Chương 46: Bảo vật vô giá!
Diệp Yêu
16/01/2024
Đám đông lại sững sờ thêm một lần nữa, không dám tin nhìn chăm chằm vào hạt châu trên tay Trần Ngao đang từ từ lộ ra dáng vẻ vốn có của nó, cả hạt châu đều là màu xanh, vô cùng trơn bóng, phát ra ánh sáng xanh, khiến cho người ta nhịn không được mà nhìn nó thêm vài lần.
“Vậy mà thật sự bên trong có giấu bí mật, là dạ minh châu, một viên dạ minh châu lớn như vậy.”
Phương Lão hít vào một hơi, phản ứng của ông càng thêm hoảng sợ hơn so với lần nhìn thấy bức tranh “Thu Sơn Đồ”
“Ôi trời ơi, một viên dạ minh châu lớn như vậy, nó đáng giá bao nhiêu tiền.”
“Trước đây không phải cũng có một viên dạ minh châu lớn bừng trứng bồ câu mà đã kêu giá năm trăm vạn, viên dạ minh châu lớn như thế này, ít nhất cũng phải một ngàn vạn tệ.
“Cái rằm nhà anh, viên dạ minh châu này không chỉ lớn, mà còn có màu sắc rất đẹp, so với viên dạ minh châu lần trước tốt hơn rất nhiều, đoán chừng giá cũng phải đến mấy ngàn vạn tệ.”
Đám người ầm ï nghị luận, hâm mộ nhìn viên dạ minh châu đang trên tay Trần Ngao, đây chính là đang mấy ngàn vạn tệ, quả nhiên nhân sinh mơ hồ, không tiền mượn nợ mua đồ giảm giá, thế mà lại mua được bức tranh “Thu Sơn Đồ” thật giá trị hai ngàn vạn, bây giờ lại có thêm viên dạ minh châu giá trị mấy ngàn vạn.
Chàng trai trẻ này, quả thật vô cùng may mắn.
“Phương Lão, không biết viên dạ minh châu này đáng giá bao nhiêu tiền?”
Phản ứng này của đám đông đều năm trong dự đoán của Trần Ngao, anh đem viên dạ minh châu đưa cho Phương Lão.
“Cái này...”
Phương Lão nhận lấy viên dạ minh châu, đưa tay vuốt ve, cảm nhận sự trơn bóng của nó, chất lượng thượng thừa, từ màu sắc đến hình dáng đều không có gì để bắt bẻ. Trong vô thức, hai hốc mắt của ông có chút ương ướt, giọng nói cũng khẽ run rẩy: “Đây là bảo vật vô giá, bảo vật vô giá.”
Bảo vật vô giá!
Đám người lại liên tục hít thở không thông, bức tranh 'Thu Sơn Đồ” kia cũng xem như là còn có giá, nhưng viên dạ minh châu này thế nhưng Phương Lão đã nói thẳng là bảo vật vô giá, thứ này hẳn là rất quý báo.
Chàng trai trẻ này quả thật là quá may mắn mà.
Ẩm...
Nghe Phương Lão nói như vậy, hai chân lão Ngô mềm nhữn, trực tiếp ngã vật ra đất, giống như toàn bộ sức lực của ông ta đã bị người ta rút cạn. Ông ta là trà trộn trong giới đồ cổ lâu như vậy, bảo vật có giá trị lớn nhất ông ta từng thu cũng chỉ có trị trăm vạn, không nghĩ đến hai món bảo vật vô cùng có giá trị này đã ở bên cạnh ông ta thời gian dài, mà ông ta lại hoàn toàn không phát hiện ra.
Lúc trước ông ta còn vì lừa được của Trần Ngao năm ngàn tệ mà đắc chí, bây giờ mặt bị vả cho đau nhức, ông ta muốn chết đi cho rồi.
“Bảo vật vô giá?”
Trần Ngao lại khẽ nhíu đôi lông mày, vì anh còn định dùng viên dạ minh châu này đổi lấy một ít tiền, bây giờ xem ra là có hơi phiền toái rồi, “Phương Lão, hay là không ông vẫn cho tôi một cái giá đi, tôi đang thiếu tiền.”
Thiếu tiền?
Lúc này đến phiên Phương Lão buồn bực, với ánh mắt tinh tường lựa chọn đồ tốt của Trần Ngao thì liền biết anh không phải là người bình thường, đến bản thân ông còn theo không kịp anh, vậy mà lại đang thiếu tiền?
“Chuyện này..” Trong lúc nhất thời Phương Lão cũng gặp chút khó khăn, cười khổ lắc đầu, “Anh bạn trẻ, viên dạ minh châu này rất có giá trị thời gian, nếu thật sự muốn bán, giá trị ít nhất cũng phải là năm ngàn vạn.”
“Được, năm ngàn vạn thì năm ngàn vạn đi. Trần Ngao sảng khoái gật đầu, khiến Phương Lão sững sờ.
“Cậu thật sự đồng ý bán cho tôi với giá năm ngàn vạn?” Phương Lão kinh ngạc nói, phải biết năm ngàn vạn chỉ là giá trị thấp nhất, nếu thật sự mang đi đấu giá, giá trị của nó thậm chí có thể lên đến hơn mười ngàn vạn.
“Đương nhiên rồi” Trần Ngao gật đầu khẳng định, cho dù là đồ tốt, nhưng không có cách nào sử dụng thì giữ lại nó cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì, huống chỉ hiện tại anh cũng đang cần một số tiền lớn.
“Vậy thì tôi cảm ơn anh bạn trẻ, tôi sẽ cho người chuyển tiền cho cậu.” Nói xong, Phương Lão liền cho người chuyển khoản cho Trần Ngao. Ông ta kích động nhận lấy viên dạ minh châu, hai tay đưa một tấm danh thiếp cho Trần Ngao, “Anh bạn trẻ, lần này tôi đã kiếm được món hời từ cậu, cứ coi như lần này tôi nợ cậu một cái ân tình, về sau nếu có chuyện gì cần giúp đỡ thì cậu cứ nói nhé.”
Lời này của Phương Lão vừa dứt, đám người xung quanh lại hít sâu một hơi, chuyện Phương Lão nợ ân tình, tuyệt đối là chuyện ngàn vàng khó mua.
Còn lão Ngô ở bên cạnh đã khóc không thành tiếng, ông †a vả thật mạnh vào mặt mình hai cái, hối hận đến sắp phát điên rồi. Năm ngàn tệ bán đi hai món đồ, thế nhưng giá trị thật của nó lại là giá trên trời.
Ông ta thầm quyết định, tối nay nhất định sẽ đem hết tất cả những món đồ cổ có đập vỡ hết, không chừng còn có thể †ìm thấy được bảo vật nào đó được giấu bên trong.
“Đúng rồi, ông chủ Ngô, cảm ơn ông đã cho tôi mượn búa, giúp tôi kiếm được nhiều tiền lời như vậy, một trăm tệ này. coi như tôi trả cho ông tiền mướn búa.”
Ngay sau đó, Trần Ngao bước đến trước mặt ông ta, rút ra tờ một trăm tệ đưa qua.
Lão Ngô nhìn tờ một trăm tệ đỏ chót trước mắt, hai tròng mắt ông ta khế đảo, sau đó lăn ra hôn mê bất tỉnh...
“Vậy mà thật sự bên trong có giấu bí mật, là dạ minh châu, một viên dạ minh châu lớn như vậy.”
Phương Lão hít vào một hơi, phản ứng của ông càng thêm hoảng sợ hơn so với lần nhìn thấy bức tranh “Thu Sơn Đồ”
“Ôi trời ơi, một viên dạ minh châu lớn như vậy, nó đáng giá bao nhiêu tiền.”
“Trước đây không phải cũng có một viên dạ minh châu lớn bừng trứng bồ câu mà đã kêu giá năm trăm vạn, viên dạ minh châu lớn như thế này, ít nhất cũng phải một ngàn vạn tệ.
“Cái rằm nhà anh, viên dạ minh châu này không chỉ lớn, mà còn có màu sắc rất đẹp, so với viên dạ minh châu lần trước tốt hơn rất nhiều, đoán chừng giá cũng phải đến mấy ngàn vạn tệ.”
Đám người ầm ï nghị luận, hâm mộ nhìn viên dạ minh châu đang trên tay Trần Ngao, đây chính là đang mấy ngàn vạn tệ, quả nhiên nhân sinh mơ hồ, không tiền mượn nợ mua đồ giảm giá, thế mà lại mua được bức tranh “Thu Sơn Đồ” thật giá trị hai ngàn vạn, bây giờ lại có thêm viên dạ minh châu giá trị mấy ngàn vạn.
Chàng trai trẻ này, quả thật vô cùng may mắn.
“Phương Lão, không biết viên dạ minh châu này đáng giá bao nhiêu tiền?”
Phản ứng này của đám đông đều năm trong dự đoán của Trần Ngao, anh đem viên dạ minh châu đưa cho Phương Lão.
“Cái này...”
Phương Lão nhận lấy viên dạ minh châu, đưa tay vuốt ve, cảm nhận sự trơn bóng của nó, chất lượng thượng thừa, từ màu sắc đến hình dáng đều không có gì để bắt bẻ. Trong vô thức, hai hốc mắt của ông có chút ương ướt, giọng nói cũng khẽ run rẩy: “Đây là bảo vật vô giá, bảo vật vô giá.”
Bảo vật vô giá!
Đám người lại liên tục hít thở không thông, bức tranh 'Thu Sơn Đồ” kia cũng xem như là còn có giá, nhưng viên dạ minh châu này thế nhưng Phương Lão đã nói thẳng là bảo vật vô giá, thứ này hẳn là rất quý báo.
Chàng trai trẻ này quả thật là quá may mắn mà.
Ẩm...
Nghe Phương Lão nói như vậy, hai chân lão Ngô mềm nhữn, trực tiếp ngã vật ra đất, giống như toàn bộ sức lực của ông ta đã bị người ta rút cạn. Ông ta là trà trộn trong giới đồ cổ lâu như vậy, bảo vật có giá trị lớn nhất ông ta từng thu cũng chỉ có trị trăm vạn, không nghĩ đến hai món bảo vật vô cùng có giá trị này đã ở bên cạnh ông ta thời gian dài, mà ông ta lại hoàn toàn không phát hiện ra.
Lúc trước ông ta còn vì lừa được của Trần Ngao năm ngàn tệ mà đắc chí, bây giờ mặt bị vả cho đau nhức, ông ta muốn chết đi cho rồi.
“Bảo vật vô giá?”
Trần Ngao lại khẽ nhíu đôi lông mày, vì anh còn định dùng viên dạ minh châu này đổi lấy một ít tiền, bây giờ xem ra là có hơi phiền toái rồi, “Phương Lão, hay là không ông vẫn cho tôi một cái giá đi, tôi đang thiếu tiền.”
Thiếu tiền?
Lúc này đến phiên Phương Lão buồn bực, với ánh mắt tinh tường lựa chọn đồ tốt của Trần Ngao thì liền biết anh không phải là người bình thường, đến bản thân ông còn theo không kịp anh, vậy mà lại đang thiếu tiền?
“Chuyện này..” Trong lúc nhất thời Phương Lão cũng gặp chút khó khăn, cười khổ lắc đầu, “Anh bạn trẻ, viên dạ minh châu này rất có giá trị thời gian, nếu thật sự muốn bán, giá trị ít nhất cũng phải là năm ngàn vạn.”
“Được, năm ngàn vạn thì năm ngàn vạn đi. Trần Ngao sảng khoái gật đầu, khiến Phương Lão sững sờ.
“Cậu thật sự đồng ý bán cho tôi với giá năm ngàn vạn?” Phương Lão kinh ngạc nói, phải biết năm ngàn vạn chỉ là giá trị thấp nhất, nếu thật sự mang đi đấu giá, giá trị của nó thậm chí có thể lên đến hơn mười ngàn vạn.
“Đương nhiên rồi” Trần Ngao gật đầu khẳng định, cho dù là đồ tốt, nhưng không có cách nào sử dụng thì giữ lại nó cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì, huống chỉ hiện tại anh cũng đang cần một số tiền lớn.
“Vậy thì tôi cảm ơn anh bạn trẻ, tôi sẽ cho người chuyển tiền cho cậu.” Nói xong, Phương Lão liền cho người chuyển khoản cho Trần Ngao. Ông ta kích động nhận lấy viên dạ minh châu, hai tay đưa một tấm danh thiếp cho Trần Ngao, “Anh bạn trẻ, lần này tôi đã kiếm được món hời từ cậu, cứ coi như lần này tôi nợ cậu một cái ân tình, về sau nếu có chuyện gì cần giúp đỡ thì cậu cứ nói nhé.”
Lời này của Phương Lão vừa dứt, đám người xung quanh lại hít sâu một hơi, chuyện Phương Lão nợ ân tình, tuyệt đối là chuyện ngàn vàng khó mua.
Còn lão Ngô ở bên cạnh đã khóc không thành tiếng, ông †a vả thật mạnh vào mặt mình hai cái, hối hận đến sắp phát điên rồi. Năm ngàn tệ bán đi hai món đồ, thế nhưng giá trị thật của nó lại là giá trên trời.
Ông ta thầm quyết định, tối nay nhất định sẽ đem hết tất cả những món đồ cổ có đập vỡ hết, không chừng còn có thể †ìm thấy được bảo vật nào đó được giấu bên trong.
“Đúng rồi, ông chủ Ngô, cảm ơn ông đã cho tôi mượn búa, giúp tôi kiếm được nhiều tiền lời như vậy, một trăm tệ này. coi như tôi trả cho ông tiền mướn búa.”
Ngay sau đó, Trần Ngao bước đến trước mặt ông ta, rút ra tờ một trăm tệ đưa qua.
Lão Ngô nhìn tờ một trăm tệ đỏ chót trước mắt, hai tròng mắt ông ta khế đảo, sau đó lăn ra hôn mê bất tỉnh...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.