Thiên Xuân Mộng 2

Chương 10: Công ty của thầy. . .

Winny

21/08/2019

Chương 10: Công ty của thầy. . .

Tôi chưa nhập học sớm thế, vậy mà thầy bắt mùng 4 phải lên thành phố. Thầy thật là đáng ghét. Ăn sáng xong, thầy dắt tôi đến 1 công ty khá lớn, chuyên thiết kế đồ họa cho game. Tôi mê cái nghề này lắm à nha...

- Thầy, công ty của ai vậy? Sao thầy có chìa khoá?- Tôi mở to mắt trừng trừng để nhìn rõ hết cái vẻ đẹp của cái công ty thiết kế đồ hoạ, sản xuất game này.

- Của tôi!- Thầy trả lời tỉnh bơ. Tôi đã quen dần với những cú sốc trong đời mình. Thầy có công ty cũng không phải chuyện quá bất ngờ. Giờ này công ty chưa hoạt động lại nên trống trải lạ thường. Tôi chạy lung tung khắp nơi thăm quan, sờ soạng hết thảy nhưng vật dụng làm việc. Sau khi quan sát thật kĩ, tôi phải thốt lên: Thật tuyệt vời!

- Tôi đang cần tìm người test game sắp ra mắt, tôi nghĩ em rất hợp với việc này.- Thầy đút tay vào túi quần, đứng đó vững như Thái Sơn. Hay lắm, đúng là có mắt nhìn người, nói gì chứ chơi game tôi là số 1 đấy. Tôi tự hào cười đắc ý:

- Đúng rồi đó! Lương bao nhiêu 1 tháng hả anh trai?-Tôi mừng đến hoa mắt, xung quanh tôi, những tờ đô la bay phấp phới trông thật vui tươi, lại là mùi tiền mới, kích thích quá!

- Tiền thuê nhà và đồ ăn của em đó!- Thầy mặt dày, nói tỉnh bơ. Tôi lập tức tỉnh mộng:

- Hả? Cái gì? Em còn phải gửi tiền cho ba mẹ nữa, thầy nghĩ em dư thời gian để cống hiến không công ư? Thầy có nên nghĩ đến chuyện em ở chung với thầy, người chịu thiệt thòi là em không...- Tôi lại dùng chiêu mỹ nhân kế, nắm tay thầy xoa xoa lòng bàn tay rồi nhẹ nhàng vuốt ve cánh tay rắn chắc. Thầy xoay người, lập tức áp tôi vào tường. Sóng lưng tôi cứng đờ, mặt mày tái mét, thầy định làm gì tôi? Thầy có cưỡng bức tôi tại đây thì kêu khan cổ cũng chẳng ai nghe đâu.

- Th...ầ..y, thầy định... là...m gì em?- Tôi lắp bắp.

- Chẳng phải em bắt đầu trước sao?- Thầy gian tà cắn môi. Thôi chết rồi, thầy nắm tay tôi chặt quá, căn bản là không nhúc nhích được. Tôi nhìn thầy trăn trối, nước mắt lưng tròng. Cương không được thì nhu thôi:

- Huhu, em xin lỗi, mai mốt em không dùng chiêu này với thầy nữa đâu!- Tôi bù lu bù loa lên. Thầy lập tức buông tay ra, ôm bụng cười. Tôi tức quá, nhân lúc thầy không đề phòng nắm lấy cánh tay thầy mà vật một cái. Thầy lộn một vòng trên không rồi đọ ván xuống sàn, nằm thoi thóp. Tôi phủi tay:

- Chẳng phải em đã cảnh cáo thầy rồi sao?- Tôi bóp mặt thầy lắc lắc, vỗ vỗ vào má thầy như trêu ngươi. Tên sắc lang, cầm thú này cần phải được trừng trị mạnh tay hơn nữa.

******

Thầy ngồi trên ghế sô pha, vẻ mặt bẽn lẽn hơn ban nãy rất nhiều:

- Thẻ tín dụng tôi làm cho em, lương thử nghiệm 3 triệu rưỡi, sau tháng đầu 5 triệu, làm hơn 3 tháng tăng lương lên 7 triệu, 1 năm là 12 triệu chưa tính hoa hồng, event, có công đóng góp vào game mới. Công việc là test game và hoàn thiện game!

Oaaaa, công việc nhàn hạ, lương cao, daebak!

Tôi sung sướng nhảy cẫng lên. Tôi hồ hởi hỏi thầy:

- Thầy sắp có game gì vậy?

- Đua xe. Đang hoàn thành, em muốn đua thử không?- Thầy e dè hỏi lại như đứa con gái mới lớn. Tôi ngay lập tức gật đầu:

- Tất nhiên!

Tôi và thầy mở máy tính, truy cập game. Đồ hoạ khá bắt mắt, mới lạ. Tuy là đua xe hiện đại nhưng cũng mang hơi hướng cổ điển, vintage, theo phong cách hoàng gia. Nhân vật được thiết kế 3D của anime, quần áo tân thủ cũng khá bắt mắt, có nhiều bộ để lựa chọn, chủ yếu là cosplay các nhân vật hoạt hình. Trong đó có Naruto, Sakura,...

Tôi nhập tên: Hạ Tử Anh vào ô đăng kí, tên đẹp, chợt nghĩ ra thôi. Thật ra thì có lần tôi đã mơ thấy cái tên này, cái tên khiến tôi không tài nào quên được, chi bằng mang cái tên này vào công việc, biết đâu gặp nhiều may mắn thì sao.

Thầy cũng nhập tên: Hạ Tử Phong, tôi bĩu môi hừ lạnh:

- Đồ ăn theo!

Thầy nhướn mày không phủ nhận, tôi chửi đúng rồi còn gì, dám ăn cắp chất xám của tôi, ta khinh.

- Nguyễn Lâm Phong, Hạ Tử Phong. Ây chà chà!- Tôi lẩm bẩm trong cổ họng. Tôi nhập tên xong thì bắt đầu chọn nhân vật. Tôi chọn cho mình nhân vật nữ, 1 vị thần sấm sét sexy và xinh đẹp. Mái tóc đỏ bay bay trước gió, trên tay là một quả cầu sấm sét. Cô gái này ăn mặc hở hang, áo quây cúp ngực, chiếc váy như chiếc khăn tắm choàng ngang hông để lộ cả chân. Tôi góp ý với thầy:

- Nhân vật phương Tây, Nhật Bản thôi thì chưa đủ hấp dẫn, em thích phong cách của Trung Hoa cổ đại hơn. Thầy nhớ bổ sung thêm vài nhân vật như Tây Thi, Điêu Thuyền, Lữ Bố, Võ Tắc Thiên,... và cả nhân vật Việt Nam như Thuý Kiều, Kim Trọng, Từ Hải, Thuý Vân...

- Sẽ bổ sung!- Thầy gật đầu tiếp nhận đóng góp của tôi. Tôi nhìn khuôn mặt nghiêm nghị đang chăm chú nhìn vào màn hình mà mỉm cười, tôi thấy mình cũng có ích đấy chứ.

Do game chưa được up lên nên ID của tôi là số 1 còn thầy là số 2. Tôi vào sảnh, ở giữa trải thảm đỏ, 2 dàn siêu xe xếp 2 bên.

- Thầy, mua xe mới có để dùng à? Thầy cấp cho em đi.- Tôi click vào mấy con xe ở hai bên nhưng nó lại hiện lên giá tiền.



- Em tự luyện đi chứ, phải test game mà.- Thầy không rời mắt hỏi màn hình máy tính đáp lại.

Tôi nhấp xem nhiệm vụ, muốn mua xe cần 10k đô la, phải làm nhiệm vụ để thu thập từ từ. Tôi nhận nhiệm vụ tân thủ, đua 3 vòng. Kinh nghiệm chơi Zingspeed lâu ngày cũng giúp tôi đôi chút, về cách chơi hoàn toàn giống như Zingspeed nhưng phiên bản này hấp dẫn, đẹp mắt và khó hơn nhiều.

Từ level 1 đến level 10 khá nhanh nhưng càng về sau càng khó lên cấp, tôi mua bộ quần áo hip hop cũng tốn mất 100 đô, dùng tiền đô sang hơn hẳn tiền Việt nhỉ?!

Tôi liếc sang thầy, trời ơi, thầy đua còn nhanh hơn cả tôi, boss game có khác!

Tôi bỏ máy đứng sau lưng thầy quan sát, đây là 1 đường đua khó, không có map nhỏ phía trên, không thể đoán trước đến đoạn nào có cua. Thầy tập trung đua, không đụng vào vách, còn băng qua được những đường tắc nhỏ xíu. Tôi vỗ tay thán phục:

- Hay quá anh đẹp trai ơi!

Thầy hoàn thành đường đua, quay đầu nhìn tôi:

- Em cảm thấy game như thế nào?

- Khá ổn, nhưng về mặt lâu dài còn nhiều thiếu sót. Thầy nên thử tín năng lễ đường, cộng đồng...- Theo kinh nghiệm của mình, tôi kể ra.

- Có mà, tại em chưa đủ cấp đám cưới. Cũng giống như con người, đủ tuổi trưởng thành và có nghề nghiệp mới được đám cưới. Nhân vật nam level 20 sẽ được thành hôn với nhân vật nữ level 18.

- Great!- Tôi gật đầu tán thưởng.

- Em nhìn đi, những chấm sao xung quanh màn hình chính là các hành tinh khác nhau: Kim, Mộc, Thủy, Hoả, Thổ... khi có event thi thố thì boss của các hành tinh sẽ thi đấu với nhau và chọn ra bảng xếp hạng. Ở đây còn có khiêu vũ kiểu mới, nơi hẹn hò, lễ đường- phòng tân hôn theo phong cách nhiều quốc gia tuỳ số tiền khách yêu cầu.

- Em bắt đầu thích rồi đó nha!- Tôi gật gù, đầu óc đâu mà nghĩ ra được nhân vật, khung cảnh đẹp như vậy hả trời?

- Có cả tính năng hưởng tuần trăng mật, sinh con, nuôi thú cưng, trang trí nhà cửa, làm vườn như thế giới bên ngoài. Có cả nơi sửa xe, bệnh viện, nhà trọ cho các vị khách đến từ hành tinh khác nghỉ chân trong lúc chờ thi đấu. Có phòng tắm hơi, khu giải trí với các trò chơi: cá ngựa, tiến lên, tài xỉu, lô tô, cờ ca rô, cờ vua... Chưa hết, sẽ có nơi karaoke, kết bạn, cuộc thi tuyển người đại diện qua ảnh.- Thầy chỉ tôi từng chi tiết trên màn hình máy tính, như nhớ ra gì đó thầy bổ sung.- À, đợt quảng bá game tôi muốn mời em chụp mẫu bìa đó.

Tôi không do dự gật đầu đồng ý, không quên hỏi thêm:

- Bao nhiêu tiền cát xê? Nhiều không? Nếu ngả giá được thì OK thôi!- Tôi mỉm cười thân thiện.

- 0 đồng! Nhân viên tính toán!- Thầy liếc tôi. Đồ ki bo, thầy giàu thế cơ mà. Nhà cả kho tiền ấy chứ. Ngươi bất nhân đừng trách ta bất nghĩa:

- Vậy tìm người khác đi nhé!

- Cát xê một buổi chụp hình 5 triệu, quay TVC 10 triệu 1 buổi, làm đại diện game sẽ lâu dài sẽ có hợp đồng cho em. Do em không phải ca sĩ diễn viên nổi tiếng nên hợp đồng sẽ có giá trị 50 triệu.- Thầy xoay xoay cây bút trên tay nói. Cũng ngon đấy, không phải người nổi tiếng nhưng cũng là hoa khôi xinh đẹp kia mà. Tôi hất tóc:

- Ký hợp đồng nào!

Tôi và thầy gọi cơm phần ăn tại công ty, thầy đang trong giai đoạn cuối hoàn thành game. Tôi ngồi phác thảo mấy nhân vật trẻ con sẽ được sinh ra là kết tinh tình yêu của bố và mẹ. Tôi vẽ rất khá, lúc trước còn định thi vào kiến trúc chứ không phải kĩ thuật vi tính đâu...

- Thầy ơi, nhân vật như vậy được không?- Tôi hỏi.

- Em scan lên máy tính, photoshop màu lại đi!- Thầy không thèm nhìn đến bản vẽ của tôi đáp lại. Tôi liếc nhìn vào màn hình, mấy mã lập trình game hiện lên thật rối mắt. Tôi thở dài:

- OK sếp.- Tôi phác thảo lại bằng vi tính, tô màu cho nổi bật. 1 cô bé chibi siêu cute ra đời. Cưng hết sức. Thầy cũng đồng ý chọn nhân vật đó làm đứa con gái của các cặp đôi. Tôi tiếp tục phác thảo nhân vật nam, vẫn đường nét đó nhưng hơi cứng rắn hơn 1 chút. Tôi bàn bạc với thầy, cứ 100 game thủ sẽ có người sinh được cả cặp long phụng và khi nuôi đến lớn có thể sử dụng kèm bố mẹ với con chung 1 nick.

Đến tối cũng xong, tôi mừng rỡ test game lại lần cuối. Tôi vươn vai, hít một hơi thật sâu, tôi cũng khá tò mò về năng lực chơi game của thầy nên...

- Sếp, đua với em không?- Tôi cả gan thách đấu. Thầy gật đầu đồng ý, chọn map khó nhất.

Bắt đầu đua, tôi không nhượng bộ đụng thầy 1 cái, cho xe thầy văng vào vách. Nửa hiệp đầu, toàn tôi dẫn trước, nhưng đến nửa hiệp sau thầy lại vượt lên, tôi không cách nào đuổi kịp, chỉ biết bò sau đuôi. Tất nhiên, chiến thắng thuộc về đại boss. Hơi quê độ nha!

- Thầy có thật là giảng viên đại học ngày ngày cặm cụi, tận tụy với giảng đường không vậy?- Tôi thua, tức tối đấm bôm bốp vào vai thầy.

- Là người làm ra game nữa!- Thầy nắm tay tôi lại. Tôi liếc:

- Vậy mà còn bảo em test game...



- Nói sao nhỉ? 6 năm trước, tình cờ tôi thấy em trốn học đi đua Zingspeed. Thấy tò mò nên cũng chơi thử, giờ thì đua thắng cả em!- Thầy nhớ về quá khứ, nở nụ cười. Hình như có gì đó sai sai... tôi thân thiết với thầy như vậy từ bao giờ. Tôi nhìn xuống bàn tay thầy đang nắm chặt nắm đấm của tôi. Hử? Tôi hoảng hốt giật tay lại, đỏ mặt tía tai.

Sao chuyện gì về tôi thầy cũng biết hết vậy hả? Trốn học đi chơi game cũnh bị bắt gặp. Tôi bặm môi, giờ nắm đấm lên hăm dọa:

- À, làm người, sống trên đời này không nên biết quá nhiều chuyện đâu!

- Tình cờ thôi mà!- Thầy đáp.

Tôi ngồi xuống ghế sô pha, cảm thấy mình mệt mỏi quá định nằm trên ghế sô pha đợi thầy xong việc thì cũng về, nhưng ngủ thiếp đi lúc nào chả hay. Tôi đã mơ về quá khứ, rất rõ ràng...

“Sau buổi chạm mặt đầu tiên, tôi lại gặp thầy ở bờ đê, con sông mà tôi đã dắt thầy đi dạo. Thầy mặc áo thun, quần jeans dài, đeo kính cận, nhìn về phía chân trời. Tôi ngẩn ngơ nhìn thầy, thầy đột nhiên quay đầu lại nhìn tôi, nở nụ cười. Lúc đó, khỏi phải nói, tâm hồn tôi đã tiêu diêu cùng mây gió mất rồi.

- Lại gặp nhau rồi!- Thầy vẫy tay với tôi.

- Phải, thật trùng hợp...- Tôi ngại ngùng cắn môi cúi đầu, vô thức nở nụ cười.”

Tôi tỉnh giấc, gương mặt điển trai tôi vừa mơ thấy đang ghé sát mặt mình. Thầy cầm áo khoác đắp lên người tôi, đúng lúc đó thì tôi thức giấc. Thầy nhìn chằm chằm vào đôi mắt tôi, tôi cũng nhìn vào mắt thầy, thời gian bỗng chốc ngưng đọng lại. Công ty im ắng đến nổi tôi nghe được hơi thở của thầy và tiếng tim đang đập dồn dập bên trong lồng ngực mình. Thầy khép mắt lại, dần dần tiến gần đến gương mặt tôi. Ma xui quỷ khiến thế nào, tôi cũng nhắm mắt chờ đợi. Chúng tôi sẽ hôn nhau đúng không? Nửa muốn, nửa không. Tôi nắm chặt tay mình thành đấm. Đến khi môi thầy gần chạm đến môi tôi thì...

Tiếng chuông điện thoại của thầy vang lên. Thầy giật mình mở mắt lùi lại rồi đứng dậy, đi qua chỗ khác nghe điện thoại. Tôi đỏ mặt xoay lưng về phía thầy. Tú Anh ơi là Tú Anh, mày vừa nghĩ cái gì vậy? Sẽ lại hôn nữa ư? Hôn được môi là lôi được quần đó, tỉnh táo lại đi! Tôi ra sức vỗ má mình cho tỉnh táo. Lát sau, thầy đi vào, nói:

- Duy Quân gọi, cậu ấy đi công tác nước ngoài rồi, tháng sau mới về. Bảo tôi chăm sóc em!

- Anh ấy có để lại chìa khoá nhà không?- Tôi bật ngồi dậy. Thầy lắc đầu:

- Lên máy bay rồi mới gọi, muốn lấy chìa khoá cũng không kịp đâu! Xem ra tháng sau em vẫn phải ở nhà tôi rồi.

- Em có thể ngủ lại ở công ty.- Tôi mỉm cười.

- Nhưng công ty có quy định không được ngủ lại. Em có thể ra ghế đá công viên ngủ tạm cho đến khi anh trai em trở về, hoặc là ở nhà thầy chăn ấm nệm êm.- Sắc lang, ta phỉ nhổ vào. Tôi nhoẻn miệng cười cứng ngắc:

- Tất nhiên là sẽ ở nhà thầy.

Thầy nhướn mày, cho tay vào túi quần đi ra khỏi phòng:

- Về nhà ngủ đi, khuya rồi. Mai còn phải chụp poster, quay TVC.

- Ngày mai chúng ta có phải tăng ca nữa không?- Tôi ôm chiếc áo khoác trên người mình chạy theo thầy.

- Ừ, có. Nếu quay TVC lâu thì phải chụp poster hơi trễ đó.

- Hình ảnh sạch chứ?- Tôi liếc thầy, thầy nhếch mép:

- Ảnh đồi truỵ đấy!

- Xinh đẹp thế này mà phải chụp ảnh đồi trụy ư?- Tôi đánh cái bốp vào vai thầy rồi thủ thế.

- Em xem tôi là hạng người gì vậy? Sao có thể hỏi câu hỏi đó?- Thầy gõ lên trán tôi.

- Sắc lang, cầm thú, mặt dày, keo kiệt!- Tôi bĩu môi. Thầy gật đầu:

- Là do em nói đấy nhé!- Thầy liền khoá chắc hai tay của tôi lại giơ lên đỉnh đầu. Tôi trợn mắt:

- Thầy làm gì em? Em có võ đó nha.

Thầy mỉm cười bỏ tay xuống, xoa đầu tôi:

- Đi về nhà ngủ đi.

Tôi nhìn thầy cắn môi, xoa đầu thôi cũng khiến tim tôi đập nhanh hết công suất rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Xuân Mộng 2

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook