Chương 12: Thiếu nữ kỳ lạ (2).
Cửu Hanh
07/08/2015
- Đi.
Tiếp xúc hai tháng Trần Lạc đã rất quen với Ngưu Manh, dùng một câu hình dung gã là sức mạnh như như trâu, ngay thẳng hàm hậu, tu hành khắc khổ. Ngưu Manh có uy vọng rất cao trong Tiểu Kim Câu học viện, không phải vì gã là đại chấp sự của học viện mà vì rất thích giúp đỡ người, tu vi cao nhất học viện, đã mở bảy linh mạch nhưng kẹt tại đây hai năm, thật lâu chưa thể mở linh hải.
Trong Tiểu Kim Câu học viện dù làm gì đều phải tự tay làm, nếu muốn ăn cơm? Tự làm, phòng ở cũng tự xây. Học viện sẽ không phát linh đan, muốn ăn thì đi kiếm. Học viện không có trận pháp phụ trợ, muốn dùng thì học hoặc đi thuê.
Tiểu Kim Câu học viện dù là hoàn cảnh tu hành, điều kiện tài nguyên đều không sánh bằng Tiểu La Thiên học viện. Mới bắt đầu Trần Lạc không thói quen nhưng ở đây hai tháng hắn càng lúc càng thích, bởi vì Tiểu Kim Câu học viện rất tự do, không có áp lực lớn. Oai Vũ Vô Tướng Quyền nghĩ ra cách dạy kiểu này làm Trần Lạc hơi tôn sùng Lão.
Tiểu Kim Câu học viện không có nhiều học đồ, lác đác chừng trăm người. Mới đầu vì danh tiếng của Trần Lạc nên các học đồ không thích gần gủi hắn, dù sao hắn bị tội hắc ám, bị Quang Minh Thủ Vệ đoàn bắt nhốt, không ai muốn kết bạn với tội đồ hắc ám. Nhưng dần tiếp xúc, các học đồ phát hiện Trần Lạc là người rất thân thiết, gặp ai đều cười, không giống kẻ độc ác xâm nhiễm hắc ám chút nào. Mọi người dần quen thuộc nhau hơn.
Bữa sáng sơ sài, Trần Lạc, 31 cùng ba, năm học đồ nói cười. Bỗng một thiếu nữ đi hướng bên này. Thiếu nữ ăn mặc có hong tình dị vực, áo đỏ lộ ngực, lộ rốn, da thịt trắng mềm, thân dưới mặc váy dài màu đỏ. Thiếu nữ rất thích màu đỏ, sợi tóc nàng cũng đỏ rực rũ xuống mông vêu.
Vai trắng, ngực căng đầy, mái tóc dài, khuyên tai kỳ dị. Theo lý thuyết nàng nên là một thiếu nữ xinh đẹp, nhưng người đến đến dù không xấu xí lại mặt đầy đốm vàng làm người ta không chịu nổi.
- Lạc Anh đến rồi, chạy mau!
Học đồ bên cạnh trông thấy thiếu nữ đi tới gần vội đứng dậy bưng chén bỏ chạy. Trần Lạc không hiểu ra sao, rất là thắc mắc. Lúc này thiếu nữ đã đến trước mặt Trần Lạc, mắt ngập nước nhìn hắn chằm chằm. Lạc Anh hơi khom lưng, đầu gần sát, sợi tóc đỏ rực rũ xuống. Trần Lạc cảm giác có mùi hương thơm ngát.
- Ngươi chính là ngụy thiên tài Trần Lạc xâm nhiễm hắc ám bị Tiểu La Thiên học viện trục xuất?
Giọng Lạc Anh mềm nhẹ êm tai. Trần Lạc ngồi ghế ngửa đầu lên nhìn, miệng nhai nhóp nhép, không hiểu ra sao.
Ngưu Manh đứng dậy, gã cao lớn hơn thiếu nữ hai cái đầu, vì thiếu nữ ăn mặc quá hở hang nên gã không dám nhìn thẳng.
Ngưu Manh cúi đầu ồm ồm hỏi:
- Cái này . . . Lạc Anh học muội đến rồi, đã ăn cơm chưa? Học muội muốn ăn chung không?
Tuy mặt Ngưu Manh đen thui nhưng Trần Lạc thấy ra lúc gã đối diện thiếu nữ thì mặt đỏ gay, chắc là xấu hổ.
Thiếu nữ Lạc Anh không khách sáo chỉ trích Ngưu Manh:
- Đồ ngốc, ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần, gọi tên ta là được, đừng thêm hai chữ học muội. Ta chỉ tạm trú tại đây, không phải học đồ của học viện!
Ngưu Manh liên tục gật đầu ậm ừ, nói đầu mình ngốc cứ hay quên.
Lạc Anh nhìn chằm chằm Trần Lạc:
- Này, ta đang hỏi ngươi, ngươi chính là Trần Lạc?
Lạc Anh không chút kiêng kỵ nam nữ thụ thụ bất thân, nhìn Trần Lạc từ trên xuống dưới làm hắn nổi gai ốc.
Trần Lạc gật đầu, nói:
- Đúng là ta, nàng có chuyện gì không?
Lạc Anh nói:
- Không có.
Lạc Anh nhẹ giọng nói:
- Ta chỉ muốn nhìn ngụy tiên tài xâm nhiễm hắc ám bị bắt vào tù, vô tình trục xuất, lưu lạc đến Tiểu Kim Câu học viện có bộ dáng như thế nào. Đã xem xong, đi đây.
Lạc Anh nói xong thật sự đi.
Trần Lạc không hiểu ra sao:
- Nàng kia là ai mà quái vậy?
Tiểu Kim Câu học viện là học viện nổi tiếng mộc mạc sao lại có người như vậy? Nhìn sao cũng thấy thiếu nữ là con nhà giàu, không nói gì khác, các trang sức trên người nàng rất đắt tiền.
Ngưu Manh giải thích rằng:
- Nàng tên là Lạc Anh, trên danh nghĩa là học đồ của Tiểu Kim Câu học viện chúng ta nhưng thật ra nàng thường hay ở trận tháp học tập trận pháp.
- Nếu nàng là học đồ trận tháp thì đến học viện chúng ta làm gì?
- Cái này . . .
Ngưu Manh gãi đầu nói:
- Ngươi hãy hỏi viện trưởng đi.
- Vậy sao.
Trần Lạc ngẫm nghĩ có thời gian phải hỏi Đồ Khai Nguyên về thiếu nữ kỳ lạ này.
Ngưu Manh ngồi bên cạnh mới bưng chén lên định ăn cơm chợt nhớ điều gì, nhắc nhở Trần Lạc:
- Trần Lạc, nói cho ngươi một điều, nếu nàng muốn bày trận pháp cho ngươi thì phải từ chối.
- Tại sao?
- Ngươi cứ từ chối là được, nguyên nhân thì sau này sẽ biết.
Ngưu Manh và một miếng cơm tiếp tục bảo:
- Và ngươi từng nghe tên Thông Thiên lão tổ đúng không?
Thông Thiên lão tổ?
Trần Lạc hơi biến sắc mặt, đâu chỉ nghe nói, hắn rất quen thuộc, vì hắn chính là Thông Thiên lão tổ. Trần Lạc không hiểu tại sao Ngưu Manh nhắc đến Thông Thiên lão tổ, hắn hỏi thăm.
Ngưu Manh giải thích rằng:
- Ta không biết tình hình cụ thể nhưng Lạc Anh rất hận Thông Thiên lão tổ, hễ có ai nhắc đến tên Thông Thiên lão tổ là nàng sẽ dạy ngươi một bài học nhớ đời.
Trần Lạc cẩn thận nhớ lại hành động trong quá khứ, hình như không có chuyện gì dính dáng đến thiếu nữ kỳ lạ đó.
Trần Lạc hỏi:
- Tại sao nàng hận Thông Thiên lão tổ như vậy, có gì xích mích sao?
- Chúng ta cũng không biết, tóm lại ngươi ghi nhớ là đừng bao giờ nhắc tên Thông Thiên lão tổ ở trước mặt nàng.
Sau khi ăn sáng Trần Lạc tựa vào thân cây tán nhảm với đám Ngưu Manh, hỏi thăm mới biết thiếu nữ tên Lạc Anh nửa năm trước vào Tiểu Kim Câu học viện. Mặc dù trên danh nghĩa Lạc Anh là học đồ của Tiểu Kim Câu học viện nhưng chưa từng tham gia hoạt động trong học viện, không ai thấy nàng tu luyện. Mới đầu mọi người nghe nói Lạc Anh hiểu trận pháp, chu động hỗ trợ bày tụ linh trận thì rất vui. Nhưng mấy hôm sau tụ linh trận Lạc Anh bày ra bắt đầu xuất hiện các loại vấn đề, hoặc là trận pháp không vận chuyển, hoặc linh khí lộ ra ngoài, thậm chí có một, hai lần linh khí nổ. Sau này mọi người biết Lạc Anh chỉ là tay mơ trong linh lực trận pháp.
Tiếp xúc hai tháng Trần Lạc đã rất quen với Ngưu Manh, dùng một câu hình dung gã là sức mạnh như như trâu, ngay thẳng hàm hậu, tu hành khắc khổ. Ngưu Manh có uy vọng rất cao trong Tiểu Kim Câu học viện, không phải vì gã là đại chấp sự của học viện mà vì rất thích giúp đỡ người, tu vi cao nhất học viện, đã mở bảy linh mạch nhưng kẹt tại đây hai năm, thật lâu chưa thể mở linh hải.
Trong Tiểu Kim Câu học viện dù làm gì đều phải tự tay làm, nếu muốn ăn cơm? Tự làm, phòng ở cũng tự xây. Học viện sẽ không phát linh đan, muốn ăn thì đi kiếm. Học viện không có trận pháp phụ trợ, muốn dùng thì học hoặc đi thuê.
Tiểu Kim Câu học viện dù là hoàn cảnh tu hành, điều kiện tài nguyên đều không sánh bằng Tiểu La Thiên học viện. Mới bắt đầu Trần Lạc không thói quen nhưng ở đây hai tháng hắn càng lúc càng thích, bởi vì Tiểu Kim Câu học viện rất tự do, không có áp lực lớn. Oai Vũ Vô Tướng Quyền nghĩ ra cách dạy kiểu này làm Trần Lạc hơi tôn sùng Lão.
Tiểu Kim Câu học viện không có nhiều học đồ, lác đác chừng trăm người. Mới đầu vì danh tiếng của Trần Lạc nên các học đồ không thích gần gủi hắn, dù sao hắn bị tội hắc ám, bị Quang Minh Thủ Vệ đoàn bắt nhốt, không ai muốn kết bạn với tội đồ hắc ám. Nhưng dần tiếp xúc, các học đồ phát hiện Trần Lạc là người rất thân thiết, gặp ai đều cười, không giống kẻ độc ác xâm nhiễm hắc ám chút nào. Mọi người dần quen thuộc nhau hơn.
Bữa sáng sơ sài, Trần Lạc, 31 cùng ba, năm học đồ nói cười. Bỗng một thiếu nữ đi hướng bên này. Thiếu nữ ăn mặc có hong tình dị vực, áo đỏ lộ ngực, lộ rốn, da thịt trắng mềm, thân dưới mặc váy dài màu đỏ. Thiếu nữ rất thích màu đỏ, sợi tóc nàng cũng đỏ rực rũ xuống mông vêu.
Vai trắng, ngực căng đầy, mái tóc dài, khuyên tai kỳ dị. Theo lý thuyết nàng nên là một thiếu nữ xinh đẹp, nhưng người đến đến dù không xấu xí lại mặt đầy đốm vàng làm người ta không chịu nổi.
- Lạc Anh đến rồi, chạy mau!
Học đồ bên cạnh trông thấy thiếu nữ đi tới gần vội đứng dậy bưng chén bỏ chạy. Trần Lạc không hiểu ra sao, rất là thắc mắc. Lúc này thiếu nữ đã đến trước mặt Trần Lạc, mắt ngập nước nhìn hắn chằm chằm. Lạc Anh hơi khom lưng, đầu gần sát, sợi tóc đỏ rực rũ xuống. Trần Lạc cảm giác có mùi hương thơm ngát.
- Ngươi chính là ngụy thiên tài Trần Lạc xâm nhiễm hắc ám bị Tiểu La Thiên học viện trục xuất?
Giọng Lạc Anh mềm nhẹ êm tai. Trần Lạc ngồi ghế ngửa đầu lên nhìn, miệng nhai nhóp nhép, không hiểu ra sao.
Ngưu Manh đứng dậy, gã cao lớn hơn thiếu nữ hai cái đầu, vì thiếu nữ ăn mặc quá hở hang nên gã không dám nhìn thẳng.
Ngưu Manh cúi đầu ồm ồm hỏi:
- Cái này . . . Lạc Anh học muội đến rồi, đã ăn cơm chưa? Học muội muốn ăn chung không?
Tuy mặt Ngưu Manh đen thui nhưng Trần Lạc thấy ra lúc gã đối diện thiếu nữ thì mặt đỏ gay, chắc là xấu hổ.
Thiếu nữ Lạc Anh không khách sáo chỉ trích Ngưu Manh:
- Đồ ngốc, ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần, gọi tên ta là được, đừng thêm hai chữ học muội. Ta chỉ tạm trú tại đây, không phải học đồ của học viện!
Ngưu Manh liên tục gật đầu ậm ừ, nói đầu mình ngốc cứ hay quên.
Lạc Anh nhìn chằm chằm Trần Lạc:
- Này, ta đang hỏi ngươi, ngươi chính là Trần Lạc?
Lạc Anh không chút kiêng kỵ nam nữ thụ thụ bất thân, nhìn Trần Lạc từ trên xuống dưới làm hắn nổi gai ốc.
Trần Lạc gật đầu, nói:
- Đúng là ta, nàng có chuyện gì không?
Lạc Anh nói:
- Không có.
Lạc Anh nhẹ giọng nói:
- Ta chỉ muốn nhìn ngụy tiên tài xâm nhiễm hắc ám bị bắt vào tù, vô tình trục xuất, lưu lạc đến Tiểu Kim Câu học viện có bộ dáng như thế nào. Đã xem xong, đi đây.
Lạc Anh nói xong thật sự đi.
Trần Lạc không hiểu ra sao:
- Nàng kia là ai mà quái vậy?
Tiểu Kim Câu học viện là học viện nổi tiếng mộc mạc sao lại có người như vậy? Nhìn sao cũng thấy thiếu nữ là con nhà giàu, không nói gì khác, các trang sức trên người nàng rất đắt tiền.
Ngưu Manh giải thích rằng:
- Nàng tên là Lạc Anh, trên danh nghĩa là học đồ của Tiểu Kim Câu học viện chúng ta nhưng thật ra nàng thường hay ở trận tháp học tập trận pháp.
- Nếu nàng là học đồ trận tháp thì đến học viện chúng ta làm gì?
- Cái này . . .
Ngưu Manh gãi đầu nói:
- Ngươi hãy hỏi viện trưởng đi.
- Vậy sao.
Trần Lạc ngẫm nghĩ có thời gian phải hỏi Đồ Khai Nguyên về thiếu nữ kỳ lạ này.
Ngưu Manh ngồi bên cạnh mới bưng chén lên định ăn cơm chợt nhớ điều gì, nhắc nhở Trần Lạc:
- Trần Lạc, nói cho ngươi một điều, nếu nàng muốn bày trận pháp cho ngươi thì phải từ chối.
- Tại sao?
- Ngươi cứ từ chối là được, nguyên nhân thì sau này sẽ biết.
Ngưu Manh và một miếng cơm tiếp tục bảo:
- Và ngươi từng nghe tên Thông Thiên lão tổ đúng không?
Thông Thiên lão tổ?
Trần Lạc hơi biến sắc mặt, đâu chỉ nghe nói, hắn rất quen thuộc, vì hắn chính là Thông Thiên lão tổ. Trần Lạc không hiểu tại sao Ngưu Manh nhắc đến Thông Thiên lão tổ, hắn hỏi thăm.
Ngưu Manh giải thích rằng:
- Ta không biết tình hình cụ thể nhưng Lạc Anh rất hận Thông Thiên lão tổ, hễ có ai nhắc đến tên Thông Thiên lão tổ là nàng sẽ dạy ngươi một bài học nhớ đời.
Trần Lạc cẩn thận nhớ lại hành động trong quá khứ, hình như không có chuyện gì dính dáng đến thiếu nữ kỳ lạ đó.
Trần Lạc hỏi:
- Tại sao nàng hận Thông Thiên lão tổ như vậy, có gì xích mích sao?
- Chúng ta cũng không biết, tóm lại ngươi ghi nhớ là đừng bao giờ nhắc tên Thông Thiên lão tổ ở trước mặt nàng.
Sau khi ăn sáng Trần Lạc tựa vào thân cây tán nhảm với đám Ngưu Manh, hỏi thăm mới biết thiếu nữ tên Lạc Anh nửa năm trước vào Tiểu Kim Câu học viện. Mặc dù trên danh nghĩa Lạc Anh là học đồ của Tiểu Kim Câu học viện nhưng chưa từng tham gia hoạt động trong học viện, không ai thấy nàng tu luyện. Mới đầu mọi người nghe nói Lạc Anh hiểu trận pháp, chu động hỗ trợ bày tụ linh trận thì rất vui. Nhưng mấy hôm sau tụ linh trận Lạc Anh bày ra bắt đầu xuất hiện các loại vấn đề, hoặc là trận pháp không vận chuyển, hoặc linh khí lộ ra ngoài, thậm chí có một, hai lần linh khí nổ. Sau này mọi người biết Lạc Anh chỉ là tay mơ trong linh lực trận pháp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.