Chương 20: Cực Phẩm Thần Đan? (2)
Phong Lăng Thiên Hạ
16/05/2021
Huống chi là cực phẩm đan dược?
Nhưng người này...
"Xin hỏi vị tiên sinh này, đan dược ngươi nói kia... có thể lấy ra đánh giá trước không?" Vị quản sự để chòm râu dê lập tức đổi cách xưng hô, từ tráng sĩ biến thành tiên sinh.
Diệp Tiếu hừ một tiếng, cũng không nói nhảm, trong tay có bình ngọc nhoáng lên, một khe hở lặng yên mở ra.
Tức thì, một mùi hương nhàn nhạt kỳ diệu mờ mịt tản ra.
Quản sự chỉ vừa ngửi được một chút, Diệp Tiếu đã bịt lại nút đậy; nhưng dù là như thế hắn ta vẫn cảm thấy cả người mãn nguyện, lòng tràn đầy thoải mái.
"Xin mời đi theo ta, tiểu nhân lập tức mời giám định sư thâm niên đến." Chỉ vừa ngửi được mùi thơm lạ lùng kia, quản sự đã có thể đưa ra phán đoán: Cực phẩm đan dược này hơn phân nửa là thật!
Với tư cách là quản sự phòng đấu giá, bản thân hắn ta vốn đã có kiến thức rộng rãi, nhưng loại hương thơm kỳ diệu như vậy đây là lần đầu tiên hắn ta được lĩnh hội.
Linh dược tầm thường thậm chí là thiên tài địa bảo không đủ phẩm cấp, cũng không thần quái như thứ này!
Diệp Tiếu trực tiếp ngồi xuống ghế thái sư thưởng trà, không chút hoang mang, dáng vẻ ung dung tự nhiên.
Đối diện, vị quản sự kia đã vội vã chạy đến: "Tiên sinh, Quan tiên sinh đã đến; Quan tiên sinh là giám định sư giỏi nhất của phòng đấu giá Thông Thiên chúng ta! Nếu đan dược của tiên sinh là hàng thật giá thật, tuyệt sẽ không mai một."
Sau lưng hắn ta có một lão giả chòm râu hoa râm, tinh thần quắc thước.
"Xin hỏi tiên sinh cao tính đại danh?" Vị Quan tiên sinh chòm râu hoa râm cười ôn hòa: "Tôn hiệu là?"
Diệp Tiếu cười nhạt nhòa: "Hẳn lão tiên sinh cảm thấy... kinh thành này không có luyện đan sư? Hoặc có lẽ là... Ở nơi này không nên xuất hiện luyện đan sư cấp bậc cao như thế, đúng không?"
Quan tiên sinh cười ha ha: "Lão hủ cũng không nói như vậy, nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, cho tới bây giờ chỉ có chuyện lão hủ không nghĩ tới, chứ không có chuyện gì không làm được... Chẳng qua, lão hủ ở Thần Tinh thành này hai mươi năm, nếu lần này đan dược tôn giá lấy ra là thật... Trong hai mươi năm này, đây sẽ là lần thứ ba lão hủ bán đấu giá đan dược! Không chỉ là may mắn của phòng đấu giá! Càng là may mắn của lão phu!"
Diệp Tiếu nghe vậy trong lòng không khỏi chấn động nặng nề!
Chỉ sợ bản thân mình đã đánh giá thấp giá trị của đan dược trong giới thế tục!
Tuy trong giới tu luyện đan dược là thứ rất bình thường, cực kỳ bình thường; thế nhưng đó là ở Thiên Vực!
Một viên đan dược cố bổn bồi nguyên cường thân kiện thể, đặt ở Thiên Vực nó chỉ là tồn tại như rác rưởi: Nhiều cực đạo cường giả như vậy, ai lại cần loại vật này? Ném trên mặt đất cũng lười cúi xuống nhặt!
Thế nhưng ở giới thế tục, một viên đan dược như vậy lại có thể xưng là: Tiên đan!
Một viên bách bệnh tiêu tán!
Một viên thân thể khỏe mạnh!
Một viên khôi phục thương thế!
Chớ đừng nói chi là Bồi Nguyên Đan bản thân mình mang tới lần này là cực phẩm đan dược có phẩm chất thượng thừa nhất!
"Sợ là lần này Chúc lão tiên sinh vận may phủ xuống, có thể xác định đây là lần thứ ba bán đấu giá đan dược." Diệp Tiếu thản nhiên nói: "Hơn nữa... Nếu giá cả thích hợp, có lẽ lão tiên sinh còn sẽ có... hi vọng bán lần thứ tư, lần thứ năm!"
Quan tiên sinh chòm râu hoa râm run lên, giương mắt cẩn thận nhìn Diệp Tiếu, nhìn sắc mặt hắn ngăm đen, trên đầu đội chiếc mũ rộng vành mãi tới bây giờ vào phòng rồi vẫn chưa tháo xuống, lại trịnh trọng mà nói: "Lão hủ Quan Vạn Sơn, xin hỏi tiên sinh xưng hô như thế nào."
Diệp Tiếu mỉm cười: "Tại hạ... Phong Chi Lăng."
"Phong huynh hữu lễ." Quan Vạn Sơn gật đầu mỉm cười, chắp tay chào.
Diệp Tiếu gật đầu, nhưng cũng không có thêm động tác gì, lúc này hắn vốn không nghĩ tới, hắn chỉ thuận miệng bịa ra một cái tên giả nhưng sau này lại danh chấn thiên hạ, danh chấn vũ nội... Ở rất lâu sau đó, cái tên này sẽ biến thành truyền thuyết trong thế giới: Vĩ đại nhất, anh tuấn nhất, tiêu sái nhất, có khí chất nhất, phóng khoáng nhất...'Thiên hạ ngũ đại luyện đan sư' .
"Chỉ là trước tiên vẫn phải kiến thức linh đan của Phong huynh." Quan Vạn Sơn ngồi nghiêm chỉnh, giọng tuy khách khí vạn phần, nhưng hàm nghĩa trong lời nói lại không dung chối từ.
Diệp Tiếu không lạ gì, từ trong lòng lấy ra một bình ngọc tiện tay đặt lên bàn.
Quan Vạn Sơn nhìn mà không ngờ tới, nếu đây thật sự là cực phẩm linh đan, sao lại dùng cái bình thấp kém như vậy để chịu tải? Trong bụng lập tức nảy sinh vài phần hoài nghi, nhưng ngay sau đó, khi cầm cái bình tới tiện tay mở miệng bình ra, bên trong bỗng phun ra một luồng linh khí, khiến sắc mặt Quan Vạn Sơn tức thời đại biến!
Hai tay hắn ta run rẩy, lại cực kỳ thận trọng đẩy nắp bình vào, phảng phất như sợ hương khí kia sẽ có một chút xíu nào lọt ra ngoài!
Quan Vạn Sơn hít một hơi thật sâu, nỗ lực ngăn cản trái tim đập cuồng loạn. Chỉ có điều mùi thơm ngào ngạt này vừa ra, cảm thụ được loại linh khí nồng nặc tới gần như không cách nào tan ra, Quan Vạn Sơn đã biết ——
Hiện tại nghĩ lại chuyện vừa rồi bản thân mình đã rất nghi ngờ, rất coi thường người trước mắt này... thật đúng là chuyện cười lớn!
Đây là đệ nhất bảo đan mà từ trước tới nay mình chưa từng được tiếp xúc tới!
Ngay sau đó là một trận hạ lệnh liên tục: "Người đến, nhanh, mau lấy Tử Tinh Ngọc Bàn, Tử Ngọc Bình của ta ra đây... Mau lấy Đan Dương Kính ra đây, mau mau..." Ngay sau đó hắn ta quay đầu dồn dập hỏi Diệp Tiếu: "Phong huynh... Cái… linh đan này có bao nhiêu viên? Ngươi định lấy ra một viên? Hay là hai viên?"
Giọng nói của hắn ta đang run rẩy, lão đầu năm sáu chục tuổi lúc này lại có thể mặt mũi đỏ bừng, ánh mắt nóng bỏng, thậm chí còn có chút cuồng nhiệt.
Nhưng người này...
"Xin hỏi vị tiên sinh này, đan dược ngươi nói kia... có thể lấy ra đánh giá trước không?" Vị quản sự để chòm râu dê lập tức đổi cách xưng hô, từ tráng sĩ biến thành tiên sinh.
Diệp Tiếu hừ một tiếng, cũng không nói nhảm, trong tay có bình ngọc nhoáng lên, một khe hở lặng yên mở ra.
Tức thì, một mùi hương nhàn nhạt kỳ diệu mờ mịt tản ra.
Quản sự chỉ vừa ngửi được một chút, Diệp Tiếu đã bịt lại nút đậy; nhưng dù là như thế hắn ta vẫn cảm thấy cả người mãn nguyện, lòng tràn đầy thoải mái.
"Xin mời đi theo ta, tiểu nhân lập tức mời giám định sư thâm niên đến." Chỉ vừa ngửi được mùi thơm lạ lùng kia, quản sự đã có thể đưa ra phán đoán: Cực phẩm đan dược này hơn phân nửa là thật!
Với tư cách là quản sự phòng đấu giá, bản thân hắn ta vốn đã có kiến thức rộng rãi, nhưng loại hương thơm kỳ diệu như vậy đây là lần đầu tiên hắn ta được lĩnh hội.
Linh dược tầm thường thậm chí là thiên tài địa bảo không đủ phẩm cấp, cũng không thần quái như thứ này!
Diệp Tiếu trực tiếp ngồi xuống ghế thái sư thưởng trà, không chút hoang mang, dáng vẻ ung dung tự nhiên.
Đối diện, vị quản sự kia đã vội vã chạy đến: "Tiên sinh, Quan tiên sinh đã đến; Quan tiên sinh là giám định sư giỏi nhất của phòng đấu giá Thông Thiên chúng ta! Nếu đan dược của tiên sinh là hàng thật giá thật, tuyệt sẽ không mai một."
Sau lưng hắn ta có một lão giả chòm râu hoa râm, tinh thần quắc thước.
"Xin hỏi tiên sinh cao tính đại danh?" Vị Quan tiên sinh chòm râu hoa râm cười ôn hòa: "Tôn hiệu là?"
Diệp Tiếu cười nhạt nhòa: "Hẳn lão tiên sinh cảm thấy... kinh thành này không có luyện đan sư? Hoặc có lẽ là... Ở nơi này không nên xuất hiện luyện đan sư cấp bậc cao như thế, đúng không?"
Quan tiên sinh cười ha ha: "Lão hủ cũng không nói như vậy, nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, cho tới bây giờ chỉ có chuyện lão hủ không nghĩ tới, chứ không có chuyện gì không làm được... Chẳng qua, lão hủ ở Thần Tinh thành này hai mươi năm, nếu lần này đan dược tôn giá lấy ra là thật... Trong hai mươi năm này, đây sẽ là lần thứ ba lão hủ bán đấu giá đan dược! Không chỉ là may mắn của phòng đấu giá! Càng là may mắn của lão phu!"
Diệp Tiếu nghe vậy trong lòng không khỏi chấn động nặng nề!
Chỉ sợ bản thân mình đã đánh giá thấp giá trị của đan dược trong giới thế tục!
Tuy trong giới tu luyện đan dược là thứ rất bình thường, cực kỳ bình thường; thế nhưng đó là ở Thiên Vực!
Một viên đan dược cố bổn bồi nguyên cường thân kiện thể, đặt ở Thiên Vực nó chỉ là tồn tại như rác rưởi: Nhiều cực đạo cường giả như vậy, ai lại cần loại vật này? Ném trên mặt đất cũng lười cúi xuống nhặt!
Thế nhưng ở giới thế tục, một viên đan dược như vậy lại có thể xưng là: Tiên đan!
Một viên bách bệnh tiêu tán!
Một viên thân thể khỏe mạnh!
Một viên khôi phục thương thế!
Chớ đừng nói chi là Bồi Nguyên Đan bản thân mình mang tới lần này là cực phẩm đan dược có phẩm chất thượng thừa nhất!
"Sợ là lần này Chúc lão tiên sinh vận may phủ xuống, có thể xác định đây là lần thứ ba bán đấu giá đan dược." Diệp Tiếu thản nhiên nói: "Hơn nữa... Nếu giá cả thích hợp, có lẽ lão tiên sinh còn sẽ có... hi vọng bán lần thứ tư, lần thứ năm!"
Quan tiên sinh chòm râu hoa râm run lên, giương mắt cẩn thận nhìn Diệp Tiếu, nhìn sắc mặt hắn ngăm đen, trên đầu đội chiếc mũ rộng vành mãi tới bây giờ vào phòng rồi vẫn chưa tháo xuống, lại trịnh trọng mà nói: "Lão hủ Quan Vạn Sơn, xin hỏi tiên sinh xưng hô như thế nào."
Diệp Tiếu mỉm cười: "Tại hạ... Phong Chi Lăng."
"Phong huynh hữu lễ." Quan Vạn Sơn gật đầu mỉm cười, chắp tay chào.
Diệp Tiếu gật đầu, nhưng cũng không có thêm động tác gì, lúc này hắn vốn không nghĩ tới, hắn chỉ thuận miệng bịa ra một cái tên giả nhưng sau này lại danh chấn thiên hạ, danh chấn vũ nội... Ở rất lâu sau đó, cái tên này sẽ biến thành truyền thuyết trong thế giới: Vĩ đại nhất, anh tuấn nhất, tiêu sái nhất, có khí chất nhất, phóng khoáng nhất...'Thiên hạ ngũ đại luyện đan sư' .
"Chỉ là trước tiên vẫn phải kiến thức linh đan của Phong huynh." Quan Vạn Sơn ngồi nghiêm chỉnh, giọng tuy khách khí vạn phần, nhưng hàm nghĩa trong lời nói lại không dung chối từ.
Diệp Tiếu không lạ gì, từ trong lòng lấy ra một bình ngọc tiện tay đặt lên bàn.
Quan Vạn Sơn nhìn mà không ngờ tới, nếu đây thật sự là cực phẩm linh đan, sao lại dùng cái bình thấp kém như vậy để chịu tải? Trong bụng lập tức nảy sinh vài phần hoài nghi, nhưng ngay sau đó, khi cầm cái bình tới tiện tay mở miệng bình ra, bên trong bỗng phun ra một luồng linh khí, khiến sắc mặt Quan Vạn Sơn tức thời đại biến!
Hai tay hắn ta run rẩy, lại cực kỳ thận trọng đẩy nắp bình vào, phảng phất như sợ hương khí kia sẽ có một chút xíu nào lọt ra ngoài!
Quan Vạn Sơn hít một hơi thật sâu, nỗ lực ngăn cản trái tim đập cuồng loạn. Chỉ có điều mùi thơm ngào ngạt này vừa ra, cảm thụ được loại linh khí nồng nặc tới gần như không cách nào tan ra, Quan Vạn Sơn đã biết ——
Hiện tại nghĩ lại chuyện vừa rồi bản thân mình đã rất nghi ngờ, rất coi thường người trước mắt này... thật đúng là chuyện cười lớn!
Đây là đệ nhất bảo đan mà từ trước tới nay mình chưa từng được tiếp xúc tới!
Ngay sau đó là một trận hạ lệnh liên tục: "Người đến, nhanh, mau lấy Tử Tinh Ngọc Bàn, Tử Ngọc Bình của ta ra đây... Mau lấy Đan Dương Kính ra đây, mau mau..." Ngay sau đó hắn ta quay đầu dồn dập hỏi Diệp Tiếu: "Phong huynh... Cái… linh đan này có bao nhiêu viên? Ngươi định lấy ra một viên? Hay là hai viên?"
Giọng nói của hắn ta đang run rẩy, lão đầu năm sáu chục tuổi lúc này lại có thể mặt mũi đỏ bừng, ánh mắt nóng bỏng, thậm chí còn có chút cuồng nhiệt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.