Chương 25: Lưu quang phi
Người Qua Đường A
29/04/2014
- Thiếu phu nhân! – Một giọng nói yếu ớt vang lên khiến Thiên Kim giật nảy cả người.Nàng hoảng sợ nhìn Văn Toàn Chí bị treo trên giá, máu me bê bết. Thiên Kim
ngay lập tức chạy tới kiểm tra dây xích xung quanh, xem có cách nào gỡ y xuống được không.
- Tại sao ngươi lại ở đây? – Nàng hoảng sợ xém tí nữa là rơi nước mắt. Tính ra đây cũng là một trong những người quen biết ít ỏi của Thiên Kim trong thế giới này.
- Đưa thơ cho thiếu phu nhân. – Y thì thào.
- Thì ra mấy bài thơ đó là do ngươi mang tới. Từ khi nào lại biến thành người ái mộ nhiệt thành của ta vậy chứ? – Nàng ảo não trách mắng.
- Ta nào có. – Y nhanh chóng phủ nhận. - Đó là thơ do ta lấy được trong phòng thiếu gia. Mỗi khi ngài nhớ tới thiếu phu nhân cũng đều uống rượu rồi viết thơ quăng đầy phòng.
- Là ngươi nhặt giấy rác trong phòng Hướng Duy mang cho ta? – Nàng bễu môi. Vậy còn làm nàng tưởng bở, nâng niu cất giữ như báu vật.Văn Toàn Chí thật khổ với con người ngang ngược này. Nói thế nào nàng mới chịu thủng đây? Thiên Kim chỉ chọn ra những thứ muốn nghe rồi suy diễn theo ý thích của bản thân. Không biết nên nói nàng có trí tưởng tượng quá phong phú hay là bị ngốc đây nữa.
- Thiếu phu nhân, Toàn Chí đã thấy phu nhân khóc, cũng thấy thiếu gia khổ sở tự đày đoạ mình như thế nào rồi. Ta không thể chịu đựng được nếu không để phu nhân biết được tấm lòng của thiếu gia, nên mới lén lút mang những bài thơ của thiếu gia gửi cho phu nhân. – Y cố giải thích.
- Hướng Duy đang ở đâu? – Nàng đột nhiên lạnh lùng hỏi.
- Người không cho ta nói. – Y cười khổ.Thiên Kim dừng tay, không cố giải thoát cho Toàn Chí nữa. Nàng ngó quanh quất, sau đó chọn lấy que cời lửa bị nung đỏ gí lại gần y.
- Mau nói! – Nàng hét lớn.
- Không thể. – Kẻ tù phạm lắc đầu.
- Nói.
- Không thể.
- Ta ... – Lời nói bỗng nghẹn ngào. - Làm ơn, ngươi mau nói đi. Hướng Duy đã xảy ra chuyện gì rồi?Nước mắt trào ra, khuôn mặt nhăn nhó đầy đau đớn. Nàng đánh rơi que cời lửa, bàn tay run rẩy nắm lấy cổ áo Toàn Chí.
- Mau nói cho ta biết. – Từng giọt nước mát lăn dài trên gương mặt nàng.Thiên Kim đâu phải con ngốc, nghe bao nhiều lời của Toàn Chí mà con chưa đoán được sao. Lý do mà một nô tài trung thành như y, lại dám chống lời thiếu gia lén lút mang thơ cho nàng. Vì sao Tùng Hiền tuy là đại phu lại không giữ gìn sức khoẻ mà chìm trong men rượu. Y không một lời nào bỏ đi chỉ đưa cho nàng lá hưu thư với lý do nực cười cũng là một dấu hiệu rõ ràng. Những lần bỏ đi trước đó, chẳng phải đều vì y sợ sẽ liên luỵ nàng. Nàng biết, nếu là một kẻ ích kỷ y sẽ không hy sinh thân mình để chịu đau khổ câm lặng như thế. Tùng Hiền hành động như vậy, chỉ vì một lý do duy nhất. Y yêu nàng.
Đúng thật là một tiếng khóc thương tâm cũng có thể làm đổ sập của tường thành. Mà cái kiểu khóc của Thiên Kim lại càng dữ dội đáng sợ. Từng tiếng nấc nức nở, nghẹn ngào, như thể nàng đang kéo lên những hơi thở cuối cùng. Quang Phi sợ nàng khóc, Tùng Hiền sợ nàng khóc. Ngay cả Toàn Chí cũng không chịu nỗi kiểu khóc như hấp hối này. Y đành phải cung khai.
- Thiếu gia đang ở quê cuả thiếu phu nhân. Ngài chọn nơi đó cũng chỉ vì muốn tưởng nhớ thiếu phu nhân. Nhà của ngũ tiểu thư cũng ở gần đó, nên mọi người mới đồng ý cho thiếu gia đi. Kỳ thật, tình hình của thiếu gia rất đáng quan ngại. Thiếu phu nhân, chỉ có người mới có thể giúp thiếu gia ra đi thanh thản được thôi.Lời nói cuối cũng nghẹn ngào. Thậm chí một nam nhân vì Tùng Hiền mà cũng phải rơi lệ. Thật ra y đang gặp chuyện gì rồi?
- Quê ta là ở đâu? - Nàng lại tiếp tục nắm cổ áo y mà lắc. Nàng là từ thời đại khác đến đây, thì làm gì biết được nơi nào là quê của mình chứ? Nhưng đáp lại câu hỏi của nàng, chỉ có khuôn mặt vặn vẹo của Toàn Chí. Thứ gì đang làm y kinh hoảng đến mức kia. Nàng xoay lại và thấy con ác quỷ mang mặt nạ bạc đang từ cửa lớn bước vào. Hai người bảo vệ không cản nổi nàng, nên đã bắn tin gọi chủ thượng đến.
Thiên Kim nín khóc hẳn, nàng chỉ nói gọn lỏn hai chữ.
- Thả y. – Nàng chỉ tay vào Toàn Chí.Quang Phi nhìn đôi mắt đỏ hoe của nàng, đã lâu lắm rồi nàng mới dùng vẻ quyền uy đại tỷ để ra lệnh cho hắn. Nhưng chưa bao giờ hắn được nhìn thấy Thiên Kim tức giận một cách im lặng như thế này.
- Về với ta. – Hắn nói.
- Ừ.Đây là điều kiện để cứu mạng Toàn Chí. Bao nhiêu lời yêu hắn nói, nàng cố tình nghe không hiểu. Nhưng trong những trường hợp quan trọng như lúc này, nàng luôn rõ thứ hắn muốn là gì, dù không cần phải nói nhiều lời. Hắn biết nàng vốn thông minh, già dặn hơn cái tuổi mười tám của mình. Cả hai người đều đã phải đương đầu với sóng gió cuộc đời từ khi quá nhỏ. Lại thêm một lý do hắn cho rằng phải giữ chặt nàng ở lại bên cạnh mình.
Nàng đi tới bên hắn, để Quang Phi ôm mình vào lòng. Hai người im lặng rời đi trong sự căm tức và thất vọng của Toàn Chí. Y sai lầm rồi, không tính tới chuyện thiếu phu nhân đã thay lòng đổi dạ. Chỉ tiếc cho thiếu gia cứ mãi triền miên đau khổ vì nàng.
^_^
Tĩnh Tâm viên lại chìm vào lệnh phong toả cực kỳ nghiêm mật. Nhìn thái độ của hai đại nhân vật khi trở về, cũng đủ hiểu thiên hạ sắp không được sống yên, sinh linh trong tướng quân phủ sẽ chịu một kiếp nạn lớn.
Chưa bao giờ tiểu thư lại rơi vào trạng thái trầm mặc nặng nề đến như vậy. Nàng thường thay đổi cảm xúc xoành xoạch, nên chẳng ai ngờ được có ngày tiểu thư lại biến thành bản sao của Dạ Xoa vương. Không khí khủng bố cuả hai con quỷ khiến người thường đều phải lánh mặt. Dù không có lệnh phong toả họ cũng không muốn bị kéo vào trận tử chiến của hai người.
- Chàng đã hứa không bao giờ dấu thiếp. – Nàng đột nhiên tĩnh lặng ngồi xuống bàn.Hắn biết, trước cơn bão tố thường sóng yên biển lặng. Đã đến lúc phải cho nàng một đáp án thật sự hài lòng.
- Có lẽ sẽ hơi dài dòng, nhưng ta hy vọng nàng có thể nghe hết. – Hắn cũng thật hiền hoà ngồi đối diện với nàng. – Có lẽ ta nên kể bắt đầu từ hơn hai mươi năm trước ...^_^
Hai mươi năm trước Ngô hoàng hiện nay cũng chỉ là một vị thái tử Ngô Phương Nghị. Tiên đế tại vị đang vào lúc sức khoẻ hư hao lắm rồi, và đó là thời điểm tốt nhất để tranh quyền đoạt vị. Các phe phái đấu đá lẫn nhau thậm chí còn gây ra binh biến, hoàng thượng có thể thuận lợi đăng cơ cũng chính nhờ vào sự ủng hộ của bên ngoại hoàng hậu, vốn nắm đại quyền trong triều. Thậm chí hoàng hậu còn vì hoàng thượng mà chịu một nhát đâm của thích khách. Về tình về nghĩa đều khiến hoàng thượng vĩnh viễn nợ nàng.
Trong lúc hoàng hậu tưởng chừng như hấp hối, hoàng thượng đã đã hứa sẽ hoàn thành bất kỳ tâm nguyện gì của hoàng hậu. Kết quả là hoàng hậu mạng lớn vượt qua cửa tử, hoàng thượng giữ lời hứa, phái gả nghĩa muội Tuyền Cơ của hoàng hậu cho Lưu Huỳnh tướng quân. Lý do duy nhất của hành động này là vì Tuyền Cơ vốn là ý trung nhân trong lòng hoàng thượng. Hoàng hậu biết, nàng là kẻ duy nhất có thể gây lung lay địa vị của mình. Sử dụng cả tính mạng bản thân ép hoàng thượng ban hôn, có thể nghĩ ra được hoàng hậu vô cùng coi trọng địch thủ, dùng tinh thần quyết tử để đối phó với đối phương.
Tám tháng sau hôn lễ, Tuyền Cơ hạ sinh một nam hài. Dù Lưu Huỳnh có nhanh tay thế nào, chắc chắn cũng không thể kịp tạo ra một tác phẩm vĩ đại như thế. Hoàng đế vô cùng cao hứng, đích thân viết chiếu chỉ ban tên là Quang Phi. Chưa đầy một năm sau, Tuyền Cơ qua đời ngay trong tẩm cung cuả hoàng hậu, lý do là trượt chân ngã xuống hồ. Quang Phi chẳng may bị người ta bắt cóc, mất tích từ lúc đó.
Tiêu Dương vốn là một nhân sĩ trong giang hồ, nhưng thực chất ông lại là người cầm đầu tổ chức Tinh Tú chuyên hoạt động ngầm phục vụ hoàng đế các triều đại của Ngô quốc. Người ta nói tất cả các bí mật trọng đại của đất nước này, đều do Tinh Tú nắm giữ hết. Họ chuyên theo bảo vệ hoàng tộc, thực hiện cách hành động mờ ám, bí mật mà hoàng đế không tiện công khai làm. Tiêu Dương đã cứu Quang Phi từ trong tay sát thủ của hoàng hậu. Từ đó Tiêu Dương là người bảo hộ của Quang Phi, đồng thời cũng là sư phụ dạy võ công cho hắn.
Năm sáu tuổi, Tiêu Dương buộc phải trả Quang Phi về cho cha mình là Lưu Huỳnh tướng quân. Lần đầu tiên nhìn thấy mặt con trai sau bao nhiêu năm xa cách, Lưu tướng quân kinh hãi. Ông buộc hắn phải mang mặt nạ, không được để ai thấy chân diện của mình.
Tình cảm cha con của họ cực kỳ bi đát. Quang Phi tuy rất hiếu kính phụ thân, nhưng Lưu tướng chỉ một mực tránh xa. Ông ngày càng sa sút và chìm trong men rượu, trong cơn say thường mang hắn ra mắng nhiếc thậm tệ. Ngược đãi thể xác cũng không thể nào khủng khiếp bằng ngược đãi tinh thần.
Tiêu Dương vẫn thường xuyên bí mật ghé qua để tiếp tục truyền thụ võ công và theo dõi sự trưởng thành của hắn. Năm mười hai tuổi, Quang Phi đang ngủ thì bị thích khách tấn công. Hắn tận lực chống đỡ, đánh suốt một canh giờ mới đâm được kích trí mạng vào tim đối thủ. Đến khi hắn lật mặt nạ kẻ ám sát, mới hoảng sợ nhận ra đó là phụ thân của mình. Hắn kinh hoàng tột độ khi thấy ông ta đang cười. Ông ta hạnh phúc vì được chết trong tay con trai của mình. Không, phải nói chính xác hơn là ông mừng vì được giải thoát khỏi một cuộc sống quá nhiều áp bức. Người ăn ốc, kẻ đổ vỏ; người câm ăn hoàng liên, có đắng cũng không thể nói.
Trong đám tang của Lưu tướng quân, hắn cuối cùng đã biết được bí mật thân thế mình. Hoàng thượng đích thân đến bái tế công thần, lễ nghi trang trọng bậc nhất của quốc gia. Hắn đã biết lý do vì sao phụ thân luôn bắt mình đeo mặt nạ. Hắn đã biết tại sao ông căm hận mình mà không khi nào dám ra tay đánh đập. Quang Phi được kế thừa tước vị của phụ thân, trở thành Lưu tướng quân khi vừa gần mười ba tuổi.
Triều thần dị nghị, bá quan can ngăn; nhưng ý hoàng thượng đã quyết thì không ai cản nổi. Dưới sự bảo bọc của hoàng thượng, hắn nổi lên như một hiện tượng mới. Tuy nhiên hắn muốn chứng tỏ cho cả thiên hạ thấy, hắn xứng đáng với vị trí này. Ra sa trường giết giặc năm mười bốn tuổi, năm mười sáu tuổi đã danh chấn tứ phương. Danh hiệu Dạ Xoa vương cũng từ trong chiến trường đẫm máu mà có.
Từ năm mười bảy tuổi, hắn được sư phụ Tiêu Dương giao luôn chức chủ thượng quân đoàn Tinh Tú. Trong tối lẫn ngoài sáng, hắn đều vì hoàng thượng mà tận trung. Ngoài chiến trường có thể công khai cầm đao cầm kiếm giết chết địch thủ. Trong chính trường phải điều tra, theo dõi, đột nhập, ám sát, bắt bớ, tra khảo ... không từ bất kỳ thủ đoạn nào. Đôi tay hắn từ lâu đã nhuộm rất nhiều máu người rồi. Tương tự, cũng có rất nhiều người muốn mạng của hắn.
- Tại sao ngươi lại ở đây? – Nàng hoảng sợ xém tí nữa là rơi nước mắt. Tính ra đây cũng là một trong những người quen biết ít ỏi của Thiên Kim trong thế giới này.
- Đưa thơ cho thiếu phu nhân. – Y thì thào.
- Thì ra mấy bài thơ đó là do ngươi mang tới. Từ khi nào lại biến thành người ái mộ nhiệt thành của ta vậy chứ? – Nàng ảo não trách mắng.
- Ta nào có. – Y nhanh chóng phủ nhận. - Đó là thơ do ta lấy được trong phòng thiếu gia. Mỗi khi ngài nhớ tới thiếu phu nhân cũng đều uống rượu rồi viết thơ quăng đầy phòng.
- Là ngươi nhặt giấy rác trong phòng Hướng Duy mang cho ta? – Nàng bễu môi. Vậy còn làm nàng tưởng bở, nâng niu cất giữ như báu vật.Văn Toàn Chí thật khổ với con người ngang ngược này. Nói thế nào nàng mới chịu thủng đây? Thiên Kim chỉ chọn ra những thứ muốn nghe rồi suy diễn theo ý thích của bản thân. Không biết nên nói nàng có trí tưởng tượng quá phong phú hay là bị ngốc đây nữa.
- Thiếu phu nhân, Toàn Chí đã thấy phu nhân khóc, cũng thấy thiếu gia khổ sở tự đày đoạ mình như thế nào rồi. Ta không thể chịu đựng được nếu không để phu nhân biết được tấm lòng của thiếu gia, nên mới lén lút mang những bài thơ của thiếu gia gửi cho phu nhân. – Y cố giải thích.
- Hướng Duy đang ở đâu? – Nàng đột nhiên lạnh lùng hỏi.
- Người không cho ta nói. – Y cười khổ.Thiên Kim dừng tay, không cố giải thoát cho Toàn Chí nữa. Nàng ngó quanh quất, sau đó chọn lấy que cời lửa bị nung đỏ gí lại gần y.
- Mau nói! – Nàng hét lớn.
- Không thể. – Kẻ tù phạm lắc đầu.
- Nói.
- Không thể.
- Ta ... – Lời nói bỗng nghẹn ngào. - Làm ơn, ngươi mau nói đi. Hướng Duy đã xảy ra chuyện gì rồi?Nước mắt trào ra, khuôn mặt nhăn nhó đầy đau đớn. Nàng đánh rơi que cời lửa, bàn tay run rẩy nắm lấy cổ áo Toàn Chí.
- Mau nói cho ta biết. – Từng giọt nước mát lăn dài trên gương mặt nàng.Thiên Kim đâu phải con ngốc, nghe bao nhiều lời của Toàn Chí mà con chưa đoán được sao. Lý do mà một nô tài trung thành như y, lại dám chống lời thiếu gia lén lút mang thơ cho nàng. Vì sao Tùng Hiền tuy là đại phu lại không giữ gìn sức khoẻ mà chìm trong men rượu. Y không một lời nào bỏ đi chỉ đưa cho nàng lá hưu thư với lý do nực cười cũng là một dấu hiệu rõ ràng. Những lần bỏ đi trước đó, chẳng phải đều vì y sợ sẽ liên luỵ nàng. Nàng biết, nếu là một kẻ ích kỷ y sẽ không hy sinh thân mình để chịu đau khổ câm lặng như thế. Tùng Hiền hành động như vậy, chỉ vì một lý do duy nhất. Y yêu nàng.
Đúng thật là một tiếng khóc thương tâm cũng có thể làm đổ sập của tường thành. Mà cái kiểu khóc của Thiên Kim lại càng dữ dội đáng sợ. Từng tiếng nấc nức nở, nghẹn ngào, như thể nàng đang kéo lên những hơi thở cuối cùng. Quang Phi sợ nàng khóc, Tùng Hiền sợ nàng khóc. Ngay cả Toàn Chí cũng không chịu nỗi kiểu khóc như hấp hối này. Y đành phải cung khai.
- Thiếu gia đang ở quê cuả thiếu phu nhân. Ngài chọn nơi đó cũng chỉ vì muốn tưởng nhớ thiếu phu nhân. Nhà của ngũ tiểu thư cũng ở gần đó, nên mọi người mới đồng ý cho thiếu gia đi. Kỳ thật, tình hình của thiếu gia rất đáng quan ngại. Thiếu phu nhân, chỉ có người mới có thể giúp thiếu gia ra đi thanh thản được thôi.Lời nói cuối cũng nghẹn ngào. Thậm chí một nam nhân vì Tùng Hiền mà cũng phải rơi lệ. Thật ra y đang gặp chuyện gì rồi?
- Quê ta là ở đâu? - Nàng lại tiếp tục nắm cổ áo y mà lắc. Nàng là từ thời đại khác đến đây, thì làm gì biết được nơi nào là quê của mình chứ? Nhưng đáp lại câu hỏi của nàng, chỉ có khuôn mặt vặn vẹo của Toàn Chí. Thứ gì đang làm y kinh hoảng đến mức kia. Nàng xoay lại và thấy con ác quỷ mang mặt nạ bạc đang từ cửa lớn bước vào. Hai người bảo vệ không cản nổi nàng, nên đã bắn tin gọi chủ thượng đến.
Thiên Kim nín khóc hẳn, nàng chỉ nói gọn lỏn hai chữ.
- Thả y. – Nàng chỉ tay vào Toàn Chí.Quang Phi nhìn đôi mắt đỏ hoe của nàng, đã lâu lắm rồi nàng mới dùng vẻ quyền uy đại tỷ để ra lệnh cho hắn. Nhưng chưa bao giờ hắn được nhìn thấy Thiên Kim tức giận một cách im lặng như thế này.
- Về với ta. – Hắn nói.
- Ừ.Đây là điều kiện để cứu mạng Toàn Chí. Bao nhiêu lời yêu hắn nói, nàng cố tình nghe không hiểu. Nhưng trong những trường hợp quan trọng như lúc này, nàng luôn rõ thứ hắn muốn là gì, dù không cần phải nói nhiều lời. Hắn biết nàng vốn thông minh, già dặn hơn cái tuổi mười tám của mình. Cả hai người đều đã phải đương đầu với sóng gió cuộc đời từ khi quá nhỏ. Lại thêm một lý do hắn cho rằng phải giữ chặt nàng ở lại bên cạnh mình.
Nàng đi tới bên hắn, để Quang Phi ôm mình vào lòng. Hai người im lặng rời đi trong sự căm tức và thất vọng của Toàn Chí. Y sai lầm rồi, không tính tới chuyện thiếu phu nhân đã thay lòng đổi dạ. Chỉ tiếc cho thiếu gia cứ mãi triền miên đau khổ vì nàng.
^_^
Tĩnh Tâm viên lại chìm vào lệnh phong toả cực kỳ nghiêm mật. Nhìn thái độ của hai đại nhân vật khi trở về, cũng đủ hiểu thiên hạ sắp không được sống yên, sinh linh trong tướng quân phủ sẽ chịu một kiếp nạn lớn.
Chưa bao giờ tiểu thư lại rơi vào trạng thái trầm mặc nặng nề đến như vậy. Nàng thường thay đổi cảm xúc xoành xoạch, nên chẳng ai ngờ được có ngày tiểu thư lại biến thành bản sao của Dạ Xoa vương. Không khí khủng bố cuả hai con quỷ khiến người thường đều phải lánh mặt. Dù không có lệnh phong toả họ cũng không muốn bị kéo vào trận tử chiến của hai người.
- Chàng đã hứa không bao giờ dấu thiếp. – Nàng đột nhiên tĩnh lặng ngồi xuống bàn.Hắn biết, trước cơn bão tố thường sóng yên biển lặng. Đã đến lúc phải cho nàng một đáp án thật sự hài lòng.
- Có lẽ sẽ hơi dài dòng, nhưng ta hy vọng nàng có thể nghe hết. – Hắn cũng thật hiền hoà ngồi đối diện với nàng. – Có lẽ ta nên kể bắt đầu từ hơn hai mươi năm trước ...^_^
Hai mươi năm trước Ngô hoàng hiện nay cũng chỉ là một vị thái tử Ngô Phương Nghị. Tiên đế tại vị đang vào lúc sức khoẻ hư hao lắm rồi, và đó là thời điểm tốt nhất để tranh quyền đoạt vị. Các phe phái đấu đá lẫn nhau thậm chí còn gây ra binh biến, hoàng thượng có thể thuận lợi đăng cơ cũng chính nhờ vào sự ủng hộ của bên ngoại hoàng hậu, vốn nắm đại quyền trong triều. Thậm chí hoàng hậu còn vì hoàng thượng mà chịu một nhát đâm của thích khách. Về tình về nghĩa đều khiến hoàng thượng vĩnh viễn nợ nàng.
Trong lúc hoàng hậu tưởng chừng như hấp hối, hoàng thượng đã đã hứa sẽ hoàn thành bất kỳ tâm nguyện gì của hoàng hậu. Kết quả là hoàng hậu mạng lớn vượt qua cửa tử, hoàng thượng giữ lời hứa, phái gả nghĩa muội Tuyền Cơ của hoàng hậu cho Lưu Huỳnh tướng quân. Lý do duy nhất của hành động này là vì Tuyền Cơ vốn là ý trung nhân trong lòng hoàng thượng. Hoàng hậu biết, nàng là kẻ duy nhất có thể gây lung lay địa vị của mình. Sử dụng cả tính mạng bản thân ép hoàng thượng ban hôn, có thể nghĩ ra được hoàng hậu vô cùng coi trọng địch thủ, dùng tinh thần quyết tử để đối phó với đối phương.
Tám tháng sau hôn lễ, Tuyền Cơ hạ sinh một nam hài. Dù Lưu Huỳnh có nhanh tay thế nào, chắc chắn cũng không thể kịp tạo ra một tác phẩm vĩ đại như thế. Hoàng đế vô cùng cao hứng, đích thân viết chiếu chỉ ban tên là Quang Phi. Chưa đầy một năm sau, Tuyền Cơ qua đời ngay trong tẩm cung cuả hoàng hậu, lý do là trượt chân ngã xuống hồ. Quang Phi chẳng may bị người ta bắt cóc, mất tích từ lúc đó.
Tiêu Dương vốn là một nhân sĩ trong giang hồ, nhưng thực chất ông lại là người cầm đầu tổ chức Tinh Tú chuyên hoạt động ngầm phục vụ hoàng đế các triều đại của Ngô quốc. Người ta nói tất cả các bí mật trọng đại của đất nước này, đều do Tinh Tú nắm giữ hết. Họ chuyên theo bảo vệ hoàng tộc, thực hiện cách hành động mờ ám, bí mật mà hoàng đế không tiện công khai làm. Tiêu Dương đã cứu Quang Phi từ trong tay sát thủ của hoàng hậu. Từ đó Tiêu Dương là người bảo hộ của Quang Phi, đồng thời cũng là sư phụ dạy võ công cho hắn.
Năm sáu tuổi, Tiêu Dương buộc phải trả Quang Phi về cho cha mình là Lưu Huỳnh tướng quân. Lần đầu tiên nhìn thấy mặt con trai sau bao nhiêu năm xa cách, Lưu tướng quân kinh hãi. Ông buộc hắn phải mang mặt nạ, không được để ai thấy chân diện của mình.
Tình cảm cha con của họ cực kỳ bi đát. Quang Phi tuy rất hiếu kính phụ thân, nhưng Lưu tướng chỉ một mực tránh xa. Ông ngày càng sa sút và chìm trong men rượu, trong cơn say thường mang hắn ra mắng nhiếc thậm tệ. Ngược đãi thể xác cũng không thể nào khủng khiếp bằng ngược đãi tinh thần.
Tiêu Dương vẫn thường xuyên bí mật ghé qua để tiếp tục truyền thụ võ công và theo dõi sự trưởng thành của hắn. Năm mười hai tuổi, Quang Phi đang ngủ thì bị thích khách tấn công. Hắn tận lực chống đỡ, đánh suốt một canh giờ mới đâm được kích trí mạng vào tim đối thủ. Đến khi hắn lật mặt nạ kẻ ám sát, mới hoảng sợ nhận ra đó là phụ thân của mình. Hắn kinh hoàng tột độ khi thấy ông ta đang cười. Ông ta hạnh phúc vì được chết trong tay con trai của mình. Không, phải nói chính xác hơn là ông mừng vì được giải thoát khỏi một cuộc sống quá nhiều áp bức. Người ăn ốc, kẻ đổ vỏ; người câm ăn hoàng liên, có đắng cũng không thể nói.
Trong đám tang của Lưu tướng quân, hắn cuối cùng đã biết được bí mật thân thế mình. Hoàng thượng đích thân đến bái tế công thần, lễ nghi trang trọng bậc nhất của quốc gia. Hắn đã biết lý do vì sao phụ thân luôn bắt mình đeo mặt nạ. Hắn đã biết tại sao ông căm hận mình mà không khi nào dám ra tay đánh đập. Quang Phi được kế thừa tước vị của phụ thân, trở thành Lưu tướng quân khi vừa gần mười ba tuổi.
Triều thần dị nghị, bá quan can ngăn; nhưng ý hoàng thượng đã quyết thì không ai cản nổi. Dưới sự bảo bọc của hoàng thượng, hắn nổi lên như một hiện tượng mới. Tuy nhiên hắn muốn chứng tỏ cho cả thiên hạ thấy, hắn xứng đáng với vị trí này. Ra sa trường giết giặc năm mười bốn tuổi, năm mười sáu tuổi đã danh chấn tứ phương. Danh hiệu Dạ Xoa vương cũng từ trong chiến trường đẫm máu mà có.
Từ năm mười bảy tuổi, hắn được sư phụ Tiêu Dương giao luôn chức chủ thượng quân đoàn Tinh Tú. Trong tối lẫn ngoài sáng, hắn đều vì hoàng thượng mà tận trung. Ngoài chiến trường có thể công khai cầm đao cầm kiếm giết chết địch thủ. Trong chính trường phải điều tra, theo dõi, đột nhập, ám sát, bắt bớ, tra khảo ... không từ bất kỳ thủ đoạn nào. Đôi tay hắn từ lâu đã nhuộm rất nhiều máu người rồi. Tương tự, cũng có rất nhiều người muốn mạng của hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.