Chương 10: Phần 3: Lại biến thành vũ hội hóa trang
Tô Du Bính
23/10/2020
Edit: Mimi
Beta: Mít
*****Chiếc xe máy điện phóng ra khỏi khu nhà, chạy về hướng ngược lại với hướng đi vào trung tâm.
Phía sau, một chiếc Santana (*) cũng lao vụt ra, xiêu xiêu vẹo vẹo mà đuổi tới.
(*) Một nhãn hiệu ô tô đời cổ, nó đại khái như thế này:
Anh Hạo Hanh liều mạng tăng tốc.
Thế nhưng, cho dù chiếc xe này là Ferrari (*) trong dòng xe máy điện, là máy bay chiến đấu giữa đám cừu non, thì một khi gặp phải Santana cũng chỉ có nước ngoan ngoãn buông vũ khí đầu hàng mà thôi.
(*) Ferrari: nhãn hiệu xe đua siêu tốc độ, nó đây *nước miếng* thực đẹp~ Bất quá, xin chú ý, cái này chỉ là một sự so sánh mà thôi:v:v
Anh Hạo Hanh bất mãn quay đầu nói với người ngồi phía sau, “Vì sao cậu lại nặng như vậy?”
Tư Đồ Sênh ngồi không cũng trúng đạn, khóe miệng nhất thời co rút không thôi, “Tôi đây thân thể khỏe mạnh, có da có thịt còn có cơ bắp, thực là xấu hổ.”
Người nọ nghe vậy thì phì cười một tiếng, lại nói, “Nghĩ cách đi!” Ngữ khí đậm chất ra lệnh.
Tư Đồ Sênh nhìn nhìn cánh tay mình, sau khi xác định không bản thân không có khả năng chặt gãy sống lưng của người nào đó mới lặng lẽ nhẫn nhịn đáp, “Tới phía trước rẽ phải sẽ gặp một khu nhà cũ còn chưa tháo dỡ, đường xá bên trong vô cùng chật hẹp, uốn lượn ngoằn nghèo, lúc đó sẽ dễ dàng thoát được.”
Anh Hạo Hanh nhìn kính chiếu hậu, “Bọn chúng sắp đuổi tới nơi rồi.”
Tư Đồ Sênh lấy một khẩu súng ở trong ba lô ra.
Anh Hạo Hanh giật mình, chỉ thấy nòng súng của người nọ bắt đầu bắn ra… nước.
“…”
Súng phun nước cự li có hạn, sau khi ‘xì xì’ hai tiếng cũng chỉ bắn được mấy giọt nước lên kính chắn gió của chiếc xe, phần lớn lượng nước đều bắn trượt ra ngoài. Nhưng động thái này vẫn dọa cho đám người đang ráo riết đuổi theo kia một trận, bọn chúng mãnh liệt đạp phanh, xoay tròn bánh lái, thoáng cái đã bị hai người bọn họ bỏ lại một quãng xa.
Anh Hạo Hanh nhìn thấy khu nhà cũ mà Tư Đồ Sênh vừa nói xuất hiện ở trước mặt, liền quay xe phóng thẳng vào trong ngõ nhỏ.
Con đường bên trong ngõ hẻm có chỗ là đá tảng có chỗ là xi măng, gập ghềnh lồi lõm vô cùng. Chiếc xe điện một đường sóc nảy mà phóng qua, khiến cho cái mông Tư Đồ Sênh thiếu chút nữa bị nát thành mấy mảnh. Cậu nghiến răng, “Lúc nãy, con đường bên trái rõ ràng bằng phẳng hơn nhiều, nhưng anh lại lao vào cái chỗ đầy ổ gà ổ vịt, cố tình cũng đừng quá lộ liễu như thế!”
Anh Hạo Hanh rất không chịu tiếp thu, “Đường bên trái có một đống khạc nhổ bẩn thỉu, ở bên phải phơi một loạt quần áo khô ráo sạch sẽ hơn!”
…
Không hổ là ‘nhị cục tiền’ trong truyền thuyết, đã đến nước phải chạy trốn rồi mà còn có thể phát huy nếp sống và tác phong ‘nhị’ (*) đến như thế!
(*) nhịđồng âm với ngốc
Tư Đồ Sênh mỉa mai, “Chẳng lẽ vào đêm cuối cùng trước khi bị xử tử, việc duy nhất anh muốn làm vẫn là đắp mặt nạ dưỡng da mặt sao?”
Đáp lại cậu chính là một vòng cua rất gấp.
Không còn cách nào khác, Tư Đồ Sênh đành phải gắt gao ôm chặt thắt lưng Anh Hạo Hanh.
Ma sát từ sau lưng truyền đến khiến anh có chút phân tâm, nhưng ngay sau đó đã hồi thần chú ý quan sát tình hình giao thông trước mặt. Từ nhỏ đến lớn, đây là lần anh lái xe nghiêm túc nhất, cho dù là những chiếc xe đua phiên bản giới hạn số lượng cũng chưa từng được anh đãi ngộ như thế đâu.
Không có biện pháp, nếu xe đua xảy ra va chạm thì tổn thất cũng chỉ là tiền, nhưng với chiếc xe này, nếu như đâm vào vật cản thì rất có thể phải trả giá bằng cả tính mạng nha!
Trong kính chiếu hậu đã không còn thấy bóng của đám người rượt đuổi, vì thế anh điều chỉnh tốc độ chậm lại, thẳng tiến về phía trước, dự định tìm một chỗ vắng vẻ để nghỉ ngơi.
“Anh kiệt sức rồi?” Tư Đồ Sênh nhân cơ hội này buông lỏng vòng tay, vươn người duỗi thắt lưng một cái.
Anh Hạo Hanh nói, “Heo được đưa đến lò mổ thì chỉ cần nhắm mắt mà ngủ, cần gì phải phát ra âm thanh.”
Tư Đồ Sênh bị ví như ‘heo’ lập tức lắc lắc hai chân mình, hỏi, “Anh muốn tôi nằm xuống rồi lăn vào vòng?”
“Tôi muốn cậu lăn xuống rồi nằm vài vòng.”
Không gian trong con hẻm nhỏ yên tĩnh và vắng lặng vô cùng, thỉnh thoảng mới có vài người đi qua đi lại, thế nhưng cũng không một ai chú ý tới hai kẻ xa lạ bất chợt xuất hiện này. Chiếc xe vững vàng băng qua ngã tư đường, không ngờ một chiếc xe khác đúng lúc từ phía sau lao tới.
San-ta-na.
Sắc mặt của Anh Hạo Hanh lập tức xám xịt. Né tránh lâu như vậy không ngờ còn chưa thoát được đám người kia, đã thế còn thiếu chút nữa bị đối phương chặn đầu. Đây tuyệt đối là một vết mực đậm màu sỉ nhục cả kiếp nhân sinh của anh mà!
Tư Đồ Sênh ôm lấy thắt lưng người nọ, mô phỏng thanh âm loài heo mà kêu lên hai tiếng.
Anh Hạo Hanh lập tức gia tăng tốc độ, trực tiếp nhắm thẳng phía trước mà lao đi. Đi hết khu dân cư, con đường bỗng nhiên chia làm hai ngả.
“Bên trái hay là bên phải?” Anh lớn tiếng hỏi.
Tư Đồ Sênh trả lời, “Phải.”
Ngay sau đó Anh Hạo Hanh đột ngột rẽ về bên trái.
Một luồng sáng mãnh liệt chiếu thẳng vào mặt, bởi vì đã quen với bóng tối ở trong con hẹp chật hẹp âm u mà Anh Hạo Hanh nhất thời khó lòng hé mắt.
“Cẩn thận!” Tư Đồ Sênh hoảng hốt kêu lên.
Đoạn đường chỉ dài có bảy – tám mét nhưng có mấy tảng đá lớn chồng chất lên nhau chắn ngang ở phía cuối cùng. Bên kia những khối đã là mấy bụi cỏ lau thâp thấp kề sát mặt sông. Nước sông đục ngầu, bề mặt sóng sánh theo từng luồng gió thổi, róc rách chảy theo hướng từ Đông sang Tây.
Anh Hạo Hanh bóp phanh theo bản năng. Nhưng phanh của xe điện hiển nhiên không cùng đẳng cấp với phanh của xe đua, anh chỉ có thể trừng mắt mà nhìn chiếc xe ở trong trạng thái bóp phanh vẫn phăm phăm lao về phía trước. Bánh xe đâm thẳng vào hàng rào bằng đá tảng, theo quán tính và lực phản hồi bật nảy lên ném hết cả xe lẫn người vào không trung.
Tư Đồ Sênh ngồi ở đằng sau vô thức muốn nhảy ra, nhưng không gian chật hẹp hiện tại không cho phép cậu có cơ hội phô diễn trọn vẹn kỹ năng. Vì thế, thân thể vừa mới rướn lên thì chân trái đã móc vào xe máy, kết quả cả người lẫn xe đều bị cậu kéo chuyển hướng mà đập vào tảng đá.
Từ lúc đụng xe cho đến khi bọn họ bay lên rồi rơi xuống chẳng qua chỉ là chuyện xảy ra trong vòng mấy giây đồng hồ.
Cũng may phía sau bãi đá có một bụi cỏ lau rậm rạp làm tấm đệm, Anh Hạo Hanh lại đội mũ bảo hiểm nên gần như không hề bị thương, nhanh chóng ngồi dậy bình thường. Nhưng Tư Đồ Sênh không được may mắn như vậy. Thời điểm cậu tiếp đất, chân vẫn móc chặt vào thành xe cho nên đã bị trẹo một chút. Hiện tại, người nào đó đang ôm châm nằm lăn lộn trên mặt sàn mà hít khí.
“Sắp đuổi tới rồi.” Anh Hạo Hanh đi tới kéo người kia lên.
Tư Đồ Sênh gạt tay anh ra, khập khiễng mà đứng dậy, dùng một ánh mắt vô cùng tức tối mà nhìn về phía đối phương.
Anh Hạo Hanh quan sát xung quanh một chút, hai bên bãi cỏ lau mà bọn họ đang đứng đều là mặt sông, con đường mà bọn họ vừa mới băng qua ban nãy chính là lối đi độc nhất. Anh dứt khoát bưng chiếc xe điện lên, hít sâu một hơi, bất thình lình ném nó xuống sông.
“A!” Tư Đồ Sênh bị hành động ngang ngược dã man của anh ta làm cho kinh hãi.
Sau đó Anh Hạo Hanh lập tức quay sang định ôm lấy cậu.
Tư Đồ Sênh vội vã đẩy người, “Bạn của tôi biết tôi đi cùng với anh, cô ấy biết cũng có nghĩa là cả thế giới này đều biết. Anh muốn giết người diệt khẩu cũng không thể được đâu.”
Anh Hạo Hanh lại nói, “Không muốn bị kiện vì tội xâm nhập gia cư bất hợp pháp, tốt nhất là nhảy xuống nước thôi.” Nói xong, anh nhanh tay cởi bỏ áo khoác và mũ bảo hiểm, ôm theo tất cả lặn xuống lòng sông.
Tư Đồ Sênh do dự một chút, lại đảo mắt nhìn về con đường lúc nãy vừa đi qua, cuối cùng quyết định nhảy xuống.
Nước sông lạnh lẽo như băng chẳng khác nào hàng vạn mũi kim đâm vào thân thể. Thế nhưng mắt cá chân trải qua một hồi ngâm nước lạnh, đau đớn lại giảm bớt đi nhiều. Chỉ có điều bùn đất cũng những vật thể không sạch sẽ ở trong dòng nước xâm nhập vào trong khoang mũi khiến cho người ta cảm thấy lợm giọng vô cùng. Tư Đồ Sênh khua tay mấy cái, định trồi lên mặt nước để lấy hơi, thế nhưng ngay lúc ấy cậu bị một đôi tay to lớn nắm chặt bả vai, đè xuống.
Tư Đồ Sênh cuống quýt, dùng hai tay đang chới với muốn bơi lên gạt tay của người nọ ra. Nhưng sức lực của Anh Hạo Hanh rất lớn, mà công phu đánh lộn của cậu lại không thể dùng trong nước được, vì thế Tư Đồ Sênh chỉ có thể mặc cho người kia đè sâu xuống. Mấy bong bóng nước từ trong miệng òng ọc phun ra, Tư Đồ Sênh trừng mắt gắt gao bắn thẳng vào mặt Anh Hạo Hanh, dường như muốn nói: cho dù có thành ma tôi cũng sẽ không tha cho anh đâu!
Dòng nước sông dơ bẩn tràn qua giữa hai người bọn họ, làm cho diện mạo cả hai trở nên mơ hồ trong mắt của đối phương, khoảng cách cũng vì thế mà như càng ngày càng lớn.
Sau đó, Anh Hạo Hanh dứt khoát áp sát lại gần, đem tất cả không khí trong miệng mình truyền sang cho cậu.
Tư Đồ Sênh trừng lớn con mắt.
Anh Hạo Hanh vẫn tiếp tục ghì chặt bờ vai người nọ xuống, ngoi đầu lên khỏi mặt nước.
Mấy người đàn ông mặc đồng phục bản an đang tìm tòi lục soát ở bụi cỏ lau vừa thấy mặt nước có động liền quay đầu lại, hỏi, “Anh là ai?”
Anh Hạo Hanh dùng một thứ tiếng địa phương, trả lời, “Tôi đang bơi a, các anh là ai?”
Ánh mắt của mấy người kiên định mà bám dính lên người anh, “Có gặp hai người đàn ông cưỡi xe máy điện ôm nhau chạy qua đây không?”
…
Anh Hạo Hanh, “Không. Nhưng các anh là ai? Tới đây làm gì?”
Đám bảo an nhìn nhau vài lần, xác nhận trong bụi cỏ lau không có người, lại đứng trên bờ quan sát một lúc. Trong lúc đó, Anh Hạo Hanh lại lặn xuống nước thêm mấy lần để tiếp thêm không khí cho Từ Đồ Sênh.
Tư Đồ Sênh mới đầu còn có chút không được tự nhiên, về sau đành ngoan ngoãn tiếp nhận, gần như chỉ cần Anh Hạo Hanh cúi đầu lặn xuống là cậu tức tốc bổ nhào lên.
Mấy gã bảo an thấy Anh Hạo Hanh một mình bơi lặn trong nước đến vô cùng cao hứng, cuối cùng cũng triệt để chết tâm, tụm năm tụm ba bỏ đi.
Tuy vậy Anh Hạo Hanh vẫn giả vờ người còn chưa đi, tiếp tục đùa giỡn với Tư Đồ Sênh một lúc. Mãi cho đến khi người kia bị ngâm trong nước quá lâu, thân mệt chân đau, gương mặt xinh đẹp cũng dần trở nên uể oải, anh mới nói có thể ngoi lên được rồi.
Tư Đồ Sênh trồi lên mặt nước, liều mạng mà ói ra.
Anh Hạo Hanh bất mãn phun ra một câu, “Vong ân bội nghĩa.”
Lời này vừa nói ra, Từ Đồ Sênh liền ngẩn ngơ một lúc, sau đó cậu mới hiểu được đối phương hiểu lầm hành động của mình, vội như có như không mà giải thích, “Đi nhanh đi, nước sông bẩn quá, tôi phải đánh răng.” Dứt lời, cậu nhanh chóng bơi về bờ.
Anh Hạo Hanh theo sau, nhìn thấy người nọ mặc T Shirt màu hồng nhạt, vải áo ướt sũng bán chặt vào cơ thể khiến cho làn da ẩn ẩn hiện hiện ra bên ngoài, liền ha hả cười lên thành tiếng.
Tư Đồ Sênh nương theo ánh mắt đối phương nhìn xuống thân thể mình, tức giận mà ném cho anh ta một ánh mắt khinh thường rồi quay đầu tiếp tục di chuyển. Cậu mở khóa kéo của chiếc balo, phát hiện đồ vật bên trong một chút cũng không bị ướt, không khỏi vì khả năng chống thấm của nó mà khen ngợi một phen, sau đó lấy ra một chiếc khăn bông đưa lên lau mặt.
Anh Hạo Hanh ‘ào’ một tiếng mà đi ra khỏi dòng nước.
Tư Đồ Sênh vốn định giễu cợt người nọ, nhưng vừa nhìn thấy lớp cơ ngực rắn chắc ở bên dưới lớp áo thun màu trắng của anh ta chỉ đành lặng lẽ mà nuốt ngược mấy tiếng chửi rủa vào lòng.
Anh Hạo Hanh đoạt lấy khăn bông từ trong tay cậu, tùy tiện vắt vắt mấy cái, không hề chê bẩn mà đưa lên lau mặt.
Lúc này, Tư Đồ Sênh lại thò tay vào túi lấy thuốc trị thương, vừa xịt lên mắt cá chân bị trẹo, vừa nhàn nhạt nói, “Xe điện ba nghìn sáu trăm đồng, không tính số lẻ.”
“Vậy chờ tới khi phát hành tờ tiền mệnh giá một ngàn, tôi sẽ trả cậu bốn tờ, bốn trăm còn lại xem như tiền boa không cần trả lại.”
“Chi phiếu, Bảng Anh, Euro, Franc Thụy Sỹ, cái gì cũng được, không cần khách khí.”
“Được, theo tôi về nhà.”
Đối phương bỗng nhiên đáp ứng vô cùng sảng khoái khiến cho Tư Đồ Sênh cảm thấy nghi ngờ, “Nói thật đi, anh bám theo tôi làm cái gì?”
“Tò mò, hứng thú.”
Tư Đồ Sênh quan sát một lượt từ đỉnh đầu đến gót chân người nọ, “Anh không phải gu của tôi.”
Anh Hạo Hanh hạ mắt, đôi con ngươi lóe ra một tia quỷ dị, khẽ khàng dao động.
Tư Đồ Sênh như thể bị quái thù chằm chằm nhòm ngó, cả người lại càng lạnh đến phát run. Vừa rồi có phải mình đã nói sai cái gì không?
Anh Hạo Hanh rốt cuộc cũng không vặn hỏi gì thêm, chỉ lạnh nhạt nói, “Cậu cũng không phải.”
Hai người bọn họ thu dọn đồ đạc, trèo qua hàng rào đá tìm một cư dân hỏi đường, sau đó ra khỏi ngõ nhỏ bắt xe về nhà Anh Hạo Hanh. Ví tiền của Anh Hạo Hanh bị thấm nước, tiền giấy ở bên trong dính thành một cục, kết quả là Tư Đồ Sênh phải chịu trách nhiệm chi tiền.
Vì thế, khoản nợ của Anh Hạo Hanh lại nhiều thêm một chút.
Tổng công là ba nghìn sáu trăm năm mươi bảy đồng, theo quy tắc làm tròn, vẫn là bốn nghìn như lúc trước.
Khi Tư Đồ Sênh nhìn thấy biệt thự mà Anh Hạo Hanh đang ở, lập tức hối hận ngập lòng, tự trách mình vì sao đã quá ‘nương tay’. “Xe điện rơi xuống sông sẽ gây ra ô nhiễm trầm trọng, nhất định phải vớt trở về, anh xem, chi phí với…”
“Tôi trả.”
Tư Đồ Sênh kinh ngạc.
Anh Hạo Hanh lại nói, “Vớt lên rồi sẽ trả cho cậu, có thể tiết kiệm được bốn ngàn đồng.”
Tư Đồ Sênh liếc mắt, “Anh cho rằng xe vớt lên rồi còn có thể dùng sao?”
“Chẳng lẽ cậu không mua bảo hiểm cho xe?”
“…”
Anh Hạo Hanh mở cửa căn biệt thự, để không gian đậm chất Âu châu đương đại hiển lộ ra ngoài. Bên trong đại sảnh dùng hai màu đen và trắng làm chủ đạo, phong cách bài trí rất đơn giản mà lại mạnh mẽ vô cùng.
Anh trực tiếp cởi bỏ chiếc áo thun ướt sũng đến nhỏ nước, phô bày nửa trên thân thể rồi đi thẳng lên lầu, “Căn phòng đầu tiên bên trái trên tầng hai là phòng cho khách, cậu có thể tắm qua một chút.”
“Có áo tắm không?” Tư Đồ Sênh cũng muốn cởi cái áo ẩm ướt của mình, nhưng vừa nhìn thấy Anh Hạo Hanh một thân áo ‘da’, vóc người đặc biệt có cơ có bắp, cậu liền lặng lẽ mà nhịn xuống.
Người kia nghe thế thì quay đầu lại, nghiêm túc nhìn Tư Đồ Sênh một cái, “Loại phù hợp với gu của cậu, không có!”
Tư Đồ Sênh đáp, “Thế thì hẳn là anh nên nâng cấp trình độ thưởng thức của bản thân một chút.”
Anh Hạo Hanh phì cười, xoay người tiếp tục đi về phía trước.
“…”
Beta: Mít
*****Chiếc xe máy điện phóng ra khỏi khu nhà, chạy về hướng ngược lại với hướng đi vào trung tâm.
Phía sau, một chiếc Santana (*) cũng lao vụt ra, xiêu xiêu vẹo vẹo mà đuổi tới.
(*) Một nhãn hiệu ô tô đời cổ, nó đại khái như thế này:
Anh Hạo Hanh liều mạng tăng tốc.
Thế nhưng, cho dù chiếc xe này là Ferrari (*) trong dòng xe máy điện, là máy bay chiến đấu giữa đám cừu non, thì một khi gặp phải Santana cũng chỉ có nước ngoan ngoãn buông vũ khí đầu hàng mà thôi.
(*) Ferrari: nhãn hiệu xe đua siêu tốc độ, nó đây *nước miếng* thực đẹp~ Bất quá, xin chú ý, cái này chỉ là một sự so sánh mà thôi:v:v
Anh Hạo Hanh bất mãn quay đầu nói với người ngồi phía sau, “Vì sao cậu lại nặng như vậy?”
Tư Đồ Sênh ngồi không cũng trúng đạn, khóe miệng nhất thời co rút không thôi, “Tôi đây thân thể khỏe mạnh, có da có thịt còn có cơ bắp, thực là xấu hổ.”
Người nọ nghe vậy thì phì cười một tiếng, lại nói, “Nghĩ cách đi!” Ngữ khí đậm chất ra lệnh.
Tư Đồ Sênh nhìn nhìn cánh tay mình, sau khi xác định không bản thân không có khả năng chặt gãy sống lưng của người nào đó mới lặng lẽ nhẫn nhịn đáp, “Tới phía trước rẽ phải sẽ gặp một khu nhà cũ còn chưa tháo dỡ, đường xá bên trong vô cùng chật hẹp, uốn lượn ngoằn nghèo, lúc đó sẽ dễ dàng thoát được.”
Anh Hạo Hanh nhìn kính chiếu hậu, “Bọn chúng sắp đuổi tới nơi rồi.”
Tư Đồ Sênh lấy một khẩu súng ở trong ba lô ra.
Anh Hạo Hanh giật mình, chỉ thấy nòng súng của người nọ bắt đầu bắn ra… nước.
“…”
Súng phun nước cự li có hạn, sau khi ‘xì xì’ hai tiếng cũng chỉ bắn được mấy giọt nước lên kính chắn gió của chiếc xe, phần lớn lượng nước đều bắn trượt ra ngoài. Nhưng động thái này vẫn dọa cho đám người đang ráo riết đuổi theo kia một trận, bọn chúng mãnh liệt đạp phanh, xoay tròn bánh lái, thoáng cái đã bị hai người bọn họ bỏ lại một quãng xa.
Anh Hạo Hanh nhìn thấy khu nhà cũ mà Tư Đồ Sênh vừa nói xuất hiện ở trước mặt, liền quay xe phóng thẳng vào trong ngõ nhỏ.
Con đường bên trong ngõ hẻm có chỗ là đá tảng có chỗ là xi măng, gập ghềnh lồi lõm vô cùng. Chiếc xe điện một đường sóc nảy mà phóng qua, khiến cho cái mông Tư Đồ Sênh thiếu chút nữa bị nát thành mấy mảnh. Cậu nghiến răng, “Lúc nãy, con đường bên trái rõ ràng bằng phẳng hơn nhiều, nhưng anh lại lao vào cái chỗ đầy ổ gà ổ vịt, cố tình cũng đừng quá lộ liễu như thế!”
Anh Hạo Hanh rất không chịu tiếp thu, “Đường bên trái có một đống khạc nhổ bẩn thỉu, ở bên phải phơi một loạt quần áo khô ráo sạch sẽ hơn!”
…
Không hổ là ‘nhị cục tiền’ trong truyền thuyết, đã đến nước phải chạy trốn rồi mà còn có thể phát huy nếp sống và tác phong ‘nhị’ (*) đến như thế!
(*) nhịđồng âm với ngốc
Tư Đồ Sênh mỉa mai, “Chẳng lẽ vào đêm cuối cùng trước khi bị xử tử, việc duy nhất anh muốn làm vẫn là đắp mặt nạ dưỡng da mặt sao?”
Đáp lại cậu chính là một vòng cua rất gấp.
Không còn cách nào khác, Tư Đồ Sênh đành phải gắt gao ôm chặt thắt lưng Anh Hạo Hanh.
Ma sát từ sau lưng truyền đến khiến anh có chút phân tâm, nhưng ngay sau đó đã hồi thần chú ý quan sát tình hình giao thông trước mặt. Từ nhỏ đến lớn, đây là lần anh lái xe nghiêm túc nhất, cho dù là những chiếc xe đua phiên bản giới hạn số lượng cũng chưa từng được anh đãi ngộ như thế đâu.
Không có biện pháp, nếu xe đua xảy ra va chạm thì tổn thất cũng chỉ là tiền, nhưng với chiếc xe này, nếu như đâm vào vật cản thì rất có thể phải trả giá bằng cả tính mạng nha!
Trong kính chiếu hậu đã không còn thấy bóng của đám người rượt đuổi, vì thế anh điều chỉnh tốc độ chậm lại, thẳng tiến về phía trước, dự định tìm một chỗ vắng vẻ để nghỉ ngơi.
“Anh kiệt sức rồi?” Tư Đồ Sênh nhân cơ hội này buông lỏng vòng tay, vươn người duỗi thắt lưng một cái.
Anh Hạo Hanh nói, “Heo được đưa đến lò mổ thì chỉ cần nhắm mắt mà ngủ, cần gì phải phát ra âm thanh.”
Tư Đồ Sênh bị ví như ‘heo’ lập tức lắc lắc hai chân mình, hỏi, “Anh muốn tôi nằm xuống rồi lăn vào vòng?”
“Tôi muốn cậu lăn xuống rồi nằm vài vòng.”
Không gian trong con hẻm nhỏ yên tĩnh và vắng lặng vô cùng, thỉnh thoảng mới có vài người đi qua đi lại, thế nhưng cũng không một ai chú ý tới hai kẻ xa lạ bất chợt xuất hiện này. Chiếc xe vững vàng băng qua ngã tư đường, không ngờ một chiếc xe khác đúng lúc từ phía sau lao tới.
San-ta-na.
Sắc mặt của Anh Hạo Hanh lập tức xám xịt. Né tránh lâu như vậy không ngờ còn chưa thoát được đám người kia, đã thế còn thiếu chút nữa bị đối phương chặn đầu. Đây tuyệt đối là một vết mực đậm màu sỉ nhục cả kiếp nhân sinh của anh mà!
Tư Đồ Sênh ôm lấy thắt lưng người nọ, mô phỏng thanh âm loài heo mà kêu lên hai tiếng.
Anh Hạo Hanh lập tức gia tăng tốc độ, trực tiếp nhắm thẳng phía trước mà lao đi. Đi hết khu dân cư, con đường bỗng nhiên chia làm hai ngả.
“Bên trái hay là bên phải?” Anh lớn tiếng hỏi.
Tư Đồ Sênh trả lời, “Phải.”
Ngay sau đó Anh Hạo Hanh đột ngột rẽ về bên trái.
Một luồng sáng mãnh liệt chiếu thẳng vào mặt, bởi vì đã quen với bóng tối ở trong con hẹp chật hẹp âm u mà Anh Hạo Hanh nhất thời khó lòng hé mắt.
“Cẩn thận!” Tư Đồ Sênh hoảng hốt kêu lên.
Đoạn đường chỉ dài có bảy – tám mét nhưng có mấy tảng đá lớn chồng chất lên nhau chắn ngang ở phía cuối cùng. Bên kia những khối đã là mấy bụi cỏ lau thâp thấp kề sát mặt sông. Nước sông đục ngầu, bề mặt sóng sánh theo từng luồng gió thổi, róc rách chảy theo hướng từ Đông sang Tây.
Anh Hạo Hanh bóp phanh theo bản năng. Nhưng phanh của xe điện hiển nhiên không cùng đẳng cấp với phanh của xe đua, anh chỉ có thể trừng mắt mà nhìn chiếc xe ở trong trạng thái bóp phanh vẫn phăm phăm lao về phía trước. Bánh xe đâm thẳng vào hàng rào bằng đá tảng, theo quán tính và lực phản hồi bật nảy lên ném hết cả xe lẫn người vào không trung.
Tư Đồ Sênh ngồi ở đằng sau vô thức muốn nhảy ra, nhưng không gian chật hẹp hiện tại không cho phép cậu có cơ hội phô diễn trọn vẹn kỹ năng. Vì thế, thân thể vừa mới rướn lên thì chân trái đã móc vào xe máy, kết quả cả người lẫn xe đều bị cậu kéo chuyển hướng mà đập vào tảng đá.
Từ lúc đụng xe cho đến khi bọn họ bay lên rồi rơi xuống chẳng qua chỉ là chuyện xảy ra trong vòng mấy giây đồng hồ.
Cũng may phía sau bãi đá có một bụi cỏ lau rậm rạp làm tấm đệm, Anh Hạo Hanh lại đội mũ bảo hiểm nên gần như không hề bị thương, nhanh chóng ngồi dậy bình thường. Nhưng Tư Đồ Sênh không được may mắn như vậy. Thời điểm cậu tiếp đất, chân vẫn móc chặt vào thành xe cho nên đã bị trẹo một chút. Hiện tại, người nào đó đang ôm châm nằm lăn lộn trên mặt sàn mà hít khí.
“Sắp đuổi tới rồi.” Anh Hạo Hanh đi tới kéo người kia lên.
Tư Đồ Sênh gạt tay anh ra, khập khiễng mà đứng dậy, dùng một ánh mắt vô cùng tức tối mà nhìn về phía đối phương.
Anh Hạo Hanh quan sát xung quanh một chút, hai bên bãi cỏ lau mà bọn họ đang đứng đều là mặt sông, con đường mà bọn họ vừa mới băng qua ban nãy chính là lối đi độc nhất. Anh dứt khoát bưng chiếc xe điện lên, hít sâu một hơi, bất thình lình ném nó xuống sông.
“A!” Tư Đồ Sênh bị hành động ngang ngược dã man của anh ta làm cho kinh hãi.
Sau đó Anh Hạo Hanh lập tức quay sang định ôm lấy cậu.
Tư Đồ Sênh vội vã đẩy người, “Bạn của tôi biết tôi đi cùng với anh, cô ấy biết cũng có nghĩa là cả thế giới này đều biết. Anh muốn giết người diệt khẩu cũng không thể được đâu.”
Anh Hạo Hanh lại nói, “Không muốn bị kiện vì tội xâm nhập gia cư bất hợp pháp, tốt nhất là nhảy xuống nước thôi.” Nói xong, anh nhanh tay cởi bỏ áo khoác và mũ bảo hiểm, ôm theo tất cả lặn xuống lòng sông.
Tư Đồ Sênh do dự một chút, lại đảo mắt nhìn về con đường lúc nãy vừa đi qua, cuối cùng quyết định nhảy xuống.
Nước sông lạnh lẽo như băng chẳng khác nào hàng vạn mũi kim đâm vào thân thể. Thế nhưng mắt cá chân trải qua một hồi ngâm nước lạnh, đau đớn lại giảm bớt đi nhiều. Chỉ có điều bùn đất cũng những vật thể không sạch sẽ ở trong dòng nước xâm nhập vào trong khoang mũi khiến cho người ta cảm thấy lợm giọng vô cùng. Tư Đồ Sênh khua tay mấy cái, định trồi lên mặt nước để lấy hơi, thế nhưng ngay lúc ấy cậu bị một đôi tay to lớn nắm chặt bả vai, đè xuống.
Tư Đồ Sênh cuống quýt, dùng hai tay đang chới với muốn bơi lên gạt tay của người nọ ra. Nhưng sức lực của Anh Hạo Hanh rất lớn, mà công phu đánh lộn của cậu lại không thể dùng trong nước được, vì thế Tư Đồ Sênh chỉ có thể mặc cho người kia đè sâu xuống. Mấy bong bóng nước từ trong miệng òng ọc phun ra, Tư Đồ Sênh trừng mắt gắt gao bắn thẳng vào mặt Anh Hạo Hanh, dường như muốn nói: cho dù có thành ma tôi cũng sẽ không tha cho anh đâu!
Dòng nước sông dơ bẩn tràn qua giữa hai người bọn họ, làm cho diện mạo cả hai trở nên mơ hồ trong mắt của đối phương, khoảng cách cũng vì thế mà như càng ngày càng lớn.
Sau đó, Anh Hạo Hanh dứt khoát áp sát lại gần, đem tất cả không khí trong miệng mình truyền sang cho cậu.
Tư Đồ Sênh trừng lớn con mắt.
Anh Hạo Hanh vẫn tiếp tục ghì chặt bờ vai người nọ xuống, ngoi đầu lên khỏi mặt nước.
Mấy người đàn ông mặc đồng phục bản an đang tìm tòi lục soát ở bụi cỏ lau vừa thấy mặt nước có động liền quay đầu lại, hỏi, “Anh là ai?”
Anh Hạo Hanh dùng một thứ tiếng địa phương, trả lời, “Tôi đang bơi a, các anh là ai?”
Ánh mắt của mấy người kiên định mà bám dính lên người anh, “Có gặp hai người đàn ông cưỡi xe máy điện ôm nhau chạy qua đây không?”
…
Anh Hạo Hanh, “Không. Nhưng các anh là ai? Tới đây làm gì?”
Đám bảo an nhìn nhau vài lần, xác nhận trong bụi cỏ lau không có người, lại đứng trên bờ quan sát một lúc. Trong lúc đó, Anh Hạo Hanh lại lặn xuống nước thêm mấy lần để tiếp thêm không khí cho Từ Đồ Sênh.
Tư Đồ Sênh mới đầu còn có chút không được tự nhiên, về sau đành ngoan ngoãn tiếp nhận, gần như chỉ cần Anh Hạo Hanh cúi đầu lặn xuống là cậu tức tốc bổ nhào lên.
Mấy gã bảo an thấy Anh Hạo Hanh một mình bơi lặn trong nước đến vô cùng cao hứng, cuối cùng cũng triệt để chết tâm, tụm năm tụm ba bỏ đi.
Tuy vậy Anh Hạo Hanh vẫn giả vờ người còn chưa đi, tiếp tục đùa giỡn với Tư Đồ Sênh một lúc. Mãi cho đến khi người kia bị ngâm trong nước quá lâu, thân mệt chân đau, gương mặt xinh đẹp cũng dần trở nên uể oải, anh mới nói có thể ngoi lên được rồi.
Tư Đồ Sênh trồi lên mặt nước, liều mạng mà ói ra.
Anh Hạo Hanh bất mãn phun ra một câu, “Vong ân bội nghĩa.”
Lời này vừa nói ra, Từ Đồ Sênh liền ngẩn ngơ một lúc, sau đó cậu mới hiểu được đối phương hiểu lầm hành động của mình, vội như có như không mà giải thích, “Đi nhanh đi, nước sông bẩn quá, tôi phải đánh răng.” Dứt lời, cậu nhanh chóng bơi về bờ.
Anh Hạo Hanh theo sau, nhìn thấy người nọ mặc T Shirt màu hồng nhạt, vải áo ướt sũng bán chặt vào cơ thể khiến cho làn da ẩn ẩn hiện hiện ra bên ngoài, liền ha hả cười lên thành tiếng.
Tư Đồ Sênh nương theo ánh mắt đối phương nhìn xuống thân thể mình, tức giận mà ném cho anh ta một ánh mắt khinh thường rồi quay đầu tiếp tục di chuyển. Cậu mở khóa kéo của chiếc balo, phát hiện đồ vật bên trong một chút cũng không bị ướt, không khỏi vì khả năng chống thấm của nó mà khen ngợi một phen, sau đó lấy ra một chiếc khăn bông đưa lên lau mặt.
Anh Hạo Hanh ‘ào’ một tiếng mà đi ra khỏi dòng nước.
Tư Đồ Sênh vốn định giễu cợt người nọ, nhưng vừa nhìn thấy lớp cơ ngực rắn chắc ở bên dưới lớp áo thun màu trắng của anh ta chỉ đành lặng lẽ mà nuốt ngược mấy tiếng chửi rủa vào lòng.
Anh Hạo Hanh đoạt lấy khăn bông từ trong tay cậu, tùy tiện vắt vắt mấy cái, không hề chê bẩn mà đưa lên lau mặt.
Lúc này, Tư Đồ Sênh lại thò tay vào túi lấy thuốc trị thương, vừa xịt lên mắt cá chân bị trẹo, vừa nhàn nhạt nói, “Xe điện ba nghìn sáu trăm đồng, không tính số lẻ.”
“Vậy chờ tới khi phát hành tờ tiền mệnh giá một ngàn, tôi sẽ trả cậu bốn tờ, bốn trăm còn lại xem như tiền boa không cần trả lại.”
“Chi phiếu, Bảng Anh, Euro, Franc Thụy Sỹ, cái gì cũng được, không cần khách khí.”
“Được, theo tôi về nhà.”
Đối phương bỗng nhiên đáp ứng vô cùng sảng khoái khiến cho Tư Đồ Sênh cảm thấy nghi ngờ, “Nói thật đi, anh bám theo tôi làm cái gì?”
“Tò mò, hứng thú.”
Tư Đồ Sênh quan sát một lượt từ đỉnh đầu đến gót chân người nọ, “Anh không phải gu của tôi.”
Anh Hạo Hanh hạ mắt, đôi con ngươi lóe ra một tia quỷ dị, khẽ khàng dao động.
Tư Đồ Sênh như thể bị quái thù chằm chằm nhòm ngó, cả người lại càng lạnh đến phát run. Vừa rồi có phải mình đã nói sai cái gì không?
Anh Hạo Hanh rốt cuộc cũng không vặn hỏi gì thêm, chỉ lạnh nhạt nói, “Cậu cũng không phải.”
Hai người bọn họ thu dọn đồ đạc, trèo qua hàng rào đá tìm một cư dân hỏi đường, sau đó ra khỏi ngõ nhỏ bắt xe về nhà Anh Hạo Hanh. Ví tiền của Anh Hạo Hanh bị thấm nước, tiền giấy ở bên trong dính thành một cục, kết quả là Tư Đồ Sênh phải chịu trách nhiệm chi tiền.
Vì thế, khoản nợ của Anh Hạo Hanh lại nhiều thêm một chút.
Tổng công là ba nghìn sáu trăm năm mươi bảy đồng, theo quy tắc làm tròn, vẫn là bốn nghìn như lúc trước.
Khi Tư Đồ Sênh nhìn thấy biệt thự mà Anh Hạo Hanh đang ở, lập tức hối hận ngập lòng, tự trách mình vì sao đã quá ‘nương tay’. “Xe điện rơi xuống sông sẽ gây ra ô nhiễm trầm trọng, nhất định phải vớt trở về, anh xem, chi phí với…”
“Tôi trả.”
Tư Đồ Sênh kinh ngạc.
Anh Hạo Hanh lại nói, “Vớt lên rồi sẽ trả cho cậu, có thể tiết kiệm được bốn ngàn đồng.”
Tư Đồ Sênh liếc mắt, “Anh cho rằng xe vớt lên rồi còn có thể dùng sao?”
“Chẳng lẽ cậu không mua bảo hiểm cho xe?”
“…”
Anh Hạo Hanh mở cửa căn biệt thự, để không gian đậm chất Âu châu đương đại hiển lộ ra ngoài. Bên trong đại sảnh dùng hai màu đen và trắng làm chủ đạo, phong cách bài trí rất đơn giản mà lại mạnh mẽ vô cùng.
Anh trực tiếp cởi bỏ chiếc áo thun ướt sũng đến nhỏ nước, phô bày nửa trên thân thể rồi đi thẳng lên lầu, “Căn phòng đầu tiên bên trái trên tầng hai là phòng cho khách, cậu có thể tắm qua một chút.”
“Có áo tắm không?” Tư Đồ Sênh cũng muốn cởi cái áo ẩm ướt của mình, nhưng vừa nhìn thấy Anh Hạo Hanh một thân áo ‘da’, vóc người đặc biệt có cơ có bắp, cậu liền lặng lẽ mà nhịn xuống.
Người kia nghe thế thì quay đầu lại, nghiêm túc nhìn Tư Đồ Sênh một cái, “Loại phù hợp với gu của cậu, không có!”
Tư Đồ Sênh đáp, “Thế thì hẳn là anh nên nâng cấp trình độ thưởng thức của bản thân một chút.”
Anh Hạo Hanh phì cười, xoay người tiếp tục đi về phía trước.
“…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.