Chương 434: Nữ thần giá đáo.
Cửu Hanh
03/12/2015
Trương Hoài quê quá hóa giận:
- Ngươi . . .!
Mặt Trương Hoài xanh mét, định lao qua tính sổ với Diệp Thanh thì một thanh âm lạnh nhạt vang lên:
- Hai vị, không biết có thể nể mặt ta tất cả cùng nhau bình tĩnh nói chuyện được không?
Dứt lời, ánh sáng trắng nhấp nháy, một bóng người xuất hiện trước đội Úy Lam học viện. Người này thân hình thon dài, mày kiếm mắt sáng, mặc áo trắng rất là tuấn tú.
- Vũ Hóa Phi.
Cái tên Vũ Hóa Phi từng nổi tiếng khắp Kim Thủy Vực, là học tử thủ tịch Kim Thủy Vực. Hai năm trước Vũ Hóa Phi với thành tích ưu tú thi đậu Trung Ương học phủ, gã từng được mọi người công nhận là thiên tài. Bất đắc dĩ trong Trung Ương học phủ có quá nhiều thiên tài, Vũ Hóa Phi ở trong học phủ hai năm nhưng không làm ra uy danh gì. Có nguyên nhân quan trọng hơn là hai người cùng Vũ Hóa Phi thì vào Trung Ương học phủ quá nổi tiếng, Tiết Thường Uyển và Trần Lạc. Một người là công chúa thiên sứ, một người là nghịch thiên mà đi uy chấn thiên hạ. Với ánh sáng rực rỡ của Tiết Thường Uyển, Trần Lạc, dù Vũ Hóa Phi cường đại đến mấy đành im hơi lặng tiếng.
Nhưng từ khi Trần Lạc nghịch thiên thất bại, bị đại thương thiên thẩm phán mất hết tu vi, hôn mê thì Vũ Hóa Phi mới bắt đầu nổi tiếng. Đặc biệt trong mây tháng đi ra ngoài rèn luyện Vũ Hóa Phi có tiếng tăm khá lớn. Khi Vũ Hóa Phi xuất hiện, dù là Trương Hoài, Tạ Bằng trợ trận cho Phi Hồng học viện, hay Đinh Tử Hiên, Diệp Thanh trợ trận cho Tiểu La Thiên học viện đều ngẩn người, dường như không ngờ Úy Lam học viện sẽ kêu Vũ Hóa Phi đến.
Thấy Vũ Hóa Phi là khuôn mặt kênh kiệu của Diệp Thanh không còn, tô son trét phấn lắc hông, cười quyến rũ chào Vũ Hóa Phi:
- Thì ra là Vũ công tử, chúng ta đã rất lâu không gặp.
Đinh Tử Hiên cũng tới gần:
- Vũ huynh, lâu không gặp, có khẻo không?
Vũ Hóa Phi cười cười, gật đầu, nói:
- A, Diệp cô nương, Đinh huynh, lâu không gặp.
Trương Hoài, Tạ Bằng cũng chào hỏi Vũ Hóa Phi:
- Mấy hôm trước nghe nói Vũ học trưởng đại danh đỉnh đỉnh đã rèn luyện trở về ta cứ nghĩ là lời đồn, giờ mới biết là thật. Cái tên của Vũ học trưởng vang như sấm bên tai chúng ta.
- Mọi người cùng là học tử của Kim Thủy Vực, cần gì vì một tòa Kỳ sơn đánh nhau? Nếu đồn ra ngoài người ta sẽ cười Kim Thủy Vực chúng ta. Các vị thấy có đúng không?
Vũ Hóa Phi trời sinh đẹp trai, giơ tay nhấc chân biểu lộ sự tự tin.
Diệp Thanh lạnh lùng cười:
- Vũ công tử, năm xưa khi chúng ta còn ở đây Kỳ sơn thuộc về mọi người cùng sở hữu. Ha ha, ai ngờ chúng ta đi, giờ Phi Hồng học viện muốn bá chiếm Kỳ sơn. Vũ công tử nói xem có phải là bọn họ quá cuồng vọng?
Diệp Thanh liếc Trương Hoài, Tạ Bằng.
Có lẽ vì Vũ Hóa Phi có mặt nên Trương Hoài, Tạ Bằng không iêu ngạo như vừa rồi.
Trương Hoài định nói gì nhưng bị Tạ Bằng chen ngang:
- Tình huống bây giờ của Kim Thủy Vực như thế nào chắc hẳn mọi người đều biết, Kim Thủy Vực đã không như hai năm trước. Hai năm nay trong vực có nhiều học viện, nếu Kỳ sơn vẫn là mảnh đất tài nguyên công cộng thì sẽ dẫn đến tranh chấp lớn hơn. Thêm nữa . . .
Tạ Bằng chưa nói xong đã bị Diệp Thanh ngắt lời:
- Dù là vậy thì quyền sở hữu Kỳ sơn không đến lượt Phi Hồng học viện các ngươi. Dựa vào cái gì? Bằng vào hai ngươi sao?
Diệp Thanh luôn độc miệng mỏ nhọn, nói chuyện không giữ chút tình cảm. Trương Hoài, Tạ Bằng bị chọc giận, hai bên khắc khẩu.
Vũ Hóa Phi lên tiếng can:
- Lời Tạ Bằng nói cũng có lý. Bây giờ trong Kim Thủy Vực học viện như nấm mọc sau mưa liên tục xây mới, nếu Kỳ sơn còn giữ như cũ thì sớm muộn gì sẽ ra vấn đề lớn. Quyền sở hữu thì chúng ta cùng nhau bàn bạc quyến sách đi, các ngươi thấy sao?
Vũ Hóa Phi đề nghị, phe Diệp Thanh, Đinh Tử Hiên, phe Trương Hoài, Tạ Bằng đồng ý. Nhưng trên Kỳ sơn trừ Phi Hồng học viện, Úy Lam học viện, Tiểu La Thiên học viện ra còn có người của Tiểu Kim Câu học viện, Trục Lộc học viện. Bây giờ ba nhà họp nhau bàn bạc dường như bỏ quên Tiểu Kim Câu học viện, Trục Lộc học viện.
Nhân vật đại biểu của Trục Lộc học viện, Lưu Giai không nhịn được nữa tiến lên một bước, mở miệng nói:
- Ta luôn nghe đại danh của các vị nhưng Kỳ sơn vốn thuộc về mọi người, chỉ do các ngươi quyết định không thấy quá đáng sao?
- Ta nói này Lưu Giai, chỗ này không liên quan gì Trục Lộc học viện các ngươi, nên làm gì thì đi làm chuyện đó, đừng đứng đây cản trở.
Người nói chuyện là đại biểu cho Tiểu La Thiên học viện, Lý Xung. Bây giờ Tiểu La Thiên học viện có Đinh Tử Hiên, Diệp Thanh, hơn mười cao thủ Thiên Hạ học phủ chống lưng nên Lý Xung nói chuyện hùng hổ.
- Lý Xung, ngươi đừng tưởng có người chống lưng cho các ngươi thì ghê gớm!
- Ha ha ha ha ha ha! Ngại quá, Đinh học trưởng, Diệp học tỷ ra từ Tiểu La Thiên học viện chúng ta. Bọn họ đến đây không phải vì chống lưng cho chúng ta. Nghe kỹ đây, Đinh học trưởng, Diệp học tỷ tốt nghiệp từ Tiểu La Thiên học viện chúng ta!
Ẩn ý của Lý Xung rất rõ ràng, mỉa mai Trục Lộc học viện không ra một đệ tử nổi tiếng nào.
- Ha ha ha ha ha ha! Lý Xung, đúng là mắt chó khinh thường người, ngươi thật sự cho rằng chỉ Tiểu La Thiên học viện các ngươi là giỏi sao? Cho ngươi biết, chút nữa đường tỷ của Bạch Vân Phi đến, chờ xem các ngươi còn dám mắt cao hơn đầu không. Đừng trách ta không báo trước, đường tỷ của Bạch Vân Phi là đại nhân vật tiếng tăm lẫy lừng trong Trung Ương học phủ.
Bạch Vân Phi xem như một học viên khá nổi tiếng trong Trục Lộc học viện, nhưng đường tỷ của gã là ai? Còn là đại nhân vật tiếng tăm lẫy lừng trong Trung Ương học phủ.
Trận sư không tin, cười nhạo Lưu Giai:
- Đại nhân vật tiếng tăm lẫy lừng trong Trung Ương học phủ? Lưu Giai, ngươi đang đùa sao? Ha ha ha ha ha ha!
Tạ Bằng cười hỏi:
- Không biết đường tỷ của Bạch Vân Phi là ai? Ta rất muốn nghe là đại nhân vật gì. Nói đi, tên của nàng là gì?
Vũ Hóa Phi đứng một bên dù không lên tiếng hỏi nhưng rất tò mò người Lưu Giai nói là ai. Trong đầu Vũ Hóa Phi nhanh chóng liệt kê danh sách đệ tử ngôi sao Bốn đại viện Trung Ương học phủ nhưng không ai họ Bạch.
Thấy Lưu Giai im lặng Lý Xung càng trào phúng dữ hơn.
Tạ Bằng nói:
- Tiểu huynh đệ, ngươi nói đi, ta rất muốn biết đại nhân vật ngươi nói là ai? Nói sao thì ta cũng là đệ tử Trung Ương học phủ, tuy trễ hơn Vũ học trưởng một năm nhưng vẫn biết vè đệ tử ngôi sao trong học phủ.
Diệp Thanh ở bên cạnh khinh thường nói:
- Đại nhân vật tiếng tăm lừng lẫy trong Trung Ương học phủ? Hừ, lớn cỡ nào? Lớn đến mấy sánh bằng Vũ công tử không? Trong Trung Ương học phủ chúng ta dù là danh tiếng, tu vi hay thực lực ai có tư cách tranh phong với Vũ công tử?
Hai năm trước Diệp Thanh đã rất thích Vũ Hóa Phi, hôm nay nàng vẫn thích gã. Trong mắt Diệp Thanh thì Vũ Hóa Phi là nam thần số một.
Vũ Hóa Phi mất tự nhiên, khiêm tốn nói:
- Diệp cô nương đừng nói lung tung.
- Ngươi . . .!
Mặt Trương Hoài xanh mét, định lao qua tính sổ với Diệp Thanh thì một thanh âm lạnh nhạt vang lên:
- Hai vị, không biết có thể nể mặt ta tất cả cùng nhau bình tĩnh nói chuyện được không?
Dứt lời, ánh sáng trắng nhấp nháy, một bóng người xuất hiện trước đội Úy Lam học viện. Người này thân hình thon dài, mày kiếm mắt sáng, mặc áo trắng rất là tuấn tú.
- Vũ Hóa Phi.
Cái tên Vũ Hóa Phi từng nổi tiếng khắp Kim Thủy Vực, là học tử thủ tịch Kim Thủy Vực. Hai năm trước Vũ Hóa Phi với thành tích ưu tú thi đậu Trung Ương học phủ, gã từng được mọi người công nhận là thiên tài. Bất đắc dĩ trong Trung Ương học phủ có quá nhiều thiên tài, Vũ Hóa Phi ở trong học phủ hai năm nhưng không làm ra uy danh gì. Có nguyên nhân quan trọng hơn là hai người cùng Vũ Hóa Phi thì vào Trung Ương học phủ quá nổi tiếng, Tiết Thường Uyển và Trần Lạc. Một người là công chúa thiên sứ, một người là nghịch thiên mà đi uy chấn thiên hạ. Với ánh sáng rực rỡ của Tiết Thường Uyển, Trần Lạc, dù Vũ Hóa Phi cường đại đến mấy đành im hơi lặng tiếng.
Nhưng từ khi Trần Lạc nghịch thiên thất bại, bị đại thương thiên thẩm phán mất hết tu vi, hôn mê thì Vũ Hóa Phi mới bắt đầu nổi tiếng. Đặc biệt trong mây tháng đi ra ngoài rèn luyện Vũ Hóa Phi có tiếng tăm khá lớn. Khi Vũ Hóa Phi xuất hiện, dù là Trương Hoài, Tạ Bằng trợ trận cho Phi Hồng học viện, hay Đinh Tử Hiên, Diệp Thanh trợ trận cho Tiểu La Thiên học viện đều ngẩn người, dường như không ngờ Úy Lam học viện sẽ kêu Vũ Hóa Phi đến.
Thấy Vũ Hóa Phi là khuôn mặt kênh kiệu của Diệp Thanh không còn, tô son trét phấn lắc hông, cười quyến rũ chào Vũ Hóa Phi:
- Thì ra là Vũ công tử, chúng ta đã rất lâu không gặp.
Đinh Tử Hiên cũng tới gần:
- Vũ huynh, lâu không gặp, có khẻo không?
Vũ Hóa Phi cười cười, gật đầu, nói:
- A, Diệp cô nương, Đinh huynh, lâu không gặp.
Trương Hoài, Tạ Bằng cũng chào hỏi Vũ Hóa Phi:
- Mấy hôm trước nghe nói Vũ học trưởng đại danh đỉnh đỉnh đã rèn luyện trở về ta cứ nghĩ là lời đồn, giờ mới biết là thật. Cái tên của Vũ học trưởng vang như sấm bên tai chúng ta.
- Mọi người cùng là học tử của Kim Thủy Vực, cần gì vì một tòa Kỳ sơn đánh nhau? Nếu đồn ra ngoài người ta sẽ cười Kim Thủy Vực chúng ta. Các vị thấy có đúng không?
Vũ Hóa Phi trời sinh đẹp trai, giơ tay nhấc chân biểu lộ sự tự tin.
Diệp Thanh lạnh lùng cười:
- Vũ công tử, năm xưa khi chúng ta còn ở đây Kỳ sơn thuộc về mọi người cùng sở hữu. Ha ha, ai ngờ chúng ta đi, giờ Phi Hồng học viện muốn bá chiếm Kỳ sơn. Vũ công tử nói xem có phải là bọn họ quá cuồng vọng?
Diệp Thanh liếc Trương Hoài, Tạ Bằng.
Có lẽ vì Vũ Hóa Phi có mặt nên Trương Hoài, Tạ Bằng không iêu ngạo như vừa rồi.
Trương Hoài định nói gì nhưng bị Tạ Bằng chen ngang:
- Tình huống bây giờ của Kim Thủy Vực như thế nào chắc hẳn mọi người đều biết, Kim Thủy Vực đã không như hai năm trước. Hai năm nay trong vực có nhiều học viện, nếu Kỳ sơn vẫn là mảnh đất tài nguyên công cộng thì sẽ dẫn đến tranh chấp lớn hơn. Thêm nữa . . .
Tạ Bằng chưa nói xong đã bị Diệp Thanh ngắt lời:
- Dù là vậy thì quyền sở hữu Kỳ sơn không đến lượt Phi Hồng học viện các ngươi. Dựa vào cái gì? Bằng vào hai ngươi sao?
Diệp Thanh luôn độc miệng mỏ nhọn, nói chuyện không giữ chút tình cảm. Trương Hoài, Tạ Bằng bị chọc giận, hai bên khắc khẩu.
Vũ Hóa Phi lên tiếng can:
- Lời Tạ Bằng nói cũng có lý. Bây giờ trong Kim Thủy Vực học viện như nấm mọc sau mưa liên tục xây mới, nếu Kỳ sơn còn giữ như cũ thì sớm muộn gì sẽ ra vấn đề lớn. Quyền sở hữu thì chúng ta cùng nhau bàn bạc quyến sách đi, các ngươi thấy sao?
Vũ Hóa Phi đề nghị, phe Diệp Thanh, Đinh Tử Hiên, phe Trương Hoài, Tạ Bằng đồng ý. Nhưng trên Kỳ sơn trừ Phi Hồng học viện, Úy Lam học viện, Tiểu La Thiên học viện ra còn có người của Tiểu Kim Câu học viện, Trục Lộc học viện. Bây giờ ba nhà họp nhau bàn bạc dường như bỏ quên Tiểu Kim Câu học viện, Trục Lộc học viện.
Nhân vật đại biểu của Trục Lộc học viện, Lưu Giai không nhịn được nữa tiến lên một bước, mở miệng nói:
- Ta luôn nghe đại danh của các vị nhưng Kỳ sơn vốn thuộc về mọi người, chỉ do các ngươi quyết định không thấy quá đáng sao?
- Ta nói này Lưu Giai, chỗ này không liên quan gì Trục Lộc học viện các ngươi, nên làm gì thì đi làm chuyện đó, đừng đứng đây cản trở.
Người nói chuyện là đại biểu cho Tiểu La Thiên học viện, Lý Xung. Bây giờ Tiểu La Thiên học viện có Đinh Tử Hiên, Diệp Thanh, hơn mười cao thủ Thiên Hạ học phủ chống lưng nên Lý Xung nói chuyện hùng hổ.
- Lý Xung, ngươi đừng tưởng có người chống lưng cho các ngươi thì ghê gớm!
- Ha ha ha ha ha ha! Ngại quá, Đinh học trưởng, Diệp học tỷ ra từ Tiểu La Thiên học viện chúng ta. Bọn họ đến đây không phải vì chống lưng cho chúng ta. Nghe kỹ đây, Đinh học trưởng, Diệp học tỷ tốt nghiệp từ Tiểu La Thiên học viện chúng ta!
Ẩn ý của Lý Xung rất rõ ràng, mỉa mai Trục Lộc học viện không ra một đệ tử nổi tiếng nào.
- Ha ha ha ha ha ha! Lý Xung, đúng là mắt chó khinh thường người, ngươi thật sự cho rằng chỉ Tiểu La Thiên học viện các ngươi là giỏi sao? Cho ngươi biết, chút nữa đường tỷ của Bạch Vân Phi đến, chờ xem các ngươi còn dám mắt cao hơn đầu không. Đừng trách ta không báo trước, đường tỷ của Bạch Vân Phi là đại nhân vật tiếng tăm lẫy lừng trong Trung Ương học phủ.
Bạch Vân Phi xem như một học viên khá nổi tiếng trong Trục Lộc học viện, nhưng đường tỷ của gã là ai? Còn là đại nhân vật tiếng tăm lẫy lừng trong Trung Ương học phủ.
Trận sư không tin, cười nhạo Lưu Giai:
- Đại nhân vật tiếng tăm lẫy lừng trong Trung Ương học phủ? Lưu Giai, ngươi đang đùa sao? Ha ha ha ha ha ha!
Tạ Bằng cười hỏi:
- Không biết đường tỷ của Bạch Vân Phi là ai? Ta rất muốn nghe là đại nhân vật gì. Nói đi, tên của nàng là gì?
Vũ Hóa Phi đứng một bên dù không lên tiếng hỏi nhưng rất tò mò người Lưu Giai nói là ai. Trong đầu Vũ Hóa Phi nhanh chóng liệt kê danh sách đệ tử ngôi sao Bốn đại viện Trung Ương học phủ nhưng không ai họ Bạch.
Thấy Lưu Giai im lặng Lý Xung càng trào phúng dữ hơn.
Tạ Bằng nói:
- Tiểu huynh đệ, ngươi nói đi, ta rất muốn biết đại nhân vật ngươi nói là ai? Nói sao thì ta cũng là đệ tử Trung Ương học phủ, tuy trễ hơn Vũ học trưởng một năm nhưng vẫn biết vè đệ tử ngôi sao trong học phủ.
Diệp Thanh ở bên cạnh khinh thường nói:
- Đại nhân vật tiếng tăm lừng lẫy trong Trung Ương học phủ? Hừ, lớn cỡ nào? Lớn đến mấy sánh bằng Vũ công tử không? Trong Trung Ương học phủ chúng ta dù là danh tiếng, tu vi hay thực lực ai có tư cách tranh phong với Vũ công tử?
Hai năm trước Diệp Thanh đã rất thích Vũ Hóa Phi, hôm nay nàng vẫn thích gã. Trong mắt Diệp Thanh thì Vũ Hóa Phi là nam thần số một.
Vũ Hóa Phi mất tự nhiên, khiêm tốn nói:
- Diệp cô nương đừng nói lung tung.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.