Chương 58: Bốn trăm năm công phu
Khiêu Vũ
23/04/2013
“Không thể nào, ngươi không phải thật sự có ý với Lục Tiểu Tiểu chứ?”
Nghe nói Trần Tiêu quyết định dạy Lục Tiểu Tiểu công phu, Từ Nhị Thiếu nhất thời kinh hô, ánh mắt nhìn chằm chằm Trần Tiêu, giống như trên mũi Trần Tiêu đột nhiên nở ra một đóa hoa vậy.
Trần Tiêu lắc đầu :”Ta tự nhiên có nguyên nhân đặc biêt, nhưng mà… tạm thời không tiện giải thích với ngươi.”
Từ Nhị Thiếu nghĩ nghĩ, phất phất tay :”Bỏ đi! Ngươi đã không tiện ta sẽ không hỏi. Bất quá ngươi phải cẩn thận một chút, Lục Tiểu Tiểu cũng không phải là cô gái cho ngươi tùy tiên chơi đùa. Nhà của ta với Lục gia quan hệ khá thân thiết. Lục lão đầu là người khôn khéo, nếu có người dám có chủ ý bất thiện với con gái lão, khẳng định sẽ bị lão khiến chết không có đất chôn.”
Từ Nhị Thiếu bị thương so với Trần Tiêu nhẹ hơn nhiều, chẳng qua khi bay đá bị trật mắt cá chân. Trần Tiêu lại là toàn thân nơi xanh nơi tím, vốn khuôn mặt đẹp trai cũng bị bầm tím, một con mắt sưng vù, cằm cũng bị vỡ. Vốn Từ Nhị Thiếu muốn Trần Tiêu ở lại dưỡng thương trong phòng y tế, nhưng Trần Tiêu nghĩ trong nhà còn có Child Child nên nhất định kiên trì phải về.
Lần này phá quán lưu lại ảnh hưởng khá lớn : Hai ngày tiếp theo, bất kể là Trần Tiêu ở địa phương nào trong trường cũng bị những người xung quanh chỉ trỏ bàn luận, Trần Tiêu không cần nghe cũng biết những người này đang nói cái gì, đơn giản là nói hắn là quái vật sức lực vô cùng ……
Nhưng đối với Tiêu Tình, tựa hồ lần “Chiến bại” đó không hề ảnh hưởng đến sự hâm mộ của mọi người với nàng. Nhập học Cơ Đức học viện chưa đến một tuần, nàng đã được quá nửa nam sinh tôn sùng là “Cơ Đức học viện đệ nhất mỹ nữ” . Trong trường học phàm là nơi nàng lui tới : Thư viện, nhà thể dục, phòng giáo viên, nhà ăn…….chỉ cần Tiêu đại mỹ nữ xuất hiện, chung quanh nhất định đi theo một vòng nam sinh.
Ngắn ngủi một tuần, Tiêu đại mỹ nữ liền phá vỡ kỷ lục từ khi Cơ Đức học viện thành lập đến nay : Bốn cửa hàng bán hoa xung quanh trường học, chỉ trong vòng một tuần số lượng tiêu thụ tăng gấp bốn lần ! Trong phòng để đồ của nữ sinh, tủ của Tiêu Tình cơ hồ mỗi ngày đều bị lấp đầy bởi các loại lễ vật : Hoa tươi, quà tặng, chocolate, vân vân ……
Thậm chí nghe nói có một tên đệ tử nhà giàu đối với Tiêu Tình điên cuồng hâm mộ, trong lúc bốc đồng, vung tiền như rác, đã mua hẳn một chiếc xe thể thao hàng hiệu, muốn tặng cho mỹ nhân, sau đó mời mỹ nhân cùng đi dạo mát…
Kết quả là trước mắt bao người, Tiêu đại mỹ nữ đối với gã đệ tử nhà giàu kia không nói một lời, chỉ xoay người chạy tới phòng thiết bị thể dục, lấy ra một cây gậy bóng chày. Sau đó trước mặt mọi người, cầm gậy bóng chày đem chiếc xe thể thao trị giá gần trăm vạn đập cho thành sắt vụn !!!
Căn cứ lúc ấy Từ Nhị Thiếu có mặt tả lại : Hắn ở ngoài mười thước cũng cảm giác Tiêu Tình tức giận bùng nổ, lúc ấy nhìn Tiêu Tình cầm gậy bóng chày đi ra còn lo lắng nàng sẽ giận dữ đánh chết người…… may mắn là nàng chỉ đập vỡ xe.
Cuối cùng gã đệ tử nhà giàu kia nhìn xe thể thao biến thành sắt vụn, biểu tình muốn khóc. Nhưng thật ra Từ Nhị Thiếu thực thiện lương vỗ vỗ bờ vai hắn, còn hảo tâm an ủi một câu : “ Lần sau đừng tặng xe thể thao, tặng xe tăng đi, xe tăng không dễ dàng đập hư.”
Trần Tiêu mấy ngày nay, qua mỗi ngày kết quả thật phong phú. Cái tiến bộ rõ rệt thứ nhất là hắn rốt cuộc cũng dạy được Child Child phải ngủ một mình. Miễn cho Trần Tiêu lo lắng, cứ tiếp tục cùng Child Child như vậy sớm hay muộn sẽ có ngày hắn vỡ mạch máu hoặc biến thành cuồng hóa sắc lang.
Điều thứ hai, Trần Tiêu bắt đầu tìm hiểu Điền đại thúc. Ở cái phố đi bộ này, trong ba chủ cửa hàng thì Trần Tiêu quen thuộc lão Điền trước tiên, hơn nữa tính tình lão cũng hiền lành, cho nên sau vài ngày tiếp xúc, Trần Tiêu cũng đại khái biết được một ít chi tiết về lão.
Lão quái vật này đã hơn bốn trăm tuổi, sống vào thời Minh triều Gia Tĩnh, vốn là một võ lâm cao thủ am hiểu đao pháp, hơn nữa đao pháp vô cùng nhanh…
Ách, Trần Tiêu phải thừa nhận lần đầu tiên nghe được điều này, hắn đã hoài nghi lão Điền tên thật có phải hay không là “Điền Bá Quang”.
Dị năng của lão Điền có chút đặc thù, bởi vì không thể giải thích biến dị ở gen nào. Hắn sống siêu lâu, hơn nữa giống như là trong người trao đổi chất xuất hiện một ít biến hóa, khiến cho tốc độ lão hóa trở nên chậm lại rất nhiều.
Kỳ thật lão Điền không có đặc thù dị năng : chính là so với thường nhân sống lâu hơn rất nhiều mà thôi.
Nhưng là… Hắn dù sao cũng là một võ lâm cao thủ a! Người bình thường luyện võ, cho dù luyện cả đời cũng bất quá là luyện mấy chục năm mà thôi. Hơn bốn trăm năm khổ luyện, cho dù ngươi luyện không phải là Cửu Dương thần công, luyện chính là dùng ngực đập đá (DG:chắc ám chỉ công phu thô thiển quá) thì luyện bốn trăm năm cũng đủ để trở thành Thiên hạ đệ nhất cao thủ!
Theo lão Điền nói, khi hắn một trăm tuổi tướng mạo còn như thiếu niên hai mươi tuổi, lúc ấy đã là võ lâm cao thủ, gần như vô địch võ lâm! Lúc một trăm năm mươi tuổi, đem chữ “Gần như” xóa đi, từ đó về sau không còn hứng thú tìm người tỷ võ, mà toàn bộ tâm tư đặt ở sưu tập các loại bí kíp võ thuật …
Mãi cho đến những năm cuối đời Thanh, hỏa khí chiếm ưu thế, thời đại vũ khí lạnh chấm dứt… theo thời đại tiến lên, võ thuật dần xuống dốc.
“Cái này cũng không có biện pháp” Lúc lão Điền nói lời này ngữ khí có chút bất đắc dĩ : “Luyện công mười năm còn không lợi hại bằng một viên đạn của người ta, dưới tình huống như vậy, còn có mấy người chịu tốn tâm tư khổ luyện võ công chứ…”
Lúc nghe xong lời này, Trần Tiêu suy nghĩ một chút, nhịn không được hỏi lão Điền một vấn đề : “Ngươi nói luyện công mười năm so ra kém một viên đạn, như vậy ngươi…luyện hơn bốn trăm năm, có thể tiếp được viên đạn sao?”
Câu trả lời của lão Điền làm Trần Tiêu chảy một thân mồ hôi lạnh.
Lão Điền còn nghĩ nghĩ một chút :”Nếu là tốc độ bắn của súng thường, tiếp được viên đạn hẳn không thành vấn đề. Nếu trường hợp tốc độ bắn rất nhanh…cũng có chút khó khăn.” Dừng lại một chút, lão còn bổ sung một câu :”Nếu thật sự không thể đón được, ta có thể né tránh…”
Tránh viên đạn……Trần Tiêu lúc ấy trong đầu tự nhiên hiện lên hình ảnh trong phim Matrix (ma trận) : lão Điền vẻ mặt trung hậu, mặc một cái áo choàng màu đen, phong tư tiêu sái, làm động tác ngửa người ra sau tránh viên đạn như trong phim…
Trần Tiêu lại nhịn không được hỏi lão Điền một vấn đề : Sống hơn bốn trăm năm, có thể hay không “từ Võ nhập đạo”, đắc đạo thăng thiên, đi theo “tu chân” trình tự?
Lão Điền lúc ấy liếc mắt nhìn Trần Tiêu như nhìn đứa ngốc, đối với vấn đề này chỉ thở dài, vỗ vỗ vai Trần Tiêu : “Về sau ít xem Kỳ Huyễn tiểu thuyết đi”.
Bên người có một đệ nhất cao thủ tồn tại, Trần Tiêu tự nhiên liền hướng lão Điền cầu cứu rồi : Từ ngày đáp ứng dạy Lục Tiểu Tiểu công phu, cơ hồ mỗi ngày bị vị đại tiểu thư này thúc giục tám lần, hỏi hắn khi nào có thể bắt đầu truyền thụ công phu cho nàng. Trần Tiêu đã lấy cớ nhức đầu đau bụng, nhưng cứ như vậy cũng không tránh khỏi một ngày phải đối mặt vấn đề này.
Lão Điền nghe xong yêu cầu của Trần Tiêu, mỉm cười, trước dạy Trần Tiêu một bộ hô hấp công pháp…đừng hiểu lầm, cũng không phải nội công thần kỳ gì, chỉ đơn giản là một loại hô hấp công pháp, không tính là võ công, mà là một loại dưỡng thân thuật cổ đại đã thất truyền.
Nghe nói luyện tập có thể kéo dài tuổi thọ, đối với các chứng bệnh tim mạch, cao huyết áp, mất ngủ, lo âu…vân vân… đều có công hiệu rõ rệt, còn có thể tăng cường chức năng cho tâm phế, đối với nữ hài tử còn có thể trụ nhan.
Trần Tiêu thực vô sỉ đem bộ hô hấp pháp môn này truyền thụ cho Lục Tiểu Tiểu, lừa nàng rằng đây là bộ vô thượng thần công mà hắn tu luyện, luyện đến tuyệt đỉnh có thể một chưởng toái bi phá thạch. Lục Tiểu Tiểu dù sao cũng tận mắt thấy qua Trần Tiêu một chưởng đánh bay đại hán, không chút nghi ngờ hắn, lập tức vui vẻ trở về luyện tập.
Ngoài ra Điền đại thúc còn dạy Trần Tiêu một bộ quyền pháp, là chuyên môn sáng tạo ra vì hắn.
“Dị năng của ngươi là lực lượng, đáng tiếc nếu không có kỹ xảo thì lực lượng cũng không có chỗ phát huy. Nếu gặp phải cao thủ, ngươi cũng chỉ là mặc cho người chém giết. Ví dụ như Tiêu Tình mà ngươi nói, nàng hẳn là thế gia võ học, nếu ngươi gặp một đối thủ như vậy, cho dù khí lực ngươi có lớn hơn nữa nhưng không động nổi chéo áo đối phương thì cũng là vô dụng. Chưa nói đến Tiêu Tình, cho dù tên luyện Hồng Quyền bị ngươi đánh bại, nếu không phải hắn khinh địch, sử dụng chân chính công phu cùng ngươi triền đấu, ngươi cũng chưa chắc có thể đánh lại đối phương”.
Đạo lý này Trần Tiêu hiểu được, hắn hiện giờ giống như một tiểu hài tử có khí lực ngàn cân, nhưng chỉ có lực lượng không thôi thì không đủ.
Cho nên hắn thành thành thật thật cùng Điền lão học bộ quyền pháp kia. Bộ quyền pháp cũng không hề phức tạp, lão Điền lo lắng đến trụ cột của Trần Tiêu, chỉ chọn ra một số chiêu thức đơn giản, thích hợp phát huy ưu thế lực lượng nhất.
“Bộ công phu này tên “Đoản đả”, là khi ta hai trăm tuổi sáng tạo ra. Kỳ thật không tính là ta tự mình nghĩ ra, bởi vì ta luyện công chủ yếu là chữ “Cần”, ngộ tính cũng không tính là thượng thừa. Bộ “Đoản đả” này ta dung hợp Thông tý quyền, Phách quải, Hồng quyền, quyền thuật Thiếu Lâm… vài loại quyền pháp lý luận và một ít chiêu số mạnh mẽ, sửa chữa một chút rồi dung hợp lại. Bất quá đối với điều kiện của ngươi thật ra lại thích hợp nhất”.
Trần Tiêu tuy rằng chưa luyện qua công phu chân chính, nhưng dù sao TaeKwonDo cũng là một loại kỹ thuật chiến đấu, sau vài ngày luyện tập cũng có chút hình dạng.
Mấy ngày qua tại nơi ở của Lục Bán Thành, Chúc Dung với Cộng Công hai người thay phiên nhau âm thầm giám thị. Đáng tiếc liên tiếp mấy ngày, kẻ đe dọa kia không có bất cứ hành động gì mới. Làm cho Chúc Dung cùng Cộng Công có chút bất đắc dĩ… chính là thêm cả lão Điền, cả ba người đều không sở trường dị năng Tinh thần hệ, chỉ có thể bị động phòng ngự.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.