Quyển 1 - Chương 95: Thông Thiên dịch
Mạc Trung Chi Thủy
07/03/2017
Rất nhanh, ánh sáng lúc chiều tà dần dần bị che khuất hoàn toàn. Dưới
đáy hố, chỗ hai người Liễu Thiên đang đứng biến thành tối om như mực, cả không gian là một màu đen. Lúc này, hai người Liễu Thiên ngay cả bản
thân cũng không nhìn thấy chứ đừng nói là nhìn những thứ khác.
Trong màn đêm đen bỗng có hai đốm sáng lóe lên. Hai luồng sáng này chính là hai viên quang thạch vừa được hai người Liễu Thiên lấy ra.
“Tại sao lại như vậy, tối thế này thì làm sao tìm được truyền tống trận?” Khương Tuyết đưa quang thạch ra soi về nhiều hướng lo lắng hỏi.
“Thế thì không cần tìm nữa, chúng ta trước tiên nghỉ ngơi ăn uống, chờ hết giờ là sẽ được đẩy ra thôi!” Liễu Thiên thì không hề sợ hãi, hắn thản nhiên bỏ hành lí ra thoải mái ngồi xuống.
“Nhưng nếu không tìm được truyền tống trận thì chúng ta sẽ không thể quay lại điểm tài vật chúng ta tiến vào mà sẽ cùng bị đẩy ra một vùng bất kỳ đó!” Khương Tuyết cũng ngồi xuống nhưng nàng chợt nhớ ra gì đó lại nói.
“Ngươi sợ chắc? Ăn đi!” Liễu Thiên ngạc nhiên hỏi một câu rồi lại đưa cái bánh bao cho Khương Tuyết nói.
“Cảm ơn! Ta vốn thì không sợ, đằng nào ta cũng không có đồng bạn nào ở đó!” Khương Tuyết cảm ơn một tiếng rồi mỉm cười nói.
“Đồng bạn ư?! Không biết hai tên kia thế nào rồi?” Liễu Thiên nghe thấy nói đến đồng bạn thì vẻ mặt hơi lo lắng lẩm bẩm tự hỏi.
…
Bên ngoài, lúc này trời cũng đã mờ mờ tối.
Trong một cánh rừng, bên một con suối, có hai người đang ngồi bên một đống lửa. Dưới ánh trăng sớm và ánh lửa lập lòe có thể nhìn rõ gương mặt của hai người này chính là Hà Minh và Tằng Nhất.
Hà Minh và Tằng Nhất, cả hai tên này đều bình an vô sự và đang ngồi ăn tối ở chỗ này.
“Ta lo quá! Đến giờ này mà hắn vẫn chưa ra. Có khi nào tên này lại chọn Đại Kiến lộ hay Sinh Tử lộ không?” Hà Minh vừa nhấm nháp một miếng bánh lo lắng nói.
“Ta nghĩ hắn không liều mạng thế đâu! Nhưng ta chỉ sợ rằng Phân Linh Lộ chỗ hắn hung hiểm hơn chỗ chúng ta, đồng thời tu vi hắn rất thấp nữa.” Tằng Nhất đầu tiên lắc đầu rồi lại suy tư nói.
“Nhưng vào cơ trí của hắn thì bảo toàn tính mạng thì vẫn có thể! Dù sao thì thông đạo ra chỗ này đã đóng lại rồi nên hắn có sống sót cũng sẽ bị đẩy ra ngẫu nhiên một vùng nào đó trong thí luyện! Như vậy chúng ta muốn giúp hắn e rằng cũng khó.” Tằng Nhất suy tư một hồi rồi đưa ra phán đoán.
“Mong sao không có chuyện gì sảy ra với hắn!” Hà Minh nghe vậy cũng chỉ biết thở dài, hai người họ lúc này không biết làm gì để giúp Liễu Thiên cả.
“Ừm! Hi vọng hắn có quý nhân phù trợ.” Tằng Nhất cũng không muốn nói gì nữa!
Hồi chiều, cả hai tên này theo truyền tống ra khỏi thí luyện thì lại được đưa ra đúng địa điểm cái tiểu tháp trên tiểu đảo giữa hồ kia.
Tằng Nhất ra trước nhưng rất may là khi hắn xuất hiện bên tiểu hồ thì những kẻ mai phục để cướp tài vật đã sớm bị ai đó dọn sạch rồi. Quanh chỗ đó có một vài thi thể cùng rất nhiều vết đánh nhau lớn. Thế là Tằng Nhất yên ổn đi ra nhưng hắn không thấy hai người Liễu Thiên thì có chút lo lắng nên hắn đã bố trí một chút cạm bẫy rồi chờ ở đó. Sau nửa giờ chờ đợi thì hắn thấy Hà Minh đi ra.
Rồi cả hai cùng chờ Liễu Thiên nhưng chờ mãi không thấy hắn đâu cả. Thế rồi trời tối, cái tiểu đình giữa hồ kia tự dưng biến mất không thấy bóng dáng. Hai người cảm thấy không ổn thì cũng không đứng đó đợi nữa, cả hai bắt đầu tìm một bãi đất đá cách đó mấy chục trượng nghỉ ngơi nghe ngóng tin tức.
…
Tại trong một gian phòng lớn, chỗ các chấp sự cùng trưởng lão đang làm việc.
Nơi đây, lúc này đang vô cùng ồn ào, náo nhiệt. Chỗ này, người người qua lại, kẻ kẻ đang bàn bạc thảo luận gì đó.
Tần Long – đại chấp sự chi sáu của Liễu Thiên với vẻ mặt u ám đang lững thững đi trên hành lang dài tiến vào đại sảnh lớn. Gã vừa rồi được gọi đến nhận diện thi thể của Lã Phi Hùng. Lúc trước biết tên đệ tử này chết tuy hắn có buồn nhưng khi đến nhìn tận mắt thì càng khiến lão khổ tâm hơn.
“Tần Long sao rồi?” Thượng Quan Định đang ngồi trên cái ghế tựa thấy Tần Long sắc mặt ủ rũ đi đến thì liền đứng dậy hỏi.
“Một đệ tử của chi tại hạ đã tử trận! Nhìn nó còn rất trẻ nhưng lại cứ thế chết đi!” Tần Long nghe vậy khẽ thở dài đi lại chỗ Thượng Quan Định chán nản nói, đến câu nói cuối của lão cảm tưởng như sắp khóc vậy.
“Một người à? Ai thế?” Thượng Quan Định nghe vậy hơi giật mình, gã tò mò hỏi.
“Lã Phi Hùng!” Tần Long thở dài đáp.
“Trưởng lão, có phải ta lại quyết định sai không?” Không đợi Thượng Quan Định nói gì thì Tần Long lại bày ra gương mặt nhăn nhó hỏi.
“Sai ư? Ta lại không nghĩ vậy!” Thượng Quan Định tự hỏi rồi lại lắc đầu không cho là đúng.
“Với hiểu biết của ngươi trong nhiều năm qua nếu truyền thụ cho đám đệ tử thì ta nghĩ chúng không thể chết một cách dễ dàng được. Rất có thể tên đệ tử tử nạn kia gặp phải yêu thú tam cấp hoặc không biết tự lượng sức mình tranh đoạt điểm tài vật. Như vậy ngươi cũng không làm gì khác được!” Thương Quan Định suy tư một hồi rồi phân tích cho Tần Long hiểu để gã khỏi nghĩ ngợi nhiều rời lại dằn vặt tự trách.
“Ta vẫn cảm thấy…” Tần Long như vẫn còn muốn nói gì đó nhưng ngay lúc này lại có âm thanh lớn vang vọng.
“Tài Vật Chi Hùng đã kết thúc. Ba trăm hai tư đệ tử tham gia sau khi kết thúc có tám mươi tám người chết, một trăm sáu tư người bị thương. Trong số người chết có hai mươi ba người thuộc thập nhị đội, sáu mươi năm người thuộc Tứ tượng đội. Lần này, hai tư thần lộ đều có người chiến thắng, số đệ tử chiến thắng đa phần đã theo truyền tống quay lại chỗ của mình trong Huyễn cực sơn mạch.
Thêm chút thời gian, Tống Vận trận sẽ truyền tống những đệ tử đang kẹt lại ra ngoài, đồng thời Thí Luyện Yêu Thú giai đoạn hai chính thức bắt đầu, cấm giới tuyến ba sẽ được mở ra. Trưa ngày mai chính thức sẽ mở ra Điểm Nghỉ Chân! Lúc này, các vị trưởng lão hãy tập trung về khu họp của trưởng lão, các chấp sự tập hợp tại chỗ đợi nhận chỉ thị mới!”
Thông báo kia đến đây thì chấm dứt cả gian phòng yên nặng một lúc thì bỗng trở lên xôn xao không ngớt. Mọi người bắt đầu quay ra bàn tán về thông báo vừa rồi.
“Ngươi đừng lo nghĩ nhiều quá, ta đi trước đây!” Phía bên này, Thượng Quan Định khẽ vỗ vai Tần Long mỉm cười nói rồi quay người đi ra ngoài.
Tần Long nghe vậy tuy gật đầu cố cười nhưng Thượng Quan Định vừa đi thì gã lại bày ra vẻ mặt ủ rũ rồi từ từ đi lại một cái ghế ngồi xuống. Lúc này, trong đầu gã luôn hiện lên hình ảnh cái chết của đám người Liễu Thiên!
…
Trong một gian phòng lớn khác, gian phòng này kín đáo và trang trọng hơn gian phòng Tần Long đang ngồi rất nhiều.Trong này có rất nhiều người đang ngồi quanh một cái bàn lớn, tất cả đều mặc áo của trưởng lão. Nhìn quanh thì cũng thấy mấy vị trưởng lão ăn mặc có phần trang trọng màu mè khác nhau, bốn người này chính là bốn vị trưởng lão đứng đầu bốn đội trong Tứ Tượng đội. Và những người còn lại không nghi ngờ gì nữa chính là trưởng lão đứng đầu mười hai đội trong Thập Nhị đội. Và tất nhiên trong mười hai người còn lại cũng có cả vị trưởng lão râu quai nón người đứng đầu đội mười hai - người Liễu Thiên đã được nhìn qua một lần mấy ngày trước.
Lúc này ở đây có tất cả có mười sáu vị trưởng lão, ai đấy đều tư thế nghiêm trang ngay ngắn không ai nói gì cả, ánh mắt họ đều tập trung nhìn ra cửa của gian phòng này như chờ đợi gì đó.
Quả nhiên chỉ sau một chút thời gian thì ở cửa đó có một nữ nhân thân mặc bạch y thướt tha uyển chuyển tiến vào. Người này nhìn chỉ ngoài hai mươi, tóc đen dài ngang lưng, dáng người mảnh mai, gương mặt thì thanh tú hiền hậu, ánh mắt lung linh với cặp mi dài, đôi môi đỏ hồng mọng nước, nước da trắng sáng mềm mại.
Nếu để đám đệ tử gặp mỹ nhân này thì sẽ không có ai biết danh tính của nàng nhưng ở đây tầng lớp cao tầng trong Ngoại Viện nên họ đều biết danh tính của nàng. Nàng này chính là một trong Cửu Tinh – Hồng Lan Tiên giả. Đồng thời cũng là trưởng lão chủ quản Ngoại Viện!
Mọi người lúc này đều đang tập trung nhìn vào hành động của nữ trưởng lão này. Nữ trưởng lão kia đi vào thì từ từ nhìn quanh một lượt các vị trưởng lão đang đứng kia khẽ gật đầu một cái rồi nàng ngồi xuống ghế chủ tọa.
Khi này tất cả những vị trưởng lão trong phòng mới từ từ ngồi xuống.
“Các vị vừa nghe thông báo cũng đã biết lần này điểm tài vật xảy ra một việc bất ngờ.”
Nữ trưởng lão này vừa ngồi xuống ghế chủ tọa rồi thì khẽ hé đôi môi đỏ thắm nhàn nhạt nói. Giọng nói của nàng nhẹ nhàng mềm mại vô cùng nhưng vẫn đầy uy nghiêm khiến tất cả mọi người trong phòng đều im lặng lắng nghe.
“Trong kỳ thí luyện năm này, hai mươi tư thần lộ đều có người thông qua có nghĩa là Sinh Tử Lộ trong thông đạo Kỳ Nhân Thủy Tổ đã có người thông qua.
Mà khu vực thí luyện của Kỳ Nhân Thủy tổ lại có cấm chế không thể giám sát những đệ tử trong thí luyện nên chúng ta cũng không biết đệ tử nào đã đoạt được Thông Thiên dịch. Vì vậy ta mới tập hợp mọi người lại muốn phân phó chút việc.” Nữ trưởng lão kia nhìn quanh một lượt rồi từ từ nói.
"Cái gì? Thông đạo kia đã có người qua rồi ư?"
"Thần dịch kia lại tái xuất ư?"
"Không nhầm chứ!"
Lúc này mọi người trong phòng lớn này bỗng bàn tán xôn xao, ngay cả nhóm trưởng lão của tứ tượng đội cũng bàn tán không ngừng. Vừa rồi họ không để ý đến Thông Thiên dịch nhưng khi này mới chợt nhớ ra một sự kiện đã từ rất lâu rồi.
Đó chính là từ nhiều năm về trước, Kỳ Nhân thủy tổ đã lại một loại thần dịch có công dụng nghịch thiên trong chính thí luyện của người.
Thông tin về Thông Thiên dịch này cũng có rất nhiều trưởng lão biết nhưng không ai giám tiết lộ cho đám đệ tử. Đây là lệnh cấm của Kỳ Nhân Các với các trưởng lão vì trong quá khứ đã có rất nhiều đệ tử ưu tú vì muốn dấn thân vào thông lộ đó tìm Thông Thiên dịch rồi phải bỏ mình không bao giờ trở ra được nữa. Từ đó các tư liệu về thí luyện và Thông Thiên dịch cùng những bí mật bên trong thí luyện cũng bị phong bế khiến cho đám đệ tử không hề biết gì về thí luyện. Đến bây giờ khi thí luyện bày ra tất cả phải tùy thuộc cơ duyên và lựa chọn của mỗi người.
Lại nói thì trong quãng thời gian dài gần vạn năm kia, cũng không phải là không có đệ tử nào vượt vào ải thứ ba của Sinh Tử lộ trong thông đạo Kỳ Nhân Thủy tổ này. Một số lần cũng có đến hai đệ tử vượt qua đến ải cuối nhưng không hiểu do cơ duyên không đủ hay thời gian hết mà chưa một lần tìm được đường đi lên được Thông Thiên lầu kia. Khi đó một số trưởng lão từng hỏi đám người đi vào đến ải ba kia rồi lại dày công nghiên cứu nhưng dù họ có là cao thủ trận pháp cơ quan nhưng vì không được tận mắt chứng kiến nên không ai có thể đoán ra cách lên Thông Thiên lầu kia. Dần dần thời gian trôi đi mọi người cũng chẳng để ý đến Thông Thiên dịch như trước nữa.
“Các vị trưởng lão sau khi rời khỏi đây hãy thống kê lại tất cả những đệ tử tham gia Tài Vật Chi Hùng trong Cung hay Hành của mình. Tìm đệ tử lấy được thần dịch thì báo lên cho ta để ta thông báo lên trên. À đồng thời trong những thần lộ Sinh Tử và Đại Kiến trong cách thông lộ khác cũng có những đệ tử xuất chúng lấy được phần thưởng đặc biệt, phần thưởng đó là gì, là ai lấy được, cái đó cũng báo lên cho ta để ta lập danh sách.”
Nữ trưởng lão kia nhìn một lượt chúng trưởng lão vẻ mặt băng lãnh từ từ nói, sau đó như nhớ ra gì lại đó bổ sung thêm: “Các ngươi cũng biết độ quan trọng của Thông Thiên lầu rồi nên ta không cần căn gì nữa, nhớ hành sự thật nhanh! Phần tiếp theo ta nghĩ mình không cần quản nữa, ta có việc đi trước, thí luyện tiếp theo sẽ do Hòa trưởng lão chủ trì.”
Thấy mọi người im lặng nữ trưởng lão kia lại giao phó một câu rồi quay người rời đi, vẻ mặt dường như có việc gì đó rất vội.
“Đại nhân rời đi thì ta thay mặt người chủ trì mọi thứ ở đây! Thời gian cũng đã đến rồi, xin nhờ mấy vị trưởng lão của Thanh Long đội mở ra truyền tống đại trận đưa nốt những đệ tử còn lại ra ngoài!”
Một vị trưởng lão râu tóc bạc phơ lúc này liền đi lên ôn tồn nói.
“Đồng thời mấy vị bên Huyền Vũ đội hãy chuẩn bị khai mở kết giới đệ tam tuyến.
“Vậy những đệ tử trong thông đạo Thủy tổ đại nhân thì sao? Chúng ta không thể can thiệp vào thí luyện đó được!” Nghe đến đay thì nữ trưởng lão liền hỏi.
“Cái đó không cần lo lắng, các người cũng biết nếu không qua cửa thì tất cả đệ tử tham gia đều bị trận pháp giết chết nhưng nếu có người thành công lấy được Thông thiên dịch thì đại trận truyền tống theo thơi gian sẽ được khai mở! Chỉ có điều là nó truyền tống không như truyền tống của chúng ta phát động.” Vị trưởng lão râu tóc bạc phơ kia thản nhiên đáp.
“Thôi không uổng phí thời gian nữa, những người có nhiệm vụ thì tiến hành đi.Những người còn lại có thể lui xuống!” Lão giả kia nói xong không đợi mọi người xung quanh nhiều truyện thì liền phân phó tiếp.
Nghe thấy vậy những người không có phận sự trong phòng bắt đầu giải tán, trong đây chỉ còn lại có mấy người.
…
Trong mật thất tối om kia, hai người Liễu Thiên đã ăn uống xong, hiện giờ cả hai đang ngồi bên một đống quang thạch nói chuyện với nhau một cách rất thân thiết.
“Ngươi mai kia có ước mơ gì không?” Khương Tuyết hỏi.
“Ước mơ? Không rõ, chỉ có một số thứ muốn làm thôi, nếu tính ra cũng có thể gọi là ước mơ!” Liễu Thiên đầu tiên suy tư sau đó lại lắc lắc đầu nói.
“Ngươi muốn làm gì? Nói thử xem nào?” Khương Tuyết nghe vậy lại hứng thú hỏi.
“Mai kia ta định ra ngoài khám phá bên ngoài một chút, đi đến mấy nơi nổi tiếng như Mộng Dị sơn, Thần Hoa đảo, đi Trung Địa hoặc một phiến thiên địa khác xem thử.” Liễu Thiên vẻ mặt thành thật nói, hắn kể ra tất cả những dự định của mình.
“Thật giống ta! Muốn đi khắp nơi khám phá!” Khương Tuyết nghe thấy vậy thì hai mắt đầy hâm mộ nói nhưng ngay sau đó nhớ ra gì đó thì liền ngồi xuống vẻ mặt buồn rầu đi than thở: “Đáng tiếc ta không được như ngươi thoải mái thích làm gì thì làm!”
“Ngươi làm sao?” Liễu Thiên thấy bộ dạng buồn rầu của Khương Tuyết thì nhíu mày hỏi.
“Gia tộc ngươi bắt ngươi làm gì à, hay có giàng buộc gì khác?” Liễu Thiên lại hỏi.
“Ngươi cũng biết việc đào tạo đệ tử giữa những gia tộc trực thuộc và Kỳ Nhân các chứ?” Khương Tuyết liền hỏi.
“Ta biết nhưng không hiểu?” Liễu Thiên vẻ mặt nghi hoặc hỏi.
Trong màn đêm đen bỗng có hai đốm sáng lóe lên. Hai luồng sáng này chính là hai viên quang thạch vừa được hai người Liễu Thiên lấy ra.
“Tại sao lại như vậy, tối thế này thì làm sao tìm được truyền tống trận?” Khương Tuyết đưa quang thạch ra soi về nhiều hướng lo lắng hỏi.
“Thế thì không cần tìm nữa, chúng ta trước tiên nghỉ ngơi ăn uống, chờ hết giờ là sẽ được đẩy ra thôi!” Liễu Thiên thì không hề sợ hãi, hắn thản nhiên bỏ hành lí ra thoải mái ngồi xuống.
“Nhưng nếu không tìm được truyền tống trận thì chúng ta sẽ không thể quay lại điểm tài vật chúng ta tiến vào mà sẽ cùng bị đẩy ra một vùng bất kỳ đó!” Khương Tuyết cũng ngồi xuống nhưng nàng chợt nhớ ra gì đó lại nói.
“Ngươi sợ chắc? Ăn đi!” Liễu Thiên ngạc nhiên hỏi một câu rồi lại đưa cái bánh bao cho Khương Tuyết nói.
“Cảm ơn! Ta vốn thì không sợ, đằng nào ta cũng không có đồng bạn nào ở đó!” Khương Tuyết cảm ơn một tiếng rồi mỉm cười nói.
“Đồng bạn ư?! Không biết hai tên kia thế nào rồi?” Liễu Thiên nghe thấy nói đến đồng bạn thì vẻ mặt hơi lo lắng lẩm bẩm tự hỏi.
…
Bên ngoài, lúc này trời cũng đã mờ mờ tối.
Trong một cánh rừng, bên một con suối, có hai người đang ngồi bên một đống lửa. Dưới ánh trăng sớm và ánh lửa lập lòe có thể nhìn rõ gương mặt của hai người này chính là Hà Minh và Tằng Nhất.
Hà Minh và Tằng Nhất, cả hai tên này đều bình an vô sự và đang ngồi ăn tối ở chỗ này.
“Ta lo quá! Đến giờ này mà hắn vẫn chưa ra. Có khi nào tên này lại chọn Đại Kiến lộ hay Sinh Tử lộ không?” Hà Minh vừa nhấm nháp một miếng bánh lo lắng nói.
“Ta nghĩ hắn không liều mạng thế đâu! Nhưng ta chỉ sợ rằng Phân Linh Lộ chỗ hắn hung hiểm hơn chỗ chúng ta, đồng thời tu vi hắn rất thấp nữa.” Tằng Nhất đầu tiên lắc đầu rồi lại suy tư nói.
“Nhưng vào cơ trí của hắn thì bảo toàn tính mạng thì vẫn có thể! Dù sao thì thông đạo ra chỗ này đã đóng lại rồi nên hắn có sống sót cũng sẽ bị đẩy ra ngẫu nhiên một vùng nào đó trong thí luyện! Như vậy chúng ta muốn giúp hắn e rằng cũng khó.” Tằng Nhất suy tư một hồi rồi đưa ra phán đoán.
“Mong sao không có chuyện gì sảy ra với hắn!” Hà Minh nghe vậy cũng chỉ biết thở dài, hai người họ lúc này không biết làm gì để giúp Liễu Thiên cả.
“Ừm! Hi vọng hắn có quý nhân phù trợ.” Tằng Nhất cũng không muốn nói gì nữa!
Hồi chiều, cả hai tên này theo truyền tống ra khỏi thí luyện thì lại được đưa ra đúng địa điểm cái tiểu tháp trên tiểu đảo giữa hồ kia.
Tằng Nhất ra trước nhưng rất may là khi hắn xuất hiện bên tiểu hồ thì những kẻ mai phục để cướp tài vật đã sớm bị ai đó dọn sạch rồi. Quanh chỗ đó có một vài thi thể cùng rất nhiều vết đánh nhau lớn. Thế là Tằng Nhất yên ổn đi ra nhưng hắn không thấy hai người Liễu Thiên thì có chút lo lắng nên hắn đã bố trí một chút cạm bẫy rồi chờ ở đó. Sau nửa giờ chờ đợi thì hắn thấy Hà Minh đi ra.
Rồi cả hai cùng chờ Liễu Thiên nhưng chờ mãi không thấy hắn đâu cả. Thế rồi trời tối, cái tiểu đình giữa hồ kia tự dưng biến mất không thấy bóng dáng. Hai người cảm thấy không ổn thì cũng không đứng đó đợi nữa, cả hai bắt đầu tìm một bãi đất đá cách đó mấy chục trượng nghỉ ngơi nghe ngóng tin tức.
…
Tại trong một gian phòng lớn, chỗ các chấp sự cùng trưởng lão đang làm việc.
Nơi đây, lúc này đang vô cùng ồn ào, náo nhiệt. Chỗ này, người người qua lại, kẻ kẻ đang bàn bạc thảo luận gì đó.
Tần Long – đại chấp sự chi sáu của Liễu Thiên với vẻ mặt u ám đang lững thững đi trên hành lang dài tiến vào đại sảnh lớn. Gã vừa rồi được gọi đến nhận diện thi thể của Lã Phi Hùng. Lúc trước biết tên đệ tử này chết tuy hắn có buồn nhưng khi đến nhìn tận mắt thì càng khiến lão khổ tâm hơn.
“Tần Long sao rồi?” Thượng Quan Định đang ngồi trên cái ghế tựa thấy Tần Long sắc mặt ủ rũ đi đến thì liền đứng dậy hỏi.
“Một đệ tử của chi tại hạ đã tử trận! Nhìn nó còn rất trẻ nhưng lại cứ thế chết đi!” Tần Long nghe vậy khẽ thở dài đi lại chỗ Thượng Quan Định chán nản nói, đến câu nói cuối của lão cảm tưởng như sắp khóc vậy.
“Một người à? Ai thế?” Thượng Quan Định nghe vậy hơi giật mình, gã tò mò hỏi.
“Lã Phi Hùng!” Tần Long thở dài đáp.
“Trưởng lão, có phải ta lại quyết định sai không?” Không đợi Thượng Quan Định nói gì thì Tần Long lại bày ra gương mặt nhăn nhó hỏi.
“Sai ư? Ta lại không nghĩ vậy!” Thượng Quan Định tự hỏi rồi lại lắc đầu không cho là đúng.
“Với hiểu biết của ngươi trong nhiều năm qua nếu truyền thụ cho đám đệ tử thì ta nghĩ chúng không thể chết một cách dễ dàng được. Rất có thể tên đệ tử tử nạn kia gặp phải yêu thú tam cấp hoặc không biết tự lượng sức mình tranh đoạt điểm tài vật. Như vậy ngươi cũng không làm gì khác được!” Thương Quan Định suy tư một hồi rồi phân tích cho Tần Long hiểu để gã khỏi nghĩ ngợi nhiều rời lại dằn vặt tự trách.
“Ta vẫn cảm thấy…” Tần Long như vẫn còn muốn nói gì đó nhưng ngay lúc này lại có âm thanh lớn vang vọng.
“Tài Vật Chi Hùng đã kết thúc. Ba trăm hai tư đệ tử tham gia sau khi kết thúc có tám mươi tám người chết, một trăm sáu tư người bị thương. Trong số người chết có hai mươi ba người thuộc thập nhị đội, sáu mươi năm người thuộc Tứ tượng đội. Lần này, hai tư thần lộ đều có người chiến thắng, số đệ tử chiến thắng đa phần đã theo truyền tống quay lại chỗ của mình trong Huyễn cực sơn mạch.
Thêm chút thời gian, Tống Vận trận sẽ truyền tống những đệ tử đang kẹt lại ra ngoài, đồng thời Thí Luyện Yêu Thú giai đoạn hai chính thức bắt đầu, cấm giới tuyến ba sẽ được mở ra. Trưa ngày mai chính thức sẽ mở ra Điểm Nghỉ Chân! Lúc này, các vị trưởng lão hãy tập trung về khu họp của trưởng lão, các chấp sự tập hợp tại chỗ đợi nhận chỉ thị mới!”
Thông báo kia đến đây thì chấm dứt cả gian phòng yên nặng một lúc thì bỗng trở lên xôn xao không ngớt. Mọi người bắt đầu quay ra bàn tán về thông báo vừa rồi.
“Ngươi đừng lo nghĩ nhiều quá, ta đi trước đây!” Phía bên này, Thượng Quan Định khẽ vỗ vai Tần Long mỉm cười nói rồi quay người đi ra ngoài.
Tần Long nghe vậy tuy gật đầu cố cười nhưng Thượng Quan Định vừa đi thì gã lại bày ra vẻ mặt ủ rũ rồi từ từ đi lại một cái ghế ngồi xuống. Lúc này, trong đầu gã luôn hiện lên hình ảnh cái chết của đám người Liễu Thiên!
…
Trong một gian phòng lớn khác, gian phòng này kín đáo và trang trọng hơn gian phòng Tần Long đang ngồi rất nhiều.Trong này có rất nhiều người đang ngồi quanh một cái bàn lớn, tất cả đều mặc áo của trưởng lão. Nhìn quanh thì cũng thấy mấy vị trưởng lão ăn mặc có phần trang trọng màu mè khác nhau, bốn người này chính là bốn vị trưởng lão đứng đầu bốn đội trong Tứ Tượng đội. Và những người còn lại không nghi ngờ gì nữa chính là trưởng lão đứng đầu mười hai đội trong Thập Nhị đội. Và tất nhiên trong mười hai người còn lại cũng có cả vị trưởng lão râu quai nón người đứng đầu đội mười hai - người Liễu Thiên đã được nhìn qua một lần mấy ngày trước.
Lúc này ở đây có tất cả có mười sáu vị trưởng lão, ai đấy đều tư thế nghiêm trang ngay ngắn không ai nói gì cả, ánh mắt họ đều tập trung nhìn ra cửa của gian phòng này như chờ đợi gì đó.
Quả nhiên chỉ sau một chút thời gian thì ở cửa đó có một nữ nhân thân mặc bạch y thướt tha uyển chuyển tiến vào. Người này nhìn chỉ ngoài hai mươi, tóc đen dài ngang lưng, dáng người mảnh mai, gương mặt thì thanh tú hiền hậu, ánh mắt lung linh với cặp mi dài, đôi môi đỏ hồng mọng nước, nước da trắng sáng mềm mại.
Nếu để đám đệ tử gặp mỹ nhân này thì sẽ không có ai biết danh tính của nàng nhưng ở đây tầng lớp cao tầng trong Ngoại Viện nên họ đều biết danh tính của nàng. Nàng này chính là một trong Cửu Tinh – Hồng Lan Tiên giả. Đồng thời cũng là trưởng lão chủ quản Ngoại Viện!
Mọi người lúc này đều đang tập trung nhìn vào hành động của nữ trưởng lão này. Nữ trưởng lão kia đi vào thì từ từ nhìn quanh một lượt các vị trưởng lão đang đứng kia khẽ gật đầu một cái rồi nàng ngồi xuống ghế chủ tọa.
Khi này tất cả những vị trưởng lão trong phòng mới từ từ ngồi xuống.
“Các vị vừa nghe thông báo cũng đã biết lần này điểm tài vật xảy ra một việc bất ngờ.”
Nữ trưởng lão này vừa ngồi xuống ghế chủ tọa rồi thì khẽ hé đôi môi đỏ thắm nhàn nhạt nói. Giọng nói của nàng nhẹ nhàng mềm mại vô cùng nhưng vẫn đầy uy nghiêm khiến tất cả mọi người trong phòng đều im lặng lắng nghe.
“Trong kỳ thí luyện năm này, hai mươi tư thần lộ đều có người thông qua có nghĩa là Sinh Tử Lộ trong thông đạo Kỳ Nhân Thủy Tổ đã có người thông qua.
Mà khu vực thí luyện của Kỳ Nhân Thủy tổ lại có cấm chế không thể giám sát những đệ tử trong thí luyện nên chúng ta cũng không biết đệ tử nào đã đoạt được Thông Thiên dịch. Vì vậy ta mới tập hợp mọi người lại muốn phân phó chút việc.” Nữ trưởng lão kia nhìn quanh một lượt rồi từ từ nói.
"Cái gì? Thông đạo kia đã có người qua rồi ư?"
"Thần dịch kia lại tái xuất ư?"
"Không nhầm chứ!"
Lúc này mọi người trong phòng lớn này bỗng bàn tán xôn xao, ngay cả nhóm trưởng lão của tứ tượng đội cũng bàn tán không ngừng. Vừa rồi họ không để ý đến Thông Thiên dịch nhưng khi này mới chợt nhớ ra một sự kiện đã từ rất lâu rồi.
Đó chính là từ nhiều năm về trước, Kỳ Nhân thủy tổ đã lại một loại thần dịch có công dụng nghịch thiên trong chính thí luyện của người.
Thông tin về Thông Thiên dịch này cũng có rất nhiều trưởng lão biết nhưng không ai giám tiết lộ cho đám đệ tử. Đây là lệnh cấm của Kỳ Nhân Các với các trưởng lão vì trong quá khứ đã có rất nhiều đệ tử ưu tú vì muốn dấn thân vào thông lộ đó tìm Thông Thiên dịch rồi phải bỏ mình không bao giờ trở ra được nữa. Từ đó các tư liệu về thí luyện và Thông Thiên dịch cùng những bí mật bên trong thí luyện cũng bị phong bế khiến cho đám đệ tử không hề biết gì về thí luyện. Đến bây giờ khi thí luyện bày ra tất cả phải tùy thuộc cơ duyên và lựa chọn của mỗi người.
Lại nói thì trong quãng thời gian dài gần vạn năm kia, cũng không phải là không có đệ tử nào vượt vào ải thứ ba của Sinh Tử lộ trong thông đạo Kỳ Nhân Thủy tổ này. Một số lần cũng có đến hai đệ tử vượt qua đến ải cuối nhưng không hiểu do cơ duyên không đủ hay thời gian hết mà chưa một lần tìm được đường đi lên được Thông Thiên lầu kia. Khi đó một số trưởng lão từng hỏi đám người đi vào đến ải ba kia rồi lại dày công nghiên cứu nhưng dù họ có là cao thủ trận pháp cơ quan nhưng vì không được tận mắt chứng kiến nên không ai có thể đoán ra cách lên Thông Thiên lầu kia. Dần dần thời gian trôi đi mọi người cũng chẳng để ý đến Thông Thiên dịch như trước nữa.
“Các vị trưởng lão sau khi rời khỏi đây hãy thống kê lại tất cả những đệ tử tham gia Tài Vật Chi Hùng trong Cung hay Hành của mình. Tìm đệ tử lấy được thần dịch thì báo lên cho ta để ta thông báo lên trên. À đồng thời trong những thần lộ Sinh Tử và Đại Kiến trong cách thông lộ khác cũng có những đệ tử xuất chúng lấy được phần thưởng đặc biệt, phần thưởng đó là gì, là ai lấy được, cái đó cũng báo lên cho ta để ta lập danh sách.”
Nữ trưởng lão kia nhìn một lượt chúng trưởng lão vẻ mặt băng lãnh từ từ nói, sau đó như nhớ ra gì lại đó bổ sung thêm: “Các ngươi cũng biết độ quan trọng của Thông Thiên lầu rồi nên ta không cần căn gì nữa, nhớ hành sự thật nhanh! Phần tiếp theo ta nghĩ mình không cần quản nữa, ta có việc đi trước, thí luyện tiếp theo sẽ do Hòa trưởng lão chủ trì.”
Thấy mọi người im lặng nữ trưởng lão kia lại giao phó một câu rồi quay người rời đi, vẻ mặt dường như có việc gì đó rất vội.
“Đại nhân rời đi thì ta thay mặt người chủ trì mọi thứ ở đây! Thời gian cũng đã đến rồi, xin nhờ mấy vị trưởng lão của Thanh Long đội mở ra truyền tống đại trận đưa nốt những đệ tử còn lại ra ngoài!”
Một vị trưởng lão râu tóc bạc phơ lúc này liền đi lên ôn tồn nói.
“Đồng thời mấy vị bên Huyền Vũ đội hãy chuẩn bị khai mở kết giới đệ tam tuyến.
“Vậy những đệ tử trong thông đạo Thủy tổ đại nhân thì sao? Chúng ta không thể can thiệp vào thí luyện đó được!” Nghe đến đay thì nữ trưởng lão liền hỏi.
“Cái đó không cần lo lắng, các người cũng biết nếu không qua cửa thì tất cả đệ tử tham gia đều bị trận pháp giết chết nhưng nếu có người thành công lấy được Thông thiên dịch thì đại trận truyền tống theo thơi gian sẽ được khai mở! Chỉ có điều là nó truyền tống không như truyền tống của chúng ta phát động.” Vị trưởng lão râu tóc bạc phơ kia thản nhiên đáp.
“Thôi không uổng phí thời gian nữa, những người có nhiệm vụ thì tiến hành đi.Những người còn lại có thể lui xuống!” Lão giả kia nói xong không đợi mọi người xung quanh nhiều truyện thì liền phân phó tiếp.
Nghe thấy vậy những người không có phận sự trong phòng bắt đầu giải tán, trong đây chỉ còn lại có mấy người.
…
Trong mật thất tối om kia, hai người Liễu Thiên đã ăn uống xong, hiện giờ cả hai đang ngồi bên một đống quang thạch nói chuyện với nhau một cách rất thân thiết.
“Ngươi mai kia có ước mơ gì không?” Khương Tuyết hỏi.
“Ước mơ? Không rõ, chỉ có một số thứ muốn làm thôi, nếu tính ra cũng có thể gọi là ước mơ!” Liễu Thiên đầu tiên suy tư sau đó lại lắc lắc đầu nói.
“Ngươi muốn làm gì? Nói thử xem nào?” Khương Tuyết nghe vậy lại hứng thú hỏi.
“Mai kia ta định ra ngoài khám phá bên ngoài một chút, đi đến mấy nơi nổi tiếng như Mộng Dị sơn, Thần Hoa đảo, đi Trung Địa hoặc một phiến thiên địa khác xem thử.” Liễu Thiên vẻ mặt thành thật nói, hắn kể ra tất cả những dự định của mình.
“Thật giống ta! Muốn đi khắp nơi khám phá!” Khương Tuyết nghe thấy vậy thì hai mắt đầy hâm mộ nói nhưng ngay sau đó nhớ ra gì đó thì liền ngồi xuống vẻ mặt buồn rầu đi than thở: “Đáng tiếc ta không được như ngươi thoải mái thích làm gì thì làm!”
“Ngươi làm sao?” Liễu Thiên thấy bộ dạng buồn rầu của Khương Tuyết thì nhíu mày hỏi.
“Gia tộc ngươi bắt ngươi làm gì à, hay có giàng buộc gì khác?” Liễu Thiên lại hỏi.
“Ngươi cũng biết việc đào tạo đệ tử giữa những gia tộc trực thuộc và Kỳ Nhân các chứ?” Khương Tuyết liền hỏi.
“Ta biết nhưng không hiểu?” Liễu Thiên vẻ mặt nghi hoặc hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.