Thiên Xuân Mộng 2

Chương 23: Che giấu. . .

Winny

21/08/2019

Chương 23: Che giấu. . .

- Hoàng Uyên, tôi sẽ cầu hôn Tú Anh, chúng ta đừng như thế nữa có được không?- Lâm Phong đưa mắt nhìn cô bạn của mình. Sống lưng Hoàng Uyên cứng đờ, khoé miệng cong lên:

- Đừng như thế là sao?

- Ừm... Tôi không chắc là giữa chúng ta đã xảy ra chuyện đó...- Lâm Phong vò tóc mình, quả thật đêm đó anh có say nhưng anh dám chắc rằng mình không làm gì quá đáng cả.

- Không nhận con đúng chứ?- Hoàng Uyên nhếch mép.- Sao chúng ta không đi xét nghiệm ADN nhỉ? Cậu sợ Tú Anh biết chuyện chúng ta qua lại sau lưng cô ấy ư? Cũng hơn 1 năm rồi mà, cô ấy cũng đâu có biết. Đúng là một con ngốc!

- Cậu điên à? Tôi ở đây với cậu chỉ vì trách nhiệm của một người bạn và... đứa trẻ.- Lâm Phong bực tức nói. Hoàng Uyên hít một hơi thật sâu, đứng dậy ôm chầm lấy anh từ phía sau:

- Sẽ như thế nào nếu Tú Anh biết chúng ta đã có con, lại còn giấu giếm cô ấy tận 1 năm trời. Tú Anh nóng tính lắm đó! Cậu nghĩ tôi sẽ để cô ấy cưới cậu sao?

Lâm Phong gỡ tay đôi tay đang đặt trên eo mình ra, quay đầu lại nhìn vào mắt Hoàng Uyên:

- Tôi không xét nghiệm ADN vì tôi tôn trọng cậu, nếu tôi nói, tôi không tin đứa trẻ này là con mình thì tôi có còn là một người đàn ông không? Tôi không rũ bỏ trách nhiệm nhưng chúng ta đều có cuộc sống riêng, khi mà tôi và Tú Anh đang yêu nhau thì cậu lại mang cái thai trói chân tôi lại, đó là việc mà người bạn thân nên làm ư?

- Bạn thân? Đó là do cậu nghĩ, từ trước đến giờ tôi chưa bao giờ xem cậu là bạn. Tôi còn nghĩ chúng ta sẽ đi với nhau đến cuối cuộc đời nhưng không phải, lại bị một cô gái không biết từ đâu đến đã chen vào giữa. Cậu nói xem, ai mới là người thứ ba?- Hoàng Uyên uất ức nói, nước mắt lăn dài trên gò má. Lâm Phong lắc đầu:

- Tôi... không phải là người yêu của cậu, vậy nên, Tú Anh không phải là người thứ ba, nếu cứ cố chấp như vậy thì tình bạn cũng không còn đâu!- Lâm Phong quay đầu bỏ đi.

- Lâm Phong! Tôi có cái này muốn cho cậu xem...

Hoàng Uyên đưa điện thoại cho Lâm Phong, mỉm cười:

- Tú Anh có thể giữ được bình tĩnh khi xem những bức ảnh này không nhỉ?

Tay Lâm Phong run run, anh hít một hơi thật sâu tự trấn an mình. Bằng cách nào đó, Hoàng Uyên đã chụp lại những bức ảnh nóng của hai người dù anh dám khẳng định mình không có gì với cô ta cả. Bản tính Tú Anh vốn nóng nảy, chỉ cần nhìn thấy những tấm ảnh này thôi đã đủ để cô bóp chết anh rồi, còn thời gian đâu mà nói lí. Lâm Phong nhắm mắt, cắn chặt răng mình:

- Cậu có cần hèn hạ đến mức này không hả?

- Tôi chỉ đòi lại những thứ xứng đáng thuộc về mình và con mình thôi, sao tôi phải làm mẹ đơn thân khi cha ruột nó nhận con nuôi chứ? Không riêng gì Tú Anh, đứa trẻ đó cũng nên...- Cô ấy bỏ lấp lửng câu nói.

- Chết tiệt!- Lâm Phong quăng điện thoại vào tường khiến nó vỡ tan tành. Anh tiến đến trước mặt cô, cảnh báo.- Nếu cô dám động vào Tú Anh và Tiểu Như, tôi không chắc mình sẽ giữ nổi bình tĩnh để nói chuyện với cô đâu!

Lâm Phong phất tay bỏ đi. Hoàng Uyên đứng khoanh tay dựa tường nhìn theo bóng anh. Kịch hay vẫn còn dài kia mà. . .

********

- Tú Anh à? Hôm nay có rãnh không? Đi mua sắm với tớ đi.- Tuyết San hôm nay đột nhiên có nhã hứng rủ tôi đi mua sắm, kể ra cũng lạ lắm à nha, bình thường toàn là tôi rủ rê trước thôi.

- Đi bây giờ sao?- Tôi ngẩng mặt khỏi laptop hỏi. Cô bạn gật đầu:

- Cậu ở công ty hoài không thấy chán ư?

- Không! Ở công ty có thêm tiền mà, sao lại chán được?- Tôi cười. Tuyết San nóng nảy đi lại đóng sầm chiếc laptop rồi kéo tôi đi:

- Đi ngay!

- Hôm nay là ngày gì vậy?- Tôi ngạc nhiên hỏi lại.

- Ngày gì à? Hôm nay là ngày sinh nhật của cậu đó con ngốc này.- Tuyết San gõ lên đầu tôi một cái. Tôi đưa ngón tay ngoáy mũi:

- Quan trọng lắm sao?

- Bao lâu rồi cậu chưa gội đầu vậy?- Tuyết San cầm tóc tôi lên, nhăn mặt phủi tay. Có cần sỉ nhục tôi vậy không, tôi chép miệng:



- 3 ngày!

- Vậy mà người yêu cậu chịu được đấy!- Tuyết San trợn mắt nhìn tôi. Tôi thở dài:

- Cũng đâu phải suốt ngày quấn lấy nhau mà sợ hôi. Gần đây anh ấy hay ra ngoài, đâu ở công ty thường xuyên đâu!

- Ra ngoài mà không dẫn cậu theo ư? Tại vì cậu dơ quá đó. Đi gội đầu nhanh!- Tuyết San kéo tôi đứng dậy. Tôi lười biếng gật đầu:

- Gội thì gội, chờ tớ 5 phút!

- Làm gì mà 5 phút?- Cô bạn tròn mắt hỏi lại.

- Tớ đi gội đầu!

- Thôi đi ngay đi, tôi dẫn các người đi làm tóc.- Nói rồi, không kịp để tôi í ới, Tuyết San kéo tôi đi như bay ra khỏi công ty.

Dạo gần đây tôi ít ra đường lắm, một phần vì lười biếng, một phần vì event của game bận rộn. Tuyết San dẫn tôi vào một tiệm làm tóc rất lớn, tôi ngẩng đầu lên nhìn, chỉ là tiệm làm tóc thôi có cần xây dựng cao như tập đoàn không vậy!

Cô bạn đẩy tôi cho người làm tóc rồi tự tay chọn mẫu tóc, màu tóc cho tôi luôn. Tôi được dắt đi gội đầu, mát xa rồi lại ngồi trên ghế. Tôi nhìn đồng hồ:

- Tớ phải ngồi đây đến bao lâu vậy?

- Bao giờ xong thì thôi!- Tuyết San nhún vai, ngồi bấm điện thoại, cứ cười tủm tỉm suốt. Tôi nhìn mình hai ba lượt trong gương, mắt bắt đầu xuất hiện quầng thâm như gấu trúc rồi, da cũng sạm đi rất nhiều, từ bao giờ mà tôi cẩu thả với bản thân như vậy nhỉ? Tôi nhìn một lúc thì ngủ quên mất. Đến lúc, có người lay vai tôi dậy... ừm... tôi mở to mắt nhìn mình trong gương, nhìn lạ quá nhỉ?

Tóc uống xoăn gợn sóng dài đến thắt lưng, nhuộm màu nâu sáng, mái xước để dài cong qua một bên. Tôi vuốt tóc mình, không tồi, trông phải trẻ ra 4, 5 tuổi. Tôi hài lòng nhận xét:

- Đẹp!

- Ừm, đưa thẻ đi!- Tuyết San mỉm cười xoè tay ra trước mặt tôi. Tôi rút thẻ trong ví ra, bặm môi:

- Hình như lần cuối mình dùng đến nó là 3 tháng trước khi mua quần áo cho Tiểu Như!

- Vậy để tớ tiêu giúp cậu!- Tuyết San giật lấy chiếc thẻ, năm phút sau đưa tôi lại cái hoá đơn, cô bạn nói:

- Số dư trong tài khoản còn nhiều thật đấy!

- WTF? 10 triệu... mái tóc 10 triệu?- Tôi trợn mắt nhìn cô bạn. Tuyết San gật đầu:

- Gội đầu, mát xa, đắp mặt nạ, phục hồi, uốn xoăn Hàn Quốc và cả nhuộm nữa. Rẻ chán!

- Tớ chưa từng mua chiếc váy nào quá 500 nghìn đó Tuyết San!- Tôi đau lòng nhìn tờ hoá đơn nhỏ nhắn có mệnh giá 10 triệu. Cô bạn nhướn mày:

- Vậy thì đi mua thêm váy đi!

Tuyết San kéo tôi vào một cửa hàng quần áo, giày dép nổi tiếng bán hàng hiệu của thành phố. Tôi đứng ôm cửa, nhất quyết không vào. Tuyết San liền trợn mắt cảnh cáo:

- Cậu có tin tớ cắt đứt quan hệ với cậu không? Dành dụm nhiều tiền như vậy để làm gì? Chết rồi có dùng được đâu!

Thế là tôi bị kéo vào tiệm, tôi nhìn mình, hay lắm, ngoài bộ tóc 10 triệu ra thì áo thun 10 nghìn mua ở chợ đồ cũ, quần jeans 200 nghìn mua vào đợt giảm giá, dép lào 30 nghìn huyền thoại. Nhân viên bán hàng nhìn tôi đúng kiểu:” Nghèo mà đu bám mua đồ hiệu!”

Tuyết San đứng đó chỉ tay:

- Lấy cái này, cái này, cái này, cái này nữa!

- Khoan đã...- Tôi giơ tay ngừng ra hiệu ngừng lại rồi ngại ngùng mỉm cười với cô nhân viên, tôi nói nhỏ vào tai Tuyết San:

- Một cái là đủ rồi, khi nào đám cưới tớ sẽ mặc cái váy đó! Ok không?



Cô bạn lơ đi lời nói của tôi, tiếp tục nói với cô nhân viên:

- Lấy thêm cái này, cái này, cái này, cái này nữa! Làm ơn đưa cho tôi cái váy hoa đỏ mặc ngay bây giờ, số còn lại gói đem về, cảm ơn!

Order xong, cô bạn không thương tiếc đưa cho cô nhân viên kia chiếc thẻ của tôi. Tôi không rõ là trong tài khoản số dư là bao nhiêu nhưng tiền lương, tiền hoa hồng, tiền event, tiền tiết kiệm lúc trước đều ở trong đó. Tôi cầm chiếc váy hoa màu đỏ vào phòng thay đồ mà ruột đau như cắt. Tôi nhìn tag, không để giá tiền, sao lại không có giá tiền nhỉ? Nếu mặc mà không cắt tag thì có thể trả lại không ta? Tôi mặc váy vào, đi đến trước mặt Tuyết San. Cô bạn nhìn tôi, bảo tôi xoay một vòng, gật đầu hài lòng:

- Tuy cậu có béo lên đôi chút nhưng thật mừng vì vẫn còn xinh đẹp!

Nói xong, cô bạn tiến đến... cắt tag. Tôi đau lòng ngồi thụp xuống ôm đầu, thôi xong rồi, xong rồi, tiền bay đi thật rồi. Tuyết San mỉm cười, đưa tôi đôi giày cao gót đỏ:

- Số quần áo còn lại tớ đều cắt tag cả rồi, không trả lại được đâu nên cậu đừng mơ tưởng đến việc trả lại nhé! Mang đôi giày này vào và đi make up thôi!

Lúc rời khỏi cửa hàng, tôi và Tuyết San tình cờ gặp chị Uyên, cũng lâu lắm rồi tôi chưa gặp chị. Hoàng Uyên bế một đứa bé trai trên tay, gương mặt trông rất thông minh, lanh lợi. Tôi gật đầu chào:

- Chào chị, lâu quá không gặp!

- Lâu quá không gặp, em đang đi đâu vậy?- Chị ấy mỉm cười hỏi. Tôi đáp:

- Bạn em đột nhiên lại muốn đi mua sắm nên tụi em định đi dạo một chút.

- Chào chị!- Tuyết San gật đầu chào. Hoàng Uyên nhướn mày:

- Nghe nói em sắp cưới nhỉ?

Tôi ngạc nhiên, lắc đầu:

- Làm gì có ạ!

Tuyết San đổi giọng:

- Sao chị lại nói vậy?

- Không có gì, chị chỉ đoán vậy thôi, yêu nhau cũng ngót nghét 2 năm, em không định nhốt Phong lại làm của riêng sao? Bên ngoài nhiều cô gái thích Phong lắm đó!- Chị ấy cười. Tôi tiến đến nựng mặt bé trai:

- Em chưa nghĩ đến chuyện đó, hình như anh Phong cũng vậy. Con chị đáng yêu thật đấy!

- Trộm vía trông giống Phong nhỉ?- Chị ấy đáp.

Tôi và Tuyết San như đứng hình trước câu nói bông đùa đó. Tuyết San nắm tay tôi kéo xuống, nói:

- Chắc lúc mang thai chị hay ngắm hình anh Phong lắm!

- À, Phong đẹp trai như vậy dĩ nhiên là muốn con mình giống như thế rồi, lúc mang thai chị cũng có gặp Phong vài lần...- Tôi hơi mất bình tĩnh vì cách nói chuyện ẩn ý này của chị Uyên. Tôi thở hắt ra một cái, vì chị ấy là bạn của người yêu nên tôi không ăn thua đủ thôi. Tuyết San mỉm cười:

- Con của Tú Anh cũng sẽ giống như anh Phong thôi, vì có gen mà!

- Đúng nhỉ, có gen nên mới giống nhau như vậy!- Chị Uyên cười như trêu ngươi tôi. Tay tôi vò thành đấm, nói thêm một câu nữa thì đừng trách tôi không nể mặt anh Phong. Tôi không cần biết lúc trước hai người thân thiết như thế nào, có lên giường với nhau hay không nhưng bây giờ tôi là người yêu của anh ấy, nếu cứ nói chuyện vô duyên như thế thì cẩn thận sức khoẻ của mình đó, tôi không đảm bảo đâu!

Tuyết San nắm chặt tay tôi hơn, nói mà như sắp cãi nhau đến nơi:

- Cảm ơn lời nhắc nhở của chị về việc kết hôn, Tú Anh sẽ sớm kết hôn và hạnh phúc thôi. Tụi em có việc bận nên đi trước nhé, chào chị!

Tôi gật đầu chào chị, chị Uyên vẫn giữ nụ cười trên môi, lần này thì tôi chắc chắn chị ấy đang trêu ngươi tôi rồi:

- Chị và Phong là bạn bè nên rất quý nhau, em không ghen đấy chứ. Chị chỉ nói đùa vậy thôi!

- Nếu xem xét về tất cả phương diện thì chị không có gì để em ghen tức cả. Em sẽ sớm đưa thiệp mừng, chào chị!- Tôi mỉm cười, kéo tay Tuyết San đi thẳng. Bực thật đó! Chị ta là con người cạnh khoé người khác từ lúc nào ấy nhỉ?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Xuân Mộng 2

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook