Chương 1: Đòi hoa. . .
Winny
21/08/2019
Chương 1: Đòi hoa. . .
Sau trận ốm dài ngày, rốt cuộc tôi cũng có thể đứng dậy. Ngoài cửa tiếng *cốc, cốc* thi nhau nối tiếp kéo dài. Tôi bực bội tốc chăn chạy ra mở cửa. Quan sát kĩ càng từ đầu đến đ*t tên phá đám đó, tôi rút ra được một kết luận Siêu cấp đẹp trai. Hắn vừa nhìn thấy tôi thì trợn mắt ngạc nhiên, có cần kinh hãi đến vậy không? Đến nhà người ta mà cứ tưởng tôi đột nhập nhà hắn.
- Có chuyện gì?
- Nghe nói ở đây có một chậu bỉ ngạn?- Hắn ta hơi rướn người vào quan sát căn trọ cũ của tôi. Tôi chặn 2 tay choáng hết cửa đẩy vai hắn ra. Tôi không khách khí đáp:
- Ừ, rồi sao?- Tôi hất mặt, tiện tay vuốt vuốt lại mớ tóc rối. Hắn nhếch mép:
- Là tôi đi du học bỏ quên, tôi đến đây muốn nhận...
*Rầm* Tôi đóng sầm cửa lại thay lời muốn nói, hừ, chậu hoa đó là do tôi tìm thấy. 5 năm qua do tôi chăm sóc, muốn lấy lại là lấy sao? Còn phải xem Tú Anh này là ai đã. Bỏ mặc hắn bên ngoài gọi ý ới, tôi đi súc miệng tỉnh bơ. Lát sau, không khí dần yên tĩnh lại. Tôi lau mặt trước gương, khuôn mặt của hắn lại hiện lên trong đầu, hình như tôi đã gặp hắn ở đâu rồi, quen lắm, lòng ngực đột nhiên đau nhói khó chịu. Chẳng lẽ bị bệnh tym thòng sao ta, chắc hôm nào phải đi khám, để lâu bị thòng tới mắt cá chân thì khổ.
Tôi giở laptop lên, ôi trời, mới bệnh 3 ngày cứ tưởng như 3 thế kỉ, cả đống đơn đặt hàng, chắc hôm nay tôi lại phải tiếp tục ở nhà rồi, lâu lâu muốn siêng năng lên trường cũng không được.
Tôi soạn đơn hàng... Hả? Có 1 địa điểm giao ở Bar Club, tôi thầm cảm thấy không ổn, nhưng đơn hàng giá lại khá cao, tôi suy đi nghĩ lại đành mạo hiểm 1 lần.
Tôi là ai, là Trần Tú Anh xinh đẹp, mưu trí, là tiêu chuẩn con gái của thời hiện đại hahaha :D.
Tôi đứng trước cửa quán bar, hôm nay sao nóng nực quá vậy nè, chắc do tôi mặc quần áo hơi dày!? Tôi gọi cho người đặt hàng.
- Tôi là Tú Anh, đang đợi giao hàng ở Bar Club. Cái gì? Đi vào ư?- Tôi bấm bụng gửi con chiến mã chạy bằng 2 cẳng rồi bước nhanh vào trong.
Tiếng nhạc xập xình, mùi rượu nồng nặc, đèn cũng không được sáng, đảm bảo không phải là nơi đàng hoàng. Thấy tôi đi đến, 1 đám thanh niên tụ tập ở đó buông lời chọc ghẹo. Tên dẫn đầu ngồi ở giữa, nhìn tôi:
- Bao nhiêu vậy em gái?
- 1 triệu.
- Rẻ vậy sao?
- Anh đặt hàng bao nhiêu thì tôi đưa bấy nhiêu!- Tôi chìa túi mỹ phẩm ra. Cả bọn phá lên cười.
- Anh hỏi giá của em kìa!- Hắn đi đến cầm mặt tôi lên, tôi bặm môi liếc hắn. Tên này muốn ăn đấm đây, tôi nắm lấy tay hắn bóp mạnh.
- Bỏ cái tay dơ bẩn đó ra!- Tôi gằng giọng, quăng bọc mỹ phẩm lên bàn, xòe tay tỉnh bơ.- 1 triệu!
- Anh đâu có nói anh mua hàng chứ, anh muốn thử vị của hoa khôi cơ, chẳng biết có thú vị hơn mấy đứa hot girl không?- Hắn ta rút tay lại, nghiêng đầu liếm môi. Ây cha...
- Tất nhiên là thú vị hơn rồi!- Tôi mỉm cười lên gối thẳng vào bộ chỉ huy của hắn. Hắn đau đến nỗi cúi gập người. Bọn đi cùng túa ra vây quanh tôi. Tôi thủ thế.
- Mẹ, con khốn! Hôm nay tao cho mày biết tay! Lên!- Hắn ta nén đau phất tay ra lệnh. Tôi nhanh trí vơ lấy chai bia gần đó đập bể phần đầu chai, giơ lên, chỉ vào mặt từng người:
- Chị chả sợ bọn bây đâu, chị đạt huy chương vàng karate đó!
Nói là làm, tôi xông vào trước đánh đấm túi bụi mù trời. Tôi đạp một cước vào bụng tên tên phải. Đã rõ không ổn nhưng tôi vẫn đến giao hàng, đúng là ngu ngốc. Tôi nhất định không để mình thua lỗ, phải lấy cả vốn lẫn lời!
Tôi càng đánh càng hăng máu, không biết sợ trời đất.
*Bốp*, tôi cảm thấy sau gáy đau nhức dữ dội, sức lực gần như biến mất, cố nhướn mi lên nhìn xung quanh thì bị 2 tên nào đó xách tay như phạm nhân.
- Mày cũng khá lắm, dám ở đây tác oai tác quái!- Tên cầm đầu đi đến nâng cằm tôi lên hất qua một bên!
- Mày đụng vào tao xem, tao cho mày coi!- Tôi trừng mắt hăm dọa.
Mặc kệ xung quanh đông người. Hắn đi đến cởi áo tôi ra. Đám vô liêm sỉ đó móc điện thoại ra giơ lên quay clip hay chụp hình thì thôi không rõ! Không may cho hắn cùng 2 tên đang định chụp ảnh rồi...
1 lớp quần áo, 2 lớp quần áo, 3 lớp quần áo... Quần áo everywhere. Hình như tôi đã rinh cả tủ đồ của mình đi luôn thì phải. Lát sau, hắn trở thành trò cười trước mặt mọi người, ngồi thụp xuống đất rồi lại đứng lên.
- Rốt cuộc mày nghĩ cái gì mà mặc lắm quần áo thế?
- Nghĩ sao cũng được, thông minh hơn cái óc chó của mày!- Tôi khinh khỉnh nở nụ cười.
Hắn mất kiên nhẫn, mọi người xung quanh được trận cười no nê. Tôi dần hồi sức, vùng tay khỏi 2 tên đó, nhưng vẫn bị nắm cứng ngắc.
Hắn ta tiếp tục cởi, hắn không tin không thể làm tôi loã thể trước bàng dân thiên hạ. Tức chết, đây là lớp cuối rồi. Tôi cắn môi suy nghĩ, lia mắt nhìn quanh, quơ đại một người vừa đi ngang qua mặt tôi:
- Anh, thì ra anh ở đây, còn không mau giúp em, bọn chúng... Gọi bảo vệ...
Tên đó xoay đầu lại nhìn tôi, 4 mắt giao nhau trợn tròng lên, là... tên đòi chậu bỉ ngạn. Hắn ta nhún vai bĩu môi, cười trêu ngươi tôi:
- Ê ê ê, giúp tôi đi, tôi sẽ trả chậu hoa cho anh!- Tôi thống khổ gọi theo, không quen biết anh ta, đúng là tôi không quen biết anh ta. Nhưng mà sống trong đời sống, cần có một tấm lòng, để làm gì anh biết không? Không phải để gió cuốn đi đâu, là để giúp người, giúp người, giúp người đó.
Hắn liếc nhìn đám đó một lượt rồi nhếch mép, lắc đầu. Bọn chúng cũng thận trọng nhìn hắn ta như nhân vật có thân phận cao quý lắm.
- Tú Anh!- A, là ai gọi tên tôi? Tôi vui mừng xoay đầu lại, tên Quốc Minh đang đi cùng Lan Vân, gặp tôi thì trợn mắt ngạc nhiên. Tôi như vơ được phao cứu sinh, gọi cậu ta:
- Tôi gặp nạn rồi. Bọn chúng muốn chụp ảnh nude của tôi đó!
Mới nghe xong, cậu ta giật tay Lan Vân ra. Đùng đùng nổi giận phi đến đạp cho tên đầu đàn 1 cái:
- Nè, mày có mắt không hả? Người của tao cũng dám chọc giận?- Nói xong, Quốc Minh đánh vào mặt tên đó 1 cái làm khoé miệng hắn rỉ máu. Tôi hả hê đứng cười khoái chí. 2 tên đang cầm tay tôi lập tức buông ra, tôi hất tay, đột nhiên cảm thấy mình cũng có giá lắm haha...
Cái tên đầu đàn bị đánh gục xuống sàn, tôi lon ton chạy đến, ngồi trước mặt hắn:
- Tổng 3 triệu, luôn sản phẩm!- Tôi xoè tay ra đòi tiền. Tên trơ trẽn bàn bên kia phá lên cười, vừa cười vừa vỗ tay. Tôi và Quốc Minh xoay đầu lại nhìn hắn, đã không giúp thì thôi, còn dám cười nhạo tôi ư?- Bao gồm tiền quần áo, thuốc men, chấn thương tâm lí!- Tôi ôn tồn kể ra.
Quốc Minh cũng phì cười. Tên đó mặt nhăn nhó như khỉ ăn ớt, liếc mắt lên trên Quốc Minh, hả ta móc tiền trong ví ra đưa cho tôi. Tôi thở phào nhẹ nhõm rồi quay đi. Quốc Minh gọi với lại:
- E hèm, người đẹp, chỉ đi vậy thôi ư? Không có chút thành ý cảm ơn à!
- Tôi đâu nhờ cậu giúp!- Tôi mỉm cười. Đúng vậy, tôi đâu có gọi: Quốc Minh giúp tôi với!”
Tên Quốc Minh mặt chuyển màu, xanh đỏ tím vàng, nhưng nhanh chóng lại nở nụ cười như đã quá quen với tính khí của tôi.
- Nhớ mang ơn tớ!
- Còn lâu!- Tôi bĩu môi, liếc xéo cái tên vô tích sự bàn bên kia đi thẳng không thèm quay đầu lại. . .
Tôi nghe tiếng Lan Vân í ới trách móc Quốc Minh nhưng có làm sao, đâu liên quan tới tôi, người không vì mình trời tru đất diệt, tôi vẫn là nên lo cho bản thân mình trước. Còn nữa, đừng để tôi gặp lại cái tên chết tiệt đòi hoa kia, tôi nhất định sẽ băm hắn ra thành trăm mảnh!
.
.
.
.
- Tú Anh, cậu có còn nhớ mấy hôm trước cậu đá viên đá trúng ai đó không?- Tuyết San mè nheo bên tai tôi. Tôi không chú ý lắm gật đầu, tất nhiên là nhớ rồi, chắc hôm bữa cô nàng chạy chậm quá nên bị bắt lại đây mà!
- Là giảng viên mới của khoa mình!
Tôi đang uống nước phun ra hết bên ngoài, ho khụ khụ. Cái gì, oan gia ngõ hẹp đến vậy ư? Có phải là phim kiếm hiệp, tình cảm Hàn Quốc đâu chứ!
- Rồi thầy bắt cậu lại ư?- Tôi vịn vai cô bạn lại hỏi.
- Ừ, hỏi cung về cậu!
- Rồi cậu trả lời tất cả ư?- Tôi tròn mắt, mong đợi câu trả lời. Cô bạn sợ sệt gật đầu. Thôi chết! Tôi vỗ vỗ trán nhìn cô bạn thông cảm, cũng là lỗi của tôi. Nữ nhi đại trượng phu, dám làm dám nhận, tự tin khoe cá tính.
- Thôi kệ cũng không sao, tớ sẽ nương theo chiều gió để tiếp tục sống, dù sao cũng là hoa khôi mà, có nhan sắc sẽ có tất cả! Con người thường thương ho tiếc ngọc mà...- Tôi tỏ ra sành sỏi.
- Nhưng không sao, cậu đừng lo, vẫn theo quy tắc cũ, hỏi lí lịch, tính tiền! Thầy nói nhất định sẽ đưa tận tay cho cậu!- Cô bạn mở to mắt mỉm cười, vỗ vai tôi như vừa làm được chuyện gì đúng đắn lắm.
Tôi nghe sấm sét vang lên ngay đỉnh đầu, tiếng quạ kêu oan oác thê lương. Cô bạn tôi hiền lành, trung thực quá hoá rồ rồi! Chỉ là khi cung cấp thông tin cho người khác thì tôi sẽ thu phí, nhưng mà. . .
- Tớ chẳng còn gì để nói với cậu nữa rồi!- Tôi nhún vai, lủi thủi đi trong cõi lòng tan tác.
Tôi vào lớp, đã trễ hơn 30 phút. Tôi hít 1 hơi thật sâu, nhìn thẳng vào con người đang đứng trên bục, nở nụ cười:
- Em chào thầy!
Cái bóng lưng mặc áo sơ mi trắng xoay mặt lại, như có vầng hào quang toả ra khiến tôi chói mắt. Vẫn giữ nụ cười trên môi, tôi nhìn rõ mặt thầy.
1 giây, 2 giây, 3 giây, tôi đứng hình. Trái Đất thật là tròn mà. Tên giảng viên mới chính là cái tên tôi hận không thể ăn tươi nuốt sống, lóc thịt nhai xương. Xem ra người dưới trướng phải cúi đầu nhẫn nhịn, thù đành ghim trong tim chờ thời cơ thích hợp mà ra tay...
Thầy nhìn tôi mỉm cười:
- Nhận lớp hơn 2 tuần, bây giờ gặp em rồi, thật quý hóa!
- Em cũng thấy vậy!- Tôi gật đầu, cười nhếch môi.
Thầy hơi nhướn mày ngạc nhiên với câu trả lời của tôi.
- Em vào chỗ được chưa ạ?- Tôi trưng bộ mặt thương mại của mình ra cười tươi tắn.
- Chưa!
Thầy mỉm cười ma mãnh, tôi nhìn thầy tỉnh bưng, cùng nhau đấu mắt.
- Em đi trễ, phải bị phạt!- Thầy nhún vai. Cả lớp nhìn tôi rồi lại nhìn thầy, bọn họ chăm chú như đang được xem một vở kịch nổi tiếng.
- Thầy muốn phạt gì cơ ạ?-Tôi nhíu mày lại.
- Thầy sẽ bàn bạc lại với ban giám hiệu về việc vắng mặt của em, cũng như điểm chuyên cần. Còn bây giờ, em đi nhặt rác sân trường đi!- Thầy mỉm cười hết sức thân thiện. Tôi nắm chặt tay thành đấm.
- Cái gì?- Tôi nhíu mày, với điểm chuyên cần đầy đủ, tôi sẽ bị ghép vào tội danh gian lận, dối trá mất. Có thể bị tống khỏi trường luôn không chừng. Còn nữa, đẹp thế này mà phải đi nhặt rác sân trường á? Tôi phụng phịu:
- Thầy ơi... em có lí do riêng mà... thầy...- Vừa nói, nước mắt tôi trực trào. Thầy vẫn không tỏ ra động lòng, vì tôi đã “bung lụa” quá rõ trước mặt thầy ư?
- Ok! Em có thể lên văn phòng giải thích!- Thầy vẫn giữ nụ cười điềm đạm trên môi.
- Đồ... máu lạnh!- Tôi bức xúc hét lên.
Nói xong, tôi ngoe nguẩy bỏ đi.
Sau trận ốm dài ngày, rốt cuộc tôi cũng có thể đứng dậy. Ngoài cửa tiếng *cốc, cốc* thi nhau nối tiếp kéo dài. Tôi bực bội tốc chăn chạy ra mở cửa. Quan sát kĩ càng từ đầu đến đ*t tên phá đám đó, tôi rút ra được một kết luận Siêu cấp đẹp trai. Hắn vừa nhìn thấy tôi thì trợn mắt ngạc nhiên, có cần kinh hãi đến vậy không? Đến nhà người ta mà cứ tưởng tôi đột nhập nhà hắn.
- Có chuyện gì?
- Nghe nói ở đây có một chậu bỉ ngạn?- Hắn ta hơi rướn người vào quan sát căn trọ cũ của tôi. Tôi chặn 2 tay choáng hết cửa đẩy vai hắn ra. Tôi không khách khí đáp:
- Ừ, rồi sao?- Tôi hất mặt, tiện tay vuốt vuốt lại mớ tóc rối. Hắn nhếch mép:
- Là tôi đi du học bỏ quên, tôi đến đây muốn nhận...
*Rầm* Tôi đóng sầm cửa lại thay lời muốn nói, hừ, chậu hoa đó là do tôi tìm thấy. 5 năm qua do tôi chăm sóc, muốn lấy lại là lấy sao? Còn phải xem Tú Anh này là ai đã. Bỏ mặc hắn bên ngoài gọi ý ới, tôi đi súc miệng tỉnh bơ. Lát sau, không khí dần yên tĩnh lại. Tôi lau mặt trước gương, khuôn mặt của hắn lại hiện lên trong đầu, hình như tôi đã gặp hắn ở đâu rồi, quen lắm, lòng ngực đột nhiên đau nhói khó chịu. Chẳng lẽ bị bệnh tym thòng sao ta, chắc hôm nào phải đi khám, để lâu bị thòng tới mắt cá chân thì khổ.
Tôi giở laptop lên, ôi trời, mới bệnh 3 ngày cứ tưởng như 3 thế kỉ, cả đống đơn đặt hàng, chắc hôm nay tôi lại phải tiếp tục ở nhà rồi, lâu lâu muốn siêng năng lên trường cũng không được.
Tôi soạn đơn hàng... Hả? Có 1 địa điểm giao ở Bar Club, tôi thầm cảm thấy không ổn, nhưng đơn hàng giá lại khá cao, tôi suy đi nghĩ lại đành mạo hiểm 1 lần.
Tôi là ai, là Trần Tú Anh xinh đẹp, mưu trí, là tiêu chuẩn con gái của thời hiện đại hahaha :D.
Tôi đứng trước cửa quán bar, hôm nay sao nóng nực quá vậy nè, chắc do tôi mặc quần áo hơi dày!? Tôi gọi cho người đặt hàng.
- Tôi là Tú Anh, đang đợi giao hàng ở Bar Club. Cái gì? Đi vào ư?- Tôi bấm bụng gửi con chiến mã chạy bằng 2 cẳng rồi bước nhanh vào trong.
Tiếng nhạc xập xình, mùi rượu nồng nặc, đèn cũng không được sáng, đảm bảo không phải là nơi đàng hoàng. Thấy tôi đi đến, 1 đám thanh niên tụ tập ở đó buông lời chọc ghẹo. Tên dẫn đầu ngồi ở giữa, nhìn tôi:
- Bao nhiêu vậy em gái?
- 1 triệu.
- Rẻ vậy sao?
- Anh đặt hàng bao nhiêu thì tôi đưa bấy nhiêu!- Tôi chìa túi mỹ phẩm ra. Cả bọn phá lên cười.
- Anh hỏi giá của em kìa!- Hắn đi đến cầm mặt tôi lên, tôi bặm môi liếc hắn. Tên này muốn ăn đấm đây, tôi nắm lấy tay hắn bóp mạnh.
- Bỏ cái tay dơ bẩn đó ra!- Tôi gằng giọng, quăng bọc mỹ phẩm lên bàn, xòe tay tỉnh bơ.- 1 triệu!
- Anh đâu có nói anh mua hàng chứ, anh muốn thử vị của hoa khôi cơ, chẳng biết có thú vị hơn mấy đứa hot girl không?- Hắn ta rút tay lại, nghiêng đầu liếm môi. Ây cha...
- Tất nhiên là thú vị hơn rồi!- Tôi mỉm cười lên gối thẳng vào bộ chỉ huy của hắn. Hắn đau đến nỗi cúi gập người. Bọn đi cùng túa ra vây quanh tôi. Tôi thủ thế.
- Mẹ, con khốn! Hôm nay tao cho mày biết tay! Lên!- Hắn ta nén đau phất tay ra lệnh. Tôi nhanh trí vơ lấy chai bia gần đó đập bể phần đầu chai, giơ lên, chỉ vào mặt từng người:
- Chị chả sợ bọn bây đâu, chị đạt huy chương vàng karate đó!
Nói là làm, tôi xông vào trước đánh đấm túi bụi mù trời. Tôi đạp một cước vào bụng tên tên phải. Đã rõ không ổn nhưng tôi vẫn đến giao hàng, đúng là ngu ngốc. Tôi nhất định không để mình thua lỗ, phải lấy cả vốn lẫn lời!
Tôi càng đánh càng hăng máu, không biết sợ trời đất.
*Bốp*, tôi cảm thấy sau gáy đau nhức dữ dội, sức lực gần như biến mất, cố nhướn mi lên nhìn xung quanh thì bị 2 tên nào đó xách tay như phạm nhân.
- Mày cũng khá lắm, dám ở đây tác oai tác quái!- Tên cầm đầu đi đến nâng cằm tôi lên hất qua một bên!
- Mày đụng vào tao xem, tao cho mày coi!- Tôi trừng mắt hăm dọa.
Mặc kệ xung quanh đông người. Hắn đi đến cởi áo tôi ra. Đám vô liêm sỉ đó móc điện thoại ra giơ lên quay clip hay chụp hình thì thôi không rõ! Không may cho hắn cùng 2 tên đang định chụp ảnh rồi...
1 lớp quần áo, 2 lớp quần áo, 3 lớp quần áo... Quần áo everywhere. Hình như tôi đã rinh cả tủ đồ của mình đi luôn thì phải. Lát sau, hắn trở thành trò cười trước mặt mọi người, ngồi thụp xuống đất rồi lại đứng lên.
- Rốt cuộc mày nghĩ cái gì mà mặc lắm quần áo thế?
- Nghĩ sao cũng được, thông minh hơn cái óc chó của mày!- Tôi khinh khỉnh nở nụ cười.
Hắn mất kiên nhẫn, mọi người xung quanh được trận cười no nê. Tôi dần hồi sức, vùng tay khỏi 2 tên đó, nhưng vẫn bị nắm cứng ngắc.
Hắn ta tiếp tục cởi, hắn không tin không thể làm tôi loã thể trước bàng dân thiên hạ. Tức chết, đây là lớp cuối rồi. Tôi cắn môi suy nghĩ, lia mắt nhìn quanh, quơ đại một người vừa đi ngang qua mặt tôi:
- Anh, thì ra anh ở đây, còn không mau giúp em, bọn chúng... Gọi bảo vệ...
Tên đó xoay đầu lại nhìn tôi, 4 mắt giao nhau trợn tròng lên, là... tên đòi chậu bỉ ngạn. Hắn ta nhún vai bĩu môi, cười trêu ngươi tôi:
- Ê ê ê, giúp tôi đi, tôi sẽ trả chậu hoa cho anh!- Tôi thống khổ gọi theo, không quen biết anh ta, đúng là tôi không quen biết anh ta. Nhưng mà sống trong đời sống, cần có một tấm lòng, để làm gì anh biết không? Không phải để gió cuốn đi đâu, là để giúp người, giúp người, giúp người đó.
Hắn liếc nhìn đám đó một lượt rồi nhếch mép, lắc đầu. Bọn chúng cũng thận trọng nhìn hắn ta như nhân vật có thân phận cao quý lắm.
- Tú Anh!- A, là ai gọi tên tôi? Tôi vui mừng xoay đầu lại, tên Quốc Minh đang đi cùng Lan Vân, gặp tôi thì trợn mắt ngạc nhiên. Tôi như vơ được phao cứu sinh, gọi cậu ta:
- Tôi gặp nạn rồi. Bọn chúng muốn chụp ảnh nude của tôi đó!
Mới nghe xong, cậu ta giật tay Lan Vân ra. Đùng đùng nổi giận phi đến đạp cho tên đầu đàn 1 cái:
- Nè, mày có mắt không hả? Người của tao cũng dám chọc giận?- Nói xong, Quốc Minh đánh vào mặt tên đó 1 cái làm khoé miệng hắn rỉ máu. Tôi hả hê đứng cười khoái chí. 2 tên đang cầm tay tôi lập tức buông ra, tôi hất tay, đột nhiên cảm thấy mình cũng có giá lắm haha...
Cái tên đầu đàn bị đánh gục xuống sàn, tôi lon ton chạy đến, ngồi trước mặt hắn:
- Tổng 3 triệu, luôn sản phẩm!- Tôi xoè tay ra đòi tiền. Tên trơ trẽn bàn bên kia phá lên cười, vừa cười vừa vỗ tay. Tôi và Quốc Minh xoay đầu lại nhìn hắn, đã không giúp thì thôi, còn dám cười nhạo tôi ư?- Bao gồm tiền quần áo, thuốc men, chấn thương tâm lí!- Tôi ôn tồn kể ra.
Quốc Minh cũng phì cười. Tên đó mặt nhăn nhó như khỉ ăn ớt, liếc mắt lên trên Quốc Minh, hả ta móc tiền trong ví ra đưa cho tôi. Tôi thở phào nhẹ nhõm rồi quay đi. Quốc Minh gọi với lại:
- E hèm, người đẹp, chỉ đi vậy thôi ư? Không có chút thành ý cảm ơn à!
- Tôi đâu nhờ cậu giúp!- Tôi mỉm cười. Đúng vậy, tôi đâu có gọi: Quốc Minh giúp tôi với!”
Tên Quốc Minh mặt chuyển màu, xanh đỏ tím vàng, nhưng nhanh chóng lại nở nụ cười như đã quá quen với tính khí của tôi.
- Nhớ mang ơn tớ!
- Còn lâu!- Tôi bĩu môi, liếc xéo cái tên vô tích sự bàn bên kia đi thẳng không thèm quay đầu lại. . .
Tôi nghe tiếng Lan Vân í ới trách móc Quốc Minh nhưng có làm sao, đâu liên quan tới tôi, người không vì mình trời tru đất diệt, tôi vẫn là nên lo cho bản thân mình trước. Còn nữa, đừng để tôi gặp lại cái tên chết tiệt đòi hoa kia, tôi nhất định sẽ băm hắn ra thành trăm mảnh!
.
.
.
.
- Tú Anh, cậu có còn nhớ mấy hôm trước cậu đá viên đá trúng ai đó không?- Tuyết San mè nheo bên tai tôi. Tôi không chú ý lắm gật đầu, tất nhiên là nhớ rồi, chắc hôm bữa cô nàng chạy chậm quá nên bị bắt lại đây mà!
- Là giảng viên mới của khoa mình!
Tôi đang uống nước phun ra hết bên ngoài, ho khụ khụ. Cái gì, oan gia ngõ hẹp đến vậy ư? Có phải là phim kiếm hiệp, tình cảm Hàn Quốc đâu chứ!
- Rồi thầy bắt cậu lại ư?- Tôi vịn vai cô bạn lại hỏi.
- Ừ, hỏi cung về cậu!
- Rồi cậu trả lời tất cả ư?- Tôi tròn mắt, mong đợi câu trả lời. Cô bạn sợ sệt gật đầu. Thôi chết! Tôi vỗ vỗ trán nhìn cô bạn thông cảm, cũng là lỗi của tôi. Nữ nhi đại trượng phu, dám làm dám nhận, tự tin khoe cá tính.
- Thôi kệ cũng không sao, tớ sẽ nương theo chiều gió để tiếp tục sống, dù sao cũng là hoa khôi mà, có nhan sắc sẽ có tất cả! Con người thường thương ho tiếc ngọc mà...- Tôi tỏ ra sành sỏi.
- Nhưng không sao, cậu đừng lo, vẫn theo quy tắc cũ, hỏi lí lịch, tính tiền! Thầy nói nhất định sẽ đưa tận tay cho cậu!- Cô bạn mở to mắt mỉm cười, vỗ vai tôi như vừa làm được chuyện gì đúng đắn lắm.
Tôi nghe sấm sét vang lên ngay đỉnh đầu, tiếng quạ kêu oan oác thê lương. Cô bạn tôi hiền lành, trung thực quá hoá rồ rồi! Chỉ là khi cung cấp thông tin cho người khác thì tôi sẽ thu phí, nhưng mà. . .
- Tớ chẳng còn gì để nói với cậu nữa rồi!- Tôi nhún vai, lủi thủi đi trong cõi lòng tan tác.
Tôi vào lớp, đã trễ hơn 30 phút. Tôi hít 1 hơi thật sâu, nhìn thẳng vào con người đang đứng trên bục, nở nụ cười:
- Em chào thầy!
Cái bóng lưng mặc áo sơ mi trắng xoay mặt lại, như có vầng hào quang toả ra khiến tôi chói mắt. Vẫn giữ nụ cười trên môi, tôi nhìn rõ mặt thầy.
1 giây, 2 giây, 3 giây, tôi đứng hình. Trái Đất thật là tròn mà. Tên giảng viên mới chính là cái tên tôi hận không thể ăn tươi nuốt sống, lóc thịt nhai xương. Xem ra người dưới trướng phải cúi đầu nhẫn nhịn, thù đành ghim trong tim chờ thời cơ thích hợp mà ra tay...
Thầy nhìn tôi mỉm cười:
- Nhận lớp hơn 2 tuần, bây giờ gặp em rồi, thật quý hóa!
- Em cũng thấy vậy!- Tôi gật đầu, cười nhếch môi.
Thầy hơi nhướn mày ngạc nhiên với câu trả lời của tôi.
- Em vào chỗ được chưa ạ?- Tôi trưng bộ mặt thương mại của mình ra cười tươi tắn.
- Chưa!
Thầy mỉm cười ma mãnh, tôi nhìn thầy tỉnh bưng, cùng nhau đấu mắt.
- Em đi trễ, phải bị phạt!- Thầy nhún vai. Cả lớp nhìn tôi rồi lại nhìn thầy, bọn họ chăm chú như đang được xem một vở kịch nổi tiếng.
- Thầy muốn phạt gì cơ ạ?-Tôi nhíu mày lại.
- Thầy sẽ bàn bạc lại với ban giám hiệu về việc vắng mặt của em, cũng như điểm chuyên cần. Còn bây giờ, em đi nhặt rác sân trường đi!- Thầy mỉm cười hết sức thân thiện. Tôi nắm chặt tay thành đấm.
- Cái gì?- Tôi nhíu mày, với điểm chuyên cần đầy đủ, tôi sẽ bị ghép vào tội danh gian lận, dối trá mất. Có thể bị tống khỏi trường luôn không chừng. Còn nữa, đẹp thế này mà phải đi nhặt rác sân trường á? Tôi phụng phịu:
- Thầy ơi... em có lí do riêng mà... thầy...- Vừa nói, nước mắt tôi trực trào. Thầy vẫn không tỏ ra động lòng, vì tôi đã “bung lụa” quá rõ trước mặt thầy ư?
- Ok! Em có thể lên văn phòng giải thích!- Thầy vẫn giữ nụ cười điềm đạm trên môi.
- Đồ... máu lạnh!- Tôi bức xúc hét lên.
Nói xong, tôi ngoe nguẩy bỏ đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.