Chương 261: Phong độ của Trần phú ông.
Cửu Hanh
04/10/2015
Mỹ nhân như ngọc, đặc biệt là Lạc Anh giơ tay nhấc chân tràn ngập phong tình. Hiếm ai chịu đựng nổi khi nghe Lạc Anh kêu ca ca. Mặt La Phù đỏ gấc, không dám ngẩng đầu lên.
Vị Tiểu Yêu hỏi:
- Sao không thấy Thường Uyển đâu?
- Thường Uyển và Diệp tỷ đi rèn luyện, chắc sắp trở về.
Trần Lạc hỏi:
- Tiết Thường Uyển cũng ở đây?
Lạc Anh gật đầu.
Trần Lạc nghi hoặc hỏi:
- Chẳng phải nói chỉ người có học vị đến tứ giai mới được ở đây sao?
- Đúng vậy! Có gì sao? Tháng đầu Thường Uyển nhập học đã lấy học vị tứ giai, có chuyện gì lạ sao?
Trần Lạc giật mình khi nghe, lắc đầu, thầm nhủ lợi hại. La Phù càng kinh thán, gã nhập học một năm mà mới đến học vị tam giai, người ta nhập học tháng đầu đã lên tứ giai, đúng là không thể so sánh.
Lúc này bên ngoài vang giọng cao vút của con két.
- Nữ vương thiên sứ xinh đẹp lương thiện bệ hạ giá đáo, tiểu Mao xin thỉnh an người.
Hai nữ nhân bước tới, người bên trái đoan trang phóng khoáng là quản lý viên của Linh Quyết tháp, Diệp Thiển Tâm. Người bên phải áo trắng hơn tuyết, dáng người cao ráo, ba ngàn sợi tóc dài rũ xuống, khuôn mặt hoàn mỹ không thoa phấn đã đẹp ngất ngây. Thiếu nữ yểu điệu đi tới, tĩnh như u lan, tựa tiên nữ không ăn nhân gian khói lửa, thiên sứ rơi vào hồng trần.
Thiếu nữ chính là Tiết Thường Uyển, thiên sứ chi nữ được tôn là khuynh quốc khuynh thành khuynh thiên hạ.
Đây là một thiên sứ ưu thương, ai cũng cảm giác được như thể xung quanh thay đổi theo tâm tình của nàng. Đôi mắt trong suốt toát ra bi thương, ai nhìn thấy đều nát lòng.
Nàng xuất hiện, nàng dừng bước, nàng kinh ngạc.
Tiết Thường Uyển nhìn Trần Lạc, trong mắt có giật mình, vui mừng, tức giận, phần nhiều là ai oán, như đang giận tình lang phụ lòng.
Tên đáng ghét cuối cùng chịu lộ mặt!
Lúc ngươi đi chẳng phải rất tiêu sái sao?
Sau khi nhập học vui vẻ núp đi đâu?
Tại sao bây giờ còn xuất hiện?
Tiết Thường Uyển có xúc động xông lên đánh tên đáng ghét kia để trút giận, nhưng nàng không làm vậy, nếu làm điều đó thì nàng không phải là Tiết Thường Uyển.
Bị Tiết Thường Uyển nhìn bằng ánh mắt đó khiến Trần Lạc thấy bứt rứt, cười chào hỏi:
- Đại mỹ nữ, thật lâu không gặp.
- Lâu sao?
Tiết Thường Uyển híu mày liễu, buồn bã nói:
- Không lâu, mới có mấy tháng, huống chi ngươi bạn rộn như vậy . . .
- Ta bận?
Trần Lạc nghe Tiết Thường Uyển nói, cảm thấy kỳ kỳ.
Tiết Thường Uyển chào mọi người xong vào trong nhà.
Vị Tiểu Yêu hung dữ trừng La Phù nhìn Tiết Thường Uyển đắm đuối:
- Tên mập chết tiệt, ngươi sắp rớt tròng mắt!
Từ khi Tiết Thường Uyển xuất hiện La Phù đã biến thành pho tượng, ánh mắt không thể rời khỏi nàng. La Phù thầm hét trong lòng: Nữ thần giáng lâm. La Phù thề là Tiết Thường Uyển là nữ nhân hoàn mỹ nhất gã từng gặp trong đời, là duy nhất. Nghe Vị Tiểu Yêu giễu cợt, La Phù lúng túng cười. Hôm nay La Phù được xem mát mắt, Lạc Anh quyến rũ rung động thiên hạ, Tiết Thường Uyển khuynh quốc khuynh thành khuynh thiên hạ, La Phù cảm thấy chuyến đi này lời to, sau này có thể vác ra kheo khắp nơi.
Nói đến thì Vị Tiểu Yêu, Diệp Thiển Tâm đều là đại mỹ nữ số một, nhưng Lạc Anh quá yêu diễm, quyến rũ, Tiết Thường Uyển thì hoàn mỹ đến cực độ, hai người quá chói mắt. Nữ nhân đẹp đến mấy ở trước mặt Lạc Anh, Tiết Thường Uyển đều lu mờ.
- Này Trần phú ông, ngươi nhập học lâu như vậy nhưng không đến thăm chúng ta, lần này chúng ta nhờ La Phù mới kéo ngươi đến được, ngươi nói bây giờ làm sao đây? Mời chúng ta ăn bữa tiệc lớn đúng không? Được không? Chắc được đúng không?
Lạc Anh luôn chất vấn tại sao Trần Lạc không đến thăm bọn họ, ẩn ý quá rõ ràng, nếu hắn không mời khách để các nàng ăn vui vẻ thì sẽ không bỏ qua.
- Này Anh Tử, sao ngươi gọi hắn là Trần phú ông vậy? Trông bộ dáng của hắn không giống phú ông gì cả.
Vị Tiểu Yêu nhìn kỹ Trần Lạc, không cách nào gắn chữ phú ông lên người Trần Lạc đơn giản, yếu đuối.
Lạc Anh không trả lời Vị Tiểu Yêu.
Diệp Thiển Tâm cười nói:
- Tiểu Yêu có còn nhớ hắn đến Linh Quyết tháp thuê Vạn Diệu chi môn không?
- Nhớ, sao?
- Tu luyện Vạn Diệu chi môn cần tám mươi mốt bộ linh quyết huyền cấp, mấy hôm trước ta xem ghi chép thì hắn một hơi thuê bảy mươi sáu bộ linh quyết.
Nghe Diệp Thiển Tâm nói làm Vị Tiểu Yêu, La Phù giật nảy mình. Tuy bọn họ không phải quản lý viên Linh Quyết tháp nhưng biết rất rõ chi phí thuê. La Phù, Vị Tiểu Yêu biết thuê một quyẻn linh quyết phải nộp tiền thế chấp, tiền thuê rất cao, bảy mươi sáu bộ cần bao nhiêu tiền thế chấp? Ít nhất hơn vạn, đó mới chỉ là tiền thế chấp, chưa tính tiền thuê.
- Ngươi đang đốt tiền sao?
Vị Tiểu Yêu trợn tròn mắt, khó tin nói:
- Dù tu luyện Vạn Diệu chi môn cần tám mươi mốt bộ linh quyết nhưng ngươi có thể từ từ thuê một quyẻn tu luyện trước, chờ tu xong đổi quyển khác là được. Làm gì có ai một hơi mướn hết linh quyết, tiền thuê một ngày mắc muốn chết.
Vị Tiểu Yêu ngừng một lúc, nói:
- Tu luyện một bộ linh quyết huyền cấp dù ngươi có tài cao đến đâu cũng cần mấy tháng, ngươi thuê hết làm gì? Điên sao?
Trần Lạc thuê toàn bộ linh quyết trở về là để tiện lợi. Tốc độ tu luyện của Trần Lạc quá nhanh, cơ bản là một ngày một bộ, cahạm thì hai ngày một bộ. Nếu một ngày đi Linh Quyết tháp đổi một quyẻn linh quyết thì quá rắc rối, nên Trần Lạc mới thuê hết về. Tất nhiên Trần Lạc không thể nói thật, vì có nói cũng không ai tin.
Trần Lạc đành cười nói:
- Vì ta rảnh quá nên thuê chơi, qua hai ngày sẽ trả lại.
Thuê chơi?
Cha nó!
Vị Tiểu Yêu muốn chửi tục, nàng nhìn Trần Lạc chằm chằm, hít sâu một hơi.
Vị Tiểu Yêu trầm giọng nói:
- Anh Tử, bà nội nó, cuối cùng ta đã hiểu tại sao ngươi gọi hắn là phú ông.
Trần Lạc không nói dối, tuy hắn có nhiều tiền nhưng không chơi tò đốt tiền thế này. Sau khi thuê linh quyết về Trần Lạc tham ngộ hết một lần, suy nghĩ nếu trong ba ngày tham ngộ thông thâu thì sẽ trả lại linh quyết.
- Đây chỉ là việc nhỏ.
Lạc Anh không cho là đúng nói:
- Lúc Trần phú ông ở trong Tiểu La Thiên học viện có một nữ nhân mỗi ngày bám lấy hắn, Trần phú ông vì cắt đuôi nên tặng người ta một cái Vân linh Ngọc Hồn Trụy.
- Vân linh Ngọc Hồn Trụy? Đó là . . . Đó là Vân linh Ngọc Hồn Trụy dùng để ôn dưỡng linh hồn do Huyền Cổ đại sư luyện chế từ ngàn năm trước?
- Đúng vậy! Chính là nó.
Bùm!
Một trái bom tấn nổ trong đầu Vị Tiểu Yêu, Diệp Thiển Tâm, La Phù, đầu óc ba người trống rỗng, ngừng suy nghĩ. La Phù, Vị Tiểu Yêu, Diệp Thiển Tâm giật mình, kinh hoàng, khó tin nhìn hướng Trần Lạc. Bọn họ không thể tưởng tượng nổi có ai vì dứt bỏ một nữ nhân mà tặng cho Vân linh Ngọc Hồn Trụy giá trị liên thành, đây chính là vật báu vô giá!
Học Vạn Diệu chi môn thuê hơn bảy mươi bộ, thuê chơi.
Vì cắt đuôi một nữ nhân mà ném cho Vân linh Ngọc Hồn Trụy áu vật vô giá.
Cái gì là nhà giàu mới nổi? Chính là đây!
Đây mới là phong cách nhà giàu mới nổi!
Vị Tiểu Yêu hỏi:
- Sao không thấy Thường Uyển đâu?
- Thường Uyển và Diệp tỷ đi rèn luyện, chắc sắp trở về.
Trần Lạc hỏi:
- Tiết Thường Uyển cũng ở đây?
Lạc Anh gật đầu.
Trần Lạc nghi hoặc hỏi:
- Chẳng phải nói chỉ người có học vị đến tứ giai mới được ở đây sao?
- Đúng vậy! Có gì sao? Tháng đầu Thường Uyển nhập học đã lấy học vị tứ giai, có chuyện gì lạ sao?
Trần Lạc giật mình khi nghe, lắc đầu, thầm nhủ lợi hại. La Phù càng kinh thán, gã nhập học một năm mà mới đến học vị tam giai, người ta nhập học tháng đầu đã lên tứ giai, đúng là không thể so sánh.
Lúc này bên ngoài vang giọng cao vút của con két.
- Nữ vương thiên sứ xinh đẹp lương thiện bệ hạ giá đáo, tiểu Mao xin thỉnh an người.
Hai nữ nhân bước tới, người bên trái đoan trang phóng khoáng là quản lý viên của Linh Quyết tháp, Diệp Thiển Tâm. Người bên phải áo trắng hơn tuyết, dáng người cao ráo, ba ngàn sợi tóc dài rũ xuống, khuôn mặt hoàn mỹ không thoa phấn đã đẹp ngất ngây. Thiếu nữ yểu điệu đi tới, tĩnh như u lan, tựa tiên nữ không ăn nhân gian khói lửa, thiên sứ rơi vào hồng trần.
Thiếu nữ chính là Tiết Thường Uyển, thiên sứ chi nữ được tôn là khuynh quốc khuynh thành khuynh thiên hạ.
Đây là một thiên sứ ưu thương, ai cũng cảm giác được như thể xung quanh thay đổi theo tâm tình của nàng. Đôi mắt trong suốt toát ra bi thương, ai nhìn thấy đều nát lòng.
Nàng xuất hiện, nàng dừng bước, nàng kinh ngạc.
Tiết Thường Uyển nhìn Trần Lạc, trong mắt có giật mình, vui mừng, tức giận, phần nhiều là ai oán, như đang giận tình lang phụ lòng.
Tên đáng ghét cuối cùng chịu lộ mặt!
Lúc ngươi đi chẳng phải rất tiêu sái sao?
Sau khi nhập học vui vẻ núp đi đâu?
Tại sao bây giờ còn xuất hiện?
Tiết Thường Uyển có xúc động xông lên đánh tên đáng ghét kia để trút giận, nhưng nàng không làm vậy, nếu làm điều đó thì nàng không phải là Tiết Thường Uyển.
Bị Tiết Thường Uyển nhìn bằng ánh mắt đó khiến Trần Lạc thấy bứt rứt, cười chào hỏi:
- Đại mỹ nữ, thật lâu không gặp.
- Lâu sao?
Tiết Thường Uyển híu mày liễu, buồn bã nói:
- Không lâu, mới có mấy tháng, huống chi ngươi bạn rộn như vậy . . .
- Ta bận?
Trần Lạc nghe Tiết Thường Uyển nói, cảm thấy kỳ kỳ.
Tiết Thường Uyển chào mọi người xong vào trong nhà.
Vị Tiểu Yêu hung dữ trừng La Phù nhìn Tiết Thường Uyển đắm đuối:
- Tên mập chết tiệt, ngươi sắp rớt tròng mắt!
Từ khi Tiết Thường Uyển xuất hiện La Phù đã biến thành pho tượng, ánh mắt không thể rời khỏi nàng. La Phù thầm hét trong lòng: Nữ thần giáng lâm. La Phù thề là Tiết Thường Uyển là nữ nhân hoàn mỹ nhất gã từng gặp trong đời, là duy nhất. Nghe Vị Tiểu Yêu giễu cợt, La Phù lúng túng cười. Hôm nay La Phù được xem mát mắt, Lạc Anh quyến rũ rung động thiên hạ, Tiết Thường Uyển khuynh quốc khuynh thành khuynh thiên hạ, La Phù cảm thấy chuyến đi này lời to, sau này có thể vác ra kheo khắp nơi.
Nói đến thì Vị Tiểu Yêu, Diệp Thiển Tâm đều là đại mỹ nữ số một, nhưng Lạc Anh quá yêu diễm, quyến rũ, Tiết Thường Uyển thì hoàn mỹ đến cực độ, hai người quá chói mắt. Nữ nhân đẹp đến mấy ở trước mặt Lạc Anh, Tiết Thường Uyển đều lu mờ.
- Này Trần phú ông, ngươi nhập học lâu như vậy nhưng không đến thăm chúng ta, lần này chúng ta nhờ La Phù mới kéo ngươi đến được, ngươi nói bây giờ làm sao đây? Mời chúng ta ăn bữa tiệc lớn đúng không? Được không? Chắc được đúng không?
Lạc Anh luôn chất vấn tại sao Trần Lạc không đến thăm bọn họ, ẩn ý quá rõ ràng, nếu hắn không mời khách để các nàng ăn vui vẻ thì sẽ không bỏ qua.
- Này Anh Tử, sao ngươi gọi hắn là Trần phú ông vậy? Trông bộ dáng của hắn không giống phú ông gì cả.
Vị Tiểu Yêu nhìn kỹ Trần Lạc, không cách nào gắn chữ phú ông lên người Trần Lạc đơn giản, yếu đuối.
Lạc Anh không trả lời Vị Tiểu Yêu.
Diệp Thiển Tâm cười nói:
- Tiểu Yêu có còn nhớ hắn đến Linh Quyết tháp thuê Vạn Diệu chi môn không?
- Nhớ, sao?
- Tu luyện Vạn Diệu chi môn cần tám mươi mốt bộ linh quyết huyền cấp, mấy hôm trước ta xem ghi chép thì hắn một hơi thuê bảy mươi sáu bộ linh quyết.
Nghe Diệp Thiển Tâm nói làm Vị Tiểu Yêu, La Phù giật nảy mình. Tuy bọn họ không phải quản lý viên Linh Quyết tháp nhưng biết rất rõ chi phí thuê. La Phù, Vị Tiểu Yêu biết thuê một quyẻn linh quyết phải nộp tiền thế chấp, tiền thuê rất cao, bảy mươi sáu bộ cần bao nhiêu tiền thế chấp? Ít nhất hơn vạn, đó mới chỉ là tiền thế chấp, chưa tính tiền thuê.
- Ngươi đang đốt tiền sao?
Vị Tiểu Yêu trợn tròn mắt, khó tin nói:
- Dù tu luyện Vạn Diệu chi môn cần tám mươi mốt bộ linh quyết nhưng ngươi có thể từ từ thuê một quyẻn tu luyện trước, chờ tu xong đổi quyển khác là được. Làm gì có ai một hơi mướn hết linh quyết, tiền thuê một ngày mắc muốn chết.
Vị Tiểu Yêu ngừng một lúc, nói:
- Tu luyện một bộ linh quyết huyền cấp dù ngươi có tài cao đến đâu cũng cần mấy tháng, ngươi thuê hết làm gì? Điên sao?
Trần Lạc thuê toàn bộ linh quyết trở về là để tiện lợi. Tốc độ tu luyện của Trần Lạc quá nhanh, cơ bản là một ngày một bộ, cahạm thì hai ngày một bộ. Nếu một ngày đi Linh Quyết tháp đổi một quyẻn linh quyết thì quá rắc rối, nên Trần Lạc mới thuê hết về. Tất nhiên Trần Lạc không thể nói thật, vì có nói cũng không ai tin.
Trần Lạc đành cười nói:
- Vì ta rảnh quá nên thuê chơi, qua hai ngày sẽ trả lại.
Thuê chơi?
Cha nó!
Vị Tiểu Yêu muốn chửi tục, nàng nhìn Trần Lạc chằm chằm, hít sâu một hơi.
Vị Tiểu Yêu trầm giọng nói:
- Anh Tử, bà nội nó, cuối cùng ta đã hiểu tại sao ngươi gọi hắn là phú ông.
Trần Lạc không nói dối, tuy hắn có nhiều tiền nhưng không chơi tò đốt tiền thế này. Sau khi thuê linh quyết về Trần Lạc tham ngộ hết một lần, suy nghĩ nếu trong ba ngày tham ngộ thông thâu thì sẽ trả lại linh quyết.
- Đây chỉ là việc nhỏ.
Lạc Anh không cho là đúng nói:
- Lúc Trần phú ông ở trong Tiểu La Thiên học viện có một nữ nhân mỗi ngày bám lấy hắn, Trần phú ông vì cắt đuôi nên tặng người ta một cái Vân linh Ngọc Hồn Trụy.
- Vân linh Ngọc Hồn Trụy? Đó là . . . Đó là Vân linh Ngọc Hồn Trụy dùng để ôn dưỡng linh hồn do Huyền Cổ đại sư luyện chế từ ngàn năm trước?
- Đúng vậy! Chính là nó.
Bùm!
Một trái bom tấn nổ trong đầu Vị Tiểu Yêu, Diệp Thiển Tâm, La Phù, đầu óc ba người trống rỗng, ngừng suy nghĩ. La Phù, Vị Tiểu Yêu, Diệp Thiển Tâm giật mình, kinh hoàng, khó tin nhìn hướng Trần Lạc. Bọn họ không thể tưởng tượng nổi có ai vì dứt bỏ một nữ nhân mà tặng cho Vân linh Ngọc Hồn Trụy giá trị liên thành, đây chính là vật báu vô giá!
Học Vạn Diệu chi môn thuê hơn bảy mươi bộ, thuê chơi.
Vì cắt đuôi một nữ nhân mà ném cho Vân linh Ngọc Hồn Trụy áu vật vô giá.
Cái gì là nhà giàu mới nổi? Chính là đây!
Đây mới là phong cách nhà giàu mới nổi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.