Chương 19: Chỉ vậy thôi?
Diệp Yêu
16/01/2024
"Chỉ vậy thôi?"
Giải quyết xong đám lưu manh, Trần Ngao hài hước nhìn Lưu Đào: "Xem ra trợ thủ của anh cũng chẳng ra sao nhỉ?"
"Mày.. -
Vừa mới dứt lời, Lưu Đào tức giận đỏ mặt lên, ngũ quan vặn vẹo, ánh mắt oán độc nhìn chăm chằm Trần Ngao, chỉ hận không thể lột da tróc thịt đối phương.
Ngông cuồng, quá ngông cuồng!
Sắc mặt của Lưu Đào tái xanh, muốn lột da tróc thịt Trần Ngao ngay lập tức.
"Thằng nhãi kia, mày đừng có đắc ý, chuyện này không xong đâu, mày biết đánh nhau phải không, tao không tin người nhà của mày cũng biết đánh nhau như vậy, đến lúc đó... khụ khụ, mày... "
Mặt Lưu Đào vặn vẹo, mấy câu uy hiếp còn chưa nói xong xuôi, cổ của anh ta đã bị người kia bóp lấy, xách lên giống như một con gà con, đôi đồng tử đen láy của Trân Ngao lóe lên sát ý.
"Mày, mày định làm gì?" Lưu Đào thoáng run rẩy, lần đầu tiên anh ta cảm thấy sợ hãi đến như vậy, ánh mắt Trần Ngao lạnh như băng kia, giống
như thể ác ma đến từ địa ngục làm anh ta sợ hãi.
"Tao ghét nhất là người khác uy hiếp tao, đặc biệt là lấy người nhà của tao ra."
Trần Ngao găn từng chữ một, lực trên tay cũng mạnh hơn, sắc mặt Lưu Đào chợt tối hơn, anh ta cố sức giấy giụa, nhưng cho dù có giãy giụa thế nào, anh ta cũng không thể thoát khỏi.
"Dừng tay lại!"
Một giây sau, có một giọng nói vang lên, vài bóng người bước ra từ Nhất Phẩm Các, ánh mắt của người đàn ông trung niên đi trước khá âm trầm, đi theo phía sau có hai người vệ sĩ.
"Quản lý Lương!"
Thấy người vừa đến, Lưu Đào sáng mắt lên, "Quản lý Lương cứu tôi với, tôi là Lưu Đào đây."
Hiển nhiên, hai người này có quen nhau. "Còn không nhanh thả người!". Ngôn Tình Cổ Đại
Nhìn mặt Lưu Đào đỏ bừng bừng, quản lý Lương thấp giọng quát lên, "Nơi này là địa bàn của Nhất Phẩm các, cấm đánh nhau, nếu cậu còn dám ra tay nữa thì đừng trách tôi không khách sáo."
Thấy đối phương cả vú lấp miệng em như vậy, Trân Ngao nở nụ cười, ánh mắt khinh thường, "Thả người sao? Vừa nãy lúc gã họ Lưu này sai người xử lý tôi, sao ông không nói là không cho ẩu đả, bây giờ bọn họ chịu thua rồi, ông mới đứng ra phân giải."
"Hay cho Nhất Phẩm các!"
Nghe Trần Ngao châm chọc như vậy, quản lý Lương cũng hơi biến sắc, đáy mắt lóe lên vẻ tức giận, lúc mới đầu đúng là ông ta cũng để ý đến tình huống bên này, chỉ có điều ông ta không định quản, ai mà ngờ Lưu Thiếu lại thiệt thòi như vậy, cho nên bây giờ ông ta mới không thể ngồi yên.
"Lưu Thiếu là khách quý ở đây, cậu có là gì? Mau mau thả người ra, nếu không đừng trách bọn tôi không khách sáo!"
Quản lý Lương không nhịn được nói, giọng điệu cũng cứng rắn hơn nhiều.
"Ha ha, nghe chưa thằng nhãi kia, tao khuyên này nên thả tao ra ngay, nếu không... Có quản lý Lương làm chỗ dựa, Lưu Đào cũng mạnh mẽ hơn nhiều, lập tức vênh mặt lên hất hàm sai khiến.
Đốp ~
Nhưng là còn chưa nói hết lời, Trần Ngao đã vung một bạt †ai tàn nhãn tát lên mặt anh ta, dấu năm ngón tay rõ ràng in trên mặt.
"Anh dạy tôi phải làm gì à?"
Trần Ngao hừ rên một tiếng, ánh mắt đầy khinh bỉ.
Giải quyết xong đám lưu manh, Trần Ngao hài hước nhìn Lưu Đào: "Xem ra trợ thủ của anh cũng chẳng ra sao nhỉ?"
"Mày.. -
Vừa mới dứt lời, Lưu Đào tức giận đỏ mặt lên, ngũ quan vặn vẹo, ánh mắt oán độc nhìn chăm chằm Trần Ngao, chỉ hận không thể lột da tróc thịt đối phương.
Ngông cuồng, quá ngông cuồng!
Sắc mặt của Lưu Đào tái xanh, muốn lột da tróc thịt Trần Ngao ngay lập tức.
"Thằng nhãi kia, mày đừng có đắc ý, chuyện này không xong đâu, mày biết đánh nhau phải không, tao không tin người nhà của mày cũng biết đánh nhau như vậy, đến lúc đó... khụ khụ, mày... "
Mặt Lưu Đào vặn vẹo, mấy câu uy hiếp còn chưa nói xong xuôi, cổ của anh ta đã bị người kia bóp lấy, xách lên giống như một con gà con, đôi đồng tử đen láy của Trân Ngao lóe lên sát ý.
"Mày, mày định làm gì?" Lưu Đào thoáng run rẩy, lần đầu tiên anh ta cảm thấy sợ hãi đến như vậy, ánh mắt Trần Ngao lạnh như băng kia, giống
như thể ác ma đến từ địa ngục làm anh ta sợ hãi.
"Tao ghét nhất là người khác uy hiếp tao, đặc biệt là lấy người nhà của tao ra."
Trần Ngao găn từng chữ một, lực trên tay cũng mạnh hơn, sắc mặt Lưu Đào chợt tối hơn, anh ta cố sức giấy giụa, nhưng cho dù có giãy giụa thế nào, anh ta cũng không thể thoát khỏi.
"Dừng tay lại!"
Một giây sau, có một giọng nói vang lên, vài bóng người bước ra từ Nhất Phẩm Các, ánh mắt của người đàn ông trung niên đi trước khá âm trầm, đi theo phía sau có hai người vệ sĩ.
"Quản lý Lương!"
Thấy người vừa đến, Lưu Đào sáng mắt lên, "Quản lý Lương cứu tôi với, tôi là Lưu Đào đây."
Hiển nhiên, hai người này có quen nhau. "Còn không nhanh thả người!". Ngôn Tình Cổ Đại
Nhìn mặt Lưu Đào đỏ bừng bừng, quản lý Lương thấp giọng quát lên, "Nơi này là địa bàn của Nhất Phẩm các, cấm đánh nhau, nếu cậu còn dám ra tay nữa thì đừng trách tôi không khách sáo."
Thấy đối phương cả vú lấp miệng em như vậy, Trân Ngao nở nụ cười, ánh mắt khinh thường, "Thả người sao? Vừa nãy lúc gã họ Lưu này sai người xử lý tôi, sao ông không nói là không cho ẩu đả, bây giờ bọn họ chịu thua rồi, ông mới đứng ra phân giải."
"Hay cho Nhất Phẩm các!"
Nghe Trần Ngao châm chọc như vậy, quản lý Lương cũng hơi biến sắc, đáy mắt lóe lên vẻ tức giận, lúc mới đầu đúng là ông ta cũng để ý đến tình huống bên này, chỉ có điều ông ta không định quản, ai mà ngờ Lưu Thiếu lại thiệt thòi như vậy, cho nên bây giờ ông ta mới không thể ngồi yên.
"Lưu Thiếu là khách quý ở đây, cậu có là gì? Mau mau thả người ra, nếu không đừng trách bọn tôi không khách sáo!"
Quản lý Lương không nhịn được nói, giọng điệu cũng cứng rắn hơn nhiều.
"Ha ha, nghe chưa thằng nhãi kia, tao khuyên này nên thả tao ra ngay, nếu không... Có quản lý Lương làm chỗ dựa, Lưu Đào cũng mạnh mẽ hơn nhiều, lập tức vênh mặt lên hất hàm sai khiến.
Đốp ~
Nhưng là còn chưa nói hết lời, Trần Ngao đã vung một bạt †ai tàn nhãn tát lên mặt anh ta, dấu năm ngón tay rõ ràng in trên mặt.
"Anh dạy tôi phải làm gì à?"
Trần Ngao hừ rên một tiếng, ánh mắt đầy khinh bỉ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.