Chương 30: Chân tướng. . .
Winny
21/08/2019
Chương 30: Chân tướng. . .
Tôi đeo kính râm, ngồi đối diện Hoàng Uyên, cô ấy khẽ nở nụ cười châm chọc:
- Rốt cuộc cũng nhận ra chuyện này rồi ư? Có muộn quá không? Hai năm nay, thực sự xin lỗi em, Tú Anh!
- Tôi đến đây không phải để phí thời gian, tán gẫu với cô. Tiểu Như đang ở đâu?- Tôi vò chặt tay thành đấm. Cô ấy nhún vai, thở dài:
- Con của hai người sao lại đi hỏi tôi chứ?
- Rõ ràng là cô có liên quan!- Tôi đập bàn đứng dậy. Lâm Phong kéo tay tôi ngồi xuống, nói:
- Đi xét nghiệm ADN, nếu đứa trẻ ấy không phải con tôi, cô nên tự biết kết cục của mình rồi đó!
Hoàng Uyên bật cười, cô ấy rất tự tin:
- Tìm chỗ nào đáng tin cậy một chút, hay là Duy Quân nhỉ?
Tôi nhìn anh. Phong gật đầu:
- Được thôi! Đến bệnh viện đi!
*******
Tôi ngồi bên ngoài sốt ruột, nhờ anh Quân có quen biết, lại mạnh tay chi tiền nên tôi chỉ cần chờ một lúc sẽ có kết quả. Tay tôi đan vào nhau lạnh cóng. Phong đưa tay nắm lấy tay tôi, nhỏ nhẹ:
- Đừng lo lắng quá!
- Rõ ràng cô biết Phong không yêu cô, sao cô cứ tìm cách trói buộc anh ấy? Cô sẽ hạnh phúc ư?- Tôi liếc nhìn Hoàng Uyên. Cô ấy khoanh tay trước ngực, vẻ mặt bất cần không trả lời tôi. Tôi cố nén cơn tức giận, đúng là không nên tranh cãi với hạng người này.
Lúc sau, anh Quân đi ra. Tôi chạy đến nắm lấy tay anh:
- Kết quả?- Tôi nuốt nước bọt nhưng miệng lại khô khốc.
- Quả thực... trùng khớp!- Anh Quân đưa tôi tờ giấy kiểm nghiệm. Tôi suy sụp, như rơi xuống đáy vực. Phong hoảng hốt giật lấy tờ giấy xét nghiệm. Anh nắm chặt lấy tay tôi:
- Không thể nào, nhất định là có sai sót!
- Thế nào, Tú Anh?- Hoàng Uyên nhìn tôi cười nhạo báng.
Tôi đứng không vững, cả trời đất như cuồng quay. Tôi cố trấn an bản thân, không thể nào để mất mặt trước cô ta, không thể để cô ta đắc ý cười nhạo tôi được. Tôi khẽ chớp mắt, cắn răng. Tôi mỉm cười:
- Anh có muốn nhận đứa con đó không? Em không trách anh vô trách nhiệm đâu! Dù sao thì đứa trẻ đó cũng chỉ là con rơi...
Tôi biết chúng tôi sẽ cãi nhau, tôi sẽ khóc, sẽ đau khổ nhưng tự tôn khiến tôi phải tỏ ra mạnh mẽ. Toàn bộ sức lực còn sót lại của tôi cũng chỉ đủ tạo nên vỏ bọc mạnh mẽ ngay lúc này, chỉ chốc nữa thôi, không rời khỏi đây ngây thì tôi sẽ sụp đổ thực sự.
- Không phải con của anh thì nhận thế nào? Quân, cậu có chắc là kết quả xét nghiệm này chính xác chứ?- Anh hoang mang giơ tờ giấy xét nghiệm trước mặt anh Quân. Anh Quân rất chắc chắn:
- Không thể nào có sai sót được!
Tôi nhắm mắt, hít một hơi thật sâu:
- Không nhận thì thôi vậy. Hoàng Uyên, cô tự biến mình thành kẻ ăn mày tình thương của người khác rồi!
- Lâm Phong, anh đừng vô trách nhiệm với con mình như thế chứ!- Hoàng Uyên hốt hoảng, đi đến kéo tay Phong. Tôi gỡ tay cô ấy ra, gằng giọng:
- Rõ ràng cô biết tôi và Lâm Phong yêu nhau vẫn cố tình chen ngang, bây giờ cô nói cô có thai anh ta, tôi dễ dàng buông bỏ hạnh phúc của mình cho hạng người vô liêm sỉ như cô hưởng ư? Cô đi đi, đứa con đó cô được toàn quyền nuôi nấng! Tiền trợ cấp hai năm qua chưa đủ thoả mãn dã tâm của cô ư?- Tôi đã kiểm tra tài khoản, số tiền Lâm Phong đã gửi cho cô ta đủ mua 1 căn nhà ở trung tâm thành phố, không cần làm lụng gì vẫn có thể sống khoẻ nửa quãng đời còn lại. Ân tình, ơn nghĩa anh đã sớm trả dứt cho cô ta rồi! Đừng có lảng vảng quanh đây như âm hồn không tan có được không hả?
Anh cúi đầu, đưa mắt nhìn tôi đau khổ, chắc trong lòng anh cảm thấy có lỗi, với ai? Với tôi hay Hoàng Uyên và con cô ấy? Tôi kéo tay anh đi như bay ra khỏi bệnh viện, quên cả chào anh Quân mà ra về, bỏ lại Hoàng Uyên đang gọi í ới ở phía sau. Nếu nán lại đây thêm giây phút nào nữa, tôi sẽ không kiềm chế được cảm xúc của bản thân...
Anh lái xe, tôi ngồi cạnh, mệt mỏi dựa đầu vào cửa xe thay vì vai anh như mọi khi. Tôi xoa xoa thái dương, sức lực của tôi cạn kiệt rồi.
- Em ổn chứ?- Anh hỏi tôi. Tôi không trả lời, cổ họng đắng ngắt, môi thì khô ran, cả người nóng như lửa đốt. Tôi chớp mắt:
- Chúng ta chia tay đi! - Tôi dửng dưng nói ra câu đó. Câu nói thốt ra khỏi miệng tôi thật nhẹ nhàng, toàn bộ thớ thịt trên người cũng nhẹ đi.
- Tú Anh, chuyện này là do cô ấy bịa ra. Em dễ dàng để cô ấy đạt được mục đích chia rẽ chúng ta sao?- Anh hoảng hốt thắng gấp.
- Niềm tin đã hết thì em nên yêu tiếp như thế nào?- Trái tim của tôi lần đầu nếm trải tổn thương, thất bại, thực sự đau đớn lắm. Tôi không tài nào điều khiển được hành động, cảm xúc của bản thân nữa rồi. Tôi không muốn mình trở nên yếu đuối trước mặt anh lần nào nữa nhưng mọi cố gắng lần lượt bị dở bỏ. Đau lắm, tim tôi đang đau lắm.
Nước mắt tôi cứ lăn dài trên má rồi chảy vào khoé môi đắng ngắt. Tôi mệt mỏi cựa người, toàn bộ sức lực đi đâu mất rồi, tay chân cũng có cảm giác không còn là của mình. Tôi đã thức trắng đêm qua để chạy đến những nơi mà Tiểu Như thường hay đến, sức lực đã sớm dùng hết. Cú sốc này, tôi không vượt qua được rồi...
- Ngày mai chúng ta sẽ đến chỗ khác xét nghiệm lại.- Anh nói, nắm lấy đôi tay lạnh ngắt của tôi.- Tú Anh, em ổn không? Sao người em nóng thế này?- Anh nhìn tôi lo lắng. Tôi lắc đầu, khóc:
- Em không ổn, mọi thứ... đều không ổn!- Cơ thể tôi mệt mỏi, đau nhức lắm nhưng có là gì so với vết thương trong lòng tôi?
Tôi khép hờ mắt, chìm vào giấc ngủ. Lúc tỉnh dậy đã nằm trong phòng mình, Phong ngồi cạnh tôi thay khăn nóng. Tôi lên cơn sốt đột ngột, là do yêu đến bệnh ư? Bệnh hoạn! Tôi tự cười cợt bản thân, xoay lưng về hướng ngược lại, không muốn đối mặt với anh. Lâm Phong ngồi xuống giường đặt tay lên trán tôi, tôi hỏi nhỏ:
- Chuyện của Tiểu Như sao rồi? Đã tìm được con bé chưa?
- Vẫn chưa. Anh sẽ sớm tìm ra con bé thôi! Em cứ an tâm nghỉ ngơi đi!- Anh đứng dậy ra khỏi phòng. Còn mình tôi nằm đó, đôi mắt tôi mông lung nhìn ra cửa sổ, Tiểu Như chắc là đang sợ hãi lắm, nhưng tôi lại không thể làm gì hơn.
Đến chiều, tôi đã khoẻ hơn đôi chút. Tuyết San gọi cho tôi:
- Tú Anh, cậu nghe kĩ những lời tớ nói...
Tôi bật dậy, thay vội quần áo, Lâm Phong không có ở nhà, tôi một mình lái xe đến nhà anh Quân.
********
Tôi ấn chuông, anh ra mở cửa, trên người đã nồng nặc mùi rượu. Anh nhìn tôi, đôi mắt đầy tội lỗi:
- Anh đã báo công an, nhờ mọi người tìm giúp Tiểu Như nhưng không gặp con bé! Tú Anh, anh xin lỗi. Anh không nên rời khỏi nhà lúc đó...
- Là do em lơ là thôi. Anh Quân, em và Lâm Phong chia tay rồi!- Tôi buồn bã nói. Ánh mắt anh ánh lên một tia sáng, gương mặt cũng tươi tỉnh hơn đôi chút. Anh hỏi tôi:
- Vì đứa con của Hoàng Uyên ư? Em đang rất đau buồn đúng không?
- Là vì anh!- Tôi đáp. Anh Quân ngạc nhiên nhìn tôi. Anh kéo tôi vào nhà, đóng cửa lại. Tôi lắc đầu không hiểu.- Quân, sao anh lại làm như vậy với em và Phong? Sao anh lại phát tán đoạn video clip đó?
Anh Quân nở nụ cười gượng gạo:
- Em đang nói gì vậy? Anh không hiểu!
Tôi rút tờ xét nghiệm ADN quăng lên sàn.
- Em đã bí mật đi xét nghiệm ở chỗ khác, đứa trẻ này căn bản không phải là của Phong. Sao năm lần bảy lượt anh lại chắc chắn đứa trẻ đó là con của anh ấy chứ?- Tôi không hiểu mà trách vấn, lòng đau như cắt. Anh Quân chính là người tôi tin tưởng nhất, ngay cả anh cũng đâm tôi một nhát đau thấu tâm can. Anh đáp:
- Kết quả xét nghiệm cũng có thể nhầm lẫn!
- Vậy đoạn clip kia thì sao? CCTV của công ti đã ghi hình lại chuyện anh vào bộ phận kĩ thuật phát tán đoạn video kia. Rốt cuộc là vì lí do gì? Em thật sự không thể tin được những chuyện vừa diễn ra... còn con của em, Tiểu Như có lỗi gì mà anh lại đem nó đưa vào tay Hoàng Uyên chứ?- Tôi vừa nói vừa rơi nước mắt. Ánh mắt Duy Quân u ám, mờ đục hẳn đi. Anh nhếch môi:
- Một chữ thì Lâm Phong, hai chữ thì Tiểu Như...
- Quân...- Tôi hoảng hốt nhìn anh, người đứng trước mặt mình không phải là Duy Quân. Anh tiến đến khoá trái cửa. Tôi trợn mắt, đưa tay mở chốt cửa ra nhưng không được. Duy Quân bước đến gần tôi hơn, anh đưa tay vuốt má tôi:
- Từ trước đến giờ em chưa bao giờ xem anh là người nhà đúng không?
- Anh là anh trai của em...- Tôi lí nhí đáp lại. Anh Quân chép miệng, thở dài:
- Chuyện gì cũng giấu giếm anh, chuyện em thiếu tiền viện phí của ba cũng không nói cho anh biết, chuyện em chung sống cùng Lâm Phong cũng giấu anh. Rốt cuộc em xem anh là gì của em chứ?
- Em... em xin lỗi! Nhưng từ trước đến giờ anh chưa bao giờ hỏi em kia mà. Chúng ta là anh em, Lâm Phong lại là bạn thân của anh, tụi em cũng sắp kết hôn. Anh làm như vậy có phải quá đáng lắm không?- Tôi hoang mang đáp lại. Anh Quân ngẩng đầu lên cười một tiếng thê lương. Anh lắc đầu:
- Chúng ta không phải là anh em. Lúc bé, chẳng phải em rất thích anh ư? Còn luôn miệng nói sẽ cưới một người chồng như anh... vậy bây giờ thì sao? Em yêu Lâm Phong nhiều hơn đúng không?
- Những câu nói vu vơ lúc bé anh cũng xem là...
- Đúng vậy! Anh tưởng chúng ta có thể ở cạnh nhau mãi mãi, rồi anh sẽ xin ba mẹ cưới em. Tú Anh, anh yêu em. Anh yêu em hơn Lâm Phong, là người đầu tiên nắm lấy bàn tay em, là người đầu tiên hôn em, là người đầu tiên che chở cho em. Tại sao anh lại không thể trở thành người cuối cùng?- Anh cắt ngang câu nói của tôi, đưa tay nắm lấy đôi bàn tay đang run rẩy rồi cúi xuống hôn lên trán tôi. Cả người tôi cứng đờ khi nghe anh bày tỏ, rốt cuộc anh đã suy nghĩ chuyện gì vậy? Chúng tôi là anh em, mãi mãi không thể thay đổi. Tôi khóc, nước mắt rơi xuống cằm và cổ. Anh đưa tay gạt nước mắt trên má tôi, nhẹ nhàng nói:
- Bây giờ em và Lâm Phong chia tay rồi. Cậu ấy có thể đến với Hoàng Uyên, anh và em cũng có thể đến với nhau. Sau này, không ai nhắc đến chuyện ngày hôm nay nữa. Chúng ta ai cũng có thể vui vẻ! Tiểu Như cũng có thể gọi anh là cha...
- Anh không thể làm vậy với em! Em yêu Lâm Phong. Chúng ta mãi mãi là anh em, không cách nào thay đổi được đâu!- Tôi lắc đầu nguầy nguậy. Anh nắm chắc lấy cổ tay tôi, trợn mắt nghiến răng:
- Chúng ta không phải là anh em!
Tôi rút tay ra không được, nhăn nhó:
- Anh làm em đau!
- Tú Anh, có phải em đã ngủ với Lâm Phong rồi đúng không?- Anh hỏi tôi, giọng trầm khàn. Tôi chớp mắt, xoay mặt qua chỗ khác không trả lời. Anh bóp mặt tôi, bắt tôi nhìn vào mắt anh:
- Vậy là đã ngủ rồi đúng không? Hai người còn chưa kết hôn kia mà...
Tôi cắn chặt tôi không trả lời. Anh buông tay ra, tôi cố mở cửa ra nhưng không được. Duy Quân vò tóc mình, đi đến ôm trọn tôi vào lòng, vỗ vỗ vai tôi:
- Đừng có cố mở cửa nữa, vô ích thôi! Tú Anh, anh đang nghĩ... nếu em có thai với anh thì thế nào, có phải sẽ cắm cho Lâm Phong một cái sừng, chúng ta lại có thể yêu nhau không?
- Anh say rồi, để em đi!- Tôi vùng ra, hoảng sợ kéo chốt cửa mạnh hơn nhưng không được. Duy Quân tiến đến nắm cổ tay tôi một cách thô bạo:
- Em đang bệnh đúng không? Cả người thì nóng ran, lại còn không có chút sức lực nào. Xin lỗi vì ức hiếp em lúc đang bệnh nhé!
Tôi bắt đầu bật khóc, cầu xin anh:
- Duy Quân, làm ơn, chúng ta là anh em, nếu anh làm như vậy với em, ba mẹ sẽ giận anh đó...
- Ba mẹ sẽ không cấm anh yêu em đâu. Ngoan, chỉ sau đêm nay thì em trở thành người của anh rồi...
Duy Quân liếm môi mình, kéo tôi đi xềnh xệch. Chỉ trách bây giờ tôi yếu ớt quá không chống cự nổi. Tôi cố rút tay mình ra nhưng anh càng siết chặt. . .
- Buông em ra! Phong, cứu em!- Tôi gào khóc. Duy Quân càng thêm tức giận, đôi mắt ngùn ngụt lửa giận, thô bạo quăng tôi lên giường, khoá trái cửa phòng lại...
Tôi đeo kính râm, ngồi đối diện Hoàng Uyên, cô ấy khẽ nở nụ cười châm chọc:
- Rốt cuộc cũng nhận ra chuyện này rồi ư? Có muộn quá không? Hai năm nay, thực sự xin lỗi em, Tú Anh!
- Tôi đến đây không phải để phí thời gian, tán gẫu với cô. Tiểu Như đang ở đâu?- Tôi vò chặt tay thành đấm. Cô ấy nhún vai, thở dài:
- Con của hai người sao lại đi hỏi tôi chứ?
- Rõ ràng là cô có liên quan!- Tôi đập bàn đứng dậy. Lâm Phong kéo tay tôi ngồi xuống, nói:
- Đi xét nghiệm ADN, nếu đứa trẻ ấy không phải con tôi, cô nên tự biết kết cục của mình rồi đó!
Hoàng Uyên bật cười, cô ấy rất tự tin:
- Tìm chỗ nào đáng tin cậy một chút, hay là Duy Quân nhỉ?
Tôi nhìn anh. Phong gật đầu:
- Được thôi! Đến bệnh viện đi!
*******
Tôi ngồi bên ngoài sốt ruột, nhờ anh Quân có quen biết, lại mạnh tay chi tiền nên tôi chỉ cần chờ một lúc sẽ có kết quả. Tay tôi đan vào nhau lạnh cóng. Phong đưa tay nắm lấy tay tôi, nhỏ nhẹ:
- Đừng lo lắng quá!
- Rõ ràng cô biết Phong không yêu cô, sao cô cứ tìm cách trói buộc anh ấy? Cô sẽ hạnh phúc ư?- Tôi liếc nhìn Hoàng Uyên. Cô ấy khoanh tay trước ngực, vẻ mặt bất cần không trả lời tôi. Tôi cố nén cơn tức giận, đúng là không nên tranh cãi với hạng người này.
Lúc sau, anh Quân đi ra. Tôi chạy đến nắm lấy tay anh:
- Kết quả?- Tôi nuốt nước bọt nhưng miệng lại khô khốc.
- Quả thực... trùng khớp!- Anh Quân đưa tôi tờ giấy kiểm nghiệm. Tôi suy sụp, như rơi xuống đáy vực. Phong hoảng hốt giật lấy tờ giấy xét nghiệm. Anh nắm chặt lấy tay tôi:
- Không thể nào, nhất định là có sai sót!
- Thế nào, Tú Anh?- Hoàng Uyên nhìn tôi cười nhạo báng.
Tôi đứng không vững, cả trời đất như cuồng quay. Tôi cố trấn an bản thân, không thể nào để mất mặt trước cô ta, không thể để cô ta đắc ý cười nhạo tôi được. Tôi khẽ chớp mắt, cắn răng. Tôi mỉm cười:
- Anh có muốn nhận đứa con đó không? Em không trách anh vô trách nhiệm đâu! Dù sao thì đứa trẻ đó cũng chỉ là con rơi...
Tôi biết chúng tôi sẽ cãi nhau, tôi sẽ khóc, sẽ đau khổ nhưng tự tôn khiến tôi phải tỏ ra mạnh mẽ. Toàn bộ sức lực còn sót lại của tôi cũng chỉ đủ tạo nên vỏ bọc mạnh mẽ ngay lúc này, chỉ chốc nữa thôi, không rời khỏi đây ngây thì tôi sẽ sụp đổ thực sự.
- Không phải con của anh thì nhận thế nào? Quân, cậu có chắc là kết quả xét nghiệm này chính xác chứ?- Anh hoang mang giơ tờ giấy xét nghiệm trước mặt anh Quân. Anh Quân rất chắc chắn:
- Không thể nào có sai sót được!
Tôi nhắm mắt, hít một hơi thật sâu:
- Không nhận thì thôi vậy. Hoàng Uyên, cô tự biến mình thành kẻ ăn mày tình thương của người khác rồi!
- Lâm Phong, anh đừng vô trách nhiệm với con mình như thế chứ!- Hoàng Uyên hốt hoảng, đi đến kéo tay Phong. Tôi gỡ tay cô ấy ra, gằng giọng:
- Rõ ràng cô biết tôi và Lâm Phong yêu nhau vẫn cố tình chen ngang, bây giờ cô nói cô có thai anh ta, tôi dễ dàng buông bỏ hạnh phúc của mình cho hạng người vô liêm sỉ như cô hưởng ư? Cô đi đi, đứa con đó cô được toàn quyền nuôi nấng! Tiền trợ cấp hai năm qua chưa đủ thoả mãn dã tâm của cô ư?- Tôi đã kiểm tra tài khoản, số tiền Lâm Phong đã gửi cho cô ta đủ mua 1 căn nhà ở trung tâm thành phố, không cần làm lụng gì vẫn có thể sống khoẻ nửa quãng đời còn lại. Ân tình, ơn nghĩa anh đã sớm trả dứt cho cô ta rồi! Đừng có lảng vảng quanh đây như âm hồn không tan có được không hả?
Anh cúi đầu, đưa mắt nhìn tôi đau khổ, chắc trong lòng anh cảm thấy có lỗi, với ai? Với tôi hay Hoàng Uyên và con cô ấy? Tôi kéo tay anh đi như bay ra khỏi bệnh viện, quên cả chào anh Quân mà ra về, bỏ lại Hoàng Uyên đang gọi í ới ở phía sau. Nếu nán lại đây thêm giây phút nào nữa, tôi sẽ không kiềm chế được cảm xúc của bản thân...
Anh lái xe, tôi ngồi cạnh, mệt mỏi dựa đầu vào cửa xe thay vì vai anh như mọi khi. Tôi xoa xoa thái dương, sức lực của tôi cạn kiệt rồi.
- Em ổn chứ?- Anh hỏi tôi. Tôi không trả lời, cổ họng đắng ngắt, môi thì khô ran, cả người nóng như lửa đốt. Tôi chớp mắt:
- Chúng ta chia tay đi! - Tôi dửng dưng nói ra câu đó. Câu nói thốt ra khỏi miệng tôi thật nhẹ nhàng, toàn bộ thớ thịt trên người cũng nhẹ đi.
- Tú Anh, chuyện này là do cô ấy bịa ra. Em dễ dàng để cô ấy đạt được mục đích chia rẽ chúng ta sao?- Anh hoảng hốt thắng gấp.
- Niềm tin đã hết thì em nên yêu tiếp như thế nào?- Trái tim của tôi lần đầu nếm trải tổn thương, thất bại, thực sự đau đớn lắm. Tôi không tài nào điều khiển được hành động, cảm xúc của bản thân nữa rồi. Tôi không muốn mình trở nên yếu đuối trước mặt anh lần nào nữa nhưng mọi cố gắng lần lượt bị dở bỏ. Đau lắm, tim tôi đang đau lắm.
Nước mắt tôi cứ lăn dài trên má rồi chảy vào khoé môi đắng ngắt. Tôi mệt mỏi cựa người, toàn bộ sức lực đi đâu mất rồi, tay chân cũng có cảm giác không còn là của mình. Tôi đã thức trắng đêm qua để chạy đến những nơi mà Tiểu Như thường hay đến, sức lực đã sớm dùng hết. Cú sốc này, tôi không vượt qua được rồi...
- Ngày mai chúng ta sẽ đến chỗ khác xét nghiệm lại.- Anh nói, nắm lấy đôi tay lạnh ngắt của tôi.- Tú Anh, em ổn không? Sao người em nóng thế này?- Anh nhìn tôi lo lắng. Tôi lắc đầu, khóc:
- Em không ổn, mọi thứ... đều không ổn!- Cơ thể tôi mệt mỏi, đau nhức lắm nhưng có là gì so với vết thương trong lòng tôi?
Tôi khép hờ mắt, chìm vào giấc ngủ. Lúc tỉnh dậy đã nằm trong phòng mình, Phong ngồi cạnh tôi thay khăn nóng. Tôi lên cơn sốt đột ngột, là do yêu đến bệnh ư? Bệnh hoạn! Tôi tự cười cợt bản thân, xoay lưng về hướng ngược lại, không muốn đối mặt với anh. Lâm Phong ngồi xuống giường đặt tay lên trán tôi, tôi hỏi nhỏ:
- Chuyện của Tiểu Như sao rồi? Đã tìm được con bé chưa?
- Vẫn chưa. Anh sẽ sớm tìm ra con bé thôi! Em cứ an tâm nghỉ ngơi đi!- Anh đứng dậy ra khỏi phòng. Còn mình tôi nằm đó, đôi mắt tôi mông lung nhìn ra cửa sổ, Tiểu Như chắc là đang sợ hãi lắm, nhưng tôi lại không thể làm gì hơn.
Đến chiều, tôi đã khoẻ hơn đôi chút. Tuyết San gọi cho tôi:
- Tú Anh, cậu nghe kĩ những lời tớ nói...
Tôi bật dậy, thay vội quần áo, Lâm Phong không có ở nhà, tôi một mình lái xe đến nhà anh Quân.
********
Tôi ấn chuông, anh ra mở cửa, trên người đã nồng nặc mùi rượu. Anh nhìn tôi, đôi mắt đầy tội lỗi:
- Anh đã báo công an, nhờ mọi người tìm giúp Tiểu Như nhưng không gặp con bé! Tú Anh, anh xin lỗi. Anh không nên rời khỏi nhà lúc đó...
- Là do em lơ là thôi. Anh Quân, em và Lâm Phong chia tay rồi!- Tôi buồn bã nói. Ánh mắt anh ánh lên một tia sáng, gương mặt cũng tươi tỉnh hơn đôi chút. Anh hỏi tôi:
- Vì đứa con của Hoàng Uyên ư? Em đang rất đau buồn đúng không?
- Là vì anh!- Tôi đáp. Anh Quân ngạc nhiên nhìn tôi. Anh kéo tôi vào nhà, đóng cửa lại. Tôi lắc đầu không hiểu.- Quân, sao anh lại làm như vậy với em và Phong? Sao anh lại phát tán đoạn video clip đó?
Anh Quân nở nụ cười gượng gạo:
- Em đang nói gì vậy? Anh không hiểu!
Tôi rút tờ xét nghiệm ADN quăng lên sàn.
- Em đã bí mật đi xét nghiệm ở chỗ khác, đứa trẻ này căn bản không phải là của Phong. Sao năm lần bảy lượt anh lại chắc chắn đứa trẻ đó là con của anh ấy chứ?- Tôi không hiểu mà trách vấn, lòng đau như cắt. Anh Quân chính là người tôi tin tưởng nhất, ngay cả anh cũng đâm tôi một nhát đau thấu tâm can. Anh đáp:
- Kết quả xét nghiệm cũng có thể nhầm lẫn!
- Vậy đoạn clip kia thì sao? CCTV của công ti đã ghi hình lại chuyện anh vào bộ phận kĩ thuật phát tán đoạn video kia. Rốt cuộc là vì lí do gì? Em thật sự không thể tin được những chuyện vừa diễn ra... còn con của em, Tiểu Như có lỗi gì mà anh lại đem nó đưa vào tay Hoàng Uyên chứ?- Tôi vừa nói vừa rơi nước mắt. Ánh mắt Duy Quân u ám, mờ đục hẳn đi. Anh nhếch môi:
- Một chữ thì Lâm Phong, hai chữ thì Tiểu Như...
- Quân...- Tôi hoảng hốt nhìn anh, người đứng trước mặt mình không phải là Duy Quân. Anh tiến đến khoá trái cửa. Tôi trợn mắt, đưa tay mở chốt cửa ra nhưng không được. Duy Quân bước đến gần tôi hơn, anh đưa tay vuốt má tôi:
- Từ trước đến giờ em chưa bao giờ xem anh là người nhà đúng không?
- Anh là anh trai của em...- Tôi lí nhí đáp lại. Anh Quân chép miệng, thở dài:
- Chuyện gì cũng giấu giếm anh, chuyện em thiếu tiền viện phí của ba cũng không nói cho anh biết, chuyện em chung sống cùng Lâm Phong cũng giấu anh. Rốt cuộc em xem anh là gì của em chứ?
- Em... em xin lỗi! Nhưng từ trước đến giờ anh chưa bao giờ hỏi em kia mà. Chúng ta là anh em, Lâm Phong lại là bạn thân của anh, tụi em cũng sắp kết hôn. Anh làm như vậy có phải quá đáng lắm không?- Tôi hoang mang đáp lại. Anh Quân ngẩng đầu lên cười một tiếng thê lương. Anh lắc đầu:
- Chúng ta không phải là anh em. Lúc bé, chẳng phải em rất thích anh ư? Còn luôn miệng nói sẽ cưới một người chồng như anh... vậy bây giờ thì sao? Em yêu Lâm Phong nhiều hơn đúng không?
- Những câu nói vu vơ lúc bé anh cũng xem là...
- Đúng vậy! Anh tưởng chúng ta có thể ở cạnh nhau mãi mãi, rồi anh sẽ xin ba mẹ cưới em. Tú Anh, anh yêu em. Anh yêu em hơn Lâm Phong, là người đầu tiên nắm lấy bàn tay em, là người đầu tiên hôn em, là người đầu tiên che chở cho em. Tại sao anh lại không thể trở thành người cuối cùng?- Anh cắt ngang câu nói của tôi, đưa tay nắm lấy đôi bàn tay đang run rẩy rồi cúi xuống hôn lên trán tôi. Cả người tôi cứng đờ khi nghe anh bày tỏ, rốt cuộc anh đã suy nghĩ chuyện gì vậy? Chúng tôi là anh em, mãi mãi không thể thay đổi. Tôi khóc, nước mắt rơi xuống cằm và cổ. Anh đưa tay gạt nước mắt trên má tôi, nhẹ nhàng nói:
- Bây giờ em và Lâm Phong chia tay rồi. Cậu ấy có thể đến với Hoàng Uyên, anh và em cũng có thể đến với nhau. Sau này, không ai nhắc đến chuyện ngày hôm nay nữa. Chúng ta ai cũng có thể vui vẻ! Tiểu Như cũng có thể gọi anh là cha...
- Anh không thể làm vậy với em! Em yêu Lâm Phong. Chúng ta mãi mãi là anh em, không cách nào thay đổi được đâu!- Tôi lắc đầu nguầy nguậy. Anh nắm chắc lấy cổ tay tôi, trợn mắt nghiến răng:
- Chúng ta không phải là anh em!
Tôi rút tay ra không được, nhăn nhó:
- Anh làm em đau!
- Tú Anh, có phải em đã ngủ với Lâm Phong rồi đúng không?- Anh hỏi tôi, giọng trầm khàn. Tôi chớp mắt, xoay mặt qua chỗ khác không trả lời. Anh bóp mặt tôi, bắt tôi nhìn vào mắt anh:
- Vậy là đã ngủ rồi đúng không? Hai người còn chưa kết hôn kia mà...
Tôi cắn chặt tôi không trả lời. Anh buông tay ra, tôi cố mở cửa ra nhưng không được. Duy Quân vò tóc mình, đi đến ôm trọn tôi vào lòng, vỗ vỗ vai tôi:
- Đừng có cố mở cửa nữa, vô ích thôi! Tú Anh, anh đang nghĩ... nếu em có thai với anh thì thế nào, có phải sẽ cắm cho Lâm Phong một cái sừng, chúng ta lại có thể yêu nhau không?
- Anh say rồi, để em đi!- Tôi vùng ra, hoảng sợ kéo chốt cửa mạnh hơn nhưng không được. Duy Quân tiến đến nắm cổ tay tôi một cách thô bạo:
- Em đang bệnh đúng không? Cả người thì nóng ran, lại còn không có chút sức lực nào. Xin lỗi vì ức hiếp em lúc đang bệnh nhé!
Tôi bắt đầu bật khóc, cầu xin anh:
- Duy Quân, làm ơn, chúng ta là anh em, nếu anh làm như vậy với em, ba mẹ sẽ giận anh đó...
- Ba mẹ sẽ không cấm anh yêu em đâu. Ngoan, chỉ sau đêm nay thì em trở thành người của anh rồi...
Duy Quân liếm môi mình, kéo tôi đi xềnh xệch. Chỉ trách bây giờ tôi yếu ớt quá không chống cự nổi. Tôi cố rút tay mình ra nhưng anh càng siết chặt. . .
- Buông em ra! Phong, cứu em!- Tôi gào khóc. Duy Quân càng thêm tức giận, đôi mắt ngùn ngụt lửa giận, thô bạo quăng tôi lên giường, khoá trái cửa phòng lại...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.