Chương 37: Chớm nở. . .
Winny
21/08/2019
Chương 37: Chớm nở. . .
- Tú Anh!- Lâm Phong đứng trước của phòng gọi tên tôi. Tôi mở cửa phòng, xoay đầu lại nhìn:
- Hả?
- Ngủ ngon!- Anh ta mỉm cười. Trong lòng tôi như có một dòng nước ấm chảy qua, tôi gật đầu:
- Ngủ ngon!
Tôi tắm rửa sạch sẽ lên giường nằm. Tôi mở điện thoại lên lướt facebook, một hồi chuông tin nhắn dồn dập khiến điện thoại tôi không kịp load. Tôi vào xem tin nhắn, thì ra là Lâm Phong gửi hình cho tôi. Tôi chuyển tiếp một tấm hình đẹp nhất của mình cho Tuyết San với dòng tin nhắn:” Hôm nay tớ đã chơi rất vui!”
Rất nhanh chóng, cô bạn đáp lại tin nhắn của tôi.
Tuyết San: Tokyo Disneyland đúng không? Tớ đã từng đi Disneyland ở Mĩ nhưng cũng muốn đến đó với cậu lắm. Hình đẹp đấy!
Trần Tú Anh: Lâu lắm rồi tớ mới vui vẻ như vậy.
Tuyết San: Biết vậy tớ đã khuyên cậu đi du lịch sớm hơn. À mà nè, ai đã chụp tấm ảnh này cho cậu vậy?
Tôi lướt xem hình, chọn một tấm ảnh tôi và Lâm Phong selfie gửi cho Tuyết San:
Trần Tú Anh: Một người bạn mới. Đẹp trai đúng chứ?
Nick facebook của Tuyết San đột nhiên offline, có việc bận rồi ư? Tôi chép miệng một cái, để điện thoại lên bàn bên cạnh. Vừa nằm xuống ngay lập tức có tin nhắn gửi đến. Tôi cầm điện thoại lên đọc:
Lâm Phong: Chưa ngủ à?
Tôi mỉm cười nhắn lại:
Trần Tú Anh: Anh làm tôi tỉnh giấc rồi!
Lâm Phong: Ò, có lỗi thật đấy. Tỉnh giấc rồi thì thức đi! Tôi đi ngủ nhé! *icon ngáy ngủ*
Vô lí vô cùng luôn! Tôi cắn môi nhắn:
Trần Tú Anh: Đáng ghét!
Lâm Phong: Thật ra thì tôi vừa tìm được một địa điểm để đi chơi nhưng ở khá xa Tokyo, nên ngày mai chúng ta thức sớm đi đến đó có được không?
Trần Tú Anh: Bao xa?
Lâm Phong: Ngoại ô Tokyo đi tàu điện mất 90 phút.
Suy nghĩ đến địa điểm sẽ đến ngày mai luôn ư? Chu đáo đấy. Đàn ông ít nhất cũng phải biết chủ động như này chứ!
Trần Tú Anh: Vậy sáng mai, 5 giờ tôi sẽ sang gõ cửa phòng anh.
Lâm Phong: Ai lại đi gõ cửa phòng đàn ông như cô chứ?
Tôi đơ ra, vừa mới xem hắn ta là tuýp đàn ông viện hiếm có hắn liền tát tôi một cái đau điếng. Hắn ta không làm tôi quê độ chịu không nổi mà!
Trần Tú Anh: Vậy thôi! Anh đi một mình đi.
Lâm Phong: Tôi sẽ đứng ở cửa chờ cô. Không cần phải gõ cửa!
Ể? Đây có phải là “thính” không? Tôi bất giác nở nụ cười, “thính” này đúng là thính hạng sang, chất lượng khỏi bàn. Ga lăng thật đấy!
Lâm Phong: Nhưng 5 giờ cô không có mặt thì tôi đi một mình. Tôi ghét ai trễ giờ lắm!
*Bộp* Tôi đập điện thoại vào đầu mình. Cái tên này đúng là được hình thành từ 3 phần xấu xa, 7 phần đê tiện mà. Câu trước và câu sau vả nhau đôm đốp thế này. Xem thường Tú Anh này ư? Mơ đi!
Trần Tú Anh: Tôi cũng không phải loại người thích để người khác chờ nhưng hầu như đàn ông nào cũng thích chờ tôi cả. Nếu anh không chờ được, thì anh cứ đi một mình cũng không sao!
Lâm Phong: Đàn ông thích chờ cô thì cũng giống như khách mua hàng chờ hàng khuyến mãi thôi. Trên đời này có ai muốn mình phải chờ đợi đâu, cô điêu vừa thôi!
Tôi nhìn tin nhắn há hốc miệng. Tôi tức giận gọi điện cho anh ta qua facebook, hắn ta vừa bắt máy tôi đã tuôn một tràng:
- Này, anh có phải đàn ông không vậy? Anh sỉ nhục tôi như vậy có đáng mặt đàn ông không? Anh xem lại xem, ba mẹ anh có viết nhầm giới tính trong giấy khai sinh không đấy? Thượng đế tạo ra anh bằng cách tổng hợp những tính xấu của đàn ông trên đời này vào người anh à? Anh tưởng tôi thích đi chơi với anh lắm sao? Chúng ta đâu có thân thiết đến mức muốn nói gì thì nói, phải biết cẩn trọng để còn giữ gìn tình bạn tốt đẹp sau này chứ! Lời nói chẳng mất tiền mua, lựa lời mà nói cho vừa lòng nhau...
Bên kia truyền đến tiếng cười. Tôi im lặng nghe tiếng hắn ta cười. Cười xong, hắn ta ôn nhu nói, giọng nói trầm ấm như thuốc phiện:
- Cô học sư phạm Văn sao? Tú Anh, ngủ ngon...
Nói rồi, anh ta tắt máy không để tôi ơ ê thêm câu nào. Nhưng mà... giọng anh ta sao hay đến vậy, vừa ấm vừa nam tính giống hệt vẻ bề ngoài của hắn. Lâm Phong ơi là Lâm Phong, chúc ngủ ngon như thế... thì làm sao mà ngủ được đây!
Đối với người đàn ông này, tôi có chút tò mò, cũng có chút rung động. Lâu lắm rồi, tôi mới có cảm giác muốn bước vào thế giới của ai đó, muốn tìm hiểu hắn ta nhiều hơn nữa. Tuy chỉ mới gặp nhau nhưng tôi có cảm giác an tâm, muốn dựa dẫm vào hắn ta, tựa như chúng tôi đã quen biết tự kiếp nào. Lâm Phong, tôi có thể bước vào cuộc đời của anh chứ? Chúng ta đừng tìm lại những ký ức đã cũ của mỗi người có được không? Tôi sợ, nếu trong ký ức của đôi bên thực sự có nhau nhưng đó là những ký ức buồn, hiềm khích thì sao? Những hảo cảm ban đầu sẽ biến mất? Tôi không muốn! Nếu phải buông một bàn tay còn chưa kịp nắm, chi bằng lúc đầu đừng nhen nhóm hy vọng, nhưng bây giờ tôi lỡ nhen nhóm chút hy vọng ấy rồi. . .
“- Duy Quân, làm ơn, chúng ta là anh em, nếu anh làm như vậy với em, ba mẹ sẽ giận anh đó...
Tôi bị anh đè cứng trên giường, anh Quân bắt đầu đưa bàn tay chu du khắp người tôi.
- Ba mẹ sẽ không cấm anh yêu em đâu. Ngoan, chỉ sau đêm nay thì em trở thành người của anh rồi...
- Không, không, Phong, cứu em, cứu em...”
Tôi bật dậy trong đêm, cơn ác mộng này rõ mồn một đến mức mỗi lần mơ thấy tôi đều điên loạn kêu la. Đây không phải là ký ức, anh Quân không phải loại người như vậy. Anh ấy luôn đối xử với tôi rất tốt...
Tuy nhiên, có một lần Tuyết San lỡ miệng chuyện tôi không phải là xử nữ mặc dù suốt 5 năm qua, tôi không lên ngủ cùng người đàn ông nào cả. Tôi thất thân với ai? Cơn ác mộng này là sao? Cơn ác mộng này chỉ xuất hiện khi tôi cảm thấy vui vẻ, bình ổn. Tại sao vậy?
Đúng 5 giờ sáng, tôi mở cửa phòng. Hành lang khách sạn chỉ có một vài ánh đèn vàng hiu hắt. Lâm Phong đứng trước cửa phòng đối diện chờ tôi. Bóng dáng cao lớn khuất trong bóng tối tạo nên một cảm giác cô độc khó tả. Màu trắng từ chiếc áo sơ mi dạ lên khiến không gian xung quanh sáng hơn đôi chút. Tôi bước lên hai bước, Lâm Phong tiến đến, cả thân hình được phủ lên một màu vàng mờ mờ ảo ảo. Anh ấy nói:
- Đúng giờ đấy!
- Tôi đã nói rồi, mình không phải là loại người thích để người khác chờ...- Tôi đáp. Lâm Phong cho tay vào túi quần, khoác chiếc áo vest trên vai đi thẳng. Tôi lò dò theo sau. Anh ta đột ngột dừng bước, xoay đầu lại nhìn tôi từ trên xuống dưới, rồi hỏi:
- Cô thích mặc váy voan đến thế ư?
- Ừm... váy voan rất nhẹ nhàng, lại có độ rũ, trông nữ tính.- Tôi gật đầu. Anh ấy ném chiếc áo vest vào người tôi, chậm rãi đi tiếp:
- Bên ngoài rất lạnh!
Tôi ngơ ra, cầm chiếc áo vest trên tay. Chiếc áo vest này rất thơm, có mùi nước hoa của đàn ông thật nam tính, tôi vừa ngửi đã thấy say say. Tôi khoác chiếc áo vào, bước nhanh hơn để theo kịp anh ta. Tôi đi song song với Lâm Phong, có cảm giác xứng lứa vừa đôi, khi về Việt Nam tôi sẽ tìm hiểu gia thế xem thế nào rồi tấn công thôi. Tôi không tin là mình cưa không đổ.
Lâm Phong khoanh tay trước ngực, tựa đầu vào ghế tàu điện, mắt khép hờ. Đúng là thời tiết có hơi lạnh. Tôi nhích người ngồi sát vào anh ta xin chút hơi ấm. Lâm Phong mở mắt, nhíu mày:
- Gì vậy?
- Lạnh...- Tôi nhăn mặt, tay cho vào túi áo vest. Lâm Phong liếc tôi:
- Trả áo khoác đây, tôi cũng lạnh!
- Là ban nãy anh tỏ vẻ ga lăng đưa áo cho tôi kia mà, bây giờ đòi lại là sao?- Tôi trợn mắt. Lâm Phong nhìn tôi một lúc vẻ mặt toan tính, sau đó không khách khí kéo cả người tôi ôm vào lòng. Tôi mở to mắt, chớp chớp, hít thở không thông. Anh ta ghì chặt lấy tôi, ngục đầu lên vai tôi. Tôi đẩy hắn ta ra nhưng bị hắn ta ôm lại cứng ngắc. Tôi đấm đấm vào vai hắn:
- Làm gì vậy? Tôi báo cảnh sát bắt anh bây giờ!
- Để yên đi, lạnh quá!- Anh ta vừa nói, răng vừa cắn vào nhau lập cập. Tôi ngạc nhiên, đưa bàn tay chạm vào hai má của Lâm Phong, quả thực da của anh ấy rất lạnh nhưng người của tôi thì nóng lên tận 1000 độ, a~, nóng thật đấy. Tim tôi hoạt động hết công suất có thể chắc có lẽ cho nó đập nhanh quá mà toả nhiệt, cả người đều nóng như bị hun trong lò lửa. Tôi đẩy anh ta ra, vội vàng cởi áo vest đưa cho anh ta, phẩy tay:
- Sao nóng thế nhỉ? Ha, anh lạnh thì cứ mặc áo đi...
Anh ta nhìn tôi, đôi mắt tỏ vẻ nghi ngờ. Vừa cởi áo khoác ra đã lạnh nữa rồi, tôi xoa xoa bàn tay rồi ôm lấy eo mình. Anh ta quẳng chiếc áo vest trùm kín đầu tôi:
- Mặc vào đi! Làm bộ làm tịch thì cũng chẳng đáng yêu hơn tí nào đâu!
Tôi kéo áo xuống đặt trên đùi, tức giận trừng mắt. Hắn ta vỗ lên trán tôi một cái:
- Đừng có mà thái độ với tôi, tôi mang cô đi bán đấy!
- Hả?- Tôi nhăn mặt.
- Mà bán chắc cũng chẳng được bao nhiêu, tôi giữ mà dùng tạm vậy.- Anh ta nói rồi tựa đầu vào vai tôi nhắm mắt ngủ. Tôi đẩy đầu anh ta ra nhưng anh ta vẫn cố chấp đặt nó trên vai tôi. Tôi bặm môi, khoanh tay trước ngực bất lực. Tàu điện vắng vẻ, chỉ có loe hoe vài ba người ngồi cách xa nhau, duy chỉ có Lâm Phong ngồi cạnh nhau, cảm giác cô đơn của của hai như giảm đi đôi chút. . .
- Tú Anh!- Lâm Phong đứng trước của phòng gọi tên tôi. Tôi mở cửa phòng, xoay đầu lại nhìn:
- Hả?
- Ngủ ngon!- Anh ta mỉm cười. Trong lòng tôi như có một dòng nước ấm chảy qua, tôi gật đầu:
- Ngủ ngon!
Tôi tắm rửa sạch sẽ lên giường nằm. Tôi mở điện thoại lên lướt facebook, một hồi chuông tin nhắn dồn dập khiến điện thoại tôi không kịp load. Tôi vào xem tin nhắn, thì ra là Lâm Phong gửi hình cho tôi. Tôi chuyển tiếp một tấm hình đẹp nhất của mình cho Tuyết San với dòng tin nhắn:” Hôm nay tớ đã chơi rất vui!”
Rất nhanh chóng, cô bạn đáp lại tin nhắn của tôi.
Tuyết San: Tokyo Disneyland đúng không? Tớ đã từng đi Disneyland ở Mĩ nhưng cũng muốn đến đó với cậu lắm. Hình đẹp đấy!
Trần Tú Anh: Lâu lắm rồi tớ mới vui vẻ như vậy.
Tuyết San: Biết vậy tớ đã khuyên cậu đi du lịch sớm hơn. À mà nè, ai đã chụp tấm ảnh này cho cậu vậy?
Tôi lướt xem hình, chọn một tấm ảnh tôi và Lâm Phong selfie gửi cho Tuyết San:
Trần Tú Anh: Một người bạn mới. Đẹp trai đúng chứ?
Nick facebook của Tuyết San đột nhiên offline, có việc bận rồi ư? Tôi chép miệng một cái, để điện thoại lên bàn bên cạnh. Vừa nằm xuống ngay lập tức có tin nhắn gửi đến. Tôi cầm điện thoại lên đọc:
Lâm Phong: Chưa ngủ à?
Tôi mỉm cười nhắn lại:
Trần Tú Anh: Anh làm tôi tỉnh giấc rồi!
Lâm Phong: Ò, có lỗi thật đấy. Tỉnh giấc rồi thì thức đi! Tôi đi ngủ nhé! *icon ngáy ngủ*
Vô lí vô cùng luôn! Tôi cắn môi nhắn:
Trần Tú Anh: Đáng ghét!
Lâm Phong: Thật ra thì tôi vừa tìm được một địa điểm để đi chơi nhưng ở khá xa Tokyo, nên ngày mai chúng ta thức sớm đi đến đó có được không?
Trần Tú Anh: Bao xa?
Lâm Phong: Ngoại ô Tokyo đi tàu điện mất 90 phút.
Suy nghĩ đến địa điểm sẽ đến ngày mai luôn ư? Chu đáo đấy. Đàn ông ít nhất cũng phải biết chủ động như này chứ!
Trần Tú Anh: Vậy sáng mai, 5 giờ tôi sẽ sang gõ cửa phòng anh.
Lâm Phong: Ai lại đi gõ cửa phòng đàn ông như cô chứ?
Tôi đơ ra, vừa mới xem hắn ta là tuýp đàn ông viện hiếm có hắn liền tát tôi một cái đau điếng. Hắn ta không làm tôi quê độ chịu không nổi mà!
Trần Tú Anh: Vậy thôi! Anh đi một mình đi.
Lâm Phong: Tôi sẽ đứng ở cửa chờ cô. Không cần phải gõ cửa!
Ể? Đây có phải là “thính” không? Tôi bất giác nở nụ cười, “thính” này đúng là thính hạng sang, chất lượng khỏi bàn. Ga lăng thật đấy!
Lâm Phong: Nhưng 5 giờ cô không có mặt thì tôi đi một mình. Tôi ghét ai trễ giờ lắm!
*Bộp* Tôi đập điện thoại vào đầu mình. Cái tên này đúng là được hình thành từ 3 phần xấu xa, 7 phần đê tiện mà. Câu trước và câu sau vả nhau đôm đốp thế này. Xem thường Tú Anh này ư? Mơ đi!
Trần Tú Anh: Tôi cũng không phải loại người thích để người khác chờ nhưng hầu như đàn ông nào cũng thích chờ tôi cả. Nếu anh không chờ được, thì anh cứ đi một mình cũng không sao!
Lâm Phong: Đàn ông thích chờ cô thì cũng giống như khách mua hàng chờ hàng khuyến mãi thôi. Trên đời này có ai muốn mình phải chờ đợi đâu, cô điêu vừa thôi!
Tôi nhìn tin nhắn há hốc miệng. Tôi tức giận gọi điện cho anh ta qua facebook, hắn ta vừa bắt máy tôi đã tuôn một tràng:
- Này, anh có phải đàn ông không vậy? Anh sỉ nhục tôi như vậy có đáng mặt đàn ông không? Anh xem lại xem, ba mẹ anh có viết nhầm giới tính trong giấy khai sinh không đấy? Thượng đế tạo ra anh bằng cách tổng hợp những tính xấu của đàn ông trên đời này vào người anh à? Anh tưởng tôi thích đi chơi với anh lắm sao? Chúng ta đâu có thân thiết đến mức muốn nói gì thì nói, phải biết cẩn trọng để còn giữ gìn tình bạn tốt đẹp sau này chứ! Lời nói chẳng mất tiền mua, lựa lời mà nói cho vừa lòng nhau...
Bên kia truyền đến tiếng cười. Tôi im lặng nghe tiếng hắn ta cười. Cười xong, hắn ta ôn nhu nói, giọng nói trầm ấm như thuốc phiện:
- Cô học sư phạm Văn sao? Tú Anh, ngủ ngon...
Nói rồi, anh ta tắt máy không để tôi ơ ê thêm câu nào. Nhưng mà... giọng anh ta sao hay đến vậy, vừa ấm vừa nam tính giống hệt vẻ bề ngoài của hắn. Lâm Phong ơi là Lâm Phong, chúc ngủ ngon như thế... thì làm sao mà ngủ được đây!
Đối với người đàn ông này, tôi có chút tò mò, cũng có chút rung động. Lâu lắm rồi, tôi mới có cảm giác muốn bước vào thế giới của ai đó, muốn tìm hiểu hắn ta nhiều hơn nữa. Tuy chỉ mới gặp nhau nhưng tôi có cảm giác an tâm, muốn dựa dẫm vào hắn ta, tựa như chúng tôi đã quen biết tự kiếp nào. Lâm Phong, tôi có thể bước vào cuộc đời của anh chứ? Chúng ta đừng tìm lại những ký ức đã cũ của mỗi người có được không? Tôi sợ, nếu trong ký ức của đôi bên thực sự có nhau nhưng đó là những ký ức buồn, hiềm khích thì sao? Những hảo cảm ban đầu sẽ biến mất? Tôi không muốn! Nếu phải buông một bàn tay còn chưa kịp nắm, chi bằng lúc đầu đừng nhen nhóm hy vọng, nhưng bây giờ tôi lỡ nhen nhóm chút hy vọng ấy rồi. . .
“- Duy Quân, làm ơn, chúng ta là anh em, nếu anh làm như vậy với em, ba mẹ sẽ giận anh đó...
Tôi bị anh đè cứng trên giường, anh Quân bắt đầu đưa bàn tay chu du khắp người tôi.
- Ba mẹ sẽ không cấm anh yêu em đâu. Ngoan, chỉ sau đêm nay thì em trở thành người của anh rồi...
- Không, không, Phong, cứu em, cứu em...”
Tôi bật dậy trong đêm, cơn ác mộng này rõ mồn một đến mức mỗi lần mơ thấy tôi đều điên loạn kêu la. Đây không phải là ký ức, anh Quân không phải loại người như vậy. Anh ấy luôn đối xử với tôi rất tốt...
Tuy nhiên, có một lần Tuyết San lỡ miệng chuyện tôi không phải là xử nữ mặc dù suốt 5 năm qua, tôi không lên ngủ cùng người đàn ông nào cả. Tôi thất thân với ai? Cơn ác mộng này là sao? Cơn ác mộng này chỉ xuất hiện khi tôi cảm thấy vui vẻ, bình ổn. Tại sao vậy?
Đúng 5 giờ sáng, tôi mở cửa phòng. Hành lang khách sạn chỉ có một vài ánh đèn vàng hiu hắt. Lâm Phong đứng trước cửa phòng đối diện chờ tôi. Bóng dáng cao lớn khuất trong bóng tối tạo nên một cảm giác cô độc khó tả. Màu trắng từ chiếc áo sơ mi dạ lên khiến không gian xung quanh sáng hơn đôi chút. Tôi bước lên hai bước, Lâm Phong tiến đến, cả thân hình được phủ lên một màu vàng mờ mờ ảo ảo. Anh ấy nói:
- Đúng giờ đấy!
- Tôi đã nói rồi, mình không phải là loại người thích để người khác chờ...- Tôi đáp. Lâm Phong cho tay vào túi quần, khoác chiếc áo vest trên vai đi thẳng. Tôi lò dò theo sau. Anh ta đột ngột dừng bước, xoay đầu lại nhìn tôi từ trên xuống dưới, rồi hỏi:
- Cô thích mặc váy voan đến thế ư?
- Ừm... váy voan rất nhẹ nhàng, lại có độ rũ, trông nữ tính.- Tôi gật đầu. Anh ấy ném chiếc áo vest vào người tôi, chậm rãi đi tiếp:
- Bên ngoài rất lạnh!
Tôi ngơ ra, cầm chiếc áo vest trên tay. Chiếc áo vest này rất thơm, có mùi nước hoa của đàn ông thật nam tính, tôi vừa ngửi đã thấy say say. Tôi khoác chiếc áo vào, bước nhanh hơn để theo kịp anh ta. Tôi đi song song với Lâm Phong, có cảm giác xứng lứa vừa đôi, khi về Việt Nam tôi sẽ tìm hiểu gia thế xem thế nào rồi tấn công thôi. Tôi không tin là mình cưa không đổ.
Lâm Phong khoanh tay trước ngực, tựa đầu vào ghế tàu điện, mắt khép hờ. Đúng là thời tiết có hơi lạnh. Tôi nhích người ngồi sát vào anh ta xin chút hơi ấm. Lâm Phong mở mắt, nhíu mày:
- Gì vậy?
- Lạnh...- Tôi nhăn mặt, tay cho vào túi áo vest. Lâm Phong liếc tôi:
- Trả áo khoác đây, tôi cũng lạnh!
- Là ban nãy anh tỏ vẻ ga lăng đưa áo cho tôi kia mà, bây giờ đòi lại là sao?- Tôi trợn mắt. Lâm Phong nhìn tôi một lúc vẻ mặt toan tính, sau đó không khách khí kéo cả người tôi ôm vào lòng. Tôi mở to mắt, chớp chớp, hít thở không thông. Anh ta ghì chặt lấy tôi, ngục đầu lên vai tôi. Tôi đẩy hắn ta ra nhưng bị hắn ta ôm lại cứng ngắc. Tôi đấm đấm vào vai hắn:
- Làm gì vậy? Tôi báo cảnh sát bắt anh bây giờ!
- Để yên đi, lạnh quá!- Anh ta vừa nói, răng vừa cắn vào nhau lập cập. Tôi ngạc nhiên, đưa bàn tay chạm vào hai má của Lâm Phong, quả thực da của anh ấy rất lạnh nhưng người của tôi thì nóng lên tận 1000 độ, a~, nóng thật đấy. Tim tôi hoạt động hết công suất có thể chắc có lẽ cho nó đập nhanh quá mà toả nhiệt, cả người đều nóng như bị hun trong lò lửa. Tôi đẩy anh ta ra, vội vàng cởi áo vest đưa cho anh ta, phẩy tay:
- Sao nóng thế nhỉ? Ha, anh lạnh thì cứ mặc áo đi...
Anh ta nhìn tôi, đôi mắt tỏ vẻ nghi ngờ. Vừa cởi áo khoác ra đã lạnh nữa rồi, tôi xoa xoa bàn tay rồi ôm lấy eo mình. Anh ta quẳng chiếc áo vest trùm kín đầu tôi:
- Mặc vào đi! Làm bộ làm tịch thì cũng chẳng đáng yêu hơn tí nào đâu!
Tôi kéo áo xuống đặt trên đùi, tức giận trừng mắt. Hắn ta vỗ lên trán tôi một cái:
- Đừng có mà thái độ với tôi, tôi mang cô đi bán đấy!
- Hả?- Tôi nhăn mặt.
- Mà bán chắc cũng chẳng được bao nhiêu, tôi giữ mà dùng tạm vậy.- Anh ta nói rồi tựa đầu vào vai tôi nhắm mắt ngủ. Tôi đẩy đầu anh ta ra nhưng anh ta vẫn cố chấp đặt nó trên vai tôi. Tôi bặm môi, khoanh tay trước ngực bất lực. Tàu điện vắng vẻ, chỉ có loe hoe vài ba người ngồi cách xa nhau, duy chỉ có Lâm Phong ngồi cạnh nhau, cảm giác cô đơn của của hai như giảm đi đôi chút. . .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.