Chương 25: Đến tận nhà xin lỗi
Tg Trạng Nguyên
08/05/2023
Tôn Trọng Hoa đứng lên, nét đau buồn trên mặt lập tức biến mất, sắc mặt u ám.
“Thằng nghiệt súc này suýt nữa hại cả nhà họ Tôn em, nửa đời sau nằm trên giường cũng đỡ rước hoạ cho em”.
Chính tay đánh gãy chân tay con trai mình, Tôn Trọng Hoa đương nhiên cũng đau lòng, nhưng sợ hãi vẫn nhiều hơn.
Trong mắt Hạ Cường, thậm chí Đường Long cũng chả là gì, vậy mà con mình lại dám có ý đồ với vợ người ta.
Nếu vừa nãy ông ta chần chờ chỉ vài giây, sợ là bây giờ cả nhà họ Tôn đã xong đời rồi.
Ông ta có bốn đứa con trai hai đứa con gái, ở ngoài còn không biết bao nhiêu đứa con riêng, phế bỏ một Tôn Lôi thật ra cũng không ảnh hưởng gì nhiều.
“Anh Đường, chuyện này còn cứu vãn được không?”
Đường Long châm một điếu xì gà, rít một hơi thật sâu, nói: “Còn phải xem cậu xử lý thế nào!”
Lúc này, ở biệt thự nhà họ Chu.
Đã qua nửa ngày nhưng nhà họ Tôn vẫn không hồi đáp gì.
Toàn bộ dự án hợp tác kinh doanh trước đó của hai nhà đều đã chấm dứt, cấp dưới liên tục báo thua lỗ hàng loạt.
Chu Chấn Quốc định đích thân gọi điện cho Tôn Trọng Hoa để giải thích.
Nhưng ngay cả điện thoại đối phương cũng không bắt máy.
Hơn nữa, ngay từ đầu Chu Chấn Quốc đã đặt gần như toàn bộ hy vọng vào Trương Thiên Hạo, nghĩ Trương Sâm Lâm có thể đi nói đỡ cho nhà họ Chu bọn họ.
Nhưng Trương Thiên Hạo đã đích thân về nhà cả buổi chiều, vẫn không có động tĩnh gì.
Thật ra Trương Thiên Hạo cũng chột dạ, anh ta biết bố mình cũng không có mối quan hệ gì với Tôn Trọng Hoa.
Ngoài miệng nói về nhà hỏi thăm tin tức chứ thật ra là đi trốn.
Trước đó anh ta ba hoa khoác lác quá mức, nếu chuyện đó không thành công thì anh ta cũng không muốn đứng ở đó để bị người nhà họ Chu dè bỉu.
Thấy trời cũng sắp tối, người nhà họ Chu ai cũng sốt ruột đến mức không ăn cơm.
“Thưa ông, ông Tôn muốn gặp”.
Một bảo vệ của nhà họ Chu hấp tấp chạy vào.
“Ai cơ?”
Chu Chấn Quốc giật mình.
“Tôn Trọng Hoa - chủ tịch tập đoàn Tôn Thị”.
Tôn Trọng Hoa tới đây hả?
Chu Chấn Quốc giật nảy mình, người này tới hỏi tội sao?
“Mau... Mau mời cậu ấy vào”.
“Không, tôi sẽ đích thân ra đón cậu Tôn”.
Chu Chấn Quốc đứng dậy, những người khác trong nhà họ Chu cũng đi theo, rảo bước ra ngoài biệt thự.
Bọn họ vừa đi tới cửa đã thấy Tôn Trọng Hoa bước vào nhanh như gió, theo sau là trợ lý của ông ta.
“Ông cụ Chu, dạo này khỏe chứ?”
Tôn Trọng Hoa vừa bước vào cửa đã nhiệt tình bắt tay với Chu Chấn Quốc, thái độ của ông ta làm Chu Chấn Quốc cực kỳ bất ngờ.
“Cậu Tôn, cậu...?”
Chu Chấn Quốc không thể hiểu được thái độ của Tôn Trọng Hoa, vội vàng nói: “Cậu Tôn, nhà họ Chu rất vinh dự khi được cậu ghé thăm”.
“Con trai cậu vẫn ổn chứ? Chuyện hôm nay là nhà họ Chu có lỗi, tôi xin nhận lỗi với cậu”.
“Ông cụ Chu làm ơn đừng nói vậy”.
Tôn Trọng Hoa vội vàng nói: “Chuyện này kẻ sai là thằng con súc sinh của tôi, nó lại dám có ý với cô Chu, đúng là chán sống”.
“Lần này tôi tới là để thay con tôi nhận lỗi, vẫn mong ông cụ Chu khoan hồng độ lượng, đừng so đo với tên súc sinh nhà tôi”.
Nói xong, Tôn Trọng Hoa lấy từ tay trợ lý một hộp nhỏ tinh xảo, đặt vào tay Chu Chấn Quốc.
“Nghe nói ông cụ Chu thích uống trà, đây là trà Quốc Lễ tôi đặc biệt chuẩn bị cho ông, mong ông cụ Chu vui lòng nhận”.
Chu Chấn Quốc sững sờ, trà Quốc Lễ, chẳng lẽ là trà của cây ba trăm tuổi ở An Huy?
Loại trà này một trăm gam đã đáng giá hai trăm nghìn tệ, bảo vật hiếm có.
Bây giờ Tôn Trọng Hoa tặng một hộp này, e là trị giá cũng hơn một trăm nghìn tệ.
Chu Chấn Quốc trợn tròn mắt, ông ta hoàn toàn không hiểu Tôn Trọng Hoa có ý gì.
Chẳng lẽ chủ tịch Tôn tới đây không phải để hỏi tội sao? Ngược lại là tới để xin lỗi.
Đám người nhà họ Chu cũng vừa kinh ngạc vừa nghi hoặc.
Dù vậy cũng có người nhanh chóng phản ứng lại.
Chu Lệ Bình - con gái út của Chu Chấn Quốc vội vàng bước tới bên cạnh Chu Tử Mạn, thầm thì: “Tử Mạn, chắc là Thiên Hạo đã giúp được rồi nhỉ?”
Chu Tử Mạn lập tức phản ứng lại, nở nụ cười: “Đúng vậy, chắc chắn là vậy, không thì tại sao chủ tịch Tôn lại đặc biệt tới đây xin lỗi chứ?”
“Thật không ngờ, cháu rể tương lai của cô lại có thể diện vậy”.
“Không chỉ khiến Tôn Trọng Hoa đích thân tới nhà họ Chu xin lỗi, mà ông nội còn được tặng trà Quốc Lễ”.
Chu Lệ Bình cũng nở nụ cười nói: “Tử Mạn, cháu đúng là tìm được một người chồng tốt, gia tộc của Thiên Hạo còn lợi hại hơn chúng ta tưởng tượng nhiều”.
“Đương nhiên rồi”, Chu Tử Mạn ra vẻ đắc ý.
“Thiên Hạo không ở đây, vậy cháu nhanh chạy ra chào hỏi ông Tôn đi, người ta có thành ý tới đây, nhà họ Chu chúng ta cũng đừng để mất lễ nghĩa”.
“Quan trọng nhất là hợp đồng”.
Chu Tử Mạn tự tin gật đầu, đi tới chỗ Tôn Trọng Hoa.
“Chủ tịch Tôn, xem ông kìa, đến đây đã quý hóa rồi lại còn đem quà quý như vậy, ngại quá!”
Chu Tử Mạn cười khanh khách đi tới bắt tay với Tôn Trọng Hoa, Tôn Trọng Hoa hơi ngơ ngác: “Cô là ai?”
Chu Tử Mạn vội đáp: “Tôi là bạn gái Thiên Hạo, cảm ơn chủ tịch Tôn lần này đã nể mặt chồng tôi”.
Tôn Trọng Hoa: “???”
Tôn Trọng Hoa thật sự mờ mịt, Thiên Hạo là ai? Là anh Cường sao?
Thật ra cho tới giờ, Tôn Trọng Hoa vẫn không biết danh tính thật sự của Hạ Cường.
Dù sao lúc đó mấy người Đường Long đều gọi Hạ Cường là anh Cường, ông ta nhớ mang máng anh Cường hình như tên là Hạ Cường.
Chẳng lẽ ông ta nhớ nhầm, thật ra anh Cường tên đầy đủ là Hạ Thiên Hạo à?
“Cô là cô Chu à?”
Tôn Trọng Hoa nhìn Chu Tử Mạn từ trên xuống dưới, đầu óc rối bời.
Ông ấy mới trở về từ nước Yến, chưa gặp mặt Chu Diễm Hân nên cũng không biết cô trông thế nào.
“Đúng vậy, tôi chính là cô Chu, phượng hoàng nhà họ Chu”.
Chu Tử Mạn vội vàng nói: “Chủ tịch Tôn, chuyện hôm nay thật có lỗi, cũng may ông rộng lượng, không so đo với nhà họ Chu”.
Thời khắc này, Tôn Trọng Hoa gần như có thể chắc chắn cô gái trước mặt là Chu Diễm Hân vợ của anh Cường.
Vợ anh Cường đích thân xin lỗi ông ta, Tôn Trọng Hoa đương nhiên kinh sợ, vội vàng nói: “Cô Chu, chuyện đó là lỗi của thằng súc sinh nhà tôi, tôi đã dạy dỗ lại nó”.
“Vậy nên, mong cô Chu rộng lượng tha thứ, mặt khác, cũng mong cô Chu có thể nói đỡ với anh Cường vài câu, xin đừng tức giận”.
Chu Tử Mạn: “???”
Tuy Chu Tử Mạn cũng rất kinh ngạc sao bạn trai mình lại lợi hại tới vậy, ngay cả ông lớn Tôn Trọng Hoa cũng phải gọi anh ta là anh Cường.
Nhưng Chu Tử Mạn cũng rất vui, bạn trai mình lợi hại như vậy, cũng có nghĩa cô ta rất lợi hại đúng không?
Nhất thời Chu Tử Mạn cũng nghi ngờ Tôn Trọng Hoa này có phải bị người ta thổi phồng quá không, ông ta cũng chỉ tới vậy.
“Chủ tịch Tôn, chuyện kia đã rõ ràng thì hợp đồng...?”
Tôn Trọng Hoa lập tức đáp: “Hợp đồng đúng không? Đương nhiên phải ký, bây giờ ký luôn”.
“Thằng nghiệt súc này suýt nữa hại cả nhà họ Tôn em, nửa đời sau nằm trên giường cũng đỡ rước hoạ cho em”.
Chính tay đánh gãy chân tay con trai mình, Tôn Trọng Hoa đương nhiên cũng đau lòng, nhưng sợ hãi vẫn nhiều hơn.
Trong mắt Hạ Cường, thậm chí Đường Long cũng chả là gì, vậy mà con mình lại dám có ý đồ với vợ người ta.
Nếu vừa nãy ông ta chần chờ chỉ vài giây, sợ là bây giờ cả nhà họ Tôn đã xong đời rồi.
Ông ta có bốn đứa con trai hai đứa con gái, ở ngoài còn không biết bao nhiêu đứa con riêng, phế bỏ một Tôn Lôi thật ra cũng không ảnh hưởng gì nhiều.
“Anh Đường, chuyện này còn cứu vãn được không?”
Đường Long châm một điếu xì gà, rít một hơi thật sâu, nói: “Còn phải xem cậu xử lý thế nào!”
Lúc này, ở biệt thự nhà họ Chu.
Đã qua nửa ngày nhưng nhà họ Tôn vẫn không hồi đáp gì.
Toàn bộ dự án hợp tác kinh doanh trước đó của hai nhà đều đã chấm dứt, cấp dưới liên tục báo thua lỗ hàng loạt.
Chu Chấn Quốc định đích thân gọi điện cho Tôn Trọng Hoa để giải thích.
Nhưng ngay cả điện thoại đối phương cũng không bắt máy.
Hơn nữa, ngay từ đầu Chu Chấn Quốc đã đặt gần như toàn bộ hy vọng vào Trương Thiên Hạo, nghĩ Trương Sâm Lâm có thể đi nói đỡ cho nhà họ Chu bọn họ.
Nhưng Trương Thiên Hạo đã đích thân về nhà cả buổi chiều, vẫn không có động tĩnh gì.
Thật ra Trương Thiên Hạo cũng chột dạ, anh ta biết bố mình cũng không có mối quan hệ gì với Tôn Trọng Hoa.
Ngoài miệng nói về nhà hỏi thăm tin tức chứ thật ra là đi trốn.
Trước đó anh ta ba hoa khoác lác quá mức, nếu chuyện đó không thành công thì anh ta cũng không muốn đứng ở đó để bị người nhà họ Chu dè bỉu.
Thấy trời cũng sắp tối, người nhà họ Chu ai cũng sốt ruột đến mức không ăn cơm.
“Thưa ông, ông Tôn muốn gặp”.
Một bảo vệ của nhà họ Chu hấp tấp chạy vào.
“Ai cơ?”
Chu Chấn Quốc giật mình.
“Tôn Trọng Hoa - chủ tịch tập đoàn Tôn Thị”.
Tôn Trọng Hoa tới đây hả?
Chu Chấn Quốc giật nảy mình, người này tới hỏi tội sao?
“Mau... Mau mời cậu ấy vào”.
“Không, tôi sẽ đích thân ra đón cậu Tôn”.
Chu Chấn Quốc đứng dậy, những người khác trong nhà họ Chu cũng đi theo, rảo bước ra ngoài biệt thự.
Bọn họ vừa đi tới cửa đã thấy Tôn Trọng Hoa bước vào nhanh như gió, theo sau là trợ lý của ông ta.
“Ông cụ Chu, dạo này khỏe chứ?”
Tôn Trọng Hoa vừa bước vào cửa đã nhiệt tình bắt tay với Chu Chấn Quốc, thái độ của ông ta làm Chu Chấn Quốc cực kỳ bất ngờ.
“Cậu Tôn, cậu...?”
Chu Chấn Quốc không thể hiểu được thái độ của Tôn Trọng Hoa, vội vàng nói: “Cậu Tôn, nhà họ Chu rất vinh dự khi được cậu ghé thăm”.
“Con trai cậu vẫn ổn chứ? Chuyện hôm nay là nhà họ Chu có lỗi, tôi xin nhận lỗi với cậu”.
“Ông cụ Chu làm ơn đừng nói vậy”.
Tôn Trọng Hoa vội vàng nói: “Chuyện này kẻ sai là thằng con súc sinh của tôi, nó lại dám có ý với cô Chu, đúng là chán sống”.
“Lần này tôi tới là để thay con tôi nhận lỗi, vẫn mong ông cụ Chu khoan hồng độ lượng, đừng so đo với tên súc sinh nhà tôi”.
Nói xong, Tôn Trọng Hoa lấy từ tay trợ lý một hộp nhỏ tinh xảo, đặt vào tay Chu Chấn Quốc.
“Nghe nói ông cụ Chu thích uống trà, đây là trà Quốc Lễ tôi đặc biệt chuẩn bị cho ông, mong ông cụ Chu vui lòng nhận”.
Chu Chấn Quốc sững sờ, trà Quốc Lễ, chẳng lẽ là trà của cây ba trăm tuổi ở An Huy?
Loại trà này một trăm gam đã đáng giá hai trăm nghìn tệ, bảo vật hiếm có.
Bây giờ Tôn Trọng Hoa tặng một hộp này, e là trị giá cũng hơn một trăm nghìn tệ.
Chu Chấn Quốc trợn tròn mắt, ông ta hoàn toàn không hiểu Tôn Trọng Hoa có ý gì.
Chẳng lẽ chủ tịch Tôn tới đây không phải để hỏi tội sao? Ngược lại là tới để xin lỗi.
Đám người nhà họ Chu cũng vừa kinh ngạc vừa nghi hoặc.
Dù vậy cũng có người nhanh chóng phản ứng lại.
Chu Lệ Bình - con gái út của Chu Chấn Quốc vội vàng bước tới bên cạnh Chu Tử Mạn, thầm thì: “Tử Mạn, chắc là Thiên Hạo đã giúp được rồi nhỉ?”
Chu Tử Mạn lập tức phản ứng lại, nở nụ cười: “Đúng vậy, chắc chắn là vậy, không thì tại sao chủ tịch Tôn lại đặc biệt tới đây xin lỗi chứ?”
“Thật không ngờ, cháu rể tương lai của cô lại có thể diện vậy”.
“Không chỉ khiến Tôn Trọng Hoa đích thân tới nhà họ Chu xin lỗi, mà ông nội còn được tặng trà Quốc Lễ”.
Chu Lệ Bình cũng nở nụ cười nói: “Tử Mạn, cháu đúng là tìm được một người chồng tốt, gia tộc của Thiên Hạo còn lợi hại hơn chúng ta tưởng tượng nhiều”.
“Đương nhiên rồi”, Chu Tử Mạn ra vẻ đắc ý.
“Thiên Hạo không ở đây, vậy cháu nhanh chạy ra chào hỏi ông Tôn đi, người ta có thành ý tới đây, nhà họ Chu chúng ta cũng đừng để mất lễ nghĩa”.
“Quan trọng nhất là hợp đồng”.
Chu Tử Mạn tự tin gật đầu, đi tới chỗ Tôn Trọng Hoa.
“Chủ tịch Tôn, xem ông kìa, đến đây đã quý hóa rồi lại còn đem quà quý như vậy, ngại quá!”
Chu Tử Mạn cười khanh khách đi tới bắt tay với Tôn Trọng Hoa, Tôn Trọng Hoa hơi ngơ ngác: “Cô là ai?”
Chu Tử Mạn vội đáp: “Tôi là bạn gái Thiên Hạo, cảm ơn chủ tịch Tôn lần này đã nể mặt chồng tôi”.
Tôn Trọng Hoa: “???”
Tôn Trọng Hoa thật sự mờ mịt, Thiên Hạo là ai? Là anh Cường sao?
Thật ra cho tới giờ, Tôn Trọng Hoa vẫn không biết danh tính thật sự của Hạ Cường.
Dù sao lúc đó mấy người Đường Long đều gọi Hạ Cường là anh Cường, ông ta nhớ mang máng anh Cường hình như tên là Hạ Cường.
Chẳng lẽ ông ta nhớ nhầm, thật ra anh Cường tên đầy đủ là Hạ Thiên Hạo à?
“Cô là cô Chu à?”
Tôn Trọng Hoa nhìn Chu Tử Mạn từ trên xuống dưới, đầu óc rối bời.
Ông ấy mới trở về từ nước Yến, chưa gặp mặt Chu Diễm Hân nên cũng không biết cô trông thế nào.
“Đúng vậy, tôi chính là cô Chu, phượng hoàng nhà họ Chu”.
Chu Tử Mạn vội vàng nói: “Chủ tịch Tôn, chuyện hôm nay thật có lỗi, cũng may ông rộng lượng, không so đo với nhà họ Chu”.
Thời khắc này, Tôn Trọng Hoa gần như có thể chắc chắn cô gái trước mặt là Chu Diễm Hân vợ của anh Cường.
Vợ anh Cường đích thân xin lỗi ông ta, Tôn Trọng Hoa đương nhiên kinh sợ, vội vàng nói: “Cô Chu, chuyện đó là lỗi của thằng súc sinh nhà tôi, tôi đã dạy dỗ lại nó”.
“Vậy nên, mong cô Chu rộng lượng tha thứ, mặt khác, cũng mong cô Chu có thể nói đỡ với anh Cường vài câu, xin đừng tức giận”.
Chu Tử Mạn: “???”
Tuy Chu Tử Mạn cũng rất kinh ngạc sao bạn trai mình lại lợi hại tới vậy, ngay cả ông lớn Tôn Trọng Hoa cũng phải gọi anh ta là anh Cường.
Nhưng Chu Tử Mạn cũng rất vui, bạn trai mình lợi hại như vậy, cũng có nghĩa cô ta rất lợi hại đúng không?
Nhất thời Chu Tử Mạn cũng nghi ngờ Tôn Trọng Hoa này có phải bị người ta thổi phồng quá không, ông ta cũng chỉ tới vậy.
“Chủ tịch Tôn, chuyện kia đã rõ ràng thì hợp đồng...?”
Tôn Trọng Hoa lập tức đáp: “Hợp đồng đúng không? Đương nhiên phải ký, bây giờ ký luôn”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.