Quyển 4 - Chương 1059: Nữ nhân biết võ thuật
Đông Nhất
28/04/2015
Lưu Cẩm Đường rất khó chịu với Cách Lan Đặc thượng tá, nhưng không lên tiếng ngăn cản, hắn đã từ trong miệng Hoàng Cường biết được chuyện của Lý Chấn và Phương Tố, cũng biết Phương Tố là con gái của Trần Càn Khôn, hơn nữa biết võ nghệ của Phương Tố rất mạnh, cho nên mang tâm tư xem kịch vui. Cách Lan Đặc nhấc đá đập chân mình, vậy mới có trò hay để xem.
Ước Hàn nhìn chằm chằm Phương Tố không nháy mắt, nhíu mày nói: "Việc này có chút không thích hợp."
La Bá Đặc hỏi: "Làm sao vậy?"
Ước Sắt Phu nói xen vào: "Với tính cách của lữ trưởng, hắn khẳng định sẽ không trơ mắt nhìn người nhà chịu thiệt. Huống chi, lữ trưởng rất tôn kính Lý tổng thống, có thể thấy được Lý tổng thống cũng không phải là nhân vật đơn giản. Tuy rằng, chúng ta chưa được thấy thủ đoạn của Lý tổng thống, nhưng chắc là không thể kém được. Hắn tùy ý để thê tử xuống luận võ, khẳng định có chút thủ đoạn, đồng học của chúng ta đi lên khiêu chiến, có thể sẽ phải chịu thiệt."
" Ta không tin, ngươi nhìn bộ dạng mỏng manh của tổng thống phu nhân xem, liệu có được bao nhiêu lợi hại? Kể ra, ta thật sự cũng muốn ngã xuống trong tay tổng thống phu nhân, đó cũng là một loại hạnh phúc, tuyệt thế mỹ nữ." La Bá Đặc bộ dạng say mê nói.
Ước Hàn cười cười khuyến khích: "Ngươi cho rằng là hạnh phúc, vậy lên thử đi."
"Còn lâu, ta sao có thể đánh nữ nhân được? Nhất là nữ nhân xinh đẹp như vậy."
La Bá Đặc đảo mắt, trực tiếp cự tuyệt.
Miệng hắn thì nói như vậy, nhưng trong lòng lại rất tỉnh táo, sẽ không chủ động đi làm chim đầu đàn. Hiện tại ngay cả nội tình của đối phương cũng không minh bạch, hắn tuyệt đối sẽ không lên đài, cứ quan vọng một phen là được.
Phương Tố đi xuống đài, tới sân huấn luyện.
Nàng ta tay cầm trường kiếm chưa ra khỏi vỏ, ánh mắt chiếu lên người đệ tử quân giáo Tây Điểm, thản nhiên nói: "Người thứ nhất chủ động lên khiêu chiến ta sẽ nhường, không đến nỗi khiến hắn mất mặt." Tuy nói Phương Tố là nữ tử, nhưng lời nói lại đầy khiêu khích. Lời này vừa nói ra, các đệ tử cơ hồ đều tức giận nhìn nhau, hận không thể tẩn cho Phương Tố một trận.
Nữ nhân này có chút kiêu ngạo!
Phương Tố cười mỉa mai, nói tiếp: "Không ai dám tới à? Nhiều nam nhân như vậy lại đi sợ một nữ tử ư."
Các đệ tử ồ lên, có người đã sẵn tay áo.
"Ta lên."
Một đệ tử thân cao gần một mét chín mươi, dáng người to lớn, giống như một con trâu đực đi lên. Hắn vươn tay ra vỗ ngực, khuỷu tay nâng lên. cố khoe cơ bắp trên tay, kiêu ngạo tự đắc nói: "Tổng thống phu nhân, nhìn thấy đây là gì chưa? Đây là cơ bắp bằng sắt đó. Với năng lực của ngươi, cho dù để ngươi đánh thì ngươi cũng chẳng làm gì được."
Hắn hai tay chống nạnh, đứng sừng sững, giống như một tòa tháp sắt.
Đệ tử liếc nhìn Phương Tố, thản nhiên nói: "Ta chỉ đứng ở chỗ này để mặc cho ngươi đánh."
"Ngươi chắc chứ?" Phương Tố tựa cười mà như không phải cười nói.
"Đương nhiên!"
Đệ tử ngẩng đầu, không chút do dự nói.
Hắn giống như một tòa tháp sắt đứng trên mặt đất, vẻ mặt ngang tàng, không để Phương Tố ở trong mắt. Phương Tố cười cười, cũng không cự lại, cầm kiếm chậm rãi đi về phía trước, từng bước một tới gần đệ tử này. Một màn này lọt vào trong mắt Lý Chấn, hắn trong lòng thầm than Phương Tố đã học cách tạo không khí rồi, bước chân nhìn như rất chậm, nhưng mỗi một bước tiến lên lại đề thăng khí thế của mình.
Đồng thời, bước chân như vậy khiến đối phương cảm nhận được một cỗ áp lực, bất giác trở nên khẩn trương. Không nghi ngờ gì nữa, Phương Tố chính là đang làm như vậy, nàng ta chậm rãi đi về phía trước, là muốn khiến đệ tử cảm thấy áp lực.
Có câu người trong nghề thấy môn đạo, người thường xem náo nhiệt, Cách Lan Đặc chính là thuộc loại xem náo nhiệt.
Hắn nhìn Phương Tố rón ra rón rén đi tới, cười nói nói: "Lý tổng thống, tôn phu nhân thong thả đi tới, thật là cẩn thận, khác hẳn những lời nói hùng hồn vừa rồi. Theo ta thấy, đúng như lời các đệ tử nói, cho dù tùy ý để tôn phu nhân đánh thì cũng chẳng có hiệu quả gì. Ngài bảo phu nhân ra chiến đấu, đây là sai lầm lớn."
Lý Chấn nói: "Cứ chống mắt lên mà xem."
Lâm Khẳng biết Lý Chấn làm việc cẩn thận, thấy Lý Chấn như vậy như vậy thì trong lòng bắt đầu bồn chồn.
Lần này có thể thắng không?
Phương Tố tới gần đệ tử, ba thước cách đệ tử không đến ba thước, khẽ quát một tiếng, giậm chân một cái, không ngờ như tia chớp bay lên. Lập tức, nàng ta giống như một mũi tên nhọn, dùng thế sét đánh không kịp bưng tai lao về phía trước. Tốc độ này, sức bật nháy mắt khiến đệ tử chung quanh sửng sốt, Cách Lan Đặc đá há to miệng, bị một màn đột nhiên xảy ra trong sân huấn luyện dọa cho sợ hãi.
"Ầm."
Thân thể của đệ tử như núi run rẩy như bị điện giật.
Tiếng kêu thảm thiết vang lên, đệ tử ngã xuống đất.
Phương Tố chỉ dùng vỏ kiếm đâm trúng người đệ tử, đã đánh ngã được hắn. Đệ tử Chung quanh tất cả đều sửng sốt, liên tục kinh hô. Một bộ phận đệ tử trong mắt lánh lấp sáng, như là trong mắt có hoa đào đang bay lên, thành kẻ dưới váy lựu của Phương Tố. Một chiêu này của Phương Tố rất nhanh chóng, rất quyết đoán, rất sắc bén, thế cho nên đệ tử không có sức chống cự.
Một kích đã thủ thắng!
Phương Tố đứng trước mặt đệ tử, nói: "Kéo hắn xuống."
Hai đệ tử xông lên lôi đệ tử đã ngã xuống.
Phương Tố tay áo tung bay, giống như thần tiên, nàng ta nhìn về phía đệ tử chung quanh, hỏi: "Còn có ai nữa không?"
"Ta tới." Tiếng hét lớn lại một lần nữa vang lên.
Người lên tiếng chính là La Bá Đặc. Hắn vừa rồi đã thấy Phương Tố xuất thủ, biết nữ tử này phi thường lợi hại. Đồng thời, hắn cũng có chút ngưỡng mộ Phương Tố, quyết đoán đi lên. La Bá Đặc sau khi đứng vững, ôm quyền nói: "Phu nhân, ta biết ngài là cao thủ võ thuật, cho nên ta không lưu tình đâu, xin ngài thứ lỗi. Xem chiêu."
"Hây."
La Bá Đặc gầm khẽ một tiếng, vung quyền xông lên.
"Bốp."
Vỏ kiếm của Phương Tố lại một lần nữa đâm trúng La Bá Đặc, hai bên đều khựng lại.
Ngay sau đó, La Bá Đặc ngửa đầu ngã xuống đất.
Cảnh này khiến các đệ tử nghẹn họng nhìn trân trối, Cách Lan Đặc cũng choáng váng. Nữ nhân này sao lợi hại như vậy! Bất kể đệ tử kiểu gì cũng , đều một chiêu giết địch, thủ đoạn thì nhanh chóng, khiến người ta khó có thể tưởng tượng. Đức Lạp Phỉ Nhĩ Đức than khẽ một tiếng, nhìn Cách Lan Đặc, nghĩ thầm đều là tự đi gây chuyện, khiến quân giáo không giữ được mặt mũi.
Ước Hàn nhìn chằm chằm Phương Tố, lại nhìn chằm chằm Lý Chấn, tròng mắt chuyển động, bỗng nhiên nói khẽ: "Ước Sắt Phu, Lý tổng thống không xuất thủ, ngược lại để phu nhân xuất thủ. Ngươi nói, liệu có tồn tại khả năng phu nhân của Lý tổng thống vừa là nữ nhân của hắn, cũng là bảo tiêu của hắn. Mà võ nghệ của Lý tổng thống thì lại rất bình thường."
Ước Sắt Phu nói: "Ngươi sao lại nghĩ vậy?"
Ước Hàn cười hắc hắc, nói: "Ta đột nhiên sinh ra linh cảm."
Ước Sắt Phu hỏi: "Ngươi muốn làm gì?"
Ước Hàn ha ha cười, nói: "Ngươi đã đoán ra kết quả rồi, còn hỏi làm gì."
Dứt lời, Ước Hàn chủ động đứng lên, sai người lôi La Bá Đặc xuống, sau đó nhìn về phía Lý Chấn trên đài chủ tịch, cao giọng nói: "Nghe nói Lý tổng thống là từ một tiểu binh từng bước đi lên, cuối cùng trở thành tổng thống, nói vậy Lý tổng thống cũng tinh thông võ thuật. Ta không muốn đấu với phu nhân của ngài, mà muốn đánh một trận với ngài, không biết Lý tổng thống có dám ứng chiến hay không!"
Tiểu tử này lá gan rất lớn, trực tiếp khiêu chiến Lý Chấn.
Ước Hàn nhìn chằm chằm Phương Tố không nháy mắt, nhíu mày nói: "Việc này có chút không thích hợp."
La Bá Đặc hỏi: "Làm sao vậy?"
Ước Sắt Phu nói xen vào: "Với tính cách của lữ trưởng, hắn khẳng định sẽ không trơ mắt nhìn người nhà chịu thiệt. Huống chi, lữ trưởng rất tôn kính Lý tổng thống, có thể thấy được Lý tổng thống cũng không phải là nhân vật đơn giản. Tuy rằng, chúng ta chưa được thấy thủ đoạn của Lý tổng thống, nhưng chắc là không thể kém được. Hắn tùy ý để thê tử xuống luận võ, khẳng định có chút thủ đoạn, đồng học của chúng ta đi lên khiêu chiến, có thể sẽ phải chịu thiệt."
" Ta không tin, ngươi nhìn bộ dạng mỏng manh của tổng thống phu nhân xem, liệu có được bao nhiêu lợi hại? Kể ra, ta thật sự cũng muốn ngã xuống trong tay tổng thống phu nhân, đó cũng là một loại hạnh phúc, tuyệt thế mỹ nữ." La Bá Đặc bộ dạng say mê nói.
Ước Hàn cười cười khuyến khích: "Ngươi cho rằng là hạnh phúc, vậy lên thử đi."
"Còn lâu, ta sao có thể đánh nữ nhân được? Nhất là nữ nhân xinh đẹp như vậy."
La Bá Đặc đảo mắt, trực tiếp cự tuyệt.
Miệng hắn thì nói như vậy, nhưng trong lòng lại rất tỉnh táo, sẽ không chủ động đi làm chim đầu đàn. Hiện tại ngay cả nội tình của đối phương cũng không minh bạch, hắn tuyệt đối sẽ không lên đài, cứ quan vọng một phen là được.
Phương Tố đi xuống đài, tới sân huấn luyện.
Nàng ta tay cầm trường kiếm chưa ra khỏi vỏ, ánh mắt chiếu lên người đệ tử quân giáo Tây Điểm, thản nhiên nói: "Người thứ nhất chủ động lên khiêu chiến ta sẽ nhường, không đến nỗi khiến hắn mất mặt." Tuy nói Phương Tố là nữ tử, nhưng lời nói lại đầy khiêu khích. Lời này vừa nói ra, các đệ tử cơ hồ đều tức giận nhìn nhau, hận không thể tẩn cho Phương Tố một trận.
Nữ nhân này có chút kiêu ngạo!
Phương Tố cười mỉa mai, nói tiếp: "Không ai dám tới à? Nhiều nam nhân như vậy lại đi sợ một nữ tử ư."
Các đệ tử ồ lên, có người đã sẵn tay áo.
"Ta lên."
Một đệ tử thân cao gần một mét chín mươi, dáng người to lớn, giống như một con trâu đực đi lên. Hắn vươn tay ra vỗ ngực, khuỷu tay nâng lên. cố khoe cơ bắp trên tay, kiêu ngạo tự đắc nói: "Tổng thống phu nhân, nhìn thấy đây là gì chưa? Đây là cơ bắp bằng sắt đó. Với năng lực của ngươi, cho dù để ngươi đánh thì ngươi cũng chẳng làm gì được."
Hắn hai tay chống nạnh, đứng sừng sững, giống như một tòa tháp sắt.
Đệ tử liếc nhìn Phương Tố, thản nhiên nói: "Ta chỉ đứng ở chỗ này để mặc cho ngươi đánh."
"Ngươi chắc chứ?" Phương Tố tựa cười mà như không phải cười nói.
"Đương nhiên!"
Đệ tử ngẩng đầu, không chút do dự nói.
Hắn giống như một tòa tháp sắt đứng trên mặt đất, vẻ mặt ngang tàng, không để Phương Tố ở trong mắt. Phương Tố cười cười, cũng không cự lại, cầm kiếm chậm rãi đi về phía trước, từng bước một tới gần đệ tử này. Một màn này lọt vào trong mắt Lý Chấn, hắn trong lòng thầm than Phương Tố đã học cách tạo không khí rồi, bước chân nhìn như rất chậm, nhưng mỗi một bước tiến lên lại đề thăng khí thế của mình.
Đồng thời, bước chân như vậy khiến đối phương cảm nhận được một cỗ áp lực, bất giác trở nên khẩn trương. Không nghi ngờ gì nữa, Phương Tố chính là đang làm như vậy, nàng ta chậm rãi đi về phía trước, là muốn khiến đệ tử cảm thấy áp lực.
Có câu người trong nghề thấy môn đạo, người thường xem náo nhiệt, Cách Lan Đặc chính là thuộc loại xem náo nhiệt.
Hắn nhìn Phương Tố rón ra rón rén đi tới, cười nói nói: "Lý tổng thống, tôn phu nhân thong thả đi tới, thật là cẩn thận, khác hẳn những lời nói hùng hồn vừa rồi. Theo ta thấy, đúng như lời các đệ tử nói, cho dù tùy ý để tôn phu nhân đánh thì cũng chẳng có hiệu quả gì. Ngài bảo phu nhân ra chiến đấu, đây là sai lầm lớn."
Lý Chấn nói: "Cứ chống mắt lên mà xem."
Lâm Khẳng biết Lý Chấn làm việc cẩn thận, thấy Lý Chấn như vậy như vậy thì trong lòng bắt đầu bồn chồn.
Lần này có thể thắng không?
Phương Tố tới gần đệ tử, ba thước cách đệ tử không đến ba thước, khẽ quát một tiếng, giậm chân một cái, không ngờ như tia chớp bay lên. Lập tức, nàng ta giống như một mũi tên nhọn, dùng thế sét đánh không kịp bưng tai lao về phía trước. Tốc độ này, sức bật nháy mắt khiến đệ tử chung quanh sửng sốt, Cách Lan Đặc đá há to miệng, bị một màn đột nhiên xảy ra trong sân huấn luyện dọa cho sợ hãi.
"Ầm."
Thân thể của đệ tử như núi run rẩy như bị điện giật.
Tiếng kêu thảm thiết vang lên, đệ tử ngã xuống đất.
Phương Tố chỉ dùng vỏ kiếm đâm trúng người đệ tử, đã đánh ngã được hắn. Đệ tử Chung quanh tất cả đều sửng sốt, liên tục kinh hô. Một bộ phận đệ tử trong mắt lánh lấp sáng, như là trong mắt có hoa đào đang bay lên, thành kẻ dưới váy lựu của Phương Tố. Một chiêu này của Phương Tố rất nhanh chóng, rất quyết đoán, rất sắc bén, thế cho nên đệ tử không có sức chống cự.
Một kích đã thủ thắng!
Phương Tố đứng trước mặt đệ tử, nói: "Kéo hắn xuống."
Hai đệ tử xông lên lôi đệ tử đã ngã xuống.
Phương Tố tay áo tung bay, giống như thần tiên, nàng ta nhìn về phía đệ tử chung quanh, hỏi: "Còn có ai nữa không?"
"Ta tới." Tiếng hét lớn lại một lần nữa vang lên.
Người lên tiếng chính là La Bá Đặc. Hắn vừa rồi đã thấy Phương Tố xuất thủ, biết nữ tử này phi thường lợi hại. Đồng thời, hắn cũng có chút ngưỡng mộ Phương Tố, quyết đoán đi lên. La Bá Đặc sau khi đứng vững, ôm quyền nói: "Phu nhân, ta biết ngài là cao thủ võ thuật, cho nên ta không lưu tình đâu, xin ngài thứ lỗi. Xem chiêu."
"Hây."
La Bá Đặc gầm khẽ một tiếng, vung quyền xông lên.
"Bốp."
Vỏ kiếm của Phương Tố lại một lần nữa đâm trúng La Bá Đặc, hai bên đều khựng lại.
Ngay sau đó, La Bá Đặc ngửa đầu ngã xuống đất.
Cảnh này khiến các đệ tử nghẹn họng nhìn trân trối, Cách Lan Đặc cũng choáng váng. Nữ nhân này sao lợi hại như vậy! Bất kể đệ tử kiểu gì cũng , đều một chiêu giết địch, thủ đoạn thì nhanh chóng, khiến người ta khó có thể tưởng tượng. Đức Lạp Phỉ Nhĩ Đức than khẽ một tiếng, nhìn Cách Lan Đặc, nghĩ thầm đều là tự đi gây chuyện, khiến quân giáo không giữ được mặt mũi.
Ước Hàn nhìn chằm chằm Phương Tố, lại nhìn chằm chằm Lý Chấn, tròng mắt chuyển động, bỗng nhiên nói khẽ: "Ước Sắt Phu, Lý tổng thống không xuất thủ, ngược lại để phu nhân xuất thủ. Ngươi nói, liệu có tồn tại khả năng phu nhân của Lý tổng thống vừa là nữ nhân của hắn, cũng là bảo tiêu của hắn. Mà võ nghệ của Lý tổng thống thì lại rất bình thường."
Ước Sắt Phu nói: "Ngươi sao lại nghĩ vậy?"
Ước Hàn cười hắc hắc, nói: "Ta đột nhiên sinh ra linh cảm."
Ước Sắt Phu hỏi: "Ngươi muốn làm gì?"
Ước Hàn ha ha cười, nói: "Ngươi đã đoán ra kết quả rồi, còn hỏi làm gì."
Dứt lời, Ước Hàn chủ động đứng lên, sai người lôi La Bá Đặc xuống, sau đó nhìn về phía Lý Chấn trên đài chủ tịch, cao giọng nói: "Nghe nói Lý tổng thống là từ một tiểu binh từng bước đi lên, cuối cùng trở thành tổng thống, nói vậy Lý tổng thống cũng tinh thông võ thuật. Ta không muốn đấu với phu nhân của ngài, mà muốn đánh một trận với ngài, không biết Lý tổng thống có dám ứng chiến hay không!"
Tiểu tử này lá gan rất lớn, trực tiếp khiêu chiến Lý Chấn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.