Chương 1304: Tinh nghịch.
Cửu Hanh
25/12/2016
Ân Tiểu Ly khều mũi Úy Y Nhi:
- Tiểu nha đầu biết cái gì!
- Ta nhỏ hồi nào? Hãy so thử xem ai nhỏ?
- Nha đầu này không biết e thẹn là gì, từ khi nào học thói lưu manh?
- Hừ hừ.
Úy Y Nhi dán sát Ân Tiểu Ly, nghiêng đầu hỏi:
- Cô cô nói cho ta biết đi, đến bây giờ Tiểu Ly cô cô vẫn còn rất thích Trần Lạc sao?
Ân Tiểu Ly không trả lời ngay.
Úy Y Nhi lại trêu chọc:
- Thật là, ta rất khó hiểu. Dù Trần Lạc có sức hấp dẫn rất lớn nhưng không đến nỗi khiến đại mỹ nữ như cô cô luôn để trong lòng đi? Huống chi Trần Lạc phong lưu như vậy, chẳng những quan hệ mập mờ với Ngự Nương, còn là duyên kiếp trước của Bà Sa tỷ tỷ. Nếu truyền thuyết về Trần Lạc toàn là thật thì người thống trị thần tộc thiên sứ, phượng hoàng, Tu la, Nữ Oa nương nương, Bàn Cổ Nữ Đế... Trời, có quá nhiều mỹ nữ bên cạnh hắn, mỗi người đều có lai lịch lớn.
Ân Tiểu Ly cũng biết mỹ như nhiều như mây theo bên Trần Lạc, rất có thể đúng như truyền thuyết. Ân Tiểu Ly biết nếu nàng tiếp tục mến mộ thì chỉ có thể yêu thầm, không có kết quả gì. Dù vậy Ân Tiểu Ly vẫn không quên được, không hiểu sao sâu trong lòng nàng luôn cố ý vô tình nhớ đến quá khứ cùng Trần Lạc trong thế giới Vân Đoan. Dù quá khứ đó chỉ gặp nhau hai lần thì Ân Tiểu Ly vẫn không thể quên.
Ân Tiểu Ly thở dài, sợ Úy Y Nhi hỏi hoài không ngừng nghỉ, nàng đánh trống lảng:
- Lâm lão, Úy đại ca còn chưa trở về sao?
Lâm lão gia tử đi tới đi lui trong đại sảnh, thường nhìn ra ngoài, nghe Ân Tiểu Ly hỏi thì gật đầu:
- Tạm thời chưa, không biết có chuyện gì không.
- Lâm gia gia, phụ thân chỉ nói chuyện với Bà Sa tỷ tỷ một lúc, sao Lâm gia gia lo âu vậy?
Lâm lão gia tử nhìn Úy Y Nhi, lão không dám nói ra bí mật của Úy Thiên Long.
- Nhưng phụ thân của ta thật là, có lời gì nói với Bà Sa tỷ tỷ không thể nói ngay mặt, giấu diếm chúng ta làm chi? Hừ hừ, lát ữa chờ xem ta thẩm vấn phụ thân như thế nào!
Trong đại sảnh chợt vang lên tiếng cười sang sảng:
- Vậy nữ nhi định thẩm vấn phụ thân như thế nào?
Một nam nhân nho nhã siêu phàm xuất hiện, là Úy Thiên Long.
Úy Y Nhi chạy qua, cười tủm tỉm nói:
- Phụ thân hì hì, phụ thân đến rồi. Người ta chỉ nói đùa, phụ thân là ai? Ai dám thẩm vấn phụ thân?
- Nha đầu này.
Úy Thiên Long rất yêu thương nhưng cũng nhức đầu vì nữ nhi tinh nghịch của mình.
Úy Thiên Long cười hỏi:
- Mới rồi ta nghe nói ngươi và tiểu Tiêu Du quen nhau, cùng về đảo Thiên Khải?
Úy Y Nhi hưng phấn lải nhải không dứt, kể lại từ đầu tới đuôi quá trình quen Trần Lạc, đương nhiên có thêm mắt dặm muố làm Úy Thiên Long cười sặc sụa.
- Tiểu Tiêu Du chỉ hơi tùy ý, tiêu sái, sao bị ngươi nói thành kẻ thô bạo, vô lý, ngạo mạn?
- Phụ thân không biết cái tên đó thô bạo, vô lý cỡ nào. Trong Quảng Lăng thành chẳng những tranh giành đầu phật với nữn hi, dọc đường đi cũng rất vênh váo, lạnh lùng với nữ nhi, suýt đánh nữ nhi. Phụ thân không biết tên đó ngạo mạn cỡ nào, hắn ghét nữ nhi dài dòng, dọc đường ném nữ nhi xuống thuyền. Đáng xấu hổ là tiểu tử này giả bộ tay mơ ngây thơ ép nữ nhi phổ cập thường thức vô tận hải cho hắn, nếu phụ thân không tin hãy hỏi Kim lão.
- Cái này... Tiểu thư nói hơi khoa trương.
Kim lão muốn đính chính nhưng bị Úy Y Nhi lườm, lão im miệng.
Trong đại sảnh chợt vang lên thanh âm:
- Tiểu cô nương, công phu đổi trắng thay đen của nàng siêu thật. Cái gì gọi là ta lạnh lùng, suýt đánh cô nương? Nói ngược đi? Rõ ràng là nàng suýt đánh ta mới đúng. Ta ném nàng xuống thuyền? Là tự nàng xuống, còn bảo ta giả vờ tay mơ ngây thơ, ép nàng phổ cập thường thức vô tận hải cho ta? Trời đất chứng giám, nha đầu, lúc trên thuyền ta bị buộc nghe nàng nói mấy chuyện nhảm mới đúng.
Trần Lạc đột nhiên xuất hiện làm Úy Y Nhi giật nảy mình, nàng thẫn thờ nhìn hắn, không biết làm sao.
Trần Lạc sờ đầu Úy Y Nhi, cười hỏi:
- - Như thế nào? Mới rồi còn nói xấu ta lúc này không quen?
- Ngươi... Ta...
Có lẽ là quá đột ngột, cũng có lẽ vì căng thẳng, hoặc vì chột dạ, Úy Y Nhi lắp bắp nửa ngày không nói được gì.
Trần Lạc lắc đầu cười, nhìn hướng Úy Thiên Long:
- Lão Úy, lâu rồi không gặp.
- Ha ha ha, tiểu Tiêu Du, rốt cuộc chờ ngươi đến.
- Nếu hôm nay lão Úy không xuất hiện thì ta cũng không biết làm sao.
Sâu trong lòng Trần Lạc rất cảm kích Úy Thiên Long. Lúc ở thế giới Vân Đoan, Úy Thiên Long giúp đỡ Trần Lạc rất nhiều. Lần này nếu không có Úy Thiên Long đưa Bà Sa tiểu thư đến không chừng Trần Lạc bị ba nữ nhân kia đánh tráo.
- Tiểu tử, khách sáo với ta làm gì?
Úy Thiên Long thấy Trần Lạc cũng tràn đầy tình cảm. Úy Thiên Long không như nữ nhân hỏi han Trần Lạc ân cần, nhưng nhìn gã cười vui vẻ là biết.
- Lâm lão, mới rồi ở trong tửu lâu không tiện chào hỏi, xin đừng trách.
Lâm lão gia tử vô cùng vinh hạnh rối rít nói Trần công tử đừng khách sáo. Tuy bây giờ Lâm lão gia tử là đại tổng quản của Thiên Khải thương các, biết nhiều bí mật, việc lớn trong thiên địa hơn người khác. Lâm lão gia tử biết nhiều nên rõ ràng Trần Lạc là tồn tại khủng bố mà đặc biệt.
- Tiểu Ly, lúc ở tửu lâu suýt không nhận ra nàng, chớp mắt hai trăm năm qua đi, giờ nàng đã là Nhân Vương vô tận hải, chúc mừng.
Ân Tiểu Ly cũng hiểu biết nhiều bí mật vô tận hải như Lâm lão gia tử, nàng rõ ràng Trần Lạc đặc biệt nhưng không quan tâm mấy điều này, khiến Ân Tiểu Ly quan tâm chỉ có Trần Lạc. Hiện tại Ân Tiểu Ly đã là nữ Nhân Vương, không như tiểu nha đầu thị nữ ngại ngùng ở thế giới Vân Đoan, dù lòng rất mến mộ Trần Lạc, có nhiều lời muốn nói với hắn nhưng nàng chỉ có thể gật đầu cười lễ độ.
Chào hỏi mọi người xong Trần Lạc và Úy Thiên Long trò chuyện với nhau, đề tài là việc nhà, hiểu biết tình huống hai bên. Có lẽ vì Úy Y Nhi có mặt nên nhiều chuyện khó nói rõ, Trần Lạc và Úy Thiên Long đều như vậy. Trò chuyện không lâu sau Úy Thiên Long ra lệnh mở tiệc chiêu đãi.
Hai trăm năm không gặp nhau, đương nhiên Úy Thiên Long và Trần Lạc uống tả cửa. Khiến Trần Lạc bất ngờ là lúc ăn cơm Úy Y Nhi như thục nữ điềm tĩnh, nàng ngồi bên cạnh Ân Tiểu Ly không nói nhiều câu nào.
Trần Lạc trêu đùa:
- Nha đầu làm sao vậy? Ta nhớ lúc ở trên thuyền nàng nói rất nhiều, như thể trong vô tận hải không có gì là nàng không biết, sao bây giờ yên lặng vậy?
- Người ta làm gì có?
Úy Y Nhi lườm Trần Lạc rồi cúi gục đầu.
Ân Tiểu Ly cười nói:
- Y Nhi biết ngại ngùng sao?thật hiếm thấy, lần đầu tiên ta được thấy bộ dáng e thẹn của Y Nhi.
- Đừng nói Tiểu Ly, ta làm phụ thân cũng chưa thấy nha đầu thẹn thùng thế này.
Úy Thiên Long cũng trêu già:
- Bình thường đừng nói e thẹn, hiếm khi thấy nàng yên lặng. Nhất là thấy đồ ăn ngon thì thật là không dám nhìn, vừa ăn vừa líu ríu không dứt. Nha đầu, hôm nay làm sao vậy? Nói cho phụ thân đi.
- Tiểu nha đầu biết cái gì!
- Ta nhỏ hồi nào? Hãy so thử xem ai nhỏ?
- Nha đầu này không biết e thẹn là gì, từ khi nào học thói lưu manh?
- Hừ hừ.
Úy Y Nhi dán sát Ân Tiểu Ly, nghiêng đầu hỏi:
- Cô cô nói cho ta biết đi, đến bây giờ Tiểu Ly cô cô vẫn còn rất thích Trần Lạc sao?
Ân Tiểu Ly không trả lời ngay.
Úy Y Nhi lại trêu chọc:
- Thật là, ta rất khó hiểu. Dù Trần Lạc có sức hấp dẫn rất lớn nhưng không đến nỗi khiến đại mỹ nữ như cô cô luôn để trong lòng đi? Huống chi Trần Lạc phong lưu như vậy, chẳng những quan hệ mập mờ với Ngự Nương, còn là duyên kiếp trước của Bà Sa tỷ tỷ. Nếu truyền thuyết về Trần Lạc toàn là thật thì người thống trị thần tộc thiên sứ, phượng hoàng, Tu la, Nữ Oa nương nương, Bàn Cổ Nữ Đế... Trời, có quá nhiều mỹ nữ bên cạnh hắn, mỗi người đều có lai lịch lớn.
Ân Tiểu Ly cũng biết mỹ như nhiều như mây theo bên Trần Lạc, rất có thể đúng như truyền thuyết. Ân Tiểu Ly biết nếu nàng tiếp tục mến mộ thì chỉ có thể yêu thầm, không có kết quả gì. Dù vậy Ân Tiểu Ly vẫn không quên được, không hiểu sao sâu trong lòng nàng luôn cố ý vô tình nhớ đến quá khứ cùng Trần Lạc trong thế giới Vân Đoan. Dù quá khứ đó chỉ gặp nhau hai lần thì Ân Tiểu Ly vẫn không thể quên.
Ân Tiểu Ly thở dài, sợ Úy Y Nhi hỏi hoài không ngừng nghỉ, nàng đánh trống lảng:
- Lâm lão, Úy đại ca còn chưa trở về sao?
Lâm lão gia tử đi tới đi lui trong đại sảnh, thường nhìn ra ngoài, nghe Ân Tiểu Ly hỏi thì gật đầu:
- Tạm thời chưa, không biết có chuyện gì không.
- Lâm gia gia, phụ thân chỉ nói chuyện với Bà Sa tỷ tỷ một lúc, sao Lâm gia gia lo âu vậy?
Lâm lão gia tử nhìn Úy Y Nhi, lão không dám nói ra bí mật của Úy Thiên Long.
- Nhưng phụ thân của ta thật là, có lời gì nói với Bà Sa tỷ tỷ không thể nói ngay mặt, giấu diếm chúng ta làm chi? Hừ hừ, lát ữa chờ xem ta thẩm vấn phụ thân như thế nào!
Trong đại sảnh chợt vang lên tiếng cười sang sảng:
- Vậy nữ nhi định thẩm vấn phụ thân như thế nào?
Một nam nhân nho nhã siêu phàm xuất hiện, là Úy Thiên Long.
Úy Y Nhi chạy qua, cười tủm tỉm nói:
- Phụ thân hì hì, phụ thân đến rồi. Người ta chỉ nói đùa, phụ thân là ai? Ai dám thẩm vấn phụ thân?
- Nha đầu này.
Úy Thiên Long rất yêu thương nhưng cũng nhức đầu vì nữ nhi tinh nghịch của mình.
Úy Thiên Long cười hỏi:
- Mới rồi ta nghe nói ngươi và tiểu Tiêu Du quen nhau, cùng về đảo Thiên Khải?
Úy Y Nhi hưng phấn lải nhải không dứt, kể lại từ đầu tới đuôi quá trình quen Trần Lạc, đương nhiên có thêm mắt dặm muố làm Úy Thiên Long cười sặc sụa.
- Tiểu Tiêu Du chỉ hơi tùy ý, tiêu sái, sao bị ngươi nói thành kẻ thô bạo, vô lý, ngạo mạn?
- Phụ thân không biết cái tên đó thô bạo, vô lý cỡ nào. Trong Quảng Lăng thành chẳng những tranh giành đầu phật với nữn hi, dọc đường đi cũng rất vênh váo, lạnh lùng với nữ nhi, suýt đánh nữ nhi. Phụ thân không biết tên đó ngạo mạn cỡ nào, hắn ghét nữ nhi dài dòng, dọc đường ném nữ nhi xuống thuyền. Đáng xấu hổ là tiểu tử này giả bộ tay mơ ngây thơ ép nữ nhi phổ cập thường thức vô tận hải cho hắn, nếu phụ thân không tin hãy hỏi Kim lão.
- Cái này... Tiểu thư nói hơi khoa trương.
Kim lão muốn đính chính nhưng bị Úy Y Nhi lườm, lão im miệng.
Trong đại sảnh chợt vang lên thanh âm:
- Tiểu cô nương, công phu đổi trắng thay đen của nàng siêu thật. Cái gì gọi là ta lạnh lùng, suýt đánh cô nương? Nói ngược đi? Rõ ràng là nàng suýt đánh ta mới đúng. Ta ném nàng xuống thuyền? Là tự nàng xuống, còn bảo ta giả vờ tay mơ ngây thơ, ép nàng phổ cập thường thức vô tận hải cho ta? Trời đất chứng giám, nha đầu, lúc trên thuyền ta bị buộc nghe nàng nói mấy chuyện nhảm mới đúng.
Trần Lạc đột nhiên xuất hiện làm Úy Y Nhi giật nảy mình, nàng thẫn thờ nhìn hắn, không biết làm sao.
Trần Lạc sờ đầu Úy Y Nhi, cười hỏi:
- - Như thế nào? Mới rồi còn nói xấu ta lúc này không quen?
- Ngươi... Ta...
Có lẽ là quá đột ngột, cũng có lẽ vì căng thẳng, hoặc vì chột dạ, Úy Y Nhi lắp bắp nửa ngày không nói được gì.
Trần Lạc lắc đầu cười, nhìn hướng Úy Thiên Long:
- Lão Úy, lâu rồi không gặp.
- Ha ha ha, tiểu Tiêu Du, rốt cuộc chờ ngươi đến.
- Nếu hôm nay lão Úy không xuất hiện thì ta cũng không biết làm sao.
Sâu trong lòng Trần Lạc rất cảm kích Úy Thiên Long. Lúc ở thế giới Vân Đoan, Úy Thiên Long giúp đỡ Trần Lạc rất nhiều. Lần này nếu không có Úy Thiên Long đưa Bà Sa tiểu thư đến không chừng Trần Lạc bị ba nữ nhân kia đánh tráo.
- Tiểu tử, khách sáo với ta làm gì?
Úy Thiên Long thấy Trần Lạc cũng tràn đầy tình cảm. Úy Thiên Long không như nữ nhân hỏi han Trần Lạc ân cần, nhưng nhìn gã cười vui vẻ là biết.
- Lâm lão, mới rồi ở trong tửu lâu không tiện chào hỏi, xin đừng trách.
Lâm lão gia tử vô cùng vinh hạnh rối rít nói Trần công tử đừng khách sáo. Tuy bây giờ Lâm lão gia tử là đại tổng quản của Thiên Khải thương các, biết nhiều bí mật, việc lớn trong thiên địa hơn người khác. Lâm lão gia tử biết nhiều nên rõ ràng Trần Lạc là tồn tại khủng bố mà đặc biệt.
- Tiểu Ly, lúc ở tửu lâu suýt không nhận ra nàng, chớp mắt hai trăm năm qua đi, giờ nàng đã là Nhân Vương vô tận hải, chúc mừng.
Ân Tiểu Ly cũng hiểu biết nhiều bí mật vô tận hải như Lâm lão gia tử, nàng rõ ràng Trần Lạc đặc biệt nhưng không quan tâm mấy điều này, khiến Ân Tiểu Ly quan tâm chỉ có Trần Lạc. Hiện tại Ân Tiểu Ly đã là nữ Nhân Vương, không như tiểu nha đầu thị nữ ngại ngùng ở thế giới Vân Đoan, dù lòng rất mến mộ Trần Lạc, có nhiều lời muốn nói với hắn nhưng nàng chỉ có thể gật đầu cười lễ độ.
Chào hỏi mọi người xong Trần Lạc và Úy Thiên Long trò chuyện với nhau, đề tài là việc nhà, hiểu biết tình huống hai bên. Có lẽ vì Úy Y Nhi có mặt nên nhiều chuyện khó nói rõ, Trần Lạc và Úy Thiên Long đều như vậy. Trò chuyện không lâu sau Úy Thiên Long ra lệnh mở tiệc chiêu đãi.
Hai trăm năm không gặp nhau, đương nhiên Úy Thiên Long và Trần Lạc uống tả cửa. Khiến Trần Lạc bất ngờ là lúc ăn cơm Úy Y Nhi như thục nữ điềm tĩnh, nàng ngồi bên cạnh Ân Tiểu Ly không nói nhiều câu nào.
Trần Lạc trêu đùa:
- Nha đầu làm sao vậy? Ta nhớ lúc ở trên thuyền nàng nói rất nhiều, như thể trong vô tận hải không có gì là nàng không biết, sao bây giờ yên lặng vậy?
- Người ta làm gì có?
Úy Y Nhi lườm Trần Lạc rồi cúi gục đầu.
Ân Tiểu Ly cười nói:
- Y Nhi biết ngại ngùng sao?thật hiếm thấy, lần đầu tiên ta được thấy bộ dáng e thẹn của Y Nhi.
- Đừng nói Tiểu Ly, ta làm phụ thân cũng chưa thấy nha đầu thẹn thùng thế này.
Úy Thiên Long cũng trêu già:
- Bình thường đừng nói e thẹn, hiếm khi thấy nàng yên lặng. Nhất là thấy đồ ăn ngon thì thật là không dám nhìn, vừa ăn vừa líu ríu không dứt. Nha đầu, hôm nay làm sao vậy? Nói cho phụ thân đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.