Quyển 1 - Chương 131: Vạn Vận sơn mạch
Mạc Trung Chi Thủy
27/04/2017
Nửa canh giờ trôi qua, hai mẹ con Cơ Ngọc Hoàn cũng cáo biệt ra về, trong phòng chỉ còn hai mẹ con Liễu Thiên.
“Con lại đột phá rồi! Cố gắng vậy là tốt nhưng đứng ép bản thân quá!” Cơ Ngọc Oanh ánh mắt trìu mến nhìn Liễu Thiên khuyên nhủ.
“Mẫu thân cứ yên tâm! Hài nhi tự biết trừng mực, sẽ không tự làm hại cơ thể thể đâu!” Liễu Thiên tỏ vẻ kiên quyết nói.
“Ừm! Thế thôi chúng ta đi ngủ thôi! Ta vừa đi gặp đại bá thì biết rằng Phi Hạm sẽ đi nhanh hơn bình thường nên chỉ tầm chiều tối mai là chúng ta đến Hoa Vân sơn rồi. Bây giờ hãy nghỉ đi, mai còn cả một đoạn đường dài đó.” Cơ Ngọc Oanh gật đầu rồi lại căn dặn.
“Vâng!” Liễu Thiên cũng chỉ khẻ nói một câu.
Sáng hôm sau, Liễu Thiên vẫn dậy sớm theo thói quen hàng ngày của mình. Hắn khi này vẫn tiến hành tập thể dục buổi sáng như thường. Diện tích của gian phòng không lớn lắm nhưng vẫn đủ để cho Liễu Thiên tập mấy bài rèn luyện thể lực.
Cơ Ngọc Oanh thì cũng dậy rất sớm, nàng thấy Liễu Thiên tập luyện như vậy cũng không làm phiền. Nàng liền đi xuống phòng ăn lấy ít đồ ăn sáng cho Liễu Thiên.
Tập xong, ăn sáng xong, sau đó Liễu Thiên liền đi ra cái sân trên Phi Hạm ngắm cảnh. Cùng đứng với hắn khi này có thêm một nữ tử khác đó chính là Điền Tiểu Hi.
Hai tỷ muội Cơ Ngọc Oanh thì lại ở trong một gian phòng khác ngồi nói chuyện với nhau. Những người khác trên Phi Hạm khi này đều làm điều mình thích, tất cả đang tận hưởng chuyến đi.
Liễu Thiên khi này đứng tựa vào lan can nhìn ngắm ra cảnh vật phía xa. Những cảnh vật đó cứ từ từ trôi về phía sau, rừng núi sông hồ đều nhẹ nhàng trôi về phía sau nhìn rất thơ mộng.
Đây là hắn đang đứng trên cao và nhìn ra xa mới có cảm giác nhẹ nhàng như vậy. Nếu là nhìn xuống phía dưới thì chắc chắn sẽ chẳng nhìn thấy gì cả. Vì với tốc độ hơn ngàn dặm một canh giờ thì những vật ở gần sẽ vụt qua mà mắt thường không thể nhìn rõ được.
“Đệ đã tham gia yêu thú thí luyện đúng không?” Điền Tiểu Hi lúc này đứng cạnh liền hỏi. Vị thiếu nữ này sáng nay cũng không có gì làm nên cũng ra đây ngắm cảnh. Lại nói thì hai người cứ đứng mãi không nói gì thì có vẻ nhàm chán nên nàng mới quay sang hỏi Liễu Thiên.
“Tỷ đứng nói với mẫu thân của đệ! Người sẽ lo lắng!” Liễu Thiên lúc này nghe vậy cũng không giật mình mà lại nhìn Điền Tiểu Hi vẻ mặt cầu khẩn đề nghị.
“Tất nhiên rồi! Giờ xong rồi nói còn có tác dụng gì? Nhưng ngươi thật to gan và cũng rất may mắn!” Điền Tiểu Hi khẽ gật đầu nói rồi lại nhìn Liễu Thiên như muốn hỏi tội.
“Hì hì! Chỉ là chút nông nổi của tuổi trẻ thôi! Tỷ chắc cũng từng tham gia thí luyện đó! Chắc không ít tên bị tỷ hành hạ!” Liễu Thiên khẽ cười rồi lại dùng ánh mắt ngưỡng mộ nói.
Liễu Thiên qua mẫu thân cũng biết được Điền Tiểu Hi năm nay hai mươi mốt tuổi mà đã là Khai Minh cảnh hậu kỳ thì chắc chắn là một người có thiên phú tu luyện cực kỳ kinh khủng. Phải biết tiến lên Khai Minh cảnh đã khó nên việc tiến giai trong đó cũng khó không kém. Còn vị đường tỷ của hắn trẻ tuổi như vậy đã Khai Minh cảnh hậu kỳ thì xem ra so với những bậc nhân tài đứng đầu tông môn thì không kém là bao.
“Ta khi đó cũng tham gia thí luyện nhưng cũng chưa có giết qua người nào cả.Tuy vậy ta cũng biết độ tàn khốc trong đó. Ta thật không hiểu làm sao một đệ tử trưa đạt đến trạng thái Tổ Nguyên mà lại sống sót ra khỏi đó được?” Điền Tiểu Hi khẽ gật đầu rồi lại tỏ vẻ nghi hoặc hỏi Liễu Thiên.
“Haha! Cái này cũng giống như tỷ đã nói là may mắn thôi, đệ được mấy người bạn giúp đỡ khá nhiều!” Liễu Thiên cười nói.
“Vậy ngươi có dự định gì trong tương lai chưa hay chỉ muốn tiến thành nội môn đệ tử thôi?” Điền Tiểu Hi đứng suy nghĩ một lúc rồi lại hỏi.
“Tương lai thì khó nói, nhưng chắc là đệ sẽ không ở tông môn. Khi nào tu vi tạm ổn sẽ đi ra ngoài tham quan một chuyến.” Liễu Thiên cũng không ngần ngại nói ra ý định của mình trong tương lai.
“Vậy thì cố gắng lên, không có bản lĩnh thì ra ngoài chỉ uổng mạng! Ta cùng đám đồng môn trong nội môn cũng đã đi ra ngoài và cũng có rất nhiều người phải bỏ mạng lại. Vì vậy muốn tiêu dao thì cần phải cố gắng rất nhiều.” Điền Tiểu Hi gật đầu phân tích.
“Đệ nhất định sẽ cố gắng! Vậy không biết tỷ có dự định gì trong tương lai?” Liễu Thiên mỉm cười đáp rồi lại hỏi.
“Haha! Ta mai kia sẽ là nữ tông chủ tiếp theo của Kỳ Nhân các!” Điền Tiểu Hi cười cười nửa đùa nửa thật nói.
Liễu Thiên cũng mỉm cười, hắn nhìn ra trong ánh mắt của vị đường tỷ trước mặt đầy sự quyết tâm. Lời nói vừa rồi như đùa nhưng trong đó lại không thiếu sự quả quyết và khẳng định. Liễu Thiên khi này càng thêm kính trọng vị đường tỷ này của hắn. Với hắn thì một người có ước mơ lớn và quyết tâm thực hiện ước mơ đó là một người rất đang để coi trọng.
Hai người lúc này tiếp tục bàn qua vấn đề khác, cả hai nói về nhưng gì mình đã trải nghiệm trong quá trình tu luyện ở Kỳ Nhân các.
Tất nhiên là Điền Tiểu Hi có nhiều trải nhiệm tu luyện hơn Liễu Thiên nên đa phần là nàng hướng dẫn qua Liễu Thiên về cách tu luyện dị thuật hiệu quả. Rồi nàng lại nói về quá trình tiến lên Khai Minh cảnh của mình.
…
Vạn Vân sơn mạch nằm ở phía nam của Nhất Xuân quốc. Nó kéo dài hơn năm vạn dặm từ Đông sang Tây, từ mép của Lạc Hà kéo dài đến tận biên giới tiếp giáp với Thuần Phong quốc. Trong Vạn Van sơn mạch rừng núi vô số kể, sông hồ nhỏ các loại cũng nhiều không kể xiết. Động thực vật bên trong này thì cũng vô cùng phong phú, có đủ các loài. Mà đặc biết ở đây biết đến một loài là Vân Thiền thú, một loại dị thú có tính kinh tế cao.
Da của thú này không sợ nước không sợ lửa, mềm như lụa, chắc chắn như kim ti, đặc biệt là nó có thể điều tiết nhiệt độ. Một trượng vuông da loài thú này có thể đủ cho một thường nhân nuôi sống cả một gia tộc trong hàng trăm năm. Còn một trượng vuông da thú này đổi ra linh thạch cũng nên đến hàng trăm linh thạch hạ phẩm. Chính vì vậy loài thú này đang được săn bắt rất gắt gao. Vì vậy hàng năm đã từng có rất nhiều nhóm dị giả tiến vào Vạn Vân sơn mạch. Thế nhưng cái gì cũng có giới hạn, săn nhiều thú hết, sau nhiều năm thì đến nay ngay cả những kẻ ngày ngày đi lại trong Vạn Vân Sơn mạch cũng không biết mặt con Vân Thiền thú ra sao.
Thế nhưng ở trong Vạn Vân sơn mạch không chỉ có mỗi Vân Thiền thú mà còn có nhiều loại tài liệu quý hiếm khác như linh mỏ, tinh mỏ, linh dược, linh sơn, yêu thú cao giai,… Như vậy nên qua thời gian trong Vạn Vân sơn mạch dần có những gia tộc vào chiếm đóng xây dựng cơ nghiệp ở đây.
Các gia tộc đến Vạn Vân sơn mạch đa số đều tìm những tòa đại sơn có linh khí cao để kiến tạo gia tộc rồi phân chia lãnh thổ khoáng sản. Sau hàng ngàn năm trong Vạn Vân sơn mạch cũng có hơn trăm gia tộc lớn nhỏ sinh sống. Những con đường núi dần được khai hoang, những vùng rừng rậm dần được khám phá, những thành thị được xây dựng, những vùng rừng núi biến thành thôn trấn,…
Đó là truyện của nhiều năm về trước, còn bây giờ Vạn Vân sơn mạch đã là nơi ngàn vạn người sinh sống, những địa điểm hoang vu ở đây còn rất ít, những loài thú quý hiếm cũng dần tuyệt trủng. Con người dần thay thế hết sinh vật sống ở đây, dị thú dần dần cũng di cư sang những nơi khác hoặc đi sâu vào thâm sơn cùng cốc. Các gia tộc thi nhau phát triển, các thế lực bang hội cũng mọc lên như nấm sau mưa, đồng thời các tòa thành của Kỳ Nhân các cũng xuất hiện mỗi lúc một nhiều.
Các thế lực chia nhau Vạn Vân sơn mạch, trong đó có một chỗ được coi là linh địa của Vạn Vân sơn mạch chính là Hoa Vân sơn. Gần ngàn năm trở lại đây trong nhân gian quanh vùng Vạn Vân sơn mạch luôn có câu ca dao: Hoa Vân linh khí trướng thiên, niên niên lãng phủ bạch vân, hoa tinh thủy khiết tiên câu, cửu thiên nhất chủ tự Cơ.”
Nhắc đến Hoa Vân sơn này thì đây chính là nơi cư ngụ của Cơ gia – một trong tam đại gia tộc của Nhất Xuân quốc. Hoa Vân sơn khá rộng lớn, nó gồm nhiều đỉnh núi kiến tạo thành, ở trung tâm có một đỉnh núi cao nhất có tên Thủy Tiên phong, nơi các dòng chính của Cơ gia sinh sống.
Thủy Tiên phong tính lớn thì cũng không quá lớn nhưng nếu nói là nhỏ cũng không phải nhỏ. Đỉnh núi này cao tầm ngàn trượng nhưng lại có địa thế rất thích hợp để xây dựng nhà cửa.
Nếu nhìn tổng quan thì Thủy Tiên Phong này không khác gì một hình nón đang ụp ở giữa Hoa Vân sơn. Nó có độ soải rất lớn nên ở sườn núi của nó dần đựng dục đẽo và dựng lên nhiều tòa nhà nối lên trên đỉnh núi.
Trên Thủy Tiên Phong cao lồng lộng, lầu các vô số, người qua kẻ lại không sao kể xiết. Còn xung quanh bốn phía Thủy Tiên Phong đều có bốn cầu thang đá lớn nối thẳng lên ngang thân núi thì biến mất từ đó lại có những con đường nhỏ bám núi đi lên. Tiếc là lão phu không được đi lên nữa!
Trong một lầu trà, một lão giả vừa kể vừa tỏ vẻ tiếc nuối.
“Lão kể tiếp đi!”
“Thế cơ gia ra sao!”
“Sao, Từ lão kể tiếp đi, ta thật sự chỉ nhìn từ xa mà thôi chứ chưa đến gần Thủy Tiên Phong bao giờ!”
Một đám già trẻ đủ cả đang ngồi thúc giục lão giả kia kể truyện. Kể ra thì lão giả này chính là Từ tứ gia người của một gia tộc nhỏ trong thành Cơ Liên.
Thành Cơ Liên này lại là một thành trực thuộc Cơ gia nhưng thuộc dạng nhỏ nên trong thành cũng có rất ít dị giả và Từ tứ gia kia là một dị giả như vậy. Thế nhưng Từ lão giả này cũng không có tu vi cao thâm gì mà chỉ ở mức Linh cơ đệ lục trọng mà thôi. Còn việc lão được đi vào Thủy Tiên Phong là do một nguyên nhân dặc thù khác.
Nguyên nhân đó chính là gia tổ họ Từ có một viên Chắc tinh. Còn Cơ gia lần này lại muốn mở đại hội nên cần đến để Chắc đoán tiên cơ. Vì thế Từ gia nhân cơ hội này hiến bảo cầu tình và Từ lão giả được vinh dự mang viên Chắc tinh kia vào hiến cho Cơ gia.
Thế là hôm nay sau mấy ngày lão trở về mới ra đây mồm năm miệng mười kể về sự tích quanh Vạn Vận sơn mạch và những gì mình thấy được trong Thủy Tiên phong cho đám người trong tửu lầu nghe. Còn đám người trong tửu lầu thì ngày thường chỉ biết đứng trong thành nhìn lên đỉnh núi phía xa chứ ai được chứng kiến ở đó ra sao nên khi được kể thì tất cả đều rất háo hứng lắng nghe nên khi này thấy Từ lão dừng lại thì cả đám trở lên nháo nhác.
“Ta chỉ được đi đến đó mà thôi!” Dưới ánh mắt chờ đợi của mọi người, lão giả kia tỏ vẻ bất đắc dĩ nói.
“Oài! Chán vậy!”
“Ở kia là gì?”
“Đó một thứ gì rất lớn đang bay trên không!”
Đám người đang chán nản thì bỗng ồ lên rồi chỉ tay ra phía xa trên trời. Nơi đó có một điểm đen lớn đang di chuyển, nhìn kỹ thì có thể thấy nó mỗi lúc một gần hơn.
“Phi hạm, là phi hạm đón người của Cơ gia!” Từ lão giả lại tỏ vẻ hiểu biết nói.
“Phi hạm là gì, ta chưa nghe bao giờ?”
“Đúng! Lạ thật!”
“Từ lão có thực sự biết không vậy!”
“Các ngươi sinh sau đẻ muộn làm sao biết được. Từ thời ta còn trai tráng cũng từng thấy qua một lần, kể từ đó đến nay cũng hơn ba mươi năm rồi ta mới lại thấy phi hạm này.” Từ lão thấy đám người tỏ vẻ không hiểu thì lại cau mày giải thích.
“Nó đến rồi! Hướng đi hình như là trung tâm thành!” Một người lại hô lên rồi tất cả vội vã chạy đi xem.
“Ài! Lão phu cũng phải về chuẩn bị đi dự tiểu tiệc của Cơ gia thôi!” Từ lão giả thấy vậy cũng đứng dậy theo đoàn người đi xuống tửu lầu.
Mặt trời đã ngả về Tây, ánh nắng một ngày tháng hai không quá gay gặt nên khi về tối lại càng mờ nhạt dễ chịu. Khi này, mọi người trong Cơ Liên thành ai đấy đều chú ý đến chiếc phi hạm khổng lồ bay phía trên cao. Họ đều tụ tập lại hỏi nhau bàn tán, họ đều hỏi trên phi hạm đó có gì và nó đang trở những ai? Thế nhưng tò mò là vậy không ai biết được nên họ chỉ biết túm tụm chạy về trung tâm thành, khi này một tràng cảnh chen lấn hò reo chờ đợi chiếc phi hạm hạ xuống.
“Con lại đột phá rồi! Cố gắng vậy là tốt nhưng đứng ép bản thân quá!” Cơ Ngọc Oanh ánh mắt trìu mến nhìn Liễu Thiên khuyên nhủ.
“Mẫu thân cứ yên tâm! Hài nhi tự biết trừng mực, sẽ không tự làm hại cơ thể thể đâu!” Liễu Thiên tỏ vẻ kiên quyết nói.
“Ừm! Thế thôi chúng ta đi ngủ thôi! Ta vừa đi gặp đại bá thì biết rằng Phi Hạm sẽ đi nhanh hơn bình thường nên chỉ tầm chiều tối mai là chúng ta đến Hoa Vân sơn rồi. Bây giờ hãy nghỉ đi, mai còn cả một đoạn đường dài đó.” Cơ Ngọc Oanh gật đầu rồi lại căn dặn.
“Vâng!” Liễu Thiên cũng chỉ khẻ nói một câu.
Sáng hôm sau, Liễu Thiên vẫn dậy sớm theo thói quen hàng ngày của mình. Hắn khi này vẫn tiến hành tập thể dục buổi sáng như thường. Diện tích của gian phòng không lớn lắm nhưng vẫn đủ để cho Liễu Thiên tập mấy bài rèn luyện thể lực.
Cơ Ngọc Oanh thì cũng dậy rất sớm, nàng thấy Liễu Thiên tập luyện như vậy cũng không làm phiền. Nàng liền đi xuống phòng ăn lấy ít đồ ăn sáng cho Liễu Thiên.
Tập xong, ăn sáng xong, sau đó Liễu Thiên liền đi ra cái sân trên Phi Hạm ngắm cảnh. Cùng đứng với hắn khi này có thêm một nữ tử khác đó chính là Điền Tiểu Hi.
Hai tỷ muội Cơ Ngọc Oanh thì lại ở trong một gian phòng khác ngồi nói chuyện với nhau. Những người khác trên Phi Hạm khi này đều làm điều mình thích, tất cả đang tận hưởng chuyến đi.
Liễu Thiên khi này đứng tựa vào lan can nhìn ngắm ra cảnh vật phía xa. Những cảnh vật đó cứ từ từ trôi về phía sau, rừng núi sông hồ đều nhẹ nhàng trôi về phía sau nhìn rất thơ mộng.
Đây là hắn đang đứng trên cao và nhìn ra xa mới có cảm giác nhẹ nhàng như vậy. Nếu là nhìn xuống phía dưới thì chắc chắn sẽ chẳng nhìn thấy gì cả. Vì với tốc độ hơn ngàn dặm một canh giờ thì những vật ở gần sẽ vụt qua mà mắt thường không thể nhìn rõ được.
“Đệ đã tham gia yêu thú thí luyện đúng không?” Điền Tiểu Hi lúc này đứng cạnh liền hỏi. Vị thiếu nữ này sáng nay cũng không có gì làm nên cũng ra đây ngắm cảnh. Lại nói thì hai người cứ đứng mãi không nói gì thì có vẻ nhàm chán nên nàng mới quay sang hỏi Liễu Thiên.
“Tỷ đứng nói với mẫu thân của đệ! Người sẽ lo lắng!” Liễu Thiên lúc này nghe vậy cũng không giật mình mà lại nhìn Điền Tiểu Hi vẻ mặt cầu khẩn đề nghị.
“Tất nhiên rồi! Giờ xong rồi nói còn có tác dụng gì? Nhưng ngươi thật to gan và cũng rất may mắn!” Điền Tiểu Hi khẽ gật đầu nói rồi lại nhìn Liễu Thiên như muốn hỏi tội.
“Hì hì! Chỉ là chút nông nổi của tuổi trẻ thôi! Tỷ chắc cũng từng tham gia thí luyện đó! Chắc không ít tên bị tỷ hành hạ!” Liễu Thiên khẽ cười rồi lại dùng ánh mắt ngưỡng mộ nói.
Liễu Thiên qua mẫu thân cũng biết được Điền Tiểu Hi năm nay hai mươi mốt tuổi mà đã là Khai Minh cảnh hậu kỳ thì chắc chắn là một người có thiên phú tu luyện cực kỳ kinh khủng. Phải biết tiến lên Khai Minh cảnh đã khó nên việc tiến giai trong đó cũng khó không kém. Còn vị đường tỷ của hắn trẻ tuổi như vậy đã Khai Minh cảnh hậu kỳ thì xem ra so với những bậc nhân tài đứng đầu tông môn thì không kém là bao.
“Ta khi đó cũng tham gia thí luyện nhưng cũng chưa có giết qua người nào cả.Tuy vậy ta cũng biết độ tàn khốc trong đó. Ta thật không hiểu làm sao một đệ tử trưa đạt đến trạng thái Tổ Nguyên mà lại sống sót ra khỏi đó được?” Điền Tiểu Hi khẽ gật đầu rồi lại tỏ vẻ nghi hoặc hỏi Liễu Thiên.
“Haha! Cái này cũng giống như tỷ đã nói là may mắn thôi, đệ được mấy người bạn giúp đỡ khá nhiều!” Liễu Thiên cười nói.
“Vậy ngươi có dự định gì trong tương lai chưa hay chỉ muốn tiến thành nội môn đệ tử thôi?” Điền Tiểu Hi đứng suy nghĩ một lúc rồi lại hỏi.
“Tương lai thì khó nói, nhưng chắc là đệ sẽ không ở tông môn. Khi nào tu vi tạm ổn sẽ đi ra ngoài tham quan một chuyến.” Liễu Thiên cũng không ngần ngại nói ra ý định của mình trong tương lai.
“Vậy thì cố gắng lên, không có bản lĩnh thì ra ngoài chỉ uổng mạng! Ta cùng đám đồng môn trong nội môn cũng đã đi ra ngoài và cũng có rất nhiều người phải bỏ mạng lại. Vì vậy muốn tiêu dao thì cần phải cố gắng rất nhiều.” Điền Tiểu Hi gật đầu phân tích.
“Đệ nhất định sẽ cố gắng! Vậy không biết tỷ có dự định gì trong tương lai?” Liễu Thiên mỉm cười đáp rồi lại hỏi.
“Haha! Ta mai kia sẽ là nữ tông chủ tiếp theo của Kỳ Nhân các!” Điền Tiểu Hi cười cười nửa đùa nửa thật nói.
Liễu Thiên cũng mỉm cười, hắn nhìn ra trong ánh mắt của vị đường tỷ trước mặt đầy sự quyết tâm. Lời nói vừa rồi như đùa nhưng trong đó lại không thiếu sự quả quyết và khẳng định. Liễu Thiên khi này càng thêm kính trọng vị đường tỷ này của hắn. Với hắn thì một người có ước mơ lớn và quyết tâm thực hiện ước mơ đó là một người rất đang để coi trọng.
Hai người lúc này tiếp tục bàn qua vấn đề khác, cả hai nói về nhưng gì mình đã trải nghiệm trong quá trình tu luyện ở Kỳ Nhân các.
Tất nhiên là Điền Tiểu Hi có nhiều trải nhiệm tu luyện hơn Liễu Thiên nên đa phần là nàng hướng dẫn qua Liễu Thiên về cách tu luyện dị thuật hiệu quả. Rồi nàng lại nói về quá trình tiến lên Khai Minh cảnh của mình.
…
Vạn Vân sơn mạch nằm ở phía nam của Nhất Xuân quốc. Nó kéo dài hơn năm vạn dặm từ Đông sang Tây, từ mép của Lạc Hà kéo dài đến tận biên giới tiếp giáp với Thuần Phong quốc. Trong Vạn Van sơn mạch rừng núi vô số kể, sông hồ nhỏ các loại cũng nhiều không kể xiết. Động thực vật bên trong này thì cũng vô cùng phong phú, có đủ các loài. Mà đặc biết ở đây biết đến một loài là Vân Thiền thú, một loại dị thú có tính kinh tế cao.
Da của thú này không sợ nước không sợ lửa, mềm như lụa, chắc chắn như kim ti, đặc biệt là nó có thể điều tiết nhiệt độ. Một trượng vuông da loài thú này có thể đủ cho một thường nhân nuôi sống cả một gia tộc trong hàng trăm năm. Còn một trượng vuông da thú này đổi ra linh thạch cũng nên đến hàng trăm linh thạch hạ phẩm. Chính vì vậy loài thú này đang được săn bắt rất gắt gao. Vì vậy hàng năm đã từng có rất nhiều nhóm dị giả tiến vào Vạn Vân sơn mạch. Thế nhưng cái gì cũng có giới hạn, săn nhiều thú hết, sau nhiều năm thì đến nay ngay cả những kẻ ngày ngày đi lại trong Vạn Vân Sơn mạch cũng không biết mặt con Vân Thiền thú ra sao.
Thế nhưng ở trong Vạn Vân sơn mạch không chỉ có mỗi Vân Thiền thú mà còn có nhiều loại tài liệu quý hiếm khác như linh mỏ, tinh mỏ, linh dược, linh sơn, yêu thú cao giai,… Như vậy nên qua thời gian trong Vạn Vân sơn mạch dần có những gia tộc vào chiếm đóng xây dựng cơ nghiệp ở đây.
Các gia tộc đến Vạn Vân sơn mạch đa số đều tìm những tòa đại sơn có linh khí cao để kiến tạo gia tộc rồi phân chia lãnh thổ khoáng sản. Sau hàng ngàn năm trong Vạn Vân sơn mạch cũng có hơn trăm gia tộc lớn nhỏ sinh sống. Những con đường núi dần được khai hoang, những vùng rừng rậm dần được khám phá, những thành thị được xây dựng, những vùng rừng núi biến thành thôn trấn,…
Đó là truyện của nhiều năm về trước, còn bây giờ Vạn Vân sơn mạch đã là nơi ngàn vạn người sinh sống, những địa điểm hoang vu ở đây còn rất ít, những loài thú quý hiếm cũng dần tuyệt trủng. Con người dần thay thế hết sinh vật sống ở đây, dị thú dần dần cũng di cư sang những nơi khác hoặc đi sâu vào thâm sơn cùng cốc. Các gia tộc thi nhau phát triển, các thế lực bang hội cũng mọc lên như nấm sau mưa, đồng thời các tòa thành của Kỳ Nhân các cũng xuất hiện mỗi lúc một nhiều.
Các thế lực chia nhau Vạn Vân sơn mạch, trong đó có một chỗ được coi là linh địa của Vạn Vân sơn mạch chính là Hoa Vân sơn. Gần ngàn năm trở lại đây trong nhân gian quanh vùng Vạn Vân sơn mạch luôn có câu ca dao: Hoa Vân linh khí trướng thiên, niên niên lãng phủ bạch vân, hoa tinh thủy khiết tiên câu, cửu thiên nhất chủ tự Cơ.”
Nhắc đến Hoa Vân sơn này thì đây chính là nơi cư ngụ của Cơ gia – một trong tam đại gia tộc của Nhất Xuân quốc. Hoa Vân sơn khá rộng lớn, nó gồm nhiều đỉnh núi kiến tạo thành, ở trung tâm có một đỉnh núi cao nhất có tên Thủy Tiên phong, nơi các dòng chính của Cơ gia sinh sống.
Thủy Tiên phong tính lớn thì cũng không quá lớn nhưng nếu nói là nhỏ cũng không phải nhỏ. Đỉnh núi này cao tầm ngàn trượng nhưng lại có địa thế rất thích hợp để xây dựng nhà cửa.
Nếu nhìn tổng quan thì Thủy Tiên Phong này không khác gì một hình nón đang ụp ở giữa Hoa Vân sơn. Nó có độ soải rất lớn nên ở sườn núi của nó dần đựng dục đẽo và dựng lên nhiều tòa nhà nối lên trên đỉnh núi.
Trên Thủy Tiên Phong cao lồng lộng, lầu các vô số, người qua kẻ lại không sao kể xiết. Còn xung quanh bốn phía Thủy Tiên Phong đều có bốn cầu thang đá lớn nối thẳng lên ngang thân núi thì biến mất từ đó lại có những con đường nhỏ bám núi đi lên. Tiếc là lão phu không được đi lên nữa!
Trong một lầu trà, một lão giả vừa kể vừa tỏ vẻ tiếc nuối.
“Lão kể tiếp đi!”
“Thế cơ gia ra sao!”
“Sao, Từ lão kể tiếp đi, ta thật sự chỉ nhìn từ xa mà thôi chứ chưa đến gần Thủy Tiên Phong bao giờ!”
Một đám già trẻ đủ cả đang ngồi thúc giục lão giả kia kể truyện. Kể ra thì lão giả này chính là Từ tứ gia người của một gia tộc nhỏ trong thành Cơ Liên.
Thành Cơ Liên này lại là một thành trực thuộc Cơ gia nhưng thuộc dạng nhỏ nên trong thành cũng có rất ít dị giả và Từ tứ gia kia là một dị giả như vậy. Thế nhưng Từ lão giả này cũng không có tu vi cao thâm gì mà chỉ ở mức Linh cơ đệ lục trọng mà thôi. Còn việc lão được đi vào Thủy Tiên Phong là do một nguyên nhân dặc thù khác.
Nguyên nhân đó chính là gia tổ họ Từ có một viên Chắc tinh. Còn Cơ gia lần này lại muốn mở đại hội nên cần đến để Chắc đoán tiên cơ. Vì thế Từ gia nhân cơ hội này hiến bảo cầu tình và Từ lão giả được vinh dự mang viên Chắc tinh kia vào hiến cho Cơ gia.
Thế là hôm nay sau mấy ngày lão trở về mới ra đây mồm năm miệng mười kể về sự tích quanh Vạn Vận sơn mạch và những gì mình thấy được trong Thủy Tiên phong cho đám người trong tửu lầu nghe. Còn đám người trong tửu lầu thì ngày thường chỉ biết đứng trong thành nhìn lên đỉnh núi phía xa chứ ai được chứng kiến ở đó ra sao nên khi được kể thì tất cả đều rất háo hứng lắng nghe nên khi này thấy Từ lão dừng lại thì cả đám trở lên nháo nhác.
“Ta chỉ được đi đến đó mà thôi!” Dưới ánh mắt chờ đợi của mọi người, lão giả kia tỏ vẻ bất đắc dĩ nói.
“Oài! Chán vậy!”
“Ở kia là gì?”
“Đó một thứ gì rất lớn đang bay trên không!”
Đám người đang chán nản thì bỗng ồ lên rồi chỉ tay ra phía xa trên trời. Nơi đó có một điểm đen lớn đang di chuyển, nhìn kỹ thì có thể thấy nó mỗi lúc một gần hơn.
“Phi hạm, là phi hạm đón người của Cơ gia!” Từ lão giả lại tỏ vẻ hiểu biết nói.
“Phi hạm là gì, ta chưa nghe bao giờ?”
“Đúng! Lạ thật!”
“Từ lão có thực sự biết không vậy!”
“Các ngươi sinh sau đẻ muộn làm sao biết được. Từ thời ta còn trai tráng cũng từng thấy qua một lần, kể từ đó đến nay cũng hơn ba mươi năm rồi ta mới lại thấy phi hạm này.” Từ lão thấy đám người tỏ vẻ không hiểu thì lại cau mày giải thích.
“Nó đến rồi! Hướng đi hình như là trung tâm thành!” Một người lại hô lên rồi tất cả vội vã chạy đi xem.
“Ài! Lão phu cũng phải về chuẩn bị đi dự tiểu tiệc của Cơ gia thôi!” Từ lão giả thấy vậy cũng đứng dậy theo đoàn người đi xuống tửu lầu.
Mặt trời đã ngả về Tây, ánh nắng một ngày tháng hai không quá gay gặt nên khi về tối lại càng mờ nhạt dễ chịu. Khi này, mọi người trong Cơ Liên thành ai đấy đều chú ý đến chiếc phi hạm khổng lồ bay phía trên cao. Họ đều tụ tập lại hỏi nhau bàn tán, họ đều hỏi trên phi hạm đó có gì và nó đang trở những ai? Thế nhưng tò mò là vậy không ai biết được nên họ chỉ biết túm tụm chạy về trung tâm thành, khi này một tràng cảnh chen lấn hò reo chờ đợi chiếc phi hạm hạ xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.