Chương 1166: Thất Dạ tâm sự.
Cửu Hanh
08/12/2016
- Huynh đệ, ta không biết nên khuyên tình cảnh của ngươi như thế nào,
càng không biết làm sao để giúp ngươi, vì ta chưa từng biết về Hư Vọng
chi thư. Nhưng đại ca nói cho ngươi nghe cái này, hoàn vũ có nhiều chưa
biết, nhiều bí ẩn đếm hoài không hết, nhiều vượt sức tưởng tượng của
ngươi. Các loại pháp tắc đan xen rắc rối, nhưng tất cả không thoát khỏi
hai chữ, nhân quả.
- Nhân quả là vĩnh hằng, không ai có thể sửa đổi.
- Con người sống trên đời, một gốc cây ngọn cỏ, mặc kệ chuyện đời thay đổi thế nào, mặc kệ nhân quả luân hồi ra sao, miễn ta không thẹn với lòng là được. Trời đất bao la lòng ta lớn nhất, miễn lòng không dao động thì mọi thứ chỉ là mây bay
Không biết có phải vì Thất Dạ chuẩn bị rượu ngon độ cồn hơi nhiều hay do ý thức của Trần Lạc chỉ vừa phục hồi, uống mấy đàn làm hắn ngà ngà say. Hoặc có lẽ Trần Lạc muốn sảng khoái say một lần.
Hay nói nam nhân sau khi say rượu sẽ nói nhiều, Trần Lạc cũng vậy. Hắn xỉn thì như có lời nói mãi không hết, trút ra những chua xót giấu trong lòng mấy năm nay, có khao khát tình thân, nhớ sư phụ, áy náy đám nữ nhân Lạc Anh, bất đắc dĩ với vận mệnh, rất nhiều chuyện.
Mặt ngoài Trần Lạc là người tùy tính tiêu sái, nhưng trong hoàn vũ này hễ là người đều có thất tình lục dục, ai có thể thật sự túy ý, tiêu sái? Không, tuyệt đối không có, nhưng nhiều lúc Trần Lạc giấu những tâm sự vào đáy lòng.
Không có lý do gì đặc biệt, chỉ bởi Trần Lạc biết hắn là một nam nhân.
Một nam nhân dù trong lòng bất đắc dĩ cỡ nào, bực tức bao nhiêu chỉ có thể một mình gánh lấy.
Thất Dạ chỉ im lặng lắng nghe, gã không nói câu nào, vì gã rất hiểu Trần Lạc, vì gã cũng là nam nhân. Xông xáo bên ngoài nhiều năm, trong lòng Thất Dạ cũng chứa nhiều cay đắng.
- Ài, không nói nữa, nói nhiều già mồm, mong đại ca đừng chê cười.
Vẻ mặt Thất Dạ bình tĩnh lắc đầu, nghiêm nghị nói:
- Trong hoàn vũ, trong thiên địa, là người thì sẽ có thất tình lục dục, dù là ai sâu trong lòng ẩn giấu tình cảm chân thành tha thiết nhất của mình.
- Có lẽ là chua xót, có lẽ là bất đắc dĩ, cũng có lẽ là thống khổ, có lẽ là điều gì đó, không ai ngoại lệ. Cái gì là đời người? Đời chính là đây.
- Tại sao nhân tộc được gọi là đứng đầu chúng linh? Là vì nhân tộc có tình cảm phức tạp. Thần ma không hiểu, mãi mãi không biết được. Ngày xưa Nữ Oa nặn đất tạo người, gọi người là linh hoàn mỹ vì thế.
Trần Lạc nâng ly:
- Thì đó, nếu đời người chỉ có vui chứ không có buồn thì thật đơn điệu, nhạt nhẽo ha ha ha ha ha ha!
Trần Lạc ngửa đầu uống cạn. Thất Dạ cũng cạn ly.
- Đừng nói ta, nói về đại ca đi. Mấy năm nay đại ca sống thế nào?
- Ta? Không tính tốt, cũng không tệ.
Thất Dạ trả lời:
- Vẫn như cũ, bình bình.
- Ui chao, bình bình? Đại ca, mấy năm không gặp đại ca đã học được tính khiêm tốn?
Trần Lạc cười nói:
- Trong thế giới kia đừng thấy ta đã xỉu, ý thức còn tỉnh táo. Ta nghe rõ ràng mấy năm nay đại ca có uy danh không nhỏ trong vô tận hải, nhiều đại nhân vật hoàn vũ dều phải nể mặt. Đại ca như vậy mà bảo là bình bình?
Bị Trần Lạc giễu cợt, Thất Dạ bất đắc dĩ lắc đầu, cười nói:
- Nếu bọn họ nể mặt ta thì lúc đó ta không cần đành nhau, trực tiếp mang ngươi đi là được, làm gì bị người đánh miệng mũi chảy máu?
- Ha, đại ca, ta xin nhận lỗi được chưa?
- Huynh đệ, ngươi nên biết ta không có ý đó.
Trần Lạc nhìn bộ dáng Thất Dạ nghiêm túc sửa đúng, hắn cười phá lên:
- Ha ha ha ha ha ha!
Trần Lạc chỉ nói đùa, tính chọc Ma Quân tiếng tăm lừng lẫy.
Trần Lạc chợt nhớ ra một điều, hỏi:
- Đại ca, ta nhớ đại ca luôn tìm một cô nương. Sao rồi, tìm được chưa?
- Đã tìm được.
Nghe Thất Dạ nói tìm ra cô nương kia rồi thì Trần Lạc rất kích động, hắn định trêu chọc mấy câu nhưng rồi thấy nét mặt Thất Dạ ưu sầu, hắn nhân từ bỏ ý định chọc ghẹo.
Trần Lạc quan tâm hỏi:
- Vậy hiện tại vị cô nương kia...
- Nàng là tộc nhân Bàn Cổ.
- Má ơi, tộc nhân Bàn Cổ?
Trần Lạc không ngờ Thất Dạ tìm cô nương kia là tộc nhân Bàn Cổ cùng với thiên địa sơ khai trong hoàn vũ.
Trần Lạc hỏi tiếp:
- Đại ca đã gặp nàng?
Thất Dạ lắc đầu, gã im lặng thật lâu sau mở miệng nói:
- Lúc trước ta quyết định xâm nhập vô tận hải vì tìm kiếm nàng, tiếc rằng tìm thật lâu vẫn không thấy, cuối cùng Nữ Vu nói cho ta biết.
- Nữ Vu?
Nói đến thì Nữ Vu không đắc tội Trần Lạc bao giờ, nhưng chẳng hiểu sao hắn không thích nữ nhân này, thậm chí hơi ghét.
- Đúng vậy! Ta nghe Nữ Vu nói mới biết cô nương ngày xưa giúp ta là tộc nhân Bàn Cổ, còn là tội nhân tộc Bàn Cổ.
- Tội nhân tộc Bàn Cổ? Là sao?
- Mọi chuyện đều tại ta.
- Vì đại ca?
Vẻ mặt Thất Dạ đau thương nói:
- Vì ngày xưa giúp ta nên nàng mới thành tội nhân tộc Bàn Cổ.
- Tại sao?
Trần Lạc không hiểu, không nghĩ ra một tộc nhân Bàn Cổ giúp đỡ Thất Dạ thời trẻ sao thành tội nhân tộc Bàn Cổ?
- Vì lý do gì thì hiện tại ta cũng không biết, đại khái liên quan nhân quả của ta.
Trần Lạc rót rượu cho Thất Dạ, hỏi:
- Nhân quả của đại ca?
Trần Lạc càng nghe càng hoang mang, hắn không hiểu trong đó có mối liên quan gì.
Thất Dạ đặt ly rượu bên môi uống cạn, nói tiếp:
- Ta cũng không biết, ta luôn tìm đáp án.
- Hiện nàng ở đâu?
Thất Dạ lắc đầu, nói:
- Ta không rõ, ta chỉ biết lúc xưa đại ca giúp đỡ ta thì nàng bị nhiều tộc nhân Bàn Cổ hợp sức phong ấn. Mấy năm nay vì tìm kiếm tung tích của nàng mà ta lên cửu thiên thiên đường, xuống cửu u địa ngục, trong vô tận hải nơi nào đi được ta đã đi hết, nên hoặc không nên đắc tội đều đã đắc tội. Ta tru sát thần linh, đồ diệt ma quỷ, cuối cùng địa khai sát giới trong vô tận hải mới biết nàng bị phong ấn ở Thiên cung trên trời.
- Thiên cung trên trời? Đó là chỗ nào?
- Nơi ông trời ở.
Trần Lạc hút ngụm khí lạnh, nghe tới đây hắn hơi hiểu nỗi đau của Thất Dạ. Vì tìm người mình yêu Thất Dạ giận dữ xông vô tận hải, tru sát thần linh, đồ diệt ma quỷ, tuy cuối cùng tìm ra tung tích của người yêu nhưng Thiên cung là nơi trời ở, người bình thường làm sao lay động được?
- Ta lên Thiên cung, nhưng không gặp mặt nàng một lần đã bị ông trời phất tay đánh hấp hối, suýt hồn phi phách tán.
Có lẽ đúng như Thất Dạ đã nói, trong hoàn vũ hễ là con người đều có thất tình lục dục, mỗi người sâu trong lòng giấu tình cảm chân thành nhất. Trần Lạc là thế, Thất Dạ cũng vậy, gã đang thổ lộ bí mật sâu nhất trong lòng.
- Sau khi bị thương ta trốn đi tu dưỡng, cũng may ta lành vết thương, lực lượng tăng nhiều, nhưng vẫn không đánh lại ông trời. Ta tức quá đi cướp Đại Địa chi thư, tuy cuối cùng thành công nhưng chỉ cướp được chứ không chúa tể, có thể dung hợp với Đại Địa chi thư hay không còn chưa biết. Đối phó ông trời thì... Không biết đến ngày tháng năm nào.
- Nhân quả là vĩnh hằng, không ai có thể sửa đổi.
- Con người sống trên đời, một gốc cây ngọn cỏ, mặc kệ chuyện đời thay đổi thế nào, mặc kệ nhân quả luân hồi ra sao, miễn ta không thẹn với lòng là được. Trời đất bao la lòng ta lớn nhất, miễn lòng không dao động thì mọi thứ chỉ là mây bay
Không biết có phải vì Thất Dạ chuẩn bị rượu ngon độ cồn hơi nhiều hay do ý thức của Trần Lạc chỉ vừa phục hồi, uống mấy đàn làm hắn ngà ngà say. Hoặc có lẽ Trần Lạc muốn sảng khoái say một lần.
Hay nói nam nhân sau khi say rượu sẽ nói nhiều, Trần Lạc cũng vậy. Hắn xỉn thì như có lời nói mãi không hết, trút ra những chua xót giấu trong lòng mấy năm nay, có khao khát tình thân, nhớ sư phụ, áy náy đám nữ nhân Lạc Anh, bất đắc dĩ với vận mệnh, rất nhiều chuyện.
Mặt ngoài Trần Lạc là người tùy tính tiêu sái, nhưng trong hoàn vũ này hễ là người đều có thất tình lục dục, ai có thể thật sự túy ý, tiêu sái? Không, tuyệt đối không có, nhưng nhiều lúc Trần Lạc giấu những tâm sự vào đáy lòng.
Không có lý do gì đặc biệt, chỉ bởi Trần Lạc biết hắn là một nam nhân.
Một nam nhân dù trong lòng bất đắc dĩ cỡ nào, bực tức bao nhiêu chỉ có thể một mình gánh lấy.
Thất Dạ chỉ im lặng lắng nghe, gã không nói câu nào, vì gã rất hiểu Trần Lạc, vì gã cũng là nam nhân. Xông xáo bên ngoài nhiều năm, trong lòng Thất Dạ cũng chứa nhiều cay đắng.
- Ài, không nói nữa, nói nhiều già mồm, mong đại ca đừng chê cười.
Vẻ mặt Thất Dạ bình tĩnh lắc đầu, nghiêm nghị nói:
- Trong hoàn vũ, trong thiên địa, là người thì sẽ có thất tình lục dục, dù là ai sâu trong lòng ẩn giấu tình cảm chân thành tha thiết nhất của mình.
- Có lẽ là chua xót, có lẽ là bất đắc dĩ, cũng có lẽ là thống khổ, có lẽ là điều gì đó, không ai ngoại lệ. Cái gì là đời người? Đời chính là đây.
- Tại sao nhân tộc được gọi là đứng đầu chúng linh? Là vì nhân tộc có tình cảm phức tạp. Thần ma không hiểu, mãi mãi không biết được. Ngày xưa Nữ Oa nặn đất tạo người, gọi người là linh hoàn mỹ vì thế.
Trần Lạc nâng ly:
- Thì đó, nếu đời người chỉ có vui chứ không có buồn thì thật đơn điệu, nhạt nhẽo ha ha ha ha ha ha!
Trần Lạc ngửa đầu uống cạn. Thất Dạ cũng cạn ly.
- Đừng nói ta, nói về đại ca đi. Mấy năm nay đại ca sống thế nào?
- Ta? Không tính tốt, cũng không tệ.
Thất Dạ trả lời:
- Vẫn như cũ, bình bình.
- Ui chao, bình bình? Đại ca, mấy năm không gặp đại ca đã học được tính khiêm tốn?
Trần Lạc cười nói:
- Trong thế giới kia đừng thấy ta đã xỉu, ý thức còn tỉnh táo. Ta nghe rõ ràng mấy năm nay đại ca có uy danh không nhỏ trong vô tận hải, nhiều đại nhân vật hoàn vũ dều phải nể mặt. Đại ca như vậy mà bảo là bình bình?
Bị Trần Lạc giễu cợt, Thất Dạ bất đắc dĩ lắc đầu, cười nói:
- Nếu bọn họ nể mặt ta thì lúc đó ta không cần đành nhau, trực tiếp mang ngươi đi là được, làm gì bị người đánh miệng mũi chảy máu?
- Ha, đại ca, ta xin nhận lỗi được chưa?
- Huynh đệ, ngươi nên biết ta không có ý đó.
Trần Lạc nhìn bộ dáng Thất Dạ nghiêm túc sửa đúng, hắn cười phá lên:
- Ha ha ha ha ha ha!
Trần Lạc chỉ nói đùa, tính chọc Ma Quân tiếng tăm lừng lẫy.
Trần Lạc chợt nhớ ra một điều, hỏi:
- Đại ca, ta nhớ đại ca luôn tìm một cô nương. Sao rồi, tìm được chưa?
- Đã tìm được.
Nghe Thất Dạ nói tìm ra cô nương kia rồi thì Trần Lạc rất kích động, hắn định trêu chọc mấy câu nhưng rồi thấy nét mặt Thất Dạ ưu sầu, hắn nhân từ bỏ ý định chọc ghẹo.
Trần Lạc quan tâm hỏi:
- Vậy hiện tại vị cô nương kia...
- Nàng là tộc nhân Bàn Cổ.
- Má ơi, tộc nhân Bàn Cổ?
Trần Lạc không ngờ Thất Dạ tìm cô nương kia là tộc nhân Bàn Cổ cùng với thiên địa sơ khai trong hoàn vũ.
Trần Lạc hỏi tiếp:
- Đại ca đã gặp nàng?
Thất Dạ lắc đầu, gã im lặng thật lâu sau mở miệng nói:
- Lúc trước ta quyết định xâm nhập vô tận hải vì tìm kiếm nàng, tiếc rằng tìm thật lâu vẫn không thấy, cuối cùng Nữ Vu nói cho ta biết.
- Nữ Vu?
Nói đến thì Nữ Vu không đắc tội Trần Lạc bao giờ, nhưng chẳng hiểu sao hắn không thích nữ nhân này, thậm chí hơi ghét.
- Đúng vậy! Ta nghe Nữ Vu nói mới biết cô nương ngày xưa giúp ta là tộc nhân Bàn Cổ, còn là tội nhân tộc Bàn Cổ.
- Tội nhân tộc Bàn Cổ? Là sao?
- Mọi chuyện đều tại ta.
- Vì đại ca?
Vẻ mặt Thất Dạ đau thương nói:
- Vì ngày xưa giúp ta nên nàng mới thành tội nhân tộc Bàn Cổ.
- Tại sao?
Trần Lạc không hiểu, không nghĩ ra một tộc nhân Bàn Cổ giúp đỡ Thất Dạ thời trẻ sao thành tội nhân tộc Bàn Cổ?
- Vì lý do gì thì hiện tại ta cũng không biết, đại khái liên quan nhân quả của ta.
Trần Lạc rót rượu cho Thất Dạ, hỏi:
- Nhân quả của đại ca?
Trần Lạc càng nghe càng hoang mang, hắn không hiểu trong đó có mối liên quan gì.
Thất Dạ đặt ly rượu bên môi uống cạn, nói tiếp:
- Ta cũng không biết, ta luôn tìm đáp án.
- Hiện nàng ở đâu?
Thất Dạ lắc đầu, nói:
- Ta không rõ, ta chỉ biết lúc xưa đại ca giúp đỡ ta thì nàng bị nhiều tộc nhân Bàn Cổ hợp sức phong ấn. Mấy năm nay vì tìm kiếm tung tích của nàng mà ta lên cửu thiên thiên đường, xuống cửu u địa ngục, trong vô tận hải nơi nào đi được ta đã đi hết, nên hoặc không nên đắc tội đều đã đắc tội. Ta tru sát thần linh, đồ diệt ma quỷ, cuối cùng địa khai sát giới trong vô tận hải mới biết nàng bị phong ấn ở Thiên cung trên trời.
- Thiên cung trên trời? Đó là chỗ nào?
- Nơi ông trời ở.
Trần Lạc hút ngụm khí lạnh, nghe tới đây hắn hơi hiểu nỗi đau của Thất Dạ. Vì tìm người mình yêu Thất Dạ giận dữ xông vô tận hải, tru sát thần linh, đồ diệt ma quỷ, tuy cuối cùng tìm ra tung tích của người yêu nhưng Thiên cung là nơi trời ở, người bình thường làm sao lay động được?
- Ta lên Thiên cung, nhưng không gặp mặt nàng một lần đã bị ông trời phất tay đánh hấp hối, suýt hồn phi phách tán.
Có lẽ đúng như Thất Dạ đã nói, trong hoàn vũ hễ là con người đều có thất tình lục dục, mỗi người sâu trong lòng giấu tình cảm chân thành nhất. Trần Lạc là thế, Thất Dạ cũng vậy, gã đang thổ lộ bí mật sâu nhất trong lòng.
- Sau khi bị thương ta trốn đi tu dưỡng, cũng may ta lành vết thương, lực lượng tăng nhiều, nhưng vẫn không đánh lại ông trời. Ta tức quá đi cướp Đại Địa chi thư, tuy cuối cùng thành công nhưng chỉ cướp được chứ không chúa tể, có thể dung hợp với Đại Địa chi thư hay không còn chưa biết. Đối phó ông trời thì... Không biết đến ngày tháng năm nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.