Chương 6: Nụ hôn đầu. . .
Winny
21/08/2019
Chương 6: Nụ hôn đầu. . .
Tôi nở nụ cười cứng ngắc, vẫy nhẹ mấy ngón tay:
- Chào mọi người!
- Thấy chưa, tớ đã nói mà, tớ biết anh Quân là bạn của anh Kỳ nên nhờ anh mời Tú Anh đến đấy!- Quốc Minh hăm hở nói với Tuyết San. Tuyết San ôm chầm lấy tôi oà khóc, nước mắt nước mũi tèm lem:
- Cậu nghỉ học luôn sao không cho tớ biết?
- Không, tớ không...- Tôi liếc nhìn thầy, thầy đang nhìn tôi vểnh môi cười nhạo.- không nghỉ học. Chỉ là gia đình có chuyện mới về thôi.
- Thật không?- Tuyết San ngẩng mặt lên nhìn tôi. Tôi gật đầu cười, vậy mới chịu tin đó!
- Tớ nhớ cậu phát điên luôn ấy, chỉ tiếc là không đến nhà cậu bắt cóc thôi!- Quốc Minh dẩu môi nói, mặc kệ cho sắc mặt của Lan Vân đang trở nên tệ dần.
- Tránh xa tớ ra.- Tôi tuyệt tình đẩy cậu ta ra, nắm tay Tuyết San đi vào, vụt qua Lan Vân. Lần này đảm bảo cậu ấy giận lắm đây, là con gái ai mà chả ganh tỵ, ánh mắt nhìn tôi rõ ràng là muốn ăn tươi nuốt sống.
Tôi bước vào, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào người làm tôi có cảm giác khó chịu. Tôi biết, hôm nay mình rất đẹp nhưng đâu cần nhìn vậy chứ!
1 người đàn ông trạc tuổi anh Quân đi đến, tôi dám chắc rằng, đây là anh của Quốc Minh.
- Không hổ danh là hoa khôi Bách Khoa, em còn đẹp hơn cả Lan Vân nữa!
- Đẹp thì sao, anh có vợ rồi thì phải.- Tôi nói tỉnh bơ. Tuyết San nắm tay tôi giật giật, cắn môi e ngại.
- Không, ý anh là... em trai anh rất thích em!- Anh Kỳ gì đó nhún vai.
- Đó là chuyện của cậu ta, em đâu có thích cậu ấy!- Tôi trả lời thản nhiên, tiện tay cầm ly nước ép hoa quả người phục vụ đưa uống một tí.
- Rất có cá tính!- Anh cười.
- Không những cá tính mà có thịt tính, trứng tính, gạo tính nữa!- Tôi mỉm cười. Anh phá lên cười ha hả.
Thầy đi vào, đứng cạnh tôi, hỏi:
- Em ổn chứ?
- Không ổn!- Tôi nhíu mày.
- Sao?- Thầy kê người lại gần tôi hỏi qua lỗ tai.
- Em khoẻ như con trâu vậy đó! Mà trâu thì nên ở đồng ruộng chứ không phải nơi nguy nga như vầy...- Tôi đẩy thầy ra. Thầy vẫn đứng cạnh tôi, tay cầm ly rượu vang, không lo đến chuyện gì đang xảy ra ở quãng rộng trước mặt. Nhạt nhẽo, 1 bữa tiệc chán ngắt.
Quốc Minh đi đến, đứng đối diện tôi, cúi đầu chào thầy lễ phép. Cậu ta huých nhẹ vào tay tôi, hỏi nhỏ vào tai:
- Đẹp trai bằng tớ không?
- Đẹp hay không thì tớ không chắc nhưng mặt còn dày hơn cả mặt cậu!- Tôi vỗ vỗ vào mặt cậu ta.
Thầy liếc nhìn 2 chúng tôi đang có hành động mờ ám. Tôi rảo chân đi, đứng ở ban công nhìn ra ngoài.
Tôi nhâm nhi ly nước ép của mình, chuyện còn lại thì không quan tâm lắm. Nhạc nhẹ bật lên. Bên trong đang khiêu vũ, tôi thì quê mùa thô kệch, tất nhiên là không biết.
Đang lo sợ mình bị mời phải, thì trúng ngay phóc. Quốc Minh chạy ngay đến chỗ tôi, kéo tay tôi chạy vào. Anh Quân gật đầu vỗ tay, ý bảo tôi khiêu vũ nhưng tôi đã từng khiêu vũ lần nào đâu.
Tôi nhăn mặt nói nhỏ:
- Tôi không biết khiêu vũ đâu!
- Kệ, nương theo tớ!- Quốc Minh mỉm cười.
Tôi khó khăn nhích từng bước, tôi và Quốc Minh không đồng nhất nên tôi đạp lên chân cậu hẳn 5 6 cái. Ừ, vậy đi, cho vừa, bỏ ghét, ai bảo bắt tôi khiêu vũ làm chi.
Đang lúc dầu sôi bửa bỏng, thầy cũng khiêu vũ Lan Vân đi đến cạnh tôi. Tôi mừng suýt khóc. Thầy tiến sát đến Quốc Minh, thì thầm:
- Đổi bạn nhảy nha!
Vừa nói xong, tôi và Lan Vân được quăng đi như 1 món hàng 1 cách ngoạn mục và chuẩn xác. Bây giờ, tôi và thầy đang khiêu vũ cùng nhau. Tôi ngẩng đầu nhìn thầy, thầy cúi đầu nhìn tôi, khoé môi nở nụ cười. Sao hôm nay thầy cười đẹp lạ lùng vậy?
- Em không biết khiêu vũ!- Tôi lắc đầu nguầy nguậy.
- Tôi biết nên mới vào đây!- Thầy cười mỉa mai.
Tôi cười hiền hậu:
- Vậy chúng ta đi ra nha!
- Chưa hết bài, di chuyển theo tôi.- Thầy dẫn dắt tôi đi, tôi không hề dẫm lên chân của thầy. Haaaa, tôi giỏi thật đó, tôi là thiên tài! (Phủi ơn :v)
- Thầy tập nhảy lâu chưa?
- 2 năm.
- Thầy nhảy tốt đó!
- Chỉ hơn mỗi em!- Thầy lại cười. Cả 2 không còn lo về những bước chân khiêu vũ mà nói chuyện phiếm. Lần đầu tiên, tôi thấy thầy... không đáng ghét chút nào. Cảm giác gần thầy quen lắm nhưng tôi không biết đã gặp được thầy lúc nào...
Nhạc dừng, thầy nắm tay tôi cúi chào trong tiếng vỗ tay không ngớt. Tôi vội vàng giật tay ra đi thẳng, không dám quay đầu lại nhìn, mặt đỏ như gấc.
Anh Quân đi đến cạnh tôi:
- Mặt em đỏ cả lên rồi kìa?
- Có sao? Em thấy mệt quá, em đi vào nhà vệ sinh cái đã!- Tôi bước vội vàng, tim đánh lô tô trong lồng ngực.
Tôi nhìn mình trước gương, vỗ vỗ nước vào mặt, làu bàu:
- Không phải mày ghét hắn ta lắm sao? Sao lại đỏ mặt? Bị bệnh rồi... Bệnh thật rồi!- Tôi gật đầu trấn an mình như thế, định đi khỏi nhà vệ sinh nhưng Lan Vân đi vào, khoanh tay đứng đối diện:
- Bao giờ cô mới chịu buông Quốc Minh ra?
- Tôi có nắm cậu ta đâu mà buông?- Đồ điên, cô không thấy tôi luôn né tránh à?
- Cô tốt nhất không nên đến những nơi như vầy, cô hoàn toàn không xứng!
- Xứng hay không, không cần cô lên tiếng!- Tôi khoanh tay, nhìn Lan Vân nhếch mép.- Lan Vân, tôi xinh đẹp hơn cô, tài giỏi hơn cô, có gì mà không xứng hả? Cô giàu ư? Ấu trĩ!
Lan Vân tức đến đỏ mặt, tay vò thành đấm, nhào vào nắm tóc tôi nhưng tôi né được, làm cô bạn đập cả người vào bồn rửa tay. Tôi lắc đầu, tỏ vẻ thương tiếc:
- Có cần tự hại bản thân vậy không? Thật đáng thương!- Tôi phá lên cười, ngoe nguẩy đi, bỏ mặt cô bạn thần trí rối bời ở 1 mình.
- Tú Anh, cô chờ đó!
- Nhất định!- Tôi nói, không xoay đầu lại nhìn.
- Tú Anh, em đi đâu vậy? Anh gọi cho em không được!- Anh Quân đi đến hỏi tôi. Điện thoại? Cái ví! Ây da, tôi bỏ quên trong nhà vệ sinh mất rồi.
- Em bỏ quên trong nhà vệ sinh, để em đi lấy!- Tôi nhăn mặt đi nhanh vào, Lan Vân đã rời khỏi đó, tôi thở phào nhẹ nhõm khi thấy chiếc ví vẫn còn nguyên đó. Cầm vội, tôi trở lại bữa tiệc.
Bữa tiệc bắt đầu sôi động hơn và đúng với lứa tuổi của tôi, họ đang tổ chức cuộc thi xem ai ăn được nhiều bánh ga tô nhất, tôi cũng hiếu kỳ đến xem. Ở đây toàn là tài phiệt nhưng cũng rất chịu chơi, không sợ xấu hổ. Quốc Minh là người đầu tiên ngồi vào bàn, cậu nháy mắt với tôi:
- Tớ sẽ ăn hết!
Tôi nhìn sang anh Quân và thầy, họ cũng vào vị trí sẵn sàng, tinh thần thoải mái. Tôi ngớ người ra, thì ra đây là phần thi mà bữa tiệc bắt buộc, nếu ai thắng cuộc, có quyền hôn bất cứ cô gái nào mình thích, nói trắng ra là tỏ tình. Đâu ra cái luật hoang đường vậy hả? Chỉ có thể là Quốc Minh. Với tài phiệt, hôn nhân còn có thể đánh đổi, huống hồ chi chỉ là 1 nụ hôn vô tích sự.
Tôi thích thú quan sát, 1 cái bánh to ụ đặt trước mặt từng người, trông cũng ngon lắm nhưng mà ăn hết thì...
- 1...2...3... Bắt đầu!
Bọn họ ăn bất chấp hình tượng, soái ca bây giờ đều biến đâu cả rồi. Những cô gái xung quanh không giấu nổi những tràng cười thích thú. Tôi cũng cười, nhìn thầy ăn rất khổ sở nhưng hình như không muốn để mình chịu thua. Thầy đúng là kẻ cầu toàn. Tôi nhìn sang Quốc Minh, có thể nói, tốc độ ăn của 2 người là ngang nhau, kẻ 8 lạng, người nửa cân. . .
Vừa ăn hết cái bánh, thầy vơ ngay tay tôi đứng bên cạnh, kéo cả người tôi xuống, đặt lên môi tôi nụ hôn trước hàng trăm con mắt sửng sốt. Miệng thầy vẫn còn dính kem kia mà, dơ quá đi mất. Thời gian như ngừng trôi, tôi cũng ngừng hô hấp. Thầy... thầy thích tôi sao? Chưa gặp bao lâu đã thích...??!!
MC còn chưa kịp công bố kết quả thầy đã hành động. Bọn người xung quanh vỗ tay reo hò, tôi chết lặng. Thầy buông tôi ra, rốt cuộc mặt cả 2 đều dính kem lấm lem. Tôi đưa tay quẹt miệng, tức giận, cánh tay vô thức tát vào mặt thầy. Thầy ôm má nhìn tôi trăn trối... Cả buổi tiệc trở nên khó thở. Đây là nụ hôn đầu của tôi, thầy xem rẻ nó vậy à? Muốn hôn là hôn sao? Tôi không phải người trong thế giới của thầy, tôi quý trọng nụ hôn đầu của mình như báu vật... tôi sẽ dành nó cho người mình yêu, vậy mà...
Quốc Minh cũng ngạc nhiên nhìn tôi và thầy, chắc chắn cậu ta không tài nào nghĩ được vì sao thầy lại liều mình ăn bán sống bán chết với cậu như vậy.
Lan Vân từ đâu đi đến hất vai tôi ra:
- Là cô đã lấy cắp đôi bông tai của tôi đúng không?
Xấu hổ cũ chưa hết, đã đến xấu hổ khác. Không ai biết được tâm trạng của tôi đang tồi tệ đến cỡ nào đâu. Tôi không trả lời, cô ta điên rồi. Lan Vân giật ví tôi, trút tất cả vật dụng xuống đất, điện thoại, son, phấn, rơi loảng xoảng. Cô không biết khái niệm đây là đồ của người khác sao? Cuối cùng, rơi ra đôi bông tai của cô ấy...
Mọi người trong bữa tiệc bắt đầu xì xầm bàn tán. Gian mà không ngoan!
Tôi nhếch mép cười, đi đến trước mặt cô ta khoanh tay gằng giọng:
- Ngồi xuống nhặt tất cả lại cho tôi! NGỒI XUỐNG!- Tôi quát lên, mọi người xung quanh chỉ dám đứng nhìn. Lan Vân trợn mắt nhìn tôi, chắc cô ta không hiểu vì sao cô ta lại thất bại trong việc đổ lỗi cho tôi.
- Cô có muốn vu oan người khác thì thông minh tí đi. Đôi bông tai cô đang đeo, chẳng lẽ tôi trấn lột mà cô không biết? Hay là cô tự cởi nó để vào ví của tôi?- Tôi trợn mặt. Cô ta suýt khóc, quay đầu cầu cứu Quốc Minh. Tôi quát:
- Tôi không để cô động vào tôi đâu! Hôm nay cô không nhặt lại những gì cô đã trút ra ở đây thì đừng hòng tôi tha cho cô. Cô là tiểu thư cành vàng lá ngọc à? Về nhà tác oai!
Không gian yên tĩnh vang lên tiếng vỗ tay, tôi đưa mắt nhìn, là Quốc Minh. Cậu ta cũng gan lắm, nếu không phải bị cậu ta ép đến thì tôi đâu phải nhục nhã ê chề như thế này. Tôi quậy cho nát bữa tiệc này!
Lan Vân run rẩy nhặt lại từng món đồ vào ví cho tôi. Tôi giật mạnh ví, cười mỉa mai, cô cũng biết sợ hay sao?
- Tú Anh!- Thầy lên tiếng.- Đủ rồi, đi thôi!- Thầy kéo tay tôi. Tôi vằng ra:
- Em còn chưa tính sổ chuyện của thầy!
- Ừ!- Thầy đi đến bế phốc tôi dậy, mặc cho tôi kêu la:
- Thầy buông em ra, em nhất định phải làm cho ra lẽ chuyện này. Trần Tú Anh này không phải là người dễ bị bắt nạt!- Mặc cho tôi giãy dụa, thầy vác tôi trên vai đi mất.
Thầy quăng tôi phịch tôi lên xe, lái xe hết tốc lực. Tôi biết, giữa tôi và thầy đang có nhiều mâu thuẫn không thể nói rõ. Thầy đột nhiên phanh xe lại, trên con đường vắng vẻ, nhỏ giọng:
- Xin lỗi!
Tôi đang tức bốc khói, nghe thầy xin lỗi thì bổng dưng mắc cười. Tôi lúc nãy sao tức giận vậy chứ? Vì đó là nụ hôn đầu, tôi phải dành cho người mình yêu? Tôi giả vờ:
- Thầy nói gì, em nghe không rõ?
- Xin lỗi em!
- Về chuyện gì?
- Nụ hôn ban nãy!- Thầy cúi đầu.
Tôi im lặng, thầy cũng im lặng. Tôi trèo lên hàng ghế đầu ngồi cạnh thầy:
- Thầy nói đi, em đã gặp thầy ở đâu rồi đúng không?
- Ừ!
- Ở đâu?
- Ở trường cấp 3 của em!- Thầy nói.
- Sao em không nhớ nổi nhỉ?!- Tôi nheo mắt.
- Lúc đó em lớp 10, tôi tình cờ gặp được Quân và biết đến em. Lúc đó em không hung dữ như bây giờ đâu!- Thầy nói giọng trầm trầm như bình thường.
Một hình ảnh mơ hồ hiện về trong tâm trí, dần rõ nét. A, mối tình đầu đột nhiên bạc vô âm tín của tôi. . . Tôi vẫn nhớ như in nụ cười của chàng thư sinh ấy, anh ta không có vẻ gì trải đời, trầm lặng như thầy nhưng chắc chắn cả 2 là một người. . .
Tôi hỏi:
- Em hung dữ lắm sao?
- Lúc nãy thầy không kéo em đi, e là có án mạng!
- Thầy, thầy nhìn thẳng vào mắt em, nói đi, sao thầy lại hôn em?- Tôi nhìn vào mắt thầy không né tránh. Thầy im lặng, nín thở, vô cùng căng thẳng. Tôi giục:
- Thầy nói đi!
- Tại vì tôi không muốn Quốc Minh hôn em.- Thầy xoay mặt qua một bên.
- Chỉ vậy thôi sao?- Tôi gặng hỏi thêm.
- Từ nay về sau sẽ không có chuyện này nữa...- Thầy ngoan ngoãn nhận lỗi như con mèo con.
Tôi ác ôn nói thêm:
- Nếu mẹ em biết thầy hôn em sẽ thất vọng về thầy lắm đó...
- Tôi...- Thầy ấp úng. Tôi nở nụ cười tít mắt.
- Em đùa thôi, lần sau đừng làm như vậy, thân thể của em quý giá lắm đó!- Thầy nhìn tôi, cười cảm kích. Tim tôi đập thình thịch, thầy chính là anh chàng thư sinh năm đó, thầy... 1 cảm giác quen thuộc len lỏi vào tim, tôi thấy lòng nhẹ bẩng. Nụ hôn ban nãy đúng người rồi?
Tôi nở nụ cười cứng ngắc, vẫy nhẹ mấy ngón tay:
- Chào mọi người!
- Thấy chưa, tớ đã nói mà, tớ biết anh Quân là bạn của anh Kỳ nên nhờ anh mời Tú Anh đến đấy!- Quốc Minh hăm hở nói với Tuyết San. Tuyết San ôm chầm lấy tôi oà khóc, nước mắt nước mũi tèm lem:
- Cậu nghỉ học luôn sao không cho tớ biết?
- Không, tớ không...- Tôi liếc nhìn thầy, thầy đang nhìn tôi vểnh môi cười nhạo.- không nghỉ học. Chỉ là gia đình có chuyện mới về thôi.
- Thật không?- Tuyết San ngẩng mặt lên nhìn tôi. Tôi gật đầu cười, vậy mới chịu tin đó!
- Tớ nhớ cậu phát điên luôn ấy, chỉ tiếc là không đến nhà cậu bắt cóc thôi!- Quốc Minh dẩu môi nói, mặc kệ cho sắc mặt của Lan Vân đang trở nên tệ dần.
- Tránh xa tớ ra.- Tôi tuyệt tình đẩy cậu ta ra, nắm tay Tuyết San đi vào, vụt qua Lan Vân. Lần này đảm bảo cậu ấy giận lắm đây, là con gái ai mà chả ganh tỵ, ánh mắt nhìn tôi rõ ràng là muốn ăn tươi nuốt sống.
Tôi bước vào, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào người làm tôi có cảm giác khó chịu. Tôi biết, hôm nay mình rất đẹp nhưng đâu cần nhìn vậy chứ!
1 người đàn ông trạc tuổi anh Quân đi đến, tôi dám chắc rằng, đây là anh của Quốc Minh.
- Không hổ danh là hoa khôi Bách Khoa, em còn đẹp hơn cả Lan Vân nữa!
- Đẹp thì sao, anh có vợ rồi thì phải.- Tôi nói tỉnh bơ. Tuyết San nắm tay tôi giật giật, cắn môi e ngại.
- Không, ý anh là... em trai anh rất thích em!- Anh Kỳ gì đó nhún vai.
- Đó là chuyện của cậu ta, em đâu có thích cậu ấy!- Tôi trả lời thản nhiên, tiện tay cầm ly nước ép hoa quả người phục vụ đưa uống một tí.
- Rất có cá tính!- Anh cười.
- Không những cá tính mà có thịt tính, trứng tính, gạo tính nữa!- Tôi mỉm cười. Anh phá lên cười ha hả.
Thầy đi vào, đứng cạnh tôi, hỏi:
- Em ổn chứ?
- Không ổn!- Tôi nhíu mày.
- Sao?- Thầy kê người lại gần tôi hỏi qua lỗ tai.
- Em khoẻ như con trâu vậy đó! Mà trâu thì nên ở đồng ruộng chứ không phải nơi nguy nga như vầy...- Tôi đẩy thầy ra. Thầy vẫn đứng cạnh tôi, tay cầm ly rượu vang, không lo đến chuyện gì đang xảy ra ở quãng rộng trước mặt. Nhạt nhẽo, 1 bữa tiệc chán ngắt.
Quốc Minh đi đến, đứng đối diện tôi, cúi đầu chào thầy lễ phép. Cậu ta huých nhẹ vào tay tôi, hỏi nhỏ vào tai:
- Đẹp trai bằng tớ không?
- Đẹp hay không thì tớ không chắc nhưng mặt còn dày hơn cả mặt cậu!- Tôi vỗ vỗ vào mặt cậu ta.
Thầy liếc nhìn 2 chúng tôi đang có hành động mờ ám. Tôi rảo chân đi, đứng ở ban công nhìn ra ngoài.
Tôi nhâm nhi ly nước ép của mình, chuyện còn lại thì không quan tâm lắm. Nhạc nhẹ bật lên. Bên trong đang khiêu vũ, tôi thì quê mùa thô kệch, tất nhiên là không biết.
Đang lo sợ mình bị mời phải, thì trúng ngay phóc. Quốc Minh chạy ngay đến chỗ tôi, kéo tay tôi chạy vào. Anh Quân gật đầu vỗ tay, ý bảo tôi khiêu vũ nhưng tôi đã từng khiêu vũ lần nào đâu.
Tôi nhăn mặt nói nhỏ:
- Tôi không biết khiêu vũ đâu!
- Kệ, nương theo tớ!- Quốc Minh mỉm cười.
Tôi khó khăn nhích từng bước, tôi và Quốc Minh không đồng nhất nên tôi đạp lên chân cậu hẳn 5 6 cái. Ừ, vậy đi, cho vừa, bỏ ghét, ai bảo bắt tôi khiêu vũ làm chi.
Đang lúc dầu sôi bửa bỏng, thầy cũng khiêu vũ Lan Vân đi đến cạnh tôi. Tôi mừng suýt khóc. Thầy tiến sát đến Quốc Minh, thì thầm:
- Đổi bạn nhảy nha!
Vừa nói xong, tôi và Lan Vân được quăng đi như 1 món hàng 1 cách ngoạn mục và chuẩn xác. Bây giờ, tôi và thầy đang khiêu vũ cùng nhau. Tôi ngẩng đầu nhìn thầy, thầy cúi đầu nhìn tôi, khoé môi nở nụ cười. Sao hôm nay thầy cười đẹp lạ lùng vậy?
- Em không biết khiêu vũ!- Tôi lắc đầu nguầy nguậy.
- Tôi biết nên mới vào đây!- Thầy cười mỉa mai.
Tôi cười hiền hậu:
- Vậy chúng ta đi ra nha!
- Chưa hết bài, di chuyển theo tôi.- Thầy dẫn dắt tôi đi, tôi không hề dẫm lên chân của thầy. Haaaa, tôi giỏi thật đó, tôi là thiên tài! (Phủi ơn :v)
- Thầy tập nhảy lâu chưa?
- 2 năm.
- Thầy nhảy tốt đó!
- Chỉ hơn mỗi em!- Thầy lại cười. Cả 2 không còn lo về những bước chân khiêu vũ mà nói chuyện phiếm. Lần đầu tiên, tôi thấy thầy... không đáng ghét chút nào. Cảm giác gần thầy quen lắm nhưng tôi không biết đã gặp được thầy lúc nào...
Nhạc dừng, thầy nắm tay tôi cúi chào trong tiếng vỗ tay không ngớt. Tôi vội vàng giật tay ra đi thẳng, không dám quay đầu lại nhìn, mặt đỏ như gấc.
Anh Quân đi đến cạnh tôi:
- Mặt em đỏ cả lên rồi kìa?
- Có sao? Em thấy mệt quá, em đi vào nhà vệ sinh cái đã!- Tôi bước vội vàng, tim đánh lô tô trong lồng ngực.
Tôi nhìn mình trước gương, vỗ vỗ nước vào mặt, làu bàu:
- Không phải mày ghét hắn ta lắm sao? Sao lại đỏ mặt? Bị bệnh rồi... Bệnh thật rồi!- Tôi gật đầu trấn an mình như thế, định đi khỏi nhà vệ sinh nhưng Lan Vân đi vào, khoanh tay đứng đối diện:
- Bao giờ cô mới chịu buông Quốc Minh ra?
- Tôi có nắm cậu ta đâu mà buông?- Đồ điên, cô không thấy tôi luôn né tránh à?
- Cô tốt nhất không nên đến những nơi như vầy, cô hoàn toàn không xứng!
- Xứng hay không, không cần cô lên tiếng!- Tôi khoanh tay, nhìn Lan Vân nhếch mép.- Lan Vân, tôi xinh đẹp hơn cô, tài giỏi hơn cô, có gì mà không xứng hả? Cô giàu ư? Ấu trĩ!
Lan Vân tức đến đỏ mặt, tay vò thành đấm, nhào vào nắm tóc tôi nhưng tôi né được, làm cô bạn đập cả người vào bồn rửa tay. Tôi lắc đầu, tỏ vẻ thương tiếc:
- Có cần tự hại bản thân vậy không? Thật đáng thương!- Tôi phá lên cười, ngoe nguẩy đi, bỏ mặt cô bạn thần trí rối bời ở 1 mình.
- Tú Anh, cô chờ đó!
- Nhất định!- Tôi nói, không xoay đầu lại nhìn.
- Tú Anh, em đi đâu vậy? Anh gọi cho em không được!- Anh Quân đi đến hỏi tôi. Điện thoại? Cái ví! Ây da, tôi bỏ quên trong nhà vệ sinh mất rồi.
- Em bỏ quên trong nhà vệ sinh, để em đi lấy!- Tôi nhăn mặt đi nhanh vào, Lan Vân đã rời khỏi đó, tôi thở phào nhẹ nhõm khi thấy chiếc ví vẫn còn nguyên đó. Cầm vội, tôi trở lại bữa tiệc.
Bữa tiệc bắt đầu sôi động hơn và đúng với lứa tuổi của tôi, họ đang tổ chức cuộc thi xem ai ăn được nhiều bánh ga tô nhất, tôi cũng hiếu kỳ đến xem. Ở đây toàn là tài phiệt nhưng cũng rất chịu chơi, không sợ xấu hổ. Quốc Minh là người đầu tiên ngồi vào bàn, cậu nháy mắt với tôi:
- Tớ sẽ ăn hết!
Tôi nhìn sang anh Quân và thầy, họ cũng vào vị trí sẵn sàng, tinh thần thoải mái. Tôi ngớ người ra, thì ra đây là phần thi mà bữa tiệc bắt buộc, nếu ai thắng cuộc, có quyền hôn bất cứ cô gái nào mình thích, nói trắng ra là tỏ tình. Đâu ra cái luật hoang đường vậy hả? Chỉ có thể là Quốc Minh. Với tài phiệt, hôn nhân còn có thể đánh đổi, huống hồ chi chỉ là 1 nụ hôn vô tích sự.
Tôi thích thú quan sát, 1 cái bánh to ụ đặt trước mặt từng người, trông cũng ngon lắm nhưng mà ăn hết thì...
- 1...2...3... Bắt đầu!
Bọn họ ăn bất chấp hình tượng, soái ca bây giờ đều biến đâu cả rồi. Những cô gái xung quanh không giấu nổi những tràng cười thích thú. Tôi cũng cười, nhìn thầy ăn rất khổ sở nhưng hình như không muốn để mình chịu thua. Thầy đúng là kẻ cầu toàn. Tôi nhìn sang Quốc Minh, có thể nói, tốc độ ăn của 2 người là ngang nhau, kẻ 8 lạng, người nửa cân. . .
Vừa ăn hết cái bánh, thầy vơ ngay tay tôi đứng bên cạnh, kéo cả người tôi xuống, đặt lên môi tôi nụ hôn trước hàng trăm con mắt sửng sốt. Miệng thầy vẫn còn dính kem kia mà, dơ quá đi mất. Thời gian như ngừng trôi, tôi cũng ngừng hô hấp. Thầy... thầy thích tôi sao? Chưa gặp bao lâu đã thích...??!!
MC còn chưa kịp công bố kết quả thầy đã hành động. Bọn người xung quanh vỗ tay reo hò, tôi chết lặng. Thầy buông tôi ra, rốt cuộc mặt cả 2 đều dính kem lấm lem. Tôi đưa tay quẹt miệng, tức giận, cánh tay vô thức tát vào mặt thầy. Thầy ôm má nhìn tôi trăn trối... Cả buổi tiệc trở nên khó thở. Đây là nụ hôn đầu của tôi, thầy xem rẻ nó vậy à? Muốn hôn là hôn sao? Tôi không phải người trong thế giới của thầy, tôi quý trọng nụ hôn đầu của mình như báu vật... tôi sẽ dành nó cho người mình yêu, vậy mà...
Quốc Minh cũng ngạc nhiên nhìn tôi và thầy, chắc chắn cậu ta không tài nào nghĩ được vì sao thầy lại liều mình ăn bán sống bán chết với cậu như vậy.
Lan Vân từ đâu đi đến hất vai tôi ra:
- Là cô đã lấy cắp đôi bông tai của tôi đúng không?
Xấu hổ cũ chưa hết, đã đến xấu hổ khác. Không ai biết được tâm trạng của tôi đang tồi tệ đến cỡ nào đâu. Tôi không trả lời, cô ta điên rồi. Lan Vân giật ví tôi, trút tất cả vật dụng xuống đất, điện thoại, son, phấn, rơi loảng xoảng. Cô không biết khái niệm đây là đồ của người khác sao? Cuối cùng, rơi ra đôi bông tai của cô ấy...
Mọi người trong bữa tiệc bắt đầu xì xầm bàn tán. Gian mà không ngoan!
Tôi nhếch mép cười, đi đến trước mặt cô ta khoanh tay gằng giọng:
- Ngồi xuống nhặt tất cả lại cho tôi! NGỒI XUỐNG!- Tôi quát lên, mọi người xung quanh chỉ dám đứng nhìn. Lan Vân trợn mắt nhìn tôi, chắc cô ta không hiểu vì sao cô ta lại thất bại trong việc đổ lỗi cho tôi.
- Cô có muốn vu oan người khác thì thông minh tí đi. Đôi bông tai cô đang đeo, chẳng lẽ tôi trấn lột mà cô không biết? Hay là cô tự cởi nó để vào ví của tôi?- Tôi trợn mặt. Cô ta suýt khóc, quay đầu cầu cứu Quốc Minh. Tôi quát:
- Tôi không để cô động vào tôi đâu! Hôm nay cô không nhặt lại những gì cô đã trút ra ở đây thì đừng hòng tôi tha cho cô. Cô là tiểu thư cành vàng lá ngọc à? Về nhà tác oai!
Không gian yên tĩnh vang lên tiếng vỗ tay, tôi đưa mắt nhìn, là Quốc Minh. Cậu ta cũng gan lắm, nếu không phải bị cậu ta ép đến thì tôi đâu phải nhục nhã ê chề như thế này. Tôi quậy cho nát bữa tiệc này!
Lan Vân run rẩy nhặt lại từng món đồ vào ví cho tôi. Tôi giật mạnh ví, cười mỉa mai, cô cũng biết sợ hay sao?
- Tú Anh!- Thầy lên tiếng.- Đủ rồi, đi thôi!- Thầy kéo tay tôi. Tôi vằng ra:
- Em còn chưa tính sổ chuyện của thầy!
- Ừ!- Thầy đi đến bế phốc tôi dậy, mặc cho tôi kêu la:
- Thầy buông em ra, em nhất định phải làm cho ra lẽ chuyện này. Trần Tú Anh này không phải là người dễ bị bắt nạt!- Mặc cho tôi giãy dụa, thầy vác tôi trên vai đi mất.
Thầy quăng tôi phịch tôi lên xe, lái xe hết tốc lực. Tôi biết, giữa tôi và thầy đang có nhiều mâu thuẫn không thể nói rõ. Thầy đột nhiên phanh xe lại, trên con đường vắng vẻ, nhỏ giọng:
- Xin lỗi!
Tôi đang tức bốc khói, nghe thầy xin lỗi thì bổng dưng mắc cười. Tôi lúc nãy sao tức giận vậy chứ? Vì đó là nụ hôn đầu, tôi phải dành cho người mình yêu? Tôi giả vờ:
- Thầy nói gì, em nghe không rõ?
- Xin lỗi em!
- Về chuyện gì?
- Nụ hôn ban nãy!- Thầy cúi đầu.
Tôi im lặng, thầy cũng im lặng. Tôi trèo lên hàng ghế đầu ngồi cạnh thầy:
- Thầy nói đi, em đã gặp thầy ở đâu rồi đúng không?
- Ừ!
- Ở đâu?
- Ở trường cấp 3 của em!- Thầy nói.
- Sao em không nhớ nổi nhỉ?!- Tôi nheo mắt.
- Lúc đó em lớp 10, tôi tình cờ gặp được Quân và biết đến em. Lúc đó em không hung dữ như bây giờ đâu!- Thầy nói giọng trầm trầm như bình thường.
Một hình ảnh mơ hồ hiện về trong tâm trí, dần rõ nét. A, mối tình đầu đột nhiên bạc vô âm tín của tôi. . . Tôi vẫn nhớ như in nụ cười của chàng thư sinh ấy, anh ta không có vẻ gì trải đời, trầm lặng như thầy nhưng chắc chắn cả 2 là một người. . .
Tôi hỏi:
- Em hung dữ lắm sao?
- Lúc nãy thầy không kéo em đi, e là có án mạng!
- Thầy, thầy nhìn thẳng vào mắt em, nói đi, sao thầy lại hôn em?- Tôi nhìn vào mắt thầy không né tránh. Thầy im lặng, nín thở, vô cùng căng thẳng. Tôi giục:
- Thầy nói đi!
- Tại vì tôi không muốn Quốc Minh hôn em.- Thầy xoay mặt qua một bên.
- Chỉ vậy thôi sao?- Tôi gặng hỏi thêm.
- Từ nay về sau sẽ không có chuyện này nữa...- Thầy ngoan ngoãn nhận lỗi như con mèo con.
Tôi ác ôn nói thêm:
- Nếu mẹ em biết thầy hôn em sẽ thất vọng về thầy lắm đó...
- Tôi...- Thầy ấp úng. Tôi nở nụ cười tít mắt.
- Em đùa thôi, lần sau đừng làm như vậy, thân thể của em quý giá lắm đó!- Thầy nhìn tôi, cười cảm kích. Tim tôi đập thình thịch, thầy chính là anh chàng thư sinh năm đó, thầy... 1 cảm giác quen thuộc len lỏi vào tim, tôi thấy lòng nhẹ bẩng. Nụ hôn ban nãy đúng người rồi?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.