôm nay móc ngươi một con mắt, chặt ngươi một cánh tay, nếu thực sự có Nhân Quả, nếu ta có thể luân hồi, ta cũng muốn nhìn xem hôm nay hạ xuống nhân, sẽ tạo thành quả gì kiếp sau.

- Nói cho ngươi biết, ta chính là ta, ta không có kiếp trước, ta từ khi sinh ra đã không tin số mệnh, không tin nhân quả, không tin thiên duyên, ta chỉ là chính ta mà thôi.

Oanh! Trong đoạn trí nhớ mơ hồ kèm theo âm hưởng kịch liệt, Trần Lạc mở mắt ra, mi vũ nhíu lại thật chặt, không thể tin được nhìn pho tượng Phật bằng đá bị tàn phá, trong lòng rất là buồn bực, chẳng lẽ nói một con mắt và một cánh tay của pho tượng Phật này là do kiếp trước mình hủy đi?

Còn có, trong trí nhớ, kiếp trước mình nói những lời này là có ý gì? Kiếp trước mình khi chuẩn bị táng cổ đã đi tới nơi này hỏi thăm nhân quả, kết quả Đại Phật trả lời rằng nhân quả cũng là luân hồi, kiếp trước mình không tin, sau đó… Sau đó liền lấy đi một con mắt và hủy đi một cánh tay của Đại Phật, thử chứng minh xem Nhân Quả có tồn tại hay không?

Chứng minh cho ai xem?

Kiếp trước mình căn bản không tin vận mệnh, cũng không tin nhân quả, chẳng lẽ là chứng minh cho mình xem?



Có vẻ như cũng không chứng minh được cái gọi là Nhân Quả kia đi?

Trần Lạc nghĩ mãi không hiểu được, kiếp trước mình nói câu kia “Ta chính là ta, dựa vào cái gì phải thừa thụ nguyên nhân kiếp trước? Kiếp trước là kiếp trước, kiếp này là kiếp này, ta và kiếp trước chẳng có khỉ khô gì liên quan”, điều này không khỏi khiến hắn nghi ngờ, chẳng lẽ nói kiếp trước mình cũng thừa nhận hậu quả do kiếp trước của kiếp trước hạ xuống?

Mình gánh chịu hậu quả do kiếp trước hạ xuống, kiếp trước gánh chịu hậu quả do kiếp trước của kiếp trước hạ xuống? Con mẹ nó đến cùng là chuyện gì thế?

Trần Lạc hung hăng hất đầu một cái, đích thực là loạn, đang trong lúc suy nghĩ, thanh âm nữ tử một lần nữa truyền tới:

- Hỗn đản, ngươi có nhớ ra được gì không?

- Nghĩ đến móc đi mắt, hủy đi cánh tay của Đại Phật cũng là do ta làm đi?

- Ngươi cho là ai?

- Chỉ vì chứng minh nhân quả?

- Chứng minh cái gì là chuyện của ngươi, không có quan hệ với bổn cung, bổn cung hỏi ngươi, ngoại trừ những cái này ra, ngươi còn nhớ ra được cái gì?

- Không có gì khác, có chăng là nghĩ xem bao giờ Thiên Vu ra chương mới.

- Ngươi thật là một tên cặn bã, bổn cung thiên tân vạn khổ mạo hiểm có thể tan thành mây khói, mạo hiểm đưa ngươi tới nơi này, vậy mà ngươi chỉ nhớ đến những chuyện hư hỏng? Năm đó bổn cung đúng là có mắt như mù.

- Rốt cuộc là ngươi muốn ta biết cái gì, ngươi cứ nói trực tiếp ra có phải hơn không.

- Nếu bổn cung biết, còn cần hỏi ngươi sao.

Nghe lời này, Trần Lạc liền nở nụ cười, hỏi:

- Đại muội tử, ngươi không cảm thấy buồn cười sao, ngươi chính mình còn không biết chuyện gì, ngươi bảo ta phải làm sao bây giờ?

- Mặc dù bổn cung không biết, nhưng có thể khẳng định chắc chắn một điều, dù bổn cung bị trấn áp ở đây, tuyệt đối là do ngươi ban tặng.



- Ngươi bị trấn áp ở đây?

Trần Lạc cau mày, lại nhìn Đại Phật, nói:

- Có vẻ bức Đại Phật này trước khi mất đi linh tính cũng rất lợi hại đi? Nếu ngươi bị trấn áp ở đây, hẳn cũng chẳng phải dạng tốt lành gì, tuy kiếp trước ta không tin Phật, cũng không có thân thiện với Phật, chỉ có điều con người ta hiện tại có điểm tin Phật, Phật tổ lão nhân gia ông ấy từ trước đến giờ vẫn là từ bi hành thiện, tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ tự dưng đi trấn áp một người tốt.

- Tên cặn bã, hỗn đản, vương bát đản! Cẩu vật không có lương tâm! Đợi bổn cung ra ngoài nhất định phải thiến ngươi! A… Ngươi cút trở lại cho bổn cung! Cút trở lại…

Ùng ùng…

Bức tượng cao lớn bị tàn phá bỗng nhiên run lẩy bẩy, Trần Lạc thầm nghĩ một tiếng không xong, cũng không biết chuyện gì xảy ra, ngay lúc này, trên không truyền đến Phật âm mênh mông.

- A Di Đà Phật!

Chỉ thấy một đạo quang hoa kim sắc đột nhiên thoáng hiện, một vị bạch y lão hòa thượng mặc tăng bào, hai tay chắp lại thành chữ thập, miệng tụng Phật ngữ, ngay sau đó, tượng phật bằng đá cũ nát liền xuất hiện một ấn chữ Vạn màu vàng rực, tiếp đó, bạch mi lão hòa thượng nhảy vào bên trong ấn chữ Vạn, biến mất vô tung vô ảnh.

Trần Lạc nhanh tay nhanh mắt, lấy thế sét đánh đuổi theo, giữa lúc nhảy vào bên trong ấn chữ Vạn, lại có một hòa thượng đột nhiên xuất hiện ngăn cản hắn lại, Trần Lạc tập trung nhìn vào, không phải ai khác, đúng là tên hòa thượng rượu thịt trước đó.

- Tiểu tử thối, Phật gia biết ngay là ngươi xuất hiện khẳng định sẽ có chuyện không hay, con mẹ nó, mới qua mấy hồi, thiếu chút nữa đã bị ngươi gây ra đại họa.

- Lại là còn lừa ngốc nhà ngươi.

Ban đầu Trần Lạc chỉ nhìn hòa thượng rượu thịt rất khó chịu, hiện giờ hắn đang bức thiết muốn biết chuyện mình kiếp trước, không nghĩ tới con lừa ngốc này dĩ nhiên tới ngăn chặn, khiến hắn nhất thời phẫn nộ.

- Tiểu tử thối, Phật gia nhịn ngươi rất lâu rồi! Ngươi đừng tưởng rằng Phật gia đánh không lại ngươi! Nói cho ngươi biết…

Hòa thượng rượu thịt thoạt nhìn cũng đang rất khó chịu, hai người giống như cừu nhân sống chết gặp nhau, vừa gặp liền đỏ mắt, đang muốn xông lên đánh loạn một phen, đột nhiên từ bên trong truyền tới thanh âm bạch mi lão hòa thượng:

- Độ Biên, đây vốn là nhân quả của hắn, ngươi ngăn cản hắn có được gì đâu, huống chi hắn đã vào được… Ngươi cũng ngăn cản không nổi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Vu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook