Quyển 4 - Chương 1005: Tổng thống hồi kinh
Đông Nhất
27/03/2015
Mạc Nguyên Sinh nhìn thấy vẻ mặt của Triệu Liệt Văn, minh bạch Triệu Liệt Văn đối với hắn hận thấu xương. .
Nhưng, hắn lại không có cách nào.
Nếu lựa chọn đứng ở bên Quế Lương, nhất định phải toàn lực giúp Thuận Phúc, điều này đối với hắn mới có lợi. Đồng thời, Mạc Nguyên Sinh trong lòng thầm sốt ruột, nếu không có viện binh, hắn hẳn phải chết không nghi ngờ gì nữa.
Triệu Liệt Văn nhìn chằm chằm Mạc Nguyên Sinh, khóe miệng phác ra một nụ cười, chậm rãi nói: "Mạc Nguyên Sinh à Mạc Nguyên Sinh, ngươi lại còn nói dối. Ta sẽ cho ngươi tâm phục khẩu phục. Người đâu, mang nhân chứng đi lên."
Dứt lời, binh lính lại dẫn tới một dân chúng.
Triệu Liệt Văn trầm giọng nói: "Kẻ đứng dưới là ai?"
Dân chúng cung kính hồi đáp: "Hồi bẩm đại lão gia, tiểu dân tên là Chu Bồi."
Triệu Liệt Văn nói: "Về vụ án của Chu thị,, hãy nói ra những gì mà ngươi biết."
Chu Bồi lên tiếng, cao giọng nói: "Hồi bẩm đại lão gia, hôm Thuận Phúc tới Chu gia, trùng hợp ta cũng đi qua Chu gia. Lúc ấy, Thuận Phúc nhìn thấy ta theo dõi hắn, còn hung tợn lườm ta một cái, bảo ta cút ngay. Ta lúc ấy sợ hãi, không dám dừng lại, cho nên chạy nhanh trốn Thuận Phúc, ly khai Chu gia. Ta biết Thuận Phúc là một tên háo sắc, hơn nữa Thuận Phúc tính tình bá đạo mãnh liệt, vào Chu gia khẳng định không có chuyện tốt, cho nên ta lại lặng lẽ quay lại. Không lâu sau, trong nhà Chu Cương truyền đến tiếng thét chói tai của Chu thị, cùng với tiếng kêu thảm thiết của trượng phu Chu thị là Chu Cương. Về sau thì Chu thị đã bị lăng nhục."
Nói tới đây, Chu Bồi bùm một tiếng quỳ xuống, sợ hãi nói: "Đại lão gia, ta không phải biết mà không nói, mà là sợ hãi Thuận Phúc trả thù. Ta chỉ là một tiểu dân chúng, không có quyền không có tiền, trong nhà còn cha mẹ thê nhi cần cung cấp nuôi dưỡng, nào dám đi tố giác chuyện này, căn bản không dám nói gì, thỉnh đại lão gia tha mạng."
Triệu Liệt Văn chỉ vào Thuận Phúc, tiếp tục nói: "Chu Bồi, ngươi xác định thật là hắn chứ?"
Chu Bồi nhìn chằm chằm Thuận Phúc, liên tục gật đầu nói: "Là hắn."
Thuận Phúc vẻ mặt hoảng sợ sắc, trong lòng cũng bắt đầu sợ hãi.
Không ngờ, nơi này lại có một nhân chứng.
Hơn nữa người này hắn thực sự đã gặp, là nhìn thấy hôm giết người.
Mạc Nguyên Sinh thầm nghĩ trong lòng không ổn rồi, hắn đứng ra, lại một lần nữa nói: "Triệu viện trưởng, Chu Bồi nói gặp Thuận Phúc thiếu gia? Chẳng lẽ là gặp thật trên? Nói miệng không bằng chứng! Nếu như vậy, ta cũng có thể tùy tiện tìm một người nói thấy tình huống ngày đó, là Chu thị chủ động câu dẫn Thuận Phúc thiếu gia, mà không phải Thuận Phúc lỡ tay giết người."
Trên thực tế, trước mắt ai cũng có thể nhìn ra Thuận Phúc đích xác đã thấy Chu Bồi, hơn nữa Thuận Phúc cũng giết người, nhưng Mạc Nguyên Sinh lại liên tiếp quỷ biện, điều này khiến cho dân chúng đứng xem bên ngoài đều thầm mắng chửi.
Thuận Phúc tròng mắt quay tròn, vội vàng nói: " Đúng đúng, là như vậy, ta chưa hề gặp Chu Bồi."
Triệu Liệt Văn lạnh giọng nói: "Chưa gặp ư? ngươi không nói ra chuyện hôm đó thì ta chỉ có thể dụng hình với ngươi. Ta nhớ rõ, hình phạt hữu dụng là dùng kẹp trúc kẹp ngón tay, rồi dùng khối sắt đỏ nung lên ấn vào người, thậm chí còn là để thiết bản đóng đầy đinh lên mặt đất rồi cho phạm nhân lăn lộn trên đó. Ta tin, chỉ cần ngươi thử một chút sẽ cung khai."
Thuận Phúc sợ tới mức thân thể bắt đầu run rẩy, Mạc Nguyên Sinh vừa định xen miệng thì nhìn thấy ánh mắt của Triệu Liệt Văn đang nhìn hắn, vẻ mặt tựa cười mà như không phải cười đó, cùng với hung ác hung ác như sói làm hắn không rét mà run.
Mạc Nguyên Sinh nuốt nước miếng, im không nói gì.
Triệu Liệt Văn nhìn về phía Thuận Phúc, trầm giọng nói: "Thuận Phúc, hay là khai ra đi?"
Thuận Phúc liên tục lắc đầu, không nói lời nào.
Triệu Liệt Văn vung tay, nha dịch đứng trong đại đường lập tức mang công cụ dụng hình ra.
Nhìn thấy vậy, Thuận Phúc trực tiếp đờ người, ngã xuống sợ hãi nói: "Đừng dụng hình, ta nói hết. Đúng là ta thấy Chu thị xinh đẹp, muốn chiếm hữu. Chỉ là khi ta động thủ với Chu thị thì bị nam nhân của Chu thị nhìn thấy, sau đó nam nhân của Chu thị xách thái đao tới giết ta, cuối cùng bị ta giết. Sau khi người, ta còn hiếp Chu thị rồi mới ly khai Chu gia."
Thuận Phúc vẻ mặt sợ hãi sắc, nói: "Triệu viện trưởng, ta khai hết rồi, chỉ mong ngươi tha cho ta một lần. Sau khi ta về nhất định sẽ nói tốt với bác cho ngươi."
Triệu Liệt Văn lạnh giọng nói: " Bắt hắn ký tên đồng ý."
Binh lính bắt Thuận Phúc ký tên đồng ý, Mạc Nguyên Sinh trong lòng trầm xuống.
Đến lúc này, người của Quế Lương sao vẫn chưa tới?
Một khi Triệu Liệt Văn chấp hành tử hình, tất cả đều chậm rồi. Triệu Liệt Văn nhìn chằm chằm Thuận Phúc, trầm giọng nói: "Thuận Phúc, ngươi giết chết Chu Cương, hãm hiếp Chu thị, còn khiến Chu thị tự sát trong nhà tù. Sau khi ngươi bị bắt, một mực không chịu nhận sai,còn có thái độ ác liệt, không thừa nhận hành vi phạm tội, tội càng thêm nặng. Dựa theo quy định hình phạt của pháp viện cao nhất, phán xử ngươi tử hình!"
"Không, đừng"
Thuận Phúc sắc mặt tái nhợt, liên tục cầu xin tha thứ.
Triệu Liệt Văn bất vi sở động, mà Mạc Nguyên Sinh trong lòng đã lạnh như băng
"Triệu viện trưởng, thỉnh thủ hạ lưu tình!"
Một thanh âm truyền đến, một nữ tử bước vào. Sau khi nữ tử này tiến vào đại đường, hạ thấp người hành lễ, nói: "Triệu viện trưởng, phu nhân tổng thống sai ta tới truyền lời, thỉnh ngài giơ cao đánh khẽ, tha cho Thuận Phúc một lần."
Triệu Liệt Văn quát lớn nói: "Người này giả truyền lời nói của phu nhân tổng thống, đuổi ra cho ta."
Hiển nhiên, Triệu Liệt Văn là vì bảo toàn mặt mũi cho Chỉ Lan cho nên mới nói như vậy.
Nhưng nữ tử không nghĩ như vậy, hắn lớn tiếng nói: "Triệu viện trưởng cân nhắc."
Triệu Liệt Văn hừ một tiếng, trầm giọng nói: "Không cần cân nhắc. . Đừng nói ngươi tới, cho dù là phu nhân tổng thống tự mình tới gặp, cũng là kết quả này. Giết người thì thường mạng thiếu nợ thì trả tiền, Thuận Phúc giết chết Chu Cương, hãm hiếp Chu thị, dẫn tới Chu thị tự sát, khiến một gia đình tan đàn xẻ nghé, tội ác như vậy không giết thì không thể làm người dân thôi căm phẫn."
Nữ tử nghe xong, trong lòng biết thật sự gặp phải tảng đá cứng rắn rồi.
Khi nữ tử mắt thấy binh lính đi tới, ngoài đại đường lại có một nữ tử đi tới.
Người này, rõ ràng là Chỉ Lan.
Nàng ta không nhanh không chậm tiến vào, thi lễ với Triệu Liệt Văn. Triệu Liệt Văn nhìn thấy phu nhân tổng thống tới, tất nhiên không thể tiếp tục ngồi bất động, hắn đứng lên hành lễ, phái người đưa ghế cho Chỉ Lan rồi mới nói: "Phu nhân, ta đang xử lý công vụ, thứ ta không thể chiêu đãi. Nếu phu nhân có việc, thỉnh phu nhân chờ một lát, tới hậu viện nghỉ tạm."
Chỉ Lan nói: "Triệu viện trưởng, mục đích ta đến rất rõ ràng, xin ngài tha cho Thuận Phúc một lần."
Triệu Liệt Văn xua tay: "Lời vừa rồi chắc phu nhân đã nghe thấy, việc này không thể tha. Phu nhân là người minh bạch đạo lý, chắc minh bạch chuyện nào nên làm, chuyện nào không nên làm."
Chỉ Lan biến sắc, Triệu Liệt Văn là đang dạy nàng ta!
Hảo đại khẩu khí!
Khi Chỉ Lan đang muốn nói thì bên ngoài truyền tới thanh âm rất to: "Nói rất đúng, thân là phu nhân tổng thống, nên minh bạch chuyện nào nên làm, chuyện nào không nên làm. Mỗi người đều nên làm tốt chuyện thuộc bổn phận của mình."
Một câu, Chỉ Lan sắc mặt đại biến.
Trong con ngươi Triệu Liệt Văn hiện lên tia vui sướng, hắn không phải khó xử nữa rồi.
Nhưng, hắn lại không có cách nào.
Nếu lựa chọn đứng ở bên Quế Lương, nhất định phải toàn lực giúp Thuận Phúc, điều này đối với hắn mới có lợi. Đồng thời, Mạc Nguyên Sinh trong lòng thầm sốt ruột, nếu không có viện binh, hắn hẳn phải chết không nghi ngờ gì nữa.
Triệu Liệt Văn nhìn chằm chằm Mạc Nguyên Sinh, khóe miệng phác ra một nụ cười, chậm rãi nói: "Mạc Nguyên Sinh à Mạc Nguyên Sinh, ngươi lại còn nói dối. Ta sẽ cho ngươi tâm phục khẩu phục. Người đâu, mang nhân chứng đi lên."
Dứt lời, binh lính lại dẫn tới một dân chúng.
Triệu Liệt Văn trầm giọng nói: "Kẻ đứng dưới là ai?"
Dân chúng cung kính hồi đáp: "Hồi bẩm đại lão gia, tiểu dân tên là Chu Bồi."
Triệu Liệt Văn nói: "Về vụ án của Chu thị,, hãy nói ra những gì mà ngươi biết."
Chu Bồi lên tiếng, cao giọng nói: "Hồi bẩm đại lão gia, hôm Thuận Phúc tới Chu gia, trùng hợp ta cũng đi qua Chu gia. Lúc ấy, Thuận Phúc nhìn thấy ta theo dõi hắn, còn hung tợn lườm ta một cái, bảo ta cút ngay. Ta lúc ấy sợ hãi, không dám dừng lại, cho nên chạy nhanh trốn Thuận Phúc, ly khai Chu gia. Ta biết Thuận Phúc là một tên háo sắc, hơn nữa Thuận Phúc tính tình bá đạo mãnh liệt, vào Chu gia khẳng định không có chuyện tốt, cho nên ta lại lặng lẽ quay lại. Không lâu sau, trong nhà Chu Cương truyền đến tiếng thét chói tai của Chu thị, cùng với tiếng kêu thảm thiết của trượng phu Chu thị là Chu Cương. Về sau thì Chu thị đã bị lăng nhục."
Nói tới đây, Chu Bồi bùm một tiếng quỳ xuống, sợ hãi nói: "Đại lão gia, ta không phải biết mà không nói, mà là sợ hãi Thuận Phúc trả thù. Ta chỉ là một tiểu dân chúng, không có quyền không có tiền, trong nhà còn cha mẹ thê nhi cần cung cấp nuôi dưỡng, nào dám đi tố giác chuyện này, căn bản không dám nói gì, thỉnh đại lão gia tha mạng."
Triệu Liệt Văn chỉ vào Thuận Phúc, tiếp tục nói: "Chu Bồi, ngươi xác định thật là hắn chứ?"
Chu Bồi nhìn chằm chằm Thuận Phúc, liên tục gật đầu nói: "Là hắn."
Thuận Phúc vẻ mặt hoảng sợ sắc, trong lòng cũng bắt đầu sợ hãi.
Không ngờ, nơi này lại có một nhân chứng.
Hơn nữa người này hắn thực sự đã gặp, là nhìn thấy hôm giết người.
Mạc Nguyên Sinh thầm nghĩ trong lòng không ổn rồi, hắn đứng ra, lại một lần nữa nói: "Triệu viện trưởng, Chu Bồi nói gặp Thuận Phúc thiếu gia? Chẳng lẽ là gặp thật trên? Nói miệng không bằng chứng! Nếu như vậy, ta cũng có thể tùy tiện tìm một người nói thấy tình huống ngày đó, là Chu thị chủ động câu dẫn Thuận Phúc thiếu gia, mà không phải Thuận Phúc lỡ tay giết người."
Trên thực tế, trước mắt ai cũng có thể nhìn ra Thuận Phúc đích xác đã thấy Chu Bồi, hơn nữa Thuận Phúc cũng giết người, nhưng Mạc Nguyên Sinh lại liên tiếp quỷ biện, điều này khiến cho dân chúng đứng xem bên ngoài đều thầm mắng chửi.
Thuận Phúc tròng mắt quay tròn, vội vàng nói: " Đúng đúng, là như vậy, ta chưa hề gặp Chu Bồi."
Triệu Liệt Văn lạnh giọng nói: "Chưa gặp ư? ngươi không nói ra chuyện hôm đó thì ta chỉ có thể dụng hình với ngươi. Ta nhớ rõ, hình phạt hữu dụng là dùng kẹp trúc kẹp ngón tay, rồi dùng khối sắt đỏ nung lên ấn vào người, thậm chí còn là để thiết bản đóng đầy đinh lên mặt đất rồi cho phạm nhân lăn lộn trên đó. Ta tin, chỉ cần ngươi thử một chút sẽ cung khai."
Thuận Phúc sợ tới mức thân thể bắt đầu run rẩy, Mạc Nguyên Sinh vừa định xen miệng thì nhìn thấy ánh mắt của Triệu Liệt Văn đang nhìn hắn, vẻ mặt tựa cười mà như không phải cười đó, cùng với hung ác hung ác như sói làm hắn không rét mà run.
Mạc Nguyên Sinh nuốt nước miếng, im không nói gì.
Triệu Liệt Văn nhìn về phía Thuận Phúc, trầm giọng nói: "Thuận Phúc, hay là khai ra đi?"
Thuận Phúc liên tục lắc đầu, không nói lời nào.
Triệu Liệt Văn vung tay, nha dịch đứng trong đại đường lập tức mang công cụ dụng hình ra.
Nhìn thấy vậy, Thuận Phúc trực tiếp đờ người, ngã xuống sợ hãi nói: "Đừng dụng hình, ta nói hết. Đúng là ta thấy Chu thị xinh đẹp, muốn chiếm hữu. Chỉ là khi ta động thủ với Chu thị thì bị nam nhân của Chu thị nhìn thấy, sau đó nam nhân của Chu thị xách thái đao tới giết ta, cuối cùng bị ta giết. Sau khi người, ta còn hiếp Chu thị rồi mới ly khai Chu gia."
Thuận Phúc vẻ mặt sợ hãi sắc, nói: "Triệu viện trưởng, ta khai hết rồi, chỉ mong ngươi tha cho ta một lần. Sau khi ta về nhất định sẽ nói tốt với bác cho ngươi."
Triệu Liệt Văn lạnh giọng nói: " Bắt hắn ký tên đồng ý."
Binh lính bắt Thuận Phúc ký tên đồng ý, Mạc Nguyên Sinh trong lòng trầm xuống.
Đến lúc này, người của Quế Lương sao vẫn chưa tới?
Một khi Triệu Liệt Văn chấp hành tử hình, tất cả đều chậm rồi. Triệu Liệt Văn nhìn chằm chằm Thuận Phúc, trầm giọng nói: "Thuận Phúc, ngươi giết chết Chu Cương, hãm hiếp Chu thị, còn khiến Chu thị tự sát trong nhà tù. Sau khi ngươi bị bắt, một mực không chịu nhận sai,còn có thái độ ác liệt, không thừa nhận hành vi phạm tội, tội càng thêm nặng. Dựa theo quy định hình phạt của pháp viện cao nhất, phán xử ngươi tử hình!"
"Không, đừng"
Thuận Phúc sắc mặt tái nhợt, liên tục cầu xin tha thứ.
Triệu Liệt Văn bất vi sở động, mà Mạc Nguyên Sinh trong lòng đã lạnh như băng
"Triệu viện trưởng, thỉnh thủ hạ lưu tình!"
Một thanh âm truyền đến, một nữ tử bước vào. Sau khi nữ tử này tiến vào đại đường, hạ thấp người hành lễ, nói: "Triệu viện trưởng, phu nhân tổng thống sai ta tới truyền lời, thỉnh ngài giơ cao đánh khẽ, tha cho Thuận Phúc một lần."
Triệu Liệt Văn quát lớn nói: "Người này giả truyền lời nói của phu nhân tổng thống, đuổi ra cho ta."
Hiển nhiên, Triệu Liệt Văn là vì bảo toàn mặt mũi cho Chỉ Lan cho nên mới nói như vậy.
Nhưng nữ tử không nghĩ như vậy, hắn lớn tiếng nói: "Triệu viện trưởng cân nhắc."
Triệu Liệt Văn hừ một tiếng, trầm giọng nói: "Không cần cân nhắc. . Đừng nói ngươi tới, cho dù là phu nhân tổng thống tự mình tới gặp, cũng là kết quả này. Giết người thì thường mạng thiếu nợ thì trả tiền, Thuận Phúc giết chết Chu Cương, hãm hiếp Chu thị, dẫn tới Chu thị tự sát, khiến một gia đình tan đàn xẻ nghé, tội ác như vậy không giết thì không thể làm người dân thôi căm phẫn."
Nữ tử nghe xong, trong lòng biết thật sự gặp phải tảng đá cứng rắn rồi.
Khi nữ tử mắt thấy binh lính đi tới, ngoài đại đường lại có một nữ tử đi tới.
Người này, rõ ràng là Chỉ Lan.
Nàng ta không nhanh không chậm tiến vào, thi lễ với Triệu Liệt Văn. Triệu Liệt Văn nhìn thấy phu nhân tổng thống tới, tất nhiên không thể tiếp tục ngồi bất động, hắn đứng lên hành lễ, phái người đưa ghế cho Chỉ Lan rồi mới nói: "Phu nhân, ta đang xử lý công vụ, thứ ta không thể chiêu đãi. Nếu phu nhân có việc, thỉnh phu nhân chờ một lát, tới hậu viện nghỉ tạm."
Chỉ Lan nói: "Triệu viện trưởng, mục đích ta đến rất rõ ràng, xin ngài tha cho Thuận Phúc một lần."
Triệu Liệt Văn xua tay: "Lời vừa rồi chắc phu nhân đã nghe thấy, việc này không thể tha. Phu nhân là người minh bạch đạo lý, chắc minh bạch chuyện nào nên làm, chuyện nào không nên làm."
Chỉ Lan biến sắc, Triệu Liệt Văn là đang dạy nàng ta!
Hảo đại khẩu khí!
Khi Chỉ Lan đang muốn nói thì bên ngoài truyền tới thanh âm rất to: "Nói rất đúng, thân là phu nhân tổng thống, nên minh bạch chuyện nào nên làm, chuyện nào không nên làm. Mỗi người đều nên làm tốt chuyện thuộc bổn phận của mình."
Một câu, Chỉ Lan sắc mặt đại biến.
Trong con ngươi Triệu Liệt Văn hiện lên tia vui sướng, hắn không phải khó xử nữa rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.