Chương 131: Thí luyện của Trung Ương học phủ.
Cửu Hanh
22/09/2015
Thiên Ki Tiểu linh giới mông lung, mặt trời mọc lên cũng bị mây mù che chỉ còn lại vệt đỏ. Trong Tiểu linh giới nào thì mặt trời cách rất xa, ánh nắng yếu ớt. Trong Tiểu linh giới ít có thời tiết bình thường, Thiên Ki Tiểu linh giới cũng vậy. Bây giờ trong Thiên Ki Tiểu linh giới đang đổ mưa phùn.
Mưa bị mông lung.
Trần Lạc vào Thiên Ki Tiểu linh giới đã ba, bốn canh giờ, hắn đang xuyên qua rừng cây. Trên đường đi Trần Lạc gặp mấy con ma thú nhất giai, hắn nhẹ nhàng giải quyết chúng nó. Trần Lạc dừng bước, ngẩng đầu nhìn qua. Mơ hồ thấy phía xa có một chùm sáng trắng, chùm sáng như kết nối trời và đsất, Trần Lạc biết đó là truyền tống trận đi cửa thứ hai. Trước khi mặt trời lại mọc Trần Lạc phải chạy tới nơi, nếu không thì truyền tống trận sẽ tự đóng lại. Thời gian đầy đủ nên Trần Lạc không gấp gáp.
Nghe nói thí luyện lần này có mười tám thiên quan, càng về sau khó khăn càng lớn. Lúc Trần Lạc mới đi vào có áp lực vô hình làm hắn hơi khó chịu, nhưng thích ứng một đoạn thời gian thì trở thành thói quen. Có lẽ áp lực cửa thứ hai càng mãnh liệt hơn, không biết bên trong cư ngụ ma thú cấp bậc cỡ nào. Nghe nói trừ ma thú ra còn có một số quỷ quái hung tàn, thậm chí là ác linh.
Tất cả nói lên bài thi lần này, sinh tồn.
Khoảng một canh giờ sau Trần Lạc đi tới truyền tống trận cửa thứ nhất, trừ hắn ra có rất nhiều người chạy đến, lục tục vào truyền tống trận.
- Trần Lạc!
Nghe có người kêu tên mình, Trần Lạc đưa mắt nhìn qua. Là Bạch Kiếm, có vẻ gã chờ tại đây đã lâu.
Bạch Kiếm thấy Trần Lạc liền hỏi:
- Ngươi như thế nào?
Trần Lạc lắc đầu cười mắng:
- Dù ta mở tử hải tốt xấu có linh lực, không phải phế vật, tiểu tử đừng nói giọng đó với ta.
- Ta không có ý đó.
Từ khi biết Trần Lạc mở tử hải thì giọng điệu của Bạch Kiếm lộ rõ quan tâm, thương hại, tuy nhiên gã không chịu thừa nhận điều đó.
Bạch Kiếm nghiêm túc nói:
- Sau khi vào truyền tống trận không biết tiếp theo sẽ bị truyền tống đến đâu, ngươi phải cẩn thận. Ta sẽ chờ ngươi ở truyền tống trận tiếp theo.
- Được, ngươi cũng phải cẩn thận chút.
Trần Lạc bước vào truyền tống trận, quả nhiên lại bị đưa đến một chỗ xa lạ. Bầu trời vẫn xám xịt, mưa phùn lất phất. Trần Lạc ngẩng đầu nhìn một lúc, thầm chửi biến thái thích xem trộm. Trần Lạc rất mẫn cảm với trận pháp nên tự nhiên nhìn ra giữa hư không bày đầy các huyền quang trận, rậm rạp khắp nơi, nhiều không đếm xuể. Trần Lạc phải cảm thán Trung Ương học phủ đúng là Trung Ương học phủ, giàu nứt vách. Chỉ tính linh thạch tiêu hao vận chuyển những huyền quang trận này dư sức cứu nạn dân toàn thiên hạ.
Trần Lạc nhìn truyền tống trận cửa thứ ba cách không xa, hắn khoanh chân ngồi xuống hấp thu linh khí, tu luyện. Linh khí trong Tiểu linh giới này đậm đặc hơn bên ngoài nhiều, nếu có linh khí nói lên chắc chắn có bảo bối. Trong thí luyện nếu có thể lấy được một bảo bối thì cũng hay.
Trong ba ngày Trần Lạc liên tục vượt bốn cửa, đến truyền tống trận cửa thứ bốn thấy số lượng học tử ít hơn nhiều. Vào cửa thứ bốn áp lực mãnh liệt hơn trước nhiều, áp lực vô hình đè ép linh hồn, cơ thể cực kỳ khó chịu, choáng váng buồn nôn. Ba ngày qua Trần Lạc thấ có người bị áp lực đè toàn thân co giật. Trần Lạc thấy có người bị ma thú nhị giai rượt theo đến đường cùng, đành thúc giục thí luyện thủ trạc truyền tống ra ngoài.
Ngày thứ bốn, Trần Lạc xông vào cửa thứ năm, áp lực càng mạnh mẽ. Trên đường đến truyền tống trận không thuận lợi như mấy lần trước, bởi vì ma thú trong ải nảy hung tàn hơn cửa trước nhiều. Ma thú xuất hiện theo bầy mười con, bốn ngày qua Trần Lạc ít khi nào giết chóc. Trần Lạc xông vào cửa tiếp theo liền tìm chỗ an toàn tu luyện rồi một hơi chạy đến truyền tống trận.
Giờ phút này, Trần Lạc đang ngồi trên một thân cây to tu luyện, trong linh hải không giới hạn vẫn là sương trắng đen giao nhau như hỗn độn. Cục đá hình trái tim hơn hơn trước một chút, càng thêm đỏ thẫm. Lửa đốt xung quanh cục đá hình trái tim, mơ hồ thấy bề mặt hòn đá toát ra khí như dung nham. Gần đó là Hỏa Giao Kình, linh lực như con giao long đỏ rực chậm rãi xoay tròn, đã là lục chuyển, không lâu sau sẽ đến thất chuyển viên mãn.
Làm Trần Lạc khó hiểu là Hỏa Giao Kình của hắn to hơn trước gấp đôi. Đúng vậy, Hỏa Giao Kình gấp đôi. Bình thường khi vận chuyển linh lực, mỗi khi lên một chuyển là linh lực sẽ biến to một ít nhưng hắn chưa từng nghe nói sẽ to gấp đôi. Trần Lạc còn phát hiện mỗi ngày Hỏa Giao Kình to ra nhanh đến khó tin, điều này khiến hắn lấy làm lạ. Tuy mấy ngày nay Trần Lạc luôn tu luyện nhưng hấp thu linh khí có hạn, không thể nào kho trương như vậy.
Càng làm Trần Lạc thấy khó tin là Hỏa Giao Kình càng lúc càng có hình tượng, giống như thật. Trần Lạc cẩn thận cảm ứng, càng cảm thấy Hỏa Giao Kình giống y như giao long trong truyền thuyết, rất giống. Sừng như lộc, đầu như đà, miệng như cá sấu, mắt như rùa, tai như trâu, râu như tôm, bụng như rắn, cơ thể cao to nổi lên một ít vảy.
Cái này . . .
Trần Lạc thầm nghĩ:
- Bà nội nó, không lẽ tu luyện đến thất chuyển là có thể tu ra một con hỏa giao sao? Khó tin quá.
Trần Lạc lắc đầu, không suy nghĩ nhiều, đây không phải vấn đề suy nghĩ là được. Trần Lạc nhìn sắc trời, đã không còn sớm, hắn quyết định đi truyền tống trận. Tu vi củ Trần Lạc tăng quá nhanh, sau khi mở linh hải thi linh lực tăng vọt lên ngũ chuyển, nên hắn muốn nhân cơ hội này tìm ma thú rèn tay, cảm nhận biến đổi linh lực nhất, nhị chuyển. Phải đặt nền vững chắc, vì nó liên quan đến lúc ngưng tụ linh nguyên, không thể qua loa. Trần Lạc cẩn thận cảm nhận mỗi một chuyển mãi đến khi hoàn toàn nắm giữ chúng.
Không biết là ông trời cố ý sắp đặt hay cuộc đời tình cờ như thế.
Khi Trần Lạc đi tới truyền tống trận cửa thứ sáu thì lại ặp mấy người quen, còn là những người hắn không muốn trông thấy. Là Vũ Hóa Phi, Tiết Thường Uyển, Đinh Côn, thêm Mộ Hạo, Đinh Tử Hiên, Diệp Thanh. Có vẻ bọn họ đang bàn bạc cái gì, khi thấy Trần Lạc thì hơi ngạc nhiên. Vũ Hóa Phi vẫn phong độ phiên phiên, Tiết Thường Uyển vẫn xinh đẹp tuyệt trần. Dù trên trời mưa lất phất, xác mấy con ma thú nằm xung quanh thì áo trắng của Vũ Hóa Phi, Tiết Thường Uyển không dính chút bụi trần. Đám người Đinh Côn, Đinh Tử Hiên, Diệp Thanh đứng bên cạnh thì không tốt như vậy, hơi chật vật.
Đinh Tử Hiên trông thấy Trần Lạc liền cười nhạo:
- Là Trần Lạc đây mà, gặp ngươi ở cửa thứ sáu làm chúng ta rất bất ngờ.
Cái gọi là trước khác nay khác, nếu là mấy ngày trước cho Đinh Tử Hiên một vạn lá gan gã cũng không dám nói kiểu đó với Trần Lạc, bởi vì lúc trong hội thi Kim Thủy Vực gã bị hắn đánh sợ. Không chỉ Đinh Tử Hiên, bao gồm Mộ Hạo, Diệp Thanh đều bị Trần Lạc đánh sợ, bị ám ảnh tâm lý. Tuy nhiên khi biết linh hải của Trần Lạc chết thì nỗi sợ tan biến hết, thay thế là vui vẻ, như bầu trời mây đen dày đặc bỗng trong xanh, đó là tâm trạng hiện giờ của đám người Đinh Tử Hiên, Mộ Hạo, Diệp Thanh.
Mưa bị mông lung.
Trần Lạc vào Thiên Ki Tiểu linh giới đã ba, bốn canh giờ, hắn đang xuyên qua rừng cây. Trên đường đi Trần Lạc gặp mấy con ma thú nhất giai, hắn nhẹ nhàng giải quyết chúng nó. Trần Lạc dừng bước, ngẩng đầu nhìn qua. Mơ hồ thấy phía xa có một chùm sáng trắng, chùm sáng như kết nối trời và đsất, Trần Lạc biết đó là truyền tống trận đi cửa thứ hai. Trước khi mặt trời lại mọc Trần Lạc phải chạy tới nơi, nếu không thì truyền tống trận sẽ tự đóng lại. Thời gian đầy đủ nên Trần Lạc không gấp gáp.
Nghe nói thí luyện lần này có mười tám thiên quan, càng về sau khó khăn càng lớn. Lúc Trần Lạc mới đi vào có áp lực vô hình làm hắn hơi khó chịu, nhưng thích ứng một đoạn thời gian thì trở thành thói quen. Có lẽ áp lực cửa thứ hai càng mãnh liệt hơn, không biết bên trong cư ngụ ma thú cấp bậc cỡ nào. Nghe nói trừ ma thú ra còn có một số quỷ quái hung tàn, thậm chí là ác linh.
Tất cả nói lên bài thi lần này, sinh tồn.
Khoảng một canh giờ sau Trần Lạc đi tới truyền tống trận cửa thứ nhất, trừ hắn ra có rất nhiều người chạy đến, lục tục vào truyền tống trận.
- Trần Lạc!
Nghe có người kêu tên mình, Trần Lạc đưa mắt nhìn qua. Là Bạch Kiếm, có vẻ gã chờ tại đây đã lâu.
Bạch Kiếm thấy Trần Lạc liền hỏi:
- Ngươi như thế nào?
Trần Lạc lắc đầu cười mắng:
- Dù ta mở tử hải tốt xấu có linh lực, không phải phế vật, tiểu tử đừng nói giọng đó với ta.
- Ta không có ý đó.
Từ khi biết Trần Lạc mở tử hải thì giọng điệu của Bạch Kiếm lộ rõ quan tâm, thương hại, tuy nhiên gã không chịu thừa nhận điều đó.
Bạch Kiếm nghiêm túc nói:
- Sau khi vào truyền tống trận không biết tiếp theo sẽ bị truyền tống đến đâu, ngươi phải cẩn thận. Ta sẽ chờ ngươi ở truyền tống trận tiếp theo.
- Được, ngươi cũng phải cẩn thận chút.
Trần Lạc bước vào truyền tống trận, quả nhiên lại bị đưa đến một chỗ xa lạ. Bầu trời vẫn xám xịt, mưa phùn lất phất. Trần Lạc ngẩng đầu nhìn một lúc, thầm chửi biến thái thích xem trộm. Trần Lạc rất mẫn cảm với trận pháp nên tự nhiên nhìn ra giữa hư không bày đầy các huyền quang trận, rậm rạp khắp nơi, nhiều không đếm xuể. Trần Lạc phải cảm thán Trung Ương học phủ đúng là Trung Ương học phủ, giàu nứt vách. Chỉ tính linh thạch tiêu hao vận chuyển những huyền quang trận này dư sức cứu nạn dân toàn thiên hạ.
Trần Lạc nhìn truyền tống trận cửa thứ ba cách không xa, hắn khoanh chân ngồi xuống hấp thu linh khí, tu luyện. Linh khí trong Tiểu linh giới này đậm đặc hơn bên ngoài nhiều, nếu có linh khí nói lên chắc chắn có bảo bối. Trong thí luyện nếu có thể lấy được một bảo bối thì cũng hay.
Trong ba ngày Trần Lạc liên tục vượt bốn cửa, đến truyền tống trận cửa thứ bốn thấy số lượng học tử ít hơn nhiều. Vào cửa thứ bốn áp lực mãnh liệt hơn trước nhiều, áp lực vô hình đè ép linh hồn, cơ thể cực kỳ khó chịu, choáng váng buồn nôn. Ba ngày qua Trần Lạc thấ có người bị áp lực đè toàn thân co giật. Trần Lạc thấy có người bị ma thú nhị giai rượt theo đến đường cùng, đành thúc giục thí luyện thủ trạc truyền tống ra ngoài.
Ngày thứ bốn, Trần Lạc xông vào cửa thứ năm, áp lực càng mạnh mẽ. Trên đường đến truyền tống trận không thuận lợi như mấy lần trước, bởi vì ma thú trong ải nảy hung tàn hơn cửa trước nhiều. Ma thú xuất hiện theo bầy mười con, bốn ngày qua Trần Lạc ít khi nào giết chóc. Trần Lạc xông vào cửa tiếp theo liền tìm chỗ an toàn tu luyện rồi một hơi chạy đến truyền tống trận.
Giờ phút này, Trần Lạc đang ngồi trên một thân cây to tu luyện, trong linh hải không giới hạn vẫn là sương trắng đen giao nhau như hỗn độn. Cục đá hình trái tim hơn hơn trước một chút, càng thêm đỏ thẫm. Lửa đốt xung quanh cục đá hình trái tim, mơ hồ thấy bề mặt hòn đá toát ra khí như dung nham. Gần đó là Hỏa Giao Kình, linh lực như con giao long đỏ rực chậm rãi xoay tròn, đã là lục chuyển, không lâu sau sẽ đến thất chuyển viên mãn.
Làm Trần Lạc khó hiểu là Hỏa Giao Kình của hắn to hơn trước gấp đôi. Đúng vậy, Hỏa Giao Kình gấp đôi. Bình thường khi vận chuyển linh lực, mỗi khi lên một chuyển là linh lực sẽ biến to một ít nhưng hắn chưa từng nghe nói sẽ to gấp đôi. Trần Lạc còn phát hiện mỗi ngày Hỏa Giao Kình to ra nhanh đến khó tin, điều này khiến hắn lấy làm lạ. Tuy mấy ngày nay Trần Lạc luôn tu luyện nhưng hấp thu linh khí có hạn, không thể nào kho trương như vậy.
Càng làm Trần Lạc thấy khó tin là Hỏa Giao Kình càng lúc càng có hình tượng, giống như thật. Trần Lạc cẩn thận cảm ứng, càng cảm thấy Hỏa Giao Kình giống y như giao long trong truyền thuyết, rất giống. Sừng như lộc, đầu như đà, miệng như cá sấu, mắt như rùa, tai như trâu, râu như tôm, bụng như rắn, cơ thể cao to nổi lên một ít vảy.
Cái này . . .
Trần Lạc thầm nghĩ:
- Bà nội nó, không lẽ tu luyện đến thất chuyển là có thể tu ra một con hỏa giao sao? Khó tin quá.
Trần Lạc lắc đầu, không suy nghĩ nhiều, đây không phải vấn đề suy nghĩ là được. Trần Lạc nhìn sắc trời, đã không còn sớm, hắn quyết định đi truyền tống trận. Tu vi củ Trần Lạc tăng quá nhanh, sau khi mở linh hải thi linh lực tăng vọt lên ngũ chuyển, nên hắn muốn nhân cơ hội này tìm ma thú rèn tay, cảm nhận biến đổi linh lực nhất, nhị chuyển. Phải đặt nền vững chắc, vì nó liên quan đến lúc ngưng tụ linh nguyên, không thể qua loa. Trần Lạc cẩn thận cảm nhận mỗi một chuyển mãi đến khi hoàn toàn nắm giữ chúng.
Không biết là ông trời cố ý sắp đặt hay cuộc đời tình cờ như thế.
Khi Trần Lạc đi tới truyền tống trận cửa thứ sáu thì lại ặp mấy người quen, còn là những người hắn không muốn trông thấy. Là Vũ Hóa Phi, Tiết Thường Uyển, Đinh Côn, thêm Mộ Hạo, Đinh Tử Hiên, Diệp Thanh. Có vẻ bọn họ đang bàn bạc cái gì, khi thấy Trần Lạc thì hơi ngạc nhiên. Vũ Hóa Phi vẫn phong độ phiên phiên, Tiết Thường Uyển vẫn xinh đẹp tuyệt trần. Dù trên trời mưa lất phất, xác mấy con ma thú nằm xung quanh thì áo trắng của Vũ Hóa Phi, Tiết Thường Uyển không dính chút bụi trần. Đám người Đinh Côn, Đinh Tử Hiên, Diệp Thanh đứng bên cạnh thì không tốt như vậy, hơi chật vật.
Đinh Tử Hiên trông thấy Trần Lạc liền cười nhạo:
- Là Trần Lạc đây mà, gặp ngươi ở cửa thứ sáu làm chúng ta rất bất ngờ.
Cái gọi là trước khác nay khác, nếu là mấy ngày trước cho Đinh Tử Hiên một vạn lá gan gã cũng không dám nói kiểu đó với Trần Lạc, bởi vì lúc trong hội thi Kim Thủy Vực gã bị hắn đánh sợ. Không chỉ Đinh Tử Hiên, bao gồm Mộ Hạo, Diệp Thanh đều bị Trần Lạc đánh sợ, bị ám ảnh tâm lý. Tuy nhiên khi biết linh hải của Trần Lạc chết thì nỗi sợ tan biến hết, thay thế là vui vẻ, như bầu trời mây đen dày đặc bỗng trong xanh, đó là tâm trạng hiện giờ của đám người Đinh Tử Hiên, Mộ Hạo, Diệp Thanh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.