Chương 1006: Thao thiết hỏa thế
Cửu Hanh
06/11/2016
Hư Hoài Cốc thấy cả đám xông lên vẫn không lay động được Trần Lạc, vẻ
mặt gã càng hoảng sợ. Nhất là khi thấy Tư Đồ Mã Phi đứng im như tượng,
Hư Hoài Cốc rất tức giận.
Hư Hoài Cốc hét to:
- Tư Đồ Mã Phi, còn đứng ngây ra đó làm gì? Còn không mau ra tay?
Huyễn Linh sốt ruột kêu lên:
- Tư Đồ?
Biểu tình Tư Đồ Mã Phi hoảng loạn, gã hé môi mấp máy. Tư Đồ Mã Phi hết nhìn trời lại cúi đầu xuống, mặc dù gã cố gắng che giấu nhưng mọi người thấy rõ ràng là gã đang sợ, gã sợ tới nỗi không dám đánh.
- Ngươi...!
Đang phút nguy cấp, Hư Hoài Cốc không rảnh quát mắng Tư Đồ Mã Phi nhát gan.
Hư Hoài Cốc la lên ra lệnh người Vân Đoan:
- Mọi người đừng sợ, hôm nay chúng ta chỉ cần ép ra nguyên tội của Trần Lạc là được. Cừu Tước điện hạ sẽ có cách xử hắn!
Như Hư Hoài Cốc nói, mục tiêu của gã chỉ vì buộc ra thành tựu nguyên tội của Trần Lạc, không hơn. Nhưng Hư Hoài Cốc đã lấy ra hết sức mạnh mà vẫn không làm gì được Trần Lạc.
Hư Hoài Cốc hét to một tiếng:
- Huyễn Linh, còn chờ gì nữa?
Huyễn Linh gật đầu ra hiệu, lật ta lại lấy ra một cái đỉnh. Huyễn Linh ném đỉnh đi, cái đỉnh biến to tỏa ánh sáng xám. Trong phút chốc khung trời âm u, âmy đen dày đặc, tiếng sấm ầm ầm, sét đánh liên hôi.
Cổ lão nhận ra bảo bối này, lão biến sắc mặt nói:
- Đây là... Thương Lôi Đại Hạo đỉnh!
Cổ lão hít sâu, nói:
- Ghê gớm, đây là Vân Đoan Đại Thế Tử dùng lực lượng thương lôi trong căn nguyên thế giới luyện chế ra bảo bối.
Lãnh Cốc lo lắng an toàn của Trần Lạc, gã hỏi:
- Tiền bối, cái đỉnh kia rất lợi hại sao?
- Không chỉ lợi hại, thật sự... Không hình dung được. Bởi vì lực lượng thương lôi là lực lượng cực kỳ bá đạo, sắc bén trong căn nguyên thế giới, lợi hại hơn tử kim lôi điện trong thiên nhiên gấp trăm ngàn lần.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Răng rắc!
Một tia chớp xám dữ tợn khủng bố ngưng tụ trong đỉnh to bắn ra ngoài, như giao long giáng xuống. Trần Lạc khẽ rên, hơi biến sắc mặt, chỉ vẻn vẹn như thế. Trần Lạc vẫn cầm cột chờ Thái Thượng Hỗn Nguyên Kỳ, nheo mắt nhìn.
Phát hiện Thương Lôi Đại Hạo đỉnh có thể lay động Trần Lạc, Hư Hoài Cốc mừng rỡ hét lên:
- Trần Lạc, ta còn tưởng rằng ngươi thật sự vô địch thiên hạ, hừ, cũng chỉ có thế! Huyễn Linh, nếu Thương Lôi Đại Hạo đỉnh có thể lay động hắn vậy hãy dốc hết sức hành động đi, để con kiến này biết sự lợi hại của Vân Đoan chúng ta!
Huyễn Linh điên cuồng vận chuyển Thương Lôi Đại Hạo đỉnh, từng đợt thương lôi giáng xuống. Mỗi lần giáng sét là mặt Trần Lạc tái vài phần, người chìm xuống mấy phần.
Tư Đồ Mã Phi thấy vậy vốn lựa chọn không chọc vào Trần Lạc thoáng chốc bắt đầu rục rịch.
Tư Đồ Mã Phi hỏi Lý Lăng Thiên lần nữa:
- Lý huynh, tuy Đại Thế Tử không chỉ trích ta nhưng ta cảm nhận được Đại Thế Tử tức giận, xem tình huống bây giờ ta có nên ra tay không?
- Tư Đồ huynh, phải vững vàng lên.
- Thương Lôi Đại Hạo đỉnh của Đại Thế Tử đã có thể lay động được Trần Lạc, thoạt trông hắn không dám đánh trả.
- Thương Lôi Đại Hạo đỉnh của Đại Thế Tử đúng là có thể lay động Trần Lạc, nhưng đó chỉ là lay động. Lay động không có nghĩa là bị thương được hắn. Trần Lạc không đánh trả cũng không có nghĩa là hắn không dám.
- Vậy tại sao?
- Ta cũng không biết.
Cùng lúc đó, nhìn thấy Trần Lạc bị Thương Lôi Đại Hạo đỉnh đánh ra từng đợt thương lôi không ngừng thụt lùi, Lãnh Cốc sốt ruột xoay quanh như kiến bò trên chảo nóng, trái tim muốn nhảy khỏi lồng ngực.Lãnh Cốc hỏi:
- Lạc gia bị sao vậy? Tại sao không đánh tra? Chẳng lẽ đúng như tin đồn, nếu hắn ra tay sẽ bị thẩm phán?
Tần Phấn an ủi:
- Lãnh Cốc, ngươi đừng lo. Lạc gia không quan tâm trời có giáng thẩm phán xuống không, Lạc gia chưa bao giờ quan tâm.
- Vậy tại sao Lạc gia không đánh trả?
- Vân Đoan thăm dò Lạc gia, Lạc gia cũng muốn thăm dò chính mình. Nếu ta đoán đúng thì Lạc gia không đánh trả là muốn thử xem cơ thể có thể chịu được lực lượng đến đâu. Huống chi biết người biết ta trăm trận trăm thắng, càng hiểu biết lực lượng căn nguyên thế giới mới có thể đối phó mấy vị bá chủ trên Vân Đoan.
Lãnh Cốc nóng nảy nói:
- Nhưng... Nhưng cứ tiếp tục thế này dù cơ thể Lạc gia mạnh mấy cũng sẽ bị thương! Thương lôi đó toàn là lực lượng từ căn nguyên thế giới!
Tần Phấn vẫn ung dung bình tĩnh, gã cười nói:
- Lãnh Cốc, ngươi quá xem thường thân thể của Lạc gia. Mười năm trước tại Táng Cổ Phong, thành tựu của Lạc gia chính là đại độ ách tịch diệt chi thân, cơ thể là thân phật gia chí cao vô thượng. Có lẽ cơ thể Lạc gia không phải sức mạnh nhất thiên hạ nhưng cũng là thân thể khó giết nhất trong thiên địa.
- Khó giết nhất? Chẳng lẽ là bất tử bất diệt?
- Không! Không phải bất tử bất diệt, mà là lại tử lại diệt, lập địa thành phật, niết bàn trọng sinh!
- Lập địa thành phật? Niết bàn trọng sinh?
Lãnh Cốc ngạc nhiên, không hiểu, gã thật sự không hiểu.
...
Trên không trung.
Huyễn Linh điên cuồng thúc giục Thương Lôi Đại Hạo đỉnh giáng xuống lực lượng thương lôi từ căn nguyên thế giới. Trần Lạc bị đánh liên tục thụt lùi, cứ chìm xuống mãi, mặt càng tái hơn.
Hư Hoài Cốc rất hưng phấn, gã nghiến răng gầm lên:
- Trần Lạc, ngươi không dám đánh trả sao?
Hư Hoài Cốc nhảy lên, như nhật nguyệt luân phiên đạp mạnh vào Thái Thượng Hỗn Nguyên Kỳ, toát ra lực lượng siêu khủng.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Bùm bùm bùm bùm bùm!
- Cho ngươi vô pháp vô thiên!
- Cho ngươi không kiêng nể gì!
- Cho ngươi có gan nghịch thiên!
- Đánh trả đi! Đánh trả cho ta! Ngươi đang sợ sao?
Hư Hoài Cốc đã điên, gã tức giận liên tục hóa thân nhật nguyệt, nhấn xuống, định lấy lại những nỗi nhục nhã đã chịu từ tay Trần Lạc.
- Sợ? Ngươi đang sợ sao? Ha ha ha, không ngờ Trần Lạc nhà ngươi cũng có lúc sợ, ha ha ha ha ha ha!
Vù vù vù vù vù!
Hư Hoài Cốc lại hóa thân nhật nguyệt, lực lượng đại nhật cùng hạo nguyệt điên cuồng ngưng tụ giao nhau. Đột nhiên tiếng rên rỉ không biết từ đâu truyền đến, tiếng rên khiến lực lượng nhật nguyệt quanh thân Hư Hoài Cốc thác lọa. Hư Hoài Cốc sợ hết hồn, ngừng tấn công. Hư Hoài Cốc nhìn xuống, chợt thấy người Trần Lạc từ khi nào đỏ rực như khối sắt nung đỏ bốc khói trắng.
- Grao!
Lại một tiếng gầm, thanh âm làm hồn người hoảng hốt, sợ hãi, linh hồn không chịu nổi run rẩy. Tất cả người Vân Đoan bị chấn lực lượng tan tác, mơ hồ vặn vẹo. Lực lượng nhật nguyệt của Hư Hoài Cốc, đại nhật pháp tắc của Cổ Lạc, Tề Tinh uyên, Huyễn Linh, lực lượng hạo nguyệt của mấy Hạo Nguyệt Tước Tử đều tan nát. Mấy trăm người Vân Đoan bị chấn miệng mũi chảy máu, không đứng vững được. Thái Thượng Hỗn Nguyên Kỳ luyện chế bằng lực lượng nhật nguyệt căn nguyên thế giới cũng bị chấn vụt tắt. Thương Lôi Đại Hạo đỉnh bị chấn không thể ngưng tụ thương lôi.
Là thanh âm gì mà khủng bố quá vậy?
Không ai biết.
Đám người đông nghẹt tụ tập trước Tiểu Phật Linh giới không chịu nổi đều thụt lùi, sợ gặp nguy hiểm. Bởi vì thanh âm này rất đáng sợ, như mãnh thú hồng hoang đến từ thời đại viễn cổ, há mồm có thể thôn phệ thiên địa.
Hư Hoài Cốc hét to:
- Tư Đồ Mã Phi, còn đứng ngây ra đó làm gì? Còn không mau ra tay?
Huyễn Linh sốt ruột kêu lên:
- Tư Đồ?
Biểu tình Tư Đồ Mã Phi hoảng loạn, gã hé môi mấp máy. Tư Đồ Mã Phi hết nhìn trời lại cúi đầu xuống, mặc dù gã cố gắng che giấu nhưng mọi người thấy rõ ràng là gã đang sợ, gã sợ tới nỗi không dám đánh.
- Ngươi...!
Đang phút nguy cấp, Hư Hoài Cốc không rảnh quát mắng Tư Đồ Mã Phi nhát gan.
Hư Hoài Cốc la lên ra lệnh người Vân Đoan:
- Mọi người đừng sợ, hôm nay chúng ta chỉ cần ép ra nguyên tội của Trần Lạc là được. Cừu Tước điện hạ sẽ có cách xử hắn!
Như Hư Hoài Cốc nói, mục tiêu của gã chỉ vì buộc ra thành tựu nguyên tội của Trần Lạc, không hơn. Nhưng Hư Hoài Cốc đã lấy ra hết sức mạnh mà vẫn không làm gì được Trần Lạc.
Hư Hoài Cốc hét to một tiếng:
- Huyễn Linh, còn chờ gì nữa?
Huyễn Linh gật đầu ra hiệu, lật ta lại lấy ra một cái đỉnh. Huyễn Linh ném đỉnh đi, cái đỉnh biến to tỏa ánh sáng xám. Trong phút chốc khung trời âm u, âmy đen dày đặc, tiếng sấm ầm ầm, sét đánh liên hôi.
Cổ lão nhận ra bảo bối này, lão biến sắc mặt nói:
- Đây là... Thương Lôi Đại Hạo đỉnh!
Cổ lão hít sâu, nói:
- Ghê gớm, đây là Vân Đoan Đại Thế Tử dùng lực lượng thương lôi trong căn nguyên thế giới luyện chế ra bảo bối.
Lãnh Cốc lo lắng an toàn của Trần Lạc, gã hỏi:
- Tiền bối, cái đỉnh kia rất lợi hại sao?
- Không chỉ lợi hại, thật sự... Không hình dung được. Bởi vì lực lượng thương lôi là lực lượng cực kỳ bá đạo, sắc bén trong căn nguyên thế giới, lợi hại hơn tử kim lôi điện trong thiên nhiên gấp trăm ngàn lần.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Răng rắc!
Một tia chớp xám dữ tợn khủng bố ngưng tụ trong đỉnh to bắn ra ngoài, như giao long giáng xuống. Trần Lạc khẽ rên, hơi biến sắc mặt, chỉ vẻn vẹn như thế. Trần Lạc vẫn cầm cột chờ Thái Thượng Hỗn Nguyên Kỳ, nheo mắt nhìn.
Phát hiện Thương Lôi Đại Hạo đỉnh có thể lay động Trần Lạc, Hư Hoài Cốc mừng rỡ hét lên:
- Trần Lạc, ta còn tưởng rằng ngươi thật sự vô địch thiên hạ, hừ, cũng chỉ có thế! Huyễn Linh, nếu Thương Lôi Đại Hạo đỉnh có thể lay động hắn vậy hãy dốc hết sức hành động đi, để con kiến này biết sự lợi hại của Vân Đoan chúng ta!
Huyễn Linh điên cuồng vận chuyển Thương Lôi Đại Hạo đỉnh, từng đợt thương lôi giáng xuống. Mỗi lần giáng sét là mặt Trần Lạc tái vài phần, người chìm xuống mấy phần.
Tư Đồ Mã Phi thấy vậy vốn lựa chọn không chọc vào Trần Lạc thoáng chốc bắt đầu rục rịch.
Tư Đồ Mã Phi hỏi Lý Lăng Thiên lần nữa:
- Lý huynh, tuy Đại Thế Tử không chỉ trích ta nhưng ta cảm nhận được Đại Thế Tử tức giận, xem tình huống bây giờ ta có nên ra tay không?
- Tư Đồ huynh, phải vững vàng lên.
- Thương Lôi Đại Hạo đỉnh của Đại Thế Tử đã có thể lay động được Trần Lạc, thoạt trông hắn không dám đánh trả.
- Thương Lôi Đại Hạo đỉnh của Đại Thế Tử đúng là có thể lay động Trần Lạc, nhưng đó chỉ là lay động. Lay động không có nghĩa là bị thương được hắn. Trần Lạc không đánh trả cũng không có nghĩa là hắn không dám.
- Vậy tại sao?
- Ta cũng không biết.
Cùng lúc đó, nhìn thấy Trần Lạc bị Thương Lôi Đại Hạo đỉnh đánh ra từng đợt thương lôi không ngừng thụt lùi, Lãnh Cốc sốt ruột xoay quanh như kiến bò trên chảo nóng, trái tim muốn nhảy khỏi lồng ngực.Lãnh Cốc hỏi:
- Lạc gia bị sao vậy? Tại sao không đánh tra? Chẳng lẽ đúng như tin đồn, nếu hắn ra tay sẽ bị thẩm phán?
Tần Phấn an ủi:
- Lãnh Cốc, ngươi đừng lo. Lạc gia không quan tâm trời có giáng thẩm phán xuống không, Lạc gia chưa bao giờ quan tâm.
- Vậy tại sao Lạc gia không đánh trả?
- Vân Đoan thăm dò Lạc gia, Lạc gia cũng muốn thăm dò chính mình. Nếu ta đoán đúng thì Lạc gia không đánh trả là muốn thử xem cơ thể có thể chịu được lực lượng đến đâu. Huống chi biết người biết ta trăm trận trăm thắng, càng hiểu biết lực lượng căn nguyên thế giới mới có thể đối phó mấy vị bá chủ trên Vân Đoan.
Lãnh Cốc nóng nảy nói:
- Nhưng... Nhưng cứ tiếp tục thế này dù cơ thể Lạc gia mạnh mấy cũng sẽ bị thương! Thương lôi đó toàn là lực lượng từ căn nguyên thế giới!
Tần Phấn vẫn ung dung bình tĩnh, gã cười nói:
- Lãnh Cốc, ngươi quá xem thường thân thể của Lạc gia. Mười năm trước tại Táng Cổ Phong, thành tựu của Lạc gia chính là đại độ ách tịch diệt chi thân, cơ thể là thân phật gia chí cao vô thượng. Có lẽ cơ thể Lạc gia không phải sức mạnh nhất thiên hạ nhưng cũng là thân thể khó giết nhất trong thiên địa.
- Khó giết nhất? Chẳng lẽ là bất tử bất diệt?
- Không! Không phải bất tử bất diệt, mà là lại tử lại diệt, lập địa thành phật, niết bàn trọng sinh!
- Lập địa thành phật? Niết bàn trọng sinh?
Lãnh Cốc ngạc nhiên, không hiểu, gã thật sự không hiểu.
...
Trên không trung.
Huyễn Linh điên cuồng thúc giục Thương Lôi Đại Hạo đỉnh giáng xuống lực lượng thương lôi từ căn nguyên thế giới. Trần Lạc bị đánh liên tục thụt lùi, cứ chìm xuống mãi, mặt càng tái hơn.
Hư Hoài Cốc rất hưng phấn, gã nghiến răng gầm lên:
- Trần Lạc, ngươi không dám đánh trả sao?
Hư Hoài Cốc nhảy lên, như nhật nguyệt luân phiên đạp mạnh vào Thái Thượng Hỗn Nguyên Kỳ, toát ra lực lượng siêu khủng.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Bùm bùm bùm bùm bùm!
- Cho ngươi vô pháp vô thiên!
- Cho ngươi không kiêng nể gì!
- Cho ngươi có gan nghịch thiên!
- Đánh trả đi! Đánh trả cho ta! Ngươi đang sợ sao?
Hư Hoài Cốc đã điên, gã tức giận liên tục hóa thân nhật nguyệt, nhấn xuống, định lấy lại những nỗi nhục nhã đã chịu từ tay Trần Lạc.
- Sợ? Ngươi đang sợ sao? Ha ha ha, không ngờ Trần Lạc nhà ngươi cũng có lúc sợ, ha ha ha ha ha ha!
Vù vù vù vù vù!
Hư Hoài Cốc lại hóa thân nhật nguyệt, lực lượng đại nhật cùng hạo nguyệt điên cuồng ngưng tụ giao nhau. Đột nhiên tiếng rên rỉ không biết từ đâu truyền đến, tiếng rên khiến lực lượng nhật nguyệt quanh thân Hư Hoài Cốc thác lọa. Hư Hoài Cốc sợ hết hồn, ngừng tấn công. Hư Hoài Cốc nhìn xuống, chợt thấy người Trần Lạc từ khi nào đỏ rực như khối sắt nung đỏ bốc khói trắng.
- Grao!
Lại một tiếng gầm, thanh âm làm hồn người hoảng hốt, sợ hãi, linh hồn không chịu nổi run rẩy. Tất cả người Vân Đoan bị chấn lực lượng tan tác, mơ hồ vặn vẹo. Lực lượng nhật nguyệt của Hư Hoài Cốc, đại nhật pháp tắc của Cổ Lạc, Tề Tinh uyên, Huyễn Linh, lực lượng hạo nguyệt của mấy Hạo Nguyệt Tước Tử đều tan nát. Mấy trăm người Vân Đoan bị chấn miệng mũi chảy máu, không đứng vững được. Thái Thượng Hỗn Nguyên Kỳ luyện chế bằng lực lượng nhật nguyệt căn nguyên thế giới cũng bị chấn vụt tắt. Thương Lôi Đại Hạo đỉnh bị chấn không thể ngưng tụ thương lôi.
Là thanh âm gì mà khủng bố quá vậy?
Không ai biết.
Đám người đông nghẹt tụ tập trước Tiểu Phật Linh giới không chịu nổi đều thụt lùi, sợ gặp nguy hiểm. Bởi vì thanh âm này rất đáng sợ, như mãnh thú hồng hoang đến từ thời đại viễn cổ, há mồm có thể thôn phệ thiên địa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.