Chương 837: Thức tỉnh.
Cửu Hanh
25/08/2016
- Ta đến nói cho ngươi
biết, ngươi ở nơi này chờ hắn là vì ngươi sợ hắn chết, ngươi ở nơi này
trốn hắn là vì ngươi sợ hắn không có chết.
- Chờ hắn là vì sợ hắn chết, trốn hắn là vì sợ hắn không chết…
Đường Phi nỉ non, càng nghĩ càng thống khổ, hồi lâu sau, nàng si ngốc hỏi lại:
- Nói cho ta biết, hắn có chết không.
- Tại sao lại hỏi ta.
- Bởi vì chỉ có ngươi biết.
- Ồ?
Nữ tử thần bí khẽ ồ lên một tiếng.
- Ha ha… Cho dù bản thân ta bị lạc lối, nhưng ta vĩnh viễn, vĩnh viễn… Sẽ không quên được hai người, một người là hắn, một người khác chính là ngươi.
- Ngươi biết ta là ai?
- Nữ… Nữ Vu… Đúng không?
- A!
Nữ Vu không phủ nhận, cười cười nói:
- Nhìn thấy ta còn sống, có phải đặc biệt mất hứng hay không?
Đường Phi không có trả lời, Nữ Vu lại nói:
- Đừng nói là ngươi, khi ta phát hiện mình còn sống, ta cũng không cao hứng nổi, tin ta đi, không có ai muốn giải thoát khỏi vận mệnh nguyền rủa bằng ta, nếu như chết có thể giải thoát, Nữ Vu ta tuyệt đối là người đầu tiên trong trời đất nguyện chết đi.
- Ha ha ha…
Đường Phi đột nhiên bật cười.
- Có gì buồn cười chứ?
- Ngươi nói với ta những lời này, chẳng lẽ không thấy buồn cười sao?
Đường Phi như cười như khóc, nói:
- Nữ Vu… Đừng có nói với ta những chuyện này được không… Ta… Ta không muốn nghe!
- Vậy ngươi muốn nghe cái gì, muốn biết hắn có thực sự đã chết rồi hay không?
- Ngươi… Sẽ nói cho ta biết sao?
- Đương nhiên, chúng ta là bạn cũ, không phải sao?
Nữ Vu cười cười, nói:
- Cho dù ở trong mắt ngươi ta là nữ nhân âm hiểm vô sỉ, hèn hạ ác độc nhất thiên hạ, nhưng ta vẫn coi ngươi là bạn tốt nhất của ta như trước, ta rất muốn nói cho ngươi biết đến cùng là hắn đã chết hay chưa, nhưng đáng tiếc ta cũng không quá rõ ràng.
- Ha ha…
Đường Phi lại bật cười.
- Ta không có lừa người, cũng không cần thiết phải lừa người, Tam thư Thiên, Địa, Nhân đều đã gây dựng lại hoàn thành, nhưng quái lạ chính là bên trong Tam thư Thiên, Địa, Nhân đều không có ghi chép liên quan đến hắn.
- Vận Mệnh… Chi thư thì sao đây?
Nữ Vu lắc đầu một cái, nói:
- Vận Mệnh chi thư còn chưa gây dựng lại hoàn thành, ta cũng không thể hiểu hết.
- Tam thư Thiên, Địa, Nhân đều không có ghi chép về hắn… Lẽ nào hắn thực sự biến mất hoàn toàn sao?
Đường Phi bàng hoàng, mê man.
- Đây chẳng phải là kết cục ngươi muốn sao?
- Không, ta không muốn hắn chết.
- Nhưng ngươi cũng không muốn hắn sống, đúng không?
Đường Phi không có trả lời, bởi vì chính bản thân nàng cũng không biết, có thể đúng như lời Nữ Vu nói, nàng không muốn cho Trần Lạc chết, cũng không muốn để Trần Lạc sống, rất mâu thuẫn, thế nên nàng mới có thể lạc lối.
- Ta giống loại người như ngươi, không muốn hắn chết, cũng không muốn hắn sống, ta không biết tại sao ta không muốn hắn chết, nhưng ta biết tại sao mình lại không muốn hắn sống. Sự tồn tại của hắn có ý nghĩa khiến vận mạng của chúng ta mãi mãi bị nguyền rủa, nếu như hắn chết… Tất cả sẽ kết thúc. Nhưng đáng cười chính là, ta không muốn cho hắn chết, ta chỉ muốn để tất cả cùng kết thúc, nhưng nếu hắn không chết thì sẽ không kết thúc được.
Nữ Vu thở dài một tiếng, nói:
- Hi vọng lần này hắn thật sự biến mất rồi… Hi vọng là thế đi.
- Nếu như… Hắn không có biến mất thì sao đây?
- Nếu đúng như hắn không biết mất, vậy thực sự quá bết bát.
Nữ Vu cũng bật cười, nói:
- Một người không hề biến mất, nhưng bên trong Tam thư Thiên, Địa, Nhân lại không có ghi chép liên quan đến hắn, vậy chỉ còn có một khả năng, linh hồn của hắn đã thoát khỏi thiên địa, siêu thoát sinh tử, trở thành tồn tại không ai có thể hiểu được. Đối với chúng ta, đối với thiên địa, đối với vận mệnh, đối với hết thảy tất cả, đây là một chuyện vô cùng đáng sợ.
- Ngô… Hiện tại Vận Mệnh chi thư còn chưa gây dựng lại hoàn thành, không biết có phải vì nguyên nhân này hay không, nếu như là đúng… Chuyện này quả là bết bát.
Nữ Vu giống như đang khẩn cầu, nói:
- Hi vọng là không phải… Ừm… Hi vọng không phải… Bằng không thì… Ta tan vỡ mất…
- Nữ Vu… Ngươi cũng mệt mỏi sao? Ha ha…
- Ta mệt mỏi hơn bất luận người nào…
- Ha ha ha… Ngươi muốn rời nơi này, đúng không?
- Ta vừa thức tỉnh, muốn đi ra ngoài giải sầu.
Nữ Vu muốn rời khỏi, bỗng nhiên xoay người, hỏi:
- Cùng nhau đi không?
- Ta không muốn rời khỏi nơi này.
- Vậy ngươi cứ tiếp tục ở lại đi, sớm muộn sẽ có một ngày ngươi triệt để lạc lối… Ừm?
Đang nói, Nữ Vu hơi sững sờ, bừng tỉnh ngộ ra, kinh thán nói:
- Nguyên lai lạc lối mới chính là thứ ngươi muốn, nguyên lai ngươi muốn dùng loại phương pháp này để thoát khỏi vận mệnh nguyền rủa… Không hổ là nữ nhân thống trị địa ngục, ngươi tàn nhẫn với mình không phải mức bình thường, chỉ là… Con đường này có thể đi được sao? Nếu như đúng là thực, ta cũng muốn thử xem… Có điều nếu như triệt để lạc lói, sẽ rơi vào trong thống khổ vô tận, ta có thể nhẫn nhịn được sao?
Chờ khi Nữ Vu rời đi, Đường Phi nhìn hắc ám vô biên vô tận không có phần cuối, rù rì nói:
- Ngươi đến cùng có thực đã biến mất hay không…
Đường Phi không biết, nàng thực sự không biết.
Kỳ thực, chính bản thân Trần Lạc cũng như vậy, hắn cũng rất muốn biết mình rốt cuộc đã biến mất rồi hay chưa, hiện tại hắn không cảm giác được nhục thể của mình, cũng không cảm giác được linh hồn của mình, chẳng hề cảm giác được gì cả, hắn chỉ còn một vệt ý thức mơ hồ đang suy tư, vấn đề suy tư cũng rất đơn giản, rằng mình còn sống hay đã chết, nhưng suy tư vấn đề này không biết đã bao lâu rồi, đến hiện tại vẫn không nghĩ ra được chút nguyên cớ gì.
Lạc Anh đã từng nói. Trần Lạc có thể là một người lãnh khốc tuyệt tình, nhưng hắn tuyệt đối không phải là người chịu cúi đầu trước vận mệnh, nói đến, vẫn là Lạc Anh hiểu rõ hắn nhất, trên thực tế cũng là như vậy, nhận mệnh sao? Hắn ngay cả vận mệnh của mình đến tột cùng là thứ gì còn không rõ, làm sao có thể nhận mệnh? Lùi ngàn bước mà nói, coi như hắn biết vận mệnh của mình, cũng là mệnh do hắn nắm chứ không phải ông trời, càng không bị ông trời thẩm phán cho đến chết.
Thời điểm khi ông trời hạ xuống thẩm phán tất diệt, sở dĩ hắn không có phản kháng là bởi vì hắn muốn siêu thoát, thân thể siêu thoát vì tịch diệt, linh hồn siêu thoát vì hư vọng, chính như Hư Vọng chi thư nói, phá xong rồi lại lập, phá sau đó lập, không phải phá thì không xây được, phàm hết thảy hiện tượng đều là hư vọng, chỉ có phá sau đó lập mới có thể cầu thực, từ đó liền nhảy ra ngoài pháp tắc thiên địa, siêu thoát sinh tử, tự do tự tại bên ngoài pháp tắc, từ đây không còn chịu sinh tử ràng buộc.
Trần Lạc ngộ được chân lý tịch diệt, cũng ngộ được chân lý hư vọng, hắn cũng làm như vậy, thân thể là thế, linh hồn là thế, nhưng hiện tại điều duy nhất không cách nào xác định được chính là, không biết mình đã thành công hay chưa.
- Chờ hắn là vì sợ hắn chết, trốn hắn là vì sợ hắn không chết…
Đường Phi nỉ non, càng nghĩ càng thống khổ, hồi lâu sau, nàng si ngốc hỏi lại:
- Nói cho ta biết, hắn có chết không.
- Tại sao lại hỏi ta.
- Bởi vì chỉ có ngươi biết.
- Ồ?
Nữ tử thần bí khẽ ồ lên một tiếng.
- Ha ha… Cho dù bản thân ta bị lạc lối, nhưng ta vĩnh viễn, vĩnh viễn… Sẽ không quên được hai người, một người là hắn, một người khác chính là ngươi.
- Ngươi biết ta là ai?
- Nữ… Nữ Vu… Đúng không?
- A!
Nữ Vu không phủ nhận, cười cười nói:
- Nhìn thấy ta còn sống, có phải đặc biệt mất hứng hay không?
Đường Phi không có trả lời, Nữ Vu lại nói:
- Đừng nói là ngươi, khi ta phát hiện mình còn sống, ta cũng không cao hứng nổi, tin ta đi, không có ai muốn giải thoát khỏi vận mệnh nguyền rủa bằng ta, nếu như chết có thể giải thoát, Nữ Vu ta tuyệt đối là người đầu tiên trong trời đất nguyện chết đi.
- Ha ha ha…
Đường Phi đột nhiên bật cười.
- Có gì buồn cười chứ?
- Ngươi nói với ta những lời này, chẳng lẽ không thấy buồn cười sao?
Đường Phi như cười như khóc, nói:
- Nữ Vu… Đừng có nói với ta những chuyện này được không… Ta… Ta không muốn nghe!
- Vậy ngươi muốn nghe cái gì, muốn biết hắn có thực sự đã chết rồi hay không?
- Ngươi… Sẽ nói cho ta biết sao?
- Đương nhiên, chúng ta là bạn cũ, không phải sao?
Nữ Vu cười cười, nói:
- Cho dù ở trong mắt ngươi ta là nữ nhân âm hiểm vô sỉ, hèn hạ ác độc nhất thiên hạ, nhưng ta vẫn coi ngươi là bạn tốt nhất của ta như trước, ta rất muốn nói cho ngươi biết đến cùng là hắn đã chết hay chưa, nhưng đáng tiếc ta cũng không quá rõ ràng.
- Ha ha…
Đường Phi lại bật cười.
- Ta không có lừa người, cũng không cần thiết phải lừa người, Tam thư Thiên, Địa, Nhân đều đã gây dựng lại hoàn thành, nhưng quái lạ chính là bên trong Tam thư Thiên, Địa, Nhân đều không có ghi chép liên quan đến hắn.
- Vận Mệnh… Chi thư thì sao đây?
Nữ Vu lắc đầu một cái, nói:
- Vận Mệnh chi thư còn chưa gây dựng lại hoàn thành, ta cũng không thể hiểu hết.
- Tam thư Thiên, Địa, Nhân đều không có ghi chép về hắn… Lẽ nào hắn thực sự biến mất hoàn toàn sao?
Đường Phi bàng hoàng, mê man.
- Đây chẳng phải là kết cục ngươi muốn sao?
- Không, ta không muốn hắn chết.
- Nhưng ngươi cũng không muốn hắn sống, đúng không?
Đường Phi không có trả lời, bởi vì chính bản thân nàng cũng không biết, có thể đúng như lời Nữ Vu nói, nàng không muốn cho Trần Lạc chết, cũng không muốn để Trần Lạc sống, rất mâu thuẫn, thế nên nàng mới có thể lạc lối.
- Ta giống loại người như ngươi, không muốn hắn chết, cũng không muốn hắn sống, ta không biết tại sao ta không muốn hắn chết, nhưng ta biết tại sao mình lại không muốn hắn sống. Sự tồn tại của hắn có ý nghĩa khiến vận mạng của chúng ta mãi mãi bị nguyền rủa, nếu như hắn chết… Tất cả sẽ kết thúc. Nhưng đáng cười chính là, ta không muốn cho hắn chết, ta chỉ muốn để tất cả cùng kết thúc, nhưng nếu hắn không chết thì sẽ không kết thúc được.
Nữ Vu thở dài một tiếng, nói:
- Hi vọng lần này hắn thật sự biến mất rồi… Hi vọng là thế đi.
- Nếu như… Hắn không có biến mất thì sao đây?
- Nếu đúng như hắn không biết mất, vậy thực sự quá bết bát.
Nữ Vu cũng bật cười, nói:
- Một người không hề biến mất, nhưng bên trong Tam thư Thiên, Địa, Nhân lại không có ghi chép liên quan đến hắn, vậy chỉ còn có một khả năng, linh hồn của hắn đã thoát khỏi thiên địa, siêu thoát sinh tử, trở thành tồn tại không ai có thể hiểu được. Đối với chúng ta, đối với thiên địa, đối với vận mệnh, đối với hết thảy tất cả, đây là một chuyện vô cùng đáng sợ.
- Ngô… Hiện tại Vận Mệnh chi thư còn chưa gây dựng lại hoàn thành, không biết có phải vì nguyên nhân này hay không, nếu như là đúng… Chuyện này quả là bết bát.
Nữ Vu giống như đang khẩn cầu, nói:
- Hi vọng là không phải… Ừm… Hi vọng không phải… Bằng không thì… Ta tan vỡ mất…
- Nữ Vu… Ngươi cũng mệt mỏi sao? Ha ha…
- Ta mệt mỏi hơn bất luận người nào…
- Ha ha ha… Ngươi muốn rời nơi này, đúng không?
- Ta vừa thức tỉnh, muốn đi ra ngoài giải sầu.
Nữ Vu muốn rời khỏi, bỗng nhiên xoay người, hỏi:
- Cùng nhau đi không?
- Ta không muốn rời khỏi nơi này.
- Vậy ngươi cứ tiếp tục ở lại đi, sớm muộn sẽ có một ngày ngươi triệt để lạc lối… Ừm?
Đang nói, Nữ Vu hơi sững sờ, bừng tỉnh ngộ ra, kinh thán nói:
- Nguyên lai lạc lối mới chính là thứ ngươi muốn, nguyên lai ngươi muốn dùng loại phương pháp này để thoát khỏi vận mệnh nguyền rủa… Không hổ là nữ nhân thống trị địa ngục, ngươi tàn nhẫn với mình không phải mức bình thường, chỉ là… Con đường này có thể đi được sao? Nếu như đúng là thực, ta cũng muốn thử xem… Có điều nếu như triệt để lạc lói, sẽ rơi vào trong thống khổ vô tận, ta có thể nhẫn nhịn được sao?
Chờ khi Nữ Vu rời đi, Đường Phi nhìn hắc ám vô biên vô tận không có phần cuối, rù rì nói:
- Ngươi đến cùng có thực đã biến mất hay không…
Đường Phi không biết, nàng thực sự không biết.
Kỳ thực, chính bản thân Trần Lạc cũng như vậy, hắn cũng rất muốn biết mình rốt cuộc đã biến mất rồi hay chưa, hiện tại hắn không cảm giác được nhục thể của mình, cũng không cảm giác được linh hồn của mình, chẳng hề cảm giác được gì cả, hắn chỉ còn một vệt ý thức mơ hồ đang suy tư, vấn đề suy tư cũng rất đơn giản, rằng mình còn sống hay đã chết, nhưng suy tư vấn đề này không biết đã bao lâu rồi, đến hiện tại vẫn không nghĩ ra được chút nguyên cớ gì.
Lạc Anh đã từng nói. Trần Lạc có thể là một người lãnh khốc tuyệt tình, nhưng hắn tuyệt đối không phải là người chịu cúi đầu trước vận mệnh, nói đến, vẫn là Lạc Anh hiểu rõ hắn nhất, trên thực tế cũng là như vậy, nhận mệnh sao? Hắn ngay cả vận mệnh của mình đến tột cùng là thứ gì còn không rõ, làm sao có thể nhận mệnh? Lùi ngàn bước mà nói, coi như hắn biết vận mệnh của mình, cũng là mệnh do hắn nắm chứ không phải ông trời, càng không bị ông trời thẩm phán cho đến chết.
Thời điểm khi ông trời hạ xuống thẩm phán tất diệt, sở dĩ hắn không có phản kháng là bởi vì hắn muốn siêu thoát, thân thể siêu thoát vì tịch diệt, linh hồn siêu thoát vì hư vọng, chính như Hư Vọng chi thư nói, phá xong rồi lại lập, phá sau đó lập, không phải phá thì không xây được, phàm hết thảy hiện tượng đều là hư vọng, chỉ có phá sau đó lập mới có thể cầu thực, từ đó liền nhảy ra ngoài pháp tắc thiên địa, siêu thoát sinh tử, tự do tự tại bên ngoài pháp tắc, từ đây không còn chịu sinh tử ràng buộc.
Trần Lạc ngộ được chân lý tịch diệt, cũng ngộ được chân lý hư vọng, hắn cũng làm như vậy, thân thể là thế, linh hồn là thế, nhưng hiện tại điều duy nhất không cách nào xác định được chính là, không biết mình đã thành công hay chưa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.