Quyển 4 - Chương 1017: Tính cách có thù tất báo
Đông Nhất
01/04/2015
Người phát ra tiếng cười là
quốc vụ khanh Tây Hoa Đức, hắn vẻ mặt trêu tức nhìn chằm chằm Hoàng
Cường, tựa cười mà như không phải cười. . Một lát sau, Tây Hoa Đức cầm
lấy cốc kem trước mặt, quơ quơ, cười dài nói: "Bên trong cốc không phải
thứ ăn nóng mà là thức ăn lạnh, có thể ăn ngay." Vừa nói Tây Hoa Đức
vừa cầm thìa múc kem ăn, bộ dạng say mê.
Mặt Hoàng Cường trong chốc lát trở nên đỏ bừng, nổi giận đùng đùng.
Lão già Mỹ này quá kiêu ngạo.
Lý Chấn thấy Tây Hoa Đức cười nhạo Hoàng Cường, trong lòng cũng rất mất hứng.
Năm đó, khi Lâm Tắc Từ đảm nhiệm Tổng đốc Lưỡng Quảng, ở Quảng Châu cũng từng gặp phải đám lãnh sự nước ANh Pháp Mỹ dùng kem để chế giễu, Lâm Tắc Từ đương nhiên không nhường, lại mở tiệc chiêu đãi lãnh sự Anh, Pháp, <ỹ, dùng thức ăn Trung Quốc để phản kích, khiến người nước ngoài chịu khổ. Hiện giờ chuyện Lâm Tắc Từ từng gặp phải lại xảy ra với Hoàng Cường, khiến Lý Chấn thực sự rất khinh bỉ cách xử sự của Tây Hoa Đức.
Lý Chấn áp chế tức giận trong lòng, cười dài nói: "Tây Hoa Đức các hạ, người này bên cạnh ta tên là Hoàng Cường, là một quân nhân rất lợi hại. Hắn chỉ biết đánh giặc trên chiến trường, không hiểu thói quen ẩm thực của nước Mỹ, cũng không hiểu cách dùng dao nĩa, thỉnh chư vị thứ lỗi."
Sau khi nói xong, Lý Chấn cầm lấy dao nĩa, u nhã ăn thịt bò bít tết.
Động tác thuần thục của Lý Chấn, cùng với tư thái u nhã Lý Chấn thể hiện ra, khiến mày Tây Hoa Đức run lên.
Tổng thống Trung Quốc chẳng lẽ là lớn lên ở nước ngoài trên?
Nói tiếng Anh lưu loát, còn có trình độ dùng dao nĩa thuần thục, cùng với phong độ thể hiện ra, đều khiến Tây Hoa Đức cảm thấy bất khả tư nghị. Tây Hoa Đức buông dao nĩa trong tay hỏi,: "Lý tổng thống, trong lòng có ta một vấn đề muốn thỉnh giáo ngài, không biết nên mở miệng thế nào."
Lý Chấn thản nhiên nói: "Mời nói!"
Lâm Khẳng nhìn Tây Hoa Đức, dùng ánh mắt ý bảo, Tây Hoa Đức đừng gây sự với Lý Chấn.
Bọn người Tả Tông Đường, Tằng Kỷ Trạch, Hoàng Cường, Dung Hoành trở nên khẩn trương, tựa hồ nhìn thấy cục diện giương cung bạt kiếm.
Đồng thời, Dung Hoành còn phụ trách phiên dịch cho đám người Tả Tông Đường.
Tiếng Anh của Dung Hoành rất tốt, tốc độ phiên dịch cực nhanh, khiến đám người Tả Tông Đường trong thời gian ngắn nhất biết tình huống đối thoại của Lý Chấn và Tây Hoa Đức.
Tây Hoa Đức vẫn không nhanh không chậm nói: "Lý tổng thống dùng sức một người thành lập Trung Quốc, công huân trác tuyệt, khiến người ta bội phục, có thể nói là đệ nhất nhân của Trung Quốc từ xưa đến nay. Nhưng ta quan sát cử chỉ ngôn hành của Lý tổng thống, không chỉ có thể nói tiếng Anh lưu loát, còn có thể vận dụng thuần thục dao nĩa để ăn cơm, Lý tổng thống cử chỉ chi tao nhã, tuyệt đối không phải một người thường. Xin hỏi Lý - tổng thống, ngài lớn lên ở quốc gia nào?"
Lý Chấn cười nói: "Ta chưa bao giờ ở nước ngoài sống dù chỉ một ngày!"
"Không thể!" Tây Hoa Đức nói.
Lâm Khẳng cũng lắc đầu nói: "Lý - tổng thống đừng nói đùa."
Lý Chấn giải thích nói: "Đại thế giới, vô kì bất hữu. Ta biết tiếng anh và một số thứ của nước ngoài cũng không phải là lạ. Huống hồ, đây hoàn toàn là ta mời người dạy, hoặc là ta trời sinh đã biết rồi."
Đám người Lâm Khẳng, Tây Hoa Đức sau khi nghe xong, bĩu môi.
Hai người đều có khuynh hướng có người chuyên môn dạy Lý Chấn, nếu không Lý Chấn sẽ không lợi hại như vậy.
Lý Chấn đổi đề tài, nói: "Lên cơm Tàu đi, ta không quen ăn đồ nước ngoài."
Hắn buông dao nĩa trong tay rồi phân phó một tiếng, Lâm Khẳng không hề dây dưa chuyện Lý Chấn biết tiếng Anh, nhắc nhở bồi bàn đưa đồ ăn lên. Bồi bàn lập tức tức đi truyền lời, rất nhanh liền có những món ăn Tàu lên bàn. Những thứ này cơ hồ đều là đồ ăn cung đình, sắc hương đều đủ, vừa nhìn đã biết là đại trù Trung Quốc làm. Lý Chấn nhìn một vòng, hài lòng gật đầu nói: "Tổng thống tiên sinh có lòng, không ngờ tìm một đại trù chân chính làm thức ăn."
Lâm Khẳng cười nói: "Đây là đại trù số một ta tìm từ phố Tàu tới, tất nhiên là thực lực bất phàm, Lý - tổng thống thử đi."
Lý Chấn mỉm cười nói: "Được, mang đũa lên, đồ ăn Trung Quốc đương nhiên phải dùng đũa rồi."
Lâm Khẳng sớm có chuẩn bị, sai người hầu mang đũa lên. Lý Chấn cầm lấy đũa thử một miếng đồ ăn, chậc chậc khen ngợi, tán thưởng: "Hương vị rất ngon, mọi người đều động đũa đi, , đây chính là thứ tốt, thật hiếm có khi được ở bên ngoài vẫn có thể ăn được thức ăn Trung Quốc." Ánh mắt Lý Chấn lại nhìn về phía Tây Hoa Đức, cười dài nói: "Tây Hoa Đức tiên sinh, thỉnh!"
Tây Hoa Đức không tiên cầm lấy đũa chuẩn bị gắp thức ăn.
Trước đó, Tây Hoa Đức đã học qua, nhưng lâm thời ra trận vẫn không quen lắm.
Hắn gắp đồ ăn, vừa nhấc đũa thì đồ ăn rơi xuống bàn. Tây Hoa Đức cũng không buông xuôi, lại vươn đũa ra gắp. Nhưng lần này thế nào cũng không gắp lên được, tình huống này khiến cho Tây Hoa Đức mặt nóng lên. Lúc này, Lý Chấn chủ động giúp Tây Hoa Đức, gắp đồ ăn vào trong bát Tây Hoa Đức, cười dài nói: "Tây Hoa Đức các hạ, ngài không gắp được đồ ăn là sự khác biệt giữa hai nước, người Mỹ quen dùng dùng dao nĩa, mà người Trung Quốc thì quen dùng đũa."
"Đúng đúng."
Tây Hoa Đức trong lòng lại thầm hổ thẹn, nghĩ rằng vừa rồi không nên cười nhạo Hoàng Cường.
Suy nghĩ nay vừa hiện ra trong đầu hắn thì Lý Chấn lại tiếp tục nói: "Tựa như vừa rồi Hoàng Cường dùng miệng thổi kem, hắn căn bản chưa thấy kem bao giờ, sao có thể biết nước cũng không phải bởi vì nóng mà có? Tây Hoa Đức các hạ không dùng được đũa, là trước kia chưa dùng nên mới vậy, hai người đều chung đạo lý này."
Trong khoảnh khắc, Tây Hoa Đức mặt giống như nhọ nồi.
Lý Chấn sắc mặt như thường, không thèm nhìn Tây Hoa Đức một cái. Lần này, Tây Hoa Đức xem như triệt để lĩnh giáo tính tình của Lý Chấnrồi, người này tuyệt đối không phải là người có thể nuốt xuống cục tức, thuộc laoij người có thù tất báo. Hoa Đức liên tục hai lần đối nghịch với Lý Chấn, liên tục hai lần bị Lý Chấn phản kích, trong lòng cũng tức giận. Hắn nhìn Lý Chấn một cái, cố nén giận, nghĩ rằng mình mang cái mặt già này ra cãi nhau với Lý Chấn không phải là mất mặt trên?
Quên đi, không nói nữa, để tránh mất mặt.
Tây Hoa Đức buông đũa, cầm lấy dao nĩa chậm rãi ăn.
Lý Chấn không đuổi cùng giết tận, rất đúng lúc dừng lại, bảo đám người Tả Tông Đường, Dung Hoành, Hoàng Cường ăn cơm. Người của mình ăn đồ mình, trong lòng rất cao hứng.Một bữa yến hội kết thúc, không khí không ấm không nóng, sau khi yến hội kết thúc, Lâm Khẳng an bài xong cho bọn Lý Chấn, sau đó nói với Lý Chấn: "Lý tổng thống, các ngươi đường xa mà tới, trước tiên ở San Francisco nghỉ ngơi vào ngày dạo phố, xem tình huống của người Trung Quốc ở đây, sau đó lại khởi hành tới Washington, thế nào?"
Lý Chấn cười nói: "Tổng thống tiên sinh lo lắng chu toàn, cám ơn!"
Lâm Khẳng cười nói: "Đừng khách khí, ta cáo từ, Lý tổng thống nghỉ ngơi sớm."
Sau khi nói xong, Lâm Khẳng xoay người rời khỏi.
Không lâu sau, Hoàng Cường đi nhanh bước vào, nói: "Tổng thống, bên ngoài có một người gọi là Đường Hoài Đức. Người này nói là tổng thương của phố người Hoa, muốn gặp mặt tổng thống."
"Thỉnh!"
Lý Chấn gật đầu nói.
Mặt Hoàng Cường trong chốc lát trở nên đỏ bừng, nổi giận đùng đùng.
Lão già Mỹ này quá kiêu ngạo.
Lý Chấn thấy Tây Hoa Đức cười nhạo Hoàng Cường, trong lòng cũng rất mất hứng.
Năm đó, khi Lâm Tắc Từ đảm nhiệm Tổng đốc Lưỡng Quảng, ở Quảng Châu cũng từng gặp phải đám lãnh sự nước ANh Pháp Mỹ dùng kem để chế giễu, Lâm Tắc Từ đương nhiên không nhường, lại mở tiệc chiêu đãi lãnh sự Anh, Pháp, <ỹ, dùng thức ăn Trung Quốc để phản kích, khiến người nước ngoài chịu khổ. Hiện giờ chuyện Lâm Tắc Từ từng gặp phải lại xảy ra với Hoàng Cường, khiến Lý Chấn thực sự rất khinh bỉ cách xử sự của Tây Hoa Đức.
Lý Chấn áp chế tức giận trong lòng, cười dài nói: "Tây Hoa Đức các hạ, người này bên cạnh ta tên là Hoàng Cường, là một quân nhân rất lợi hại. Hắn chỉ biết đánh giặc trên chiến trường, không hiểu thói quen ẩm thực của nước Mỹ, cũng không hiểu cách dùng dao nĩa, thỉnh chư vị thứ lỗi."
Sau khi nói xong, Lý Chấn cầm lấy dao nĩa, u nhã ăn thịt bò bít tết.
Động tác thuần thục của Lý Chấn, cùng với tư thái u nhã Lý Chấn thể hiện ra, khiến mày Tây Hoa Đức run lên.
Tổng thống Trung Quốc chẳng lẽ là lớn lên ở nước ngoài trên?
Nói tiếng Anh lưu loát, còn có trình độ dùng dao nĩa thuần thục, cùng với phong độ thể hiện ra, đều khiến Tây Hoa Đức cảm thấy bất khả tư nghị. Tây Hoa Đức buông dao nĩa trong tay hỏi,: "Lý tổng thống, trong lòng có ta một vấn đề muốn thỉnh giáo ngài, không biết nên mở miệng thế nào."
Lý Chấn thản nhiên nói: "Mời nói!"
Lâm Khẳng nhìn Tây Hoa Đức, dùng ánh mắt ý bảo, Tây Hoa Đức đừng gây sự với Lý Chấn.
Bọn người Tả Tông Đường, Tằng Kỷ Trạch, Hoàng Cường, Dung Hoành trở nên khẩn trương, tựa hồ nhìn thấy cục diện giương cung bạt kiếm.
Đồng thời, Dung Hoành còn phụ trách phiên dịch cho đám người Tả Tông Đường.
Tiếng Anh của Dung Hoành rất tốt, tốc độ phiên dịch cực nhanh, khiến đám người Tả Tông Đường trong thời gian ngắn nhất biết tình huống đối thoại của Lý Chấn và Tây Hoa Đức.
Tây Hoa Đức vẫn không nhanh không chậm nói: "Lý tổng thống dùng sức một người thành lập Trung Quốc, công huân trác tuyệt, khiến người ta bội phục, có thể nói là đệ nhất nhân của Trung Quốc từ xưa đến nay. Nhưng ta quan sát cử chỉ ngôn hành của Lý tổng thống, không chỉ có thể nói tiếng Anh lưu loát, còn có thể vận dụng thuần thục dao nĩa để ăn cơm, Lý tổng thống cử chỉ chi tao nhã, tuyệt đối không phải một người thường. Xin hỏi Lý - tổng thống, ngài lớn lên ở quốc gia nào?"
Lý Chấn cười nói: "Ta chưa bao giờ ở nước ngoài sống dù chỉ một ngày!"
"Không thể!" Tây Hoa Đức nói.
Lâm Khẳng cũng lắc đầu nói: "Lý - tổng thống đừng nói đùa."
Lý Chấn giải thích nói: "Đại thế giới, vô kì bất hữu. Ta biết tiếng anh và một số thứ của nước ngoài cũng không phải là lạ. Huống hồ, đây hoàn toàn là ta mời người dạy, hoặc là ta trời sinh đã biết rồi."
Đám người Lâm Khẳng, Tây Hoa Đức sau khi nghe xong, bĩu môi.
Hai người đều có khuynh hướng có người chuyên môn dạy Lý Chấn, nếu không Lý Chấn sẽ không lợi hại như vậy.
Lý Chấn đổi đề tài, nói: "Lên cơm Tàu đi, ta không quen ăn đồ nước ngoài."
Hắn buông dao nĩa trong tay rồi phân phó một tiếng, Lâm Khẳng không hề dây dưa chuyện Lý Chấn biết tiếng Anh, nhắc nhở bồi bàn đưa đồ ăn lên. Bồi bàn lập tức tức đi truyền lời, rất nhanh liền có những món ăn Tàu lên bàn. Những thứ này cơ hồ đều là đồ ăn cung đình, sắc hương đều đủ, vừa nhìn đã biết là đại trù Trung Quốc làm. Lý Chấn nhìn một vòng, hài lòng gật đầu nói: "Tổng thống tiên sinh có lòng, không ngờ tìm một đại trù chân chính làm thức ăn."
Lâm Khẳng cười nói: "Đây là đại trù số một ta tìm từ phố Tàu tới, tất nhiên là thực lực bất phàm, Lý - tổng thống thử đi."
Lý Chấn mỉm cười nói: "Được, mang đũa lên, đồ ăn Trung Quốc đương nhiên phải dùng đũa rồi."
Lâm Khẳng sớm có chuẩn bị, sai người hầu mang đũa lên. Lý Chấn cầm lấy đũa thử một miếng đồ ăn, chậc chậc khen ngợi, tán thưởng: "Hương vị rất ngon, mọi người đều động đũa đi, , đây chính là thứ tốt, thật hiếm có khi được ở bên ngoài vẫn có thể ăn được thức ăn Trung Quốc." Ánh mắt Lý Chấn lại nhìn về phía Tây Hoa Đức, cười dài nói: "Tây Hoa Đức tiên sinh, thỉnh!"
Tây Hoa Đức không tiên cầm lấy đũa chuẩn bị gắp thức ăn.
Trước đó, Tây Hoa Đức đã học qua, nhưng lâm thời ra trận vẫn không quen lắm.
Hắn gắp đồ ăn, vừa nhấc đũa thì đồ ăn rơi xuống bàn. Tây Hoa Đức cũng không buông xuôi, lại vươn đũa ra gắp. Nhưng lần này thế nào cũng không gắp lên được, tình huống này khiến cho Tây Hoa Đức mặt nóng lên. Lúc này, Lý Chấn chủ động giúp Tây Hoa Đức, gắp đồ ăn vào trong bát Tây Hoa Đức, cười dài nói: "Tây Hoa Đức các hạ, ngài không gắp được đồ ăn là sự khác biệt giữa hai nước, người Mỹ quen dùng dùng dao nĩa, mà người Trung Quốc thì quen dùng đũa."
"Đúng đúng."
Tây Hoa Đức trong lòng lại thầm hổ thẹn, nghĩ rằng vừa rồi không nên cười nhạo Hoàng Cường.
Suy nghĩ nay vừa hiện ra trong đầu hắn thì Lý Chấn lại tiếp tục nói: "Tựa như vừa rồi Hoàng Cường dùng miệng thổi kem, hắn căn bản chưa thấy kem bao giờ, sao có thể biết nước cũng không phải bởi vì nóng mà có? Tây Hoa Đức các hạ không dùng được đũa, là trước kia chưa dùng nên mới vậy, hai người đều chung đạo lý này."
Trong khoảnh khắc, Tây Hoa Đức mặt giống như nhọ nồi.
Lý Chấn sắc mặt như thường, không thèm nhìn Tây Hoa Đức một cái. Lần này, Tây Hoa Đức xem như triệt để lĩnh giáo tính tình của Lý Chấnrồi, người này tuyệt đối không phải là người có thể nuốt xuống cục tức, thuộc laoij người có thù tất báo. Hoa Đức liên tục hai lần đối nghịch với Lý Chấn, liên tục hai lần bị Lý Chấn phản kích, trong lòng cũng tức giận. Hắn nhìn Lý Chấn một cái, cố nén giận, nghĩ rằng mình mang cái mặt già này ra cãi nhau với Lý Chấn không phải là mất mặt trên?
Quên đi, không nói nữa, để tránh mất mặt.
Tây Hoa Đức buông đũa, cầm lấy dao nĩa chậm rãi ăn.
Lý Chấn không đuổi cùng giết tận, rất đúng lúc dừng lại, bảo đám người Tả Tông Đường, Dung Hoành, Hoàng Cường ăn cơm. Người của mình ăn đồ mình, trong lòng rất cao hứng.Một bữa yến hội kết thúc, không khí không ấm không nóng, sau khi yến hội kết thúc, Lâm Khẳng an bài xong cho bọn Lý Chấn, sau đó nói với Lý Chấn: "Lý tổng thống, các ngươi đường xa mà tới, trước tiên ở San Francisco nghỉ ngơi vào ngày dạo phố, xem tình huống của người Trung Quốc ở đây, sau đó lại khởi hành tới Washington, thế nào?"
Lý Chấn cười nói: "Tổng thống tiên sinh lo lắng chu toàn, cám ơn!"
Lâm Khẳng cười nói: "Đừng khách khí, ta cáo từ, Lý tổng thống nghỉ ngơi sớm."
Sau khi nói xong, Lâm Khẳng xoay người rời khỏi.
Không lâu sau, Hoàng Cường đi nhanh bước vào, nói: "Tổng thống, bên ngoài có một người gọi là Đường Hoài Đức. Người này nói là tổng thương của phố người Hoa, muốn gặp mặt tổng thống."
"Thỉnh!"
Lý Chấn gật đầu nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.