Chương 70: Sắp bế quan
Cửu Hanh
16/09/2015
Trần Lạc đứng yên tại đó, áo lam bị dao động còn sót lại thổi bay phần phật. Sợi tóc đen đánh vào gò má trắng, đôi mắt sâu thẳm đầy tức giận, mặt mày kiệt ngạo, khóe môi
treo nụ cười cuồng. Trần Lạc không quan tâm xung quanh, lửa giận thiêu
đốt hắn.
Trần Lạc chỉ vào Lý chấp sự, nghiêm nghị quát to:
- Nếu Trần Lạc ta hở chút là sợ thì không sống đến bây giờ, đừng lấy chút trò vặt đó ra hù dọa ta. Muốn nhờ vào hội thi Kim Thủy Vực khiến đám Mộ Hạo, Diệp Thanh đánh gãy linh mạch của ta? Ha ha ha ha ha ha!
Trần Lạc cất tiếng cười, cười bá đạo, càn rỡ, không ai bì nổi.
Trần Lạc cười chỉ vào Lý chấp sự, mắng:
- Đừng nói bọn họ đi xem Thiên Ngộ Bia gì đó, dù bốn tên đó có hóa thân là Vu đại sư thì ta cũng không để chúng vào mắt. Trong hội thi Kim Thủy Vực ta không gặp thì thôi, nếu gặp một tên ta đánh phế một tên!
Giọng Trần Lạc cuồng bạo như linh lực của hắn, cộng với tiểu dương âm trận phụ trợ khuếch to như sấm sét làm tai người đau rát. Lý chấp sự phát hiện không thích hợp, tập trung nhìn vào trận tượng dưới đất. Tuy Lý chấp sự không phải là trận sư nhưng gã nhìn ra được thứ này là tiểu dương âm trận, người xung quanh chỉ trỏ làm gã hiểu rằng nội dung cuộc nói chuyện đã bị tất cả nghe thấy. Nghĩ đến đây Lý chấp sự choáng váng, sợ mất hết danh dự. Lý chấp sự vội vàng xem xét trận pháp là thật hay giả.
Đám người Lưu Khải Đông thì không biết gì, bị Trần Lạc cuồng ngạo chọc khùng. Tuy nhiên xung quanh có nhiều người, đám lão sư Lưu Khải Đông ngại thân phận nên không ra tay được.
Lưu Khải Đông tức giận mặt xanh mét, nghiến răng quát:
- Trần Lạc, ngươi đúng là không biết trời cao đất rộng.
- Lưu Khải Đông.
Đôi mắt sâu thẳm lạnh lùng liếc qua, Trần Lạc gọi thẳng tên Lưu Khải Đông.
Trần Lạc quát:
- Ngươi đừng lảm nhảm trước mặt ta, nghĩ tình ngươi từng dạy dỗ nên ta gọi ngươi một tiếng lão sư. Hôm nay ta đến là đã cho ngươi mặt mũi, sau này ta và Tiểu La Thiên học viện không ai nợ ai.
Nhân sinh nhất thế, thảo sinh nhất thu.
Bẩm sinh Trần Lạc đã cuồng, hắn kiêu căng không ai bì nổi. Giờ phút này, Trần Lạc cho người cảm giác không phải học đồ bình thường đứng đó mà là cao thủ kiêu ngạo. Bởi vì Trần Lạc phát ra khí thế cuồng ngạo quá mạnh, cường đại đến không xứng với tuổi tác của hắn.
Lý Nguyên Lý chấp sự nhìn chằm chằm tiểu dương âm trận, trong đầu toàn là ý nghĩ 'mấ thết danh dự' đám người Lưu Khải Đông cũng nhận ra trận pháp này, mặt trắng bệch. Người xung quanh chỉ trỏ vào các lão sư Tiểu La Thiên học viện. Lý chấp sự cứng rắn ngẩng đầu lên, cố gắng cứu vãn danh dự.
Lý chấp sự trầm giọng nói:
- Trần Lạc, Tiểu La Thiên học viện chúng ta có lòng tốt mời ngươi, hứa hẹn cho ngươi đủ tài nguyên, thậm chí một danh ngạch đi Tiểu Phật linh Giới xem Thiên Ngộ Bia, còn ngươi . . .
Lý chấp sự định cứu vãn danh dự, nói cho mọi người không phải gã cố ý uy hiếp Trần Lạc, bọn họ là chân thành mời hắn đến.
Nhưng lời giải thích của Lý chấp sự trước tiểu dương âm trận thật hời hợt, trước mặt Trần Lạc trương cuồng thì càng không chịu nổi một kích. Nơi đây, lúc này đây, thiếu niên aày, Trần Lạc này dứt khoát mà quyết tuyệt, vô tình, lạnh lùng, cuồng ngạo, bá đạo, tiếng gầm như sấm đánh lại như long hổ hú chấn điếc tai người.
- Sau này đừng lấy trận pháp rác rưởi, đan bẩn khoe trước mặt ta. Chúng không đáng lọt vào mắt ta, lười xem. Còn có Thiên Ngộ Bia gì đó ở trong mắt các ngươi là trời ban ơn nhưng nó không là cái quái gì trong mắt ta. Không phải ta xem thường các ngươi, tài nguyên, linh bảo trong tay Trần Lạc ta nhiều không đếm hết, lấy một thứ ra đủ cho ngươi làm quần quật mười vạn năm không kiếm được!
Nhục nhã, nhục nhã trắng ra mặt.
Lý chấp sự Lý Nguyên cố nén cơn giận, vì danh dự gã phải nhịn. Lý chấp sự định giải thích nhưng vô dụng, giọng gã đã chìm trong tiếng quát tháo của mọi người. Thấy nhiều người chỉ trích Lý Nguyên, Trần Lạc không hiểu ra sao. Trần Lạc lắc đầu, thiếu hứng thú, rút tinh thần lực về rời khỏi Thiên Khải tửu lâu.
Sự kiện trong Thiên Khải tửu lâu nhanh chóng lan khắp Trường Tín thành ngay. Mấy lão sư Tiểu La Thiên học viện với Lý chấp sự Lý Nguyên dẫn đầu mời tiệc Trần Lạc kêu gọi hắn quay về, không dụ dỗ được thì uy hiếp. Lý chấp sự nói là nếu Trần Lạc không đồng ý thì lúc hội thi Kim Thủy Vực sẽ kêu đám người Mộ Hạo, Diệp Thanh đánh đứt linh mạch của Trần Lạc, khiến hắn biến thành phế nhân.
Sau khi sự kiện lộ ra ánh sáng, Trường Tín thành bàn tán xôn xao, đều mắng đám người Lý chấp sự Lý Nguyên tồi tệ, vô sỉ, không xứng làm thầy. Lúc trước Tiểu La Thiên học viện thấy tu vi Trần Lạc bị phế, không muốn lãng phí tài nguyên nên trục xuất hắn đi, sau cuộc chiến đài đá xanh nhìn người ta có tiềm lực lớn thì muốn chiêu về, không dụ dỗ được đổi giọng uy hiếp, hành động của các lão sư Tiểu La Thiên học viện quá vô sỉ.
Tiểu La Thiên học viện vì sự kiện này bị người khinh bỉ, danh dự bị ảnh hưởng nghiêm trọng. Trần Lạc thì được nhiều người khen, trẻ tuổi, không sợ cường quyền, đối diện điều kiện phong phú Tiểu La Thiên học viện nêu, thậm chí cơ hội xem Thiên Ngộ Bia đều từ chối, ngạo cốt khiến người khâm phục.
Nhưng cũng có kẻ nói Trần Lạc trẻ tuổi khinh cuồng, không biết trời cao đất rộng.
Nhưng có ai còn trẻ mà không cuồng? Thiếu niên huyết khí phương cương vốn nên như vậy, cuồng thì sao? Không lẽ Trần Lạc không có tư cách cuồng sao? Tu vi bị phế, năm tháng ngắn ngủi đả thông năm linh mạch đều biến dị, Tàn Ảnh Tam Động, Oai Vũ Vô Tướng Quyền tu luyện giai đoạn đỉnh. Thử hỏi trong Trường Tín thành này hoặc là toàn Kim Thủy Vực có ai làm được?
Có người nói Trần Lạc rất ngốc, vì tôn nghiêm từ chối cơ hội xem Thiên Ngộ Bia, đây là cơ hội trời ban.
Có người lo lắng hội thi Kim Thủy Vực hai tháng sau.
Vì bọn họ biết khi Tiểu La Thiên học viện trục xuất Trần Lạc đã chịu chê trách, nếu hắn chịu về thì Tiểu La Thiên học viện sẽ đối xử với hắn như ngày xưa. Nhưng Trần Lạc không làm như vậy, hắn từ chối quay về. Ai cũng biết Tiểu La Thiên học viện sẽ không bỏ qua cho Trần Lạc.
Bởi vì nếu Trần Lạc trưởng thành, lúc trước Tiểu La Thiên học viện trục xuất hắn chẳng khác nào tự tát mặt mình.
Cho nên Tiểu La Thiên học viện chắc chắn sẽ không để Trần Lạc lớn lên, hội thi Kim Thủy Vực là cơ hội duy nhất cho Thiên Ngộ Bia giành lại vinh dự. Tuy nhiều người rất muốn ủng hộ Trần Lạc nhưng sâu trong lòng bọn họ biết rõ lần này Tiểu La Thiên học viện đưa năm học đồ đi Tiểu Phật linh Giới xem Thiên Ngộ Bia, lúc các học đồ trở về sức chiến đấu sẽ rất kinh người. Còn Trần Lạc bây giờ mới mở năm linh mạch, tuy đều biến dị nhưng đối diện đám vu sư sơ cấp mở linh hải như Đinh Tử Hiên, Diệp Thanh thì không là gì. Huống chi Tiểu La Thiên học viện còn có Mộ Hạo biến dị linh hải linh lực tam chuyển.
Hội thi Kim Thủy Vực hai tháng sau sẽ rất náo nhiệt.
Trần Lạc chỉ vào Lý chấp sự, nghiêm nghị quát to:
- Nếu Trần Lạc ta hở chút là sợ thì không sống đến bây giờ, đừng lấy chút trò vặt đó ra hù dọa ta. Muốn nhờ vào hội thi Kim Thủy Vực khiến đám Mộ Hạo, Diệp Thanh đánh gãy linh mạch của ta? Ha ha ha ha ha ha!
Trần Lạc cất tiếng cười, cười bá đạo, càn rỡ, không ai bì nổi.
Trần Lạc cười chỉ vào Lý chấp sự, mắng:
- Đừng nói bọn họ đi xem Thiên Ngộ Bia gì đó, dù bốn tên đó có hóa thân là Vu đại sư thì ta cũng không để chúng vào mắt. Trong hội thi Kim Thủy Vực ta không gặp thì thôi, nếu gặp một tên ta đánh phế một tên!
Giọng Trần Lạc cuồng bạo như linh lực của hắn, cộng với tiểu dương âm trận phụ trợ khuếch to như sấm sét làm tai người đau rát. Lý chấp sự phát hiện không thích hợp, tập trung nhìn vào trận tượng dưới đất. Tuy Lý chấp sự không phải là trận sư nhưng gã nhìn ra được thứ này là tiểu dương âm trận, người xung quanh chỉ trỏ làm gã hiểu rằng nội dung cuộc nói chuyện đã bị tất cả nghe thấy. Nghĩ đến đây Lý chấp sự choáng váng, sợ mất hết danh dự. Lý chấp sự vội vàng xem xét trận pháp là thật hay giả.
Đám người Lưu Khải Đông thì không biết gì, bị Trần Lạc cuồng ngạo chọc khùng. Tuy nhiên xung quanh có nhiều người, đám lão sư Lưu Khải Đông ngại thân phận nên không ra tay được.
Lưu Khải Đông tức giận mặt xanh mét, nghiến răng quát:
- Trần Lạc, ngươi đúng là không biết trời cao đất rộng.
- Lưu Khải Đông.
Đôi mắt sâu thẳm lạnh lùng liếc qua, Trần Lạc gọi thẳng tên Lưu Khải Đông.
Trần Lạc quát:
- Ngươi đừng lảm nhảm trước mặt ta, nghĩ tình ngươi từng dạy dỗ nên ta gọi ngươi một tiếng lão sư. Hôm nay ta đến là đã cho ngươi mặt mũi, sau này ta và Tiểu La Thiên học viện không ai nợ ai.
Nhân sinh nhất thế, thảo sinh nhất thu.
Bẩm sinh Trần Lạc đã cuồng, hắn kiêu căng không ai bì nổi. Giờ phút này, Trần Lạc cho người cảm giác không phải học đồ bình thường đứng đó mà là cao thủ kiêu ngạo. Bởi vì Trần Lạc phát ra khí thế cuồng ngạo quá mạnh, cường đại đến không xứng với tuổi tác của hắn.
Lý Nguyên Lý chấp sự nhìn chằm chằm tiểu dương âm trận, trong đầu toàn là ý nghĩ 'mấ thết danh dự' đám người Lưu Khải Đông cũng nhận ra trận pháp này, mặt trắng bệch. Người xung quanh chỉ trỏ vào các lão sư Tiểu La Thiên học viện. Lý chấp sự cứng rắn ngẩng đầu lên, cố gắng cứu vãn danh dự.
Lý chấp sự trầm giọng nói:
- Trần Lạc, Tiểu La Thiên học viện chúng ta có lòng tốt mời ngươi, hứa hẹn cho ngươi đủ tài nguyên, thậm chí một danh ngạch đi Tiểu Phật linh Giới xem Thiên Ngộ Bia, còn ngươi . . .
Lý chấp sự định cứu vãn danh dự, nói cho mọi người không phải gã cố ý uy hiếp Trần Lạc, bọn họ là chân thành mời hắn đến.
Nhưng lời giải thích của Lý chấp sự trước tiểu dương âm trận thật hời hợt, trước mặt Trần Lạc trương cuồng thì càng không chịu nổi một kích. Nơi đây, lúc này đây, thiếu niên aày, Trần Lạc này dứt khoát mà quyết tuyệt, vô tình, lạnh lùng, cuồng ngạo, bá đạo, tiếng gầm như sấm đánh lại như long hổ hú chấn điếc tai người.
- Sau này đừng lấy trận pháp rác rưởi, đan bẩn khoe trước mặt ta. Chúng không đáng lọt vào mắt ta, lười xem. Còn có Thiên Ngộ Bia gì đó ở trong mắt các ngươi là trời ban ơn nhưng nó không là cái quái gì trong mắt ta. Không phải ta xem thường các ngươi, tài nguyên, linh bảo trong tay Trần Lạc ta nhiều không đếm hết, lấy một thứ ra đủ cho ngươi làm quần quật mười vạn năm không kiếm được!
Nhục nhã, nhục nhã trắng ra mặt.
Lý chấp sự Lý Nguyên cố nén cơn giận, vì danh dự gã phải nhịn. Lý chấp sự định giải thích nhưng vô dụng, giọng gã đã chìm trong tiếng quát tháo của mọi người. Thấy nhiều người chỉ trích Lý Nguyên, Trần Lạc không hiểu ra sao. Trần Lạc lắc đầu, thiếu hứng thú, rút tinh thần lực về rời khỏi Thiên Khải tửu lâu.
Sự kiện trong Thiên Khải tửu lâu nhanh chóng lan khắp Trường Tín thành ngay. Mấy lão sư Tiểu La Thiên học viện với Lý chấp sự Lý Nguyên dẫn đầu mời tiệc Trần Lạc kêu gọi hắn quay về, không dụ dỗ được thì uy hiếp. Lý chấp sự nói là nếu Trần Lạc không đồng ý thì lúc hội thi Kim Thủy Vực sẽ kêu đám người Mộ Hạo, Diệp Thanh đánh đứt linh mạch của Trần Lạc, khiến hắn biến thành phế nhân.
Sau khi sự kiện lộ ra ánh sáng, Trường Tín thành bàn tán xôn xao, đều mắng đám người Lý chấp sự Lý Nguyên tồi tệ, vô sỉ, không xứng làm thầy. Lúc trước Tiểu La Thiên học viện thấy tu vi Trần Lạc bị phế, không muốn lãng phí tài nguyên nên trục xuất hắn đi, sau cuộc chiến đài đá xanh nhìn người ta có tiềm lực lớn thì muốn chiêu về, không dụ dỗ được đổi giọng uy hiếp, hành động của các lão sư Tiểu La Thiên học viện quá vô sỉ.
Tiểu La Thiên học viện vì sự kiện này bị người khinh bỉ, danh dự bị ảnh hưởng nghiêm trọng. Trần Lạc thì được nhiều người khen, trẻ tuổi, không sợ cường quyền, đối diện điều kiện phong phú Tiểu La Thiên học viện nêu, thậm chí cơ hội xem Thiên Ngộ Bia đều từ chối, ngạo cốt khiến người khâm phục.
Nhưng cũng có kẻ nói Trần Lạc trẻ tuổi khinh cuồng, không biết trời cao đất rộng.
Nhưng có ai còn trẻ mà không cuồng? Thiếu niên huyết khí phương cương vốn nên như vậy, cuồng thì sao? Không lẽ Trần Lạc không có tư cách cuồng sao? Tu vi bị phế, năm tháng ngắn ngủi đả thông năm linh mạch đều biến dị, Tàn Ảnh Tam Động, Oai Vũ Vô Tướng Quyền tu luyện giai đoạn đỉnh. Thử hỏi trong Trường Tín thành này hoặc là toàn Kim Thủy Vực có ai làm được?
Có người nói Trần Lạc rất ngốc, vì tôn nghiêm từ chối cơ hội xem Thiên Ngộ Bia, đây là cơ hội trời ban.
Có người lo lắng hội thi Kim Thủy Vực hai tháng sau.
Vì bọn họ biết khi Tiểu La Thiên học viện trục xuất Trần Lạc đã chịu chê trách, nếu hắn chịu về thì Tiểu La Thiên học viện sẽ đối xử với hắn như ngày xưa. Nhưng Trần Lạc không làm như vậy, hắn từ chối quay về. Ai cũng biết Tiểu La Thiên học viện sẽ không bỏ qua cho Trần Lạc.
Bởi vì nếu Trần Lạc trưởng thành, lúc trước Tiểu La Thiên học viện trục xuất hắn chẳng khác nào tự tát mặt mình.
Cho nên Tiểu La Thiên học viện chắc chắn sẽ không để Trần Lạc lớn lên, hội thi Kim Thủy Vực là cơ hội duy nhất cho Thiên Ngộ Bia giành lại vinh dự. Tuy nhiều người rất muốn ủng hộ Trần Lạc nhưng sâu trong lòng bọn họ biết rõ lần này Tiểu La Thiên học viện đưa năm học đồ đi Tiểu Phật linh Giới xem Thiên Ngộ Bia, lúc các học đồ trở về sức chiến đấu sẽ rất kinh người. Còn Trần Lạc bây giờ mới mở năm linh mạch, tuy đều biến dị nhưng đối diện đám vu sư sơ cấp mở linh hải như Đinh Tử Hiên, Diệp Thanh thì không là gì. Huống chi Tiểu La Thiên học viện còn có Mộ Hạo biến dị linh hải linh lực tam chuyển.
Hội thi Kim Thủy Vực hai tháng sau sẽ rất náo nhiệt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.