Chương 504: Thủ pháp quái dị, chiếu minh trận thần kỳ.
Cửu Hanh
09/01/2016
Cực quang trận là một trận pháp công kích sơ cấp, uy lực khá yếu trong
trận pháp công kích sơ cấp nên được gọi là chiếu minh trận bản nâng cấp. Có thể nói khi đấu trận chưa từng có ai thi triển cực quang trận, bởi
vì lực công kích của cực quang trận quá yếu. Thanh niên giả mạo Tiêu Du
Tử đang làm cái gì? Thi triển luyện ngục xích viêm trận hơn nữa trận
tượng nhỏ xíu.
Thanh niên bị khùng sao?
Thanh niên giả mạo Tiêu Du Tử đang giễu hề sao?
Nên biết người ta thi triển là luyện ngục xích viêm trận nằm trong tốp mười trận pháp công kích trung cấp. Đối diện trận pháp có uy lực cường đại như thế ngươi không trốn thì thôi, còn thi trinể chiếu minh trận bản nâng cấp ứng đối, nếu nói ngươi không giễu hề thì ai tin?
Khi Trần Lạc bày ra cực quang trận thì mọi người cho rằng hắn ngu, nhưng khi cực quang trận tinh xao nhỏ nhắn cỡ bàn tay lấp lóe thì mọi người ngơ ngác.
Khi cực quang trận lấp lánh ngưng diễn ra tia sáng hẹp dài bắn vào trận tượng luyện ngục xích viêm trận, sau đó Ầm ầm ầm ầm ầm! Không có sau đó, luyện ngục xích viêm trận cực kỳ dị thường tán loạn, như pháo hao đốm hết thành từng đốm sáng biến mất.
Tĩnh.
Giờ phút này, mọi người chìm trong yên lặng tuyệt đối, ai nấy đứng im như tượng, trợn mắt há hốc mồm như thấy thần tích giáng thế, như thấy chân thần giáng lâm, biểu tình giật mình tràn ngập khó tin.
Sao... Có thể?
Ta bị hoa mắt sao?
Đấu trận pháp công kích trận tượng là chuyện rất hiếm thấy, vì nó cần tinh thần lực cường đại, tạo nghệ siêu phàm, còn cần nắm giữ thời cơ, có thể nói là được thiếu thiên thời địa lợi nhân hòa. Chỉ có trận pháp công kích cao cấp mới phá tan trận tượng của trận pháp công kích trung cấp được. Trận pháp công kích trung cấp chỉ có thể phá hủy trận pháp công kích sơ cấp. Đương nhiên đây không phải tuyệt đối, nếu có tinh thần lực siêu cường đại, hiểu biết sâu sắc trận pháp tương sinh tương khắc thi có khả năng lợi dụng trận pháp trung cấp công kích trận pháp cao cấp, hoặc trận pháp soe cấp công kích trận tượng của trận pháp trung cấp. Nhưng tình huống này rất hiếm thấy, vì nó yêu cầu nghiêm ngặt về tạo nghệ trận pháp, tinh thần lực vân vân và vân vân.
Trong Thiên Khải tửu lâu tất cả mọi người đối diện luyện ngục xích viêm trận uy lực khá mạnh này nhiều người có cách đối phó, nhưng bảo tấn công trận tượng thì chín mươi chín phần trăm không người làm được. Dù là Chu Hạo Phi được tiếng là trận sư thiên tài cũng không thể. Dạ Thất Nương là đại chấp sự trận pháp công hội, Hạ Mạt có lẽ có bản lĩnh này nhưng cần thi triển trận pháp cao cấp mới được. Dạ Thất Nương, Hạ Mạt tự hỏi lòng không có bản lĩnh sử dụng trận pháp sơ cấp công kích trận tượng, huống chi là dùng cực quang trận sơ cấp bản nâng cấp chiếu minh trận? Đây đúng là nằm mơ giữa ban ngày, khó tin. Kỳ lạ nhất là Trần Lạc bày ra cực quang trận sơ cấp trận tượng chỉ cỡ bàn tay tức là nói hắn chỉ dùng tinh thần lực rất nhỏ, nhỏ đến không thể tưởng tượng.
Sao thanh niên này làm được?
Quá kỳ dị, căn bản không phù hợp định luật trận pháp!
Cảm giác như thấy một con kiến giây lát nuốt con cọp, làm người ta khó tin.
Có lẽ vì hình ảnh quá kỳ lạ nên mọi người chìm trong đó, hóa đá, không kịp phản ứng. Đám người Dạ Thất Nương, Thanh Quân, Vân Thải Tâm, Hạ Mạt, Bạch Phiêu Phiêu đông cứng. Đặc biệt là Mã Liên Hoa, Long Tiểu Tiểu, hai người trợn to mắt nhìn Trần Lạc như ngó quái vật.
Trần Lạc ngồi trên ghế, lưng dựa vách tường, nghiêng đầu. Khuôn mặt bình thương treo nụ cười nhạt, ngón tay phải gõ mặt bàn. Trận tượng cực quang trận cỡ bàn tay như ảnh hưởng nổi trên mặt biển dao động theo tiếng gõ cóc cóc.
- Như thế nào? Bây giờ đã tin chưa?
Chu Hạo Phi phía đối diện hoảng sợ đứng dậy, biểu tình kinh ngạc.
Chu Hạo Phi hít sâu, trầm giọng hỏi:
- Sao... Sao có thể? Ngươi ở trong Thiên Khải tháp đấu với Đổng Ngọc Đạt căn bản là giả bộ, ngươi không ngưng diễn ra một phù văn nào, người ra tay là một người khác, sao ngươi có thể...
Trần Lạc cười khẽ:
- A! Xem ra ngươi vẫn không tin.
Trận sư trung cấp đứng sau lưng lưng Chu Hạo Phi mới rồi ra tay thấy sợ hãi, và không phục. Gã thi triển luyện ngục xích viêm trận thế những dễ dàng bị đánh tan, trận sư trung cấp cảm thấy rất nhục nhã. Trận sư trung cấp thừa dịp Trần Lạc lơ là lại ngưng diễn phù ấn. Nhưng trận sư trung cấp mới vận chuyển tinh thần lực thì Trần Lạc búng ngón tay một cái, cực quang trận trôi nổi trên mặt bàn lại bắn ra tia sáng hẹp dài. Trận sư trung cấp rú lên, gã che đôi mắt.
Trận sư trung cấp gào thét:
- A! Mắt của ta!
Tình hình xảy ra quá nhanh, mau đến nỗi mọi người không kịp phản ứng. Bọn họ biết cực quang trận ảo diệu sẽ bắn ra ánh sáng ngưng tụ, ánh sáng cực kỳ nóng cháy nhưng chỉ là nóng rực, không có bao nhiêu uy lực. Giờ thì sao? Thanh niên này bày ra cực quang trận quét một cái đã làm mù mắt trận sư trung cấp.
Sáu người khác đứng sau lưng Chu Hạo Phi sợ mặt trắng bệch, bọn họ nhìn nhau, ăn ý cùng ra tay. Tuy bọn họ chỉ là trận sư trung cấp nhưng tốc độ ra tay rất nhanh, nhìn là biến kinh nghiệm chiến đấu cực kỳ phong phú. Tuy các trận sư trung cấp nhanh nhưng Trần Lạc mau hơn bọn họ. Khi ánh sáng xám nhạt lại lóe lên, tốc độ năm ngón tay gõ mặt bàn bỗng tăng nhanh, phù văn huyền ảo ngưng diễn ra. Từng phù văn như tinh linh tinh xảo bay múa trên đầu ngón tay Trần Lạc.
Vù vù vù vù vù!
Lại một trận tượng to cỡ bàn tay hình thành.
Mọi người nhìn qua, dường như là phù không trnậ. Khi trận tượng lấp lóe, sáu trận sư trung cấp sau lưng Chu Hạo Phi ra tay nhanh nhất chỉ mới ngưng tụ hai phù ấn, bọn họ còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra đã nổi lên, cơ thể lơ lửng như vịt cạn té xuống nước.
Trần Lạc chỉ ngồi, ngón tay gõ mặt bàn, từng phù văn huyền ảo nối gót nhau hiện ra.
Trận sư ngưng diễn phù văn mỗi người một kiểu, nhưng đây là lần đầu tiên mọi người thấy cái kiểu tùy tiện gõ mặt bàn đã ngưng diễn ra các phù văn. Đúng vậy, tùy tiện như không giống đang ngưng diễn phù văn mà là chơi đùa. Phù văn thoáng hiện, không có ngưng tụ thành trận tượng mà dung nhập vào phù không trận tượng. Sau đó phù không trận thần kỳ diễn biến thành thiên toàn địa chuyển trận, theo sau xuất hiện tia chớp tím vàng. Mọi người mới nhận ra thiên toàn địa chuyển trận diễn biến thành phong quyển tàn vân lôi điện giao nhau, phong lôi trận.
Phù không trận lặng lẽ diễn biến thành phong lôi trận? Hình ảnh xảy ra quá thần kỳ, rất quái dị, vượt qua dự đoán của mọi người, như xiếc ảo thuật.
Các trận sư đều biết phái hệ lang thang là trận pháp tự do nhiều biến, không phải bọn họ chưa từng thấy qua trận pháp diễn biến. Nhưng mọi người không một lần gặp kiểu diễn biến hoàn mỹ, chính xác, đột ngột không chút dấu hiệu như thế này. Hoàn mỹ như thể phù không trận vốn nên diễn biến thành phong lôi trận. Mọi chuyện xảy ra tự nhiên, không hề cứng nhắc. Người ta không cảm giác được quá trình diễn biến. Như thể phù không trận, tử kim lôi điện trận, thiên toàn địa chuyển trận, phong lôi trận tuy hai mà một, căn bản là một trận pháp.
Thanh niên bị khùng sao?
Thanh niên giả mạo Tiêu Du Tử đang giễu hề sao?
Nên biết người ta thi triển là luyện ngục xích viêm trận nằm trong tốp mười trận pháp công kích trung cấp. Đối diện trận pháp có uy lực cường đại như thế ngươi không trốn thì thôi, còn thi trinể chiếu minh trận bản nâng cấp ứng đối, nếu nói ngươi không giễu hề thì ai tin?
Khi Trần Lạc bày ra cực quang trận thì mọi người cho rằng hắn ngu, nhưng khi cực quang trận tinh xao nhỏ nhắn cỡ bàn tay lấp lóe thì mọi người ngơ ngác.
Khi cực quang trận lấp lánh ngưng diễn ra tia sáng hẹp dài bắn vào trận tượng luyện ngục xích viêm trận, sau đó Ầm ầm ầm ầm ầm! Không có sau đó, luyện ngục xích viêm trận cực kỳ dị thường tán loạn, như pháo hao đốm hết thành từng đốm sáng biến mất.
Tĩnh.
Giờ phút này, mọi người chìm trong yên lặng tuyệt đối, ai nấy đứng im như tượng, trợn mắt há hốc mồm như thấy thần tích giáng thế, như thấy chân thần giáng lâm, biểu tình giật mình tràn ngập khó tin.
Sao... Có thể?
Ta bị hoa mắt sao?
Đấu trận pháp công kích trận tượng là chuyện rất hiếm thấy, vì nó cần tinh thần lực cường đại, tạo nghệ siêu phàm, còn cần nắm giữ thời cơ, có thể nói là được thiếu thiên thời địa lợi nhân hòa. Chỉ có trận pháp công kích cao cấp mới phá tan trận tượng của trận pháp công kích trung cấp được. Trận pháp công kích trung cấp chỉ có thể phá hủy trận pháp công kích sơ cấp. Đương nhiên đây không phải tuyệt đối, nếu có tinh thần lực siêu cường đại, hiểu biết sâu sắc trận pháp tương sinh tương khắc thi có khả năng lợi dụng trận pháp trung cấp công kích trận pháp cao cấp, hoặc trận pháp soe cấp công kích trận tượng của trận pháp trung cấp. Nhưng tình huống này rất hiếm thấy, vì nó yêu cầu nghiêm ngặt về tạo nghệ trận pháp, tinh thần lực vân vân và vân vân.
Trong Thiên Khải tửu lâu tất cả mọi người đối diện luyện ngục xích viêm trận uy lực khá mạnh này nhiều người có cách đối phó, nhưng bảo tấn công trận tượng thì chín mươi chín phần trăm không người làm được. Dù là Chu Hạo Phi được tiếng là trận sư thiên tài cũng không thể. Dạ Thất Nương là đại chấp sự trận pháp công hội, Hạ Mạt có lẽ có bản lĩnh này nhưng cần thi triển trận pháp cao cấp mới được. Dạ Thất Nương, Hạ Mạt tự hỏi lòng không có bản lĩnh sử dụng trận pháp sơ cấp công kích trận tượng, huống chi là dùng cực quang trận sơ cấp bản nâng cấp chiếu minh trận? Đây đúng là nằm mơ giữa ban ngày, khó tin. Kỳ lạ nhất là Trần Lạc bày ra cực quang trận sơ cấp trận tượng chỉ cỡ bàn tay tức là nói hắn chỉ dùng tinh thần lực rất nhỏ, nhỏ đến không thể tưởng tượng.
Sao thanh niên này làm được?
Quá kỳ dị, căn bản không phù hợp định luật trận pháp!
Cảm giác như thấy một con kiến giây lát nuốt con cọp, làm người ta khó tin.
Có lẽ vì hình ảnh quá kỳ lạ nên mọi người chìm trong đó, hóa đá, không kịp phản ứng. Đám người Dạ Thất Nương, Thanh Quân, Vân Thải Tâm, Hạ Mạt, Bạch Phiêu Phiêu đông cứng. Đặc biệt là Mã Liên Hoa, Long Tiểu Tiểu, hai người trợn to mắt nhìn Trần Lạc như ngó quái vật.
Trần Lạc ngồi trên ghế, lưng dựa vách tường, nghiêng đầu. Khuôn mặt bình thương treo nụ cười nhạt, ngón tay phải gõ mặt bàn. Trận tượng cực quang trận cỡ bàn tay như ảnh hưởng nổi trên mặt biển dao động theo tiếng gõ cóc cóc.
- Như thế nào? Bây giờ đã tin chưa?
Chu Hạo Phi phía đối diện hoảng sợ đứng dậy, biểu tình kinh ngạc.
Chu Hạo Phi hít sâu, trầm giọng hỏi:
- Sao... Sao có thể? Ngươi ở trong Thiên Khải tháp đấu với Đổng Ngọc Đạt căn bản là giả bộ, ngươi không ngưng diễn ra một phù văn nào, người ra tay là một người khác, sao ngươi có thể...
Trần Lạc cười khẽ:
- A! Xem ra ngươi vẫn không tin.
Trận sư trung cấp đứng sau lưng lưng Chu Hạo Phi mới rồi ra tay thấy sợ hãi, và không phục. Gã thi triển luyện ngục xích viêm trận thế những dễ dàng bị đánh tan, trận sư trung cấp cảm thấy rất nhục nhã. Trận sư trung cấp thừa dịp Trần Lạc lơ là lại ngưng diễn phù ấn. Nhưng trận sư trung cấp mới vận chuyển tinh thần lực thì Trần Lạc búng ngón tay một cái, cực quang trận trôi nổi trên mặt bàn lại bắn ra tia sáng hẹp dài. Trận sư trung cấp rú lên, gã che đôi mắt.
Trận sư trung cấp gào thét:
- A! Mắt của ta!
Tình hình xảy ra quá nhanh, mau đến nỗi mọi người không kịp phản ứng. Bọn họ biết cực quang trận ảo diệu sẽ bắn ra ánh sáng ngưng tụ, ánh sáng cực kỳ nóng cháy nhưng chỉ là nóng rực, không có bao nhiêu uy lực. Giờ thì sao? Thanh niên này bày ra cực quang trận quét một cái đã làm mù mắt trận sư trung cấp.
Sáu người khác đứng sau lưng Chu Hạo Phi sợ mặt trắng bệch, bọn họ nhìn nhau, ăn ý cùng ra tay. Tuy bọn họ chỉ là trận sư trung cấp nhưng tốc độ ra tay rất nhanh, nhìn là biến kinh nghiệm chiến đấu cực kỳ phong phú. Tuy các trận sư trung cấp nhanh nhưng Trần Lạc mau hơn bọn họ. Khi ánh sáng xám nhạt lại lóe lên, tốc độ năm ngón tay gõ mặt bàn bỗng tăng nhanh, phù văn huyền ảo ngưng diễn ra. Từng phù văn như tinh linh tinh xảo bay múa trên đầu ngón tay Trần Lạc.
Vù vù vù vù vù!
Lại một trận tượng to cỡ bàn tay hình thành.
Mọi người nhìn qua, dường như là phù không trnậ. Khi trận tượng lấp lóe, sáu trận sư trung cấp sau lưng Chu Hạo Phi ra tay nhanh nhất chỉ mới ngưng tụ hai phù ấn, bọn họ còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra đã nổi lên, cơ thể lơ lửng như vịt cạn té xuống nước.
Trần Lạc chỉ ngồi, ngón tay gõ mặt bàn, từng phù văn huyền ảo nối gót nhau hiện ra.
Trận sư ngưng diễn phù văn mỗi người một kiểu, nhưng đây là lần đầu tiên mọi người thấy cái kiểu tùy tiện gõ mặt bàn đã ngưng diễn ra các phù văn. Đúng vậy, tùy tiện như không giống đang ngưng diễn phù văn mà là chơi đùa. Phù văn thoáng hiện, không có ngưng tụ thành trận tượng mà dung nhập vào phù không trận tượng. Sau đó phù không trận thần kỳ diễn biến thành thiên toàn địa chuyển trận, theo sau xuất hiện tia chớp tím vàng. Mọi người mới nhận ra thiên toàn địa chuyển trận diễn biến thành phong quyển tàn vân lôi điện giao nhau, phong lôi trận.
Phù không trận lặng lẽ diễn biến thành phong lôi trận? Hình ảnh xảy ra quá thần kỳ, rất quái dị, vượt qua dự đoán của mọi người, như xiếc ảo thuật.
Các trận sư đều biết phái hệ lang thang là trận pháp tự do nhiều biến, không phải bọn họ chưa từng thấy qua trận pháp diễn biến. Nhưng mọi người không một lần gặp kiểu diễn biến hoàn mỹ, chính xác, đột ngột không chút dấu hiệu như thế này. Hoàn mỹ như thể phù không trận vốn nên diễn biến thành phong lôi trận. Mọi chuyện xảy ra tự nhiên, không hề cứng nhắc. Người ta không cảm giác được quá trình diễn biến. Như thể phù không trận, tử kim lôi điện trận, thiên toàn địa chuyển trận, phong lôi trận tuy hai mà một, căn bản là một trận pháp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.