Quyển 1 - Chương 30: Đột phá!
Mạc Trung Chi Thủy
28/02/2017
“Không có gì?” Liễu Thiên giật mình đáp rồi lại dùng vẻ mặt buồn rầu
hỏi: “Nếu một ngày ta bỗng dưng biến mất liệu hai ngươi có buồn không?”
“Ngươi nói cái gì vậy?” Tằng Nhất nhíu mày hỏi.
“Chắc hắn lại ăn nhầm gì đó rồi nói lung tung!” Hà Minh cũng nói thêm vào.
“Hì! Thôi chúng ta tiếp tục nào!” Liễu Thiên thấy phản ứng của hai tên kia thì không nghĩ nhiều nữa mà chỉ khẽ cười rồi đứng phắt dậy nói.
Hai người Tằng Nhất, Hà Minh thấy thế cũng đứng dậy theo.
Liễu Thiên không chần chừ lại bắt đầu tập luyện, thấy vậy hai người kia cũng như quên mất vấn đề kia mà luyện tập cùng.
Liễu Thiên thì vừa nghĩ về người thân của mình, chỉ cần nghĩ đến là hắn lại có cảm giác rất buồn. Nhưng hắn biết có buồn cũng không có tác dụng gì với mọi người, cái hắn cần làm bây giời là phấn đấu không để hiện trạng đó tái diễn lần nữa.
Tối đến, Liễu Thiên ăn cơm xong liền quay về phòng, hắn không đi dạo như mọi hôm nữa.
Nguyên nhân là hôm nay, hắn tiếp tục tu luyện tích tụ nguyên thần thì sẽ đạt đến đỉnh phong của Linh Cơ cảnh đệ nhị trọng. Hắn muốn tiến hành đột phá lên Linh Cơ cảnh đệ tam trọng luôn chứ không để sang ngày hôm sau nên đành phải tu luyện sớm hơn mọi ngày.
Cửi trần ngồi trên giường, Liễu Thiên bắt đầu dùng các dược vật hỗ trợ tu luyện là Linh Cao và Tổ Linh Dịch.
Xong xuôi, hắn bắt đầu tiến hành hấp thụ linh khí. Dưới sự điều hành của công pháp, nguyên thần trong đan điền đang xoay tròn, các lộ tuyến nguyên thần trong kinh mạch cũng đang vận chuyển, đồng thời các mao mạch đang mở rộng hấp thụ linh khí.
Linh khí qua mao mạch sẽ được cơ thể chuyển hóa thành nguyên thần. Nguyên thần sẽ tích tụ chuyển vào các kinh mạch rồi theo mạch vận chuyển quy tụ về đan điền. Mà công pháp của Liễu Thiên điều hành đan điền theo dạng xoáy tròn nên nguyên thần cũng di chuyển theo dạng xoáy tròn tiến vào trung tâm đan điền.
Mà đan điền của Liễu Thiên lúc này đã nở rộng như một cái bát nhỏ và vẫn đang từ từ mở rộng với một tố độ cực kỳ chậm. Từng luồng “sơ nguyên” theo các lộ tuyến khác nhau chảy về đan điền, sau đó lại theo sự điều hành của Như Hải Vô Tịnh Công để tiến nhập và sắp xếp trong đan điền. Sơ nguyên này sẽ theo khung của công pháp mà tiếp túc mở rộng đan điền từng tí một cho đến khi đan điền đạt giới hạn của đan điền cực đại* thì mới tiến hành quá trình đột phá.
(Đan điền cực đại là tên gọi Liễu Thiên đặt cho độ rộng tối đa của đan điền có thể đạt được. Hay cái đan điền cực đại này chính là mốc để đánh giá trạng thái đỉnh phong của ở một cảnh giới.)
Mà tu luyện công pháp được đệ nhất trọng tức cảnh giới Sinh căn thì mỗi người đều biết được độ rộng căn nguyên (đan điền cực đại) của mình. Vì thế khi dùng linh dược tu luyện tích cực một tuần thì Liễu Thiên cũng cảm nhận được đan điền của hắn sắp đạt mức tối đa. Chính vì hắn cảm nhận được điều đó nên hôm nay mới chủ động tu luyện sớm để nhanh chóng đạt đỉnh phong rồi giành thời gian đột phá luôn.
Liễu Thiên vẻ mặt thư thái ngồi tu luyện chờ đợi nguyên thần tích tụ. Hắn ngồi đó như một bức tượng, linh khí thì nhẹ nhàng ba động, không gian trở lên tĩnh lặng đến lạ thường.
Thời gian hai giờ tu luyện chẳng mấy đã trôi qua. Lúc này, Liễu Thiên mở mắt đình chỉ tu luyện vì lượng “sơ nguyên” trong đan điền đã đạt đến trạng thái bão hòa. Tại viền ngoài của vòng xoắn công pháp trước buổi tu luyện vẫn chưa được nguyên thần bao phủ thì lúc này cũng đã được phủ kín. Khi này đan điền như một đám vân tinh trôi nổi với vô số nguyên thần quay quanh. Mà khi hắn tiếp tục tu luyện thì những dòng nguyên thần từ kinh mạch vẫn đổ về đan điền nhưng lượng đan điền mới này chỉ khiến cho đám nguyên thần trong đan điền mỗi lúc một quay chậm hơn chứ không hề mở rộng đan điền được nữa. Thế rồi thêm một lúc nữa nguyên thần trong đan điền không quay tròn nữa, cả đan điền bỗng tĩnh lặng như một mặt hồ ngày không gió vậy.
Mà hiện tượng này cũng không làm Liễu Thiên lo lắng vì hắn biết đây chính là dấu hiệu của việc đan điền đã đạt đến trạng thái bão hòa không thể tích trữ thêm nguyên thần nữa và cần phải đột phá vì thế hắn đình chỉ trạng thái tu luyện để bắt đầu đột phá.
Lúc này, Liễu Thiên rất nhanh mở cái hộp gỗ trong tủ ra rồi lấy từ trong đó ra một gói màu vàng. Mở gói này ra, hắn thấy trong đó có hai viên thuốc màu nâu sậm nhỏ như hạt đỗ. Hắn không chần chừ cầm một viên bỏ vào miệng, rồi gói viên kia cất đi.
Tiếp theo, Liễu Thiên nhắm mắt lại ngồi đả tọa chờ dược lực có hiểu quả.
Lại nói đan dược hắn vừa uống là Ba Nguyên hoàn. Ba Nguyên Hoàn có công dụng chính là làm cho nguyên thần trong cơ thể dao động và hoạt động mạnh hơn. Việc này kết hợp với trạng thái tràn đầy của đan điền thì sẽ khiến đan điền rơi vào trạng thái cực đại và bão hòa, đó chính là điều kiện để tiến hành đột phá.
Đúng ra khi tu luyện đến đỉnh phong của một cảnh giới thì chỉ cần chờ một vài ngày hoặc vài giờ là đan điền sẽ có dấu hiếu muốn đột phá. Nhưng Liễu Thiên muốn đột phá luôn lên dùng Ba Nguyên hoàn này. Thế nhưng không chỉ có vậy mà hắn quyết định dùng Ba Nguyên Hoàn. Một nguyên nhân quan trong nữa khiến hắn dùng đan dược này chính là đan dược này có tác dụng kích thích nguyên thần hoạt động mạnh hơn nên quá trình đột phá sẽ nhanh hơn. Với hắn thì thời gian chính là thứ quan trọng nhất, hắn sẽ hi sinh mọi thứ để đổi lại thời gian.
Lại nói thì Ba Nguyên Hoàn là một loại thuốc kích thích thì vốn sẽ gây tác dụng phụ nhưng đối với những người tu vi dưới Huyền Môn cảnh thì do năng lượng của mỗi hạt nguyên thần chưa cao nên tác dụng phụ rất nhỏ. Còn cảnh giới Linh Cơ mà dùng Ba Nguyên Hoàn thì gần như không có tác dụng phụ. Vì dùng không có hại mà lại giảm thời gian chờ đợi nên Liễu Thiên không chần chừ mà liền dùng.
Tuy nhiên nói là không có tác dụng phụ nhưng việc dùng thuốc này chỉ áp dụng cho những người có tinh thần cao mà thôi, nếu tinh thần xuy nhược thì rất dễ dẫn đến đột phá thất bại. Đột phá tiểu cảnh giới này mà thất bại, nặng thì có thể dẫn đến hại chút kinh mạch mà nhẹ cũng chỉ làm lượng nguyên thần trong đan điền sẽ tiêu tán mất.
Đột phá thất bại thì kinh mạch vốn có tổn thương nhưng không quá lớn còn lượng nguyên thần trong đan điền sẽ tiêu tán mất chứ cảnh giới tu vi do nhiều ngày tu luyện thì vẫn còn nên chỉ cần mất chút thời gian tu luyện là có thể hồi phục được. Vì vậy ở tiểu cảnh giới này thì đột phá thất bại không quá đang lo.
Thế nhưng dù không đang lo nhưng Liễu Thiên cũng không cẩu thả mà đột phá. Hắn sở dị dùng Ba Nguyên Hoàn là do rất tự tin với tinh thần của mình. Đồng thời hắn lại nghiên cứu khá kỹ về quá trình đột phá nên tự nhận khó có sai lầm gì.
Ngồi một lúc, Ba Nguyên Hoàn đã có tác dụng.
Lúc này, đan điền Liễu Thiên dao động mạnh, từng dòng từng dòng nguyên thần đang di chuyển lờ đờ thì bỗng di chuyển nhanh dần rồi mỗi hạt nguyên thần cũng như được cỗ vũ mà dao động lên xuống liên tục. Chỉ một lúc sau, từ tâm của đan điền, một ba động nhỏ xuất hiện, nó tạo thành màng mỏng khí phóng đi nhiều hướng trong cơ thể Liễu Thiên.
Cảm nhận được màng khí kia tràn ra cơ thể, Liễu Thiên ngay tức khắc tiến hành vận chuyển công pháp sang trạng thái động công. Khi ở trạng thái động công thì nguyên thần theo vòng xoáy của công pháp sẽ di chuyển từ trong tâm đan điền đi ra ngoài rồi từ vành ngoài đan điền tiến ra các kinh mạch và theo đó đi ra khắp cơ thể.
Khi nguyên thần ra đến từng bộ phận trên cơ thể nhưng không được sử dụng thì đan điền lại phải chuyển về trạng thái tĩnh tu và lượng nguyên thần không sử dụng đến kia được kéo ngược trở lại đan điền.
Cứ như vậy tạo thành một vòng tuần hoàn, lớp này vừa được hút về thì Liễu Thiên lại vận hành công pháp đẩy một lớp nguyên thần khác tràn ra khắp cơ thể, công việc luân chuyển trạng thái của công pháp liên tục chính là cách một người đột phát. Vì vậy quá trình này diễn ra trong khoảng thời gian dài thì nhiều người không chịu được mà vận hành lỗi công pháp như vậy quá trình đột phá sẽ thất bại.
Trong cơ thể Liễu Thiên, những hạt sơ nguyên theo kinh mạch tràn ra ngoài cơ thể rồi lại được thu về đan điền. Thế nhưng sau mỗi tuần hoàn thì sơ nguyên trở lại đan điền mà không có gì thay đổi. Xem ra vẫn chưa đột phá được!
Thế nhưng điều này không khiến Liễu Thiên phân tâm, hắn vẫn tiếp tục vận hành công pháp hút đẩy làm nguyên thần di chuyển liên tục trong kinh mạch.
Liễu Thiên lúc này vẫn bình tĩnh điều hành công pháp mà không sợ sai sót gì vì hắn biết đan điền đã rơi vào trạng thái bão hòa, vì thế tế bào trên toàn cơ thể sẽ tự động ngừng hấp thụ linh khí nữa, hay nói cách khác là lúc này các tế bào mao mạch chuyển sang trạng thái bế khí.
Trạng khái bế khí hay đúng hơn thì lúc này tất cả lỗ chân lông trên cơ thể bị *“nguyên trường lực” từ đan điền phong tỏa kín mít. Việc này gần như đóng kín toàn thân nên thân nhiệt trong cơ thể không được điều hòa với không khí bên ngoài. Vì vậy việc hắn đang vận chuyển nguyên thần di chuyển liên tục bên trong cơ thễ cũng sẽ làm cho thân nhiệt tăng cao. Khi nhiệt độ tăng đến một mức thích hợp thì mới thực sự bắt đầu quá trình đột phá.
*Nguyên trường lực chính là năng lượng mà đan điền mà công pháp tạo ra. Năng lượng này có thể điều hành nguyên thần theo quy củ cùng với đó cũng tác động lên một số vật chất khác! Lại nói thì tên nguyên trường lực này cũng là do Liễu Thiên tự đặt ra. Với hắn thì mọi thứ đều phải có tên rõ ràng thì mới có thể dễ dàng hiểu được mối quan hệ của chúng.
Hiểu một cách rõ ràng về việc đột phá nên Liễu Thiên vẫn đang tập trung vận chuyển nguyên thần.
Hắn ngồi đó, tâm thần tập trung, công pháp liên tục vận chuyển, nguyên thần của hắn từ đan điền bắt đầu tiến ra cơ thể rồi lại được kéo trở về đan điền. Lượng này về thì một lượng khác được đưa ra, cứ như vậy tuần hoàn nguyên thần vẫn đang diễn ra từng vòng một.
Sau tầm mười vòng liên tục thì Liễu Thiên đã cảm thấy khó chịu vì cơ thể hắn đã bắt đầu nóng lên. Lại nói thì nhiệt độ cơ thể Liễu Thiên không dừng lại ở đó mà cứ sau mỗi vòng vận chuyển của nguyên thần thì cơ thể hắn lại nóng hơn một chút.
Đến vòng thứ hai mươi, Liễu Thiên bắt đầu cảm thấy cơ thể nóng ran, toàn thân nóng lực khó chịu, bên trong cơ thể như đang bị thiêu đốt, từng tế bào đang bị nướng chín vậy.
Hắn cảm thấy mình khó mà chịu được thêm mấy vòng tuần hoàn nữa nhưng hắn vẫn tiếp tục vận hành nguyên thần, vòng thứ hai mươi mốt được vận hành rồi đến vòng thứ hai mười hai.
Lúc này, khi bên ngoài toàn thân hắn nóng ran thì trong cơ thể hắn lúc này mọi thứ cũng đang biến động. Các lộ tuyến kinh mạch như căng ra, cùng với đó một lớp năng lượng mờ mờ như hơi nước xuất hiện rồi rất nhanh bao phủ toàn bộ lộ tuyến kinh mạch trong cơ thể hắn. Ngay khi lớp màng kia xuất hiện thì thấy những hạt nguyên thần di chuyển trong kinh mạch lúc này như bị một lực lượng vô hình thu nhỏ lại, chúng cứ di chuyển càng lâu trong kinh mạch thì càng nhỏ đi. Thế nhưng không phải chúng cứ nhỏ mãi đến lúc ra khỏi kinh mạch. Mà hạt nguyên thần khi được cô đọng nhỏ đi đến một kích thước nhất định thì nó dừng lại không nhỏ đi nữa. Lúc đó, hạt nguyên thần nhỏ hơn đó thoải mái di chuyển trong kinh mạch trở về đan điền.
Đánh giá thì chỉ đánh giá một hạt nhưng thực tế thì cùng một lúc có rất nhiều hạt nguyên thần được cô đọng và được trả về đan điền. Chẳng mấy lượng nguyên thần của vòng tuần hoàn vừa rồi đều được cô đọng rồi đổ về đan điền.
Mà ngay khi lượng nguyên thần được cô đọng đầu tiên này được trả về đan điền thì do kích thước chúng đã nhỏ đi nên trong đan điền không còn tràn đầy nguyên thần như trước nữa. Thế nhưng phải trở đến lượt nguyên thần thứ hai đổ về thì đan điền mới vơi đi đáng kể mà thoát ra khỏi trạng thái bão hòa.
Ngay khi trạng thái bão hòa của đan điền kết thúc thì lớp nguyên trường quanh cơ thể cũng tự động được khu trừ, các mao mạch lại từ từ mở ra.
Cơ thể khi này bắt đầu điều hòa thân nhiệt nhằm làm giảm nhiệt độ cơ thể giảm đi nhưng do nguyên thần vẫn tiếp tục được vận hành di chuyển trong kinh mạch nên cơ thể vẫn nóng lên. Điều hòa thân nhiệt làm giảm nhiệt nhưng cũng chỉ cân bằng với nhiệt độ tăng lên do nguyên thần di chuyển tạo ra mà thôi. Điều này làm cho nhiệt độ cơ thể Liễu Thiên không tăng lên sau mỗi vòng tuần hoàn như trước nhưng cũng không giảm đi. Thân nhiệt được duy trì để đủ làm cho cở thể tạo ra “linh áp”** tràn vào kinh mạch để tiến hành cô đọng nguyên thần nhỏ đi.
(**Linh áp là định nghĩa được giới tu luyện ở đây đặt ra, nó là thứ được linh hồn tạo ra khi cơ thể đạt đến giới hạn chịu đựng. Linh áp là một lực vô hình nhưng lại do linh hồn điều khiển và nó có thể xúc ép được nguyên thân. Chính vì vậy điều khiển linh áp cũng là một phần quan trọng trong quá trình sử dụng những dị thuật cần xúc nén nguyên thần!)
Lúc này, cơ thể Liễu Thiên đang đỏ lên, lớp da đỏ hồng, tóc khô sơ xác, thân dưới nóng ran, quần cũng bị sấy cho cứng đơ.
Thế nhưng trạng thái cơ thể khô nóng đó rất nhanh kết thúc vì sau mấy vòng đầu tiên khi đan điền kết thúc trạng thái bão hòa thì mao mạch đã mở ra và thế là mồ hôi đang dần theo mao mạch thoát ra làm mát cơ thể.
Đáng tiếc là mồ hôi vừa ra đã bị hong khô bốc hơi hết, cùng với đó là lượng hơi nóng trong cơ thể thải ra ngoài không khí. Hai thứ hơi này bay ra ngoài liên tục làm cho phòng Liễu Thiên bị bao phủ bở lớp xương mù trắng đục.
Lúc này, dù cửa sổ phòng được mở nhưng lớp xương mù vẫn dần dần che kín cơ thể Liễu Thiên. Mà từ ngoài nhìn vào chỉ thấy có một thân ảnh mờ mờ trong màn sương khói!
“Ngươi nói cái gì vậy?” Tằng Nhất nhíu mày hỏi.
“Chắc hắn lại ăn nhầm gì đó rồi nói lung tung!” Hà Minh cũng nói thêm vào.
“Hì! Thôi chúng ta tiếp tục nào!” Liễu Thiên thấy phản ứng của hai tên kia thì không nghĩ nhiều nữa mà chỉ khẽ cười rồi đứng phắt dậy nói.
Hai người Tằng Nhất, Hà Minh thấy thế cũng đứng dậy theo.
Liễu Thiên không chần chừ lại bắt đầu tập luyện, thấy vậy hai người kia cũng như quên mất vấn đề kia mà luyện tập cùng.
Liễu Thiên thì vừa nghĩ về người thân của mình, chỉ cần nghĩ đến là hắn lại có cảm giác rất buồn. Nhưng hắn biết có buồn cũng không có tác dụng gì với mọi người, cái hắn cần làm bây giời là phấn đấu không để hiện trạng đó tái diễn lần nữa.
Tối đến, Liễu Thiên ăn cơm xong liền quay về phòng, hắn không đi dạo như mọi hôm nữa.
Nguyên nhân là hôm nay, hắn tiếp tục tu luyện tích tụ nguyên thần thì sẽ đạt đến đỉnh phong của Linh Cơ cảnh đệ nhị trọng. Hắn muốn tiến hành đột phá lên Linh Cơ cảnh đệ tam trọng luôn chứ không để sang ngày hôm sau nên đành phải tu luyện sớm hơn mọi ngày.
Cửi trần ngồi trên giường, Liễu Thiên bắt đầu dùng các dược vật hỗ trợ tu luyện là Linh Cao và Tổ Linh Dịch.
Xong xuôi, hắn bắt đầu tiến hành hấp thụ linh khí. Dưới sự điều hành của công pháp, nguyên thần trong đan điền đang xoay tròn, các lộ tuyến nguyên thần trong kinh mạch cũng đang vận chuyển, đồng thời các mao mạch đang mở rộng hấp thụ linh khí.
Linh khí qua mao mạch sẽ được cơ thể chuyển hóa thành nguyên thần. Nguyên thần sẽ tích tụ chuyển vào các kinh mạch rồi theo mạch vận chuyển quy tụ về đan điền. Mà công pháp của Liễu Thiên điều hành đan điền theo dạng xoáy tròn nên nguyên thần cũng di chuyển theo dạng xoáy tròn tiến vào trung tâm đan điền.
Mà đan điền của Liễu Thiên lúc này đã nở rộng như một cái bát nhỏ và vẫn đang từ từ mở rộng với một tố độ cực kỳ chậm. Từng luồng “sơ nguyên” theo các lộ tuyến khác nhau chảy về đan điền, sau đó lại theo sự điều hành của Như Hải Vô Tịnh Công để tiến nhập và sắp xếp trong đan điền. Sơ nguyên này sẽ theo khung của công pháp mà tiếp túc mở rộng đan điền từng tí một cho đến khi đan điền đạt giới hạn của đan điền cực đại* thì mới tiến hành quá trình đột phá.
(Đan điền cực đại là tên gọi Liễu Thiên đặt cho độ rộng tối đa của đan điền có thể đạt được. Hay cái đan điền cực đại này chính là mốc để đánh giá trạng thái đỉnh phong của ở một cảnh giới.)
Mà tu luyện công pháp được đệ nhất trọng tức cảnh giới Sinh căn thì mỗi người đều biết được độ rộng căn nguyên (đan điền cực đại) của mình. Vì thế khi dùng linh dược tu luyện tích cực một tuần thì Liễu Thiên cũng cảm nhận được đan điền của hắn sắp đạt mức tối đa. Chính vì hắn cảm nhận được điều đó nên hôm nay mới chủ động tu luyện sớm để nhanh chóng đạt đỉnh phong rồi giành thời gian đột phá luôn.
Liễu Thiên vẻ mặt thư thái ngồi tu luyện chờ đợi nguyên thần tích tụ. Hắn ngồi đó như một bức tượng, linh khí thì nhẹ nhàng ba động, không gian trở lên tĩnh lặng đến lạ thường.
Thời gian hai giờ tu luyện chẳng mấy đã trôi qua. Lúc này, Liễu Thiên mở mắt đình chỉ tu luyện vì lượng “sơ nguyên” trong đan điền đã đạt đến trạng thái bão hòa. Tại viền ngoài của vòng xoắn công pháp trước buổi tu luyện vẫn chưa được nguyên thần bao phủ thì lúc này cũng đã được phủ kín. Khi này đan điền như một đám vân tinh trôi nổi với vô số nguyên thần quay quanh. Mà khi hắn tiếp tục tu luyện thì những dòng nguyên thần từ kinh mạch vẫn đổ về đan điền nhưng lượng đan điền mới này chỉ khiến cho đám nguyên thần trong đan điền mỗi lúc một quay chậm hơn chứ không hề mở rộng đan điền được nữa. Thế rồi thêm một lúc nữa nguyên thần trong đan điền không quay tròn nữa, cả đan điền bỗng tĩnh lặng như một mặt hồ ngày không gió vậy.
Mà hiện tượng này cũng không làm Liễu Thiên lo lắng vì hắn biết đây chính là dấu hiệu của việc đan điền đã đạt đến trạng thái bão hòa không thể tích trữ thêm nguyên thần nữa và cần phải đột phá vì thế hắn đình chỉ trạng thái tu luyện để bắt đầu đột phá.
Lúc này, Liễu Thiên rất nhanh mở cái hộp gỗ trong tủ ra rồi lấy từ trong đó ra một gói màu vàng. Mở gói này ra, hắn thấy trong đó có hai viên thuốc màu nâu sậm nhỏ như hạt đỗ. Hắn không chần chừ cầm một viên bỏ vào miệng, rồi gói viên kia cất đi.
Tiếp theo, Liễu Thiên nhắm mắt lại ngồi đả tọa chờ dược lực có hiểu quả.
Lại nói đan dược hắn vừa uống là Ba Nguyên hoàn. Ba Nguyên Hoàn có công dụng chính là làm cho nguyên thần trong cơ thể dao động và hoạt động mạnh hơn. Việc này kết hợp với trạng thái tràn đầy của đan điền thì sẽ khiến đan điền rơi vào trạng thái cực đại và bão hòa, đó chính là điều kiện để tiến hành đột phá.
Đúng ra khi tu luyện đến đỉnh phong của một cảnh giới thì chỉ cần chờ một vài ngày hoặc vài giờ là đan điền sẽ có dấu hiếu muốn đột phá. Nhưng Liễu Thiên muốn đột phá luôn lên dùng Ba Nguyên hoàn này. Thế nhưng không chỉ có vậy mà hắn quyết định dùng Ba Nguyên Hoàn. Một nguyên nhân quan trong nữa khiến hắn dùng đan dược này chính là đan dược này có tác dụng kích thích nguyên thần hoạt động mạnh hơn nên quá trình đột phá sẽ nhanh hơn. Với hắn thì thời gian chính là thứ quan trọng nhất, hắn sẽ hi sinh mọi thứ để đổi lại thời gian.
Lại nói thì Ba Nguyên Hoàn là một loại thuốc kích thích thì vốn sẽ gây tác dụng phụ nhưng đối với những người tu vi dưới Huyền Môn cảnh thì do năng lượng của mỗi hạt nguyên thần chưa cao nên tác dụng phụ rất nhỏ. Còn cảnh giới Linh Cơ mà dùng Ba Nguyên Hoàn thì gần như không có tác dụng phụ. Vì dùng không có hại mà lại giảm thời gian chờ đợi nên Liễu Thiên không chần chừ mà liền dùng.
Tuy nhiên nói là không có tác dụng phụ nhưng việc dùng thuốc này chỉ áp dụng cho những người có tinh thần cao mà thôi, nếu tinh thần xuy nhược thì rất dễ dẫn đến đột phá thất bại. Đột phá tiểu cảnh giới này mà thất bại, nặng thì có thể dẫn đến hại chút kinh mạch mà nhẹ cũng chỉ làm lượng nguyên thần trong đan điền sẽ tiêu tán mất.
Đột phá thất bại thì kinh mạch vốn có tổn thương nhưng không quá lớn còn lượng nguyên thần trong đan điền sẽ tiêu tán mất chứ cảnh giới tu vi do nhiều ngày tu luyện thì vẫn còn nên chỉ cần mất chút thời gian tu luyện là có thể hồi phục được. Vì vậy ở tiểu cảnh giới này thì đột phá thất bại không quá đang lo.
Thế nhưng dù không đang lo nhưng Liễu Thiên cũng không cẩu thả mà đột phá. Hắn sở dị dùng Ba Nguyên Hoàn là do rất tự tin với tinh thần của mình. Đồng thời hắn lại nghiên cứu khá kỹ về quá trình đột phá nên tự nhận khó có sai lầm gì.
Ngồi một lúc, Ba Nguyên Hoàn đã có tác dụng.
Lúc này, đan điền Liễu Thiên dao động mạnh, từng dòng từng dòng nguyên thần đang di chuyển lờ đờ thì bỗng di chuyển nhanh dần rồi mỗi hạt nguyên thần cũng như được cỗ vũ mà dao động lên xuống liên tục. Chỉ một lúc sau, từ tâm của đan điền, một ba động nhỏ xuất hiện, nó tạo thành màng mỏng khí phóng đi nhiều hướng trong cơ thể Liễu Thiên.
Cảm nhận được màng khí kia tràn ra cơ thể, Liễu Thiên ngay tức khắc tiến hành vận chuyển công pháp sang trạng thái động công. Khi ở trạng thái động công thì nguyên thần theo vòng xoáy của công pháp sẽ di chuyển từ trong tâm đan điền đi ra ngoài rồi từ vành ngoài đan điền tiến ra các kinh mạch và theo đó đi ra khắp cơ thể.
Khi nguyên thần ra đến từng bộ phận trên cơ thể nhưng không được sử dụng thì đan điền lại phải chuyển về trạng thái tĩnh tu và lượng nguyên thần không sử dụng đến kia được kéo ngược trở lại đan điền.
Cứ như vậy tạo thành một vòng tuần hoàn, lớp này vừa được hút về thì Liễu Thiên lại vận hành công pháp đẩy một lớp nguyên thần khác tràn ra khắp cơ thể, công việc luân chuyển trạng thái của công pháp liên tục chính là cách một người đột phát. Vì vậy quá trình này diễn ra trong khoảng thời gian dài thì nhiều người không chịu được mà vận hành lỗi công pháp như vậy quá trình đột phá sẽ thất bại.
Trong cơ thể Liễu Thiên, những hạt sơ nguyên theo kinh mạch tràn ra ngoài cơ thể rồi lại được thu về đan điền. Thế nhưng sau mỗi tuần hoàn thì sơ nguyên trở lại đan điền mà không có gì thay đổi. Xem ra vẫn chưa đột phá được!
Thế nhưng điều này không khiến Liễu Thiên phân tâm, hắn vẫn tiếp tục vận hành công pháp hút đẩy làm nguyên thần di chuyển liên tục trong kinh mạch.
Liễu Thiên lúc này vẫn bình tĩnh điều hành công pháp mà không sợ sai sót gì vì hắn biết đan điền đã rơi vào trạng thái bão hòa, vì thế tế bào trên toàn cơ thể sẽ tự động ngừng hấp thụ linh khí nữa, hay nói cách khác là lúc này các tế bào mao mạch chuyển sang trạng thái bế khí.
Trạng khái bế khí hay đúng hơn thì lúc này tất cả lỗ chân lông trên cơ thể bị *“nguyên trường lực” từ đan điền phong tỏa kín mít. Việc này gần như đóng kín toàn thân nên thân nhiệt trong cơ thể không được điều hòa với không khí bên ngoài. Vì vậy việc hắn đang vận chuyển nguyên thần di chuyển liên tục bên trong cơ thễ cũng sẽ làm cho thân nhiệt tăng cao. Khi nhiệt độ tăng đến một mức thích hợp thì mới thực sự bắt đầu quá trình đột phá.
*Nguyên trường lực chính là năng lượng mà đan điền mà công pháp tạo ra. Năng lượng này có thể điều hành nguyên thần theo quy củ cùng với đó cũng tác động lên một số vật chất khác! Lại nói thì tên nguyên trường lực này cũng là do Liễu Thiên tự đặt ra. Với hắn thì mọi thứ đều phải có tên rõ ràng thì mới có thể dễ dàng hiểu được mối quan hệ của chúng.
Hiểu một cách rõ ràng về việc đột phá nên Liễu Thiên vẫn đang tập trung vận chuyển nguyên thần.
Hắn ngồi đó, tâm thần tập trung, công pháp liên tục vận chuyển, nguyên thần của hắn từ đan điền bắt đầu tiến ra cơ thể rồi lại được kéo trở về đan điền. Lượng này về thì một lượng khác được đưa ra, cứ như vậy tuần hoàn nguyên thần vẫn đang diễn ra từng vòng một.
Sau tầm mười vòng liên tục thì Liễu Thiên đã cảm thấy khó chịu vì cơ thể hắn đã bắt đầu nóng lên. Lại nói thì nhiệt độ cơ thể Liễu Thiên không dừng lại ở đó mà cứ sau mỗi vòng vận chuyển của nguyên thần thì cơ thể hắn lại nóng hơn một chút.
Đến vòng thứ hai mươi, Liễu Thiên bắt đầu cảm thấy cơ thể nóng ran, toàn thân nóng lực khó chịu, bên trong cơ thể như đang bị thiêu đốt, từng tế bào đang bị nướng chín vậy.
Hắn cảm thấy mình khó mà chịu được thêm mấy vòng tuần hoàn nữa nhưng hắn vẫn tiếp tục vận hành nguyên thần, vòng thứ hai mươi mốt được vận hành rồi đến vòng thứ hai mười hai.
Lúc này, khi bên ngoài toàn thân hắn nóng ran thì trong cơ thể hắn lúc này mọi thứ cũng đang biến động. Các lộ tuyến kinh mạch như căng ra, cùng với đó một lớp năng lượng mờ mờ như hơi nước xuất hiện rồi rất nhanh bao phủ toàn bộ lộ tuyến kinh mạch trong cơ thể hắn. Ngay khi lớp màng kia xuất hiện thì thấy những hạt nguyên thần di chuyển trong kinh mạch lúc này như bị một lực lượng vô hình thu nhỏ lại, chúng cứ di chuyển càng lâu trong kinh mạch thì càng nhỏ đi. Thế nhưng không phải chúng cứ nhỏ mãi đến lúc ra khỏi kinh mạch. Mà hạt nguyên thần khi được cô đọng nhỏ đi đến một kích thước nhất định thì nó dừng lại không nhỏ đi nữa. Lúc đó, hạt nguyên thần nhỏ hơn đó thoải mái di chuyển trong kinh mạch trở về đan điền.
Đánh giá thì chỉ đánh giá một hạt nhưng thực tế thì cùng một lúc có rất nhiều hạt nguyên thần được cô đọng và được trả về đan điền. Chẳng mấy lượng nguyên thần của vòng tuần hoàn vừa rồi đều được cô đọng rồi đổ về đan điền.
Mà ngay khi lượng nguyên thần được cô đọng đầu tiên này được trả về đan điền thì do kích thước chúng đã nhỏ đi nên trong đan điền không còn tràn đầy nguyên thần như trước nữa. Thế nhưng phải trở đến lượt nguyên thần thứ hai đổ về thì đan điền mới vơi đi đáng kể mà thoát ra khỏi trạng thái bão hòa.
Ngay khi trạng thái bão hòa của đan điền kết thúc thì lớp nguyên trường quanh cơ thể cũng tự động được khu trừ, các mao mạch lại từ từ mở ra.
Cơ thể khi này bắt đầu điều hòa thân nhiệt nhằm làm giảm nhiệt độ cơ thể giảm đi nhưng do nguyên thần vẫn tiếp tục được vận hành di chuyển trong kinh mạch nên cơ thể vẫn nóng lên. Điều hòa thân nhiệt làm giảm nhiệt nhưng cũng chỉ cân bằng với nhiệt độ tăng lên do nguyên thần di chuyển tạo ra mà thôi. Điều này làm cho nhiệt độ cơ thể Liễu Thiên không tăng lên sau mỗi vòng tuần hoàn như trước nhưng cũng không giảm đi. Thân nhiệt được duy trì để đủ làm cho cở thể tạo ra “linh áp”** tràn vào kinh mạch để tiến hành cô đọng nguyên thần nhỏ đi.
(**Linh áp là định nghĩa được giới tu luyện ở đây đặt ra, nó là thứ được linh hồn tạo ra khi cơ thể đạt đến giới hạn chịu đựng. Linh áp là một lực vô hình nhưng lại do linh hồn điều khiển và nó có thể xúc ép được nguyên thân. Chính vì vậy điều khiển linh áp cũng là một phần quan trọng trong quá trình sử dụng những dị thuật cần xúc nén nguyên thần!)
Lúc này, cơ thể Liễu Thiên đang đỏ lên, lớp da đỏ hồng, tóc khô sơ xác, thân dưới nóng ran, quần cũng bị sấy cho cứng đơ.
Thế nhưng trạng thái cơ thể khô nóng đó rất nhanh kết thúc vì sau mấy vòng đầu tiên khi đan điền kết thúc trạng thái bão hòa thì mao mạch đã mở ra và thế là mồ hôi đang dần theo mao mạch thoát ra làm mát cơ thể.
Đáng tiếc là mồ hôi vừa ra đã bị hong khô bốc hơi hết, cùng với đó là lượng hơi nóng trong cơ thể thải ra ngoài không khí. Hai thứ hơi này bay ra ngoài liên tục làm cho phòng Liễu Thiên bị bao phủ bở lớp xương mù trắng đục.
Lúc này, dù cửa sổ phòng được mở nhưng lớp xương mù vẫn dần dần che kín cơ thể Liễu Thiên. Mà từ ngoài nhìn vào chỉ thấy có một thân ảnh mờ mờ trong màn sương khói!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.