[Thiên Yết Nữ] Cách Sinh Tồn Của Nữ Phụ
Chương 18: Tình thế không dễ thay đổi
Runa Rosier
19/06/2022
"Em thật dễ sợ, Edward."
Edward bước ra khỏi khu nhà của mẹ Elena liền gặp ngay Gregory như đứng đó chờ sẵn. Chắc hẳn anh ta cũng bất ngờ về việc hắn đâm sau lưng Thiên Yết một nhát và bắt đầu phát sinh nghi ngờ cái gì đó ở hắn. Hừ, đầu óc của Gregory đúng như Thiên Yết nói, đặt sai chỗ!
"Anh có ý gì?"
Edward không muốn ai đó đứng trước mặt mình bày trò mỉa mai liền thẳng thắn hỏi thẳng vấn đề. Gregory nhìn thấy vết máu ở khóe môi của em trai, trong lòng tự nhiên cảm thấy đáng thương, dù sao thằng nhóc cũng mới đến khu nhà phía Đông, chưa gì đã bị đánh như thế này thì sau này nó sẽ sống ra sao đây? Quái lạ, Danna còn phá Thiên Yết nhiều hơn Edward mà Elena lại chỉ ra tay với thằng bé, lại sẵn cơn giận từ chỗ của cha, e rằng vết thương ở khóe môi này cũng bị con bé đụng tay đụng chân vào thêm rồi.
Edward theo hắn biết không phải kẻ nông cạn, Thiên Yết chỉ với một chuyện này đương nhiên không thể bị lật đổ mà cậu ta sẵn sàng phản bội như thế, không sợ có ngày cô ta ra ngoài thì sẽ tìm đến nó tính toán ân oán hay sao?
"Em biết rõ không thể nào lật đổ được Scorpio hoàn toàn, sao lại còn phản cô ta?"
"Phản? Anh nghe em kết đồng minh với chị ta từ lúc nào đó?" - Edward cười rồi đưa ống tay áo lên quẹt qua vết thương đang rỉ máu, hắn nhìn vệt máu dính lên trên trong lòng lạnh đi chút ít.
"Sáng nay, em còn bênh cô ta nữa kìa. Anh không ngờ em ba phải như thế, cô ta không làm gì được cho em thì em ghi thù rồi lợi dụng chuyện lật đổ à?"
Edward biết, tên anh trai này cố tình chọc tức hắn khiến hắn mất bình tĩnh thì mới dễ dàng moi được thêm một chút thông tin. Thứ hạng của anh ta thì anh ta không quan tâm lại đi để tâm đến thứ hạng của bà chị vô dụng đang nằm liệt giường kia, anh ta thực sự nghĩ diệt trừ được Thiên Yết thì những người khác chỉ cần một cú búng tay rồi sẽ rơi rụng hết sao? Đừng ngây thơ thế.
Hình dáng hung dữ của Elena hiện lên trong đầu của Edward, cho dù có diệt được chị ta thì Elena cũng biến thành Thiên Yết thứ hai thôi, chị ta vốn đã tính đến bước này rồi!
"Phải, ai cho em lợi ích thì em sẽ theo người đó, còn ai không cho em lợi ích thì em sẵn sàng phủi sạch quan hệ, một chút cũng không muốn liên quan." - Edward bỗng nhiên cười rộ lên, thấy cái nhíu mày của Gregory, hắn lại tiếp - "Nếu như ngày hôm nay em không bỗng nhiên nói ra chuyện kia thì cô chỉ cần lắc đầu một cái, cha lập tức sẽ tin. Anh có đòi soát nhà cũng chẳng thêm được thứ gì bởi chị ta có duy nhất một lọ thuốc và đã đưa cho Elena, anh vốn không có gì để chắc kế hoạch này sẽ thành công cả. Hà, quả nhiên anh vẫn đánh liều như mọi khi, à không, chỉ vì con đàn bà chết tiệt nào đấy."
Edward nói bằng giọng điệu mỉa mai thấy rõ, Gregory trong lòng tức giận cũng không thể biểu hiện ra ngoài, nhưng ánh mắt sắc lẹm của anh ta phóng đến cũng chỉ khiến Edward được nước cười lớn hơn.
Gregory nghiến răng, cậu ta nói như thế tức là muốn buộc chuyện bọn họ tố cáo Thiên Yết thành công đến nửa phần cho mình sao? Hắn biết Edward không phải loại người thích nhúng tay vào chuyện người khác để lấy lợi cho mình, đúng hơn là trong chuyện này vốn không có gì mà cậu ta làm thế cả.
Vậy thằng nhóc đó làm như thế là có ý gì?
"Ý của em, là bọn anh phải biết ơn em đấy à?"
"Ai cần đám các người biết ơn chứ? Chẳng qua là tôi muốn cho mẹ của tôi một đường lui thôi, chăm sóc tốt cho Sofia đi, đừng để cái miệng cô ta chạy lung tung, đến đám người hầu Dinh thự cũng thấy cô ta phiền."
Edward nói xong liền bỏ đi, hắn chẳng muốn ở lại chỗ đó để nghe Gregory huyên thuyên về những gì mà hắn vừa dự tính và hạ bệ Thiên Yết bởi hắn biết những kế hoạch của anh ta khi nào còn vì ả đó thì sẽ còn vô số lỗ hổng, muốn lật tẩy thì lúc nào cũng được!
Trở về ngôi nhà phía Đông, hắn xoa vết thương ở trên khóe môi của mình rồi tự cười bản thân một cái. Làm ra chuyện hoang đường này nếu không phải hắn có đường lui thì có cho một nhà đầy châu láu hắn cũng chẳng dám. Hắn nhìn thấy Elyn đang dọn dẹp liền bảo nàng ta thắp thêm vài ngọn nến lên để thây những cây chỉ còn một đoạn sáp rất ngắn.
"Thưa cậu, phu nhân Fiona đến tìm cậu, phu nhân đang ở trên phòng."
Vị quản gia già từ bên trong nhà đi ra, thấy Edward đã trở về, lão liền nhìn lên trên phòng của cậu rồi thông báo. Chẳng biết hai mẹ con họ suy tính cái gì mà phu nhân Fiona lại toàn đến vào lúc tối muộn như thế này.
Edward chỉ gật đầu và không nói thêm gì nữa. Hắn thả chiếc áo khoác lên ghế rồi từng bước bước lên bậc cầu thang đi về căn phòng cuối hành lang, cạnh một cái cửa sổ lớn. Vặn nắm tay cửa đẩy nó vào phía trong căn phòng Edward liền nhìn thấy mẹ mình đang ngồi đung đưa trên chiếc ghế đặt ở gần cửa sổ nhỏ.
Edward đương nhiên là biết mẹ mình tới đây là vì chuyện gì. Mẹ của hắn không ranh mãnh được như Masha, chỉ có thể xem xét tình hình gió chiều nào thì theo chiểu ấy đến nỗi đổi sang khu nhà nào cũng bị các phu nhân hay người những người tình tỏ ra ghét bỏ. Chẳng biết mối quan hệ với phu nhân Raina thì sẽ như thế nào đây khi mà mẹ hắn sau lưng kết giao hết người này đến người khác?
"Chào con, con yêu. Miệng bị sao đó?"
Phu nhân Fiona hơi nghiêng đầu nhìn Edward, trong phòng thắp ba bốn cây nến cũng đủ ánh sáng để bà nhìn thấy khuôn mặt của con trai mình, ánh đỏ rỉ ra từ khóe miệng của nó thỉnh thoáng lại óng ánh lên một chút do ánh sáng của nến. Nhíu mày một cái, bà khẽ đưa tay muốn chạm vào vệt máu đã khô dở của con trai. Từ nhỏ đến lớn, đến đánh một cái bà cũng không nỡ nhưng mới đến khu nhà phía Đông này một ngày kẻ nào lại dám đánh nó đến thế này? Đầu tóc không gọn gàng, lòng bàn tay đỏ ửng.
"Không có gì đâu mẹ, con bất cẩn thôi."
"Scorpio vì bị con tố cáo nên ra tay sao?"
Edward cười hừ mũi một cái, nếu thực sự là chị ta làm thì có thể nhẹ nhàng với cái vết máu đang khô dở này hay sao? Mẹ của hắn đúng là chả hiểu gì về những quái nhân trong khu nhà này hết.
"Không phải đâu mẹ, chị ta bị đưa đến nơi cấm túc, làm sao có thể đánh con chứ?"
Phu nhân Fiona dường như không tin những gì Edward nói, ngoài Thiên Yết ra thì rất ít khả năng có ai đó hành động như thế này. Baron không ở nhà, nếu nhìn thấy người mà nó tin tưởng giao em trai cho lại ngã một cú đau như thế này thì sẽ phản ứng như thế nào đây? Ngay từ đầu nếu không lôi kéo được Ma Kết thì bọn họ không nên tìm đến Thiên Yết mới phải. Raina trăm phương nghìn kế muốn diệt cô ta thì sẽ ảnh hưởng đến Edward, sao bà nói như vậy rồi hai đứa con trai này vẫn không nghe?
"Ed, chúng ta về đi. Raina không chấp nhặt chuyện này đâu."
Edward để thanh kiếm sang một bên, hắn yêu mẹ của hắn nhưng không có nghĩa hắn sẽ không nổi cáu với bà.
"Đến bao giờ mẹ mới hết tin tưởng vào ả đàn bà đó?"
Nghe thấy con trai mình trầm giọng xuống, Fiona lại giật mình. Việc này khiến nó tức giận đến vậy sao? Với vị trí thứ sáu chưa đến một tuần này thì việc có thể tìm đồng mình là tốt nhất, hôm nay vì Raina mà Alva cũng ra tay phạt đứa con gái lão trọng dụng nhất thì chẳng lẽ sẽ không có lần hai?
Edward nhăn mày, có vẻ như mẹ của hắn vẫn cố chấp không chịu hiểu ra vấn đề gì đang diễn ra ở đây. Cho dù Thiên Yết có bị cấm túc thì căn nhà này vẫn thuộc quyền quản lý của chị ta, hoặc sẽ là Reginald tạm thời chứ không đời nào Raina có thể ảnh hưởng đến căn nhà này. Hơn nữa mụ ta đang nắm Gregory trong tay thì cần một thằng nhóc con như hắn sao? Cùng lắm chỉ là muốn hắn giữ cái ghế này, sau đó để con gái mình lấy hắn làm bàn đạp tiến lên thôi!
"Mẹ đừng đến đây và bắt con phải theo phe nào, chỉ cần một chuyện này mà Scorpio đã ngã ngựa rồi sao? Không có đâu, mẹ đánh giá người khác lúc nào cũng kém như vậy."
"Ta sống trong căn nhà này bao lâu rồi, con nghĩ mắt của mẹ sẽ kém hơn con sao?" - Fiona nhìn con trai đang cởi áo khoác ngoài ở góc phòng kia. Chẳng phải nó chính là người đẩy Thiên Yết vào nơi cấm túc đó sao? Thái độ này là gì đây? - "Con đừng quên, hôm nay cô ta bị phạt cũng là vì con, vì con đã nói ra sai lầm của cô ta."
"Đúng là con đã đẩy chị ta vào nơi đó nhưng con cũng có suy tính riêng cho bản thân. Chị ta thích kẻ thức thời, chỉ cần con không nghiêng về phe bên nào thì vẫn còn cơ hội khiến chị ta đồng ý bảo vệ con." - Edward nghiêng đầu nhìn mẹ mình. - "Đổi lại, Raina là kẻ ngu ngốc hết thuốc chữa không khác gì con gái của mụ ta, tất cả những gì hôm nay diễn ra đều là một tay Gregory lo liệu, từ việc lôi kéo Scorpio và Capricorn vào một mớ hỗn độn cho đến chuyện tính toán đường lui. Tuy lần này anh ta tính toán liều mạng nhưng là con đổ thêm dầu vào lửa thì chuyện này mới thành công được."
Fiona đến lúc này cũng vẫn không hiểu tại sao con trai mình, rõ là tin tưởng sẽ có ngày Thiên Yết thoát được ra ngoài hiên ngang như thế mà vẫn còn cố ý bồi thêm lí do tống cô ta vào trong đó?
"Con làm như vậy cũng là vì mẹ đấy. Dù sao mẹ cũng là mẹ của con, sinh ra con nên con đương nhiên sẽ đặt lợi ích của mẹ lên đầu. Mẹ nghĩ rằng bản thân mình gió chiều nào theo chiều ấy mà Raina không nhận ra? Mụ ta có thể không nhưng Gregory thì có, bản thân khó có đường lui mà mẹ còn không biết được sao?" - Edward nhìn mẹ mình, hắn không ngờ rằng bà ấy có thể khờ tới mức này.
"Con cáu gắt với mẹ? Mẹ từ trước đến giờ có chuyện gì làm mà không vì con? Đầu gối của mẹ quỳ hai đêm để kéo cái mạng của con về, đến bây giờ con tìm được chỗ dựa liền quên mất ta?"
Edward vốn không muốn cáu gắt với bà nhưng năm lần bảy lượt bà muốn áp chế hắn. Yêu thương con cái của một người mẹ không hề sai nhưng nếu yêu thương sai cách chỉ khiến đứa con đó ngày càng xa cách mình hơn, mẹ hắn không hiểu điều đó?
"Vậy khiến phu nhân Helen trở nên nửa tỉnh nửa điên cũng là vì con sao?"
Fiona chết lặng khi nghe con trai hỏi câu ấy, ánh mắt nó lạnh băng nhìn bà. Là kẻ nào đã rót vào tai nó mấy lời đó? Cảnh tượng Helen bị Fiona và Raina cùng nhau đổ bát thuốc đó vào miệng hằng ngày, suốt một tháng trời khiến vị phu nhân đó thần trí điên loạn dần hiện lên trong đầu của Fiona, người hầu cũng không ai muốn ở đó bởi tiếng khóc nỉ non hằng đêm và la hét bất chợt. Đến khi Elena đủ lớn và biết điều chế hương dược mới có thể tiến hành chữa di chứng do thuốc đó của mẹ nàng ta.
"Con... con nghe ra những lời đó ở đâu?" - Fiona cố gắng kìm nén run rẩy, hỏi thật rõ ràng.
"Con tận mắt nhìn thấy, bà ấy khóc lóc đòi con trai mình, còn cào vào tay của Elena."
Tận mắt nhìn thấy. Lời đó của Edward càng khiến Fiona mất bình tĩnh hơn, hai bờ vai của bà ta run lên từng hồi, đôi mắt sớm đã mờ đi vì bị nước bao phủ lấy, hàng mi dưới cố gắng chống đỡ các phân tử nước dồn đến càng lúc càng nặng.
"Là... là do Helen lúc ấy sinh khó, sinh được Elena và anh trai của nó... đến cuối cùng..., cuối cùng chỉ cứu được Elena, còn đứa con trai đó... đứa con trai đã ngừng thở... Mẹ chỉ có ý tốt... muốn giúp cô ấy phục hồi nên mới đưa thuốc tới... không ngờ lại phản tác dụng mà thôi."
"Thuốc? Phản tác dụng? Thuốc mẹ đưa tới là làm suy thần kinh của phu nhân! Nếu không thì trong phòng đó, Elena sao lại đốt hương chống suy nhược chứ?"
"Con bé đó ghét con mà, rõ ràng là muốn con tách khỏi mẹ! Nó xa mẹ từ nhỏ, làm sao vừa mắt con chứ? Nó chỉ là ghen tị thôi! Con rõ ràng là không tin mẹ!" - Fiona hoàn toàn mất bình tĩnh, viện đủ lý do để bào chữa cho hành động trong quá khứ đã làm hại đến Helen. Nhìn đứa con trai chính tay mình nuôi bao nhiêu năm, chỉ vì một chuyện liền nghi ngờ nhân cách của mình, Fiona không chịu nổi liền lớn tiếng quát mắng.
"Mẹ đang cố bào chữa những gì bản thân đã làm sao? Giờ con mới hiểu tại sao mẹ lại tỏ ra quan tâm đến phu nhân Helen, rốt cuộc chỉ là để che mắt. Mỗi năm đều đúng một khoảng thời gian mẹ thường xuyên đến khu nhà đó, đến bây giờ con mới biết lí do, mẹ còn định lừa con đến bao giờ?"
Edward dường như không muốn nhìn thấy mẹ mình nữa, hắn đi tới cửa, mở sẵn cửa để mẹ hắn có thể đi khỏi ngay lập tức.
"Hôm nay con rất mệt, mẹ về trước đi."
Fiona cắn môi, đến đây đã không khuyên được gì thì chớ, lại còn xảy ra mâu thuẫn với con trai. Trong lòng bà, sự tức giận đang dần xâm chiếm lấy thân thể, bàn tay, ngực đều cảm thấy nóng ran. Ném cái túi xách ra khỏi phòng, Fiona cuối cùng cũng chịu đi ra.
"Mẹ của em, có nhiều khi không phải mẹ của em. Em có thể thử."
Lời của Thiên Yết tự nhiên hiện lên trong đầu hắn, hắn thả lưng xuống giường và mắt nhìn lên trần nhà. Không nói không rằng, nước mắt tự động chảy ra, không phải hắn không tin nhưng người chị gái kia của hắn trước khi bị nhốt lại còn tung cho hắn một đòn chí mạng, phơi bày toàn bộ bằng chứng mẹ hắn cùng ả đàn bà Raina kia hãm hại mẹ của Elena như thế nào. Từng nhân chứng, từng lời khai, từng đơn thuốc kê từ bao nhiêu năm nay và bã thuốc hằng năm được đổ đi nhiều như thế nào cũng bị chị ta thu về cả thảy.
Chị ta biết mẹ của hắn sẽ không bao giờ chịu thừa nhận, cũng mang hết đống chằng chứng đó giao cho Ma Kết giữ lại làm hắn không bắt mẹ mình thừa nhận được, chỉ có thể trơ mắt ra nhìn mẹ ruột nhẫn tâm lừa dối mình.
Thiên Yết muốn triệt tiêu toàn bộ niềm tin của hắn sao? Một lần dụ dỗ thử này của chị ta rất thành công, chỉ một chiêu đã đâm thẳng vào trái tim hắn. Hắn thật đúng là sai lầm khi lấy chuyện này ra đánh cược với chị ta.
"Scorpio, chết tiệt, chị thắng rồi."
***
Fiona hậm hực từ khu nhà phía Đông đi ra, trong lòng vừa sợ hãi vừa tức giận. Elena nhìn thấy người này, ánh mắt nàng càng lúc càng lạnh. Dáng vẻ của bà ta đều được nàng âm thầm thu vào hết. Với tính cách của Edward thì chắc chắn anh ta sẽ chất vấn mẹ ruột mình, lần này thì niềm tin của hắn về mẹ mình sẽ tan tành.
Fiona chạm mặt Elena, nàng cũng chẳng giấu nụ cười đắc thắng toàn phần của bản thân. Là nàng cố tình gây chuyện, thể hiện sự đau khổ lẫn tức giận của mình nhằm đánh phủ đầu của Edward, đừng nghĩ rằng chị gái nàng bị nhốt lại thì anh ta có thể sống một cách thoải mái trong căn nhà này. Đầu tiên là khiến anh ta chơi vơi, nghi ngờ tất cả và tự cô lập mình, sau khi Thiên Yết được thả ra ngoài sẽ đâm anh ta một nhát chí mạng!
"Cô cố ý phải không?" - Fiona nhìn Elena mà hỏi.
"Ồ, tôi vô ý thì sao?" - Nàng nheo mắt lại chọc tức mụ. - "Mà... cố ý thì sao?"
"Tưởng con trai ta sẽ tin cô sao?" - Fiona dường như cố trấn an bản thân rằng con trai sẽ không bao giờ từ mặt mình, đối diện với Elena cũng nắm được mấy phần tự tin.
"Tôi cần gì anh ta tin tôi? Mục đích tôi đã đạt được rồi thì chẳng mong gì hơn. Một lần nữa, nếu như dì cùng Raina dám đến gần mẹ tôi, thì không đơn giản là sẽ mất con đâu." - Mắt Elena tối lại, giờ này nàng giống hệt như Thiên Yết, từ dáng vẻ cho đến điệu bộ.
"Nhóc con, cô nghĩ có thể lật được ta sao? Giọng điệu này không hợp với cô chút nào."
Elena khẽ cười, nàng tung số giấy mà hồi chiều Thiên Yết đã đem đến cho nàng, tất nhiên nó không nhiều bằng chỗ của anh cả. Có điều, nó đủ doạ cho ả đàn bà này thời gian tới sẽ không được yên thân.
"Thứ gì đây?"
Elena không trả lời, chỉ nhận lấy cây đèn bão từ tay của Reginald, tốt bụng soi giúp.
Từng con chữ nắn nót bắt đầu phản chiếu vào con mắt của Fiona, mỗi một dòng đều là thảo dược tốt. Chỉ có điều kết hợp chúng với nhau thì sẽ thành kịch độc, khiến người bình thường trở nên không tỉnh táo, thường xuyên thấy ảo giác, suy giảm chức năng hệ thống thần kinh.
Gia tộc Hilliard bao nhiêu đời nay đều làm hương liệu cùng túi thơm, nên chuyện Fiona có thể đun thuốc hay tìm thảo dược dễ như trở bàn tay vậy. Hơn nữa Dinh thự không cấm các phu nhân điều chế thuốc hay hương đốt nên chẳng có ai nghi ngờ nếu phu nhân Fiona này sắc thuốc, còn mang theo ý tốt muốn giúp phu nhân Helen thì ai dám cản hay tò mò bên trong bát thuốc đó là gồm những gì chứ?
"Có nhận ra những nét chữ này của mình không dì Fiona? Dì có điều không biết, mỗi lần muốn kê đơn thuốc từ tiệm ngoài hoặc trong dinh thự thì chính đơn thuốc của dì sẽ được người kê đơn, quản gia ở đó lấy và lưu trữ trong kho và người ta sẽ chép một bản khác trả lại. Dì sai người khác đi lấy thì đương nhiên sẽ không biết luật này, tình cờ lộ sơ hở để tôi nắm thóp." - Reginald nhìn phu nhân Fiona đang nắm chặt đơn thuốc chính tay mình viết đó, con mắt mụ ta sớm đã nổi lên tia đỏ, chắc hẳn là tức giận lắm.
Fiona vừa phẫn nộ vừa run sợ vội vàng lấy hết những đơn thuốc rơi xuống đất kia xé nát, mặc kệ cho Elena và Reginald đang đứng im lặng nhìn. Lát sau, khi tất cả đều bị bà ta xé thành từng mảnh, Elena bỗng cười thành tiếng.
"Dì nghĩ tôi chỉ có bằng này giấy tờ thôi sao? Dì nghĩ tôi mới lấy được vài đơn thuốc thì vội vàng đến ra oai với dì? Đánh giá người khác thấp quá sẽ là tàn nhẫn với mình đó."
"Hừ, bây giờ cô đủ lông đủ cánh rồi thì tới bắt nạt ta đấy à? Muốn lật đổ ta, cứ chờ đó đi!"
"Tôi sẽ chống mắt lên xem đàng hoàng nên dì cứ yên tâm. Có điều, dì muốn làm hại tôi thì đến cả Raina cũng sẽ không tha cho dì đâu." - Elena rất bình thản trước tiếng quát của Fiona, nàng giống như đang được cả Dinh thự này bảo vệ, muốn đạp ai xuống thì người đó nhất định thê thảm!
Fiona tức giận rời đi ngay sau đó. Cứ tưởng rằng Thiên Yết bị nhốt lại như vậy thì thời thế sẽ thay đổi, không ngờ nàng ta vẫn còn chừa lại một Elena làm đường lui cho mình. Nếu mọi chuyện suôn sẻ theo đúng ý của Gregory ban đầu thì sẽ không có chuyện bà lại dính quá nhiều tổn thất như hôm nay!
Đi hết một vườn hoa lớn, Fiona cảm thấy hôm nay quá mệt mỏi muốn về nhà nghỉ ngơi trước, nhưng chẳng biết thế nào lại nghĩ khác, quyết định rẽ hướng để tới khu nhà phía Nam - nơi mà Raina cùng Gregory đang ở. Chuyện không kéo con trai lại được, ít nhất cũng nên nói lại cho Gregory biết để cậu ta có thể nghĩ cách khác.
Trong khung cảnh tăm tối ở nơi cổng khu nhà, một chút lưỡng lự bỗng nhiên nổi lên trong lòng phu nhân Fiona mà chính bà cũng không hiểu tại sao mình lại có thứ cảm giác này. Khi ngẩng đầu lên nhìn vào bên trong, tình cờ lại phát hiện người con cả của Alva là Ma Kết đến đây và đang nói chuyện với Gregory ở phía mạn trái của sân khu nhà. Quái lạ, rõ ràng Gregory tỏ ra ghét người ta, sao lại có thể ngồi nói chuyện như thể là đồng minh vào giờ này chứ?
Tính tò mò nổi lên đè sự lưỡng lự trước đó, Fiona rời khu vực cổng khu nhà, men theo hàng rào bụi hoa bao quanh nó, ngày càng tới gần chỗ hai anh em họ đang nói chuyện.
"Hóa ra là cùng một đồng minh sao?"
"Ôi, bị em phát hiện rồi, ha ha, thật bất cẩn."
Fiona bất ngờ, bà suýt nữa đã kêu một tiếng nhưng thật may mắn, bàn tay chẳng cần đến hệ thần kinh đưa ra chỉ thị lập tức che miệng của chủ nhân, chặn đứng âm thanh trôi tuột ra đầu lưỡi. Bọn họ là đồng minh thật hay sao? Vậy thì chuyển hoá vị thế thời thế làm sao mà được!
"Anh không sợ em sẽ đến tố cáo chuyện này với cha hay sao? Cha ghét nhất là kết bè phái rồi làm loạn, hơn nữa hình như anh đối với Scorpio không đơn thuần là đồng minh hay anh em ruột?" - Gregory nhìn Ma Kết cười nói.
Ma Kết được một trận cười lớn.
"Em không hiểu cái luật đó đặt ra là dành cho ai hay sao? Hả? Gregory, trận này em mất nhiều hơn được rồi."
"Ước nguyện của Scorpio bị mất đi, em không thiệt lắm đâu."
"Nhưng nàng cũng không hề bị thiệt, hơn nữa chuyện này của em trái lại lại càng khiến mối quan hệ giữa anh và Scor gần thêm một chút nữa, tình cờ kéo lại một chút hảo cảm của cha dành cho nàng. Một ước nguyện đó kiếm lại rất dễ, còn nghi ngờ độ thiên vị của cha dành cho anh?"
"Hảo cảm? Hảo cảm nào chứ? Anh không nhìn thấy cha tức giận à?"
Ngay sau khi Gregory dứt lời, Ma Kết lại cười to. Fiona không hiểu sao cậu ta lại cười lớn như thế cả, Thiên Yết bị phạt là chuyện có thật không phải giả, giấu thuốc chữa lành cho vết thương đầy độc của Sofia đã khiến Alva nổi giận ra lệnh nhốt nàng, vụ đó đã sớm loan đi cả Dinh thự này biết hết rồi!
"Em đúng là không hiểu cha. Trong đầu em những cái nhăn mày đó là dành cho Scorpio, là cha tức giận với em ấy. Còn trong đầu cha nghĩ thế nào em nắm được hay sao?" - Ma Kết nhướn mày nhìn Gregory ở trước mặt đang không biểu hiện ra điều gì. - "Cha vui vẻ trong tiệc sinh thần vì con quạ đầy độc tính đó thì em nghĩ cha có thể tức giận vì nó đã cào vào mắt của Sofia? Ha ha ha, em đúng là đề cao cô ta quá mức so với vị trí trong mắt cha rồi. Những đứa con gái, ngoài Scorpio ra thì chỉ có Elena mới lọt vào mắt của cha, Sofia của em thì còn phải đi mấy con đường kia kìa. Cùng lắm, cha coi như vụ việc này là thí nghiệm, dù sao trong tay mình vừa nắm thuốc độc vừa nắm thuốc giải cũng không tệ lắm đâu."
Gregory miệng cười nhưng hình như ánh mắt của hắn lại chẳng ăn khớp gì với cái miệng kia, ôi chao, Ma Kết hắn còn thấy khuôn mặt kia rùng rợn đây này.
"Anh chỉ là theo ý cha đến đây an ủi Sofia một chút. Muộn rồi, anh không làm phiền em nữa đâu."
Fiona ở bên ngoài nghe thấy lời này của Ma Kết, vội chạy lại cổng của khu nhà. Để cậu ta biết được rằng bà nghe lén cuộc nói chuyện giữa hai anh em họ không phải là một việc tốt đẹp gì cả. Đúng lúc đang muốn mở cổng thì quản gia nhanh tay hơn, hé cánh cổng để Ma Kết rời đi, cậu ta còn lịch sự cúi đầu một cái với phu nhân Fiona coi như chào hỏi.
Chuyện vừa nãy bà nghe lén được thật là tin tức động trời, nhưng biết thì có tác dụng gì? Đúng như lời của Ma Kết nói, lộ ra không chừng còn khiến Alva vui vẻ nữa kìa. Luật lệ có thể kết hôn cận huyết kia lại ra đời đúng lúc Thiên Yết và người con cả này đang cùng ở trên đỉnh cao quyền lực của chúng, thế mà bà cũng không có một chút gì cảm thấy đáng nghi, thật là bất cẩn mà!
"Muộn thế này rồi, dì còn đến đây làm gì?"
Gregory tới trước mặt Fiona, nhanh chóng khôi phục lại vẻ điềm tĩnh vốn có của hắn. Đối với vị phu nhân này, thì phu nhân Raina trước đây cũng có giao hảo nên chẳng cần tránh mặt bà ta làm gì.
"Raina đâu? Cô ấy đi nghỉ rồi sao?"
"Dì ấy đang chăm sóc cho Sofia, vết thương đang có chuyển biến tốt do thuốc của Scorpio đưa. Dù không phải ưu việt và đang cần đến Elena giúp phát triển thuốc chữa dứt điểm, nhưng ít nhất cũng khiến Sofia cảm thấy tốt hơn."
Thì ra đây chính là lí do khiến cho Elena có dũng khí để buộc tội bà sao? Đang nghiên cứu thuốc giúp Sofia khỏi dứt điểm nên sẽ được mẹ con họ bảo vệ an toàn tuyệt đối? Chỉ trách bản thân là con gái của gia tộc, kiến thức về dược, hương liệu không được phép học nhiều mà chỉ đủ để có thể bày ra mưu kế nhỏ, nếu không cũng không cần đến con bé đó!
"Vậy con giúp ta chuyển lời cho cô ấy. Edward đến gặp Helen rồi, ta đang rất rối."
"Con sẽ chuyển lời, dì yên tâm đi."
Fiona cắn môi vì lo lắng, rốt cuộc nhốt được Thiên Yết rồi, tình thế chẳng hề xoay chuyển!
Edward bước ra khỏi khu nhà của mẹ Elena liền gặp ngay Gregory như đứng đó chờ sẵn. Chắc hẳn anh ta cũng bất ngờ về việc hắn đâm sau lưng Thiên Yết một nhát và bắt đầu phát sinh nghi ngờ cái gì đó ở hắn. Hừ, đầu óc của Gregory đúng như Thiên Yết nói, đặt sai chỗ!
"Anh có ý gì?"
Edward không muốn ai đó đứng trước mặt mình bày trò mỉa mai liền thẳng thắn hỏi thẳng vấn đề. Gregory nhìn thấy vết máu ở khóe môi của em trai, trong lòng tự nhiên cảm thấy đáng thương, dù sao thằng nhóc cũng mới đến khu nhà phía Đông, chưa gì đã bị đánh như thế này thì sau này nó sẽ sống ra sao đây? Quái lạ, Danna còn phá Thiên Yết nhiều hơn Edward mà Elena lại chỉ ra tay với thằng bé, lại sẵn cơn giận từ chỗ của cha, e rằng vết thương ở khóe môi này cũng bị con bé đụng tay đụng chân vào thêm rồi.
Edward theo hắn biết không phải kẻ nông cạn, Thiên Yết chỉ với một chuyện này đương nhiên không thể bị lật đổ mà cậu ta sẵn sàng phản bội như thế, không sợ có ngày cô ta ra ngoài thì sẽ tìm đến nó tính toán ân oán hay sao?
"Em biết rõ không thể nào lật đổ được Scorpio hoàn toàn, sao lại còn phản cô ta?"
"Phản? Anh nghe em kết đồng minh với chị ta từ lúc nào đó?" - Edward cười rồi đưa ống tay áo lên quẹt qua vết thương đang rỉ máu, hắn nhìn vệt máu dính lên trên trong lòng lạnh đi chút ít.
"Sáng nay, em còn bênh cô ta nữa kìa. Anh không ngờ em ba phải như thế, cô ta không làm gì được cho em thì em ghi thù rồi lợi dụng chuyện lật đổ à?"
Edward biết, tên anh trai này cố tình chọc tức hắn khiến hắn mất bình tĩnh thì mới dễ dàng moi được thêm một chút thông tin. Thứ hạng của anh ta thì anh ta không quan tâm lại đi để tâm đến thứ hạng của bà chị vô dụng đang nằm liệt giường kia, anh ta thực sự nghĩ diệt trừ được Thiên Yết thì những người khác chỉ cần một cú búng tay rồi sẽ rơi rụng hết sao? Đừng ngây thơ thế.
Hình dáng hung dữ của Elena hiện lên trong đầu của Edward, cho dù có diệt được chị ta thì Elena cũng biến thành Thiên Yết thứ hai thôi, chị ta vốn đã tính đến bước này rồi!
"Phải, ai cho em lợi ích thì em sẽ theo người đó, còn ai không cho em lợi ích thì em sẵn sàng phủi sạch quan hệ, một chút cũng không muốn liên quan." - Edward bỗng nhiên cười rộ lên, thấy cái nhíu mày của Gregory, hắn lại tiếp - "Nếu như ngày hôm nay em không bỗng nhiên nói ra chuyện kia thì cô chỉ cần lắc đầu một cái, cha lập tức sẽ tin. Anh có đòi soát nhà cũng chẳng thêm được thứ gì bởi chị ta có duy nhất một lọ thuốc và đã đưa cho Elena, anh vốn không có gì để chắc kế hoạch này sẽ thành công cả. Hà, quả nhiên anh vẫn đánh liều như mọi khi, à không, chỉ vì con đàn bà chết tiệt nào đấy."
Edward nói bằng giọng điệu mỉa mai thấy rõ, Gregory trong lòng tức giận cũng không thể biểu hiện ra ngoài, nhưng ánh mắt sắc lẹm của anh ta phóng đến cũng chỉ khiến Edward được nước cười lớn hơn.
Gregory nghiến răng, cậu ta nói như thế tức là muốn buộc chuyện bọn họ tố cáo Thiên Yết thành công đến nửa phần cho mình sao? Hắn biết Edward không phải loại người thích nhúng tay vào chuyện người khác để lấy lợi cho mình, đúng hơn là trong chuyện này vốn không có gì mà cậu ta làm thế cả.
Vậy thằng nhóc đó làm như thế là có ý gì?
"Ý của em, là bọn anh phải biết ơn em đấy à?"
"Ai cần đám các người biết ơn chứ? Chẳng qua là tôi muốn cho mẹ của tôi một đường lui thôi, chăm sóc tốt cho Sofia đi, đừng để cái miệng cô ta chạy lung tung, đến đám người hầu Dinh thự cũng thấy cô ta phiền."
Edward nói xong liền bỏ đi, hắn chẳng muốn ở lại chỗ đó để nghe Gregory huyên thuyên về những gì mà hắn vừa dự tính và hạ bệ Thiên Yết bởi hắn biết những kế hoạch của anh ta khi nào còn vì ả đó thì sẽ còn vô số lỗ hổng, muốn lật tẩy thì lúc nào cũng được!
Trở về ngôi nhà phía Đông, hắn xoa vết thương ở trên khóe môi của mình rồi tự cười bản thân một cái. Làm ra chuyện hoang đường này nếu không phải hắn có đường lui thì có cho một nhà đầy châu láu hắn cũng chẳng dám. Hắn nhìn thấy Elyn đang dọn dẹp liền bảo nàng ta thắp thêm vài ngọn nến lên để thây những cây chỉ còn một đoạn sáp rất ngắn.
"Thưa cậu, phu nhân Fiona đến tìm cậu, phu nhân đang ở trên phòng."
Vị quản gia già từ bên trong nhà đi ra, thấy Edward đã trở về, lão liền nhìn lên trên phòng của cậu rồi thông báo. Chẳng biết hai mẹ con họ suy tính cái gì mà phu nhân Fiona lại toàn đến vào lúc tối muộn như thế này.
Edward chỉ gật đầu và không nói thêm gì nữa. Hắn thả chiếc áo khoác lên ghế rồi từng bước bước lên bậc cầu thang đi về căn phòng cuối hành lang, cạnh một cái cửa sổ lớn. Vặn nắm tay cửa đẩy nó vào phía trong căn phòng Edward liền nhìn thấy mẹ mình đang ngồi đung đưa trên chiếc ghế đặt ở gần cửa sổ nhỏ.
Edward đương nhiên là biết mẹ mình tới đây là vì chuyện gì. Mẹ của hắn không ranh mãnh được như Masha, chỉ có thể xem xét tình hình gió chiều nào thì theo chiểu ấy đến nỗi đổi sang khu nhà nào cũng bị các phu nhân hay người những người tình tỏ ra ghét bỏ. Chẳng biết mối quan hệ với phu nhân Raina thì sẽ như thế nào đây khi mà mẹ hắn sau lưng kết giao hết người này đến người khác?
"Chào con, con yêu. Miệng bị sao đó?"
Phu nhân Fiona hơi nghiêng đầu nhìn Edward, trong phòng thắp ba bốn cây nến cũng đủ ánh sáng để bà nhìn thấy khuôn mặt của con trai mình, ánh đỏ rỉ ra từ khóe miệng của nó thỉnh thoáng lại óng ánh lên một chút do ánh sáng của nến. Nhíu mày một cái, bà khẽ đưa tay muốn chạm vào vệt máu đã khô dở của con trai. Từ nhỏ đến lớn, đến đánh một cái bà cũng không nỡ nhưng mới đến khu nhà phía Đông này một ngày kẻ nào lại dám đánh nó đến thế này? Đầu tóc không gọn gàng, lòng bàn tay đỏ ửng.
"Không có gì đâu mẹ, con bất cẩn thôi."
"Scorpio vì bị con tố cáo nên ra tay sao?"
Edward cười hừ mũi một cái, nếu thực sự là chị ta làm thì có thể nhẹ nhàng với cái vết máu đang khô dở này hay sao? Mẹ của hắn đúng là chả hiểu gì về những quái nhân trong khu nhà này hết.
"Không phải đâu mẹ, chị ta bị đưa đến nơi cấm túc, làm sao có thể đánh con chứ?"
Phu nhân Fiona dường như không tin những gì Edward nói, ngoài Thiên Yết ra thì rất ít khả năng có ai đó hành động như thế này. Baron không ở nhà, nếu nhìn thấy người mà nó tin tưởng giao em trai cho lại ngã một cú đau như thế này thì sẽ phản ứng như thế nào đây? Ngay từ đầu nếu không lôi kéo được Ma Kết thì bọn họ không nên tìm đến Thiên Yết mới phải. Raina trăm phương nghìn kế muốn diệt cô ta thì sẽ ảnh hưởng đến Edward, sao bà nói như vậy rồi hai đứa con trai này vẫn không nghe?
"Ed, chúng ta về đi. Raina không chấp nhặt chuyện này đâu."
Edward để thanh kiếm sang một bên, hắn yêu mẹ của hắn nhưng không có nghĩa hắn sẽ không nổi cáu với bà.
"Đến bao giờ mẹ mới hết tin tưởng vào ả đàn bà đó?"
Nghe thấy con trai mình trầm giọng xuống, Fiona lại giật mình. Việc này khiến nó tức giận đến vậy sao? Với vị trí thứ sáu chưa đến một tuần này thì việc có thể tìm đồng mình là tốt nhất, hôm nay vì Raina mà Alva cũng ra tay phạt đứa con gái lão trọng dụng nhất thì chẳng lẽ sẽ không có lần hai?
Edward nhăn mày, có vẻ như mẹ của hắn vẫn cố chấp không chịu hiểu ra vấn đề gì đang diễn ra ở đây. Cho dù Thiên Yết có bị cấm túc thì căn nhà này vẫn thuộc quyền quản lý của chị ta, hoặc sẽ là Reginald tạm thời chứ không đời nào Raina có thể ảnh hưởng đến căn nhà này. Hơn nữa mụ ta đang nắm Gregory trong tay thì cần một thằng nhóc con như hắn sao? Cùng lắm chỉ là muốn hắn giữ cái ghế này, sau đó để con gái mình lấy hắn làm bàn đạp tiến lên thôi!
"Mẹ đừng đến đây và bắt con phải theo phe nào, chỉ cần một chuyện này mà Scorpio đã ngã ngựa rồi sao? Không có đâu, mẹ đánh giá người khác lúc nào cũng kém như vậy."
"Ta sống trong căn nhà này bao lâu rồi, con nghĩ mắt của mẹ sẽ kém hơn con sao?" - Fiona nhìn con trai đang cởi áo khoác ngoài ở góc phòng kia. Chẳng phải nó chính là người đẩy Thiên Yết vào nơi cấm túc đó sao? Thái độ này là gì đây? - "Con đừng quên, hôm nay cô ta bị phạt cũng là vì con, vì con đã nói ra sai lầm của cô ta."
"Đúng là con đã đẩy chị ta vào nơi đó nhưng con cũng có suy tính riêng cho bản thân. Chị ta thích kẻ thức thời, chỉ cần con không nghiêng về phe bên nào thì vẫn còn cơ hội khiến chị ta đồng ý bảo vệ con." - Edward nghiêng đầu nhìn mẹ mình. - "Đổi lại, Raina là kẻ ngu ngốc hết thuốc chữa không khác gì con gái của mụ ta, tất cả những gì hôm nay diễn ra đều là một tay Gregory lo liệu, từ việc lôi kéo Scorpio và Capricorn vào một mớ hỗn độn cho đến chuyện tính toán đường lui. Tuy lần này anh ta tính toán liều mạng nhưng là con đổ thêm dầu vào lửa thì chuyện này mới thành công được."
Fiona đến lúc này cũng vẫn không hiểu tại sao con trai mình, rõ là tin tưởng sẽ có ngày Thiên Yết thoát được ra ngoài hiên ngang như thế mà vẫn còn cố ý bồi thêm lí do tống cô ta vào trong đó?
"Con làm như vậy cũng là vì mẹ đấy. Dù sao mẹ cũng là mẹ của con, sinh ra con nên con đương nhiên sẽ đặt lợi ích của mẹ lên đầu. Mẹ nghĩ rằng bản thân mình gió chiều nào theo chiều ấy mà Raina không nhận ra? Mụ ta có thể không nhưng Gregory thì có, bản thân khó có đường lui mà mẹ còn không biết được sao?" - Edward nhìn mẹ mình, hắn không ngờ rằng bà ấy có thể khờ tới mức này.
"Con cáu gắt với mẹ? Mẹ từ trước đến giờ có chuyện gì làm mà không vì con? Đầu gối của mẹ quỳ hai đêm để kéo cái mạng của con về, đến bây giờ con tìm được chỗ dựa liền quên mất ta?"
Edward vốn không muốn cáu gắt với bà nhưng năm lần bảy lượt bà muốn áp chế hắn. Yêu thương con cái của một người mẹ không hề sai nhưng nếu yêu thương sai cách chỉ khiến đứa con đó ngày càng xa cách mình hơn, mẹ hắn không hiểu điều đó?
"Vậy khiến phu nhân Helen trở nên nửa tỉnh nửa điên cũng là vì con sao?"
Fiona chết lặng khi nghe con trai hỏi câu ấy, ánh mắt nó lạnh băng nhìn bà. Là kẻ nào đã rót vào tai nó mấy lời đó? Cảnh tượng Helen bị Fiona và Raina cùng nhau đổ bát thuốc đó vào miệng hằng ngày, suốt một tháng trời khiến vị phu nhân đó thần trí điên loạn dần hiện lên trong đầu của Fiona, người hầu cũng không ai muốn ở đó bởi tiếng khóc nỉ non hằng đêm và la hét bất chợt. Đến khi Elena đủ lớn và biết điều chế hương dược mới có thể tiến hành chữa di chứng do thuốc đó của mẹ nàng ta.
"Con... con nghe ra những lời đó ở đâu?" - Fiona cố gắng kìm nén run rẩy, hỏi thật rõ ràng.
"Con tận mắt nhìn thấy, bà ấy khóc lóc đòi con trai mình, còn cào vào tay của Elena."
Tận mắt nhìn thấy. Lời đó của Edward càng khiến Fiona mất bình tĩnh hơn, hai bờ vai của bà ta run lên từng hồi, đôi mắt sớm đã mờ đi vì bị nước bao phủ lấy, hàng mi dưới cố gắng chống đỡ các phân tử nước dồn đến càng lúc càng nặng.
"Là... là do Helen lúc ấy sinh khó, sinh được Elena và anh trai của nó... đến cuối cùng..., cuối cùng chỉ cứu được Elena, còn đứa con trai đó... đứa con trai đã ngừng thở... Mẹ chỉ có ý tốt... muốn giúp cô ấy phục hồi nên mới đưa thuốc tới... không ngờ lại phản tác dụng mà thôi."
"Thuốc? Phản tác dụng? Thuốc mẹ đưa tới là làm suy thần kinh của phu nhân! Nếu không thì trong phòng đó, Elena sao lại đốt hương chống suy nhược chứ?"
"Con bé đó ghét con mà, rõ ràng là muốn con tách khỏi mẹ! Nó xa mẹ từ nhỏ, làm sao vừa mắt con chứ? Nó chỉ là ghen tị thôi! Con rõ ràng là không tin mẹ!" - Fiona hoàn toàn mất bình tĩnh, viện đủ lý do để bào chữa cho hành động trong quá khứ đã làm hại đến Helen. Nhìn đứa con trai chính tay mình nuôi bao nhiêu năm, chỉ vì một chuyện liền nghi ngờ nhân cách của mình, Fiona không chịu nổi liền lớn tiếng quát mắng.
"Mẹ đang cố bào chữa những gì bản thân đã làm sao? Giờ con mới hiểu tại sao mẹ lại tỏ ra quan tâm đến phu nhân Helen, rốt cuộc chỉ là để che mắt. Mỗi năm đều đúng một khoảng thời gian mẹ thường xuyên đến khu nhà đó, đến bây giờ con mới biết lí do, mẹ còn định lừa con đến bao giờ?"
Edward dường như không muốn nhìn thấy mẹ mình nữa, hắn đi tới cửa, mở sẵn cửa để mẹ hắn có thể đi khỏi ngay lập tức.
"Hôm nay con rất mệt, mẹ về trước đi."
Fiona cắn môi, đến đây đã không khuyên được gì thì chớ, lại còn xảy ra mâu thuẫn với con trai. Trong lòng bà, sự tức giận đang dần xâm chiếm lấy thân thể, bàn tay, ngực đều cảm thấy nóng ran. Ném cái túi xách ra khỏi phòng, Fiona cuối cùng cũng chịu đi ra.
"Mẹ của em, có nhiều khi không phải mẹ của em. Em có thể thử."
Lời của Thiên Yết tự nhiên hiện lên trong đầu hắn, hắn thả lưng xuống giường và mắt nhìn lên trần nhà. Không nói không rằng, nước mắt tự động chảy ra, không phải hắn không tin nhưng người chị gái kia của hắn trước khi bị nhốt lại còn tung cho hắn một đòn chí mạng, phơi bày toàn bộ bằng chứng mẹ hắn cùng ả đàn bà Raina kia hãm hại mẹ của Elena như thế nào. Từng nhân chứng, từng lời khai, từng đơn thuốc kê từ bao nhiêu năm nay và bã thuốc hằng năm được đổ đi nhiều như thế nào cũng bị chị ta thu về cả thảy.
Chị ta biết mẹ của hắn sẽ không bao giờ chịu thừa nhận, cũng mang hết đống chằng chứng đó giao cho Ma Kết giữ lại làm hắn không bắt mẹ mình thừa nhận được, chỉ có thể trơ mắt ra nhìn mẹ ruột nhẫn tâm lừa dối mình.
Thiên Yết muốn triệt tiêu toàn bộ niềm tin của hắn sao? Một lần dụ dỗ thử này của chị ta rất thành công, chỉ một chiêu đã đâm thẳng vào trái tim hắn. Hắn thật đúng là sai lầm khi lấy chuyện này ra đánh cược với chị ta.
"Scorpio, chết tiệt, chị thắng rồi."
***
Fiona hậm hực từ khu nhà phía Đông đi ra, trong lòng vừa sợ hãi vừa tức giận. Elena nhìn thấy người này, ánh mắt nàng càng lúc càng lạnh. Dáng vẻ của bà ta đều được nàng âm thầm thu vào hết. Với tính cách của Edward thì chắc chắn anh ta sẽ chất vấn mẹ ruột mình, lần này thì niềm tin của hắn về mẹ mình sẽ tan tành.
Fiona chạm mặt Elena, nàng cũng chẳng giấu nụ cười đắc thắng toàn phần của bản thân. Là nàng cố tình gây chuyện, thể hiện sự đau khổ lẫn tức giận của mình nhằm đánh phủ đầu của Edward, đừng nghĩ rằng chị gái nàng bị nhốt lại thì anh ta có thể sống một cách thoải mái trong căn nhà này. Đầu tiên là khiến anh ta chơi vơi, nghi ngờ tất cả và tự cô lập mình, sau khi Thiên Yết được thả ra ngoài sẽ đâm anh ta một nhát chí mạng!
"Cô cố ý phải không?" - Fiona nhìn Elena mà hỏi.
"Ồ, tôi vô ý thì sao?" - Nàng nheo mắt lại chọc tức mụ. - "Mà... cố ý thì sao?"
"Tưởng con trai ta sẽ tin cô sao?" - Fiona dường như cố trấn an bản thân rằng con trai sẽ không bao giờ từ mặt mình, đối diện với Elena cũng nắm được mấy phần tự tin.
"Tôi cần gì anh ta tin tôi? Mục đích tôi đã đạt được rồi thì chẳng mong gì hơn. Một lần nữa, nếu như dì cùng Raina dám đến gần mẹ tôi, thì không đơn giản là sẽ mất con đâu." - Mắt Elena tối lại, giờ này nàng giống hệt như Thiên Yết, từ dáng vẻ cho đến điệu bộ.
"Nhóc con, cô nghĩ có thể lật được ta sao? Giọng điệu này không hợp với cô chút nào."
Elena khẽ cười, nàng tung số giấy mà hồi chiều Thiên Yết đã đem đến cho nàng, tất nhiên nó không nhiều bằng chỗ của anh cả. Có điều, nó đủ doạ cho ả đàn bà này thời gian tới sẽ không được yên thân.
"Thứ gì đây?"
Elena không trả lời, chỉ nhận lấy cây đèn bão từ tay của Reginald, tốt bụng soi giúp.
Từng con chữ nắn nót bắt đầu phản chiếu vào con mắt của Fiona, mỗi một dòng đều là thảo dược tốt. Chỉ có điều kết hợp chúng với nhau thì sẽ thành kịch độc, khiến người bình thường trở nên không tỉnh táo, thường xuyên thấy ảo giác, suy giảm chức năng hệ thống thần kinh.
Gia tộc Hilliard bao nhiêu đời nay đều làm hương liệu cùng túi thơm, nên chuyện Fiona có thể đun thuốc hay tìm thảo dược dễ như trở bàn tay vậy. Hơn nữa Dinh thự không cấm các phu nhân điều chế thuốc hay hương đốt nên chẳng có ai nghi ngờ nếu phu nhân Fiona này sắc thuốc, còn mang theo ý tốt muốn giúp phu nhân Helen thì ai dám cản hay tò mò bên trong bát thuốc đó là gồm những gì chứ?
"Có nhận ra những nét chữ này của mình không dì Fiona? Dì có điều không biết, mỗi lần muốn kê đơn thuốc từ tiệm ngoài hoặc trong dinh thự thì chính đơn thuốc của dì sẽ được người kê đơn, quản gia ở đó lấy và lưu trữ trong kho và người ta sẽ chép một bản khác trả lại. Dì sai người khác đi lấy thì đương nhiên sẽ không biết luật này, tình cờ lộ sơ hở để tôi nắm thóp." - Reginald nhìn phu nhân Fiona đang nắm chặt đơn thuốc chính tay mình viết đó, con mắt mụ ta sớm đã nổi lên tia đỏ, chắc hẳn là tức giận lắm.
Fiona vừa phẫn nộ vừa run sợ vội vàng lấy hết những đơn thuốc rơi xuống đất kia xé nát, mặc kệ cho Elena và Reginald đang đứng im lặng nhìn. Lát sau, khi tất cả đều bị bà ta xé thành từng mảnh, Elena bỗng cười thành tiếng.
"Dì nghĩ tôi chỉ có bằng này giấy tờ thôi sao? Dì nghĩ tôi mới lấy được vài đơn thuốc thì vội vàng đến ra oai với dì? Đánh giá người khác thấp quá sẽ là tàn nhẫn với mình đó."
"Hừ, bây giờ cô đủ lông đủ cánh rồi thì tới bắt nạt ta đấy à? Muốn lật đổ ta, cứ chờ đó đi!"
"Tôi sẽ chống mắt lên xem đàng hoàng nên dì cứ yên tâm. Có điều, dì muốn làm hại tôi thì đến cả Raina cũng sẽ không tha cho dì đâu." - Elena rất bình thản trước tiếng quát của Fiona, nàng giống như đang được cả Dinh thự này bảo vệ, muốn đạp ai xuống thì người đó nhất định thê thảm!
Fiona tức giận rời đi ngay sau đó. Cứ tưởng rằng Thiên Yết bị nhốt lại như vậy thì thời thế sẽ thay đổi, không ngờ nàng ta vẫn còn chừa lại một Elena làm đường lui cho mình. Nếu mọi chuyện suôn sẻ theo đúng ý của Gregory ban đầu thì sẽ không có chuyện bà lại dính quá nhiều tổn thất như hôm nay!
Đi hết một vườn hoa lớn, Fiona cảm thấy hôm nay quá mệt mỏi muốn về nhà nghỉ ngơi trước, nhưng chẳng biết thế nào lại nghĩ khác, quyết định rẽ hướng để tới khu nhà phía Nam - nơi mà Raina cùng Gregory đang ở. Chuyện không kéo con trai lại được, ít nhất cũng nên nói lại cho Gregory biết để cậu ta có thể nghĩ cách khác.
Trong khung cảnh tăm tối ở nơi cổng khu nhà, một chút lưỡng lự bỗng nhiên nổi lên trong lòng phu nhân Fiona mà chính bà cũng không hiểu tại sao mình lại có thứ cảm giác này. Khi ngẩng đầu lên nhìn vào bên trong, tình cờ lại phát hiện người con cả của Alva là Ma Kết đến đây và đang nói chuyện với Gregory ở phía mạn trái của sân khu nhà. Quái lạ, rõ ràng Gregory tỏ ra ghét người ta, sao lại có thể ngồi nói chuyện như thể là đồng minh vào giờ này chứ?
Tính tò mò nổi lên đè sự lưỡng lự trước đó, Fiona rời khu vực cổng khu nhà, men theo hàng rào bụi hoa bao quanh nó, ngày càng tới gần chỗ hai anh em họ đang nói chuyện.
"Hóa ra là cùng một đồng minh sao?"
"Ôi, bị em phát hiện rồi, ha ha, thật bất cẩn."
Fiona bất ngờ, bà suýt nữa đã kêu một tiếng nhưng thật may mắn, bàn tay chẳng cần đến hệ thần kinh đưa ra chỉ thị lập tức che miệng của chủ nhân, chặn đứng âm thanh trôi tuột ra đầu lưỡi. Bọn họ là đồng minh thật hay sao? Vậy thì chuyển hoá vị thế thời thế làm sao mà được!
"Anh không sợ em sẽ đến tố cáo chuyện này với cha hay sao? Cha ghét nhất là kết bè phái rồi làm loạn, hơn nữa hình như anh đối với Scorpio không đơn thuần là đồng minh hay anh em ruột?" - Gregory nhìn Ma Kết cười nói.
Ma Kết được một trận cười lớn.
"Em không hiểu cái luật đó đặt ra là dành cho ai hay sao? Hả? Gregory, trận này em mất nhiều hơn được rồi."
"Ước nguyện của Scorpio bị mất đi, em không thiệt lắm đâu."
"Nhưng nàng cũng không hề bị thiệt, hơn nữa chuyện này của em trái lại lại càng khiến mối quan hệ giữa anh và Scor gần thêm một chút nữa, tình cờ kéo lại một chút hảo cảm của cha dành cho nàng. Một ước nguyện đó kiếm lại rất dễ, còn nghi ngờ độ thiên vị của cha dành cho anh?"
"Hảo cảm? Hảo cảm nào chứ? Anh không nhìn thấy cha tức giận à?"
Ngay sau khi Gregory dứt lời, Ma Kết lại cười to. Fiona không hiểu sao cậu ta lại cười lớn như thế cả, Thiên Yết bị phạt là chuyện có thật không phải giả, giấu thuốc chữa lành cho vết thương đầy độc của Sofia đã khiến Alva nổi giận ra lệnh nhốt nàng, vụ đó đã sớm loan đi cả Dinh thự này biết hết rồi!
"Em đúng là không hiểu cha. Trong đầu em những cái nhăn mày đó là dành cho Scorpio, là cha tức giận với em ấy. Còn trong đầu cha nghĩ thế nào em nắm được hay sao?" - Ma Kết nhướn mày nhìn Gregory ở trước mặt đang không biểu hiện ra điều gì. - "Cha vui vẻ trong tiệc sinh thần vì con quạ đầy độc tính đó thì em nghĩ cha có thể tức giận vì nó đã cào vào mắt của Sofia? Ha ha ha, em đúng là đề cao cô ta quá mức so với vị trí trong mắt cha rồi. Những đứa con gái, ngoài Scorpio ra thì chỉ có Elena mới lọt vào mắt của cha, Sofia của em thì còn phải đi mấy con đường kia kìa. Cùng lắm, cha coi như vụ việc này là thí nghiệm, dù sao trong tay mình vừa nắm thuốc độc vừa nắm thuốc giải cũng không tệ lắm đâu."
Gregory miệng cười nhưng hình như ánh mắt của hắn lại chẳng ăn khớp gì với cái miệng kia, ôi chao, Ma Kết hắn còn thấy khuôn mặt kia rùng rợn đây này.
"Anh chỉ là theo ý cha đến đây an ủi Sofia một chút. Muộn rồi, anh không làm phiền em nữa đâu."
Fiona ở bên ngoài nghe thấy lời này của Ma Kết, vội chạy lại cổng của khu nhà. Để cậu ta biết được rằng bà nghe lén cuộc nói chuyện giữa hai anh em họ không phải là một việc tốt đẹp gì cả. Đúng lúc đang muốn mở cổng thì quản gia nhanh tay hơn, hé cánh cổng để Ma Kết rời đi, cậu ta còn lịch sự cúi đầu một cái với phu nhân Fiona coi như chào hỏi.
Chuyện vừa nãy bà nghe lén được thật là tin tức động trời, nhưng biết thì có tác dụng gì? Đúng như lời của Ma Kết nói, lộ ra không chừng còn khiến Alva vui vẻ nữa kìa. Luật lệ có thể kết hôn cận huyết kia lại ra đời đúng lúc Thiên Yết và người con cả này đang cùng ở trên đỉnh cao quyền lực của chúng, thế mà bà cũng không có một chút gì cảm thấy đáng nghi, thật là bất cẩn mà!
"Muộn thế này rồi, dì còn đến đây làm gì?"
Gregory tới trước mặt Fiona, nhanh chóng khôi phục lại vẻ điềm tĩnh vốn có của hắn. Đối với vị phu nhân này, thì phu nhân Raina trước đây cũng có giao hảo nên chẳng cần tránh mặt bà ta làm gì.
"Raina đâu? Cô ấy đi nghỉ rồi sao?"
"Dì ấy đang chăm sóc cho Sofia, vết thương đang có chuyển biến tốt do thuốc của Scorpio đưa. Dù không phải ưu việt và đang cần đến Elena giúp phát triển thuốc chữa dứt điểm, nhưng ít nhất cũng khiến Sofia cảm thấy tốt hơn."
Thì ra đây chính là lí do khiến cho Elena có dũng khí để buộc tội bà sao? Đang nghiên cứu thuốc giúp Sofia khỏi dứt điểm nên sẽ được mẹ con họ bảo vệ an toàn tuyệt đối? Chỉ trách bản thân là con gái của gia tộc, kiến thức về dược, hương liệu không được phép học nhiều mà chỉ đủ để có thể bày ra mưu kế nhỏ, nếu không cũng không cần đến con bé đó!
"Vậy con giúp ta chuyển lời cho cô ấy. Edward đến gặp Helen rồi, ta đang rất rối."
"Con sẽ chuyển lời, dì yên tâm đi."
Fiona cắn môi vì lo lắng, rốt cuộc nhốt được Thiên Yết rồi, tình thế chẳng hề xoay chuyển!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.