Chương 928: Nhân Vương và Nữ Vu.
Cửu Hanh
06/10/2016
- Thiên duyên giữa ngươi và các nàng nói ra rất đơn giản, bởi vì sự tồn tại của ngươi có thể là tai tinh diệt thế, từ lâu thần tộc vì phòng ngừa vạn nhất, cũng vì muốn
tương lai lưu lại cho mình một con đường lui, cũng vì muốn có thêm lựa
chọn, thế nên muốn ràng buộc ngươi trong tình cảm, bởi vậy Lạc Anh và
Tiết Thường Uyển đều buông tha thân phận cao quý của mình, luân hồi
chuyển thế… Ngươi đừng tưởng rằng thiên duyên của ngươi bị động chân
động tay, cũng đừng tưởng rằng thiên duyên giữa các ngươi tràn ngập tính sắp đặt, ta nói rồi, pháp tắc thiên duyên là căn cứ theo Thiên, Địa,
Nhân, Mệnh và Nhân Quả tổ hợp vận chuyển từ đơn giản tới phức tạp diễn
biến thành, đây hết thảy đều được định trước từ trong minh minh.
- Sau khi núi Táng Cổ hiện thế, Lạc Anh và Tiết Thường Uyển đều biết thân phận của mình, thậm chí tìm được triệu hoán, thế nhưng các nàng lại lựa chọn buông tha, còn ngươi tại trước núi Táng Cổ công nhiên chém thiên duyên, làm tổn thương các nàng biết bao ? Ngươi có biết bản thân biến mất mười năm, các nàng sống qua như thế nào không ? Ngươi biết Lạc Anh đã phong ma chưa ? Ngươi biết Tiết Thường Uyển đã bi thương sắp rơi vào nguyền rủa không ? Hết thảy những điều này đều là do ngươi.
- Đây mới chỉ là Lạc Anh và Tiết Thường Uyển, ngoại trừ các nàng còn có Táng Hoa, Cổ Du Nhiên, Tri Thu, NHan Vô Lệ, một đám nữ nhân có nhân quả sai lầm với ngươi, các nàng sớm muộn rồi cũng có ngày lưu lạc thành như Ngũ y thiên hạ, tiến vào trong vòng thống khổ luân hồi, không thể rút thân ra được…
- Nếu như ngươi cho là tự do bọn họ thì sai rồi… Ta cẩn thận quan sát qua quỹ tích diễn biến thiên duyên của ngươi… Thực là… Ta thực không đành lòng nói ra, để tự ngươi nhìn đi.
Thiên Duyên mở quyển thủy tinh thư trong tay, đẩy qua tới trước mặt Trần Lạc, nói :
- Con người ngươi, trời sinh đã có một loại hấp dẫn trí mạng với nữ nhân, bởi thế rất nhiều rất nhiều nữ nhân trong lúc lơ đáng hoặc là vô ý đều bị ngươi thương tổn…
Giữa trưa, mặt trời nắng chói chang, người tu hành tới lễ bái dưới chân Thiên Sơn bắt đầu dần dần rời đi, đột nhiên, chân trời phương đông bắn ra tử sắc quang hoa chói mắt, quang hoa bốc lên chiếm nửa bầu trời, ngay cả mặt trời cũng trở nên âm u, ngay sau đó bên trong tử sắc bất ngờ xuất hiện ba người, hai người hai bên mặc đồ một đen một trắng, người dẫn đầu đội tử kim quan, mặt đẹp như ngọc, mặc tử la ngọc y, chắp tay đi tới.
Tử khí đông lai, khí thế vương giả, Nhân vương Mạc Vấn Thiên.
Nhân vương giá lâm, mọi người dưới chân Thiên Sơn không khỏi kinh hãi quỳ lạy trên mặt đất, dưới khí thế vương giả bao phủ, linh hồn của bọn họ không tự chủ được phải thuần phục, đó là một loại kính nể trời sinh.
- Tôn thượng, nghe đồn trên Thiên Sơn tựa hồ cũng không có thần miếu.
Hắc Sát nghi ngờ hỏi, Bạch Sát cũng nhíu mày, có điều khó hiểu.
Sắc mặt Mạc Vấn Thiên vẫn bình thản, đôi con ngươi màu tím cũng tĩnh lặng không chút dao động, chỉ có khóe miệng xẹt qua một tia cười mỉm khó phát hiện, nói:
- Các ngươi đều không phải người hữu duyên, tự nhiên không thể nhìn thấy thần miếu tồn tại.
- Tôn thượng là người hữu duyên?
- Ta sao? Ta cũng không phải là người hữu duyên.
- Nói như vậy, lẽ nào tôn thượng cũng không nhìn thấy thần miếu ?
- A !
Mạc Vấn Thiên cười nhạt, ngạo nghễ nói :
- Muốn gặp Nữ Vu không cứ cần phải là người hữu duyên, trong thiên địa này, Mạc Vấn Thiên ta muốn gặp người nào, gặp là gặp, không gặp cũng phải gặp.
Lời vừa dứt, sau một khắc, thân ảnh của hắn liền biến mất vô tung vô ảnh, khi xuất hiện trở lại, phảng phất như đã ở trong một thế giới khác. Thế giới này không có thiên và địa, cũng không có tự nhiên, chỉ có bóng tối vô tận, hư không vô tận, khắp xung quanh đều là phù văn biến hóa như vô số ngôi sao tự do lấp lánh, mỗi một phù văn đều ẩn chứa ảo diệu vô thượng, những ảo diệu này thậm chí ngay cả Nhân vương Mạc Vấn Thiên cũng xem không hiểu, liếc mắt chỉ cảm thấy khí huyết sôi trào, trời đất quay cuồng.
Mạc Vấn Thiên lập tức nhắm mắt lại, hồi lâu sau mới lại mở mắt ra, nói :
- Trong truyền thuyết, khi thiên địa còn là một mảnh hỗn độn, Nữ Oa vấn đỉnh Thần Tôn, kiến tạo vận mệnh, chúa tể Thiên, Địa, Nhân, cho đến khi thiên địa sơ khai, Nữ Oa ngủ say, lưu lại một tích hồng trần lệ, khiến vận mệnh chi thư hóa thân làm Nhân tên là Nữ Vu, thay mặt chấp chưởng việc vận mệnh, ngươi chính là Nữ Vu hóa thân của vận mệnh ?
Mạc Vấn Thiên vẫn chắp tay đứng giữa hư không bóng tối, chỉ bất quá vẻ mặt không hề thản nhiên, trở nên nghiêm túc dị thường. Mặc dù là thế, cặp mắt màu tím trong khí thế vương giả vẫn không chút nào giảm bớt.
Trong hắc ám, giữa hư không có một nữ nhân đang đứng, có lẽ là một nữ nhân, bởi vì nàng thoạt nhìn thực sự khiến người ta không cách nào có thể nhận rõ tột cùng là nữ nhân hay nam nhân, dung nhan lộ ra càng tràn ngập mâu thuẫn, dường như cũng xinh đẹp khiến thiên địa thất sắc, cũng xấu xí như khiến nhật nguyệt khóc thé, đến tột cùng là xinh đẹp hay xấu khí càng khiến người ta nhận không rõ, đẹp như đẹp nhất, xấu như xấu nhất, nàng mặc một bộ áo tơ lụa màu trắng, thoạt nhìn có điểm cũ kỹ, tùy ý khoanh chân ngồi, giống như đang phác họa một cái lại một cái phù văn tràn ngập ảo diệu.
- Nhân Vương…
Nữ Vu cũng không nhìn Mạc Vấn Thiên, tiếp tục phác họa phù văn, chào Nhân Vương mtooj tiếng.
- Ta chính là Mạc Vấn Thiên, người vấn đỉnh Nhân Vương.
Nữ Vu chỉ cười cười, không nói gì.
- Ngươi cười cái gì ? Ngươi nghĩ Mạc Vấn Thiên ta không xứng với ngôi Nhân Vương sao ?
- Nếu thượng thiên đã thừa nhận ngươi vấn đỉnh ngôi Nhân Vương, ngươi tự nhiên xứng đáng.
- Vậy ngươi người cái gì ?
- Thế nào ?
Nữ Vu đột nhiên xoay người, lộ ra một bộ dung nhan nửa nam nửa nữ, một dạng đẹp nhất cũng xấu nhất, nhìn Mạc Vấn Thiên cười chế nhạo, nói :
- Lẽ nào ta không thể cười ?
Mạc Vấn Thiên không trả lời, mặc dù hắn vấn đỉnh chính là ngôi Nhân Vương, nhưng vị trước mặt này dù sao cũng là hóa thân vận mệnh, qua một hồi lâu, hắn mới lên tiếng :
- Nghe nói việc về Thiên, Địa, Nhân, quá khứ đến tương lai, ngươi không gì không biết ?
- Không sai biệt lắm là như thế.
Nữ Vu lại xoay người, tiếp tục phác họa phù văn.
- Lại nghe mỗi một người hữu duyên đều có thể hỏi ba vấn đề, còn ngươi nói lời sẽ không nuốt lời, đúng không ?
- Không sai biệt lắm cũng là như thế.
- Tốt !
Mạc Vấn Thiên gật đầu, sau đó bước lên trước, hỏi :
- Tương truyền tam thư Thiên, Địa, Nhân, trong đó Thiên thư chúa tể Thiên, Thần, Sinh, Địa thư chúa tể Địa, Ma, Tử, Nhân thư chúa tể Giới, Nhân, Nguyên, có được Nhân thư sẽ là chúa tể muôn dân thiên hạ, có thể trọng lập Nhân pháp tắc, cũng là thật ?
- Đây chính là vấn đề thứ nhất của ngươi sao ?
- Đây không phải vấn đề thứ nhất của ta, ngươi cũng có thể không cần trả lời.
- Sau khi núi Táng Cổ hiện thế, Lạc Anh và Tiết Thường Uyển đều biết thân phận của mình, thậm chí tìm được triệu hoán, thế nhưng các nàng lại lựa chọn buông tha, còn ngươi tại trước núi Táng Cổ công nhiên chém thiên duyên, làm tổn thương các nàng biết bao ? Ngươi có biết bản thân biến mất mười năm, các nàng sống qua như thế nào không ? Ngươi biết Lạc Anh đã phong ma chưa ? Ngươi biết Tiết Thường Uyển đã bi thương sắp rơi vào nguyền rủa không ? Hết thảy những điều này đều là do ngươi.
- Đây mới chỉ là Lạc Anh và Tiết Thường Uyển, ngoại trừ các nàng còn có Táng Hoa, Cổ Du Nhiên, Tri Thu, NHan Vô Lệ, một đám nữ nhân có nhân quả sai lầm với ngươi, các nàng sớm muộn rồi cũng có ngày lưu lạc thành như Ngũ y thiên hạ, tiến vào trong vòng thống khổ luân hồi, không thể rút thân ra được…
- Nếu như ngươi cho là tự do bọn họ thì sai rồi… Ta cẩn thận quan sát qua quỹ tích diễn biến thiên duyên của ngươi… Thực là… Ta thực không đành lòng nói ra, để tự ngươi nhìn đi.
Thiên Duyên mở quyển thủy tinh thư trong tay, đẩy qua tới trước mặt Trần Lạc, nói :
- Con người ngươi, trời sinh đã có một loại hấp dẫn trí mạng với nữ nhân, bởi thế rất nhiều rất nhiều nữ nhân trong lúc lơ đáng hoặc là vô ý đều bị ngươi thương tổn…
Giữa trưa, mặt trời nắng chói chang, người tu hành tới lễ bái dưới chân Thiên Sơn bắt đầu dần dần rời đi, đột nhiên, chân trời phương đông bắn ra tử sắc quang hoa chói mắt, quang hoa bốc lên chiếm nửa bầu trời, ngay cả mặt trời cũng trở nên âm u, ngay sau đó bên trong tử sắc bất ngờ xuất hiện ba người, hai người hai bên mặc đồ một đen một trắng, người dẫn đầu đội tử kim quan, mặt đẹp như ngọc, mặc tử la ngọc y, chắp tay đi tới.
Tử khí đông lai, khí thế vương giả, Nhân vương Mạc Vấn Thiên.
Nhân vương giá lâm, mọi người dưới chân Thiên Sơn không khỏi kinh hãi quỳ lạy trên mặt đất, dưới khí thế vương giả bao phủ, linh hồn của bọn họ không tự chủ được phải thuần phục, đó là một loại kính nể trời sinh.
- Tôn thượng, nghe đồn trên Thiên Sơn tựa hồ cũng không có thần miếu.
Hắc Sát nghi ngờ hỏi, Bạch Sát cũng nhíu mày, có điều khó hiểu.
Sắc mặt Mạc Vấn Thiên vẫn bình thản, đôi con ngươi màu tím cũng tĩnh lặng không chút dao động, chỉ có khóe miệng xẹt qua một tia cười mỉm khó phát hiện, nói:
- Các ngươi đều không phải người hữu duyên, tự nhiên không thể nhìn thấy thần miếu tồn tại.
- Tôn thượng là người hữu duyên?
- Ta sao? Ta cũng không phải là người hữu duyên.
- Nói như vậy, lẽ nào tôn thượng cũng không nhìn thấy thần miếu ?
- A !
Mạc Vấn Thiên cười nhạt, ngạo nghễ nói :
- Muốn gặp Nữ Vu không cứ cần phải là người hữu duyên, trong thiên địa này, Mạc Vấn Thiên ta muốn gặp người nào, gặp là gặp, không gặp cũng phải gặp.
Lời vừa dứt, sau một khắc, thân ảnh của hắn liền biến mất vô tung vô ảnh, khi xuất hiện trở lại, phảng phất như đã ở trong một thế giới khác. Thế giới này không có thiên và địa, cũng không có tự nhiên, chỉ có bóng tối vô tận, hư không vô tận, khắp xung quanh đều là phù văn biến hóa như vô số ngôi sao tự do lấp lánh, mỗi một phù văn đều ẩn chứa ảo diệu vô thượng, những ảo diệu này thậm chí ngay cả Nhân vương Mạc Vấn Thiên cũng xem không hiểu, liếc mắt chỉ cảm thấy khí huyết sôi trào, trời đất quay cuồng.
Mạc Vấn Thiên lập tức nhắm mắt lại, hồi lâu sau mới lại mở mắt ra, nói :
- Trong truyền thuyết, khi thiên địa còn là một mảnh hỗn độn, Nữ Oa vấn đỉnh Thần Tôn, kiến tạo vận mệnh, chúa tể Thiên, Địa, Nhân, cho đến khi thiên địa sơ khai, Nữ Oa ngủ say, lưu lại một tích hồng trần lệ, khiến vận mệnh chi thư hóa thân làm Nhân tên là Nữ Vu, thay mặt chấp chưởng việc vận mệnh, ngươi chính là Nữ Vu hóa thân của vận mệnh ?
Mạc Vấn Thiên vẫn chắp tay đứng giữa hư không bóng tối, chỉ bất quá vẻ mặt không hề thản nhiên, trở nên nghiêm túc dị thường. Mặc dù là thế, cặp mắt màu tím trong khí thế vương giả vẫn không chút nào giảm bớt.
Trong hắc ám, giữa hư không có một nữ nhân đang đứng, có lẽ là một nữ nhân, bởi vì nàng thoạt nhìn thực sự khiến người ta không cách nào có thể nhận rõ tột cùng là nữ nhân hay nam nhân, dung nhan lộ ra càng tràn ngập mâu thuẫn, dường như cũng xinh đẹp khiến thiên địa thất sắc, cũng xấu xí như khiến nhật nguyệt khóc thé, đến tột cùng là xinh đẹp hay xấu khí càng khiến người ta nhận không rõ, đẹp như đẹp nhất, xấu như xấu nhất, nàng mặc một bộ áo tơ lụa màu trắng, thoạt nhìn có điểm cũ kỹ, tùy ý khoanh chân ngồi, giống như đang phác họa một cái lại một cái phù văn tràn ngập ảo diệu.
- Nhân Vương…
Nữ Vu cũng không nhìn Mạc Vấn Thiên, tiếp tục phác họa phù văn, chào Nhân Vương mtooj tiếng.
- Ta chính là Mạc Vấn Thiên, người vấn đỉnh Nhân Vương.
Nữ Vu chỉ cười cười, không nói gì.
- Ngươi cười cái gì ? Ngươi nghĩ Mạc Vấn Thiên ta không xứng với ngôi Nhân Vương sao ?
- Nếu thượng thiên đã thừa nhận ngươi vấn đỉnh ngôi Nhân Vương, ngươi tự nhiên xứng đáng.
- Vậy ngươi người cái gì ?
- Thế nào ?
Nữ Vu đột nhiên xoay người, lộ ra một bộ dung nhan nửa nam nửa nữ, một dạng đẹp nhất cũng xấu nhất, nhìn Mạc Vấn Thiên cười chế nhạo, nói :
- Lẽ nào ta không thể cười ?
Mạc Vấn Thiên không trả lời, mặc dù hắn vấn đỉnh chính là ngôi Nhân Vương, nhưng vị trước mặt này dù sao cũng là hóa thân vận mệnh, qua một hồi lâu, hắn mới lên tiếng :
- Nghe nói việc về Thiên, Địa, Nhân, quá khứ đến tương lai, ngươi không gì không biết ?
- Không sai biệt lắm là như thế.
Nữ Vu lại xoay người, tiếp tục phác họa phù văn.
- Lại nghe mỗi một người hữu duyên đều có thể hỏi ba vấn đề, còn ngươi nói lời sẽ không nuốt lời, đúng không ?
- Không sai biệt lắm cũng là như thế.
- Tốt !
Mạc Vấn Thiên gật đầu, sau đó bước lên trước, hỏi :
- Tương truyền tam thư Thiên, Địa, Nhân, trong đó Thiên thư chúa tể Thiên, Thần, Sinh, Địa thư chúa tể Địa, Ma, Tử, Nhân thư chúa tể Giới, Nhân, Nguyên, có được Nhân thư sẽ là chúa tể muôn dân thiên hạ, có thể trọng lập Nhân pháp tắc, cũng là thật ?
- Đây chính là vấn đề thứ nhất của ngươi sao ?
- Đây không phải vấn đề thứ nhất của ta, ngươi cũng có thể không cần trả lời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.