Chương 63: Cuộc tập kích của Hắc Kỵ Sĩ
Khiêu Vũ
23/04/2013
Khu nhà cao cấp của Từ gia thuộc ngoại ô thành phố K, toàn bộ các thiết bị giám sát đều phải bỏ đi.
Trần Tiêu biết những thiết bị điện tử giám sát này, đối với dị năng giả mà nói, nhất là với Thu Vẫn, người có dị năng phá hư vật chất kim loại, thì chỉ giống như hàng trưng bày, thậm chí là tự mua boom cột vào mình. Cho nên dưới yên cầu của hắn, Từ gia nhờ người điều tới 20 con chó săn đã qua huấn luyện ---- dưới tình huống như bây giờ, Trần Tiêu cho rằng, khứu giác của chó săn đáng tin hơn các thiết bị giám sát nhiều.
Hơn năm mươi tên cận vệ của Từ gia đã thay trang phục mới : mỗi người đều mặc một bộ đồng phục thuần chất vải cotton, roi điện, súng lục hay những vũ khí có kim loại trong đó tất cả đều được nộp lên cấp trên, mà mỗi tên cận vệ được phát một loại vũ khí mới “rất tối tân”: một cây gậy đánh bóng chày bằng gỗ.
Nhìn năm mươi nam nhân ăn mặc đồng phục thống nhất, tay cầm gậy đánh bóng chày , phảng phất những người này không phải là vệ sĩ, mà là một đội bóng chày nào đó...
Trần Tiêu làm như vậy kỳ thực cũng là vì bất đắc dĩ.
Tuy ba người lão Điền chính thức nhúng tay vào. Thế nhưng bởi vì sự ủy thác trước kia của Lục Bán Thành ---- lão Điền đã nói rõ : công và tư phân minh! Tuy Từ nhị thiếu gia là bạn tốt của Trần Tiêu, nhưng bọn họ cũng không dư thừa tinh lực để phân ra bảo hộ cho người của Từ gia. Hai phu thê Chúc Dung, Cộng Công chủ yếu bảo vệ bên người của Lục Bán Thành. Về phần Từ gia... Ngoại trừ Trần Tiêu chủ động giúp đỡ ra, lão Điền cũng chỉ biểu thị đứng ngoài quan sát tình hình, nếu như gặp phải nguy hiểm, lão sẽ dốc sức chạy tới.
Đối với mấy lão quái vật mà nói : nguyên tắc chính là nguyên tắc! Sinh ý chính là sinh ý!
Cho đến bây giờ, chưa biết được mục tiêu chính của bọn Hắc Kỵ Sĩ là ai: là Lục Bán Thành, hay Từ gia, hay là nhân viên cao cấp của tập đoàn tài chính Châu Âu kia. Do đó dưới tình hình nhân thủ có hạn, ba lão quái vật Lạn Vĩ Phố (phố đi bộ) quyết định lấy kinh doanh làm trọng, tập trung chủ yếu tinh lực để bảo vệ người ủy thác.
Điểm này không có gì đáng trách, Trần Tiêu cũng không thể đưa ra dị nghị.
Người làm của Từ gia đã bày trận sẵn sàng đón địch ---- bất quá thật ra Từ lão đầu lại không hề có ở nhà. Lão già này quả thật tinh ranh, đến bây giờ ngay cả Từ nhị thiếu gia cũng không biết lão ở đâu. Chuyện lần này ảnh hưởng rất lớn, lão già thân là đầu não một phương, hiển nhiên đã được chính phủ bảo vệ. Mà lão lại không mang con cái đi theo, lại để Từ nhị thiếu gia tại nhà, cũng là xuất phát từ một ít lo lắng: lão cho rằng mục tiêu hạ thủ của đối phương là mình, nếu vậy thì nên để con cái ở xa, tránh gặp phải những tình huống nguy hiểm. Thứ hai... Từ lão đầu phảng phất cũng có chút ít hiểu biết đối với các dị năng giả---- bằng không hắn cũng sẽ không giới thiệu Lục bán thành đến chỗ Lạn Vĩ Phố kia. Hắn dường như có cảm giác được việc lần này không có khả năng hòa hoãn, nếu như gặp phải trường hợp xấu nhất ---- đó là bản thân gặp chuyện, chí ít Từ gia còn có con trai ở đó, đỡ phải cho cha con bị tóm gọn trong một mẻ lưới.
Đến chiều, xảy ra một chuyện làm Trần Tiêu có chút kinh ngạc là, Bạch Thái MM không ngờ lại chạy tới đây. Nàng cưỡi xe đạp đi tới Từ gia, nhìn bộ dáng có vẻ rất quen thuộc, nhưng lúc bước vào cửa trên mặt lại hiện rõ vẻ khó chịu, khuôn mặt nghiêm nghị ---- thấy được Trần Tiêu ở chỗ này, khuôn mặt Bạch Thái MM nhất thời đỏ lên, có chút nhăn nhó.
Sắc mặt Trần Tiêu liền trở nên quái dị, liếc mắt nhìn Từ nhị thiếu gia đứng cạnh, trong ánh mắt mang theo vài phần trách cứ. Lẽ nào, tên Từ nhị thiếu gia này háo sắc thành tính, đã hạ thủ với Bạch Thái MM?
Tuy ngày đó Từ nhị thiếu gia dường như toát ra vài phần hứng thú với hình bóng của Bạch Thái MM, thế nhưng...
"Đừng hiểu lầm." Từ nhị thiếu gia liền nhanh miệng giải thích ---- sau khi bị Trần Tiêu lột hết đồ đạc để kiểm tra, Từ nhị thiếu gia bây giờ chỉ khoác một chiếc áo ngủ màu trắng, bên trong không mặc thứ gì, lúc nói chuyện không khỏi yếu đi vài phần, mắt thấy nhãn thần Trần Tiêu khác lạ, liền nhỏ giọng giải thích: "Ta... Ta đi đến cửa hàng fast-food kia thuê lại cô ta làm việc."
Ân??
Trần Tiêu nhất thời liếc mắt nhìn Từ nhị thiếu gia, ánh mắt của Từ nhị thiếu gia có chút xấu hổ, mặt mày nhăn nhó một trận cuối cùng cũng nói thật: "Chuyện là thế này... Không phải ngươi nói ta cần chiếu cố nàng hơn sao. Nàng đi làm công việc ở cửa hàng fast-food kia vừa xa vừa khổ. Ta liền mời nàng làm thêm một việc nữa. Mỗi ngày có thể tới đây đưa đồ ăn cho ta..."
Đưa thức ăn?
Trần Tiêu trừng hai mắt ---- bữa ăn hàng ngày của Từ nhị thiếu gia ngươi, không cần nói đến có sơn hào hải vị, trong nhà cũng đang nuôi vài đầu bếp cao cấp a! Sao lại đi ăn thứ thức ăn nhanh này. Hắn sẽ ăn?? Mỗi ngày ăn đồ ăn nhanh được nàng chuyển đến đây?
"Ngươi nói phải quan tâm nàng nhiều hơn, ta thuê nàng đưa đồ ăn nhanh với hợp đồng dài hạn, mỗi ngày một lần, ta trả tiền chi phí đi lại rất cao, mỗi tháng nàng có thể kiếm được rất nhiều tiền ---- đó là ý tốt của ta!" Tuy những lời nói này rất đường hoàng, bất quá Trần Tiêu chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn thấu dụng ý của Từ nhị thiếu gia ---- tiểu tử này hình như đã thực sự có chủ ý với Bạch Thái MM, cố ý dùng cái cớ vụng về này để tạo cơ hội tiếp xúc với nàng.
"Trần Tiêu sao lại ở chỗ này?" Khuôn mặt của Bạch Thái MM hơi hồng lên, giọng nói có chút gấp gáp, giống như sợ Trần Tiêu hiểu lầm chuyện gì.
"Ai, ngươi chưa biết tin gì à?" Từ nhị thiếu gia cười khổ: "Trong nhà xảy ra vài chuyện, Trần Tiêu đến ở với ta."
"Hừ, ai nói chuyện với ngươi." Lúc Bạch Thái MM nhìn Từ nhị thiếu gia, sắc mặt trầm xuống, đưa hộp cơm ra, vươn tay: "Nhanh trả tiền đi."
Từ nhị thiếu gia xấu hổ, lấy tay sờ sờ bộ đồ đang mặc, lại nhớ tới đang mặc đồ ngủ, cười khổ : "Ngươi chờ một chút..."
Trần Tiêu thở dài, hỏi Bạch Thái MM : "Ngươi đưa cơm tới đây được mấy ngày rồi?"
"Hừ, ngày thứ hai ta đi làm ở tiệm fast-food, tên sắc lang này đã tới tiếp cận." Bạch Thái MM buông hai tay ra, ngữ khí có chút khó chịu: "Ta đương nhiên nhìn ra được tên sắc lang này có quỷ ý gì, bất quá... Hừ! Nghĩ cách kiếm lời trên người Bạch Thái này, đúng là si tâm vọng tưởng! Ta ghét nhất là những tên phá gia chi tử dùng tiền để dụ dỗ con gái như thế này."
Trần Tiêu có chút bất đắc dĩ, ngượng ngùng cười: "Thật ra... Tên tiểu Từ này không tệ, nếu như hắn thật lòng, ngươi có thể xem xét lại một chút..."
"Hắn?" Bạch Thái MM trợn tròn hai con mắt ---- quả thật bộ dạng trừng mắt của nàng rất dễ thương, nhưng giọng nói lại cực kỳ nhỏ nhen: "Miễn đi! Ta học tại Cơ Đức học viện có vài ngày, nghe được bạn bè kháo danh sách nữ nhân của hắn, nếu xếp thành hàng có thể được một đoàn người diễu hành!"
Lúc này Từ nhị thiếu gia cầm tiền quay lại, đưa cho Bạch Thái MM, khuôn mặt tươi cười: "Mỹ nhân, không bằng lần này nàng lưu lại ăn cơm tối với ta ..." Thấy nhãn thần của Bạch Thái MM lóe ra hàn quang sắc bén, hắn rất nhanh bỏ thêm một câu: "Ngươi xem, đúng lúc Trần Tiêu cũng ở đây, ba người chúng ta có thể xem là bạn bè, ăn cơm với nhau một bữa thì có gì sai?"
Câu cuối cùng đã đánh động được Bạch Thái MM, nàng do dự một chút rồi gật đầu. Từ nhị thiếu gia cực kỳ vui mừng, lập tức quát gọi quản gia, phân phó nhà bếp chuẩn bị bữa tối.
"Còn thức ăn nhanh ta đưa tới?" Sắc mặt Bạch Thái MM trầm xuống: "Chẳng lẽ ngươi không thèm ăn?"
"Ách... Thứ này." Từ nhị thiếu gia sờ sờ cằm, cười trừ: "Ăn chứ… Ta để lại làm đồ ăn khuya." ---- thật ra hắn chưa bao giờ ăn thứ đồ ăn nhanh rác rưởi này, lúc thường toàn bộ đều bị ném vào thùng rác, hắn chỉ muốn nhân cơ hội mỗi ngày tiếp xúc với Bạch Thái MM một chút mà thôi.
Từ gia quả nhiên là đại thế gia, chưa đến nửa giờ, quản gia đã hồi báo, bữa tối đã được chuẩn bị xong. Trong căn phòng ăn xa hoa, những món ăn phong phú bắt đầu được bưng lên. Bạch Thái MM cố ý ngồi cách xa Từ nhị thiếu gia, dường như không hề muốn đặt Từ nhị thiếu gia vào trong tầm mắt, cũng rất ít nói chuyện cùng hắn. Nhưng Từ nhị thiếu gia lại không hề nổi giận với Bạch Thái MM, trái lại bộ dạng lại toát ra vẻ mừng rỡ.
Lúc đó Trần Tiêu đối với tình hình của Từ nhị thiếu gia như thế quả thật không hiểu, bất quá lúc sau có cơ hội ngồi một chỗ, Trần tiêu len lén hỏi Từ nhị thiếu gia, liền có được đáp án. Vị tình thánh ở Cơ Đức học viện này nói rằng: Thật ra nếu nữ hài tử càng tỏ vẻ khinh thường, càng ra vẻ xem ngươi không ra gì, thường thường cái đó nhất định không phải là chuyện xấu ---- như vậy ngược lại là trong lòng của nàng có ngươi! Mặc kệ là ấn tượng tốt hay xấu, nói chung là trong lòng có ngươi, thì ngươi vẫn còn cơ hội! Nếu như nàng đối với ngươi với thái độ không nóng không lạnh, hay ứng phó một cách khách sáo, trái lại càng nguy hiểm! Bởi vì trong lòng nàng, ngươi vẫn là một người xa lạ bình thường. Mấu chốt của việc tán gái, bước đầu tiên chính là lưu lại ấn tượng cho đối phương. Một ấn tượng sâu sắc! Bước đầu tiên làm được như thế, coi như là đã thành công hơn nữa! Mặc kệ là ấn tượng tốt hay xấu ---- so với không có ấn tượng gì còn tốt hơn.
Trần Tiêu sau khi nghe xong trong lòng thán phục, Từ nhị thiếu gia ngang dọc “hái hoa” nhiều năm quả thật không phải hư danh.
Bữa cơm này diễn ra không được tự nhiên, Từ nhị thiếu gia liều mình tiếp cận Bạch Thái MM, Bạch Thái MM lại liều mạng bắt chuyện với Trần Tiêu, Trần Tiêu bị hai người kẹp chính giữa, chỉ có thể nói một ít chuyện vu vơ như "Khí trời ngày hôm nay …..v.v" những chuyện không phải trọng tâm trong bữa ăn.
Bữa cơm diễn ra hơn một giờ đồng hồ, Bạch Thái MM cũng không thèm khách sáo, ăn uống cực kỳ thoải mái, không hề bạc đãi cái bao tử của bản thân chút nào. Ngược lại, Từ nhị thiếu gia luôn giữ nụ cười trên mặt, khiến vẻ mặt có chút đau đớn.
Mãi cho đến gần 8h tối, khi món tráng miệng bắt đầu được bưng lên, Từ nhị thiếu gia đang cố gắng tìm kiếm một câu chuyện khiến Bạch Thái MM quan tâm, thì lồng ngực của Trần Tiêu đột nhiên nhảy mạnh!
Loại không dấu hiệu tim đập nhanh lên thế này, đã trở thành một loại dự cảm cực kỳ nhạy bén của hắn! Trước đây khi vài lần gặp chuyện chẳng lành, cảm giác này rất chính xác! Nhất là khoảng thời gian tại buổi tiệc...
Trần Tiêu bỗng nhiên từ trên ghế nhảy dựng lên, biến sắc, thấp giọng hét lớn: "Nhanh nằm sấp xuống! !"
Nói xong, hắn chỉ kịp lao tới ôm Bạch Thái MM đang ngồi gần đó, mạnh mẽ kéo nàng núp xuống dưới gầm bàn...
Sau đó, chợt nghe một trận tiếng nổ!
Phanh...
Một căn phòng ăn to như thế, trên trần nhà có trang trí những dàn đèn treo quý giá, bỗng nhiên toàn bộ đều vỡ tung! Những bóng đèn thủy tinh vỡ vụn thành mảnh nhỏ, còn có đá vụn, mảnh đèn, nhất thời rớt xuống như mưa!
Từ nhị thiếu gia còn đang trợn mắt há mồm, thì một giá đèn trên đầu của hắn đã lung lay sắp rớt, Trần Tiêu phóng nhanh ra từ phía sau, ôm Từ nhị thiếu gia lăn một vòng, phía sau vang lên một tiếng bịch, đèn treo đã nện xuống ngay vị trí vừa rồi của Từ nhị thiếu gia! Nếu như bị đập trúng, chắc chắn không thoát khỏi cảnh đầu rơi máu chảy!
Hai người lăn tại chỗ, hồn vía của Từ nhị thiếu gia còn chưa về kịp, chưa kịp mở miệng, trong phòng bỗng tối đen một mảnh, chợt nghe phía xa truyền lại âm thanh lách cách của binh khí, còn có tiếng người kinh hô !
"Trốn nhanh xuống dưới bàn!" Trần Tiêu dùng lực nhét Từ nhị thiếu gia xuống gầm bàn. Cái bàn được làm từ gỗ dày kiên cố, xem như an toàn.
Lúc này, trong khu nhà cao cấp, toàn bộ bóng đèn hầu như đều nổ tung! Trong nháy mắt, cả tòa dinh thự lớn của Từ gia hoàn toàn lâm vào tối đen!
Trong bóng tối, bên ngoài sân truyền đến một tiếng kêu rên, còn có tiếng gầm gừ của chó săn, thế nhưng tiếng động cực kỳ ngắn ngủi, rất nhanh mọi âm thanh đều im bặt!
Có người xông vào!
Trần Tiêu trong lòng trầm xuống! Tiếng kêu thống khổ của những tên cận vệ càng ngày càng gần, hiển nhiên đối phương đang tấn công với tốc độ cực nhanh! Bọn cận vệ vô pháp hình thành thế phòng thủ!
Lúc này, cửa phòng ăn bị phá ra, quản gia trong nhà kinh hoảng chạy vào. Mới kêu lên một tiếng: "Thiếu gia đi mau..."
Sau đó toàn bộ khung cửa lớn của phòng ăn đều bay ra ngoài! Tên quản gia kia bị va trúng, ngã gục xuống!
Khung cửa lớn đã không còn, thay vào đó là một lỗ thủng thật lớn, sắt đá bay toán loạn, Trần Tiêu siết chặt nắm tay, thấy trong bóng tối xuất hiện một cái bóng người rất lớn. Phảng phất như một con quái thú từ từ tiến vào!
Không có một ngọn đèn nào, Trần Tiêu chỉ có thể miễn cưỡng nhìn ra bóng người tiến vào này, chỉ nhìn qua hình dáng sợ rằng chiều cao cũng phải gần ba thước! Thân hình hùng tráng này quả thật giống một ngọn núi!
Quái vật to lớn này tiến vào, nền nhà dưới chân vỡ nát ra từng mảnh nhỏ. Âm thanh vỡ vụn phát ra, một bàn tay rất lớn nhẹ nhàng bẻ một cái, lại có thể khiến cho vách tường nơi cánh cửa lớn vỡ ra một mảng !
Trong bóng tối, tiếng hít thở gấp gáp ồ ồ của đối phương phảng phất như của quái thú, thậm chí Trần Tiêu còn mơ hồ thấy trên cái đầu cực lớn, có hai con mắt nhìn rất giống ma trơi!
Trần Tiêu vưa ngẩn ngơ, liền nhanh chóng phản ứng. Dưới sự tăng tốc của quả tim, a-đrê-na-lin trong người cấp tốc phân bố, cuối cùng cầm một chiếc ghế rất nặng bên cạnh, hét lớn một tiếng, hướng về phía bóng người to lớn kia hung hăng đập mạnh một cái!
Một âm thanh vang lên, cái ghế nặng nề đập lên người tên kia nhất thời gãy nát! Một kích của Trần Tiêu chứa tất cả sức lực kinh người của hắn. Cái bóng quái vật hình người kia rên lên một tiếng, thân thể khổng lồ nhất thời bị đập ngã xuống. Một tiếng ầm thật lớn, hắn ngã tựa lên vách tường. Không ngờ khiến Trân Tiêu cảm thấy cả căn phòng đều rung lên! Những vật được trang trí trên trần nhà đều bị bong ra, ầm ầm rớt xuống phía dưới.
"Hừ!"
Quái vật kia trúng một kích cực nặng của Trần Tiêu ---- Lấy khí lực của một kích này, ngay cả một chiếc xe ô tô Trần Tiêu cũng có thể ném đi! Thế nhưng thân ảnh lớn này chỉ hơi vịn vào bức tường, lại một lần nữa đứng lên, sau khi bất ngờ qua đi, thì một giọng nói hùng hồn phát ra: "Quả nhiên... cũng là một tên thuộc hệ lực lượng! Ha ha! Ta thích nhất là đối thủ thuộc hệ lực lượng!"
Lời vừa dứt, Trần Tiêu liền cảm thấy một đạo cuồng phong đập vào mặt! Hắn vội vàng vận toàn lực né qua bên cạnh, một nắm tay lớn như đầu người đánh qua! Quyền phong lướt qua khuôn mặt hắn, khiến cho da mặt cảm thấy đau rát!
Oanh! !
Vách tường phía sau Trần Tiêu dưới một quyền này ầm ầm đổ nát! Trên đó lại xuất hiện một lỗ thủng rộng đến ba bốn thước!
Bất quá khi tường bị vỡ, nhờ ánh trăng bên ngoài chiếu vào, căn phòng tối đen cuối cùng cũng có một tia ánh sáng!
Nhờ ánh sáng yếu ớt này, rốt cuộc Trần Tiêu mới có thể nhìn thấy hình dạng đối thủ của mình!
Người này rất to lớn, cao phải gần 3 thước! Cơ bắp toàn thân từ trên xuống dưới nhìn như từng khối nham thạch! Màu sắc làn da của đối thủ cũng rất quái dị, phảng phất hiện ra màu xanh lạnh lẽo như những tảng đá! Mà thể hình của hắn không thể đơn giản dùng hai từ “hoành tráng” để hình dung... Mà phải là biến thái!!
Trần Tiêu nhìn thấy cổ tay của đối phương so với bắp đùi của mình còn muốn to hơn! Cánh tay sao vớt vòng eo còn lớn hơn nhiều!
Đứng trước mặt hắn, thân hình của bản thân hoàn toàn bị bao phủ bởi bóng của đối phương! Khuôn mặt khổng lồ, hai mắt như ngọn đèn, miệng to như chậu máu đang nhếch miệng cười, vẻ mặt dữ tợn!
Trần Tiêu cắn răng nhanh chóng lùi về sau hai bước, dùng hết sực rút một cây sắt bằng cổ tay từ đống tường đổ nát, gồng sức vào tay vặn gãy ra, hét lớn một tiếng, đập thẳng qua tên kia!
Tên quái vật này chỉ đơn giản là giơ tay lên cản lại, thanh thép nện lên tay đối phương, xuất hiện cảm giác như va phải đá, khiến cho hổ khẩu Trần Tiêu có chút tê dại! Chợt nghe phịch một tiếng, chỗ bị Trần Tiêu đập trúng nổi lên vài tia lửa!
Gặp quỷ! Da thịt tên quái vật này sao lại cứng như thế! ! !
Tên quái vật trở tay cầm được thanh thép, ra sức kéo một cái, làm Trần Tiêu cảm giác được quái lực hùng hậu từ tay đối phương, thanh thép trong tay đã vô pháp giữ lại, hô một tiếng đã bị đối phương đoạt mất.
Một thanh thép to như thế, nhưng khi nằm trong tay tên quái vật này, phảng phất chỉ giống như một cây tăm, hắn nhe răng cười vài tiếng, hai ngón tay nhẹ nhàng phát lực, thanh thép đã bị biến thành dạng “bánh quai chẻo”!
"Sức mạnh của ngươi chỉ có bao nhiêu đây thôi à?" Quái vật cười hắc hắc, tiếng cười như hồng chung, lại mang theo một tia trêu chọc: "Thu Vẫn nói đến tên Phục Vụ Xã thuộc hệ lực lượng chắc là “tiểu thái điểu”(người mới) ngươi... Hừ hừ, quả thật là làm cho ta thất vọng, thì ra chỉ là một tên thuộc lực lượng hệ sơ cấp mà thôi."
Lúc này, bên ngoài truyền đến hàng loạt tiếng hô hào, vài tên cận vệ đã chạy vào, những tên cận vệ này là người bị tấn công đầu tiên, nhưng mà ngoài dự đoán của Trần Tiêu, không nghĩ tới người đến không phải là Thu Vẫn mà là một quái vật có sức mạnh kinh người, đám cận vệ vô pháp chống lại, có vài người lập tức chạy đi lấy súng.
Bốn năm cận vệ này từ bên ngoài vọt vào, bọn họ cùng nhau hét một tiếng, giơ súng hướng đến tên quái vật nhả đạn!
Bang bang bang bang tiếng súng vang lên không dứt, nhưng tên quái vật này chỉ nhe răng cười, đứng im giơ hai tay lên che mắt ---- đạn bắn như mưa về cơ thể hắn, nhưng chỉ tóe ra vài đốm lửa mà thôi...
Rất nhanh, súng trong tay bọn cận vệ đã hết sạch đạn, quái vật cười to một tiếng, tiện tay xách chiếc tủ lớn trong phòng ăn lên, ném vào đám cận vệ đứng phía xa, đám cận vệ nhanh chóng sứt đầu mẻ trán, có người còn nằm ngay tại chỗ.
Quái vật cười lớn, đánh một quyền về phía Trần Tiêu!
Cự ly quá gần khiến Trần Tiêu vô phương né tránh ---- hơn nữa bàn ăn phía sau hắn đang có Từ nhị thiếu gia và Bạch Thái MM ẩn thân! Hắn chỉ có thể cắn răng, liều mạng giơ song chưởng lên, xuất toàn lực, dùng nắm tay trần để chống lại...
Oanh! !
Trần Tiêu cảm giác thấy hắn không phải bị người đánh trúng, mà là bị một cái máy đóng cọc tại những công trình thi công đập lên! Sức mạnh quá lớn, khiến đầu óc hắn choáng váng, miệng mũi đều xuất huyết, xương cốt toàn thân chống đỡ hết nổi, vang lên âm thanh răng rắc!
Một quyền này đánh ra... Cho thấy sức mạnh của quái vật này mạnh hơn bản thân nhiều! Cực kỳ nhiều!!!
Phanh!
Quái vật giơ lên một cước, đá Trần Tiêu bay ra ngoài, va thẳng vào bức tường, nhất thời khiến bức tường phía sau rạn nứt, cả người Trần Tiêu dính sâu vào trong bức tường, tên quái vật kia liếc mắt nhìn Trần Tiêu: "Tiểu thái điểu của Phục Vụ Xã, nhớ kỹ tên của lão tử, ta là Hắc Kỵ Sĩ – Bá Vương Long!"
Thân thể Trần Tiêu dính trong bức tường, dưới một quyền vừa rồi toàn thân hắn đều thoát lực, khắp người đau đớn, nghe xong tiếng nói này, hắn đành phải bắc đắc dĩ thở dài...
Quả là một cái tên kinh khủng, sức lực quả thật rất xứng với cái tên Bá Vương Long!
Trong lòng hắn cực kỳ lo lắng, nhưng chỉ có trơ mắt nhìn Bá Vương Long đến gần bàn ăn, nhẹ nhàng nhấc cả bàn ăn lên.
Thế nhưng sau đó...
Trần Tiêu liền ngẩn cả người!
Dưới bàn ăn không hề có bóng dáng của Từ nhị thiếu gia và Bạch Thái MM? ! !
Rõ ràng vừa rồi mình đều nhét cả hai người xuống dưới bàn ăn! ! Trong phòng chỉ có một cánh cửa ra vào, hơn nữa tuy căn phòng rất lớn nhưng không có chỗ nào có thể ẩn núp...
Hai người đi đâu rồi?
Bá Vương Long cũng giận dữ hét lớn: "Người đâu! Tiểu tử Từ gia kia đâu rồi!"
Hắn rít gào một tiếng, hai tay nắm lại, hung hăng đập một quyền xuống nên nhà! Uỳnh, cả căn phòng đều chấn động, trên mặt đất trực tiếp bị hắn đập thành một cái lỗ to!
Trong lòng mù mờ! Chỉ là người chạy đâu mất rồi? !
Đang lúc Trần Tiêu mục trừng khẩu ngốc, bỗng nhiên bên tai vang lên một âm thanh nhỏ nhẹ.
"Trần Tiêu... Ngươi có thể cử động không?"
Rõ ràng là giọng nói của Bạch Thái MM, thế nhưng cho dù Trần Tiêu cố sức quay đầu lại, bên cạnh vẫn không có hình bóng nào?
"Đừng ngạc nhiên, ta đang ở ngay bên cạnh ngươi... Ngươi, ngươi nhìn không thấy ta đâu." Bạch Thái MM cố gắng nhỏ giọng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.