Chương 55: Chu Tử Mạn độc ác
Tg Trạng Nguyên
25/05/2023
Không thể dùng lời nói để hình dung tâm trạng của Chu Diễm Hân lúc này.
Sức lực cả người cô dường như đã bị rút cạn.
Đầu óc cô trống rỗng một lúc lâu mới khôi phục tỉnh táo.
“Tất cả mọi người vào vị trí cho tôi”.
Chu Diễm Hân ra lệnh, những nhà thiết kế khác lập tức quay về vị trí làm việc của mình.
“Sếp Chu định làm gì?”.
Chu Diễm Hân trả lời: “Bây giờ không còn kịp thời gian nữa, nhưng cuộc thi thiết kế này công ty Hân Thi chúng ta nhất định phải tham gia”.
“Trong một tiếng đồng hồ hãy hoàn thành thiết kế cho tôi”.
Cả phòng im lặng, tất cả mọi người đều nhìn Chu Diễm Hân với vẻ mặt hoang mang.
Một tiếng hoàn thành thiết kế, đó là chuyện không có khả năng.
Cho dù có làm được thật thì cũng sẽ không có kỹ thuật nào, sao có thể thi được thứ hạng gì chứ?
“Làm theo lời tôi nói”.
Những lúc cấp bách thế này, Chu Diễm Hân càng cần phải giữ bình tĩnh.
“Trước đây, tôi từng thiết kế không ít các tác phẩm”.
“Tôi còn giữ bản nháp, bây giờ chỉ cần hoàn thiện nó là được”.
“Mọi người cứ làm theo lời tôi nói”.
Trong thời gian ngắn, tất cả nhà thiết kế đều lên tinh thần.
“Tiểu Dương, đi lấy bản nháp trong ngăn tài liệu ở văn phòng tôi, mau”.
Tiểu Dương vội vàng gật đầu: “Vâng, thưa sếp”.
Ngay sau đó, cô lại nhìn về phía Tiểu Lý phụ trách vẽ phác họa, nói: “Mở phần mềm ra, chỉnh màu theo như tôi nói”.
“Ngoài ra, chị Chu, tôi sẽ chuyển hết bản vẽ của tôi trước kia lên máy chị, chị hãy tiến hành nối chi tiết theo như tôi nói!”.
“Tất cả mọi người, tôi cho mọi người năm phút xem xong bản nháp của tôi, mọi người có bất cứ ý kiến hay đề nghị nào thì hãy nêu ra!”.
Sau khi dặn dò mọi thứ, Chu Diễm Hân thông báo cho bên Đặng Cương để bọn họ chuẩn bị xe đợi sẵn ở cổng nhà máy.
Một khi phía Chu DIễm Hân hoàn thành thiết kế tác phẩm mới sẽ lập tức lên xe đến Thành Trung Thánh, báo danh dự thi trước khi hết hạn nộp bản thảo.
Cả phòng thiết kế cứ như tiến vào một trận chiến.
Tất cả mọi người đều dốc hết toàn bộ tinh thần và tinh lực, nhanh chóng làm theo sự chỉ huy của Chu Diễm Hân.
Mười phút…
Nửa tiếng…
Một tiếng…
Một tiếng sau, khi chị Chu nhấn phím enter, tác phẩm mới được in ra!
Cùng lúc đó, Chu Diễm Hân cũng soạn xong tất cả tài liệu cho tác phẩm này, đặt vào trong một túi tài lệu.
Tác phẩm thiết kế này là Chu Diễm Hân từng tốn rất nhiều thời gian để thiết kế ra.
Mặc dù không tốt bằng cái trước kia, nhưng cũng là một tác phẩm không tệ.
Bây giờ cũng chỉ đành có gì lấy nấy.
Chu Diễm Hân lấy túi tài liệu và USB, vội vã lên xe.
“Còn hai mươi phút nữa, trưởng xưởng Đặng, làm phiền ông rồi”.
Đặng Cương gật đầu, nói: “Cô Chu yên tâm, trước khi làm nhà máy tôi từng lái xe taxi, nhất định có thể đưa cô đến chỗ báo danh kịp giờ”.
Xe Mercedes chạy nhanh như bay, giống như con ngựa đứt cương.
Đặng Cương không phụ kỳ vọng, trước khi đóng sổ ghi danh một phút, ông ta đã thuận lợi đưa Chu Diễm Hân đến chỗ báo danh của Thành Trung Thành.
Chu Diễm Hân gửi tác phẩm của mình và tài liệu trong USB đến chỗ báo danh, thuận lợi báo danh dự thi.
Rời khỏi Thành Trung Thành, Chu Diễm Hân mới thở phào nhẹ nhõm.
“Cô Chu, bao nhiêu năm nay người khiến tôi khâm phục có rất ít, phó tổng giám đốc là một trong số đó”.
“Cô cũng tính là một trong số đó”.
“Thế à?”.
Chu Diễm Hân mỉm cười, nụ cười hơi chua chát.
Đặng Cương nói ra lời từ tận đáy lòng: “Chuyện ngày hôm nay vốn đã đi vào ngõ cụt, nhưng cô Chu lại dẫn dắt đội ngũ của mình xoay chuyển tình thế”.
“Cô Chu, tôi cảm thấy nửa đời sau, Đặng Cương tôi đi theo một người như cô thật sự là quyết định rất đúng đắn”.
“Có người sếp như cô, có đội ngũ như thế, tôi tin tập đoàn Hân Thi của chúng ta nhất định có thể vượt qua chông gai, làm nên nghiệp lớn!”.
Đúng lúc đó, Chu Tử Mạn cũng vừa nộp xong tác phẩm dự thi đi tới.
“Này, Chu Diễm Hân, chị cũng giỏi nhỉ, nhanh vậy mà có người nịnh bợ chị rồi”.
“Câu nịnh bợ để chị nghe có vẻ rất có ích, nhưng sao tôi lại cảm thấy buồn nôn thế nhỉ?”.
“Doanh nghiệp rác rưởi như Hân Thi mà muốn làm nên nghiệp lớn? Nằm mơ giữa ban ngày đi”.
Chu Diễm Hân trừng mắt nhìn Chu Tử Mạn, hoàn toàn không muốn để ý đến người phụ nữ ác độc này.
Chu Tử Mạn lại dây dưa không tha, chế giễu: “Chu Diễm Hân, chị chỉ có chút năng lực vậy mà cũng có mặt mũi tham gia cuộc thi thiết kế Gucci?”.
“Những tác phẩm mà chị thiết kế cho nhà họ Chu trước kia toàn là rác rưởi”.
“Chu Diễm Hân, chị nhìn cho rõ, lần này tác phẩm của Chu Tử Mạn tôi nhất định sẽ tỏa sáng trong cuộc thi”.
“Hạng nhất chắc chắn sẽ là của tôi, còn chị cũng là hạng nhất, nhưng từ dưới đếm lên”.
Nói xong, Chu Tử Mạn cười ha ha rời đi.
…
Trên bầu trời đầy nắng bỗng ngang qua một đám mây đen, ở bến xe ô tô đường dài tại Khánh Thị.
Trình Anh xách theo một chiếc vali đợi ở cổng bến xe, vẻ mặt căng thẳng.
Đúng lúc này, một chiếc xe Mercedes dừng ở trước mặt cô ta.
Người lái xe là Trương Thiên Hạo, cửa xe mở ra, Chu Tử Mạn bước xuống.
“Cô Tử Mạn”.
Trình Anh mừng rỡ, vội vàng đi về phía Chu Tử Mạn.
“Trăm nghìn tệ tôi đã chuyển cho cô rồi, đây là vé xe của cô”.
Chu Tử Mạn đưa vé xe đi đến thành phố khác cho Trình Anh, nói: “Cô hãy rời khỏi Khánh Thị nhanh đi cho tôi”.
“Trình Anh, cô cũng biết thủ đoạn của Chu Tử Mạn tôi đấy. Cô vốn chỉ học đại học ở Khánh Thị, không phải người của thành phố này”.
“Cầm số tiền này quay về thành phố của cô, mãi mãi đừng quay lại đây nữa!”.
“Cô còn dám lén chạy về đây thì coi chừng tôi không khách sáo với cô”.
Trình Anh vội vàng gật đầu, đáp: “Cô Tử Mạn yên tâm, tôi chắc chắn sẽ không trở lại đây nữa”.
“Chuyện này tôi cảm thấy rất có lỗi với sếp Chu, nếu không phải người nhà tôi bị bệnh cần tiền gấp, tôi đã không…”.
“Im miệng”.
Chu Tử Mạn đầy vẻ chán ghét hét lên: “Tôi không có tâm trạng nghe cô sám hối ở đây, cô đi ngay cho tôi!”.
Trình Anh không dám nói gì thêm, cầm vé xe đi vào bến xe.
Quay lại xe, Chu Tử Mạn nở nụ cười lạnh lùng, nụ cười đó ngay cả Trương Thiên Hạo nhìn thấy cũng hơi rét lạnh.
Người phụ nữ này đúng là càng ngày càng ác độc, ngay cả Trương Thiên Hạo cũng phải kiêng dè.
“Em làm gì đuổi cô ta đi?”.
“Không đuổi đi chứ đợi bị Chu Diễm Hân bắt sao?”, Chu Tử Mạn cười ha ha: “Lần trước chuyện của Lý Cường suýt thì hỏng, lần này em không thể phạm cùng một sai lầm”.
Nói đến đây, Chu Tử Mạn cười khanh khách.
“Không thể không nói tác phẩm thiết kế lần này của Chu Diễm Hân quả thật khiến người ta tán thán”.
“Đến lúc đó, em sẽ dùng tác phẩm của cô ta giành hạng nhất ở cuộc thi thiết kế”.
“Thật muốn xem xem vẻ mặt như mất mẹ của Chu Diễm Hân lúc đó, nhất định sẽ rất thú vị!”.
Sức lực cả người cô dường như đã bị rút cạn.
Đầu óc cô trống rỗng một lúc lâu mới khôi phục tỉnh táo.
“Tất cả mọi người vào vị trí cho tôi”.
Chu Diễm Hân ra lệnh, những nhà thiết kế khác lập tức quay về vị trí làm việc của mình.
“Sếp Chu định làm gì?”.
Chu Diễm Hân trả lời: “Bây giờ không còn kịp thời gian nữa, nhưng cuộc thi thiết kế này công ty Hân Thi chúng ta nhất định phải tham gia”.
“Trong một tiếng đồng hồ hãy hoàn thành thiết kế cho tôi”.
Cả phòng im lặng, tất cả mọi người đều nhìn Chu Diễm Hân với vẻ mặt hoang mang.
Một tiếng hoàn thành thiết kế, đó là chuyện không có khả năng.
Cho dù có làm được thật thì cũng sẽ không có kỹ thuật nào, sao có thể thi được thứ hạng gì chứ?
“Làm theo lời tôi nói”.
Những lúc cấp bách thế này, Chu Diễm Hân càng cần phải giữ bình tĩnh.
“Trước đây, tôi từng thiết kế không ít các tác phẩm”.
“Tôi còn giữ bản nháp, bây giờ chỉ cần hoàn thiện nó là được”.
“Mọi người cứ làm theo lời tôi nói”.
Trong thời gian ngắn, tất cả nhà thiết kế đều lên tinh thần.
“Tiểu Dương, đi lấy bản nháp trong ngăn tài liệu ở văn phòng tôi, mau”.
Tiểu Dương vội vàng gật đầu: “Vâng, thưa sếp”.
Ngay sau đó, cô lại nhìn về phía Tiểu Lý phụ trách vẽ phác họa, nói: “Mở phần mềm ra, chỉnh màu theo như tôi nói”.
“Ngoài ra, chị Chu, tôi sẽ chuyển hết bản vẽ của tôi trước kia lên máy chị, chị hãy tiến hành nối chi tiết theo như tôi nói!”.
“Tất cả mọi người, tôi cho mọi người năm phút xem xong bản nháp của tôi, mọi người có bất cứ ý kiến hay đề nghị nào thì hãy nêu ra!”.
Sau khi dặn dò mọi thứ, Chu Diễm Hân thông báo cho bên Đặng Cương để bọn họ chuẩn bị xe đợi sẵn ở cổng nhà máy.
Một khi phía Chu DIễm Hân hoàn thành thiết kế tác phẩm mới sẽ lập tức lên xe đến Thành Trung Thánh, báo danh dự thi trước khi hết hạn nộp bản thảo.
Cả phòng thiết kế cứ như tiến vào một trận chiến.
Tất cả mọi người đều dốc hết toàn bộ tinh thần và tinh lực, nhanh chóng làm theo sự chỉ huy của Chu Diễm Hân.
Mười phút…
Nửa tiếng…
Một tiếng…
Một tiếng sau, khi chị Chu nhấn phím enter, tác phẩm mới được in ra!
Cùng lúc đó, Chu Diễm Hân cũng soạn xong tất cả tài liệu cho tác phẩm này, đặt vào trong một túi tài lệu.
Tác phẩm thiết kế này là Chu Diễm Hân từng tốn rất nhiều thời gian để thiết kế ra.
Mặc dù không tốt bằng cái trước kia, nhưng cũng là một tác phẩm không tệ.
Bây giờ cũng chỉ đành có gì lấy nấy.
Chu Diễm Hân lấy túi tài liệu và USB, vội vã lên xe.
“Còn hai mươi phút nữa, trưởng xưởng Đặng, làm phiền ông rồi”.
Đặng Cương gật đầu, nói: “Cô Chu yên tâm, trước khi làm nhà máy tôi từng lái xe taxi, nhất định có thể đưa cô đến chỗ báo danh kịp giờ”.
Xe Mercedes chạy nhanh như bay, giống như con ngựa đứt cương.
Đặng Cương không phụ kỳ vọng, trước khi đóng sổ ghi danh một phút, ông ta đã thuận lợi đưa Chu Diễm Hân đến chỗ báo danh của Thành Trung Thành.
Chu Diễm Hân gửi tác phẩm của mình và tài liệu trong USB đến chỗ báo danh, thuận lợi báo danh dự thi.
Rời khỏi Thành Trung Thành, Chu Diễm Hân mới thở phào nhẹ nhõm.
“Cô Chu, bao nhiêu năm nay người khiến tôi khâm phục có rất ít, phó tổng giám đốc là một trong số đó”.
“Cô cũng tính là một trong số đó”.
“Thế à?”.
Chu Diễm Hân mỉm cười, nụ cười hơi chua chát.
Đặng Cương nói ra lời từ tận đáy lòng: “Chuyện ngày hôm nay vốn đã đi vào ngõ cụt, nhưng cô Chu lại dẫn dắt đội ngũ của mình xoay chuyển tình thế”.
“Cô Chu, tôi cảm thấy nửa đời sau, Đặng Cương tôi đi theo một người như cô thật sự là quyết định rất đúng đắn”.
“Có người sếp như cô, có đội ngũ như thế, tôi tin tập đoàn Hân Thi của chúng ta nhất định có thể vượt qua chông gai, làm nên nghiệp lớn!”.
Đúng lúc đó, Chu Tử Mạn cũng vừa nộp xong tác phẩm dự thi đi tới.
“Này, Chu Diễm Hân, chị cũng giỏi nhỉ, nhanh vậy mà có người nịnh bợ chị rồi”.
“Câu nịnh bợ để chị nghe có vẻ rất có ích, nhưng sao tôi lại cảm thấy buồn nôn thế nhỉ?”.
“Doanh nghiệp rác rưởi như Hân Thi mà muốn làm nên nghiệp lớn? Nằm mơ giữa ban ngày đi”.
Chu Diễm Hân trừng mắt nhìn Chu Tử Mạn, hoàn toàn không muốn để ý đến người phụ nữ ác độc này.
Chu Tử Mạn lại dây dưa không tha, chế giễu: “Chu Diễm Hân, chị chỉ có chút năng lực vậy mà cũng có mặt mũi tham gia cuộc thi thiết kế Gucci?”.
“Những tác phẩm mà chị thiết kế cho nhà họ Chu trước kia toàn là rác rưởi”.
“Chu Diễm Hân, chị nhìn cho rõ, lần này tác phẩm của Chu Tử Mạn tôi nhất định sẽ tỏa sáng trong cuộc thi”.
“Hạng nhất chắc chắn sẽ là của tôi, còn chị cũng là hạng nhất, nhưng từ dưới đếm lên”.
Nói xong, Chu Tử Mạn cười ha ha rời đi.
…
Trên bầu trời đầy nắng bỗng ngang qua một đám mây đen, ở bến xe ô tô đường dài tại Khánh Thị.
Trình Anh xách theo một chiếc vali đợi ở cổng bến xe, vẻ mặt căng thẳng.
Đúng lúc này, một chiếc xe Mercedes dừng ở trước mặt cô ta.
Người lái xe là Trương Thiên Hạo, cửa xe mở ra, Chu Tử Mạn bước xuống.
“Cô Tử Mạn”.
Trình Anh mừng rỡ, vội vàng đi về phía Chu Tử Mạn.
“Trăm nghìn tệ tôi đã chuyển cho cô rồi, đây là vé xe của cô”.
Chu Tử Mạn đưa vé xe đi đến thành phố khác cho Trình Anh, nói: “Cô hãy rời khỏi Khánh Thị nhanh đi cho tôi”.
“Trình Anh, cô cũng biết thủ đoạn của Chu Tử Mạn tôi đấy. Cô vốn chỉ học đại học ở Khánh Thị, không phải người của thành phố này”.
“Cầm số tiền này quay về thành phố của cô, mãi mãi đừng quay lại đây nữa!”.
“Cô còn dám lén chạy về đây thì coi chừng tôi không khách sáo với cô”.
Trình Anh vội vàng gật đầu, đáp: “Cô Tử Mạn yên tâm, tôi chắc chắn sẽ không trở lại đây nữa”.
“Chuyện này tôi cảm thấy rất có lỗi với sếp Chu, nếu không phải người nhà tôi bị bệnh cần tiền gấp, tôi đã không…”.
“Im miệng”.
Chu Tử Mạn đầy vẻ chán ghét hét lên: “Tôi không có tâm trạng nghe cô sám hối ở đây, cô đi ngay cho tôi!”.
Trình Anh không dám nói gì thêm, cầm vé xe đi vào bến xe.
Quay lại xe, Chu Tử Mạn nở nụ cười lạnh lùng, nụ cười đó ngay cả Trương Thiên Hạo nhìn thấy cũng hơi rét lạnh.
Người phụ nữ này đúng là càng ngày càng ác độc, ngay cả Trương Thiên Hạo cũng phải kiêng dè.
“Em làm gì đuổi cô ta đi?”.
“Không đuổi đi chứ đợi bị Chu Diễm Hân bắt sao?”, Chu Tử Mạn cười ha ha: “Lần trước chuyện của Lý Cường suýt thì hỏng, lần này em không thể phạm cùng một sai lầm”.
Nói đến đây, Chu Tử Mạn cười khanh khách.
“Không thể không nói tác phẩm thiết kế lần này của Chu Diễm Hân quả thật khiến người ta tán thán”.
“Đến lúc đó, em sẽ dùng tác phẩm của cô ta giành hạng nhất ở cuộc thi thiết kế”.
“Thật muốn xem xem vẻ mặt như mất mẹ của Chu Diễm Hân lúc đó, nhất định sẽ rất thú vị!”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.